Người này tướng mạo bình thường, có một vết sẹo kéo dài từ khóe miệng đến cổ, tên gọi Willy Steven.
Lukes tìm thấy hắn trong hơn một trăm tập hồ sơ.
“Nếu tôi nhớ không lầm, hắn chính là người cậu muốn tìm.”
“Có năng lực tay không bắn súng sao?”
“Không có đạn, nhưng có thể tạo ra lực tác động tương tự, muốn đâm xuyên qua đầu lão Warren rất dễ dàng.”
“Tôi chưa từng thấy hắn trên trấn.”
Lukes nói: “Trấn nhỏ tuy không lớn, nhưng cũng không nhỏ đến mức mọi người tụ lại một chỗ, có vài người không muốn xuất đầu lộ diện, cậu sẽ khó khăn tìm được hắn.”
“Hắn đã giết Warren và thả Keller cùng Fink. Đánh xuyên qua đầu người như vậy cần tốn bao nhiêu?”
“Ngạt thở khoảng mười giây.” Lukes nói, “Lực phá hủy càng lớn, thời gian nghẹt thở càng dài, về mặt lý thuyết, hắn có thể giải phóng tên lửa gây giết người, nhưng đó phải là không tiếc mạng sống, không bận tâm biến thành quái vật, dưới tình huống cực đoan mới có thể xảy ra.”
“Có lúc tôi thực sự muốn cảm ơn Chúa tể.” Faun nói: “Nếu có thể sử dụng năng lực mà không cần đánh đổi, sợ rằng nơi này đã trở thành địa ngục giữa trần gian rồi.”
“Chúa tể sẽ không làm ra một sai lầm như vậy, nếu không phải trả giá thật đắt, tất cả mọi người nhất định sẽ lạm dụng năng lực chính mình, trấn nhỏ rất nhanh bị hủy diệt. Điều này chắc chắn không làm nó vui vẻ.”
Bọn họ đều chấp nhận Chúa tể không phải là sức mạnh của tự nhiên, mà có ý thức riêng của mình.
“Trước khi tìm thấy Keller, chúng ta cần đặc biệt lưu ý Willy Steven.” Faun chưa hề nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất, nhưng vẫn không đến nỗi lạc quan cho rằng mọi thứ đã kết thúc.
Không, ngược lại đây mới là khởi đầu.
Faun có hơi lo lắng về Roger và bạn bè của cậu nhóc, sau khi so sánh năng lực của cả hai phe Người Du Hành lẫn Lính Gác, cậu tin tưởng cho dù họ muốn dùng trí để chiến đấu cũng không nắm được bao phần thắng, đặc biệt Roger còn là thằng nhóc cầm đầu.
Cậu quyết định mang hồ sơ về nhà, dành chút thời gian ghi nhớ tất cả những người sở hữu năng lực có tính sát thương, bọn họ chính là đối tượng mà cậu và Lukes cần phải đề phòng gấp đôi.
Trời chóng sáng, Lukes ngủ gục trên bàn, Faun giúp anh đắp một tấm chăn. Vết thương trên mặt anh lành rất mau, không còn đáng sợ như lúc đó nữa, chỉ là khóe miệng vẫn còn chút máu bầm và vết rách.
Faun chạm nhẹ ngón tay vào anh một cái, muốn thay anh xóa đi vết thương, làm cho anh khôi phục như lúc ban đầu.
Cậu biết mình đã chịu bao nhiêu tội lỗi, mà mỗi khi đến lý do tại sao anh sẵn sàng chịu đựng những tra tấn lúc ấy, trái tim cậu như tờ giấy bị vò nát không thể ủi thẳng.
Đi nhầm vào trấn nhỏ có thể là trải nghiệm bất hạnh nhất trong cuộc đời cậu, nhưng cũng là may mắn lớn nhất.
