Trấn Nhỏ

Chương 11: Chương 11: Câu chuyện của lukes




“Tên của cậu ta... có thể thay thế bằng C.” Lukes nói, “Cậu ấy là người bạn tốt nhất của tôi.”

Faun ngồi trên sàn cạnh giường, quay mặt về phía anh, ánh đèn giường lập lòe, rất thích hợp cho bầu không khí kể chuyện đêm khuya.

“Chúng tôi đi cắm trại dã ngoại, lúc chạng vạng đột nhiên xuất hiện một màn sương mù dày đặc lan tỏa trong rừng. Sương mù trông rất kì quái, phát chút sắc xanh.”

Vì vậy bọn họ quyết định khám phá.

“Chúng tôi đã thử đi theo hướng sương mù dày đặc, nhưng dù có đi xa đến mức nào đi chăng nữa, màn sương tựa hồ luôn ở trước tầm mắt.”

Nghe có vẻ khó tin, nhưng Faun đã nhìn thấy quá nhiều điều khó tin, cậu sẽ không ngạc nhiên nếu có gì kì quái xảy ra trong câu chuyện này.

“Chúng tôi đi thẳng, cho đến khi hồi phục tinh thần, sương mù cũng đã ở phía sau. Chúng tôi không biết khi nào đã đi xuyên qua nó.”

Một trấn nhỏ xinh đẹp được bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp cây rừng hiện ra.

“Chúng tôi vô cùng hưng phấn, bởi vì chưa ai từng nhắc qua có một thị trấn nhỏ ở đây. Nó thật mỹ lệ, giống như một tiên cảnh trong truyện cổ tích. Chúng tôi phấn khởi không để mắt tới những mối nguy hiểm và quỷ quyệt, bắt đầu đi dạo quanh trấn nhỏ.”

Faun hiểu được cảm giác này, thời điểm cậu một mình trên quốc lộ đến trấn nhỏ cũng mang tâm trạng tương tự. Tất cả đều ngẫu nhiên coi sự xâm nhập này là một cuộc phiêu lưu kì thú, nhưng thực tế lại trái ngược với tưởng tượng.

“Chẳng bao lâu chúng tôi liền bị theo dõi, một vài người trông ý đồ không tốt theo sau chúng tôi. Lúc đó chúng tôi cũng không sợ, tôi nghĩ rằng những người này chỉ đánh chủ ý lên khách chơi ba lô, rất nhiều địa phương hẻo lánh có mấy tên như vậy. Chúng tôi dừng lại và hỏi họ muốn làm gì.”

Điều xảy ra tiếp theo làm cho anh khiếp sợ, không có bất kì ngoại lực tác động nào, anh đột nhiên không thể thở được.

“Đối phương có năng lực gây ngạt sao?”

“Không khác biệt với người tên Fink lắm, chỉ khiến người ta sản sinh cảm giác nghẹt thở. Nhưng trên thực tế, chỉ cần đánh lừa được đại não, ảo giác cũng sẽ trở thành hiện thực. Khi không biết rõ chân tướng, chúng tôi thực sự cảm thấy quỷ dị.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy khi lần đầu đến đây.”

“Lúc đó tôi không biết trấn nhỏ trao mọi người năng lực, cũng không biết việc sử dụng năng lực này đi kèm với một cái giá. Theo bản năng, tôi khao khát thở, vì vậy không khí dồi dào đổ đầy phổi. Tôi không phát hiện C có điểm bất thường, ngay lập tức lôi cậu ta chạy trốn, chỉ muốn tránh xa những phần tử nguy hiểm này.”

Họ chạy như bay dọc theo đường phố, có các cửa tiệm, quán ăn, cửa hàng tiện lợi ven đường, khắp nơi người với người, nhưng không một ai giúp họ. Tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt, như thể điều này là bình thường. Họ hồng hộc chạy trốn, cuối cùng nhìn thấy trước mặt là một đồn cảnh sát, một sĩ quan già đứng bên ngoài cửa.

