Trần Tam Lang

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Lão bà bà cũng đã nghe qua Cát gia thanh danh, thấy hắn xinh đẹp, yêu kiều mảnh mai, trong lòng thập phần vui mừng, chỉ sợ hắn ghét bỏ Trần gia Tam Lang, lại cùng hắn bolo bala đủ chỗ tốt của Trần gia Tam Lang.

Hứa Thiên Tứ càng nghe càng không thoải mái, càng nghe càng mất hứng, âm thầm tích góp một bụng khó chịu.

Lão bà bà cơ hồ khoe Trần gia Tam Lang khen y lên trời, nói người nọ tướng mạo anh tuấn tâm địa hảo, bản tính lại chịu khó chăm chỉ, chỉ vì hồi nhỏ có bệnh nặng, còn gặp phải một lang trung lang bạt, mạng còn giữ được nhưng từ đó về sau không thể nói chuyện, thật sự đáng tiếc.

Hứa Thiên Tứ nghĩ người này thật là đáng thương, sinh bệnh thì thôi, lại còn bị người khác chữa thành câm?

Nếu người bị bệnh đổi thành Hứa Thiên Tứ hắn, hắn nhất định sẽ đánh lang trung kia một trận, khiến y cả đời không dám bốc thuốc.

Tuy Hứa Thiên Tứ thông minh giả làm kiều nữ nửa ngày, nhưng cuối cùng cũng biết tốt xấu, hiểu được mình vẫn phải đi, bằng không sớm muộn gì cũng lộ tẩy.

Khi Hứa Thiên Tứ rời đi, trong mắt rưng rưng, cước bộ nặng nề, từng bước đều quay đầu lại, thập phần lưu luyến không nỡ rời, đây cũng không phải diễn trò, đều là tình chân ý thiết.

Hắn thật tình luyến tiếc đường thủy trứng ốp lếp kia.

Hứa Thiên Tứ trở về động tĩnh dưỡng mấy ngày, chịu mắng một chút, tỏ ra mình rất hối lỗi rồi.

Qua mấy ngày này thì Thiên Quan cũng đã dưỡng hảo thương, tiểu bất điểm này lại bắng nhắng như cũ, không hề nhớ đến lần suýt chết kia, mỗi ngày Thiên Quan đều chạy đến động tìm hắn, làm nũng nói còn muốn đi chơi.

Hứa Thiên Tứ nhìn hài tử kia, thật sự tiếc sắt không rèn thành thép, khi bị bắt chỉ biết khóc sướt mướt, hại hắn tâm hoảng ý loạn, thật không được tích sự gì, bằng không hắn cũng không đến nỗi rơi xuống loại kết cục này.

Hứa Thiên Tứ càng nghĩ càng tức, liền quát lớn Thiên Quan nói, “Ngươi cả ngày chỉ biết chơi thôi! Không có tiền đồ gì, đợi ngày nào đó bị người bắt lột da làm áo choàng, xem người nào sẽ đến cứu ngươi!”

Thiên Quan bị hắn răn dạy, ủy khuất không nói được gì, ngày thường đều là Hứa Thiên Tứ bồi hắn chơi, hai người đều thuộc dạng ham chơi như nhau, nếu muốn nói không có tiền đồ, cũng là y làm ca ca so với hắn càng không tiền đồ mới đúng.

Tiểu bất điểm này cũng không biết ca ca có chuyện gì, liền cả người như đổi tính, ủy khuất nói, “ Thiên Hương tỷ tỷ không ở đây, ngươi không chơi với ta, ta buồn đến chết mất.”

Hứa Thiên Tứ đang phiền lòng vì việc của Trần Tam Lang, lại thấy Thiên Quan bộ dáng muốn khóc, càng đau đầu không thôi, trong chớp mắt, nghĩ ra kế sách, nói, “Ta muốn đi ra ngoài làm một chuyện, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta tùy ta bài bố, đợi sau khi về ta sẽ chơi với ngươi!”

Thiên Quan nghe hắn nói vậy, tự nhiên vui mừng dị thường, liền ngoan ngoãn nghe hắn nói, theo sát hắn, hai người vụng trộm rời hang.

Lúc trước Hứa Thiên Tứ hóa làm con gái là muốn đánh vào sự háo sắc của thế nhân, nghĩ Trần gia Tam Lang cũng sẽ không ngoại lệ, không ngờ người nọ không mắc câu.