Từ sau khi Lukes bị thương, Faun không còn cho phép anh quay trở lại căn phòng nhỏ ở trạm xăng dầu nữa, nơi đó vừa hẻo lánh lại không thể đề phòng. Dù sao mối quan hệ giữa bọn họ mọi người trong trấn đều biết, không cần phải lén lút tránh tai mắt người khác kết minh như lúc trước nữa. Faun cầm lấy khẩu Glock lão Warren để lại, cùng với một hộp đạn trong ngăn kéo đồn cảnh sát. Mặc dù ở đây súng cũng không phải là vũ khí hiệu quả nhất, dù sao vẫn tốt hơn việc trên tay chỉ có một cây bút xịn.
Những ngày tiếp theo diễn ra như thường lệ. Faun không vì sự an tĩnh đó mà thả lỏng thần kinh căng thẳng của mình, đối với cậu mà nói, lúc nào cũng duy trì cảnh giác là vô cùng trọng yếu. Lukes cực hiếm khi ra ngoài, anh quen án binh bất động một chỗ, trước kia là trên băng ghế trước trạm xăng, bây giờ là trong phòng khách của ông Barenque. Faun thử làm một bữa tiệc bít tết nướng, vô cùng thuận lợi nướng cháy khét một mặt, hai người ngồi trên bàn trong bếp xung quanh tràn ngập mùi khét ăn sạch sẽ.
Vài ngày sau, Faun đang trên đường bắt gặp được Albert mất tích đã lâu.
Bộ dạng gã rất kỳ quái, khom người trong con hẻm nhỏ, gắng sức bước đi. Phát hiện Faun đang nhìn mình, khuôn mặt phì lũ của Albert lóe lên một vẻ bối rối, quay người muốn chạy trốn. Nhưng gã thực sự không chút tinh thần vận động, như một thước phim quay chậm, nửa ngày cũng không nhấc nổi một bước.
“Anh làm sao vậy?” Faun hỏi.
Albert sốt sắng biện giải, mồm miệng không quá rõ ràng: “Đó là chủ ý của Keller. Tôi đã khuyên nhủ hắn, nhưng hắn không nghe tôi. Keller không nghe ai cả.”
“Ý anh là việc mấy người tra tấn Lukes.” Faun như sực nhớ ra nhìn hắn nói, “Tôi suýt nữa quên trong đó có anh.”
“Tôi không làm gì cả, tôi chỉ giúp Keller nhặt sợi dây thừng.”
“Còn có xích sắt.” Faun nhắc nhở gã.
Albert lặp lại muôn phần thống khổ: “Tôi thực sự không làm gì cả.”
Faun nhìn gã bộ dạng chật vật như sắp ngã quỵ xuống đất, “Anh có phải không ăn?”
“Tôi sợ anh và Lukes tìm thấy tôi.” Albert nói, “Tôi đã tránh chừng mấy ngày rồi.”
Gã không dám đi ra ngoài kiếm gì bỏ bụng, nhưng không cảm giác được cơn đói, cho đến cái giá khiến gã nặng không chịu nổi mới đành lết ra khỏi nơi ẩn nấu.
Faun cho gã một ổ bánh mì mua từ cửa hàng tiện lợi, Albert ăn như hổ đói. Faun không biết thời điểm gã nhét thức ăn vào liệu gã có cảm giác được ngon miệng không, Chúa tể giao cho năng lực nhưng nó trái lại trở thành một gánh nặng.
Một ổ bánh mì nhỏ hiển nhiên là không đủ để cho cơ thể to mọng của Albert thoát khỏi tác động của trọng lực, nhưng cũng làm cho gã buông lỏng được một ít. So với Keller mà nói, Albert quả thực không tính là làm nhiều việc ác. Faun hỏi gã có biết vị trí của Keller không, khuôn mặt chằng chịt sẹo lồi của gã nhăn lại, có vẻ không muốn nhắc đến người bạn trong quá khứ này lắm.
“Anh không xử lý hắn sao?” Gã hỏi Faun. Bộ dáng của Fink và Keller bị đánh gục cho tới giờ vẫn khiến gã khiếp sợ, sợ rằng mình cũng sẽ phải chịu cùng một kết cục.
“Không, trông tôi có giống một kẻ giết người điên cuồng không?” Faun nhìn gã lạnh lùng.
