Từ ngày
hôm ấy, Lâm Tự cũng không quay về căn nhà đónữa. Anh ở
hẳn lại văn phòng.
Anh đã
giao cho vương Dịch Thu giúp anh lo việc nhà cửa nhưng trợ lý Vương luôn nhanh
nhẹn và đầy năng lực đó không biết lần này thế nào, cứ lần lữa mãi vẫn chưa làm
xong. Anh đã yêu cầu Trợ lý Vương bố trí để Lạc Trần về căn hộ chung cư cũ ở,
vì căn hộ tầng dưới của Lạc Sa cũng đứng tên Lạc Trần, chuyển về đấy ở rất hợp
lí. Nhưng trợ lý Vương chỉ trả lới rằng chị em Lạc Trần đã chuyển đi, nhất
quyết không chịu nói thêm bất cứ câu nào về chuyện này nữa, thái độ bất mãn đã
thể hiện cả ra ngoài mặt. Lâm Tự cũng hết cách với người trợ lý dám can dự vào
việc riêng của gia đình mình, lại còn dám mặt nặng mày nhẹ với ông chủ này,
đành vờ như không thấy. Dù gì trong công việc, cô ấy vẫn làm hết trách nhiệm
của mình.
Lâm Tự
khiến mình trở nên bận rộn hết mức có thể, mặc dù anh vốn đã đủ bận rồi, hàng
ngày mở mắt ra là lao vào làm việc, cho tới khi mệt tới mức tê dại cả người mới
thôi. Thái độ làm việc như điên như dại của anh khiến Vương Dịch Thu vốn định
bỏ mặc anh cũng không thể nhịn thêm được nữa, mặc dù không trực tiếp nói gì
nhưng rõ ràng đã ngấm ngầm làm chậm tiến độ rất nhiều khiến Lâm Tự không thể
không dừng lại. Vì vậy, buổi tối hôm nay, Lâm Tự cuối cùng cũng chẳng có việc
gì để làm. Anh cầm áo khoác, quyết định ra ngoài hóng gió, nghỉ ngơi một lát.
Ngồi
vào trong xe, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi. Lâm Tự khởi động xe,
nhanh chóng tăng tốc, lao vút đi trong màn đêm. Cửa xe đóng chặt, khoái cảm tốc
độ trái ngược hẳn với bản tính cẩn thận thường ngày của Lâm Tự, anh thích cảm
giác không trọng lượng khi phóng xe với vận tốc tối đa thế này. Cảnh sắc bên
ngoài mờ nhạt lướt qua, cả thế giới dường như chỉ còn lại anh và con đường nhỏ
dưới ánh đèn đường, phái trước vẫn là một mảng mờ mịt.
Lâm Tự
sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Mặc dù anh đang lái xe trên đường cao tốc, vốn
như một hòn đảo cô đơn trong đêm tối, nhưng Lâm Tự vẫn cảnh cáo mình phải chú ý
an toàn. Anh không muốn biến mình thành kẻ đáng thương hơn nữa. Mấy ngày gần
đây, anh đã rất nhiều lần dừng mọi công việc vào khoảng sáu giớ tối theo thói
quen, cầm chìa kháo lên định đi về nhà. Mỗi lần bước tới trước cửa, anh lại
quay ngược trở lại, nơi đó giờ đã không phải là nhà anh nữa, nơi đó giờ đã
không còn là chốn yên bình thuộc về anh nữa.
Nghĩ
đến đây Lâm Tự đạp phanh thắng gấp, để mặc cho mình theo quán tính lao người về
phía vô lăng, không làm bất cứ động tác nào để chống đỡ. Nỗi đau đớn trong tim
cần sự đau đớn hơn về mặt thể xác để che giấu.
Lâm Tự
ngồi trong xe, đợi sự đau đớn mang đi nỗi buồn triền miên trong lồng ngực. Cho
đến khi trời hửng sáng, mặt trời đỏ hồng từ từ xuất hiện phía chân trời, anh
mới đưa tay lên sờ lồng ngực mình. Thì ra, trái tim đau là bởi vì nó trống
rỗng. Anh đã sai rồi sao? Cũng có thể.
