Hàn Tích ăn xong cơm tối rồi đến bệnh viện. Đầu gối của La Hải Diêu hay bị đau, cô hay đến lấy thuốc cho anh ta. Thuốc bôi ngoài da nên nhanh dùng hết, thuốc này là viện trưởng Phó tự chế ra, hiệu quả rất tốt.
Viện trưởng Phó đưa thuốc cho Hàn Tích: “Thật sự không tính tới bệnh viện tôi làm bác sĩ sao? Thầy cô vẫn luôn khen ngợi cô ở trước mặt tôi!”
Hàn Tích mỉm cười: “Cảm ơn viện trưởng, chờ có dịp ạ!”
Cô lấy thuốc đi ra ngoài, xuống tầng nhưng không đi luôn. Từ Cần ở ngay khu nội trú của bệnh viện này. Hàn Tích do dự một chút rồi xoay người đi đến khu nội trú.
Trước cửa phòng bệnh có hai cảnh sát mặc thường phục canh cửa. Hàn Tích lấy thẻ ngành, đi vào trong.
Người trên giường đang nhắm mắt. Cho dù đã 19 năm nhưng Hàn Tích vĩnh viễn không thể nào quên được gương mặt đó. Khuôn mặt này cũng như phòng tối, roi mây và phạt quỳ chính là nỗi ám ảnh của Hàn Tích.
Hàn Tích sờ vết sẹo ngang hông, nó xù xì khác biệt hoàn toàn với những vùng da khác. Cô nhớ lại cơn ác mộng tối qua. Một con dao sắc bén đâm ngang hông cô, chảy đầy máu tươi. Máu trên đất lại bị roi mây và đủ loại dây leo hút sạch sẽ. Dù đang ngủ say nhưng cô vẫn biết hai tay mình siết chặt ga giường, chân mày nhíu chặt, không ngừng lắc đầu, miệng lẩm bẩm gì đó.
Hàn Tích xoay người chuẩn bị đi ra ngoài thì người trên giường tỉnh dậy. Từ Cần khó khăn ngồi dậy nhìn bóng lưng Hàn Tích: “Cô là ai?”
Hàn Tích xoay người lại: “Bà không nhận ra tôi sao? Tôi còn nhớ bà đó!”
Từ Cần ôm đầu, giọng nói cũng run lên: “Rốt cuộc cô là ai?”
Hàn Tích đi tới: “Trịnh Thất!”
Từ Cần không dám nhìn cô nhưng vẫn muốn biết rõ thân phận thật của cô: “Trịnh Thất nào?”
Ở cô nhi viện, có mấy đứa trẻ được gọi là “Trịnh Thất“. Bình thường mỗi khi có đứa nào được đưa đi, người mới tới sẽ được lấy tên này.
Hàn Tích: “Đứa bị phỏng ở hông do bà gây ra đấy!”
Dường như Từ Cần nhớ ra gì đó, bà ta quỳ trên giường, dập đầu với Hàn Tích: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Tôi biết lỗi rồi! Tôi đã chuộc tội rồi mà!”
Dường như cảm thấy không đủ, bà ta còn bò xuống giường, quỳ xuống đất, dùng sức dập đầu: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi...”
Vì quá dùng sức nên trán bà ta đã đầy máu. Hàn Tích nhíu mày, phản ứng của Từ Cần ngoài dự liệu của cô. Cô không nghĩ phản ứng của Từ Cần lại lớn như vậy.
Hàn Tích giữ tay Từ Cần, kéo bà ta từ dưới đất lên: “Đừng dập đầu! Tôi sẽ không tha thứ cho bà đâu!”
Từ Cần vừa khóc vừa nói: “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!”
Hàn Tích nhìn hộp thuốc trên tay: “Bà không chỉ có lỗi với tôi mà còn có lỗi với tất cả những đứa trẻ bà đã ngược đãi. Bọn họ sẽ không tha thứ cho bà, luật pháp cũng vậy!”
Từ Cần vẫn còn khóc lóc: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”
Hàn Tích xoay người, lúc đi ra đến cửa cô dừng lại, không quay đầu: “Là La Hải Diêu cho người đánh bà sao?”
Từ Cần: “Ai?”
