CHƯƠNG 8
Hắn lại nghĩ, không trách lần đó Tam Lang vừa tỉnh lại liền hận không thể đánh chết ta, có thể không phải vì việc đó? Mà vì bộ dáng của ta khi biến thành người trông rất xấu, dọa đến hắn?
Hứa Thiên Tứ ngây người, lập tức nâng tay lên che mặt, trong lòng hoảng loạn, Trần Tam Lang lại mím môi, tựa hồ đang nín cười, hắn không vui nói, “Đáng ra phải rất đẹp mới đúng, nhất định là ta làm sai chỗ nào rồi!”
Hứa Thiên Tứ tức giận quên hết những việc khác, liền nhảy từ trên ghế xuống, muốn tìm cái gương xem xem.
Trần Tam Lang nhanh kéo hắn lại, đặt hắn trên giường, ý bảo hắn thành thật ngồi xuống, rồi mới đi tìm một bộ đồ, ý bảo muốn hắn thay.
Hứa Thiên Tứ nhìn nhìn bộ quần áo kia, lại nhìn người mình, chợt bừng tỉnh đại ngộ, hỏi, “Ngươi cảm thấy xiêm y của ta quá dầy, sợ ta bị nóng phải không?”
Mặt Trần Tam Lang hơi đỏ lên, không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ đặt đồ xuống bên cạnh hắn, xoay người đi ra khỏi phòng.
Hứa Thiên Tứ cuống quít đi theo nói, “Quần áo này là bộ lông của ta biến thành, không thể bị thay thế. Nhưng ta thật sự không nóng. . . . . . Bằng không. . . . . . Ta biến theo kiểu dáng bộ đồ kia được không?”
Trần Tam Lang buồn cười nhìn hắn, Hứa Thiên Tứ ho khan hai tiếng, sờ sờ quần áo của mình, lại âm thầm niệm vài câu chú, xiêm y trên người quả nhiên trở nên giống như bộ Trần Tam Lang đưa cho hắn.
Trần Tam Lang tò mò nhìn bộ đồ của hắn, ước chừng là cảm thấy hắn pháp thuật kỳ diệu, còn đưa tay sờ soạng một chút. Hứa Thiên Tứ âm thầm đắc ý, lại không muốn để lộ ra, còn có chút khoe khoang nói, “ Tam Lang, ngươi biết không? Hồ ly biến hóa có quy tắc, “ hắn chỉ chỉ bản thân, nói, “Da lông càng tốt, biến ra xiêm y cũng càng tốt.”
Trần Tam Lang hơi gật đầu, Hứa Thiên Tứ thấy người này đồng ý liền thầm vui vẻ, còn nói thêm, “ Nếu ta biến thành người, nhất định cũng là tiêu sái anh tuấn, ôn nhu săn sóc công. . . Khụ! Là tiêu sái anh tuấn, ôn nhu săn sóc hảo nam tử!”
Nụ cười của Trần Tam Lang có chút không tin, hắn vội vàng biện giải, “Ta nói thật đó, bộ lông của ta đẹp nhất, nếu ngươi cảm thấy ta khó coi, nhất định là ta làm sai chỗ nào. . . . . . . Bằng không, đợi ta về hỏi cữu công một chút là được.”
Câu cuối cùng hắn nói rất nhỏ, vì chính hắn cũng hiểu câu ấy nghe thật dọa người.
Trần Tam Lang nhịn cười, trấn an sờ đầu hắn, giống như cũng không để ý giải thích của hắn.
Trần Tam Lang lấy kén tằm ra, bắt đầu thu dọn. Y cẩn thận mở những cái kén ra, loại bỏ tơ hỏng sau đó rửa sạch sẽ, nhưng vẫn chưa xong, trên kén còn phải được phủ một tầng dầu mỏng, việc này yêu cầu chuyển động linh hoạt. Y cũng không cần Hứa Thiên Tứ nhúng tay, Hứa Thiên Tứ buổi trưa ăn uống no đủ, nhìn Trần Tam Lang khéo léo nhanh nhẹn làm việc, rồi dần đi gặp Chu Công.
Kết quả khi Hứa Thiên Tứ tỉnh lại, mới phát hiện mình không biết vì sao đã biến về dạng hồ ly, bụng ngửa lên trời nằm bên chân Trần Tam Lang.