Triết
lí sống của Lâm Tự chính là chấp nhận những gì vốn có, đồng thời mưu cầu một
cuộc sống cao hơn, điểm này thật ra rất tương đồng với quan điểm của Lạc Trần.
Anh không phải là không thừa nhận mình sai, anh sẽ chấp nhận sai lầm đó, càng
ngày càng tiến xa trên con đường mình vừa khai thông này, nhưng sẽ không lực
chọn quay đầu lại.
Huống
hồ, còn có một thứ sức mạnh nữa đẩy anh tiếp tục tiến về phía trước, không cho
phép anh quay đầu lại. Hứa Quán Hoàn đã chính thức xuất hiện trên sân khấu của
Lâm Tự rồi.
Nhà họ
Hứa gần đây luôn thúc giục bọn họ tổ chức lễ đính hôn chính thức, tin tức bên
ngoài đa phần đều do gia đình họ tung ra. Giờ đang là giai đoạn mẫn cảm trước
lần bổ nhiệm lãnh đạo nhiệm kì mới, sự ủng hộ của nhà họ Lâm cũng có ảnh hưởng
nhất định trong giới chính trị.Mặc dù quan hệ giữ hai nhà Lâm - Hứa luôn rất tốt
nhưng dù gì thì cũng không bằng có thêm sự đảm bảo chắc chắn hơn. Nhà họ Hứa đã
đến gặp và đề cập mấy lần với các bậc trưởng bối nhà họ Lâm nhưng đều bị họ
thoái thác với lí do chuyện của bọn trẻ, cứ để chúng tự quyết định. Lâm Tự cũng
biết, việc anh và Lạc Trần ly hôn, ông nội cũng không tán thành lắm.
Vì thế
nhà họ Hứa liên tục tìm cách liên hệ với Lâm Tự, thăm dò ý kiến của anh, thậm
chí còn không ngại điều tiếng mà để Hứa Quán Hoàn tới công ty gặp anh.
Hứa
Quán Hoàn ngồi trước mặt Lâm Tự, không nói gì, dường như tất cả những chuyện
kia đều không liên quan đến cô vậy. Nhưng việc không phát ngôn lại khiến cho sự
ngang ngạnh ương bướng của cô thể hiện rõ ràng hơn. Cô ấy ngồi đó khiến người
ta có cảm giác khắp người cô, từ trên xuống dưới đều bài xích tất cả mọi thứ
xung quanh.
Lâm Tự
cũng không thể không vui vẻ ra đón tiếp, “Cô Hứa, cô đến đây là vì…”.
“Không
có gì, cứ coi như tôi không tồn tại là được. Tôi ngồi khoảng một tiếng rồi sẽ
đi” Hứa Quán Hoàn nhanh nhẹn trả lời, sau
đó mở máy tính xách tay ra, làm việc của mình. Cô ấy đúng là coi Lâm Tự như
không tồn tại.
Lâm Tự
gật đầu. Hứa Quán Hoàn diện mạo đúng là rất xinh đẹp, học thức cũng tốt, theo
những gì ghi trong hồ sơ thì phẩm hạnh cũng tốt, năng lực có thừa, đích thị là
lựa chọn tốt nhất cho vị trí con dâu nhà họ Lâm, nếu nói có thể so sánh với Từ
Man Chi cũng không có gì là quá cả. Nhưng cho dù cô ấy có thể là người kề vai
sát cánh với anh thì nhìn cô ấy với khoảng cách gần thế này, anh cũng không có
mong muốn tìm hiểu cô ấy chứ đừng nói gì đến thân mật.
Bất
giác Lâm Tự nghĩ đến Lạc Trần. Lẽ nào sự nhiệt tình và tình cảm của anh đều đã
bị cô mang đi rồi sao? Không biết liệu sau này cô ấy có dùng tình cảm đó để yêu
người khác, có nấu cơm cho người đó ăn, có đợi người ta ở cửa, liệu có buông
thả bản thân mình trước mặt người đó như với anh không?
“Này,
phiền anh yên lặng một chút.” Hứa Quán Hoàn không khách sáo nói. Lâm Tự bóp
chặt cạnh bàn, âm thanh do ma sát phát ra nghe rất chói tai.
Lâm Tự
ủ rũ buông tay ra, dường như giờ mới lo lắng đến những điều này thì có
vẻ đã hơi muộn rồi.
