Trân Quý Em Như Mạng

Chương 54: Chương 54




Hàn Tích ngẩng đầu liền trông thấy Kỷ Nghiêu. Anh tiến đến rất sát, cúi đầu nhìn cô.

Tại sao không nhận điện thoại của anh?

Hàn Tích nghiêng mặt sang một bên: Điện thoại hư rồi!

Bây giờ Kỷ Nghiêu không muốn vạch trần cô, tính món nợ này với cô sau: Đi thôi, đưa anh đi gặp ba mẹ nuôi em đi!

Hàn Tích cúi đầu xuống, nhỏ giọng: Không cần đâu!

Kỷ Nghiêu làm như không nghe thấy cô nói, kéo Hàn Tích đi vào trong khu nghĩa trang.

Bàn tay cô rất lạnh, không có độ ấm. Không phải cảm giác lạnh lẽo thấu xương mà chính là không còn chút khí huyết. Bàn tay anh lại ấm áp, siết chặt lấy bàn tay cô, sưởi ấm cho cô.

Trông thấy Hàn Tích bị Kỷ Nghiêu kéo vào trong, bác bảo vệ cảnh giác: Cô gái, cháu không sao chứ? Ông nhìn đi nhìn lại đều thấy cô rõ ràng bị ép buộc, “Có cần tôi báo cảnh sát cho cô không?

Kỷ Nghiêu quay đầu nhìn ông lão: Tôi là cảnh sát!

Dĩ nhiên bác bảo vệ không tin, Hàn Tích trả lời: Không sao đâu ạ! Chúng cháu quen nhau!

Lúc này ông mới yên tâm tiếp tục nghe radio của mình, thỉnh thoảng còn ngâm nga vài câu.

Kỷ Nghiêu đặt bó hoa trước mộ phần của ba mẹ nuôi Hàn Tích. Ở đó đã có hai bó, trong đó một bó chắc chắn là của Hàn Tích.

Kỷ Nghiêu hỏi: Còn ai đến nữa sao?

Hàn Tích đáp: La Hải Diêu kêu người mang tới.

Kỷ Nghiêu ngồi xổm xuống, nhìn mấy chữ trên tấm bia. Anh biết ba mẹ nuôi Hàn Tích gặp tai nạn khi cô học lớp 12. Anh cũng biết hai vợ chồng họ bận rộn nhiều việc rất ít quan tâm đến cô con gái nuôi này. Phần lớn thời gian, Hàn Tích đều ở nhà một mình, ăn qua loa rồi vùi đầu vào bài tập. Nói chuyện được với ba mẹ chỉ được mười mấy phút vào mỗi buổi sáng.

Có lẽ cô và ba mẹ nuôi cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình, nhưng công nuôi dưỡng sâu hơn trời biển, bọn họ chưa từng đối xử hà khắc với cô, cũng không trả cô về lại cô nhi viện… cô cũng đã cảm kích bọn họ lắm rồi.

Phía sau có một hàng ghế, Kỷ Nghiêu ngồi xuống, ngả người ra sau ngắm nhìn bầu trời.

Ánh đèn đường chiếu ánh sáng nhàn nhạt vào gương mặt anh đổ bóng xuống mặt đất.

Hàn Tích đứng ở trước mặt Kỷ Nghiêu: Em muốn về!

Kỷ Nghiêu ngồi thẳng người dậy, vỗ vào đùi mình: Ngồi đi!

Tất nhiên Hàn Tích sẽ không chịu ngồi, cô xoay người nhìn mấy tấm mộ bia lớn nhỏ trước mắt, ánh mắt nhìn vào bia mộ của ba mẹ nuôi mình: Có lúc, em cũng rất nhớ bọn họ!

Kỷ Nghiêu Ừ một tiếng, chờ cô nói tiếp.

Hàn Tích ngồi bên cạnh Kỷ Nghiêu, Công việc của ba mẹ em rất cực. Vậy mà họ vẫn mua cho em đồ ăn, cho em tiền đóng học phí, nhường cho em căn phòng hướng Nam, căn phòng ấy ngập đầy ánh nắng, mùa đông không còn lạnh lẽo.”

Đến khi trưởng thành, có một quãng thời gian rất dài em hận bọn họ đã không quan tâm đến em. Bây giờ ngẫm lại mới thấy tất cả đều do cuộc sống quá khổ cực, quá tàn nhẫn. Ba mẹ em đã làm rất tốt rồi.”