Hàn Tích: “Trịnh Cửu!”
Từ Cần: “Không phải!”
Hàn Tích thở vào một cái, xiết chặt túi đồ trên tay, mở cửa ra ngoài. Cửa phòng bệnh lại đóng lại, Từ Cần tê liệt ngã ngồi dưới đất.
Ngày hôm sau, đúng giờ giao ban, Kỷ Nghiêu đi tới phòng làm việc, báo mọi người vào họp.
“Tĩnh Tĩnh, cậu nói trước đi!”
Triệu Tĩnh Tĩnh đứng lên báo cáo: “Đã điều tra được sợi tóc màu lam trên quần áo của Từ Cần, là đồng nghiệp của Tạ Tiểu Thanh ở xưởng dệt. Cô ta đã khai nhận toàn bộ quá trình gây án! Người đánh là Tạ Tiểu Thanh, còn cô ta chỉ nhận tiền làm việc thôi.”
Kỷ Nghiêu gật đầu một cái, những điều này anh cũng biết rồi.
Ngày hôm qua, lúc ăn tối ở nhà Diệp Yến Thanh, Tạ Tiểu Thanh đã quỳ xuống thừa nhận tất cả mọi việc. Hôm tổ chức tang lễ cho cảnh sát Trần, Kỷ Nghiêu có nhờ dì Chương đến hỗ trợ. Cũng chính vì vậy, Tạ Tiểu Thanh đã gặp được Từ Cần – người dùng tên giả của Chương Tinh. Sau đó, cô ta tự lên kế hoạch để trả thù Từ Cần.
Từ Cần có che giấu, bà ta không bị trùm đầu, từ đầu bà ta đã biết Tạ Tiểu Thanh đánh mình. Mà chắc Tạ Tiểu Thanh cũng đoán được Từ Cần không dám báo án người đánh mình là Tạ Tiểu Thanh. Đây đều là Từ Cần nợ cô ta.
Từ Cần đã gây ra quá nhiều tội ác, bà ta muốn chuộc lại lỗi lầm vậy nên bà ta sẽ không nói linh tinh. Chẳng may bị khui ra thì Tạ Tiểu Thanh cũng không sợ, cũng chỉ là đánh người chứ đâu phải giết người chứ? Từ nhỏ, ở cô nhi viện cô ta bị Từ Cần đánh, sau đó cô ta lại bị cha nuôi đánh. Về sau, ở trường học cô ta đánh người.
Cho tới bây giờ, cô ta cũng không cảm thấy chuyện này có gì to tát. Tạ Tiểu Thanh xin nghỉ đang ngồi ở trong phòng thẩm vấn.
Kỷ Nghiêu ngồi xuống: “Tại sao lại đánh người?”
Tạ Tiểu Thanh nói lại những lời mà tối qua cô ta nói với Diệp Yến Thanh và Kỷ Nghiêu thêm một lần nữa.
“Em nhất thời xúc động. Bà ta đã từng ngược đãi tụi em. Nếu không phải tìm được ba mẹ ruột thì cả đời em đã bị hủy rồi!”
Kỷ Nghiêu nhìn cô ta, ánh mắt đầy vẻ tìm tòi: “Vậy tại sao lại chủ động đi tự thú?”
Tạ Tiểu Thanh cắn răng: “Vì em mang họ Trần. Mẹ đối xử với em quá tốt, em không muốn lừa dối bà. Em muốn sau này sống đàng hoàng chứ không muốn như trước kia nữa!”
Kỷ Nghiêu nghe xong hồi lâu cũng không lên tiếng. Một lúc sau, anh mới nói: “Tạ Tiểu Thanh, cô nghĩ tôi sẽ dễ bị lừa giống mẹ cô sao? Chắc cô đã đoán được từ sớm. Lúc trước ở trên xe, tôi đã hỏi cô có còn liên lạc với những đồng nghiệp ở xưởng dệt không? Cô cũng đoán được chúng tôi đang hoài nghi cô. Cô biết rằng trốn không thoát nên chẳng thà chủ động nhận tội!”