“Tôi
khiến anh phải mất bình tĩnh đến thế sao?”
“Xin
lỗi, không phải cô.” Lâm Tự trả lời.
“Câu
nói này có hai cách hiểu: Một là anh xin lỗi về hành động vừa rồi của mình,
không phải vì tôi khiến anh mất bình tĩnh. Hai là, anh xin lỗi vì người khiến
anh mất bình tĩnh không phải là tôi.”
Đây là
lần đầu tiên Lâm Tự tiếp xúc trực tiếp với Hứa Quán Hoàn, lúc này mới thực sự
được lãnh giáo sự kiêu ngạo àm Utah từng đề cập tới. “Trường hợp thứ nhất.” Lâm Tự
không có ý định nói nhiều.
“Đó là
ai?” Hứa Quán Hoàn truy
hỏi hết sức tự nhiên.
“Ừm…”
Bị hỏi thẳng như thế, Lâm Tự rất hiếm khi gặp, nhưng anh không có ý định trả
lời, không muốn nhắc đến Lạc Trần với bất kì ai. Lạc Trần là một góc nhỏ trong
lòng anh, anh không muốn chạm vào nó, cũng không muốn chia sẻ cảm xúc liên quan
đến nó, cho dù là ngày tháng vui vẻ đã qua hay sự đau buồn lúc này, “Không có
gì.”
“Lâm
Tự, anh không cảm thấy cơ sở để chúng ta có thể hợp tác là phải thẳng thắn với
nhau hay sao?”
Hợp
tác? Lâm Tự thầm nhắc lại những lời mà Hứa
Quán Hoàn vừa nói. Xem ra, cô gái
này thật sự không hề đơn giản, có vẻ còn mạnh mẽ, thẳng thắn hơn cả anh.
“Đúng,
điều này tôi đồng ý. Nhưng tôi cảm thấy phần cần phải công khai chỉ nên giới
hạn trong công việc thôi.”
Hứa
Quán Hoàn chỉ mỉm cười, lại tiếp
tục công việc đang làm dở của mình, không bình luận thêm về câu trả lời của Lâm
Tự.
Lâm Tự
có chút kinh ngạc, sao những cô gái anh gặp lúc nào cũng bình tĩnh thản nhiên,
còn bản thân anh lại như chú hề bắng nha bắng nhắng như thế? Anh lúc nào cũng
cho rằng mọi việc đã nắm gọn trong tay, thì ra cũng chỉ quanh quẩn trong cái
bẫy của người khác mà thôi.
Mông
Mông lúc nào cũng ở bên cạnh Lạc Trần, nhìn bạn cứ một lúc lại cầm cốc nước lên
uống vài ngụm, không nhắc một từ những việc liên quan tới Lâm Tự, chỉ sợ trong
lòng quá buồn bã u uất nên mới uống nước liên tục như thế. Bên cạnh Mông Mông
chẳng có ai để bàn bạc, vì vậy cô chỉ có thể một mình lo lắng, nghĩ cách thuyết
phục Lạc Trần đến bệnh viện.
Hôm
nay, Lạc Trần, Mông Mông và Sở Kinh Dương cùng đi xem phim chiếu thử. Sở Kinh
Dương nhìn Lạc Trần nói: “Sắc mặt em rất xấu, thức đêm sao?”
Mông
Mông thấy anh nhắc đến, vội vàng chen vào, “Đúng thế cậu ấy đã như thế mấy ngày
rồi. Lạc Trần, chúng ta đến bệnh viên kiểm tra qua xem sao đi? Cậu cứ thế này
mình lo lắm.”
Lạc
Trần buồn bã mỉm cười, “Mình không sao, tại gần đây bận quá nên hơi mệt thôi.
Chút nữa về ngủ một giấc sẽ khoẻ lại ngay, dạo này mình toàn ngủ không đủ.”
Sở Kinh
Dương nói: “Đừng coi thường, khi em cảm thấy mệt mỏi tức là cơ thể đã ở vào
trạng thái quá sức chịu đựng rồi, còn chần chừ gì nữa? Vừa hay có anh ở đây làm
tài xế miễn phí, không nên để anh ngồi không chứ.” Lạc Trần bị hai người họ đẩy
lên xe.