Hứa Thiên Tứ nhìn bụng mình, đột nhiên nhớ tới một việc phiền não, liền hỏi Trần Tam Lang, “ Tam Lang, ngươi từng thấy hồ ly trong núi chưa?”
Trần Tam Lang cười, nâng cằm với hắn, rồi mới hơi gật đầu, hắn ngượng ngùng nói, “Không phải nói ta, cũng không phải nói Thiên Quan, ngươi gặp qua hồ ly khác chưa?”
Trần Tam Lang lại gật gật đầu.
Hứa Thiên Tứ do dự một chút, lắp bắp hỏi, “Bụng của ta có chỗ nào kỳ quái không?”
Trần Tam Lang ngạc nhiên, tựa hồ không hiểu lý do cho câu hỏi của hắn.
Hứa Thiên Tứ suy nghĩ một chút, hắn biến thành bộ dáng hồ ly của mẫu thân Thiên Quan, nói, “Ngươi nhìn cẩn thận nha!” rồi mới lại biến trở về, hỏi, “Ngươi cảm thấy có chỗ nào không giống?”
Trần Tam Lang nhìn hắn, không nói gì lấy tay lau mồ hôi trên trán, Hứa Thiên Tứ buồn bực nhìn lông mao trên bụng mình, rồi cuối cùng không nhịn được, ngẩng đầu hỏi, “ Chẳng lẽ vì ta giống nương của hắn? Ngươi bảo vì sao Thiên Quan thích cọ bụng của ta?”
Trần Tam Lang dừng tay, thật sự nhìn nhìn hắn, rồi đột nhiên lắc tay, ôn nhu sờ sờ bụng hắn. Trần Tam Lang không hề dùng sức, động tác cũng rất nhẹ, Hứa Thiên Tứ cảm thấy thật thoải mái, liền kêu âm ỉ mấy tiếng. Trần Tam Lang mỉm cười, nhéo nhéo bụng của hắn. Đại khái là vì hắn cử động, tay Trần Tam Lang không biết đụng đến đâu, mà cả người Hứa Thiên Tứ lập tức cứng đờ như tảng đá, đợi khi phục hồi tinh thần thì thật giống như bị sét đánh, đột nhiên vươn móng vuốt cọ vào Trần Tam Lang.
Trần Tam Lang đại khái không ngờ sẽ biến thành như vậy, nhất thời ngây dại, Hứa Thiên Tứ vừa thẹn vừa giận, không quay đầu lại chạy xa khỏi Trần Tam Lang.
Hứa Thiên Tứ một mình đứng trong viện, dùng móng vuốt ôm đầu. Hắn không hiểu mình bị làm sao, sao chỉ như vậy đã bị Trần Tam Lang biến thành động tình? Hắn hiện tại vừa thẹn vừa sợ, cũng không biết tại sao Trần Tam Lang không đi ra, hắn vừa nghĩ đến phản ứng của người này nếu biết hắn bị thế, liền tâm hoảng ý loạn, chân tay luống cuống. Một đêm kia hắn cường bách y làm chuyện đó, nghĩ mình là đang báo ân, cũng không hề nghĩ nhiều, nhưng lúc này hồi tưởng lại chỉ cảm thấy xấu hổ ảo não bất an.
Một lát sau, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Hứa Thiên Tứ biết người tới chỉ có thể là Trần Tam Lang, nhưng hắn bây giờ căn bản không mặt mũi nhìn người này, đành phải uể oải ôm đầu, cuộn chặt mình thành một cục. Hình như Trần Tam Lang ngồi xuống bên cạnh hắn, yên lặng quan sát.
Qua thật lâu, Trần Tam Lang nhẹ nhàng chạm vào hắn, hắn tự co chặt hơn nữa, buồn bực nói, “Ngươi đi đi.”
Trần Tam Lang không đi, nhưng cũng không tiếp tục chạm vào hắn.
Hứa Thiên Tứ cuộn chặt mình lại, chính là sợ bị người này nhìn ra chỗ khác thường. Tim hắn đập thật nhanh, cũng không dám ngẩng đầu.
