Lúc này mặt trời đã lặn, dưới bóng cây gần nhà máy có mấy cụ già đang ngồi nói chuyện phiếm.
Những người này đều ở thôn bên cạnh, những bác lớn tuổi hơn một chút đều biết nơi này từng là cô nhi viện Trịnh Tiêu.
Tưởng Vi dẫn Hàn Tích vào trong xưởng. Một ông lão đang cầm quạt nan trông thấy liền hô lớn: “Hai cô gái kia, đừng vào trong đó!
Hàn Tích quay đầu lại. Ông lão tiếp tục phe phẩy cây quạt: Ở trong không có người, không có gì đáng xem cả!
Bà cụ đã móm hết hàm ngồi bên cạnh cũng úp mở nói: Trong đó rất nhiều ma quỷ lộng hành! Đều là tiểu quỷ. Xưởng giấy ngày nào cũng thắp hương, đốt vàng mã đều không trấn áp được chúng nó!
Hàn Tích nhìn bọn họ, mấy cụ già này tuổi tác đều đã lớn. Khi đó cô còn bé, cũng chỉ nhớ loáng thoáng nên không nhận ra một ai trong số họ.
Tưởng Vi đến gần Hàn Tích, chỉ vào một ông lão đang ngồi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, cô ta thì thầm bên tai Hàn Tích: Có nhận ra người kia không?
Hàn Tích nhìn lại cho kỹ rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
Tưởng Vi cười khẩy thành tiếng, đáy mắt lóe lên ánh sáng nhưng giọng nói lại u tối, lạnh lùng: Đây chính là người đánh chết Lục Tử!
Hàn Tích giật mình nhìn chằm chằm người đàn ông đó. Cô đã không còn nhớ khuôn mặt của lão ta, chỉ nhớ được lão có thân hình vạm vỡ.
Đột nhiên trong đầu cô hiện lên hình ảnh Lục Tử ôm trái bắp lăn lộn trên mặt đất, cả người dính đầy bùn đất, trên người bị quất mấy gậy. Cậu vẫn cố gặm trái bắp, khóe môi vẫn còn vướng râu bắp nở nụ cười.
Hàn Tích nhìn Tưởng Vi: Cũng chưa hẳn! Có người nói Lục Tử bị bệnh chết, cũng có người uống nhầm thuốc trừ sâu!
Tưởng Vi nhếch miệng, trong mắt vằn tia máu, lén lút đưa con dao ra: Cho mày mượn dao, mày giết lão đi, trả thù cho Lục Tử, thấy sao?”
Hàn Tích dĩ nhiên không bị những lời này của Tưởng Vi dụ dỗ. Lúc đó, Tưởng Vi không hề có mặt tại hiện trường khi Lục Tử bị mấy thôn dân đánh.
Hàn Tích đưa tay ra: Được, đưa dao cho tôi! Tôi đi giết ông ta! Cô chỉ muốn cầm lại con dao trên tay Tưởng Vi.
Tưởng Vi định đưa qua, bỗng chốc cô ta kịp thời phản ứng lại, dấu lại con dao vào trong tay áo: Mày ngay cả việc vận dụng hệ thống của Cục Cảnh Sát để điều tra tên Trịnh Tiêu còn không làm, tao không tin mày sẽ giết người!
Hàn Tích nhìn Tưởng Vi: Kêu tôi báo thù là cô, không để cho tôi báo thù cũng là cô, cô muốn như thế nào hả?
Tưởng Vi cười cười: Vào trong với tao trước.”
Nói xong, cô ta đâm mũi dao vào eo Hàn Tích, ép cô vào trong xưởng giấy.
Bà cụ thấy vậy vẫn cố gắng khuyên: Đừng đi, ma quỷ vẫn còn lộng hành đó!
Vào trong xưởng, Tưởng Vi trói Hàn Tích vào một chiếc ghế gỗ cũ nát. Cô ta tìm được trong túi Hàn Tích một ống tiêm và một lọ thuốc gây mê.
Đây là đồ mà Hàn Tích mang từ phòng pháp y. Suốt cả chặng đường, cô có vô số cơ hội có thể khống chế Tưởng Vi nhưng vẫn không ra tay.
Tình trạng Tần Chân không ổn định, lại chảy nhiều máu có lẽ sẽ không cứu được. Nếu Tần Chân chết, tất cả bằng chứng phạm tội đều hướng về phía gã… Vậy Tưởng Vi sẽ thoát tội.
