Trấn Nhỏ

Chương 27: Chương 27: Cơm gà bảng hiệu




Không cần nhiều lời đồn đại.

Trong cái trấn nhỏ khép kín này, tốc độ truyền tin so với mạng Internet ở thế giới bên ngoài còn nhanh hơn.

Một vài giờ sau sự việc, ngoại trừ những người đã biết rõ, mọi người đều nghe tin Sứ Giả trở về. Một cảm giác căng thẳng khủng bố treo trên đầu trấn nhỏ, mặc dù đêm đến đèn đuốc vẫn như cũ sáng choang, ngày về ánh nắng chan hòa, vẫn không cách nào xua tan bầu không khí mong manh cấp bách như dây đàn này.

Ác mộng từ quá khứ dường như có những dấu hiệu tái hiện, những người đã từng trải không khỏi nảy sinh kính sợ.

Bọn Lính Gác đột nhiên mai danh ẩn tích, các cột đèn đổ trên quảng trường trung tâm không có người sửa chữa, chúng giống như một dấu hiệu tai họa nằm ngang trên đường phố. Máu chảy đã khô cạn, biến thành những vệt thẫm đen, thẩm thấu vào mặt đất, xâm nhập vào khe hở, chỉ cần không có mưa cọ rửa, nó sẽ ở đó trong một thời gian dài.

Trong căn nhà gỗ ngay rìa thị trấn, các Người Du Hành tụ tập lại với nhau.

Roger nhìn quanh hỏi: “Tất cả đến đông đủ chưa?”

“Morris và Brian không đến,“ Morgan nói. “Có điều họ chưa bao giờ tham dự cuộc họp của chúng ta.”

“Vậy là đến đông đủ.” Roger nói, “Lần này chúng ta đã làm rất khá, không phải sao?”

“Nếu máu không sền sệt như vậy thì sẽ tốt hơn.” Wendy tay xoa xoa cổ, dù cho máu đã sớm rửa đi, cô vẫn cảm thấy một cảm giác nhớp nháp, đó là máu giả được làm bằng mật ong và thuốc màu đỏ

“Tiếp theo chị và Morgan phải trốn một lúc, hai người đã phải chịu trả giá của Sứ Giả, bị trọng thương, tuyệt đối không được để bọn Lính Gác phát hiện, tránh gây nghi ngờ.” Roger nói, “Trước khi chấn thương của cảnh sát Clark khỏi hẳn, mỗi người đều phải mang theo túi máu bên người, ít nhất hai người ở xung quanh Sứ Giả đợi lệnh, nhưng đừng quá lộ liễu, không nên để người khác nghi ngờ. Benn và Julie phụ trách chế tạo hiệu ứng năng lực, những người khác phụ trách biểu diễn đánh đổi.”

“Tôi chỉ có thể nhiều nhất là đẩy người lên tường.” Benn nói.

“Có thể đẩy người lên tường là đủ rồi.” Roger nói, “Tôi nghĩ tạm thời sẽ không có ai thách thức năng lực Sứ Giả, chúng ta làm chỉ để phòng ngừa vạn nhất.”

“Bọn chúng sợ tè ra quần. Mấy người có thấy bộ dạng chật vật của Steven và Nelson không?” Morgan cười ha hả, sự phấn khích của cậu ta luôn dữ dội và bền bỉ hơn những người khác.

“Đây mới chỉ là khởi đầu, chúng sẽ còn chật vật, xấu xí hơn nữa.” Những người trẻ tuổi rất vui vẻ tham gia trò đùa dai như vậy.

“Nhưng chúng sẽ phát hiện bị lừa, nếu chúng phát hiện thì làm sao bây giờ? Đối đầu trực tiếp chúng ta không phải là đối thủ bọn Lính Gác.” Trong đó cũng sẽ có giọng nói lo lắng, trong đám Lính Gác có rất nhiều phần tử bạo lực, Nelson xăm trổ đầy mình trông cực kì đáng sợ, nếu hắn muốn ám hại ai, không ai có thể trốn được. Những người đang ngồi đều im lặng, đây là một kết luận không thể tranh cãi, bởi vì ngay cả Faun cũng không tránh thoát.

“Sẽ có biện pháp.” Roger an ủi họ, mọi người nhìn cậu nhóc tràn ngập mong đợi. Roger biết rằng những ánh mắt nồng thắm này không phải là mong đợi nhìn cậu, cái người “sẽ có biện pháp” không có ở đây.