Trần Tam Lang đứng lên, qua một hồi lâu lại đi ra, đặt một cái đĩa bên cạnh hắn, hắn không nhịn được nhìn thoáng qua, trong đĩa không biết là trái cây gì, trông hơi nhỏ chỉ có vài quả, nhưng màu đỏ diễm lệ này quả thật làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Hứa Thiên Tứ cảm thấy bụng bắt đầu kêu loạn, liền cuống quít giấu đầu đi.
Trần Tam Lang nhẹ thở dài, cẩn thận đẩy cái đĩa hướng hắn, rồi mới tránh ra.
Hứa Thiên Tứ buồn bực, nghe tiếng người đi xa liền lộ đầu ra. Cái đĩa đặt bên cạnh hắn vẫn còn, hắn do dự một chút, rồi ăn vào miệng.
Hắn ở trong núi lâu như thế, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng ăn món ngon ngọt như thế, mọng nước mát lành.
Hắn tâm hoa nộ phóng tiếp tục ăn tiểu trái cây trong đĩa, kết quả phát hiện Trần Tam Lang đang đứng ở cửa nhìn hắn, thấy hắn vẻ mặt ngơ ngác, liền nở nụ cười, biểu cảm hiểu rõ này làm hắn có chút thẹn quá thành giận, liền vung móng vuốt hô, “Không được nhìn!”
Trần Tam Lang không nói gì nở nụ cười, cúi mắt xuống, giống như hơi hơi lắc đầu, rồi mới liền xoay người về phòng.
Trong lòng Hứa Thiên Tứ nảy lên một cỗ tư vị ngọt ngào, hắn nhìn móng vuốt dính đầy nước màu đỏ nhạt của mình, lại nhìn cánh cửa khép hờ kia, đột nhiên vô thanh cười ngây ngô.
Tằm phòng đã được thu dọn sạch sẽ, Trần Tam Lang lại ngủ cùng hắn trong phòng hắn và Thiên Quan từng ngủ qua, còn đem mấy tấm tằm sàng đến. Hắn biến thành nhân thân, cũng học Trần Tam Lang, giúp y thu dọn tằm phòng tằm sàng.
Trần Tam Lang ban ngày luôn bận rộn, ban đêm lại chỉ ngủ một lát, rồi lên núi hái lá về. Loại tằm hoang hắn mang về này không ăn lá dâu, cho nên Trần Tam Lang cũng không cần đi vườn dâu nhà Tôn gia nữa.
Hứa Thiên Tứ có tâm muốn giúp, nhưng Trần Tam Lang không cần hắn nhúng tay. Hắn sợ Trần Tam Lang gặp chuyện không may, đành phải âm thầm đi theo, kết quả bị Trần Tam Lang phát hiện, y không có cách nào, chỉ bảo hắn biến thành người rồi giúp y mang sọt. Nhiều lúc hai người làm việc trong tằm phòng, sau đó khi mệt liền ôm nhau ngủ trên chiếc giường trong đó.
Người nhà Tôn gia hai ngày sau đến thu kén, Trần Tam Lang ý bảo Hứa Thiên Tứ ngoan ngoãn ở trong phòng, còn y một mình đi ra ngoài.
Hứa Thiên Tứ ở trong phòng nghe họ nói chuyện, không nghe rõ lắm, chỉ biết họ phân phó một người đi tằm phòng lấy kén, rồi cười nói với Trần Tam Lang, “Trần Tam Lang, ngươi không theo chúng ta về gặp muội muội một chút sao?”
Một lúc lâu sau, người nọ còn nói, “Nếu cần ta góp ý, thì nàng có thể gả cho thiếu gia thật sự là tam sinh hữu hạnh, là Trần gia tổ tiên các ngươi tích đức. Nàng năm đó ký khế ước bán mình trọn đời, ngươi có thể trả lại được bao nhiêu? Vẫn nên lưu tiền cưới vợ sinh con, nuôi sống chính mình, đừng làm chuyện điên rồ.”
Hứa Thiên Tứ ở trong phòng nghe được nổi giận, lại không thể lao ra, chỉ có thể buồn bã lắng tai nghe.