Hứa Thiên Tứ kế này không thành, nằm dài bế quan trong động lại nghẹn ra một kế sách khác, lúc này hắn đã quyết rồi, nhất định phải khiến Trần Tam Lang lòi thói xấu ra.

Hứa Thiên Tứ mang theo Hứa Thiên Quan lén lút chạy đến cửa nhà Trần Tam Lang, đợi sau khi Trần Tam Lang trở về, mới gõ cửa nhà Trần gia.

Chính hắn đầu tiên là biến thành một đại hán râu xồm chững chạc, ăn mặc giả làm thương nhân xa xứ, còn kêu Thiên Quan hóa thành bạch mã, lại lấy chút tảng đá hoa cỏ biến ra hàng hóa chất lên lưng ngựa.

Thiên Quan mới đi hai bước đã bắt đầu cọ mặt vào hắn, hướng hắn làm nũng nói, ca ca, ta không đi nổi, khiến Hứa Thiên Tứ tức giận đến mắt trợn trắng, nói, “ Đi tiếp cho ta! Đồ vô dụng.”

Thiên Quan đành phải ngậm miệng, cứng rắn chống đỡ đi theo hắn.

Hứa Thiên Tứ nhẫn nhịn, bày ra khuôn mặt tươi cười hắn tự nhận là tối không chê vào đâu được, bắt đầu khách khách khí gõ cửa nhà Trần Tam Lang.

Tuy Trần Tam Lang là ngươi câm nhưng lỗ tai vẫn rất tốt, nghe thấy có người gõ cửa, liền rất nhanh đi ra mở cửa. Con chó kia cũng chạy tới cửa, vẫy đuôi vui vẻ đón tiếp, lại còn thân thiết đánh hơi hắn, hại hắn nheo mắt nhảy dựng. Thiên Quan sợ cứng người, nhưng bị hắn nắm cương liền không dám chạy, chỉ là tứ chi run rẩy như lá vàng trong gió, chỉ thiếu việc trực tiếp ngã ập xuống khiến cả nó và tảng đá cây cỏ đè lên hắn với con chó.

Trần Tam Lang không nhận ra hắn, liền đứng lại, vẻ mặt nghi hoặc, nhưng vẫn rất lịch sự khách khí.

Hứa Thiên Tứ chỉ nói mình là thương nhân ngoại quốc, ngựa bị kinh hãi nên lạc khỏi thương đội, nay lạc đường đi đến này thôn này, Hứa Thiên Tứ nói mình vừa khát vừa đói, muốn xin nước uống, còn muốn mua vài món đồ ăn.

Hứa Thiên Tứ vừa nói vừa rút túi tiền lấy ra bạc muốn đưa cho Trần Tam Lang, Trần Tam Lang lại không nhận, chỉ ra dấu tay mà hắn xem không hiểu, đẩy tay cầm tiền của hắn trở về. Hứa Thiên Tứ nghĩ, không phải đâu! Lúc này cư nhiên còn không cho ta vào! Ngươi tưởng nhà ngươi là Long Môn a!

Bất quá Trần Tam Lang vẫn cho hắn vào phòng, còn bảo hắn để Thiên Quan ở chỗ râm mát trong hậu viện, khi hắn buông tay liền liếc nhìn Thiên Quan, ý nói, ngươi thành thành thật thật đứng ngốc ngoài này cho ta.

Trần Tam Lang rót trà lạnh cho hắn, còn ra dấu tay ý nói xin lỗi.

Hứa Thiên Tứ ngồi yên một bên, đã quyết định muốn làm Trần Tam Lang xấu mặt, tự nhiên đóng bộ dáng không nhanh không chậm, đầu tiên là dài dòng nửa ngày nói lời khách sáo, cuối cùng mới nói, chỉ cầu ở lại một đêm, sáng mai liền rời đi.

Trần Tam Lang gật gật đầu, tựa hồ là tỏ vẻ đồng ý. Hứa Thiên Tứ nghĩ, ta để ngươi giả trang người tốt lúc này thôi, có một ngày ngươi phải khóc!

Hứa Thiên Tứ đảo mắt, khi nhìn đến hoàng cẩu kia liền vê râu nói, “Thật là một hảo cẩu.”

Trần Tam Lang khi nhìn con chó kia hơi nở nụ cười, thấy hắn nhìn liền đỏ mặt, ho khan một tiếng quay mặt đi.

