Đêm đó, Lạc Trần ngủ rất ngon. Khi cô tỉnh dậy, ánh
mặt trời mùa đông đã hắt vào phòng, không khí cũng thêm phần ấm áp. Lâm Tự vẫn
đang say giấc bên cạnh cô. Lạc Trần chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này,
khuôn mặt trong giấc ngủ say vẫn không chút biểu cảm như thế, lông mi vừa dài
vừa dày. Tư thế ngủ của Lâm Tự cũng giống như con người anh, ngay ngắn, cẩn
thận, dường như ngay cả khi ngủ anh cũng không hoàn toàn thả lỏng cơ thể mình.
Nhìn Lâm Tự như thế, tự nhiên trong lòng Lạc Trần dấy lên sự thương xót, anh ấy
mới hơn 20 tuổi đã phải gánh vác cả Hoa Lâm. Gánh trên vai nhiều trách nhiệm
như thế, Lâm Tự chắc chắn chưa từng được chơi đùa như cô và Lạc Sa, anh chỉ ở nhà
luyện tập thể thao, ngoài ra còn có sở thích gì không? Ít nhất là sau khi Lạc
Trần chuyển đến đây, cô chưa từng thấy bao giờ.
Hôm qua còn thề thốt rằng phải ra đi, nay vì anh nể
mặt mà nằm chung giường một đêm, đã bắt đầu quan tâm đến anh, tâm trạng lại bắt
đầu chuyển động quanh anh! Lạc Trần thấy mình thật chẳng có chí khí chút nào,
buồn phiền cúi đầu, định dậy, sáng nay cô có tiết học. Còn Lâm Tự thì cứ để cho
anh ngủ vậy.
Thực ra Lâm Tự đã tỉnh trước cả Lạc Trần, đồng hồ sinh
học của anh rất chuẩn, đấy là thói quen đã được hình thành từ nhiều năm nay.
Anh mở mắt, nhìn sang Lạc Trần đang ngủ say bên cạnh mình. Việc này đối với anh
mà nói đúng là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ, anh hình như chưa từng ngủ
cùng giường với người khác bao giờ, nhưng xem ra cảm giác cũng không tồi.
Lạc Trần cuốn hết chăn vào người mình, nằm co lại một
bên, trên người anh chỉ có một góc chăn. Lâm Tự phải kéo phần chăn mà Lạc Trần
đang ôm chặt ra, mới gọi là miễn cưỡng đắp đủ cho mình. Cũng may nhiệt độ trong
phòng cũng ấm, nếu không chắc anh đã bị cảm rồi. Trên chăn vẫn lưu lại hơi ấm
của Lạc Trần, Lâm Tự nhắm mắt lại dùng hơi ấm đó tự sưởi ấm bản thân. Mấy ngày
gần đây, anh thấy trái tim mình thật mệt mỏi. Nhưng không thể phủ nhận, một
phần nào đó trong những lời Lạc Trần nói tối hôm qua khiến anh cảm thấy rất
vui. Lúc đó, anh chỉ lo khuyên giải cô, giờ nhớ lại, những lời đó có thể được
coi là những lời tỏ tình của Lạc Trần, cô có thể sẽ lại yêu anh.
Lâm Tự cũng thấy kỳ lạ, trước đây anh nghĩ rằng mình
nếu bị ai đó yêu chắc chắn sẽ là một việc hết sức phiền phức. Nhưng bây giờ,
nếu tình yêu có thể giữ trái tim đang muốn ra đi kia, Lâm Tự thấy cứ để cho cô
ấy yêu, trong hai khả năng xấu nên chọn khả năng ít xấu hơn.
Lúc Lạc Trần chuẩn bị xuống giường Lâm Tự kéo tay cô
lại: “Muốn nhanh chóng được sống cùng với Lạc Sa thì chỉ có cách chuyển chỗ ở.
Anh sẽ bảo trợ lý Vương đưa em đi xem nhà. Em hãy tự thu xếp, cuối tuần xong
xuôi sẽ chuyển luôn.”
Hôm nay đã là thứ tư rồi, Lạc Trần nằm bò ra giường
nói: “Sao có thể nhanh như thế được?”