“Cảnh sát Clark cũng không nói phải làm gì tiếp theo sao?” Wendy hỏi. “Chấn thương của anh ấy nghiêm trọng đến thế ư? Chúng ta có thể thăm anh ấy không?”

“Tất nhiên là không.” Roger nói, “Càng ít người biết càng tốt, đừng quên tai mắt của Lính Gác ở khắp mọi nơi, em sẽ truyền tin tức, cảnh sát Clark có một kế hoạch hoàn chỉnh, mọi bước đi đều được bố trí rất tốt.”

Nếu như Faun ở đây, cậu sẽ biết tại sao Roger lại là lãnh đạo nhỏ trong cái nhóm này, bởi vì cậu nhóc là người đầu tiên tiếp xúc với cậu. Có thể đó là một sự trùng hợp, có thể là kết quả lần trước cậu nhóc xung phong nhận việc. Nói chung, bây giờ cậu nhóc đã thành ống loa trung gian duy nhất giữa Faun, Lukes với những người khác, Wendy nhìn cậu nhóc đầy ghen tị. Cô gái tóc vàng gần như mù quáng tôn thờ Faun, coi cậu như thám tử lừng danh can đảm hay xuất hiện trong phim.

“Vậy, cảnh sát Clark bây giờ muốn tụi mình làm gì?” Benn hỏi.

“Một việc rất quan trọng.” Roger trịnh trọng trả lời: “Ngoài Morgan và Wendy ra, tất cả mọi người quay trở lại vị trí của mình, như thường lệ mà làm, đừng thu hút người khác chú ý. Lúc đi mỗi người lấy một cái túi máu.”

Họ tiểu tâm dực dực (cẩn thận từng li từng tí) rẽ theo nhiều lối tách biệt ra khỏi địa điểm bí mật, Roger rời đi cuối cùng, còn có nhóc Gage đi theo cậu nhóc.

Roger không quá am hiểu chăm sóc trẻ nhỏ, nhưng Gage dường như rất thích ở cùng với cậu ấy, có lẽ là do có người nói đùa rằng vì nhóc con phát ra điện, cho nên Roger mới có năng lực phát sáng, đứa nhóc xuất hiện một mình ở trấn nhỏ rốt cuộc tìm được một mối liên hệ với người khác.

Roger dẫn nhóc con vào nhà hàng Magic Hand, cậu nhóc quả thật được cảnh sát Clark căn dặn đi thực hiện một việc rất quan trọng.

Emily ở quầy đọc tạp chí, nghe tiếng chuông cửa mới hờ hững liếc cậu một cái.

Roger cảm thấy buổi sáng yên tĩnh ở nhà hàng có chút câu nệ, hoặc có thể loại câu nệ này đến từ cái nhìn thờ ơ của cô hầu bàn. Cậu nhóc chột dạ: “Có gì để ăn bây giờ không?”

“Chỉ có bữa sáng.” Emily trả lời.

“Em muốn một phần xúc xích chiên trứng, một bánh khoai tây chiên, một vài cái bánh quế và một phần cơm gà bảng hiệu.”

Emily lặp lại mọt lần: “Chỉ có bữa sáng. Xúc xích chiên trứng, bánh khoai tây và bánh quế, không có cơm gà.”

“Chị có thể làm giúp em không?”

“Cậu nghe không hiểu tôi nói gì sao?”

“Ồ không,“ Roger sốt sắng nói. “Gage muốn ăn.”

Emily nhìn một chút cậu bé đang ngước đầu dưới quầy.

“Nhóc muốn ăn cơm gà?”

Gage chuyện lạ trịnh trọng gật đầu: “Đúng ạ.”

Emily chằm chằm nhìn Roger một lúc, Roger vẫn chột dạ như cũ khẽ mỉm cười với cô: “Trẻ em luôn thích ăn này nọ vào mấy lúc không thích hợp. Chị có thể giúp em được không?”

Emily như muốn nhìn xuyên qua khuôn mặt của cậu, qua lúc lâu mới lấy giấy bút từ chiếc tạp dề viết thực đơn đưa vào bếp.

“Bonard, xúc xích chiên trứng, bánh khoai tây chiên và bánh quế, còn có một phần cơm gà bảng hiệu.”

Trong nhà bếp truyền ra tiếng lầm bầm: “Bây giờ là giờ ăn sáng.”