Tạ Tiểu Thanh cúi đầu nhìn mũi chân mình: “Anh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao!” Cô ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn Kỷ Nghiêu: “Sau này em chỉ muốn sống thật tốt bên cạnh mẹ thôi!” Ánh mắt cô ta lóng lánh như vương lệ.
Kỷ Nghiêu thấy được bóng dáng của Hàn Tích trên người Tạ Tiểu Thanh. Bọn họ đều phải trải qua quãng thời gian u ám đó, bọn họ cũng muốn sống tốt hơn.
Kỷ Nghiêu đứng lên, Triệu Tĩnh Tĩnh chào anh định nói gì nhưng anh cũng không thèm để ý, đi thẳng một mạch ra ngoài.
Lúc đến trước phòng pháp y, Kỷ Nghiêu thấy Chu Hàm chỉ sang phòng của cục trưởng.
Anh gõ cửa nhưng không đợi người bên trong nói gì đã đẩy cửa đi vào.
Hàn Tích đang đứng báo cáo công việc với cục trưởng thì bị người xông vào ôm một cái. Anh không nói gì, chỉ ôm cô mà thôi. Nhưng cô chưa kịp đẩy anh ra thì anh đã xoay người đi mất.
Một lúc sau, Cục trưởng Thái mới hoàng hồn quát to: “Thằng nhóc con! Cậu mê sảng đấy hả?”
Chiếm tiện nghi của đồng nghiệp nữ lại còn dám ngang nhiên động tay động chân ở phòng Cục trưởng chứ.
Ở trong phòng hành chính, Diệp Yến Thanh nói với Kỷ Nghiêu: “Làm đúng quy trình đi, cần xử lý như thế nào thì làm vậy!”
Con gái bà đánh người khiến người ta phải nhập viện, bà lại là người thi hành công vụ, không thể bao che được.
Kỷ Nghiêu ngồi xuống: “Dì biết rồi đó, việc này có thể liệt vào tranh chấp dân sự. Chủ yếu là phải dựa vào thái độ của người trong cuộc. Từ Cần cũng muốn bảo vệ nên sẽ không sợ bị truy tố đâu! Vấn đề không lớn!”
Diệp Yến Thanh: “Còn viện phí và tiền thuốc men thì cứ để dì trả. Con bé phải bồi thường là đúng rồi, chúng ta cũng thể hiện cho người ta thấy mình cũng phối hợp mới dễ được thông cảm!”
Mặc dù bây giờ Từ Cần hiện tại đang bị tình nghi là nhân viên chăm sóc của cô nhi viện Trịnh Tiêu nhưng bà ta vẫn được hưởng quyền công dân.
Diệp Yến Thanh tiếp tục nói: “Tình hình sức khỏe của Từ Cần bây giờ như thế nào rồi? Lát nữa tan làm nếu con rảnh thì đi cùng dì một chút!”
Kỷ Nghiêu đang định nói gì thì di động của anh vang lên. Kết thúc cuộc gọi, Kỷ Nghiêu nói: “Từ Cần tự sát rồi!”
Hàn Tích rời khỏi phòng làm việc của Cục trưởng Thái, nhìn thấy Trương Tường đang chạy đến phòng pháp y, nói với Chu Hàm: “Pháp y Hàn đâu? Hai người mau đi cùng tụi tôi đến bệnh viện, xem xét hiện trường, Từ Cần tự sát rồi!”
Trương Tường vừa quay đầu thấy Hàn Tích, định nói lại đã thấy Hàn Tích nói: “Tiểu Hàm đi đi! Chị không đi tránh bị nghi ngờ!”
Vẻ mặt Trương Tường đầy nghi ngờ: “Sao vậy ạ?”
Hàn Tích vào trong phòng pháp y, đặt tài liệu lên bàn: “Người cuối cùng Từ Cần gặp, có thể là tôi!”
Trương Tường vội vàng gọi điện cho cảnh sát chịu trách nhiệm canh gác trước phòng của Từ Cần để kiểm tra lại. Ngoại trừ nhân viên y tế thì người cuối cùng gặp Từ Cần đúng là Hàn Tích.
Tận đến khi sắp đến giờ tan làm, Chu Hàm mới chạy về.
“Đã xác nhận lại đúng là tự sát! Bà ta đập đầu vào tường mà chết. Trước khi chết, bà ta đã đập vỡ thạch cao bó ở chân và xét hết bông băng trên người, giống như nổi điên vậy!”