“Trợ lý Vương sẽ hỗ trợ em. Đang có sẵn ba cái nhà cho
em chọn, nếu em vẫn không thích có thể nói với anh.” Lâm Tự nói xong thì quay
về phòng mình. Tới tận lúc Lạc Trần đi, anh cũng không ra khỏi đó lần nào.
Lạc Trần vội vàng xuống tầng dưới, vừa chạy vừa nghĩ:
Gần đây mình làm sao thế không biết, lúc nào cũng hấp ta hấp tấp, chân tay
luống cuống. Mặc dù không được như những gì đã hứa trước đó với Lạc Sạ, nhưng
chắc chắn cậu cũng sẽ rất vui.
Cô xuống vừa kịp để đi cùng Lạc Sa, Lạc Trần chỉ có
thể nói ngắn gọn.
“Lạc Sa, Lâm Tự đồng ý để em chuyển đến sống cùng bọn
chị. Hôm nay sau khi hết giờ học chị sẽ đi xem nhà, cuối tuần có thể chuyển
rồi.”
Lạc Sa nghe xong, ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt như
không hiểu.
“Lạc Sa, chúng ta sống cùng với Lâm Tự, em có đồng ý
không?” Lạc Trần không muốn giải thích nhiều với em, hơn nữa chính bản thân cô
còn không hiểu rõ, sao mình có thể dễ dàng quyết định ra đi, rồi lại dễ dàng bị
níu giữ lại như thế. Nhưng tâm nguyện được chăm sóc cho Lạc Sa của cô đã hoàn
thành, những thứ khác chắc không cần phải nghĩ thêm nữa.
“Bác Vương thì sao?”
“Cũng sống cùng luôn.”
Lạc Sa không nói gì nữa. Mặc dù cậu và chị có thể ở
cùng với nhau, nhưng anh Lâm – cậu chưa từng bị ai yêu cầu phải gọi Lâm Tự là
anh rể, vì vậy vẫn quen miệng chưa sửa – đã cướp mất chị gái cậu, vì thế theo
bản năng cậu không thích Lâm Tự. Mặt khác, cậu còn cảm thấy có chút sợ Lâm Tự,
cảm thấy anh ấy thật khó hiểu. Sống cùng với anh ấy là điều mà Lạc Sa chưa từng
nghĩ đến.
“Chị!” Lạc Sa do dự, có thể sống cùng với chị thì
đương nhiên là tốt, nhưng cứ nghĩ đến cảnh tượng của bữa ăn tối ngày hôm qua,
cậu biết, những ngày sau này chắc chắn sẽ ngột ngạt như thế, “Em đúng là muốn ở
cùng với chị, nhưng sống cùng anh Lâm thì em sẽ không thấy thoải mái.”
Lạc Trần mím môi nhìn Lạc Sa. Cô cảm thấy mình thật
không xứng đáng là người chị tốt, không thể lúc nào cũng đặt lợi ích của Lạc Sa
lên trước, lại càng chẳng được gọi là người vợ tốt bởi cô chưa từng quan tâm
đến Lâm Tự. Anh là người đàn ông của cô, nhưng những việc liên quan đến anh cô
chưa từng quan tâm.
Ngược lại, hai người họ lại dùng cách riêng của mình
để chăm sóc và hiểu cho cô. Những điều này Lạc Trần vừa lĩnh ngộ được sau khi
nhìn khuôn mặt Lâm Tự lúc ngủ. Lạc Trần cảm thấy, hơn một năm nay, cô không
những không trưởng thành gì thêm, ngược lại, vì sống quá khép kín trong thế
giới của mình mà còn thụt lùi đi.
Lạc Trần cũng không có ý định bắt Lạc Sa phải tỏ ra
vui mừng hớn hở khi ở chung với Lâm Tự. Đối với cô, họ sống cùng nhau một cách
yên ổn đã là tốt lắm rồi. Phạm vi sống của mỗi người cũng đâu có lớn, sống cùng
nhau chắc sẽ không xảy ra chuyện gì to tát. Đây không phải là do suy nghĩ của
Lạc Trần quá đơn giản, mà cô thật sự tư duy như thế. Cô cảm thấy nếu ai cũng có
thể tự quản lý tốt bản thân mình, tự điều khiển mình, nhỏ thì một gia đình, to
thì cả quốc gia, đều sẽ tự nhiên mà ổn định thôi.