Albert cảm thấy rất giống, nhưng gã không dám trả lời như vậy, ngay cả khi không chịu đánh đổi, gã cũng không phải là đối thủ của Faun.
“Không.” Gã vô cùng miễn cưỡng nở một nụ cười “Tôi cảm thấy được, anh là... một người rất tốt.”
“Đi theo tôi.” Faun nghiêm nghị cảnh cáo gã. “Đừng để tôi phát hiện anh bỏ chạy nửa chừng.”
Nụ cười Albert cứng ngắc dính trên khuôn mặt béo phì, miễn cưỡng di chuyển bước chân theo sau Faun, thoạt nhìn giống như một tù nhân sắp bị hành quyết.
Faun dắt gã vào nhà hàng Magic Hand, Albert chen qua cánh cửa. Gã không phải là một vị khách được chào đón, mọi người có thể sẽ e ngại Keller làm xằng bậy, nhưng đối với một cái đuôi, chỉ có sự chán ghét và khinh miệt.
Albert gắng sức di chuyển đến ghế dài, Faun gọi cho gã vài cái hamburger hương vị khác nhau. Emily đánh giá gã hỏi, “Bạn mới?”
“Không, tôi sẽ mời bạn bè ăn cơm gà bảng hiệu.”
“Ồ.” Emily hờ hững bỏ đi.
Albert nhanh chóng chén hết hai cái hamburger, vẻ mặt thoải mái hơn hẳn.
“Cảnh sát Clark. Anh có biết ở đời cái gì là thích đáng nhất không?” Gã nhét một cái hamburger vào miệng tự hỏi tự trả lời, “Đó là trọng lực trên trái đất, vừa vặn.”
Faun không muốn cùng gã thảo luận vấn đề này. Khi Albert chuẩn bị ăn cái burger thứ ba, cậu bắt đầu vào vấn đề: “Keller đến tột cùng là muốn làm gì?”
Albert miệng nhai nhìn cậu. Kể từ khi lạc đàn, thái độ của gã liền thay đổi, tận lực đối với Faun đón ý nói hùa để lấy lòng.
“Ý anh là chỉ phương diện gì?”
“Mục đích thực sự của việc bắt cóc Lukes.” Faun vẫn luôn canh cánh trong lòng, nghĩ rằng mọi chuyện không đơn giản như Keller gào thét, thậm chí cảm thấy được đó không phải là chủ ý của một mình hắn.
“Hắn muốn thử một chút Lukes thực sự không dám dùng năng lực hay không.” Albert nói.
“Nhưng hắn nhìn qua không giống như một nhà nghiên cứu tâm lý.”
“Có lẽ... hắn sợ, hắn không muốn Sứ Giả tồn tại.”
Faun sắc mặt nghiêm túc nhìn gã, đem mâm burger trước mặt gã dời đi.
Albert không yên dưới ánh nhìn chăm chăm của cậu, chưa đầy một phút đã bại trận.
“Thôi được.” Gã miễn cưỡng hạ giọng và nói, “Nếu bọn họ biết, cậu không thể để tôi chết như lão Warren đâu đấy.”
“Họ là ai?”
“Họ là Lính Gác.”
“Anh sao?”
“Lính Gác... tay sai?” Albert không chắc chắn về thân phận của mình. “Keller không có đùa giỡn, hắn thực sự muốn lấy được năng lực của Sứ Giả.”
“Năng lực Sứ Giả có thể dời đi sao?”
“Tôi không biết, nhưng bọn Lính Gác cho rằng có thể. Ý nghĩ này là rất phổ biến giữa bọn họ, năng lực Sứ Giả chỉ đứng sau Chúa tể, tiếp cận không giới hạn với Chúa tể, khác biệt duy nhất là không thể như Chúa tể vượt qua Nguyên tắc, không thể vi phạm quy tắc dùng năng lực cần phải trả giá. Trừ đó ra không gì không làm được. “
“Anh nói là, Lukes có thể chuyển năng lực cho người khác?”
