Trấn Nhỏ

Chương 8: Chương 8: Chốn rừng sâu




[hắn] ba

Hắn nhận được thư trả lời.

Không giống hắn suy nghĩ cho lắm, cô nàng có mái tóc vàng, cung Song Ngư với đôi mắt xanh lam.

Nhưng thật khó để nói liệu có hay không trong lòng cô muốn gặp hắn. Lần đầu tiên trao đổi qua thư, cô rất tinh tế, chọn một bức ảnh rõ ràng, không phô trương. Trong hình, cô đang ở vườn làm cỏ, mặc một chiếc áo sơ mi carô trắng đỏ xen kẽ, một chiếc mũ rơm, vành mũ tỏa bóng nhạt trên mặt cô. Có lẽ cô muốn cho hắn một ấn tượng sâu sắc.

Hắn cũng gửi cho cô một bức ảnh, một người đàn ông thành thục tuấn lãng (đẹp trai sáng sủa), trông thật thà đáng tin cậy. Đây cũng là ấn tượng của những người xung quanh – thật thà đáng tin cậy, đối xử với mọi người chân thành.

Rất nhanh liền có hồi âm, xem ra cô ấy đang ở bên cạnh máy tính. Cô rất hài lòng với hắn, cho nên bọn họ kết bạn, tiếp tục nhắn tin tán ngẫu*.

Hắn ôm đầu Dagger đặt lên gối, “Dao găm” đã rất lớn nhưng hắn có thói quen để nó bên người mỗi lần tập trung chăm chú. Ánh sáng màn hình rọi lên mặt, ô cửa sổ nhảy ra một hàng chữ.

“Xin chào, tại sao anh lại gọi là Thứ Tư (Wednesday)?”

*Nguyên văn là “thêm bạn tốt” và “tức thời tin tức“. Đó đều là những tính năng của Weibo, truyện được viết theo văn phong nước ngoài nên khi edit đã chỉnh sửa lại theo tính năng của Facebook cho “Tây“.

CHƯƠNG 08: CHỐN RỪNG SÂU

Đêm đến rất đột ngột.

Hoàng hôn qua đi, bầu trời sập tối, tựa như có một đám mây đen vô hình bao phủ vòm trời trên trấn nhỏ. Trên đường thắp lên đèn lồng, nơi này ban đêm luôn rực rỡ ánh sáng, có lẽ ánh sáng có thể phần nào xua tan cái không khí quái dị.

“Sứ Giả là cái gì?”

“Sứ Giả thừa hưởng năng lực của Chúa tể, hoặc cũng có thể nói là người đó được ban sức mạnh tương đương.”

“Theo như tôi được biết, năng lực càng mạnh thì cái giá phải trả càng cao“.

“Thông thường là như vậy, nhưng Sứ Giả là một ngoại lệ.”

“Anh ta không phải trả giá? Tại sao? Không phải cái này đi ngược lại Nguyên tắc hay sao?”

“Năng lực của chúng ta, lấy tổn thất mà đánh đổi, có lúc là tài sản, có lúc là sức khỏe, hoặc ít nhiều là mấy chuyện phiền toái. Mà Sứ Giả thì ngược lại, cái giá mà anh ta phải trả không liên quan gì đến bản thân.”

“Tôi không hiểu.”

“Nếu Sứ Giả sử dụng năng lực Chúa tể, có thể sẽ có một người bị thương hoặc thậm chí chết oan uổng. Có lẽ đây chính là thái độ của Chúa tể, lãnh khốc vô tình, như anh biết đó, Nguyên tắc không cần tình cảm“. Roger đột nhiên dùng một giọng điệu ít thấy ở tuổi thiếu niên trầm trọng nói: “Nếu anh biết thời điểm anh đưa ra một quyết định, ở đâu đó sẽ có một người vì anh mà chết, anh sẽ như thế nào?”

“Tôi sẽ không đưa ra quyết định đó.”

“Anh không thể suốt đời không đưa ra quyết định được. Đôi khi... nó giống như câu đố không có đáp án, anh phải quyết định chết một người hay chết mười người.”

Lukes nói rằng năng lực được ban cho của anh như một trò đùa, nếu Roger không nói dối, anh đã giấu Faun sự thật. Một sự bất tín vạn sự bất tin, miễn là có một lời nói dối trong lời nói của mình, rất khó để đảm bảo tính xác thực của toàn bộ cuộc đối thoại.