Hàn Tích cởi bộ đồ pháp y xuống, thay quần áo cá nhân.
Chu Hàm: “Chị Tích, chị đang làm...?”
Hàn Tích: “Chị đến phòng thẩm vấn!”
Đối với việc Hàn Tích đến cũng không ngoài suy đoán của Kỷ Nghiêu. Anh không tự đi thẩm vấn mà ngồi trước màn hình giám sát quan sát Triệu Tĩnh Tĩnh thẩm vấn.
Hàn Tích kể lại chi tiết chuyện tối qua cô đi gặp Từ Cần, không hề giấu giếm. Dựa theo video giám sát trong phòng Từ Cần thì lời khai của Hàn Tích không có vấn đề gì. Cô cũng không dùng bất cứ lời lẽ nào để kích động Từ Cần tự sát. Rất nhanh cô đã được thả ra.
Kỷ Nghiêu lại dẫn Hàn Tích đến phòng thẩm vấn, đóng cửa lại.
Hàn Tích xoay người: “Đội trưởng Kỷ còn có vấn đề gì không?”
Kỷ Nghiêu đến gần cô: “Em rất quan tâm đến La Hải Diêu nhỉ?”
Tối rồi không ở nhà nghỉ ngơi mà chạy đến bệnh viện lấy thuốc cho anh ta.
Hàn Tích gật đầu một cái, cô không phủ nhận: “Vấn đề này có liên quan gì đến vụ án không?”
Kỷ Nghiêu: “Không có!”
Hàn Tích: “Vậy nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước!”
Kỷ Nghiêu kéo cô lại, hít một hơi thật sâu: “Em nói hông bị Từ Cần làm bỏng, là chuyện gì xảy ra?” Anh từng chạm vào hai bên eo của cô nhưng không hề phát hiện điều gì nên đoán vết thương là ở phần sau.
Hàn Tích nhỏ giọng: “Không sao, đã tốt rồi!”
Kỷ Nghiêu: “Cho anh nhìn một chút!”
Hàn Tích siết chặt vạt áo: “Không sao cả!”
Kỷ Nghiêu nhìn cô từ trên cao xuống: “Ép anh dùng biện pháp mạnh sao?”
Hàn Tích suy nghĩ một chút, xoay người, vén áo lên.
Kỷ Nghiêu ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng miết vết sẹo cực kỳ nhức mắt kia. Sau đó, Hàn Tích cảm thấy ấm áp, cô cảm nhận một đôi môi ấm áp đang hôn lên vết sẹo kia.
Cô hơi dừng lại, tiến lên trước hai bước, thả áo xuống, xoay người mở cửa ra ngoài.
Kỷ Nghiêu sờ khắp người, trên người không mang thuốc lá nên anh chỉ đành tựa vào cạnh bàn ngồi một lúc.
Trương Tường dẫn người đi lục soát chỗ ở của Từ Cần, trong nhà bà ta phát hiện một tấm thiệp nhỏ chỉ bằng cỡ của một cái danh thiếp, nền trắng chữ đỏ, nét chữ mảnh khảnh, phiêu dật nhưng cũng xinh đẹp.
“Ác ma không nên tồn tại trên nhân gian!”
Phía dưới cũng đề ngày tháng giống như Quách Oánh. Chính là ngày xảy ra vụ cháy của cô nhi viện, cũng chính là lúc Từ Cần rời khỏi cô nhi viện.
Kỷ Nghiêu đặt ba tấm thiệp thu được ở chỗ Kiều Giang, Quách Oánh và Từ Cần cùng một chỗ, nhìn hồi lâu.
Kiều Giang thay thế cho Kiều Chấn – đầu bếp ở cô nhi viện, Quách Oánh là tiểu công chúa ở cô nhi viện, Từ Cần là nhân viên chăm sóc, công thêm viện trưởng Trịnh Tiêu, bọn họ chính là những người quản lý của cô nhi viện này.
Tính đến thời điểm hiện tại trừ mấy người trong ban quản lý thì không có bất kì đứa trẻ ở cô nhi viện nhận được những tấm thiệp kiểu như vậy.