“Lạc Sa, em có cuộc sống của em, có việc của em, sống
cùng với Lâm Tự, đồng nghĩa với việc chỉ ở dưới cùng một mái nhà thôi, đừng
nghĩ quá nhiều. Nếu em đồng ý, chị sẽ chuyển ra khỏi ký túc.” Lạc Trần đương
nhiên muốn Lạc Sa đồng ý, nhưng không muốn can thiệp quá nhiều, “Em tự quyết
định đi”.
“Chỉ hai chị em mình thôi, không được sao?”
“Chắc là không được.”
Trong lòng Lạc Sa hiểu rõ, nhất định là anh Lâm kia
không đồng ý cho chị mình rời đi.
“Chị, chúng ta tiêu của nhà họ bao nhiêu tiền?”
Lạc Trần bật cười trước vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Sa:
“Lạc Sa, rất nhiều thứ không thể dùng tiền để đong đếm, không phải em cứ trả
tiền lại cho họ là hai bên không còn nợ nần gì nhau nữa. Ví dụ như việc họ đã
nâng đỡ chăm lo cho em, tình cảm mà họ dành cho em… Nợ người ta ân tình, chỉ có
thể trả bằng ân tình, cố gắng hết sức làm tốt những gì mình có thể làm mà
thôi.” Đây thực ra là cách nghĩ của Lạc Trần từ trước đến nay, ngày còn ở nhà
Lạc Sa cũng thế, mà bây giờ ở đây cũng thế. Cô cố gắng làm những việc mình có
thể làm được, nếu vượt quá khả năng, cô cũng sẽ không cưỡng ép bản thân.
Lạc Sa nửa hiểu nửa không. Dù sao cậu vẫn muốn được
sống dưới sự che chở của chị, nhà họ Lâm đối xử với hai chị em cậu không phải
bằng thái độ ban ơn, bởi vậy cậu cũng rất ít khi nghĩ đến việc này. Cậu thích
ông Lâm, thích Từ Man Chi, thích bác Vương, vì thế cậu đến và chơi vui vẻ thân
mật với những người đó mà không hề suy nghĩ nhiều. Cậu chỉ muốn nhanh chóng
trưởng thành để có thể chăm sóc cho chị.
“Em phải làm gì?”
“Em không cần làm gì, cứ ngoan ngoãn mà trưởng thành
là được rồi.” Lạc Trần đứng chỉ cao đến vai Lạc Sa. Cô cầm cánh tay Lạc Sa, hai
chị em đi về phía chiếc xe đang chờ.
Lạc Sa cảm thấy hơi tức giận, chị coi cậu là trẻ con
không bằng: “Chị, chị hãy đi xem nhà đi, em đồng ý ở với hai người”.
Lạc Trần vỗ vỗ cánh tay Lạc Sa: “Được”.
Hai ngày tiếp theo Lạc Trần đi đi về về rất vội vàng,
hết giờ học là về nhà ngay.
Hôm nay, Lạc Trần hết tiết sớm, cô quay về ký túc xá
để thu dọn, cuộc sống thoải mái ở đây phải kết thúc rồi. Nhưng với Lạc Trần,
việc trải nghiệm cuộc sống sinh viên thế là đủ. Cô chỉ cần thu dọn những thứ đồ
lặt vặt, phần còn lại Lâm Tự sẽ thu xếp. Cô đã dựa dẫm vào anh như thế từ bao
giờ? Hay từ trước tới nay vẫn luôn dựa dẫm như thế nên mới khiến khả năng của
cô bị thụt lùi? Lạc Trần ngồi đó suy nghĩ, Lâm Tự sống cùng với cô, có điểm nào
của anh bị tụt hậu không? Hình như là không, anh vẫn là người dù núi sập trước
mắt cũng không biến sắc, một Lâm Tự không gì là không thể làm được.