Hơn nữa, Tưởng Vi biết quá nhiều chuyện, nhất là chuyện 19 năm trước, chuyện cha mẹ ruột của Hàn Tích, chuyện cảnh sát Trần.
Tạm thời không có cách nào chứng minh Tưởng Vi phạm tội, Hàn Tích đành phải nghĩ cách moi thêm thông tin từ cô ta.
Cô có dấu một chiếc máy ghi âm mini trong hạt ngọc trai của chiếc dây buộc tóc.
Tưởng Vi ném ống tiêm và thuốc mê ra ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn Hàn Tích: Yên tâm! Tao không có hứng thú với cái mạng của mày! Chỉ cần có thể đổi với Tần Chân, chúng ta sau này còn gặp lại!
Hàn Tích nhìn Tưởng Vi. Cô đã sớm biết Tưởng Vi sẽ không giết mình. Nếu không, cô ta cũng chẳng vòng vèo dụ cô đến bệnh viện gặp ma gặp quỷ gì đó, cũng chẳng rỗi hơi ép cô về lại cô nhi viện này.
Dường như, Tưởng Vi đang có ý trêu đùa cô, muốn gợi lên sự sợ hãi sâu trong nội tâm Hàn Tích. Từ trước tới giờ, cô ta không hề muốn mạng của cô mà chỉ muốn kéo Hàn Tích quá khứ u ám của 19 năm về trước, để cho cô sẽ giống như cô ta, bị bóng ma tâm lý hành hạ và khống chế, cả đời phải sống trong đau khổ và bóng tối.
Nếu là ba tháng trước, có lẽ Hàn Tích sẽ suy sụp. Thế nhưng hiện tại đã có người tiến vào cuộc sống của cô, mang theo ánh sáng và ấm áp, kéo cô về phía trước, không muốn cô quay đầu lại nữa.
Kỷ Nghiêu nghe Tiểu Diêu báo cáo biết được Hàn Tích và Tưởng Vi đã biến mất.
Hàn Tích cũng được huấn luyện ở trường cảnh sát. Nếu như bình thường, Tưởng Vi không thể nào là đối thủ của cô, trừ khi trong tay Tưởng Vi có vũ khí.
Còn có một khả năng khác, Hàn Tích cố ý đi cùng Tưởng Vi, dường như cô muốn tìm hiểu thêm chuyện xảy ra năm đó, cũng chính là chuyện cô và Tưởng Vi từng đề cập ở quán cà phê lần trước.
Triệu Tĩnh Tĩnh báo cáo: Tần Chân vẫn đang ở trong phòng cấp cứu, vì mất máu quá nhiều nên tình hình không quá lạc quan. Cha mẹ hắn đang trên đường tới!
Kỷ Nghiêu gật đầu, dẫn người đến phòng giám sát bệnh viện lấy băng ghi hình, thu được hình ảnh Tưởng Vi uy hiếp Hàn Tích lên xe biến mất ở cửa bệnh viện.
Kỷ Nghiêu đứng trước màn hình giám sát, tay siết chặt nắm đấm. Nếu Hàn Tích bị tổn thương dù chỉ một sợi tóc, anh sẽ bắt Tưởng Vi đền mạng.
Trong lúc anh định liên lạc với cảnh sát giao thông để hỗ trợ tìm kiếm vị trí xe của Tưởng Vi thì di động của Kỷ Nghiêu reo lên.
Là một số lạ gọi tới, Kỷ Nghiêu tiếp nhận.
Trong điện thoại vang lên một giọng nói õng ẹo, lạnh lùng như rắn độc: Đội trưởng Kỷ, đã lâu không gặp, có nhớ tôi không?
Kỷ Nghiêu chờ nhất chính là cuộc điện thoại này: Tưởng Vi!
Tưởng Vi nở nụ cười: Tiểu bảo bối trong lòng anh đang ở trong tay tôi, mang Tần Chân đến đổi!
Kỷ Nghiêu: Để tôi nghe được giọng cô ấy trước đã.”
Tưởng Vi đưa di động đến bên miệng Hàn Tích: Nói chuyện!
Hàn Tích trừng mắt nhìn cô ta, mím môi không nói lời nào. Tưởng Vi nhấc chân đá vào đùi Hàn Tích. Hàn Tích cắn chặt môi, không muốn phát ra tiếng kêu gì.
Trong di động, Kỷ Nghiêu nghe thấy tiếng đá người của Tưởng Vi, nhíu mày hỏi: Cô đang ở đâu?
