Cô núp sau mấy thùng giấy lớn. Có một chiếc xe con màu đen đi vào, La Quân từ bên trong bước ra, trên tay cầm một chiếc va li cài mật mã.
Rất nhanh sau đó lại có một chiếc xe đi vào sau, có năm người từ trong xe xuống.
La Quân mở va li mật mã, đưa cho đám người đối diện: “Nghiệm hàng trước đi đã!”
Đối phương nhận lấy, cẩn thận kiểm tra hàng. Hai người được ra hiệu kiểm hàng lấy một ít trong gói bột màu xanh da trời nhỏ, đặt ở chóp mũi hít một chút rồi lại lấy máy ra đo lường.
Hàn Tích đứng cách đó không xa nên cô thấy rất rõ, thứ bột màu xanh kia là màu xanh ngọc bích – sự kết hợp tuyệt đẹp giữa màu xanh da trời và màu xanh nước biển.
Hàn Tích ngừng thở. Cô chỉ biết đội phòng chống ma túy dạo gần đây hình như có hành động gì lớn, nhưng cụ thể và chi tiết như thế nào thì một nhân viên pháp y nhỏ nhoi như cô có thể biết được.
Cô nghĩ cô đã vô tình xâm nhập vào nơi mua bán ma túy rồi. Hai chữ “vô tình” thoáng qua đầu khiến Hàn Tích cười khổ một chút. Làm gì có chuyện vô tình chứ? Là có người dùng Dương Xuân Miễn gây sức ép để cô xuống đây khiến cô buộc lòng phải đi theo mà thôi.
Đột nhiên, có một tiếng kêu của đồng hồ báo thức chói tai vang lên đúng chỗ cô trốn. Tiếng kêu này cực kỳ thu hút sự chú ý của mấy tên buôn bán ma túy. Ngay sau đó có tiếng bước chân ba người tiến lại gần, trên tay bọn họ đều có súng. Những người này đều là kẻ liều mạng.
Ý nghĩ cuối cùng thoáng qua trong đầu Hàn Tích là nếu Kỷ Nghiêu biết cô chết vì Dương Xuân Miễn không biết anh sẽ tức giận như thế nào đây?
Hàn Tích bị bắt được và ấn ngã trên mặt đất. Tên buôn bán ma túy dí súng về phía cô, dường như cô nghe thấy tiếng mở chốt an toàn. Hàn Tích tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Anh à, đừng nên tức giận nhé.
“Chờ một chút!” Người mở miệng là La Quân: “Người này để tôi xử lý cho!”
Rõ ràng đối phương sợ chuốc thêm rắc rối nên không có ý định giao người.
La Quân: “Giảm cho các cậu 10%!”
Giá trị đơn hàng này không hề nhỏ, vậy nên giảm 10% cũng là một con số lớn rồi. Việc có lợi như thế đương nhiên đối phương đồng ý giao Hàn Tích cho La Quân. Quá trình mua bán ma túy diễn ra rất ngắn, chẳng mấy chốc sau đã hoàn thành.
La Quân sai người trói Hàn Tích lại rồi chụp mấy tấm ảnh.
Hàn Tích: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?” Phản ứng đầu tiên của cô là sợ La Quân dùng cô để uy hiếp Kỷ Nghiêu.
Không ngờ La Quân lại nói: “Không có gì, chỉ cho thằng cháu vừa ngu dốt lại đáng yêu của tôi nhìn một chút!”
Hàn Tích biết mình không thể nào còn sống sót rời khỏi đây: “Ông giết tôi đi!”
La Quân cười lạnh một tiếng: “Giết cô? Không phải quá rẻ à?”
Hàn Tích: “Hải Diêu sẽ không làm theo những lời ông nói đâu!”
La Quân cảm thấy giống như nghe một chuyện cười, cũng có thể vừa làm xong một vụ làm ăn lớn nên tâm trạng ông ta rất tốt, ông ta cười mấy tiếng liền: “Cô đã đánh giá thấp địa vị của mình trong mắt nó rồi. Thằng cháu ngốc kia của tôi, cô có tin hay không chỉ cần tôi gửi mấy bức ảnh kia đi thôi, tôi bảo nó cầm súng tự bắn vào đầu mình nó cũng tình nguyện đấy! Nếu cô không tin thì chúng ta thử xem nào!”
Ông ta nói xong thì gửi mấy bức ảnh đi.
Nhưng La Quân tất nhiên không thật sự bắt La Hải Diêu tự nã súng vào đầu. Ông ta còn chưa nói cho La Hải Diêu biết, thằng nhóc đó tốn bao nhiêu công sức nhiều năm như vậy lại lấy được bảo bối gì đâu.