Kẻ này căn bản muốn trả thù ban quản lý của cô nhi viện, đây là điều anh có thể chắc chắn.
Kỷ Nghiêu ngả người trên ghế trầm tư. Kiều Chấn bị bệnh qua đời, con trai ông ta gặp báo ứng thay, đây gọi là nợ cha con trả.
Còn Trịnh Tiêu chủ của cô nhi viện này, con trai hắn ta là Trịnh Quỳnh vẫn còn sống tốt cũng không nhận được thiệp gì. Rốt cuộc Trịnh Tiêu có còn sống hay là hắn ta bị kẻ đứng sau mượn cớ trả thù mà giết chết rồi?
Cho nên Trịnh Quỳnh mới có thể sống yên ổn như vậy, không phải sống như Kiều Giang, nợ cha con trả mà chịu bỏ mạng.
Kỷ Nghiêu quay đầu hỏi: “Tưởng Tử, đã tra được lai lịch của tên sát thủ Lưu Cường Sơn kia chưa?”
Trương Tường báo cáo: “Vừa rồi cảnh sát Myanmar có nhận được tint ức, Lưu Cường Sơn đã bị đánh chết tuần trước ở Myanmar!”
Kỷ Nghiêu xoa gáy: “Không phải chứ?”
Lại chết rồi sao?
Trương Tường: “Tất nhiên Lưu Cường Sơn sẽ không chết dễ dàng như vậy! Cảnh sát Myanmar có gửi ảnh, em đã đối chiếu cẩn thận Lưu Cường Sơn này không phải là Lưu Cường Sơn!”
Kỷ Nghiêu trừng mắt nhìn: “Úp úp mở mở cái gì, nói thẳng ra xem nào!”
Trương Tường: “Lưu Cường Sơn giết chết Kiều Giang và Tưởng Vi không phải là sát thủ Lưu Cường Sơn đến từ Myanmar, nói ngắn gọn họ không phải là cùng một người. Dáng người bọn họ cũng cao lớn, khuôn mặt cũng vài nét tương đồng. Cho nên, cảnh sát Myanmar cũng nghi ngờ, cẩn thận điều tra kĩ mới phát hiện không chỉ ở Trung Quốc mà ở Thái Lan, Nhật Bản, Hàn Quốc cũng xuất hiện người tên Lưu Cường Sơn.”
“Nói cách khác, tên này mượn danh sát thủ đẳng cấp thế giới cũng có thể nâng giá của bản thân khi tiếp nhận “đơn hàng” mới!”
Kỷ Nghiêu: “Lưu Cường Sơn ở Trung Quốc cũng là người sống dưới thân phận của người khác!”
Trương Tường về chỗ ngồi lấy một đống tài liệu và ảnh tới: “Lúc khám xét nhà Từ Cần, phát hiện một bức ảnh chụp của bà ta ở trước cửa cô nhi viện. Đằng sau có mấy đứa trẻ đang nô đùa. Một trong số đó có một đứa cao hơn những đứa còn lại! Bàn tay trái có sáu ngón!”
Lưu Cường Sơn có sáu ngón tay.
“Em đã xem kĩ trong tài liệu mà chính phủ ghi chép về cô nhi viện, không thấy ghi chép về đứa bé nào như vậy cả!”
Kỷ Nghiêu: “Có thể Lưu Cường Sơn này bị bắt cóc cho nên mới không ghi chép lại!”
Trương Tường: “Vì vậy, Lưu Cường Sơn cực kỳ thù hận với những người quản lý cô nhi viện nên khi trưởng thành hắn ta mới trả thù từng người một. Vậy thì mọi chuyện đều sáng tỏ rồi.”
Kỷ Nghiêu nhìn bức ảnh trên tay: “Vậy cậu lý giải xem tại sao hắn ta lại đề ngày bọn họ rời khỏi cô nhi viện?”
Trương Tường gãi đầu nói: “Cái này, em cũng không biết!”
Kỷ Nghiêu thả bức ảnh lên bàn: “Chuyện này không đơn giản như vậy! Tiếp tục điều tra Lưu Cường Sơn ở Trung Quốc này cho tôi!”