Hàn Tích cúi gằm đầu, mũi chân nghịch một hòn đá nhỏ, giọng nói cô bé dần: Bây giờ nhìn lại, trừ La Hải Diêu, chỉ có bọn họ đối xử với em là tốt nhất!

Kỷ Nghiêu giơ tay ôm lấy bả vai Hàn Tích, ngón tay dùng sức bóp đầu vai cô: Em đang nói linh tinh gì đấy hả?

Anh nhìn gò má của cô: Em vứt anh đi đâu rồi hả?

Hàn Tích cảm thấy hơi đau, cô hơi rụt bả vai lại: Buông tay, đau!

Kỷ Nghiêu không buông tay, Hàn Tích nhấc chân đạp anh một cái, nhân cơ hội đứng lên chạy nhanh ra cổng khu nghĩa trang. Ngón chân Kỷ Nghiêu bị đạp rất đau, đứng lảo đảo không vững.

Trời đột nhiên nổi gió, thổi tung bụi mịt mờ. Hàn Tích đi đằng trước, Kỷ Nghiêu đi theo sau lưng cô. Trong công viên tưởng niệm vang lên tiếng ếch kêu ‘ồm ộp’.

Hai người đều không mang dù, cũng may trời mưa không lớn.

Hàn Tích rảo bước, đợi đến khi cô đi chậm lại mới nhận ra sau lưng mình đã không còn tiếng động. Cô quay đầu nhìn lại không thấy bóng dáng Kỷ Nghiêu đâu.

Cô nhìn xung quanh, nhìn qua phía mái đình nhỏ cũng không thấy anh. Bỗng nhiên đôi mắt xuất hiện cảm giác ấm áp, một bàn tay che kín hai mắt cô lại. Anh cố gắng gằn giọng, Đoán xem là ai?

Hàn Tích đứng im không nhúc nhích, cũng không thèm phản kháng, chỉ nói hai chữ: Ngây thơ!

Thật ra anh nhận ra tâm trạng cô không tốt nên chỉ muốn trêu cô một chút. Bác bảo vệ đi kiểm tra, trông thấy bọn họ thì bật cười: Hai cô cậu ân ái ở đây cho ma xem à? Mau đi, tôi phải đóng cửa rồi!

Hai người đi tới cổng chính thì mưa đã lớn hơn nhiều, bắt buộc phải che dù.

Kỷ Nghiêu giơ tay che mưa cho Hàn Tích đi tới mái hiên. Kỷ Nghiêu: Ra xe luôn đi! Xe anh đậu ngay bãi đậu xe thôi.

Hàn Tích không muốn: Anh về trước đi! Lát nữa em bắt xe về!

Bác bảo vệ ló đầu ra: Tôi nghĩ cô cậu ai cũng không đi được. Con đường phía trước bị sụt rồi, trời lại mưa, không dễ đi đâu!

Ông tốt bụng chỉ sang bên cạnh: Bên kia có khách sạn, có thể nghỉ qua đêm!

Kỷ Nghiêu: Vâng, cảm ơn chú!

Hàn Tích: Cảm ơn, không cần ạ!

Hai người đồng thời lên tiếng. Ông bắt đầu cảnh giác nhìn Kỷ Nghiêu chằm chằm.

Ánh mắt ông nhìn anh đến mức tê rần đầu, anh buộc phải lấy thẻ cảnh sát ra.

Điện thoại của Hàn Tích vang lên, La Hải Diêu gọi tới: Tiểu Tích, em về đến nhà chưa?

Hàn Tích quay lưng về phía Kỷ Nghiêu: Rồi ạ!

Chờ Hàn Tích cúp điện thoại, Kỷ Nghiêu hào hứng nhìn cô: Sao phải nói dối? Sao em không nói với anh ta là qua đêm với anh ở bên ngoài hả?

Hàn Tích nhìn anh: Không muốn anh ấy lo lắng, mất công anh ấy kêu người tới đón!

Hàn Tích xem dự báo thời tiết trên điện thoại, đêm nay sẽ mưa cả đêm, quả thật cô không thể về được.

Bác bảo vệ đưa cho cô một chiếc ô: Cầm lấy đi, mai đưa trả tôi là được!

Hàn Tích cầm ô, nói tiếng cảm ơn. Cô bung dù, đi về phía khách sạn.