La Quân nhốt Hàn Tích ở trong một gian phòng nhỏ đằng sau nhà máy, không biết ông ta ấn cơ quan gì mà hầm ngầm mặt đất mở ra, một cầu thang dài dẫn xuống.
Hàn Tích bị đưa vào. Xuất hiện trước mắt là một xưởng điều chế ma túy rộng lớn. Bên trong không có ai cả chỉ còn các loại dụng cụ thí nghiệm mà thôi.
La Quân đưa Hàn Tích đến chính giữa, cài một quả bom hẹn giờ vào chân cô, sau đó hẹn giờ hai mươi phút.
Ông ta cũng không lừa gạt gì La Hải Diêu, chụp đúng giờ bom nổ gửi lại cho anh ta.
“Tôi đoán nó nhất định sẽ tới, cho dù biết là phải chết nó cũng sẽ tới!”
Hàn Tích nhìn La Quân, giọng nói đã thay đổi: “La Quân, ông có còn là người hay không? Dù như thế nào anh ấy cũng là cháu ruột ông!”
La Quân nhìn Hàn Tích một cái rồi cười.
La Hải Diêu tới rất nhanh, trong mắt anh ta chỉ có Hàn Tích, không thèm quan sát xưởng điều chế ma túy này.
Hàn Tích bị trói ở cây cột chính giữa, dưới chân là quả bom hẹn giờ, nó liên tục nháy sáng. Đồng hồ đếm ngược hiển thị còn mười lăm phút.
La Quân cười nhạo một chút: “Nhìn thấy chưa? Đây chính là thứ mày tốn bao công sức để giành được đó!”
La Hải Diêu khẩn trương nói: “Ông thả cô ấy ra, có gì thì nhằm vào tôi đây này!”
La Quân cười nhạt: “Cô ta đã biết hết mọi thứ rồi sao tao có thể thả nó được chứ?”
Hàn Tích hô lên với La Hải Diêu: “Hải Diêu, anh đi ra đi, mau đi ra ngoài đi!”
Đồng hồ đếm ngược hiển thị còn 14 phút.
La Hải Diêu nhìn La Quân: “Rốt cuộc ông muốn như thế nào thì mới chịu thả cô ấy hả? Không phải ông muốn công ty dược phẩm Sinh Hòa sao? Tôi trả lại cho ông, cái gì tôi cũng không cần, ngay cả La thị này tôi cũng không cần nữa, chỉ cần ông thả cô ấy ra thôi!”
Vẻ mặt của La Quân trở nên điên cuồng: “Công ty dược phẩm Sinh Hòa đã bị cảnh sát theo dõi từ lâu rồi, tao lấy lại nó làm gì chứ? Bây giờ tao chỉ muốn hất nó ra thôi. Bây giờ, công ty dược phẩm Sinh Hòa là sản nghiệp của mày. Bây giờ mày chính là một tên trùm buôn bán ma túy rồi! Ha ha ha!”
Hàn Tích mắng to: “La Quân, ông là một kẻ điên, kẻ điên!”
Cô yên lặng một chút nhìn La Hải Diêu: “Hải Diêu, không phải anh đồng ý tặng em một khu vui chơi sao? Em còn muốn một vòng quay ngựa gỗ màu hồng, anh phải xây giúp em nhé, được không?”
Từng giọt nước mắt đằng sau gọng kính vàng chảy xuống, La Hải Diêu chậm rãi đi tới: “Tiểu Tích, thật xin lỗi, anh không làm được rồi!”
Giọng nói của anh ta dần dần không có sức lực, đầy sự cô độc và thê lương: “Không có em, anh không thể sống nổi. Anh không thể sống nổi!”
Hàn Tích cắn môi, giọng nói vì hét quá to mà khàn cả đi: “Anh đi ra ngoài, mau ra ngoài đi!”
Lúc này, đồng hồ đếm ngược còn mười phút mười giây.
La Quân đã đi ra đến cửa, rất nhanh đã biến mất ở cuối cầu thang.
La Hải Diêu đi tới bên cạnh Hàn Tích: “Tiểu Tích, anh sẽ ở bên cạnh em. Đừng sợ, chúng ta cùng chết!”
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn 9 phút 19 giây.