“Có một đứa trẻ ở đây muốn ăn cơm gà.” Emily mặt không thay đổi hỏi Gage: “Nhóc bao nhiêu tuổi?”

“Bảy tuổi.”

“Có một đứa nhóc bảy tuổi muốn ăn cơm gà. Có thể làm không?”

Emily duỗi ngón tay chỉ băng ghế đối diện, nói với Gage: “ Đi vào trong đó ngồi đợi.”

Roger do dự một lát mới nói, “Em muốn mang đi, chị có thể vui lòng...”

Emily đặt một lọ tiêu trước mặt cậu, ngắt lời cậu muốn nói. Roger nhìn cô nghi thần nghi quỷ.

“Cầm lấy.” Emily nói, “Hắn mỗi lần ăn đều rắc một chút.”

“A, cảm ơn.” Roger vô thức trả lời, nhưng ngay lập tức cảnh giác hỏi ngược lại, “Chị nói gì?”

“Tôi không nói gì cả.” Emily lại nhặt tờ tạp chí lên. Thái độ lãnh đạm của cô khiến Roger càng thêm bất an, tựa như cảm thấy bí mật bị bại lộ, đặc biệt là bí mật này vô cùng trọng đại, không thể để bất luận người nào biết đến.

Quá trình chờ đợi rất gian nan, có đến mấy lần, Roger muốn chạy mất dép, Emily lại như không có gì bật radio, bên trong phát ra bài hát cũ không biết tên, nữ ca sĩ nhẹ nhàng hát: “Đối mặt hiện thực đi...”

“Em đã nói cơm gà ở đây rất ngon chưa?” Roger đột nhiên hỏi.

“Chưa.” Emily một bên lật tạp chí nói. “Đây là lần đầu tiên cậu tới, nhớ chứ? Cậu và bạn cậu ở trên đường mù quáng lắc lư, nhưng chưa bao giờ tiến vào.”

“Em nghe nói...”

“Nghe ai nói?” Emily rốt cuộc nhìn cậu ta lần nữa. “Trong nhà hàng, không có lý do gì để làm hài lòng phục vụ, hơn phân nửa là muốn ăn món ăn vua chúa, cậu có mang tiền không?”

“Có mang.” Roger vội vã móc trong túi ra một ít tiền giấy gấp, chưa kịp duỗi thẳng đã đưa toàn bộ cho Emily, đây là tiền Faun đã đưa cho cậu nhóc.

“Đủ chưa ạ?” Cậu hỏi.

“Không thấy ít là đủ.”

Roger vội vã tìm chút tiền lẻ, cậu không thể khống chế mình không hoảng loạn, có thể là phe trung lập ngoại trừ Lính Gác có quá nhiều khó lường, không ai biết họ sẽ trôi về bên nào. Nếu không phải là chủ ý của Faun, Roger căn bản sẽ không nghĩ đến việc tìm đến Holk hỗ trợ. Kì quái, cậu nhóc nghĩ, tại sao Faun có thể nhận biết ai là bạn, ai là thù, ai thực sự có thể giúp đỡ việc khó khăn. Roger nhớ về những gì Holk nói, lòng của Clark là một mảng sương mù, không ai có thể nhìn thấu. Nhưng cậu thực sự là một người phải đáng kính nể, cho dù gặp tình cảnh khốn khó như thế nào cũng sẽ không thỏa hiệp, chỉ cần có cậu ở đó, mọi vấn đề gian nan cách mấy cũng được giải quyết dễ dàng. Roger không thể không cảm thấy cậu là một nhà lãnh đạo thiên phú.

Emily đã đem bữa sáng và cơm gà ra, thay vì sử dụng một cái đĩa, mà là đựng trong vài chiếc hộp giấy màu trắng.

“Cảm ơn.” Roger không thể làm gì khác ngoài hướng cô nói cảm ơn: “Lần sau em sẽ boa nốt.”

Emily thờ ơ hừ một tiếng, không biết là đáp lại hay đùa cợt, Roger gần như chạy trối chết, Gage tự mình nhảy xuống băng ghế đuổi theo cậu.

“Sau đó thì sao?”

Faun mở hộp giấy, cơm gà bên trong vẫn còn nóng, từ trong hộp bốc lên làn khói nho nhỏ khiến người ta phấn khích.

“Sau đó? Em đâu biết.” Roger nói, “Chị ta có phải đã nhìn ra rồi?”