“Năng lực của Sứ Giả thực sự làm chết người khác? Vậy làm sao để quyết định người đánh đổi?”

“Anh ấy có một đội ngũ, thường là chọn người xếp vị trí đầu tiên.”

Faun chợt nhớ lại những gì Keller đã nói với Lukes - đừng để cho tao phát hiện đội ngũ của mày tăng thêm.

Điều đó có nghĩa là gì, đội ngũ gì?

Roger không giải thích, chỉ nói cách xa đội ngũ của Lukes một chút. Cách an toàn nhất là tránh xa anh ta. Những lời này làm đầu óc Faun đảo loạn, thật vi diệu là lại khiến cậu sinh ra phấn khởi, rất lâu sau khi Roger rời đi, cậu vẫn nằm trên giường không cách nào ngủ được. Sau đó, cậu dứt khoát đem những việc ban đầu chưa xong làm tiếp – triệt để tìm tòi căn nhà mới đến.

Joey Barenque sinh hoạt vô cùng đơn giản, phòng ngủ sạch sẽ, thư phòng có hơi lộn xộn, nhưng mỗi một món đồ thoạt nhìn rất bình thường, không có chỗ kì lạ. Cậu tìm thấy một hộp kim loại bị khóa và một tấm bản đồ vẽ bằng bút mực ở ngăn dưới cùng của bàn làm việc.

Bản đồ trông hơi thô sơ, trông giống thị trấn nhỏ, vẽ ra đồn cảnh sát, trạm xăng, khách sạn Poli, nhà hàng Magic Hand... Đường nét rất thô bạo, lại trông vô cùng phong nhã.

Faun dùng đinh ghim đóng cố định nó lên tường thư phòng, không biết Joey Barenque phải mất bao lâu để vẽ ra trọn vẹn trấn nhỏ. Cậu thấy có một vết đen ở rìa trấn nhỏ, có vẻ như cây bút bị nghẽn mực, nhưng nhìn kỹ thì thấy bên cạnh có một dòng chữ màu đỏ nhỏ.

“Nơi này trước đây có một con đường, hiện tại không có.”

Đó là ở sâu trong khu rừng phía sau vị trí của mấy cái kẹp sắt. Faun đã cảm thấy nhất định có một bí mật ẩn giấu ở đó, nhưng dòng chữ “Trước đây có một con đường” khơi gợi sự tò mò của cậu.

Một con đường.

Có phải con đường thông ra bên ngoài?

Tại sao hiện tại lại không có?

Nếu muốn làm rõ, chỉ có nước tự mình đi nhìn.

Cậu cẩn thận xem lại bản đồ lần nữa, phát hiện trấn nhỏ có một cửa hàng tiện lợi. Điều này khiến cậu nghĩ đến một vấn đề càng kì quái: Hàng hóa trong cửa hàng tiện lợi đến từ đâu? Không có nhà máy nào trong trấn nhỏ, đồ dùng hằng ngày và thức ăn chỉ có thể được đưa từ ngoài vào, vậy ai đưa tới, làm sao người giao hàng có thể ra ngoài sau khi vào trấn nhỏ?

Câu hỏi này giống như một vết nứt trên vỏ trứng gà, khiến thị trấn luôn kín kẽ nay xuất hiện một lỗ hổng.

Biển hiệu màu đỏ và trắng của cửa hàng tiện lợi ghi mở cửa 24 giờ mỗi ngày, cửa hàng vẫn sáng đèn.

Faun đẩy cửa ra, thấy hàng hóa được sắp xếp gọn gàng trên những chiếc kệ, một thanh niên ngồi sau quầy gật gù ngủ. Hàng hóa trên kệ rất tươi mới, chứng tỏ phải có xe giao hàng qua lại giữa thị trấn và thế giới bên ngoài.

Cậu mua một số nhu yếu phẩm, lúc trả tiền người thanh niên ngủ gật kia mất một khoảng thời gian dài nhìn cậu mới phản ứng tiếp nhận tờ tiền giấy. Faun thấy rằng anh ta không phải đang ngủ, mà là đang coi một cái TV đen trắng dưới quầy. TV lại đang phát trực tiếp tin tức trong ngày.