Ngồi
trên xe, Lạc Trần vẫn cố nói: “Hằng năm em đều đi kiểm tra tổng thể, hai người
không cần phải lo lắng thái quá như thế. Em chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là khoẻ
ngay thôi.”
Mông
Mông đưa tay ra hiệu cho Sở Kinh Dương. Khó khăn lắm cô mới gặp được người đồng
minh mạnh mẽ thế này, nhất định phải ép Lạc Trần đi kiểm tra xem sao. Gần đây
cô ấy gầy rộc đi. Bất luận là cô ấy bệnh về mặt tâm lý hay sinh lý, tóm lại cứ
phải biết rõ ràng mới có thể giúp cô ấy được.
Sở Kinh
Dương gật đầu, “Đi khám một lát thôi, rất nhanh. Em cũng không muốn để bọn anh
lo lắng, cằn nhằn em suốt thế này chứ? Em cứ coi như là vì không muốn biến Mông
Mông thành bà cụ non mà đi khám một lần đi.” Sở Kinh Dương không nói nhiều
nhưng anh biết cô ấy sẽ đồng ý. Nếu chỉ liên quan đến mình, cô sẽ không để ý,
nhưng nếu ảnh hưởng đến người khác, cô ấy sẽ cố gắng giải quyết bằng được vấn
đề.
Quả
nhiên Lạc Trần đồng ý. Mặc dù cô khẳng định bản thân mình rất khoẻ nhưng nếu đi
bệnh viện, mấy con số trên giấy tờ đó có thể khiến Mông Mông yên tâm thì cũng
chẳng có gì là không được.
Đến
bệnh viện, Sở Kinh Dương và Mông Mông hai người phụ trách tất cả mọi việc: nộp
tiền, đưa Lạc Trần đi khắp nơi để làm xét ngiệm, cô chỉ cần ngoan ngoãn đi theo
bọn họ. Trước kia, việc khám sức khoẻ đều do bác sĩ riêng của nhà họ Lâm làm,
vì vậy Lạc Trần có chút không quen với sự bố trí trong bệnh viện. Vòng đi vòng
lại mấy lần, chạy hết chỗ này đến chỗ kia, cuối cùng lại bị lạc hai người bọn
họ.
Di dộng
của Lạc Trần để trong xe của Sở Kinh Dương, cô đành ngồi xuống đấy đợi. Bỗng
nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt cô: “Chị dâu nhỏ?”
Không
cần ngẩng đầu lên, Lạc Trần cũng biết đấy là Utah, cũng chỉ có cậu ta mới thích
trêu cô như thế. Cô giả bộ như không nghe thấy cách xưng hô của Utah, ngẩng đầu
lên: “Sao anh lại đến bệnh viện?”
Utah
giơ túi thuốc trên tay lên, “Là ông nội, thuốc của ông cứ nhất định phải bắt em
đi lấy.”
Lạc
Trần gật đầu, “Mọi người vẫn khoẻ cả chứ?”.
“Khoẻ
gì mà khoẻ!” Utah nổi tiếng là người không biết giữ mồm giữ miệng, “Biết chị đi
rồi, mọi người trong nhà ai cũng không hài lòng với anh trai em”.
Lạc
Trần rất bất ngờ, Lâm Tự cưới Hứa Quán Hoàn, đối với nhà họ Lâm chẳng phải rất
có lợi sao, họ vì lý gì mà không vui.“Hôm khác, tôi sẽ đến thăm mọi người,
chính thức chào từ biệt với họ.” Lạc Trần vốn đã định sẽ làm thế nhưng bởi vì
không muốn gặp Lâm Tự nên cô định để một thời gian nữa mới đến cảm ơn sự chăm
sóc của họ dành cho chị em cô bấy lâu nay.
“Vậy
thì chị đừng đến thì hơn.” Utah ngồi xuống, dang rộng hai cánh tay đặt lên trên
thành ghế, anh ta đến đâu cũng tuỳ tiện như thế, luôn phải tìm một tư thế thoải
mái nhất, “Cả nhà không muốn nói lời tạm biệt chính thức với chị đâu. Đừng có
trách em đã không nhắc nhở chị, mọi người đều đang kìm nén tới cực điểm rồi,
tới lúc đó chị muốn đi e là cũng khó”.