Lúc trước hắn bị Trần Tam Lang mang về đây, đang vừa kinh vừa sợ, chỉ lo tánh mạng quan trọng hơn, thực không xem kĩ diện mạo người này. Lần thứ hai khi hắn biến thành nữ tử, vừa đến bên người Trần Tam Lang liền giả bộ bất tỉnh, cũng không có cơ hội nhìn kỹ.

Nay đến gần mới thấy, Trần Tam Lang này thật đúng như lão bà bà kia nói…. Bề ngoài này xứng với Cát gia kiều nữ.

Đương nhiên, là Cát gia kiều nữ hắn biến hóa ra.

Con chó kia như biết họ nói đến nó, liền vui mừng vẫy đuôi, chạy đến ngửi y bào của Hứa Thiên Tứ, Hứa Thiên Tứ liền hoảng hốt. Lần trước hắn hóa làm nữ tử, Trần Tam Lang trên đường đã muốn tránh hắn, hoàng cẩu cũng không lại gần hắn, nay ở gần như vậy, hắn thật sợ lộ đuôi, đành phải tận lực không dấu vết né tránh.

Vừa nghĩ đến đó con chó kia liền cắn vạt áo Hứa Thiên Tứ, lắc lắc đầu rồi hắt xì vào hắn. Hứa Thiên Tứ tức giận đến chết khiếp, nghĩ rằng, ta hảo hảo một thân da lông, lại nhiều lần bị ngươi làm bẩn, cừu này quả thực sâu hơn biển! Hứa Thiên Tứ âm thầm mài răng, vừa định vụng trộm đá nó một cước, Trần Tam Lang liền xoay người đi tới, vẻ mặt nghiêm túc vỗ vỗ đầu nó, con chó kia liền ủy khuất rụt trở về, thấp giọng rên rỉ.

Hứa Thiên Tứ oán hận trừng con chó kia, đột nhiên nảy ý, liền nheo mắt, cố ý giả bộ thần bí thâm trầm, nói với Trần Tam Lang, “Có câu này, cũng không biết nên nói với ngươi không?”

Trần Tam Lang có chút nghi hoặc nhìn hắn, rồi mới lắc lắc đầu.

Hứa Thiên Tứ xem hiểu, nhưng cũng mặt dày mày dạn làm bộ như không thấy, chuẩn bị một chút rồi mới nói, “Có phải nó cho tới bây giờ cũng không kêu?”

Trần Tam Lang ngạc nhiên, gật gật đầu.

Hứa Thiên Tứ đắc ý cười thầm, lại ra vẻ đứng đắn hỏi, “Ngươi có biết vì sao không? “

Trần Tam Lang lắc đầu, nhưng không lộ ra chút ý tò mò, lại rót chén trà cho hắn, xong chỉ vào cách vách, rồi làm ra tư thế ăn cơm.

Thế nhưng lấy ăn dụ hoặc hắn? Hứa Thiên Tứ nhịn lại nhẫn, vẫn là không nhịn được, lấy lòng hỏi, “Là muốn ăn cơm a?”

Trần Tam Lang mỉm cười, ý bảo hắn đợi một chút, hắn nuốt nuốt nước miếng, ngượng ngùng nói, “Nga, hảo, ta chờ.”

Cơm chiều thật ra đơn giản, có vẻ là phụ nhân nhà bên nấu cho Trần Tam Lang, quả nhiên là có phần cho hai người, khiến hắn cao hứng nhất là, bữa ăn này có nấm hương hầm gà và hẹ xào trứng.

Hứa Thiên Tứ nhìn thấy đồ ăn mang lên bàn, cao hứng đến tâm muốn nhảy khỏi ngực, nếu không phải có xiêm y, chỉ sợ cái đuôi xù của hắn đã lộ ra.

Hứa Thiên Tứ thấy ăn liền quên lời mình nguyên bản muốn nói với Trần Tam Lang, chỉ lo gắp đầy đồ ăn vào trong bát mình, Trần Tam Lang tựa hồ cũng biết hắn đói bụng, đẩy hết đĩa thức ăn sang bên Hứa Thiên Tứ.

Lúc này trong óc Hứa Thiên Tứ cũng chỉ còn lại một chữ ‘Ăn’ thật to, đầu óc không dung được việc khác, chờ hắn ăn đến no, bụng trở nên tròn vo, mới thở ra thỏa mãn thật dài, ngồi cười ha ha nói lời cảm tạ với Trần Tam Lang.