Bỗng có tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Lạc Trần còn chưa
kịp ra đã nghe thấy tiếng Mông Mông gọi ầm ĩ, “Lạc Trần, mình thấy cậu lên
phòng rồi. Mau mở cửa ra, có trốn cũng không trốn được đâu”.
Lạc Trần tủm tỉm cười, cô bạn Mông Mông này đến đi
thăm dò mà cũng to mồm như thế, sợ người khác không biết chắc? Cửa vừa mở, Mông
Mông đã ào vào rồi đóng sập cửa lại với cùng một tốc độ. Sau đó, cô ấy cảnh
giác nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Mình cứ thắc mắc mãi, một người tài giỏi
như Sở Kinh Dương tại sao cậu lại không thèm để ý? Thì ra cậu đang qua lại với
Lâm Tự, Chủ tịch Hội đồng quản trị của Hoa Lâm, sao bao nhiêu đàn ông tốt lại
toàn chỉ nhằm vào cậu thế? Mình muốn tìm tới còn bị người ta tránh. Haizzz, có
để cho người khác sống nữa không hả, đạo lý gì thế không biết!”
Suy nghĩ của Mông Mông thay đổi nhanh như chong chóng,
từ việc đến đây thăm dò tin tức giờ đã chuyển sang than thân trách phận. “Sinh
không đúng thời, đã sinh ra Trần, sao còn sinh Mông!” Sau đó cô ấy còn ngâm nga
hát một vài câu nữa mới chịu thôi, nằm bò ra giường của Lạc Trần. Toàn bộ quá
trình đó, hoàn toàn không cần sự tham gia của chủ nhân căn phòng.
Thực ra, khi Mông Mông gặp Lâm Tự, hoàn toàn không
biết anh là Chủ tịch Hội đồng quản trị đương nhiệm của Hoa Lâm. Nhưng Lâm Tự
quá nổi tiếng, trường đại học C vì đã đào tạo ra được một nhân tài như thế mà
tự hào phóng to ảnh của anh, treo ở hành lang các lớp học cùng với các danh
nhân khác. Mông Mông chỉ thấy anh trông rất quen, bởi vì học dưới Lâm Tự tận
mấy khóa nên cô hoàn toàn không biết chuyện về anh. Nhưng khi cô đi dọc hành
lang, liếc mắt nhìn những tấm ảnh treo trên tường thì ít nhiều cũng có ấn
tượng. Quay về kí túc xá, cô cứ có cảm giác hình như mình đã từng gặp người này
rồi. Ngày hôm sau, ti vi ở nhà ăn có đưa tin cổ phiếu của Hoa Lâm sẽ lên sàn,
còn đính kèm một bức ảnh của Lâm Tự, thêm cả đoạn băng ghi lại những lời phát biểu
của anh trong cuộc họp Hội đồng quản trị, rất nhiều sinh viên đều nghếch cổ lên
xem, Mông Mông cũng chạy lại góp vui. Cô đột nhiên nhớ tới người hôm đó đến tìm
Lạc Trần, thì ra lại là một người có tiếng tăm lớn đến thế!
Xuất thân của Mông Mông cũng không phải đơn giản. Bắt
đầu từ đời cụ cố của Mông Mông, gia đình cô từ thế hệ này sang thế hệ khác đều
phục vụ trong quân đội, sau này dù ở lại quân đội hay đi theo con đường chính
trị cũng không thể rời xa được gốc rễ đó. Hiện nay, họ hàng thân thích của cô ở
khắp mọi miền đất nước, thế lực rất lớn. Tương lai của cô cũng đã sớm được sắp
đặt xong rồi, điều duy nhất cô làm trái với ý nguyện của gia đình là vào trường
đại học C chứ không phải vào trường quân sự. Cha mẹ thương xót cô nên cũng coi
như ngầm chấp nhận. Cô đã đến đại học C nhập học trong tiếng la hét mắng mỏ của
ông nội, sau khi nhập học, cô vẫn chưa dám về thăm nhà.