Tưởng Vi đi đến bên cửa sổ, kính cửa sổ đã vỡ, bên cạnh đầy mảnh kính vỡ, cô ta nhặt một miếng lên, nhẹ nhàng gõ gõ trên khung cửa sổ: Anh đưa Tần Chân tới, không được có sự xuất hiện của một ai khác, nếu không tôi sẽ rạch vài vết lên mặt Trịnh Thất đó!
Giọng nói Kỷ Nghiêu lúc này lại trầm tĩnh một cách dị thường: Địa chỉ!
Thời điểm này anh không thể mất bình tĩnh được.
Khi anh còn bé đã từng bị bắt cóc nhiều lần, biết cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi khi bị trói. Hàn Tích còn bị ám ảnh những chuyện trước kia, trời lại sắp tối, cô nhất định sẽ rất sợ.
Tưởng Vi nói mấy chữ: Huyện Tân Kiều, cô nhi viện Trịnh Tiêu, bây giờ là xưởng chế tạo giấy bị bỏ hoang đó! Cô ta dừng lại một chút: Một tiếng nữa, tôi muốn gặp Tần Chân. Nếu không Hàn Tích nhất định sẽ chết! Nói xong cúp điện thoại.
Kỷ Nghiêu bỏ di động xuống, nhanh chóng chạy về phòng cấp cứu: Tình hình Tần Chân bây giờ như thế nào.
Triệu Tĩnh Tĩnh đang định nói thì cửa phòng phẫu thuật tắt đèn, bác sĩ đẩy cửa đi ra, đằng sau là ba y tá.
Bác sĩ tháo khẩu trang, lắc đầu: Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức!
Tần Chân mất máu quá nhiều, rốt cuộc cũng không thể cứu được.
Cha mẹ Tần Chân chạy tới, nghe thấy bác sĩ nói vậy, mẹ Tần Chân ngất xỉu ngã dựa vào người của cha Tần Chân.
Cha Tần Chân vừa đỡ người bạn già, vừa đỏ mắt gào khóc: Tôi muốn giết chết con yêu nữ kia!
Hai y tá đỡ mẹ Tần Chân đi kiểm tra, cha Tần Chân quỳ xuống trước mặt Triệu Tĩnh Tĩnh: Cán bộ! Nhất định các anh phải ra mặt giúp cho trăm họ chúng tôi. Tần Chân bị yêu nữ kia hại chết, nếu không phải tại cô ta thì thằng bé sao có thể đi đến bước này chứ?
Triệu Tĩnh Tĩnh đỡ cha Tần Chân đứng dậy, dìu đến bên ghế dựa: Bác ngồi đây trước đi! Chúng tôi sẽ bắt được Tưởng Vi.
Kỷ Nghiêu đứng bên cạnh không lên tiếng. Năm đó, nếu không phải cha Tần Chân có toan tính cá nhân, cứu Tưởng Vi nhưng lại ngấm ngầm đẩy cho con trai ông ta, không phạm sai lầm giam giữ trẻ vị thành niên thì sao có thể gây ra bi kịch như ngày hôm nay.
Anh chẳng đồng tình chút nào với sự ngu dốt của cha mẹ Tần Chân. Trên tay Tần Chân đã dính máu hai mạng người; có thể gã cũng liên quan đến vụ việc Tưởng Vi thật mất tích vào 10 năm về trước không chừng.
Cha Tần Chân vào nhận xác của con trai.
Kỷ Nghiêu nói lại chuyện Tưởng Vi yêu cầu đổi Hàn Tích lấy Tần Chân cho Triệu Tĩnh Tĩnh nghe.
Triệu Tĩnh Tĩnh nhìn vào trong phải phẫu thuật: Tần Chân đã chết, cậu định làm như thế nào?
Kỷ Nghiêu đi đến trước mặt mấy cảnh sát, cẩn thận quan sát bọn họ, chọn một người có vóc dáng tương tự như Tần Chân, rồi lại kêu người làm một cục bướu giả trên lưng cậu ta.
Triệu Tĩnh Tĩnh không yên tâm: Chẳng may bị Tưởng Vi nhìn ra, không phải pháp y Hàn sẽ gặp nguy hiểm sao?
Kỷ Nghiêu: Không sao, tôi sẽ có cách! Cậu báo cáo qua với Cục trưởng Thái rồi giải quyết nốt việc ở đây! Dừng lại một chút rồi tiếp lời: Trương Tường đi theo tôi, đi xa một chút, đừng theo vào cô nhi viện. Tất cả chờ chỉ thị của tôi!