Faun ngạc nhiên hỏi: “Ở đây bắt được tín hiệu sao?”

Người thanh niên nhìn cậu quái lạ: “Tất nhiên rồi.”

“Tôi muốn dùng điện thoại một chút.”

Đối phương hất cằm chỉ vào điện thoại ở cuối quầy.

Faun bấm số Alex, đầu bên kia đáp lại chỉ có một giọng nữ cho cậu biết cuộc gọi không thể kết nối. Alex là một cái tổng đài sống túc trực 24 giờ bên điện thoại, hầu như không ngủ, ngay cả khi ngủ cũng sẽ lập tức trả lời cuộc gọi đến, mười giờ tối còn là giờ thiêng của hắn. Có vẻ như vẫn không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, chỉ có thể nhận được thông tin bên ngoài làm cho cuộc sống trong trấn nhìn thực hơn, Faun không cách nào hoài nghi đây là một ảo giác, một vài ngày trước còn tiến hành chiến dịch tranh cử tổng thống phi thường náo nhiệt, ngày hôm nay là thời khắc công bố kết quả cuối cùng.

Cậu quay lại quầy và nói với cậu trai trẻ: “Tôi muốn mua mẻ sữa mới.”

“Ồ.” Chàng trai nói, “Sáng sớm mai quay lại.”

“Mấy giờ?”

“Sau tám giờ.”

“Cảm ơn.”

Cậu quyết định đến sớm một chút, chờ khi chiếc xe giao hàng đến, cậu có thể tìm ra cách nó rời đi. Khi cậu ta quay trở lại, cậu đi qua một tiệm tạp hóa, một loại tiệm nhỏ vốn rất phổ biến ở các thị trấn nông thôn, cửa cuốn đã đóng lại một nửa, bên trong lọt ra ánh đèn yếu ớt. Cậu theo thói quen gõ cửa, một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện đằng sau cánh cửa cuốn, mái tóc màu nâu hơi lộn xộn được tùy tiện cột lại. Cô ta mặc bộ quần áo bằng vải thô, đường nét khuôn mặt trung tính.

“Đóng cửa rồi.” Cô liếc nhìn Faun.

“Tôi muốn mua một ít đồ,“ cậu giải thích. “Tôi vừa dọn nhà, muốn bố trí lại căn nhà một chút.”

Người phụ nữ tựa hồ không quan tâm đến lai lịch của cậu, mở hé cửa, nói: “Năm phút, tôi không muốn đóng cửa quá muộn.”

“Tôi sẽ rất nhanh.”

Người phụ nữ mặc cậu ta lục lọi trong cửa hàng, cậu mua một đôi găng tay gạc bông, một con dao cầm tay cán gỗ, một cái xẻng làm vườn và một cái đèn pin. Khi cậu lắp pin vào đèn bật thử, cậu không thể không nghĩ về Roger. Thật tốt khi có thể phát sáng mọi lúc, mọi nơi, nhưng nếu phải sử dụng nước tiểu để đánh đổi, không bằng đi mua đèn pin cho rồi.

“Cậu cần đinh không?” Người phụ nữ đột nhiên nói, “Tôi có thể đưa cậu một hộp.”

“Tôi có đinh.” Faun trả lời, “Tạm thời không dùng đến.”

“Ồ, tùy cậu.”

Cậu chỉ mua những thứ cần thiết, trước mắt đã biết đối thủ phải đối phó. Găng tay và một con dao cán gỗ phòng ngừa nóng, hành động ban đêm thì đèn pin là công cụ thiết yếu. Không biết tại sao, cậu nghĩ cậu có thể cần một cái xẻng. Còn làm sao có thể đối phó được với Fink có thể đột nhiên thay đổi tín hiệu não bộ, tạm thời không có đầu mối gì cả.

Tối nay, cậu muốn đi tìm con đường Barenque nói, tốt nhất là mấy tên ý đồ không tốt kia không cần xuất hiện

Lần trước vào rừng là vào buổi sáng, nếu muốn hành động bí mật, buổi tối dù sao cũng tốt hơn ban ngày.

Thật kỳ quái là mọi người một mặt sợ hãi bóng tối, mặt khác họ cảm thấy trong bóng tối an toàn hơn.