Hàn Tích lau sạch nước mắt: “Hải Diêu, anh tin những lời La Quân nói sao? Em không tin! Ông ta nói ba mẹ anh không yêu anh, không ai yêu thương anh cả, không phải vậy đâu. Quách Oánh trước khi chết nói cho em biết, vụ cháy ở cô nhi viện trước kia là do người họ La làm, chắc chắn là người nhà anh, là ba mẹ anh. Bọn họ rất yêu anh! Sau khi bọn họ qua đời, sở dĩ không giao công ty dược phẩm Sinh Hòa kiếm được nhiều lợi nhuận nhất cho anh chính vì nơi này. Đây chính là câu trả lời, không phải bọn họ không yêu anh mà bọn họ đang bảo vệ anh đó! Anh còn chưa đến thăm mộ hai người họ đúng không? Đi một lần đi anh!”
Hàn Tích cúi đầu nhìn quả bom hẹn giờ, chỉ còn 8 phút 30 giây.
La Hải Diêu: “Coi như thế thì như thế nào chứ? Bọn họ cũng chết rồi! Tiểu Tích, cả đời này anh cảm thấy hạnh phúc nhất là khoảng thời gian sống ở cô nhi viện kia. Mặc dù vừa lạnh vừa đói nhưng lúc đó chúng ta luôn ở bên cạnh nhau! Anh đã gặp ba em, ông ấy là một người tốt. ông ấy nói với anh rằng ông ấy sẽ giải cứu chúng ta ra ngoài. Em có nhớ một lần anh từ bên ngoài trở về có mang cho em một xiên kẹo hồ lô không? Thật ra thì không phải do anh trộm đâu mà là ba em mua đó! Có ngọt không?”
Cho đến tận bây giờ, Hàn Tích vẫn nhớ đến hương vị chua chua ngọt ngọt đó, cô mỉm cười: “Ngọt!”
La Hải Diêu: “Thật ra anh đã chết qua một lần rồi, chính là ngày em rời khỏi cô nhi viện. Em đi rồi, anh cảm thấy trời đất như sụp đổ. Đối với anh mà nói ngày rời khỏi cô nhi viện cũng chính là ngày mạng sống kết thúc rồi!”
Hàn Tích rũ mắt xuống, vậy nên, trên tấp thiệp dự đoán ngày trên của mấy người kia đều là ngày bọn họ rời khỏi cô nhi viện.
“Bọn họ, thật sự là do anh giết sao?”
La Hải Diêu cũng không phủ nhận nữa: “Bọn chúng giết ba em nên anh giết bọn chúng!”
Nguyên nhân quan trọng nhất thì anh không thể nói. Cho dù chỉ còn mấy phút nữa thôi là bọn họ sẽ bị nổ banh xác thì anh cũng không thể nói. Anh không thể nói rằng, cô đã ăn thịt ba mình, sự thật đó quá tàn nhẫn.
Đồng hồ đếm ngược hiển thị chỉ còn 6 phút 28 giây.
Hàn Tích tựa vào cây cột, nhắm mắt lại. “Mẹ à, tam biệt mẹ! Con đi tìm ba trước!”
Một chút thời gian ít ỏi cuối cùng cô muốn giành cho Kỷ Nghiêu.
Lần đầu tiên gặp anh là ngày đầu tiên cô đến Cục Công An, ở trong phòng làm việc của Cục trưởng Thái.
Anh mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, bên trong là chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, anh có dùng nước hoa, dáng vẻ cực kỳ cợt nhả.
Câu đầu tiên anh nói với cô là: “Chào đồng chí, chào mừng cô gia nhập Cục Công An thành phố Nam Tuyền!” Nụ cười vừa nghiêm trang vừa nhiệt tình đó khiến cô luôn ghi nhớ cả đời này.
Anh xuất hiện trong sinh mạng của cô như ánh mặt trời rạng rỡ chiếu rọi đêm đen. Anh khiến cô không còn sợ bóng tối nữa, anh đưa cô hòa nhập tất cả.
Nếu có kiếp sau, cô nhất định có thể nhận ra anh trong biển người này. Khi đó, cô sẽ đến trước mặt anh và hỏi: “Kỷ Nghiêu, anh còn nhớ em không?”
“Tiểu Tích!”
Hàn Tích cảm thấy tai mình gặp ảo giác rồi, dường như cô thật sự nghe thấy giọng của Kỷ Nghiêu, có chút xa xôi, giống như thật sự đến từ kiếp sau.
“Tiểu Tích, anh đến cứu em!”
Hàn Tích mở to hai mắt: “Anh đến làm gì chứ?”
Cô khóc nấc lên, hét lớn: “Anh tới làm gì chứ hả?”