“Mặc dù chưa ai từng thử. Sứ Giả dù sao cũng là Sứ Giả, nếu không quan tâm đánh đổi, nơi này còn ai là đối thủ.” Albert do dự một lát rồi nói, “Trước khi anh tới đây là như vậy, bây giờ không giống, ai ai cũng biết hai người là một đôi. Uh xin lỗi, ý tôi là, hai người có tình bạn rất thân, bạn bè, đôi bạn tốt, nói chung đánh đổi giờ đã có mục tiêu cụ thể. Như vậy Keller và bọn Lính Gác sẽ có lợi thế.”
Faun không cần gã phải nói rõ đã thông suốt.
Lukes là Sứ Giả, cậu thì không, năng lực của cậu chỉ là biến ra một cây bút. Mục đích thực sự của Lính Gác không phải là Lukes, mà là đánh đổi của anh. Keller mạo hiểm như vậy là để xác nhận Lukes quan tâm người đứng đầu đội ngũ đến cỡ nào. Bây giờ bọn chúng đều có thể xác định, dù phải hi sinh ra sao, Lukes cũng nguyện không để Faun chịu thay.
“Tôi nghĩ anh phải cẩn thận gấp bội. Nếu anh bị bắt, bị bọn họ dùng để ép buộc Sứ Giả chuyển dời năng lực của mình thì thảm.”
Faun nói: “Chuyển dời năng lực Sứ Giả cũng đi kèm với một cái giá đắt.” Hơn nữa chắc chắn là đắt đến kinh người.
“Vâng, anh cũng sẽ chết,“ Albert khẳng định nói. “Nhưng nếu có người có năng lực không để cho anh chết?”
Với tình cảnh đó, Lukes chắc chắn sẽ đồng ý trao đổi, anh chưa bao giờ muốn năng lực Sứ Giả.
“Nhưng đây chỉ là một phương thức trao đổi lý tưởng, có thể có cái giá của Sứ Giả ưu tiên đứng trên năng lực của người khác, như vậy anh vẫn sẽ chết. Bất quá miễn là chiếm được năng lực Sứ Giả, ai đi quan tâm sống chết các người.” Albert nói xong mới phát giác lỡ mồm, hướng Faun gượng gạo cười.
Faun đưa gã cái burger còn lại: “Chúng sẽ cho ai nhận năng lực Sứ Giả? Không thể nào chia mỗi người tham gia một chút.”
“Tôi không biết, nhưng họ chắc chắn có ứng cử viên.” Albert nói, “Họ sẽ không nói cho tôi, thật.”
“Bọn Lính Gác thường gặp nhau ở đâu?”
“Tôi chỉ biết một nơi, Keller không cho tôi biết tất cả mọi thứ. Phía đông của trấn nhỏ có một quán bar tên Zebra, đôi khi họ đến đó để uống và trò chuyện, nhưng không đàm phán bất cứ chính sự gì. Nếu có chuyện quan trọng, họ chui vào tầng hầm phía sau quầy bar.”
“Anh đã nhìn thấy bao nhiêu Lính Gác?”
“Chừng mười người, một số tôi không chắc chắn.”
“Có biết tên?”
“Có biết mấy cái, có một ít chỉ thấy qua.” Albert làm khó dễ nói, “Sĩ quan cảnh sát Clark, tôi chỉ là một tay sai, e rằng tôi không thể giúp anh bao nhiêu.”
“Tôi có một danh sách ở đây, lôi những người anh biết ra.” Faun lấy một tờ giấy từ trong túi, trong đó anh và Lukes đã phân loại ra các phần tử năng lực nguy hiểm.
“Tôi không nhớ nổi nhiều tên như vậy.”
“Anh phải nghĩ ra, tôi không thỉnh cầu anh.”
Albert sầu mi khổ kiểm* nhìn chuỗi danh sách dài ngoằn toàn tên, xòe hai tay nói, “Tôi không có bút.”
“Tôi có.” Faun đưa cho gã một cây bút.
*Sầu mi khổ kiểm: mặt mày nhăn nhó sầu khổ.