Người nọ còn nói, “ Không nói việc khác, chỉ nói đến người nuôi tằm quanh đây thôi, thì ai trong họ không dựa vào vườn dâu nhà Tôn gia? Trên núi này, dù chỉ một mảnh lá dâu thì cũng đều là của Tôn gia, ngươi a, chính ngươi ngẫm lại xem, nếu Trần cô nương có thể gả tiến Tôn gia, tuy là làm thiếp, nhưng vẫn lăng là tơ lụa, vàng bạc châu báu, tuyệt không ủy khuất.”
Lời này rất có tự đắc ý, Hứa Thiên Tứ nghe đến nghiến răng, hận không thể cào tường, trong lòng hắn căm giận thầm nghĩ, thì sao nào? Cho dù Tam Lang hắn không dưỡng tằm, chỉ cần một mình ta thì ta cũng có thể nuôi sống hắn! Ta có thể bắt con thỏ, ta còn có thể vớt cá, ta còn biết trèo cây nữa đây!
Người nọ nói xong, liền thu xếp kiểm kê kén tằm, xong việc liền dẫn hạ nhân đi.
Trần Tam Lang im lặng vào phòng, ngồi cạnh bàn, không biết đang suy nghĩ gì, Hứa Thiên Tứ lại gần, nhỏ giọng gọi, “ Tam Lang.”
Trần Tam Lang không chút để ý gật đầu.
Hứa Thiên Tứ nhìn hắn như vậy, có chút lùi bước, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói, “ Tam Lang, nếu ngươi muốn ta làm gì, chỉ cần nói ra là được!”
Trần Tam Lang lúc này mới thật sự nhìn về phía hắn, Hứa Thiên Tứ bị nhìn đến có chút chột dạ, không kìm lòng được sờ sờ mặt mình, rồi mới hỏi,“ Ta rất khó xem sao?”
Trần Tam Lang mỉm cười, nhẹ lắc đầu, Hứa Thiên Tứ cảm thấy người này đang không yên lòng, hắn khổ sở nói, “ Tam Lang, ngươi theo ta lên núi ở được không?”
Trần Tam Lang giương mắt nhìn hắn, trong mắt có chút nghi hoặc, Hứa Thiên Tứ cắn chặt răng, thật lòng nói, “Ở trong núi, ngươi muốn trồng bao nhiêu cây dâu cũng được, ta sẽ trồng cùng ngươi! Ta biết trèo cây, còn có thể giúp ngươi. . . . . .”
Trần Tam Lang lúc này mới chính thức nở nụ cười, không đợi hắn nói hết lời đã bắt lấy tay hắn, chính là ý cười trên mặt mang theo chút trêu cợt. Trần Tam Lang vươn tay đến, véo véo mặt hắn, hắn không nhịn được kêu một tiếng, nói, “Đau!”
Trần Tam Lang im lặng chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, hắn chột dạ, nhỏ giọng nói, “ Kỳ thật cũng không phải rất đau. . . . . .”
Trần Tam Lang rót trà, dùng ngón trỏ dính nước trà rồi viết lên bàn, “Ngươi không cần lo lắng. “ trầm tư một lúc, rồi viết tiếp, “Gia đình ngươi ổn không?”
Hứa Thiên Tứ nhìn chữ trên bàn kia, trong lòng không hiểu, nhưng vẫn cuống quít gật đầu, nói, “Gia đình ta tốt lắm, ta cũng tốt lắm, ngươi xem ta hiện tại đã có thể biến thành người rồi!” hắn suy nghĩ một chút, mới lại nhỏ giọng nói, “ Tam Lang, ta nói thật, ngươi cùng ta lên núi được không? . . . Nơi này, giống như có kẻ muốn hại ngươi.”
Trần Tam Lang gật đầu, lại viết, “Là Tôn Thiếu Hưng. Lần bị thương đó ta vẫn chưa cáo trạng.”
Hứa Thiên Tứ mặt đột nhiên đỏ bừng, vì sao Trần Tam Lang không tố cáo, hắn nghĩ mình hiểu được. Hắn nhớ tới lời tiểu cữu nói, biết việc hắn làm với Trần Tam Lang trong núi thật sự tuyệt không thể để ai biết. Đương nhiên người này đã ngậm miệng không nhắc đến việc này với ai, cũng vì không muốn thân nhân lo lắng, cho nên đại khái y luôn là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Nhưng Hứa Thiên Tứ vẫn có chút không hiểu, hắn gãi đầu rồi hỏi, “Là Tôn gia thiếu gia muốn kết hôn với muội muội ngươi?”