Lạc
Trần cảm thấy có chút không hiểu, việc đã đến nước này rồi, còn có điều gì khó
nói nữa đây?
Utah
nhìn Lạc Trần, “Chị có biết vì sao anh Lâm Tự muốn lấy Hứa Quán Hoàn không?”
Lạc
Trần không nói gì, đợi Utah nói tiếp.
Utah
nhìn Lạc Trần, vẻ mặt rất hình sự: “Em nghe nói, Lâm Tự đồng ý kết hôn với Hứa
Quán Hoàn là bởi vì…”, nói đến đây anh ta dừng lại một lát, “… bởi vì nghe nói
nhà họ Hứa có tín vật do mẹ Lâm Tự để lại, việc hôn sự này là do mợ1 tôi đã
quyết định từ ngày trước rồi.”
[1] ý chỉ mẹ của Lâm
Tự
Lạc
Trần nửa tin nửa ngờ. Nhà họ Hứa có trong tay một vật như thế, tại sao không
sớm đưa ra, việc gì phải kéo dài cho tới tận khi anh đã kết hôn? Huống hồ, cho
dù là ý muốn của mẹ, với tính cách của Lâm Tự, chưa chắc anh đã để ý.
Utah
thấy Lạc Trần có vẻ không tin, liền không ngừng giải thích, “Chị có biết người
lớn trong nhà vì sao đều không tán thành không? Nếu thật sự là lợi lộc về nhà
họ Lâm, liệu họ có từ chối không? Em cũng vừa mới biết, mẹ Lâm Tự tại sao lại
để lại một tín vật có liên quan đến một phần năm cổ phần của Hoa Lâm mà cậu em
đã cho mợ ngày trước. Mặc dù quyền sử dụng số cổ phần đó đã quyết định là sẽ do
Lâm Tự kế thừa sau khi kết hôn nhưng những người lớn trong họ vẫn cảm thấy có
nguy cơ tiềm ẩn trong đó nên mới không để ý gì đến nhà họ Hứa.
Lạc
Trần gật đầu.Theo những gì cô biết thì những thứ đó không đủ để khiến Lâm Tự
phải dùng hôn nhân để trao đổi.Nhưng thế thì có liên quan gì đến cô? Có thể Lâm
Tự có rất nhiều lý do để đồng ý hôn sự này nhưng muốn cô phải đi, chỉ cần một
lý do thôi cũng đủ rồi.
Utah vẻ
mặt tràn đầy niềm tin nói: “Chị yên tâm, người lớn trong họ sẽ không để anh ấy
kết hôn với Hứa Quán Hoàn đâu.”
Lạc
Trần thật sự không nhịn được nữa, cô lên tiếng ngăn Utah lại, “Anh đừng nói
nữa, Utah. Ý tôt của anh, tôi xin nhận. Nhưng Lâm Tự có kết hôn hay không cũng
không liên quan gì đến tôi cả. Tôi đã rời khỏi đó thì sẽ không quay lại nữa. Hy
vọng anh hiểu”.
Utah
nhảy dựng lên: “Chị dâu nhỏ, mới chỉ không gặp mấy ngày thôi mà đã muốn rạch rõ
ranh giới với nhà em rồi sao?”.Thự c tế anh không phải là người tốt bụng gì cho
cam, chỉ với những người thật thân thiết mới quan tâm đặc biệt như thế.Bộ dạng
của anh lúc này như muốn liều mạng với Lạc Trần không bằng. Anh đã có lòng tốt
coi trọng cô, cô lại không cần, thật khiến Utah tức giận vô cùng.Mặc dù anh chỉ
phô trương thanh thế, nhưng bộ dạng đó cũng đủ để doạ người khác sợ chết khiếp
rồi.
Rất
nhanh, mọi người xung quanh đã bu lại, Lạc Trần cô độc ngồi ở giữa, Utah đứng
đó gào thét, anh cần gì phải quan tâm đây là đâu chứ! Thực ra Utah rất quý Lạc
Trần, người con gái này mặc dù không nói nhiều nhưng lại khiến anh thấy dễ gần,
muốn tiếp cận cô. Đồng thời anh cũng không muốn Lâm Tự lấy Hứa Quán Hoàn. Mặc
dù hơi ích kỷ, nhưng anh không muốn để người con gái đó trèo lên đầu mình.