Chu Lỵ nhô đầu ra: “Em to gan suy luận một chút. Em đoán cảnh sát Trần và Lưu Cường Sơn đã gặp nhau. Mấy người kia giết cảnh sát Trần nên Lưu Cường Sơn trả thù cho cảnh sát Trần.
Trương Tường cười nói: “Chu mỹ nhân à, sao cô không đi viết tiểu thuyết đi chứ?”
Chu Lỵ lườm cậu ta, tiếp tục công việc trên tay.
Anh đứng khỏi ghế, cầm bức ảnh đi đến phòng tạm giam. Tạ Tiểu Thanh vẫn còn bị tạm giữ trong này. Kỷ Nghiêu chỉ vào đứa trẻ sáu ngón đang đùa giỡn sau lưng Từ Cần: “Có còn nhớ người này không?”
Tạ Tiểu Thanh nhận lấy tấm ảnh, nhìn kỹ, ngẩng đầu nói: “Đã quá lâu rồi, em không nhớ nữa!”
Kỷ Nghiêu nhắc nhở cô ta: “Hắn ta có sáu ngón tay!”
Lúc này Tạ Tiểu Thanh mới nhớ lại một chút: “Hình như anh ta đến muộn hơn những đứa trẻ khác. Em nhớ vì lúc đó có người gọi cậu ta là quái vật sáu ngón nên cậu ta đánh người ta một trận thừa sống thiếu chết!”
Kỷ Nghiêu: “Còn tết 19 năm trước thì sao?”
Tạ Tiểu Thanh lắc đầu một cái: “Không nhớ nữa!”
Kỷ Nghiêu lại cầm ảnh đi hỏi Hàn Tích. Từ nhỏ Hàn Tích đã thông minh, nếu cô đã gặp mặt thì nhất thịnh là nhớ còn nếu chưa gặp chứng tỏ cô và Lưu Cường Sơn chưa gặp mặt bao giờ.
Điều này chứng tỏ, mười chín năm trước khi Lưu Cường Sơn đến cô nhi viện thì Hàn Tích đã được nhận nuôi rồi. Vậy cũng có nghĩa là hắn ta cũng không gặp cảnh sát Trần.
Hàn Tích nói, cô chưa từng thấy người này.
Kỷ Nghiêu gọi điện thoại cho Khâu Diễm chính là giáo viên dạy tiểu học lần trước có đến xét nghiệm thân nhân với chủ nhiệm Diệp.
Khâu Diễm thấy ảnh, nói rằng cũng biết cậu ta, lúc vụ hỏa hoạn phát sinh ở cô nhi viện thì cậu ta không có ở đó. Cụ thể là được nhận nuôi hay bỏ đi thì cô ấy không nhớ lắm.
Kỷ Nghiêu hỏi: “Cô còn nhớ hồi đó ai thân với hắn ta nhất không?”
Khâu Diễm suy nghĩ một chút: “Tình cách cậu ta không tốt cho lắm, cũng hơi nóng tính nên không thân với mọi người. Nếu như nhắc đến thì chỉ có Trịnh Cửu thì hơi thân với cậu ta hơn một chút!”
Kỷ Nghiêu biết sau đó Trịnh Cựu được ba mẹ ruột đón về, đổi tên là La Hải Diêu.
Triệu Tĩnh Tĩnh nói nhỏ: “Có cần mời La Hải Diêu tới để hỏi không?”
Kỷ Nghiêu giơ tay hỏi: “Tôi sẽ tự đến hỏi thăm anh ta!” Lại nói thêm: “Trước tiên không cần nói với Hàn Tích vội!”
Đã đến giờ tan làm, Kỷ Nghiêu gọi điện xác nhận La Hải Diêu vẫn ở công ty, hẹn giờ đến gặp anh ta.
Kỷ Nghiêu dẫn Trương Tường đi đến tập đoàn La thị. Cùng lái xe rời khỏi Cục Công An không chỉ có anh mà còn cả Dương Xuân Miễn.
Hai người một trước một sau đi trên đường, Trương Tường nhìn gương chiếu hậu: “Đội trưởng Kỷ, tại sao đội trưởng Dương đi theo sau chúng ta? Có phải anh ấy thầm mến anh không?”