Trần Tam Lang lại viết, “Hắn là một tên ngốc. Tôn Thiếu Hưng là cha của hắn.”
Hứa Thiên Tứ chợt hiểu ra kêu nga một tiếng, nghĩ, thảo nào lại thành như thế. Nhưng hắn lại vô tình lại nghĩ đến lời lão bà bà kia nói Trần Tam Lang, rằng nếu Tam Lang có thể nói chuyện, chỉ sợ đã sớm kết hôn.
Trần Tam Lang thấy hắn vẻ mặt đỏ bừng, bộ dáng bị đè nén không thôi, cũng không biết hắn nghĩ chuyện gì, âm thầm thở dài, lau vết nước trên bàn, lại viết, “ Đợi khi tằm hoang kết kén, ta sẽ đi mang nàng trở về.”
Hứa Thiên Tứ không kiềm được a một tiếng, nghĩ sao nhanh như thế?
Trần Tam Lang nhìn hắn, hơi hơi cười , tựa hồ rất rõ ràng hắn vì sao sẽ giật mình như vậy, nên cũng không để ý.
Hứa Thiên Tứ có chút không hiểu, liền hỏi, “Nếu Tôn Thiếu Hưng đã ba phiên bốn lượt tìm người nói việc này với ngươi, chỉ sợ sẽ không dễ dàng thả người như vậy a?”
Trần Tam Lang hừ lạnh một tiếng, tim Hứa Thiên Tứ nhảy dựng, người này chưa từng biểu lộ như vậy với hắn, nên đột nhiên bị vậy hắn liền cảm thấy sợ hãi. Trần Tam Lang viết trên bàn, “Ta đều có chủ ý.” chỉ viết lời này tựa hồ còn ngại không đủ, lại dùng ngón tay dính nước, cực kỳ khó chịu viết, “ Tôn gia hoành hành ngang ngược, khi huynh muội ta, thật sự đáng giận.”
Hứa Thiên Tứ tâm nhảy dựng, lại hỏi, “Ngốc tử kia khi dễ muội muội ngươi?”
Trần Tam Lang không tiếng động thở dài, hơi cười, nhưng đáy mắt không có chút ý cười. Trần Tam Lang cũng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ viết, “ Hắn còn không xứng.”
Hứa Thiên Tứ không nói thêm gì, song thân trong nhà Tam Lang đã không còn, huynh trưởng như cha, nếu y không muốn muội muội mình gả nhập Tôn gia, vậy tự nhiên sẽ theo ý y.
Hơn nữa, Tôn gia xác thực đáng giận, nhi tử là đồ ngốc, sao có thể xứng đôi với Tam Lang muội muội?
Nhưng ngốc tử kia dù sao cũng giống Tam Lang đều là con người, không như hắn, chỉ là hồ ly, hơn nữa còn là con đực, chỉ sợ lại càng không xứng.
Hứa Thiên Tứ nghĩ đến đây, liền hồi lâu không nói được gì.
Trần Tam Lang thấy hắn như vậy, liền lại viết, “Đừng lo lắng. “ nhưng khi hắn muốn truy hỏi xem người này có chủ ý gì, đầu ngón tay y lại dừng lại. Hứa Thiên Tứ biết người nọ sẽ không nói cho mình, trong lòng có chút tức giận, nhưng cũng âm thầm lo lắng. Hắn thật sự rất muốn nghe lời Trần Tam Lang, không lo lắng nữa, nhưng qua việc lần trước thì bảo hắn làm sao còn có thể yên tâm được.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ đến một việc quan trọng hơn, lại hỏi, “Tam Lang, muội muội ngươi hẳn là rất đẹp?”
Trần Tam Lang nghi hoặc nhìn về phía hắn, ánh mắt trở nên cảnh giác, cứng rắn viết, “Ngươi không thể cưới nàng.”
Ban đầu Hứa Thiên Tứ ngây người nghĩ, sao ta lại muốn cưới nàng, chờ hắn hồi thần, hiểu được ý nghĩ của Trần Tam Lang, trong lòng đột nhiên một trận đau đớn.