Trần Tam Lang thu dọn bát đĩa, rồi chỉ hắn đến phòng lúc trước đã băng bó cho hắn và Thiên Quan, ý bảo hắn nghỉ ngơi trong này.

Hứa Thiên Tứ nhìn Trần Tam Lang sắp đi, mới nhớ ra mình đã quên chính sự muốn làm, cuống quít kéo lấy Trần Tam Lang, nhăn nhó nửa ngày, hỏi có thể mua con chó vàng kia không.

Trần Tam Lang vẻ mặt kỳ quái xem xét hắn một hồi, lắc lắc đầu, không hề để ý tới hắn.

Hứa Thiên Tứ nói sống nói chết, nói đến khô cả miệng, Trần Tam Lang vẫn không gật đầu, cuối cùng tựa hồ bị hắn nói đến phiền, đã muốn đứng lên chạy lấy người, hắn lại kéo lấy không cho đi, Trần Tam Lang nhíu mày nhìn hắn, thoạt nhìn còn có chút không vui.

Hứa Thiên Tứ trong lòng thầm giận nghĩ, người đã bị câm, tính tình lại kém như thế, còn muốn cầu thân người ta, chỉ sợ là nằm mơ!

Hứa Thiên Tứ thấy người này bất vi sở động, đành phải mang vẻ mặt không biết làm sao, thở dài thật dài, nói, “Nói thật với ngươi, con chó ngươi nuôi, trong bụng sinh một tảng đá, nếu lấy ra chế thành thuốc có thể trị bách bệnh.”

Trần Tam Lang nhíu mày càng sâu, ánh mắt còn có chút hoài nghi.

Hứa Thiên Tứ vội vàng khẳng định, nói nhãn lực nhìn bảo bối của hắn luôn là cực chuẩn, còn nói hắn sẽ ra giá cao, chỉ cần Trần Tam bán con chó này cho hắn.

Hứa Thiên Tứ nước miếng bay tứ tung nói nửa ngày, không tin người này sẽ không động tâm, người trên đời này, nếu không háo sắc, chính là tham tài, thế gian không có ai tốt.

Trần Tam Lang lại giống như không nghe thấy, chỉ lắc đầu, rồi mới lấy tay đẩy hắn ra, xoay người đi rồi.

Hứa Thiên Tứ đứng nơi đó, quả thực không thể tin được hai mắt của mình.

Hứa Thiên Tứ trong lòng không nghĩ được ý gì nữa, chẳng lẽ người này thật sự không háo sắc lại không ham tài?

Chẳng lẽ này Trần Tam Lang thật đúng là người tốt hiếm có?

Hứa Thiên Tứ dùng sức lắc đầu, hổn hển nhìn bên ngoài, hắn hiện tại thật sự là vô kế khả thi, lúc này sắc trời đã tối muộn, hắn cũng không dám lại ở bên ngoài qua đêm, không thể không nhanh chạy về trong động của mình.

Hứa Thiên Tứ phẫn nộ không tốn hơi thừa lời nữa, vụng trộm ra khỏi phòng, rón rén tiêu sái đến chỗ Thiên Quan, mà tiểu gia hỏa này cư nhiên có thể đang ngủ?

Hứa Thiên Tứ thở phì phì nắm bờm ngựa, đè thấp thanh âm nói, “Đứng lên! Chúng ta về nhà!”

Thiên Quan nửa ngày sau mới mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn hắn, cựa quậy cử động một chút rồi thu hồi pháp thuật, hiện ra nguyên hình, rồi mới vẻ mặt nghi hoặc nhìn phía sau Hứa Thiên Tứ. Hứa Thiên Tứ cảm thấy không ổn, chậm rãi xoay người, thấy Trần Tam Lang đứng sau hắn.

Con chó vàng kia ngay bên chân Trần Tam Lang, lúc lắc đầu, rồi mới ngốc ngốc nhìn hắn.

Trên mặt Trần Tam Lang không nhìn ra điều gì, chỉ nhìn nhìn hắn, lại nhìn tiểu hồ li bên chân hắn.

Hứa Thiên Tứ không biết người này thật ra nghe được bao nhiêu, đành phải miễn cưỡng cường nói, “Ngựa của ta ban ngày bị kinh hách, ta đến xem xem nó đã bình thường chưa. . . . . . Không ngờ. . . . . . có vẻ là đắc tội  hồ tiên. . .”