Lạc
Trần thấy Utah bắt đấu hành động không bình thường liền phát lờ anh ta. Nhưng
xung quanh càng lúc càng đông người, âm thanh càng lúc càng ồn ào, Lạc Trần có
cảm giác không khí đều bị bọn họ cướp đi cả rồi. Cô giơ tay, miễn cưỡng túm lấy
vạt áo của Utah định nói vài câu, còn chưa kịp lên tiếng thì tay đã bị Utah hất
ra. Anh ta vẫn tiếp tục đay nghiến Lạc Trần.
Lạc
Trần tuột từ trên ghế xuống đất, ngồi xổm ở đó, dường như chỉ ở giữa những đôi
chân đó mới có không khí để cô hít thở. Utah thấy cô như vậy mới nhận ra cô
không khoẻ, giơ tay ra muốn đỡ cô đứng dậy thì phát hiện Lạc Trần đã bất tỉnh,
ngã lăn ra đất, Utah chỉ kịp túm được cánh tay cô.
Sở Kinh
Dương và Mông Mông lúc này cũng vừa kịp chen vào. Bọn họ đều cho rằng Utah bắt
nạt Lạc Trần. Mông Mông ngay lập tức nhảy tới, hét lớn: “Anh làm gì thế? Anh
làm gì cô ấy rồi?”.
Sở Kinh
Dương không nói gì, lao đến như tên bắn, bế Lạc Trần lên chạy vào phòng cấp
cứu. Những người đứng xem chung quanh cũng tản dần.
Mông
Mông túm chặt lấy Utah, sợ tên thủ phạm này chạy mất, cả hai cùng chạy theo Sở
Kinh Dương vào phòng cấp cứu.
Lạc
Trần được đưa vào phòng cấp cứu. Bác sĩ kiểm tra qua tình trạng của cô rồi cầm
những kết quả xét nghiệm từ tay Sở Kinh Dương nói: “Mọi người ra ngoài đợi cả
đi.”
Lần này
không cần Mông Mông phải túm lấy Utah, Sở Kinh Dương túm lấy cánh tay anh ta
kéo ra ngoài.
“Nhà họ
Lâm các người, đừng ức hiếp người quá đáng!”.
Mông
Mông lúc này mới biết anh ta cũng là người nhà họ Lâm, cô đang chưa có chỗ trút
giận đây này! Mông Mông nhún người xuống, chân mạnh mẽ hất lên một cái đã khiến
Utah cao lớn nằm lăn ra đất.
Utah
không hề đề phòng, sao có thể nghĩ một cô gái yếu đuối xinh đẹp lại ra tay độc
ác như thế. Utah lồm cồm bò dậy, quyế định phải nói lý với Mông Mông. Lần này,
Sở Kinh Dương ra chắn giữ hai người, “Đừng gây chuyện nữa, đây là đâu chứ,
người còn đang nằm trong kia kìa.”
Nói tới
đây, Utah chợt nhớ ra phải gọi điện cho Lâm Tự. Anh rút điện thoại, bấm số gọi
cho Lâm Tự, Sở Kinh Dương giật lấy di động trên tay Utah, “Cậu gọi cho ai?”
“Anh
trai tôi.”
Mông
Mông đứng đó gào lên: “Đúng, bảo anh ta đến đây. Tôi sẽ không để anh ta được
yên lành mà quay về đâu.”
Sở Kinh
Dương thẳng tay tắt phụt máy di động của Utah rồi trả lại cho cậu: “Tôi thấy
cậu đừng nên gọi thì tốt hơn.” Giọng anh ẩn chứa sự đe doạ.
Utah
chẳng hề sợ hãi, giật máy di động lại, “Chị dâu tôi bị ốm, gọi anh tôi đến đây
thì có gì là không đúng?”
“Cô ấy
không phải chị dâu cậu.”
“Anh
nói không phải thì là không phải chắc!”
“Tôi
thấy chuyện riêng của người khác, cậu đừng nên can dự vào thì hơn.”
“Tôi
cũng muốn nói câu đó với anh đấy.”