Kỷ Nghiêu nhìn cậu ta: “Cậu đừng để Chu mỹ nhân dạy hư cậu nhé? Hãy giữ vững sự chính trực của cậu, OK?”
Kỷ Nghiêu gọi điện thoại cho Dương Xuân Miễn: “Sao tôi đi đâu, cậu cũng đi theo thế hả? Có ý gì đây? Thầm mến tôi à?”
Trương Tường ngồi ở ghế phụ lái: “...”
Dương Xuân Miễn: “Mau cút, tôi đi làm nhiệm vụ!”
Kỷ Nghiêu: “Bây giờ tôi rẽ trái, còn cậu?”
Dương Xuân Miễn: “Tôi cũng rẽ trái!”
Kỷ Nghiêu: “Sau khi rẽ trái qua hai ngã tư sẽ rẽ phải!”
Dương Xuân Miễn: “Tôi cũng thế!”
Kỷ Nghiêu: “Sau đó đến tòa văn phòng của tập đoàn La thị!”
Dương Xuân Miễn: “Tôi cũng thế!”
Kỷ Nghiêu thu hồi giọng điệu ngả ngớn, vẻ mặt nghiêm túc: “Có vụ gì?”
Dương Xuân Miễn: “Xin lỗi đội trưởng Kỷ, phải giữ bí mật!”
Điều này cũng dễ hiệu, Kỷ Nghiêu định ngày mai sẽ báo cáo tình huống của La Hải Diêu cho Cục trưởng Thái biết. Việc liên quan đến vụ tra án buôn bán ma túy thì Cục trưởng Thái sẽ tự đưa ra quyết định xem đội hình sự và đội phòng chống ma túy hợp tác tra án hay không.
Kỷ Nghiêu cúp điện thoại, Trương Tường nhỏ giọng hỏi: “Không phải La thị buôn bán ma túy đó chứ?”
Kỷ Nghiêu đánh tay lái: “Không biết!” Cho dù anh không thích La Hải Diêu nhưng cũng hiểu ý nghĩa của La Hải Diêu với Hàn Tích. Không thể dính vào việc buôn bán ma túy, ai dính vào nó thì chỉ có con đường chết.
Đỗ xe vào hầm để xe, Kỷ Nghiêu và Trương Tường được mời đến phòng tiếp khách.
Kỷ Nghiêu cầm tờ giấy trắng gấp một con hạc, còn vẽ mấy trái tim trên đó.
Anh tựa vào cạnh bàn cười một tiếng, đôi mắt đào hoa hơi cong lên, đưa con hạc giấy cho cô lễ tân: “Hạc giấy phải ở cùng với người đẹp thì nó mới thật sự đẹp nhất!”
Anh nháy mắt, cười nói: “Em nói xem có đúng không? Hả?”
Ngoại hình anh đẹp trai, lại dễ nhìn như thế khiến nhân viên lễ tân loạn nhịp không thôi, cô ta đỏ mặt cầm hạc giấy.
Kỷ Nghiêu tiến lại gần, hơi cúi đầu, khom người mỉm cười nói: “Có thể dẫn tôi đi tham quan công ty em được không?”
Khuôn mặt nhân viên lễ tân đỏ ửng, không nói gì, giật đầu như giã tỏi.
Trương Tường đứng cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm. Nhưng mà không biết nếu pháp y Hàn ở đây thì đội trưởng Kỷ còn dám trêu ghẹo con gái nhà người ta nữa không?
Nhân viên lễ tân kia dẫn Kỷ Nghiêu đi khắp chốn: “Hai mươi phút nữa, tiểu La tổng trở lại thì anh có thể gặp được rồi!”
Trước khi vào phòng họp, Kỷ Nghiêu nghe được tiếng cãi vã kịch liệt từ bên trong phát ra. Người từ bên trong đẩy cửa ra, anh liếc mắt nhìn, có hai người đang cãi nhau, một trong số đó là La Hải Diêu người còn lại là một ông già gầy gò. Kỷ Nghiêu đã thấy người này trong buổi lễ khai trương chi nhánh mới của Kỷ thị - đó là La Quân.