Mông Mông cảm thấy Lạc Trần là một người có tâm sự và
kinh nghiệm sống, chơi với Lạc Trần cô không bị áp lực. Lạc Trần rất khác người,
dường như cô ấy chẳng bao giờ có yêu cầu gì với người khác. Nằm trên giường của
Lạc Trần, Mông Mông cảm thấy thật dễ chịu, thật thoải mái. Còn cả những món mà
Lạc Trần nấu, đối với một người chưa từng được thưởng thức những món ăn gia
đình bình thường như Mông Mông mà nói, tất cả những thứ đó đều là mỹ thực. Chỉ
riêng những điều đấy thôi đã đủ khiến Mông Mông coi Lạc Trần là bạn tri kỷ cả
đời của mình, một người bạn tri kỷ để cô có thể đến ăn nhờ, ở nhờ, và lâu lâu
có thể làm nũng.
Gần đây Mông Mông thích một anh bạn ở khoa Kiến trúc,
tên là Lý Kì. Lý Kì từ nhỏ đã học vẽ, khả năng nghệ thuật rất tốt, hơi ủy mị
nhưng cũng là người có tài. Mông Mông chơi rất thân với một nhóm bạn ở khoa đó,
gần như không có tí ranh giới nào cả, lúc nào họ cũng đi cùng nhau. Cô biết,
gia đình cô sẽ không bao giờ đồng ý một người đàn ông như thế, những người sống
quy tắc, cứng nhắc thì may ra còn có cơ hội được ông và người nhà chấp nhận.
Mông Mông quyết định chỉ coi anh là bạn bè thân thiết. Nhưng khi Mông Mông đau
khổ hạ quyết tâm đó, thì lại có một nữ sinh trong sáng ngây thơ cũng được xếp
vào hàng hoa khôi của trường thổ lộ tình cảm với Lý Kì, cả ngày cứ quấn lấy
anh, đi đâu cũng đi theo.
Nếu cô nàng hoa khôi của trường kia không xuất hiện
thì Mông Mông còn có thể kìm nén tình cảm, nhưng khi có tình địch xuất hiện, cô
không thể kìm chế được nữa. Đầu tiên, cô dính chặt lấy Lý Kì, không để cô nàng
hoa khôi kia có cơ hội ra tay. Nhưng ngày ngày đi cùng nhau lại cảm thấy càng
khó khống chế tình cảm hơn, bản thân cô không muốn rung động, cũng không muốn
Lý Kì rung động, vì vậy mới thường than vãn với Lạc Trần về việc muốn luyện
Ngọc Nữ Tâm Kinh. Tóm lại, cô đã giày vò bản thân rất nhiều.
Vào buổi tối hôm đắp người tuyết với Lạc Trần, Mông
Mông lại cùng đám bạn bên khoa Kiến trúc ra ngoài ăn cơm. Sau đó Mông Mông uống
hơi nhiều, thêm cô gái kia lại cứ ngồi bên cạnh, không ngừng liếc mắt đưa tình
với Lý Kì. Mông Mông cảm thấy mình thật ngu ngốc. Cô cho rằng mình đã yêu anh
trước, chỉ có điều chưa ra tay mà thôi, làm sao có thể để người khác cướp mất
chứ? Uống nhiều nên bắt đầu thấy khó chịu, Mông Mông liền ra ngoài hóng gió, hy
vọng không nhìn thấy thì tim sẽ không đau nữa.
Không ngờ, khi cô ôm đầu ngồi ở đó một lát, ngẩng lên
đã thấy Lý Kì đứng bên cạnh. Tim Mông Mông như thắt lại, mặc kệ tương lai sau
này thế nào, nếu để Lý Kì bị người ta cướp mất thì có nhớ nhung cũng muộn rồi.
Cứ giữ được anh ấy đã, thành hay không sau này tính tiếp, dù sao cũng không thể
để phí hoài tình cảm của mình. Thế là, Mông Mông bắt đầu màn bày tỏ tình cảm
đầu tiên trong đời mình, cũng có thể là màn tỏ tình kinh khủng nhất.