Hứa Thiên Tứ ngẩng đầu lên, cứng ngắc nhìn Trần Tam Lang, một chữ một chữ chậm rãi nói, “Ta biết ta là hồ ly, không xứng với các ngươi. Ta chỉ muốn nói, Thiên Hương tỷ có một loại son, bôi lên là có thể thay đổi tướng mạo.”
Trần Tam Lang ngạc nhiên, ngón tay co giật, tựa hồ muốn đi dính nước, viết chút gì, nhưng tay dù đưa lên nhưng lại cứng đờ giữa không trung, cuối cùng chỉ viết một câu, “Ngươi không cần lo lắng.’
Hứa Thiên Tứ không nói chuyện.
Hắn kỳ thật đã sớm biết Trần Tam Lang sẽ không bên hắn cả đời. Đợi cho Trần Tam Lang mang muội muội về, giải quyết được việc Tôn gia, hắn sẽ không có lý do ở lại đây.
Hắn hiểu Trần Tam Lang sẽ cưới vợ sinh con, hắn cũng biết, cho dù Trần Tam Lang không mở miệng nói chuyện thì y vẫn rất thông minh, tự có khí phách, lại thực ôn nhu, sao sẽ có cô nương không muốn gả cho Tam Lang?
Nhưng khi Hứa Thiên Tứ tưởng tượng đến lúc người này nếu đón dâu thì rốt cuộc sẽ chọn cô nương thế nào, thì ***g ngực tựa như bị đá đè, nặng nề, ép đến hắn không thở nổi
Trần Tam Lang thấy hắn rầu rĩ không vui, nhất thời có chút chân tay luống cuống, nghĩ nghĩ, liền kéo kéo ống tay áo hắn, ý bảo hắn ngẩng đầu lên, rồi mới viết trên bàn, “Buổi tối hầm gà cho ngươi ăn.” rồi mỉm cười nhìn hắn, nhưng Hứa Thiên Tứ làm sao cao hứng được, hắn tình nguyện sau này không bao giờ ăn gà nữa, chỉ cần Trần Tam Lang đừng đuổi hắn đi, đừng cưới vợ sinh con.
Nhưng hắn dùng cái đuôi nghĩ cũng biết, điều này sao có thể?
Hứa Thiên Tứ ủy khuất nhìn Trần Tam Lang, cổ họng nghẹn nửa ngày, lời muốn nói ngay trong miệng, lại làm sao cũng không bật ra được.
Bảo hắn làm sao nói lời ích kỉ như thế được?
Trần Tam Lang nghi hoặc nhìn hắn, tựa hồ kỳ quái tại sao hắn không vui mừng lao qua như mọi khi, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi hắn nói ra.
Hứa Thiên Tứ ngẩng đầu lên, cắn chặt răng, cuối cùng hỏi, “Tam Lang, nếu ngươi cưới vợ, muốn cưới cô nương thế nào?”
Trần Tam Lang ngạc nhiên, nheo mắt nhìn hắn, ngón tay đặt lên bàn không hề cử động. Hứa Thiên Tứ nhìn vẻ mặt hắn, trong lòng đột nhiên vô cùng bất an.
Trần Tam Lang nhìn hắn thật lâu, lâu đến hắn cảm thấy chính mình sắp biến thành tảng đá, cũng không biết y đang nghĩ gì, ánh mắt Trần Tam Lang nhìn hắn làm hắn rất muốn nói gì đó, rất muốn làm gì đó, nhưng hắn lại thực sợ hãi, sợ hãi vạn nhất mình thật sự nói gì, làm gì, sẽ nghe được càng đáng sợ trả lời.
Hắn chỉ biết là tiếng tim mình đập thật mạnh, không biết Trần Tam Lang có nghe được hay không, cuối cùng, hắn thật sự không kiên trì được, liền xoay mặt đi. Trần Tam Lang lặng yên không tiếng động thở dài, ánh mắt chuyển tới mặt bàn, lại dính chút nước, có chút không yên lòng viết, “Nói sau đi.”
Hứa Thiên Tứ đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại cảm thấy thực thất vọng.
Bất quá hắn quả thật đã biết một việc, chính là, Trần Tam Lang sẽ không đuổi hắn đi.