“Cảnh sát Warren?”

“Đúng.”

“Không đời nào lão quan tâm.”

“Chúng tôi báo cáo với lão. Lão ta đang đeo súng, trông lão không già như bây giờ, nhưng họng súng của lão nhắm vào chúng tôi.”

Kinh ngạc qua đi, họ phát hiện ra cái tà ác của trấn nhỏ, nơi này không có trật tự. Người cũng đã đuổi tới, một trong số đó đang trách cứ đồng bọn của hắn: “Tại sao mày để chúng nó chạy.” Một người khác nói: “Tao không biết, lẽ ra chúng nó phải hôn mê rồi.”

Sau đó, vẻ mặt tất cả mọi người trở nên quái dị, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào Lukes và C.

Khi nào thì anh phát hiện mình có năng lực Sứ Giả?

Tâm trí của Faun luôn ám ảnh vấn đề này, nhưng cậu không cách nào hỏi nên lời, vì cậu dự cảm được cái giả phải trả là vô cùng nặng nề.

“Cậu có phải muốn hỏi tôi làm thế nào tôi có thể phát hiện ra năng lực của mình.” Lukes nói.

“Năng lực của anh bao gồm cả đọc suy nghĩ sao?” Faun hỏi.

“Sứ Giả là toàn năng.” Lukes lặp lại.

“Nhưng anh thì vô dụng đi.”

“Không có. Nhưng cũng không cần dùng đến siêu năng lực. Cũng giống như cậu nói, chúng ta có một loại bản năng sinh tồn, và bản năng khiến chúng tôi cuối cùng nhận ra sự bất thường của thị trấn này.”

“Bọn hò thăm dò năng lực người mới đến?”

“Đó không phải là cuộc thăm dò.” Lukes nói, “Đó là cuộc đi săn, trấn nhỏ lúc đó không hề ràng buộc, người người đều có thể thân mang vũ khí ra tay tàn độc, mỗi người đều nghĩ mọi biện pháp để bảo vệ mình, mà phương pháp bảo vệ duy nhất chính là tấn công người khác.”

Người mới đến là con mồi ngon nhất, cũng là mục tiêu chung.

“Chúng tôi đã trải qua một giai đoạn săn bắn khó tưởng tượng nổi. Cậu vĩnh viễn không biết lúc trước có bao nhiêu nguy hiểm, mỗi một thứ xuất hiện ven đường đều khiến người kinh ngạc run rẩy, họ thoạt nhìn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ vô tội, một ông già tóc bạc trắng, nhưng trong chớp mắt có thể ném cậu ra ngoài.”

Họ cố chạy trốn trên đường thoát khỏi thị trấn, nhưng tuyệt vọng khi thấy đó là một ngõ cụt. Thời gian kế, bọn họ đều trốn đông nấp tây.

“Mãi cho đến khi chúng tôi cố gắng băng qua khu rừng, C bị bẫy sắt bắt được. Tôi không thể bỏ cậu ta lại và chúng tôi sớm bị bao vây.”

- -- chúng tôi đã đưa ra quyết định. Lão Warren nói, chúng tôi quyết định xử lý tất cả những ai đi lạc đi vào đây, vì chúng tôi không muốn có thêm kẻ thù.

“Tại giết chóc liên tục, cũ mới không ngừng luân phiên, không ai phát hiện dân số trấn nhỏ là bất biến, vì vậy nhiều người cho rằng giết chết người mới tới có thể có thể bảo trì quyền uy của chính mình. Họ còn chưa ý thức được, đây là trò chơi tử thần mãi không có hồi kết.”

Mọi người trong trấn nhỏ không sử dụng năng lực siêu nhiên để hành quyết Lukes và bạn anh, bởi vì muốn sử dụng năng lực phải trả giá thật lớn. Họ sử dụng rìu, dao, gậy, búa, một loạt các loại dụng cụ có thể được tìm thấy ở khắp mọi nơi. Bất kể có tình nguyện hay không, tất cả mọi người đều phải tham gia vào việc hành quyết những người mới đến.