“Nhìn ra cái gì?” Từng động tác Faun làm rất cẩn thận, vết thương bị đâm xuyên giống như một máy phát đau đớn, giờ phút nào cũng gửi tín hiệu đau đớn đến mọi ngóc ngách trong cơ thể cậu.

“Muốn tôi đút không?”, Lukes hỏi.

“Trước để tôi thử đã.” Faun nói, “Tốt lắm con trai, còn biết mang theo một lọ tiêu.”

“Cho nên Emily đoán được?” Roger vội vàng hỏi “Chị ấy biết anh không chết. Em lại mắc sai lầm.”

“Cái này không liên quan đến cậu. Cho cậu đi mua cơm gà, tôi đã biết không thể gạt được cô ấy, cô ấy rất thông minh.”

“Nhưng lỡ chị ấy nói với ai đó thì sao?”

“Cô ta sẽ không nói cho người khác.”

“Tại sao?” Roger truy hỏi.

Faun đã bắt đầu thưởng thức bữa sáng và cơm trưa của mình, Lukes đành phải thay thế cậu trả lời: “Nếu cô ấy muốn đi đánh tiếng, mật báo cho bọn Lính Gác, cô ấy sẽ không cho cậu lọ tiêu, khiến cậu nghi thần nghi quỷ“.

“A, đúng vậy. Chị ấy thật thông minh.” Roger thất vọng hỏi. “Chị ấy là bạn sao?”

“Chưa chắc.”

“Em không hiểu, lẽ nào chị ấy là kẻ thù? Nhưng anh nói rằng chị ấy sẽ không đi mật báo và không đánh tiếng.”

“Bạn bè là hai chiều, một bên gửi lời mời và đợi bên kia trả lời. Cô ta cũng có thể từ chối.”

Roger ngây người nhìn cậu.

“Anh đã gửi cho chị ấy một lời mời? Khi nào?”

“Khi cậu gọi cơm gà. Tôi nói rồi đây là một việc vô cùng quan trọng.”

“Nhưng...”

“Yên lặng một chút Roger, tôi bây giờ ăn hay nói đều rất khó khăn, đừng để tôi tiêu hao nhiều sức lực.”

Roger ngay lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhìn Faun từ tốn cơm nước xong xuôi, hâm mộ cậu không bị trọng thương liệt người và khả năng hồi phục phi nhân loại. Chỉ có Lukes biết rằng cậu căn bản không có thèm ăn, sở dĩ miễn cưỡng ăn chỉ là vì không thể để cho mình tiếp tục suy yếu. Ý chí của cậu đôi khi khiến người khác nảy sinh sợ hãi và đau lòng.

Mặt trời lên cao.

Faun đưa tay hứng ánh sáng xuyên qua ô kính màu, toàn bộ bàn tay chảy dài sắc đỏ, vết sẹo trên lòng bàn tay đặc biệt màu đỏ tươi.

Emily cũng đang ở dưới ánh mặt trời.

Cô ngồi trên ghế bên cửa kính, cửa hàng không có khách. Cô đốt một điếu thuốc, từ túi tạp dề lấy ra số tiền mà Roger đã đưa. Tiền giấy gấp không đồng đều, cô đếm từng tờ từng tờ một, một tờ năm đô trong đó có viết dòng chữ bằng bút bi.

Chính diện bên cạnh chân dung Abraham Lincoln viết “Sinh tồn, tình cảm“.

Mặt trái đài tưởng niệm đề “Giáo đường, hoa hồng“.

Cô nhả một hơi khói vào tờ tiền giấy, chữ viết lập tức nhòe đi trong tầm mắt.

Hắn tột cùng là loại quái vật gì?

Tất cả bọn họ đều đánh giá thấp năng lực của hắn, sử dụng một cây bút thông dụng viết xuống từ ngữ phẳng phất tựa có ma lực.

Mà này có khả năng sao? Emily nghĩ thầm, nếu như có thể, làm sao Chúa tể lại bất cẩn như vậy cho hắn vào trấn nhỏ.

Đợi đến làn khói tan biến, cô đọc lại dòng chữ trên tiền giấy.

Sinh tồn là năng lực, tình cảm là đánh đổi.

Một loại cảm xúc ​​lâu không thấy tràn ngập trong lòng, giống như điếu thuốc khi đốt tỏa khói này, tai hại, mà lại khiến người mê luyến.

Cô đột nhiên rất muốn biết đến tột cùng cậu sẽ sử dụng khả năng của cô như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.