Ánh mắt Trần Tam Lang soi xét dừng trên người Hứa Thiên Tứ, thẳng nhìn đến Hứa Thiên Tứ cả người sợ hãi, thực muốn lao đến cắn người này một ngụm.

Hứa Thiên Tứ ra sức lắc đầu, cố gắng bảo trì thanh tỉnh, tuyệt đối không được cắn người! Bản nhân nay là hồ tiên, không thể hung dữ như thế, sẽ rất không tốt.

Trần Tam Lang không hề dự triệu đến bên cạnh hắn, đột nhiên giữ tay hắn, đồng thời xoay người khóa tay hắn lại, xong lại đá vào khuỷu chân hắn, khiến hắn mạnh quỳ xuống, đưa tay vào xiêm y của hắn, kéo quần hắn xuống.

Hứa Thiên Tứ bị hành động bất ngờ của Trần Tam Lang chấn thành ngây dại, quên cả phản kháng.

Tay Trần Tam Lang đã chạm đến vết sẹo trên thắt lưng sau lưng hắn, dừng lại một lát, liền thả tay ra.

Đó là chỗ thương Hứa Thiên Tứ từng bị đâm, bản thân hắn đã quên không còn một mảnh.

Hứa Thiên Tứ cả người lạnh lẽo cương cứng tại chỗ, không tự chủ được hơi phát run, cả đầu chỉ có ba chữ, chết chắc rồi, chết chắc rồi.

Làm sao đây, làm sao đây?

Trần Tam Lang yên lặng đứng dậy, lấy tay ra hiệu, con chó kia liền vẫy đuôi chạy tới, dùng hai chân trước đè lên vai hắn, hắn lại cứng ngắc đến không thể động đậy, đành phải trơ mắt nhìn Trần Tam Lang đi vào trong nhà.

Hoàng cẩu lè lưỡi liếm mặt hắn, Hứa Thiên Tứ nào dám động, khóc không ra nước mắt cố định tại chỗ, nỗ lực nghĩ kế thoát thân.

Trần Tam Lang đi vào một lát sau liền quay lại, một tay cầm đèn, một tay cầm hộp thức ăn.

Hứa Thiên Tứ thực thống hận cái mũi linh mẫn vô cùng của mình, vào thời khắc sống còn này, hắn cư nhiên còn ngửi ra trong hộp đó là thịt gà xé nhỏ tẩm dầu vừng.

Trần Tam Lang đặt hộp thức ăn trước mặt Hứa Thiên Tứ, rồi mới sờ sờ đầu Hứa Thiên Tứ, sau đó xoay người về phòng, con chó lưu luyến đi theo Trần Tam Lang, đi hai bước liền xoay đầu nhìn hắn một lần.

Hứa Thiên Tứ ngây người một lúc, đợi đến khi hiểu được đây vì sao và là chuyện gì, liền bị tức đến suýt nữa hộc máu.

Hứa Thiên Tứ mạnh đứng dậy xông ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước liền quay người qua, nhấc Thiên Quan đã nhuyễn thành một đoàn nằm trên đất, ôm chặt nó vào trong ngực, lại cắn răng cầm hộp đồ ăn lên, nổi giận đùng đùng  đá văng cửa đi ra, một đường  run rẩy về trong động.

Thiên Quan thành thành thật thật nằm trong lòng Hứa Thiên Tứ, không dám nói chuyện, liền đại khí cũng không dám ra, sợ chọc tới người này.

Sau khi Hứa Thiên Tứ về động liền đuổi Thiên Quan về chỗ đám mẫu hồ ly ở, bản thân thì thở phì phì ngồi xếp bằng trên giường, để hộp đồ ăn sang một bên.

Trần Tam Lang dám làm vậy với hắn?

Hứa Thiên Tứ nhớ lại tình hình lúc đó, vừa nghĩ tới việc Trần Tam Lang ấn hắn ngã xuống đất, kéo quần hắn, đưa tay sờ xương đuôi của hắn, liền tức giận đến cả người phát run, hận không thể đánh Trần Tam Lang một trận, hoặc trói Trần Tam Lang lên để trên đống lửa.

Cho dù thật sự lửa giận công tâm, Hứa Thiên Tứ cũng hiểu được, hắn trước mắt thật đối Trần Tam Lang không có biện pháp.