Đồng hồ đếm ngược hiển thị chỉ còn 4 phút 10 giây.
Kỷ Nghiêu ngồi xổm xuống nghiên cứu quả bom. Những dạng bom mìn, kíp nổ kiểu này anh đã từng thực nghiệm gỡ trong trường cảnh sát.
Anh ngẩng đầu, nở nụ cười tự tin với cô: “Trò trẻ con mà thôi, hai phút là có thể giải quyết xong!”
Gạt người!
Đây là bom kiểu mới, khó gỡ hơn rất nhiều so với kiểu cũ khi anh học ở trường, cộng thêm với việc thời gian còn lại quá ngắn, anh không thể nắm chắc được.
Nhưng chỉ cần có 1% hi vọng, anh vẫn sẽ cố gắng, cho dù hi vọng này anh phải dùng cả tính mạng của mình để đánh cuộc.
Kỷ Nghiêu tìm được mấy dụng cụ thích hợp ở khu vực thí nghiệm bắt đầu tháo gỡ bom.
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn 3 phút 50 giây.
Anh ngẩng đầu lên: “Tiểu Tích, em thích màu xanh da trời hay màu xanh lá cây!”
Hàn Tích: “Đều không thích!”
Kỷ Nghiêu: “La Hải Diêu, anh thích màu xanh da trời đúng không?”
Sau đó, anh lấy kéo cắt đứt dây nguồn màu xanh lá cây.
La Hải Diêu: “....”
Hàn Tích vừa muốn khóc vừa muốn cười. Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn có thể nói đùa như vậy. Người không biết anh tưởng anh đang chơi đồ chơi đó.
Cô nhìn đỉnh đầu của anh, ánh mắt cực kỳ dịu dàng. Anh luôn có khả năng như vậy, luôn mang đến sự yên lòng cho người khác.
Cũng may quả bom không phát nổ, anh cắt đúng rồi. Đồng hồ đếm ngược dừng lại ở 3 phút.
Chỉ một phút nữa thôi, cùng lắm là 1 phút 15 giây nữa, nếu không gỡ được quả bom này cô sẽ nhờ La Hải Diêu đánh ngất anh mà đưa anh ra ngoài.
La Hải Diêu nhận được ám hiệu của Hàn Tích, anh ta cảm thấy cực kỳ vui vẻ, anh ta cực kỳ tình nguyện.
Anh ta có thể chết cùng Hàn Tích nhưng Kỷ Nghiêu thì không. Điều này khiến anh ta cảm thấy vui vẻ. Lần đầu tiên, anh ta lại muốn chết như vậy.
Mặc dù không đúng lúc, đột nhiên bụng Hàn Tích kêu “ọt ọt”, buổi trưa cô ăn rất ít nên bây giờ thật đói.
Hàn Tích mỉm cười: “Hải Diêu, anh còn nhớ không? Sáng sớm mồng một 19 năm trước, Kiều Chấn bê một khay bánh bao nóng hổi, mọi người tranh nhau cướp. Em cũng lấy được một cái!”
Tay Kỷ Nghiêu hơi khựng lại một chút, La Hải Diêu khẽ “ừ” một tiếng.
Hàn Tích: “Thật ra thì em chưa ăn đầu. Em gạt anh đó, bánh bao của em bị Đại Đầu cướp mất. Em sợ anh lại đi tìm cậu ta đánh nhau nên em đã nói em ăn rồi!”
La Hải Diêu ngẩn người, đột nhiên anh ta mỉm cười nói: “Như vậy thì tốt rồi!”
Cho dù anh cố gắng hết sức che giấu cái gọi là chân tướng và bí mật chỉ là giả thôi, cho dù anh vì thế mà phải bước vào tình cảnh vạn kiếp bất phục nhưng rốt cuộc anh cũng nở nụ cười từ tận đáy lòng, như vậy thì thật tốt.
Kỷ Nghiêu đứng lên, nhìn lướt qua khu vực thí nghiệm bên cạnh tìm kiếm công cụ còn thiếu, nhìn thấy mục tiêu chuẩn bị ra lấy. Anh nhìn thấy trên bậc thang có một người phụ nữ đang đứng.
Trợ lý Tả cầm một khẩu súng trong tay, họng súng nhắm ngay Hàn Tích.
Kỷ Nghiêu nhào người ra chỗ Hàn Tích.
“Đoàng” một tiếng súng vang lên.
Đồng hồ đếm ngược hiển thị còn 2 phút 42 giây.
“Đoàng!” tiếng súng lại vang lên lần nữa.