“Một người đập gãy chân C đang bị kẹp. Tôi nghe thấy tiếng gãy xương, so với tiếng hét của cậu ấy còn thảm thiết hơn. Họ biết chúng tôi không có chỗ để trốn, nên họ không vội vàng, không như mấy bộ phim kinh dị mà chen chúc giẫm đạp, họ xếp hàng dài.”

Không có pháp luật.

Thế nhưng có ngay ngắn trật tự.

“C đau đớn nhìn tôi bất lực, tôi muốn giúp cậu ta, muốn đánh về hướng vũ khí để nó dừng lại.”

“Nó thực sự dừng lại.” Faun nói, nếu đó là năng lực của Sứ Giả, nó thậm chí có thể để vũ khí biến mất vào không khí.

“Đúng, nó không chỉ dừng lại, mà còn đâm vào hốc mắt của người đó.”

Đột nhiên tất cả những âm thanh đều ngưng bặt, thay vào đó là tiếng rít the thé vang lên mà tên đó cố nén đau đớn phát ra. Mọi người hoảng sợ nhìn Lukes, dường như trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, họ đã hiểu ra được điều gì.

“Tôi nghe có người nói chuyện, nhưng nó phát ra từ trong đầu tôi, tôi cũng rõ ràng. Tôi thử nhân lúc một người giơ búa lên cũng có thể nếm được sức mạnh của chính mình. Hắn bị đánh đến toác đầu chảy máu biến dạng hoàn toàn.”

Họ sợ hãi, từ thợ săn trở thành con mồi, bắt đầu lùi về sau tìm con đường sống.

“Không người nào có thể hiểu được cảm giác tôi lúc đó, thậm chí chính bản thân tôi cũng không thể. Tôi chỉ biết rằng cảm giác đó tương đối đáng sợ, như thể bị ma quỷ điên cuồng đoạt lấy thân xác. Vừa sợ hãi giận dữ, vừa hưng phấn vui mừng, run rẩy thở hổn hển, lòng tràn đầy dục vọng giết chóc không thể khống chế. Tôi vẫn luôn kiềm chế bản thân không hồi tưởng về thứ cảm xúc phức tạp ấy, nhưng càng kiềm chế thì càng rung động.”

“Anh giết người nào chưa?”

“Không, tôi chỉ... không, đúng vậy.”

Đây là lần đầu tiên Faun nghe anh nói năng lộn xộn.

Anh cho bọn họ trải qua tư vị ăn miếng trả miếng, máu tươi tung tóe, không ngừng kêu la thảm thiết, khu rừng nháy mắt trở thành địa ngục trần gian.

Anh ta muốn giết họ vào lúc đó sao? Sợ rằng anh có thể biến trấn nhỏ thành bình địa dễ như ăn cháo, cũng có thể khiến cho bọn họ mỗi ngày như xác chết di động sống không bằng chết. Nhưng có một âm thanh ngăn anh lại.

“Tôi nghe thấy tiếng thét thảm thương của C. Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, máu me bao phủ khắp người. Đầu tiên là da dẻ bị nứt toạc, như bị dao cắt, tiếp đến là thối rữa sôi trào, cả người tan chảy. Tôi thấy mắt cậu ấy. ... làm người khó mà quên được ánh mắt ấy.”

Anh không sử dụng những lời cực đoan như cả đời, chỉ nói là làm người khó quên, nhưng Faun có thể cảm nhận được cảm xúc của anh, cảnh tượng như vậy không phải ai cũng có cơ hội trải qua.

“Con mắt cậu ta ngập ngụa máu, chảy xuống như nước mắt. Cậu ấy nhìn tôi như nhìn một con quái vật khủng khiếp, tôi nghĩ cậu ta còn sớm hiểu những gì đang xảy ra hơn tôi.”