Hứa Thiên Tứ ở chỗ Trần Tam Lang, cũng chầm chậm biết việc của người nuôi tằm, rằng người nuôi tằm một năm dưỡng ba mùa tằm, thời gian còn lại sẽ lo việc đồng áng. Nhưng Tam Lang vì tằm hoang này, mấy ngày nay cơ hồ buông hết việc đồng áng xuống, Hứa Thiên Tứ có tâm muốn giúp, đáng tiếc lại càng giúp càng thêm việc, Trần Tam Lang bị hắn gây phiền đến không biết làm sao, kết quả không biết lấy từ đâu ra một ổ gà con, bảo hắn dưỡng dưỡng, hơn nữa còn bảo hắn, nếu có thể hảo hảo nuôi lớn gà con, liền mỗi ngày hầm gà cho hắn ăn, đương nhiên ngoại trừ gà mái đẻ nhiều trứng.
Tằm hoang Trần Tam Lang dưỡng đã bắt đầu kết kén, Trần Tam Lang phát hiện muộn, vẻ mặt cực kì ảo não, Hứa Thiên Tứ không nhịn được muốn an ủi y, lại không biết nên mở miệng thế nào, liền hỏi hắn có thể giúp đỡ không. Lúc ấy Trần Tam Lang thực bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn gật đầu.
Hai người họ làm việc cả đêm không ngủ, gỡ đám tằm hoang ra, đặt chúng đúng chỗ để chúng ngoan ngoãn kết kén. Khi hắn đưa tay muốn nắm tằm hoang này lên, liền bị Trần Tam Lang gõ đầu một chút, rồi nắm lấy ngón tay hắn, hướng dẫn hắn nắm một con tằm hoang lên, ý bảo cho hắn xem. Nguyên lai khi nhấc tằm hoang lên, tay không thể dùng sức, bằng không sẽ làm bị thương đến mập mạp, mềm nhũn tằm hoang.
Nhưng khi Trần Tam Lang làm như vậy, trong đầu Hứa Thiên Tứ căn bản trống rỗng, hắn chỉ cảm thấy tay của Trần Tam Lang trên tay hắn, vừa nghĩ đến Trần Tam Lang nắm tay hắn, mặt hắn liền nóng muốn cháy, cả người đều choáng váng, đâu còn để ý được gì. Trần Tam Lang nhìn hắn bộ dáng linh hồn xuất khiếu liền nhíu mày, lại không chút khách khí véo mặt hắn một chút, Hứa Thiên Tứ đau, không nhịn được muốn kêu, Trần Tam Lang hối hận không kịp, nhanh lấy tay bịt miệng hắn.
Hứa Thiên Tứ tâm không cam tình không nguyện đẩy ra, cuối cùng thành thật im miệng. Giờ đã hơn nửa đêm, thật không thể kêu loạn, hắn không thể gây phiền phức cho Trần Tam Lang.
Hai người thật cẩn thận đặt tằm đúng chỗ, rồi Trần Tam Lang mới cẩn thận sửa sang lại. Chuyện này đã khiến hai người một đêm không ngủ, trời sáng mới miễn cưỡng lên giường. Hứa Thiên Tứ tựa đầu vào lưng Trần Tam Lang, vừa mới nhắm mắt lại, chợt nghe tiếng gà trong thôn gáy sáng, Hứa Thiên Tứ vừa buồn ngủ vừa mỏi mệt, mắt không mở ra nổi, trong lòng lại thở phì phì nghĩ, sao gà dám ầm ĩ không cho ta ngủ? Chờ ta tỉnh ngủ nhất định sẽ ăn ngươi!
Trần Tam Lang nghe được hắn lầm bầm, không kiềm được nở nụ cười, đứng dậy khép hết cửa lại, rồi mới đối mặt hắn ngủ, còn kéo chăn lên che tai hắn.
Hứa Thiên Tứ hắc hắc cười, tự nhiên lại gần Trần Tam Lang dựa sát vào y, Trần Tam Lang do dự một chút, cũng không đẩy hắn ra. Hai người họ ngủ rất nhanh, Hứa Thiên Tứ ngủ mơ, không tự giác ôm lấy Trần Tam Lang thiếp đi, kết quả khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đã biến trở về hồ ly bộ dáng, được Trần Tam Lang ôm vào trong ngực.