Kỷ Nghiêu đứng dưới mái hiên: Có phải em quên mất kẻ hèn này rồi không?

Hàn Tích cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước. Kỷ Nghiêu lấy tay che đầu, chạy vội theo chui vào dưới ô cùng Hàn Tích: Đúng là độc ác!

Khách sạn không xa lắm.

Kỷ Nghiêu rút ví: Hai phòng tốt nhất!

Khuôn mặt nhân viên lễ tân đầy tiếc nuối: Thật xin lỗi anh! Vì trời mưa nên có nhiều khách ở lại. Chỉ còn lại một phòng thôi ạ!

Hàn Tích liếc Kỷ Nghiêu: Vậy anh ở lại đi! Nói xong, cô xoay người rời khỏi khách sạn.

Kỷ Nghiêu giữ tay cô: Em ở lại, anh ra xe ngủ tạm một đêm! Nói xong, anh xòe tay ra: Đưa anh thẻ căn cước!

Hàn Tích đưa thẻ căn cước cho nhân viên lễ tân, cũng lấy di động chuẩn bị trả tiền.

Kỷ Nghiêu ngăn cô lại: Để anh!

Hàn Tích ngẩng đầu: Không cần!

Kỷ Nghiêu: Chê anh nghèo sao?

Hàn Tích cúi đầu: Không phải! Chê ai chứ đâu dám chê Kỷ thiếu.

Kỷ Nghiêu thanh toán tiền phòng và tiền đặt cọc. Hàn Tích nhỏ giọng: Khi nào về em sẽ chuyển lại trả cho anh!

Kỷ Nghiêu liếc mắt nhìn cô: Còn nói một câu nữa anh hôn em đến ngạt thở đấy, có tin không?”

Hàn Tích đành ngoan ngoãn không nói thêm gì nữa.

Khi chuẩn bị lên phòng, một khách trọ đi xuống hỏi nhân viên lễ tân: Ở khách sạn còn dù không? Cho tôi mượn đi ra ngoài ăn cơm!

Nhân viên lễ tân kiểm tra, rồi lắc đầu: Xin lỗi anh, ô đã cho mượn hết rồi ạ! Anh chờ một chút được không ạ?”

Kỷ Nghiêu cầm chiếc ô trên tay Hàn Tích: Cho anh mượn, lát nữa dùng xong để ở cửa là được! Nói xong, anh ném chiếc ô qua.

Đối phương nhận ô, liên tục nói cảm ơn. Kỷ Nghiêu tiếp nhận ánh mắt của Hàn Tích: Phải biết làm việc thiện chứ, không đúng sao?”

Hàn Tích không còn lời nào để nói. Đến phòng, Kỷ Nghiêu đi vào trong, kiểm tra khắp nơi thấy không có vấn đề gì: Chất lượng hơi tệ một chút nhưng cũng tạm được!

Nhân viên phục vụ không vui: Thưa anh, khách sạn chúng tôi đạt tiêu chuẩn 4 sao đó ạ! Giường đệm nhập khẩu từ Pháp, nếu không anh thử ngồi xem?

Kỷ Nghiêu ướt mưa nên không ngồi, chỉ lấy tay ấn ấn.

Nhân viên phục vụ nhiệt tình: Sao ạ? Thoải mái lắm không ạ? Hơn nữa, không hề phát ra tiếng động! Có thể chịu được bất kỳ loại vận động kịch liệt nào.

Kỷ Nghiêu: Cảm ơn, cậu làm việc đi!

Nhân viên phục vụ ra cửa, quay đầu nói thêm: Hiệu quả cách âm cũng rất tốt! Nói xong, gõ trên vách tường một cái rồi đóng cửa lại.

Hàn Tích mở cửa, nhìn Kỷ Nghiêu: Anh cũng nên đi ra ngoài rồi!

Kỷ Nghiêu đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài: Mưa lớn quá, không có ô đâu ra ngoài được!

Lúc này Hàn Tích mới nhớ ra ở dưới sảnh anh nhiệt tình nhường ô cho người khác đều có mục đích cả.

Kỷ Nghiêu ra nhà tắm: Vậy, để anh tắm rửa trước nhé?

Hàn Tích đứng ở cửa, lạnh nhạt nhìn anh: Anh đi ra ngoài!