Mông
Mông xen vào: “Anh khách sáo với hắn ta làm gì? Người nhà bọn họ đều ỷ thế hiếp
người, đánh rồi hãy nói.”
Sở Kinh
Dương kéo Mông Mông lại, nói với Utah: “Cậu mau đi đi, chúng tôi sẽ chăm sóc
cho Lạc Trần”
Utah
nhìn Mông Mông đang hung hăng kích động, biết mình không thể cố chấp liền quyết
định đi ra ngoài gọi điện trước, không cố ở lại nữa.
Mông
Mông không hiểu, kích động nói: “Sao lại thả cho hắn ta đi? Hắn ta vẫn còn chưa
nói vì sao lại khiến Lạc Trần bị ngất xỉu mà.”
Sở Kinh
Dương không trả lời, chỉ đi đến bên cạnh ngồi xuống.
“Anh
nói đi chứ!”
“Mông
Mông, chuyện của Lạc Trần cứ để cô ấy tự quyết định, em đừng can dự vào nhiều
quá.” Sở Kinh Dương từ tốn nói.
Mông
Mông đứng ngẩn ra đó, đột nhiên nói to: “Haizz, nhìn em xem, Lạc Trần mằm trong
kia chưa biết sống chết thế nào, em ở đây gây chuyện gì chứ!”.
Sở Kinh
Dương nhìn vào phía trong, “Không sao đâu, cô ấy chỉ ngất xỉu thôi, sẽ không có
chuyện gì đâu.”
Khi Lạc
Trần tỉnh lại thì trời đã gần tối. Bác sĩ nói, cô chỉ ngủ mất mà thôi. Bác sĩ
cho cô thở oxy một lúc, lại tiêm thêm một liều thuốc bổ. Mông Mông và Sở Kinh
Dương vẫn ngồi trong phòng bệnh chăm sóc cho cô.
Lạc
Trần tỉnh dậy, nhất thời không biết mình đang ở đâu. Cô nhìn sang bên cạnh, một
thân hình cao lớn đang đứng trước cửa sổ. Lạc Trần chớp chớp mắt một lúc mới
nhận ra đó là Sở Kinh Dương. Nỗi thất vọng tiến vào trong tim cô, cô đang chờ
đợi ai chứ? Lạc Trần tự chế nhạo mình, sao đến lúc này người cô muốn gặp nhất
vẫn là anh.
Lạc
Trần di chuyển ánh nhìn, thấy Mông Mông đang gục mặt xuống giường, hình như đã
ngủ.
Lạc
Trần dùng hết sức để gọi: “Sở Kinh Dương”, giọng cô vô cùng yếu ớt, “Em làm sao
thế này?”
Sở Kinh
Dương bước tới bên kia giường rồi ngồi xuống, cầm tay Lạc Trần lên: “Em không
sao, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt thôi”.
Lạc
Trần cảm thấy cô không còn đủ sức để gật đầu nữa, chỉ muốn ngủ tiếp, thế là
liền nhắm mắt lại. Nhưng Lạc Sa vẫn đang ở nhà, cậu nhất định sẽ lo lắng. Cô
lại mở mắt ra, Sở Kinh Dương vội nói: “Em đừng suy nghĩ gì cả, việc ở nhà anh
đã sắp xếp hết rồi, khi em ngủ dậy thì mọi thứ vẫn tốt đẹp như cũ thôi”.
Nghe
anh nói như vậy, nước mắt của Lạc Trần cứ thế tuôn rơi. Tất cả sẽ lại tốt đẹp
như cũ sao? Tại sao cô lại bất lực thế này? Lẽ nào rời xa Lâm Tự thì cô phải
sống trong bi thương đau khổ mãi sau?Cô càng muốn bản thân mình kiên trì độc
lập thì càng trở nên yếu đuối, đến cơ thể cũng không còn chút sức lực nào nữa.
Đột
nhiên Lạc Trần cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô, những ngón tay
khô ráo lau khô những vệt nước mắt trên mặt. Giọng của Sở Kinh Dương vang lên
bên tai cô: “Lạc Trần, em phãi nghỉ ngơi cho khoẻ, có sức khoẻ, cuộc sống mới
có thể tốt được.”