Kỷ Nghiêu nói xong, dẫn cảnh sát cải trang thành Tần Chân đi.
Tưởng Vi chỉ cho anh hai tiếng rưỡi, nếu không đi ngay sẽ trễ. Bây giờ trạng thái tinh thần của Tưởng Vi không ổn định, đặc biệt khi về lại chốn xưa, rất khó đoán được cô ta điên lên sẽ làm ra chuyện gì.
Kỷ Nghiêu còng hai tay Tần Chân giả lại, nhét chìa khóa vào trong tay cậu ta: Đến nơi, cậu cứ nằm sấp ở băng ghế sau, mặt hướng xuống dưới. Nếu phải ra khỏi xe đối diện với Tưởng Vi thì cậu cứ cúi gằm đầu để cô ta không trông thấy rõ mặt của cậu, có thể kéo dài được bao lâu thì tốt bấy nhiêu!
Xe lái vào huyện Tân Kiều.
Vốn dĩ Kỷ Nghiêu định giải quyết xong xuôi vụ án Tưởng Vi rồi sẽ tự mình đến đây điều tra chuyện của chú Trần. Mấy năm nay, kinh tế huyện Tân Kiều phát triển cũng không được tốt lắm, trừ đường quốc lộ vào thị trấn còn rộng, quẹo vào trong đường nhỏ dần, nhiều ổ gà, có thể thấy đã lâu lắm rồi không được tu sửa.
Lúc đến thị trấn Tân Kiều, kiến trúc nơi đây rõ ràng quá lạc hậu.
Vị trí của cô nhi viện Trịnh Tiêu không khó tìm, ở phía tây thị trấn, bên cạnh còn có một nhà máy lớn, xa xa còn có đồng ruộng và mấy xưởng nhỏ.
Sau này, chính phủ bắt đầu chú trọng đến việc bảo vệ môi trường cho người dân địa phương nên buộc đóng cửa những nhà máy gây ô nhiễm nghiêm trọng, xưởng chế tạo giấy là một trong số đó.
Trời đã tối, trăng treo lơ lửng trên bầu trời, tô điểm xung quanh là hàng trăm ngàn ngôi sao lớn nhỏ.
Ở nông thôn trời tối nhanh hơn ở thành phố, đèn đường ít, đèn neon lại càng ít hơn, cả không gian như chìm trong bóng tối.
Một cơn gió thổi tới, Hàn Tích cắn chặt hàm răng, hơi rùng mình.
Sợi dây thừng trói cô đã cũ, Hàn Tích thừa dịp Tưởng Vi không chú ý, lén lút mài bên cạnh sắc, không bao lâu nữa là nó đứt được.
Tưởng Vi lái xe hơi vào trong xưởng, bật đèn pha chiếu sáng. Đèn rọi trên mặt Hàn Tích, cực kì chói mắt. Rốt cuộc Tưởng Vi cũng mở miệng nói chuyện: Trịnh Thất, trước khi tới đây, mày muốn hỏi tao cái gì?
Còn chưa chờ Hàn Tích lên tiếng, Tửởng Vi đã tự mở miệng trước: Mày nói mày bị cha mẹ ruột vứt bỏ đúng không?
Hàn Tích ngẩng đầu nhìn Tưởng Vi.
Tưởng Vi khinh thường cười khẩy: Trịnh Tiêu nói với tất cả những đứa bé trong cô nhi viện một câu y chang thế. Sự thật thì sao? Đâu phải mày không biết gì… Cmn, lão chính là một tên buôn người. Trong mười đứa thì có sáu đứa bị bắt cóc tới đây, bốn đứa còn lại là bị vứt bỏ trước cửa cô nhi viện. Bọn chúng hoặc là con gái, hoặc là bị bệnh, hoặc bị tàn tật như Lục Tử vậy!
Hàn Tích không lên tiếng, Tưởng Vi cũng không nói thêm. Một lát sau, Hàn Tích mới thấp giọng: Sau đó, mẹ ruột tôi đã tới đây! Rất rõ ràng, cô không bị bắt cóc tới, cũng không phải là bảo bối của ba mẹ, là đứa trẻ bị vứt bỏ.
Tưởng Vi tựa vào cạnh xe, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tự giễu: Đó không phải là mẹ của mày! Đó là mẹ của tao, tao mới là đứa bị vứt bỏ!