Da mặt Kỷ Nghiêu dù dày như thế nào cũng đoán được hôm nay cô không vui, chẳng thể vài ba câu dỗ dành. Anh ngoan ngoãn ra ngoài, chưa kịp lên tiếng thì rầm một tiếng, cửa đóng sầm lại.

Quần áo ướt hết, Hàn Tích tắm xong, mặc áo choàng tắm.

Cơn mưa nằm ngoài dự tính, cô lại không mang theo quần áo để thay, bây giờ ngay cả đồ lót cũng không có mà mặc. Cô giặt đồ treo trước máy điều hòa, có thể nửa đêm sẽ khô.

Giặt đồ xong, Hàn Tích đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm vô hạn, cô chỉ nhìn thấy lờ mờ bóng dáng của dãy núi phía xa. Mưa vẫn chưa có dấu hiệu tạnh mà càng lúc càng lớn.

Đối diện có mấy quán ăn nhỏ vẫn sáng đèn, nước mưa tạo nên những vũng nước lớn.

Hàn Tích kéo kèm cửa sổ lại, cô vẫn chưa ăn tối nhưng cũng chẳng muốn ăn.

Hàn Tích nằm trên giường, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Cô ngồi dậy nhìn đồng hồ, đã 9 giờ tối. Cô lại nằm xuống, lấy chăn che kín người, nhưng vẫn không ngủ được.

Cô lấy điện thoại, xem tin nhắn trong nhóm ‘Đồng nghiệp Cục Cảnh Sát’. Mọi người đang tám đủ thể loại trên trời dưới đất nhưng tuyệt nhiên không thấy Kỷ Nghiêu góp vui.

Hàn Tích ngồi dậy, bây giờ anh đang ngồi trong xe, rất nhàm chán, lý ra phải cùng tán gẫu chứ???

Mưa bên ngoài rất lớn, anh có thể đi đâu?

Âm báo tin nhắn đến vẫn liên tục vang lên.

[Người đẹp Chu chính là Chu Lỵ]: Cô nàng báo án giả hôm qua lại tới, đã bị cảnh sát trực ban chặn lại.

[Tiểu Chu]: Đã ghi lại, sẽ báo cáo với chị Tích!

[Mì Dương Xuân không thích ăn mì]: Lầu trên đừng làm vậy! Tốt nhất cứ gọi điện thoại báo cáo luôn đi! Ha ha ha ha!

[Người đẹp Chu chính là Chu Lỵ]: @Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố - Đội trưởng Kỷ, anh đâu rồi?

[Mì Dương Xuân không thích ăn mì]: Sợ quá nên không dám ngoi lên rồi.

...

Kỷ Nghiêu vẫn không trả lời.

Mắt phải Hàn Tích nháy liên tục, cô choàng khăn tắm, rời giường, vén rèm nhìn ra ngoài. Mưa rào rào đập vào ô kính cửa sổ, nước mưa ào ào như dòng sông cuồn cuộn chảy.

Hàn Tích thả rèm xuống, mở di động, cô đang định tìm số của Kỷ Nghiêu gọi cho anh đột nhiên nghe thấy tiếng xe phanh gấp, rồi tiếng ồn ào vang lên. Hàn Tích nhìn qua cửa kính. Một người đang nằm giữa đường, trời quá tối nên không thể thấy rõ mặt mũi. Chiếc xe hơi dừng ở ven đường. Người trong xe vội vàng đi xuống, mấy người đi đường cũng cầm ô đi tới, có người lấy điện thoại gọi cứu thương. Là tai nạn giao thông.

Người bị tai nạn mặc chiếc áo sơ mi trắng, cả người ướt đẫm, nằm trên mặt đất lạnh như băng, nước mưa không chút thương tiếc rơi trên người anh.

Áo sơ mi trắng, đầu Hàn Tích muốn nổ tung. Cô vội vàng mặc quần áo, quên cả đi giày, vẫn mang đôi dép khách sạn chạy xuống.

Hành lang của khách sạn không dài nhưng Hàn Tích cảm thấy sao mãi cô vẫn chưa đến. Ánh đèn nhập nhoạng không đủ sáng thật khiến người ta phát khóc. Cô không kịp bấm thang máy mà chạy xuống bằng thang bộ. Giữa đường cô rớt mất chiếc dép, cũng không quay đầu lại kiếm, tiếp tục chạy xuống bằng chân trần.

Sàn nhà lạnh như băng.