Trước kia La thị nằm trong tay ba mẹ La Hải Diêu. Nhưng không biết hai người này nghĩ gì mà không để lại công ty dược phẩm làm ăn tốt nhất cho La Hải Diêu mà cho La Quân. Sau đó, thực lực của hai chú cháu ở La thị cũng ngang sức, ai cũng muốn thâu tóm đối phương trở thành người nắm quyền lớn nhất ở La thị.
Kỷ Nghiêu đi theo nhân viên lễ tân đi vòng quanh La thị một chút rồi khi trở lại phòng tiếp khách, đợi thêm mấy phút thì lên gặp La Hải Diêu.
Kỷ Nghiêu dẫn Trương Tường đến phòng làm việc của La Hải Diêu.
Sắc mặt La Hải Diêu rất bình tĩnh không giống như dáng vẻ cãi vã kịch liệt với La Quân lúc nãy.
La Hải Diêu: “Hai vị cảnh sát có gì cần hỏi sao?”
Kỷ Nghiêu lấy ảnh của Lưu Cường Sơn: “Anh có biết người này không?”
La Hải Diêu nhìn một cái: “Biết, đã từng sống cùng tại cô nhi viện!”
Kỷ Nghiêu tựa vào bên bàn làm việc: “Sau đó thì sao? Có từng gặp lại hắn ta không?”
La Hải Diêu nói: “Không có!”
Câu trả lời này nằm trong dự liệu của Kỷ Nghiêu.
“Từ Cần chết rồi, anh có biết không?”
La Hải Diêu tựa người vào lưng ghế: “Bây giờ thì biết rồi!”
Kỷ Nghiêu nhìn anh ta: “Hài lòng chứ?”
“La Hải Diêu hơi nhếch môi: “Hài lòng!”
Kỷ Nghiêu lại lấy ra một bức ảnh nữa: “Anh biết người này không?” Đây là ảnh của Trần Chí.
La Hải Diêu nhìn một cái: “Không biết!”
Kỷ Nghiêu lấy lại bức ảnh: “Đây là cảnh sát Trần, năm đó có đến cô nhi viện Trịnh Tiêu. Hôm tổ chức tang lễ, tôi thấy anh, nếu không quen biết, sao phải đi?”
La Hải Diêu hơi di chuyển ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi đi cùng Tiểu Tích, dù sao cũng là đồng nghiệp mà!” Anh ta nói xong nhìn đồng hồ: “Lát nữa tôi còn có việc, hai vị cảnh sát có còn gì cần hỏi không?”
Kỷ Nghiêu nói: “Anh biết Trịnh Quỳnh không? Đó là con trai của Trịnh Tiêu!”
La Hải Diêu gật đầu một cái.
Kỷ Nghiêu nói thêm: “Bây giờ anh ta đang đi làm ở La thị!”
La Hải Diêu nói: “Sao vậy? Có gì phạm pháp không?”
Kỷ Nghiêu mỉm cười,. La Hải Diêu quả thật lợi hại, anh ta có thể phủi sạch mọi nghi ngờ nhìn như tất cả mọi chuyện có liên quan đến anh ta nhưng lại không có manh mối gì.
Có điện thoại tới, nhắc La Hải Diêu đã đến giờ họp: “Tôi sẽ cho người tiễn hai vị cảnh sát!”
Kỷ Nghiêu: “Không cần!” Nói xong đưa Trương Tường ra ngoài.
Cô nhân viên lễ tân vẫn đứng ngoài cửa, trên tay vẫn cầm con hạc giấy Kỷ Nghiêu gấp, đỏ mặt dẫn họ đến thang máy.
Khi thang máy đến, đột nhiên Kỷ Nghiêu lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, váy bút chì màu xám nhạt, tóc buộc đuôi ngựa, ngay cả cách ăn mặc cũng giống nhau. Bóng lưng kia rẽ vào một phía không còn thấy bóng dáng nữa. Nhưng Kỷ Nghiêu biết đó không phải là Hàn Tích, cho dù giống nhưng không phải cô.
Anh mỉm cười với nhân viên lễ tân, nhỏ giọng hỏi: “Người vừa đi qua là ai vậy?”
Nhân viên lễ tân đáp: “Người đó á? Đó là trợ lý của Tiểu La tổng ạ!”