Đầu tiên cậu trở về nhà, chính xác hơn là nhà của Joey Barenque, đổ đầy dạ dày bằng thức ăn nhanh từ siêu thị, sau đó tắt đèn, đeo găng tay, lấy dao, xẻng và đèn pin từ cửa sổ trèo ra ngoài. Ở đây, cậu không còn có thể lấy phù hiệu cảnh sát ra để tra án, mọi người đều có thể nói dối, mọi người cũng có thể bí mật theo dõi cậu ta và chờ đợi cơ hội. Luật pháp bên ngoài không thể áp dụng lên bọn họ.

Dựa vào ký ức ban ngày, cậu đến khu rừng đoạn có nhiều kẹp sắt, bật đèn pin rọi xuống bụi cỏ đằng xa. Các kẹp sắt đen phản chiếu lại ánh sáng lạnh lẽo, mặc dù số lượng lớn, nhưng nó chỉ được đặt ở đó. Chỉ cần cẩn thận, không khó khăn để tìm ra một tuyến đường an toàn thích hợp.

Faun đã đi qua đám kẹp sắt, chuyện như vậy e là chỉ có trên TV, rất kịch hóa. Có điều cậu không dám xem thường, lo lắng còn những cái bẫy khác ẩn giấu không người biết đến. May mắn thay, tai nạn không xảy ra, mất gần nửa tiếng đồng hồ để đi qua đám kẹp sắt, có lần một cục đá lăn trúng cái bẫy gần đó, tiếng kẹp sắt đột nhiên đóng lại vang lên còn kinh hơn dự đoán.

Bây giờ cuối cùng cậu cũng đứng an toàn ở phía bên kia khu rừng, không biết từ lúc nào sương mù dày đặc vây quanh cậu.

Đèn pin xuyên qua màng sương, và chỉ có một màn sương mù dày đặc được chiếu sáng. Faun xác định con đường biến mất mà Joey Barenque chỉ ra trên bản đồ là ở đây, hoặc là nói nó đã từng ở đây. Nhưng nơi này bây giờ nhìn đâu cũng không thấy, cậu quay đầu nhìn phía sau, thị trấn sáng rực ánh đèn đã biến mất trong sương mù dày đặc, bốn phía yên tĩnh đến giật mình, phẳng phất loại yên tĩnh tuyệt đối. Không, cõi đời này không có sự im lặng tuyệt đối, trừ khi là cái chết, nhưng trong màn sương mù kì quái này, cậu thực sự đang trải nghiệm sự im lặng gần như tuyệt đối này. Không có bất cứ một tiếng động, ngay cả nhịp tim nhịp thở của chính mình cũng không nghe thấy, sương mù dày đặc như miếng bọt biển hấp thụ hết mọi âm thanh.

Faun nhìn xuống chân, cậu đột nhiên phát hiện không biết tự khi nào cậu đã bước ra khỏi khu rừng, chân không còn bao phủ bởi cỏ dày đặc, mà thay vào đó là một con đường bằng phẳng vững chắc.

Cậu không khỏi tự hỏi liệu cậu có vô tình đi ra khỏi thị trấn hay không. Có lẽ đây là “con đường” mà Barenque nói.

Con đường vẫn còn đó, nhưng nó bị màn sương mù dày đặc che lại.

Tiếp tục đi về phía trước.

Bởi vì không có gì đối chiếu, cậu không chắc liệu cậu có đi thẳng hay không. Đột nhiên xung quanh truyền đến âm thanh, không nghe rõ nội dung, cậu cảm tưởng mình đang ở một quán cà phê ồn ào, lại như một đoạn tin tức phát trên radio ru người ta vào giấc ngủ. Tình cảnh này thực sự rất khó tin, cậu nghĩ nếu càng tiến tới, liệu cậu có xuyên không đến được góc khác của trái đất, nơi đó còn là ban ngày và người ở khắp mọi nơi.

Faun cầm đèn pin quét qua màn sương trước mặt, bỗng nhiên thấy thứ khiến cậu sờn cả tóc gáy.

Đó là một cái bóng đen thui, thoạt nhìn trông như một con người, nhưng lại không có chân tay, cái đầu cúi xuống tựa sắp rơi, nếu không phải vì đôi mắt đỏ ngầu, Faun còn tưởng nó không có đầu.