Là cô đuổi anh ra ngoài, rõ ràng biết bên ngoài trời mưa to như vậy, anh không có chỗ để đi mà cô vẫn đuổi anh ra ngoài.

Hàn Tích chạy xuyên qua sảnh khách sạn. Nếu anh có mệnh hệ gì, cô không dám tưởng tượng nữa.

Cô mở vội cửa, chạy vọt vào màn mưa. Nước mưa chảy dọc theo tóc cô, đôi môi bị nước mưa thấm ướt, vừa ướt vừa lạnh. Đột nhiên cô nhớ tới nụ hôn của anh, vừa dịu dàng lại âm áp, mang theo tình yêu vô hạn. Cô giơ tay lau mặt để tầm mắt được rõ ràng hơn.

Dưới chân, ngoại trừ nước mưa, còn cả vết máu đỏ sậm, bên tai là giọng nói của những người xung quanh.

Sợ là chấn thương sọ não! Không biết khi nào xe cứu thương mới tới, ở đây hẻo lánh quá!

Tuổi còn trẻ mà. Quá đáng thương, hi vọng đừng xảy ra chuyện gì!

Tôi đã nói mà, trời mưa đừng đi ra ngoài!

...

Hàn Tích cảm thấy hai chân mình mền nhũn, đứng không vững. Trong lòng như có tảng đá nện thẳng tới khiến cô không thể thở được.

Sao em lại đứng đây! Một giọng nói ấm áp vang lên sau lưng cô.

Hàn Tích chậm rãi xoay người. Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, cầm chiếc ô màu đen, tay anh cầm một túi đồ mua từ siêu thị, khẽ nhíu mày nhìn cô.

Đôi mắt hoa đào quen thuộc kia đang nhìn cô chằm chằm.

Hàn Tích ngẩng đầu nhìn Kỷ Nghiêu, rồi đẩy anh ra, gạt đám đông sang một bên, lớn tiếng: Tôi là bác sĩ, mọi người đưa anh ta vào trong sảnh khách sạn trước. Một người khênh bả vai, một người nhấc chân, cẩn thận đừng đụng đến khung xương!

Một bà thím nhìn Hàn Tích: Cô gái, sao cô khóc?

Cô quen người này sao?

Hàn Tích lắc đầu: Không quen! Không phải tôi khóc, là nước mưa thôi!

Kỷ Nghiêu đứng sau lưng Hàn Tích, che ô giúp cô, nhìn cô cứu người, nhìn cô lau sạch nước mắt, nghe được giọng nói của cô có chút nghẹn ngào.

Đến khi xe cứu thương chở người đi, Hàn Tích quay lại phòng mình.

Kỷ Nghiêu vẫn theo sau lưng cô, cũng không nói gì, đi theo cô đến tận cửa phòng.

Hàn Tích mở cửa, xoay người nhìn người người đàn ông đang đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Cút, sau này đừng trêu chọc tôi nữa!

Cô cắn môi, cố gắng khống chế không để nước mắt rơi.

Kỷ Nghiêu kéo Hàn Tích vào trong ngực, ôm cô thật chặt. Anh ôm cô đi vào phòng, đóng cửa lại, cúi đầu hôn xuống.

Hàn Tích dùng sức đẩy anh ra, đạp cũng không được nên cô cắn mạnh vào môi anh. Cô cảm nhận được vị tanh của máu trên môi anh nhưng dường như anh lại không cảm thấy đau, chỉ dịu dàng hôn lấy cô. Môi anh nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, má cô, đôi môi của cô.

Khi cô chứng kiến cảnh tượng người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nằm bất động trên mặt đường, cô nghĩ đó là anh.

Cô không còn nghi ngờ tình cảm của mình đối với anh. Ngay vừa mới đây thôi cô đã trải qua được nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng khi tưởng chừng có được lại mất.

Tuy nói chỉ là hiểu lầm nhưng cảm xúc là thật. Nỗi hoảng sợ ấy cô không muốn trải qua thêm một lần nào nữa. Cô thà không chiếm được thứ gì, sẽ không có cảm giác mất mát.

Hàn Tích mở lớn hai mắt nhìn người đàn ông đang hôn cô. Hàng mi dài của anh khẽ run, chân mày, khóe mắt đều tràn đầy tình cảm.

Tại sao anh luôn thích trêu chọc cô đến vậy?