Đám lão nhân trong nhà đều phi thường thủ cựu, đặc biệt quy củ, cho tới bây giờ cũng không cho phép các tiểu bối đi bên ngoài gây chuyện thị phi. Trần Tam Lang lại không tham tài, cũng không háo sắc, khuyết điểm duy nhất chỉ là không thể mở miệng nói chuyện. Dù Hứa Thiên Tứ bị tức giận nhục nhã như vậy nhưng cũng không thể làm việc đổi trắng thay đen. Nói thế nào thì cũng là hắn Hứa Thiên Tứ trêu chọc Trần Tam Lang trước, bị Trần Tam Lang đoán ra chân thân, hoàn toàn là tự rước lấy nhục, không trách được người khác. Nếu hắn không thức thời gây phiền toái cho Trần Tam Lang, chỉ sợ ăn không hết khổ bị phạt liên miên sẽ là hắn.

Nhưng Hứa Thiên Tứ thật sự là không nuốt nổi cơn tức này.

Mà cứ nghĩ đến chỗ bị tên câm kia đụng đến, Hứa Thiên Tứ thật càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng thấy nhục nhã, trong động nửa đêm nguyên bản lạnh, mặt hắn lại trướng đến đỏ bừng, trong ánh mắt hận không thể phun ra lửa.

Hứa Thiên Tứ tuy nghiến răng nghiến lợi với vách tường nửa ngày, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi mùi hương dụ hoặc, tâm không cam lòng tình không nguyện mở thực hộp.

Trong hộp không chỉ có một bát thịt gà xé nhỏ tẩm dầu vừng, lại còn có mấy quả trứng gà nấu, Hứa Thiên Tứ vừa rồi một mình hờn dỗi hồi lâu, bụng đã sớm kêu ầm, lúc này mỹ thực trước mặt, sao có thể không ăn. Hứa Thiên Tứ tuy cảm thấy mình từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu qua loại nhục nhã này, nhưng tốt xấu cùng hộp đồ ăn không cừu, nên ăn thì vẫn ăn, liền quay mặt đi bắt đầu ăn vụng.

Hứa Thiên Tứ vừa cảm thấy mỹ mãn ăn ngon, vừa âm thầm may mắn, may mà nơi này là hang động cá nhân chuyên dùng để bế quan, cách đồng tộc khá xa. Bằng không hương khí như vậy, chẳng phải muốn dụ cả một rổ hồ ly đến ư?

Khi đó, chỉ sợ hắn không cắn nổi một miếng xương!

Hứa Thiên Tứ vừa ăn, vừa cảm thấy may vì mình bị phạt.

Hứa Thiên Tứ ăn sạch hộp không còn một mảnh, rồi mới vụng trộm cẩn thận giấu hộp đi.

Ban đêm Hứa Thiên Tứ ngủ lại gặp ác mộng. Hắn mơ thấy mình vì tham ăn mà bị cái bẫy kẹp chân trước, bị Trần Tam Lang nhìn thấy, người nọ tóm lấy hắn xem kỹ nửa ngày, cuối cùng thấy được chỗ thương trên đuôi, mở miệng, thập phần khinh thường nói một câu, “Da lông này không đáng tiền rồi, còn làm hỏng bẫy của ta, thật đáng giận.”

Khi Hứa Thiên Tứ tỉnh lại, phát hiện mình bị mộng dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cả người ướt đẫm.

Trước không nói đến việc Trần Tam Lang là người dưỡng tằm, cùng nghề thợ săn cách xa vạn dặm. Hơn nữa sao hắn còn mơ thấy người này mở miệng nói chuyện, còn nói bộ lông của mình không đáng tiền?

Phi phi phi! Mắt kém không biết nhìn hàng! Hứa Thiên Tứ oán hận nghĩ, ta Hứa Thiên Tứ nói thế nào cũng là mĩ hồ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, hắn Trần Tam Lang chỉ biết dưỡng tằm, đã thế còn dám nói da lông của ta không đáng tiền!

Hứa Thiên Tứ hoàn toàn quên, đây là giấc mộng của hắn, hơn nữa Trần Tam Lang căn bản không nói được, càng đừng nghĩ đến việc bình phẩm bộ lông của hắn từ đầu đến chân.

Tiểu cữu sáng sớm đến xem hắn, thấy Hứa Thiên Tứ khí sắc tái nhợt, tưởng hắn bị nhốt chịu khổ, trong lòng cười trộm, trên mặt lại ra vẻ nghiêm trang nói cữu công muốn gặp hắn.