Cậu có một khát khao cháy bỏng là phải quay đầu rời đi, nhưng không biết tại sao cậu lại không thể nhấc chân nổi. Vào khoảnh khắc đó, cậu biết rất rõ rằng mình đang sợ hãi, mà làm cho cậu sợ không chỉ là cái bóng quỷ hệt như phim kinh dị trước mắt, còn có thứ gì khác.

Cậu đứng yên đó một lúc lâu, cái bóng đen nhìn cậu, nhếch miệng mỉm cười.

Đột nhiên, không biết từ đâu vươn ra một đôi tay, bịt kín miệng cậu từ phía sau. Tay phải Faun nắm chặt con dao, theo bản năng đâm vào tim kẻ đánh lén, nhưng người kia ghé vào tai cậu thì thầm: “Tôi thật không thể tiếp tục mặc cậu chạy loạn khắp nơi, kiểu gì cũng gây ra họa lớn.”

Faun ngửi thấy mùi xăng từ trên người đó, ngay lập tức bình tâm lại.

“Cẩn thận một chút, đừng chĩa dao vào người tôi,“ Lukes nói.

Faun hướng mũi dao xuống mặt đất, cánh tay Lukes cũng buông lỏng.

“Ra khỏi đây trước đã.”

“Đó là cái gì vậy?” Faun hỏi, nhìn vào bóng đen đứng yên trong sương mù dày đặc.

“Quái vật.” Lukes nói. “Cầm chặt đèn pin đừng quay sang hướng khác, sau đó từ từ di chuyển về phía sau.”

Faun phát hiện anh cũng đang sợ hãi.

Bọn họ đồng thời lui về sau, hướng cột đèn đi tới, bóng đen vẫn không nhúc nhích.

Lui về bên trong khu rừng, Lukes cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi đã cảnh báo cậu, đừng đến gần nơi này.”

“Bản đồ của ông Barenque nói có một con đường ở đây, tôi nghĩ có lẽ tôi có thể ra ngoài.”

“Tâm thần của Barenque có vấn đề, ông ta điên rồi.”

“Vậy cuối cùng ở đây có đường không?” Faun cố chấp truy hỏi.

Lukes nhìn cậu, mặc cho trong màn sương dày đặc thật khó cho họ nhìn rõ đối phương. Anh trả lời: “Từng có.”

“Có người rời đi từ con đường này?”

“Không có.”

“Làm sao anh biết?”

“Tất nhiên tôi biết.”

“Bởi vì anh là Sứ Giả?”

“Ai nói cho cậu?” Lukes hỏi. “Có phải thằng nhóc Roger kia không?”

Anh ta quả thực có một chút sức mạnh tiên tri. Faun thừa nhận, bởi vì giọng Lukes không phản cảm chán ghét Roger. Faun còn nghĩ xưng hô “thằng nhóc kia” nghe có vẻ có chút thân thiết.

“Cậu có thể từ bỏ sự tò mò nghiên cứu khám phá mọi thứ, ở lại đây lâu dài và trở thành một thành viên của thị trấn?”

“Không thể.” Faun mau chóng đáp: “Đây không phải là một thế giới bình thường. Nó trái ngược với lẽ thường. nhất định phải có vấn đề ở đâu đó. Lẽ nào anh chưa nghĩ tới tại sao lại như vậy?”

“Nói như cậu vậy cậu hiểu bao nhiêu về vũ trụ? Dùng cả đời để tìm hiểu hết bí ẩn chưa có lời giải, cậu cuối cùng là một cảnh sát hay một nhà khoa học?”

“Tôi đang làm tất cả cũng để ra khỏi đây. Nếu anh chịu giúp, tôi sẽ rất biết ơn. Tôi không thích nơi ma quỷ này, tôi không muốn mỗi lần chạm vào túi lại xuất hiện một cây bút.” Faun nói “Nếu tôi muốn bút, tôi sẽ đi mua một cái.”

Không biết có phải là ảo giác hay không, Faun cảm thấy sương mù tan dần, cậu ta có thể nhìn thấy đôi mắt của Lukes.

“Cậu là một người rất nghiêm túc, nghiêm túc và chuyên chú,“ Lukes nói.

“Nếu không có hai thứ này, công việc của tôi sẽ rất khó khăn.”

“Được rồi, tôi có thể giúp cậu. Nhưng cậu cũng phải hứa với tôi rằng sẽ không tiếp tục tới gần nơi này nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.