Cô nhắm mắt lại, cắn mạnh vào đầu lưỡi anh. Lần này cô ra đòn quyết định, anh rít đau một tiếng nhưng vẫn kiên quyết không buông cô ra.

Cô nghiêng đầu sang một bên: Phải làm sao anh mới bỏ qua cho tôi? Giọng cô không lớn, mang theo chút nghẹn ngào, sau đó nước mắt cũng tuôn rơi.

Anh nâng mặt cô, ép cô nhìn vào mắt anh, nhấn mạnh từng chữ: Cả đời này anh sẽ không rời xa em!

Anh nói xong, rồi buông cô ra: Đi tắm đi!

Anh nhặt túi đồ trên đất, lấy túi quần lót dùng một lần đưa cho cô: Siêu thị ở gần đây không bán cái này nên anh phải đi sang con phố bên cạnh nên về muộn một chút! Giọng của anh cũng nhỏ dần: Anh xin lỗi đã để em lo.”

Hàn Tích lấy túi quần lót dùng một lần trên tay Kỷ Nghiêu, xoay người chạy vào nhà vệ sinh.

Vừa đóng cửa, cô ngồi xổm xuống đất khóc lớn. Kỷ Nghiêu đứng ở ngoài cửa giơ tay định gõ cửa nhưng do dự một hồi lại bỏ tay xuống.

Hàn Tích tắm xong, mặc áo choàng tắm đi ra ngoài. Quần áo của cô đã ướt sũng, phải đưa qua cho khách giặt sấy.

Kỷ Nghiêu đặt đồ ăn đã mua trên bàn, đưa đôi đũa dùng một lần cho cô.

Anh đứng lên: Nhân lúc còn nóng, em ăn đi. Anh đi trước, buổi tối nhớ đóng kỹ cửa! Nói xong anh ra cửa.

Hàn Tích nhớ tới vụ tai nạn vừa rồi, hơi tức giận: Bên ngoài trời mưa, anh tính đi đâu?”

Kỷ Nghiêu dừng bước, xoay người lại: Em không thích anh ở đây mà! Ánh mắt đượm buồn, giọng lí nhí, cúi gằm đầu, không khác gì đứa bé mắc lỗi bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà.

Hàn Tích nhìn dáng vẻ này của anh, hơi mềm lòng: Đợi tạnh mưa rồi tính!

Kỷ Nghiêu đi tới: Vậy anh có thể đi tắm không? Trên người ướt hết rồi! Nói xong anh còn hắt xì một cái.

Hàn Tích nhìn anh, không nói gì, coi như ngầm chấp nhận.

Kỷ Nghiêu tắm xong, ra ngoài nhìn thức ăn trên bàn cô chưa hề đụng đũa. Hàn Tích nằm trên giường, bọc kín chăn đưa lưng về phía anh.

Kỷ Nghiêu đi tới ngồi xuống mép giường, vỗ lên chăn: Không đói bụng sao?

Hàn Tích nhắm mắt không để ý tới người nào đó. Kỷ Nghiêu khom người, ngón tay gãi gãi trên mặt cô: Em chia cho anh ít chăn đi! Hắt xì!

Người bọc kín như kén thò một chân trắng nõn ra đạp anh xuống giường. Kỷ Nghiêu vốn dĩ cũng không hi vọng xa vời có thể nằm chung giường với cô, cô cho anh ở chung phòng là may mắn lắm rồi.

Sau lưng không thấy có tiếng động gì, Hàn Tích quay đầu nhìn, Kỷ Nghiêu nằm trên ghế salon, ôm gối dựa đang nhìn cô.

Di động Kỷ Nghiêu vang lên, anh nhìn là một số lạ gọi tới. Hơn nửa đêm rồi, anh sợ mình nói không rõ sẽ khiến cô hiểu lầm vì vậy nhấn nút loa ngoài.

Giọng nói quyến rũ, trẻ trung của một cô gái vang lên trong điện thoại: Đoán xem tôi là ai nào?

Kỷ Nghiêu ấn tắt máy, ném di động sang một bên. Giọng nói này Hàn Tích đã nghe qua, chính là cô gái ở trong phòng họp trên tầng ba mà cô vô tình nghe được hôm qua.

Điện thoại của Kỷ Nghiêu lại vang lên. Anh thật sự mệt mỏi, cầm di động lên: Chung Thư Lôi! Cậu giỡn đủ chưa?”