Hứa Thiên Tứ từ lúc nhỏ đến giờ đâu lần nào thấy người này bộ dáng đứng đắn như thế, trong lòng liền âm thầm giật mình, cẩn thận thu liễm tâm tư, theo người này đi.

Đợi đến khi Hứa Thiên Tứ thấy cữu công, mới biết lần gọi mình đến cũng là vì Trần gia Tam Lang kia.

Nguyên lai cữu công của Hứa Thiên Tứ nhớ đứa nhỏ này từng thụ Trần Tam Lang ân huệ, hơn nữa còn đốt nhà người ta, đang lúc nhàn không có việc gì làm liền bấm tay tính toán cho người nọ, suy tính ra người nọ ba ngày sau sẽ có huyết quang tai ương. Lại nói tiếp, năng lực tiên đoán này không phải ai ai cũng có, như Hứa Thiên Tứ không biết tu luyện, mỗi ngày ham chơi, tự nhiên ngày mai mưa hay nắng cũng tính không ra.

Vị lão nhân gia kia nguyên nói như thế này, “Thiên Tứ a, ngươi đã thiếu Trần gia Tam Lang nhân tình, nay vừa vặn đi trả ơn, cứu hắn một lần.”

Hứa Thiên Tứ nghe vậy liền choáng váng, lời cữu công nói cũng không phải nghe xong thì thôi. Nếu lão nhân gia chỉ tay về phía trước, thì dù phía trước là núi đao biển lửa hắn cũng phải đi a, làm sao còn dám cò kè mặc cả với cữu công, nói mình không muốn đi.

Lão nhân gia nói xong, ước chừng cũng thực vừa lòng an bài của mình, liền hơi gật gật đầu, cười tủm tỉm đuổi Hứa Thiên Tứ đi xuống.

Hứa Thiên Tứ mơ hồ đi ra ngoài, lại nghĩ đến một việc, liền cuống quít  kéo tiểu cữu hỏi, “ Người ta đang êm đẹp ở trong thôn, làm sao sẽ có huyết quang tai ương? Nếu thật sự có cường đạo đến thì nam tử trẻ tuổi hùng tráng trong thôn rất nhiều, không thiếu cái mặt ta, ta đi cũng vô dụng a! “

Tiểu cữu của hắn lại nói, “Ai nha, hắn dưỡng tằm, chẳng lẽ không mang kén tằm ra ngoài bán?”

Hứa Thiên Tứ lúc này mới thả lòng, cười nói, “ Tuy ta không hiểu thuật nuôi tằm, nhưng hôm trước ta còn thấy y vác lá dâu về cho tằm ăn đó nha, đâu thể kết kén nhanh như vậy? Hơn nữa, không phải sẽ có người đến thu mua sao, đâu cần hắn tự mình đi ra ngoài bán?”

Tiểu cữu lúc ấy lại chê cười hắn, nói, “Hắn đi bán không phải kén tằm năm nay, mà là kén tằm tàng trữ hảo từ năm ngoái. Năm nay giá tơ cao hơn năm ngoái, hắn trữ hàng bán sau, so với người khác sớm hơn mười ngày, kiếm được lại gấp mấy lần kẻ khác. Người này thật biết kiếm tiền.”

Hứa Thiên Tứ hiểu ra, gật đầu nói, “ Thì ra là thế, ngài thật hiểu biết. “

Tiểu cữu của hắn cười gượng một tiếng, trong lòng nói, ngươi cũng đi chơi với Tằm nương mấy ngày thì cái gì cũng hiểu được.

Hứa Thiên Tứ lại không cảm thấy dễ chịu, trong lòng chua chát nghĩ, thảo nào Trần Tam Lang không tham tài, nguyên lai bản thân đã biết cách làm giàu rồi.

Hứa Thiên Tứ lại không nghĩ đến, đây là đạo lý người dưỡng tằm đều hiểu, nhưng rất nhiều người đều chỉ nhìn thấy tiểu lợi trước mắt, không có quyết đoán và nhãn lực của Tam Lang.

Hứa Thiên Tứ nay nhìn Trần Tam Lang chỗ nào cũng không thuận mắt, ngay cả năng lực nuôi thân nuôi gia đình của y cũng phải càu nhàu phê phán một hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.