Từ
trước tới nay, Sở Kinh Dương luôn cố gắng khắc chế suy nghĩ muốn tìm gặp Lạc
Trần, anh cũng có sự kiêu ngạo và kiên trì của riêng mình. Anh hoàn toàn không
có ý định ép buộc một người con gái trong tim đã mang hình bóng một người đàn
ông khác. Cho dù là anh yêu cô, luôn quan tâm tới cô, chăm sóc cô trước sau như
một thì anh cũng không muốn miễn cưỡng cô phải ở bên mình. Đấy là sự cố chấp
của anh trong chuyện tình cảm, cũng là sự tôn trọng giành cho tìm cảm giữa hai
người.
Lạc
Trần đã tỉnh nhưng lại lười biếng không muốn mở miệng, để mặc giọng nói của Sở
Kinh Dương nhè nhẹ trôi lướt qua tai mình.
Sở Kinh
Dương cằn nhằn cô với thái độ hết sức yêu chiều: “Đã bao nhiêu ngày rồi em
không ăn cơm, không nghỉ ngơi rồi hả? Hôm nay, em bị ngất chủ yếu là vì đường
huyết hơi thấp. Nhưng kết quả xét nghiệm cho thấy dạ dày của em không ổn, hiện
giờ hàm lượng bạch cầu cũng thấp. Nếu cứ tiếp tục thế này thì hệ thống miễn
dịch cũng sẽ bị anh hưởng. Em không nên để mặc bản thân như thế.”
“Đừng
ngủ nữa, giờ em cần phải ăn một bữa no đã.” Sở Kinh Dương ra ngoài lấy một chiếc
khăm mặt, cầm tay Lạc Trần lên, lau từng ngón tay cho cô, sau đó lau qua mặt
một lượt, “Nào, giờ để anh mua ít đồ ăn nhé”. Nói xong, anh quay sang gõ vào
đầu Mông Mông.
Mông
Mông phản ứng rất nhanh, vừa mở mắt đã lập tức lao lên hỏi: “Lạc Trần, cậu tỉnh
rồi! Cậu làm mình sợ gần chết! Cậu nằm đó ngủ bao lâu rồi chứ, làm mình lo
quá!”. Cô vừa dung tay sờ đầu mình, vừa thắc mắc sao mình lại ngủ lâu như thế,
còn đầu mình sao lại đau thế này?
Lạc
Trần nhìn bộ dáng của Mông Mông, không nhịn được mà phì cười. Dường như chỉ cần
có Mông Mông ở bên cạnh là cô có thể cảm nhận được sự tươi đẹp và thuần khiết
phải có ở lứa tuổi này, tất cả những gì cô mất đi đều có thể tìm lại được ở
Mông Mông.
“Mông
Mông, em ở đây với Lạc Trần, anh về nấu cơm tối cho hai người”. Sở Kinh Dương
vừa dặn dò vừa cầm áo khoác đi ra ngoài. Đột nhiên, anh như nghĩ ra gì đó, quay
đầu lại nhìn Mông Mông.
Mông
Mông lần này rất nhanh nhạy, lập tức hết sức lễ phép nói: “Xin thủ trưởng cứ
yên tâm, lần này tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ, để cô ấy được nghỉ ngơi.
Không để bất kỳ kẻ nào vào làm phiền”.
Sở Kinh
Dương gật đầu. Anh chàng Utah kia biến mất cho tới tận lúc này, theo lý mà nói
thì người nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không bỏ mặt Lạc Trần không hỏi. Sự yên tĩnh
lúc này, ít nhiều cũng có vẻ gì đó rất kì lạ.
Lạc
Trần cố gắng ngồi dậy, “Không phải là không có chuyện gì rồi sao? Mình muốn về
nghỉ ngơi, về nhà ăn cơm cũng được.”
Sở Kinh
Dương lại gật đầu.Lạc Trần nằm đây cũng không yên tâm mà nghỉ ngơi, huống hồ
giờ anh quay về nấu cơm rồi lại quay lại cũng rất mất thời gian, “Đi thôi, để
Mông Mông đỡ em, chúng ta về trước đã, chưa trả giường vội, ngày mai anh sẽ tới
đón em đi tiêm”.
Ba
người nhanh chóng đi xuống lầu, lên xe lái đi.