Nói xong anh tắt máy, cho số điện thoại này vào blacklist.

Hàn Tích ngồi dậy, chăn kéo đến tận cổ, cô nhìn anh: Mấy hôm nữa rảnh rỗi tôi sẽ đi tìm nhà! Không muốn làm hàng xóm của anh nữa.

Sau đó, quan hệ của họ cũng chỉ là đồng nghiệp, gặp nhau chỉ cần chào nhau vài câu. Không còn tình cảm thì sẽ không phải đối mặt với nỗi đau và sự tuyệt vọng.

Kỷ Nghiêu bật dậy khỏi ghế salon, nhìn cô gái đang ngồi trên giường: Em lặp lại lần nữa!

Hàn Tích mím môi, không nói… nhưng cô không nói lời nào không có nghĩa là cô thỏa hiệp.

Kỷ Nghiêu đi tới, đứng ở thành giường, từ trên cao nhìn xuống: Hàn Tích, em nhắc lại lần nữa cho anh!

Hàn Tích cúi đầu: Khi nào rảnh…

Cô còn chưa nói hết câu, anh đột nhiên khom người xuống, lật cô nằm sấp trên giường rồi đánh mạnh vào mông cô.

Hàn Tích quay đầu, thấy người đàn ông cao lớn đang quỳ trên giường, tay phải giơ lên rất cao, sắp đánh mạnh vào mông cô. Cô nhắm mắt, cả người rụt lại.

Cuối cùng, anh vẫn không đành lòng đánh cô cái thứ hai, bàn tay giơ cao đánh khẽ một cái.

Đừng có chọc giận anh! Em dám dọn nhà, anh sẽ còng em lại, không cho em ra khỏi cửa!

Hàn Tích xoay người, nằm trên giường, im lặng nhìn trần nhà, rồi lên tiếng: Gia thế em không tốt, ngay cả ba mẹ ruột ở đâu, là ai cũng không biết, cũng chẳng đẹp đẽ gì… Không hề có một ưu điểm nào…”

Ánh mắt Kỷ Nghiêu nhìn người phụ nữ xinh đẹp động lòng người.. Cô không mặc đồ ngủ, chỉ khoác áo choàng tắm ngắn đến đầu gối, lại càng nổi bật đôi chân thon dài của cô.

Mái tóc cô đen nhánh tán loạn trên chiếc giường trắng phau, eo thon nhỏ, ngực tròn đầy, trông cô lúc này chẳng khắc nào nàng tiên cá đang ngủ say dưới biển sâu.

Xương quai xanh lấp ló, bả vai trắng mịn như tuyết. Cả người cô trắng nõn, duy chỉ có đôi môi mọng đỏ như trái anh đào thấm đẫm sương mai.

Đôi môi cô hơi hé mở, nói được một nửa phát hiện ánh mắt anh càng lúc càng nóng bỏng. Cô ngồi bật dậy, tròn mắt nhìn anh. Theo khả năng phân tích và sự hiểu biết của cô về anh, cô biết hiện tại anh đang nghĩ gì.

Kỷ Nghiêu: Em nói em không có ưu điểm gì vậy tại sao anh không thể rời mắt khỏi em được? Anh nhắm mắt, hít thở sâu, giọng nói khàn đi: Em không biết mình đẹp như thế nào đâu.

Hàn Tích cong môi, quay mặt đi không lên tiếng.

Kỷ Nghiêu tiếp tục: Anh cũng không biết ba mẹ ruột em ở đâu. Nhưng nếu em đồng ý thì cho dù chân trời góc bể anh cũng nhất quyết tìm cho ra. muốn thì anh sẽ tìm. Cho dù ở chân trời góc biển, anh sẽ tìm cho em. Em nói em không có ưu điểm gì sao?! Bóng tối quá khứ còn không thể nhấn chìm được em, vậy thì tương lai của em sẽ chỉ có ánh sáng mà thôi.”

Anh dừng một chút: Em có biết… em hiền lành và lương thiện hơn bất cứ ai trên thế gian này không…

Hàn Tích xoay người, xấu hổ không dám nghe thêm những lời nói “thổi phồng” quá mức ấy nữa.

Kỷ Nghiêu khom người xuống, đến gần cô hơn một chút: Em là người thiện lương, vậy có thể chia nửa chiếc giường cho anh không?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.