“Đây là phỏng đoán của anh, hay là cậu ta thực sự hiểu mình trở thành người đánh đổi cho năng lực của anh?”

“Tôi là Sứ Giả, tôi biết tất cả mọi chuyện, tôi biết cái giá là gì, lần nữa tôi lại làm tổn thương cậu ấy. Cậu ấy trước mắt tôi biến thành một khối thịt, thịt băm, xương vỡ và nội tạng. Tôi biết rõ ràng đây là tôi gây ra, bởi vì sự điên cuồng mất kiểm soát của tôi, hại cậu ấy chết một cách đáng sợ khủng khiếp. Trước khi chúng tôi vào trấn nhỏ, chúng tôi chỉ là những người bình thường, cắm trại vào cuối tuần mà thôi.”

“Cái này không thể trách anh.”

“Đúng, cái này không thể trách tôi.” Anh dừng lại một chút hỏi, “Nhưng phải trách ai?”

Lukes không cảm xúc thuật lại câu chuyện của mình, cứ như vậy kể ra câu chuyện nghe đến bi thảm.

“Đã qua bao lâu rồi?”

“Tôi đã quên mất, ở đây, thời gian là vô nghĩa.”

“Cho nên, kể từ ngày đó, mọi người trong trấn nhỏ sợ anh muốn chết, không muốn trở thành kẻ thù của anh, lại càng không muốn cùng anh kết bạn. Chắc chắn có một vài người có năng lực biết được sự thật, vì vậy mọi người đã nhanh biết rằng anh có năng lực Chúa tể lãnh khốc.”

“Đúng thế.”

Faun trầm mặc chốc lát.

Lukes hỏi: “Cậu có phải cảm thấy rất buồn cười?”

“Tại sao tôi nên cảm thấy buồn cười?”

“Tôi không giết bất cứ ai trong cái trấn nhỏ này, người duy nhất chết đi chỉ có bạn của tôi. Đây không phải là một điều rất mỉa mai sao.”

“Đó là bởi vì sức mạnh của anh nằm rải rác trên cơ thể của mọi người. Họ ít hay nhiều đều chịu đả thương, nhưng tất cả thương tổn lại một mình C gánh vác. Anh không biết điều này sẽ xảy ra, không ai biết.”

“Nếu như tôi biết thì sao?”

“Cái gì?”

Lukes nhìn cậu đột nhiên duỗi tay ra, xa xa trong phòng khách vọng lại tiếng vang nhỏ, nghe như chiếc đèn vỡ toang. Cùng lúc đó, Faun cảm thấy một cơn đau nhức nhói trên hai má cậu, đưa tay chạm vào, ngón tay dính máu.

“Tôi biết mỗi loại sức mạnh cần phải trả bao nhiêu. Nếu tôi lúc đó có thể đem thông tin hiện ra trong đầu suy nghĩ cẩn thận, e rằng đã có thể khống chế chính mình.” Lukes nhìn vào khuôn mặt bỗng dưng xuất hiện hai vết xước của Faun nói, “Bây giờ cậu có sợ không? Có phải là một nỗi bất an kinh hoảng đem tính mạng giao vào tay Thần Chết không? Nếu tôi mất kiểm soát lần nữa, cậu sẽ rơi vào kết cục của C, cậu sẽ...”

“Ồ.” Faun lau máu trên mặt nói, “Anh có biết tôi đang nghĩ gì không?”

“Cậu đang nghĩ gì?”

“Tôi đang nghĩ, tôi hiển nhiên là người đứng đầu. Dù cho anh tiện tay làm hỏng một bóng đèn tròn, bị thương vẫn là tôi. Này có nghĩa là gì?” Faun đột nhiên hỏi, “Bây giờ, tôi có phải là người anh tin tưởng nhất, quan tâm nhất, người bạn tốt nhất?”

Lukes ngây ngẩn cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.