Lúc đó, Mông Mông cũng chưa nghĩ xem nên nói thế nào,
cô chỉ đứng dậy và ôm chặt lấy Lý Kì: “Lý Kì, em… em yêu anh, chúng ta hãy ở
bên nhau nhé…”. Còn chưa nói xong, một trận gió thổi tới, Mông Mông cảm thấy
đầu mình choáng váng, dạ dày khó chịu. Sau đó cô đã nôn hết những thứ vừa ăn
lên người Lý Kì. Không phải Lý Kì không muốn tránh mà thực sự lúc ấy Mông Mông
quá kích động, cứ túm chặt lấy anh, vì vậy dù cố gắng lắm cũng chỉ có thể giằng
được một tay cô ra, đương nhiên như thế thì không đủ để chạy đi lánh nạn.
Những sự việc sau đó, Mông Mông hoàn toàn mờ mịt,
không biết mình đã về ký túc như thế nào, không biết còn nói thêm những gì,
hoàn toàn không còn chút ấn tượng nào, cô chỉ nhớ tới việc xấu hổ mà mình đã
gây ra. Ai chẳng muốn lưu giữ hình ảnh đẹp trước mặt người mình yêu, huống hồ
đây lại là lúc tỏ tình, là thời khắc mấu chốt để chuyển từ một người bạn lên
thành một người có ý nghĩa đặc biệt. Cho dù không thể ở bên nhau, thì ít ra
cũng để khi anh ấy nhớ tới việc đã từng có một người con gái như thế thổ lộ với
mình, trong lòng cảm thấy vui vui. Bây giờ, cô đã làm hỏng cả rồi. Đặc biệt là
hành động né tránh lúc đó của Lý Kì đã khiến cô rất đau lòng, dường như anh ấy
sợ hãi muốn tránh xa cô nhưng không kịp. Mông Mông cảm thấy mình hoàn toàn thất
bại, cộng thêm việc đã làm trò cười cho thiên hạ, điều đó khiến cô mấy ngày
liền trốn ở ký túc xá, không ra ngoài gặp ai.
Người duy nhất cô muốn gặp là Lạc Trần, nhưng cô bạn
này lúc ẩn lúc hiện, biến mất còn nhanh hơn cả ánh chớp. Hôm nay đã tóm được cô
ấy ở đây, Mông Mông rất muốn ở bên cạnh bạn một lúc, bình tĩnh lại, rồi lại dày
mặt ra ngoài gặp gỡ mọi người.
Lạc Trần thấy Mông Mông một mình nằm trên giường tự
hành hạ mình, vò đầu bứt tai liền cười mãi không thôi.
Mông Mông thực ra là một cô gái rất xinh đẹp, mắt to,
cổ cao, mũi thẳng, thêm vào đó là đôi môi rất gợi cảm, lại cao gần mét bảy, một
vẻ đẹp khá Tây. Nếu nói Lạc Trần là bức tranh được vẽ theo kiểu tỉ mỉ đến từng
đường nét, ưu điểm nghiêng nhiều về thưởng thức, thì Mông Mông sẽ được so sánh
với một bức tranh vẽ theo kiểu sơn dầu, trang sức lộng lẫy cũng không che được
thần sắc phóng khoáng của cô ấy. Lạc Trần cảm thấy những lúc Mông Mông không
nói chuyện nhìn rất băng giá nhưng khi cô ấy bày trò thì chẳng còn hình tượng
gì nữa.
“Kẻ nào dám hất cậu ra, gan to thế cơ à?” Lạc Trần
hỏi.
“Đúng thế.” Mông Mông đáp. Cô muốn trút bầu tâm sự với
Lạc Trần nhưng lại cảm thấy thật xấu hổ.
“Mông Mông, mình phải chuyển về nhà ở.” Lạc Trần cho
rằng nếu cô chuyển đi cũng nên nói với Mông Mông một tiếng, vì vậy cho dù Mông
Mông không tới tìm thì lát nữa cô cũng sẽ đến phòng tìm cô ấy. Nói mới nhớ, cô
chưa từng tới phòng bạn bao giờ.
“Sao lại chuyển đi vào lúc này, còn chưa hết một học
kỳ mà? Mình không thể đến đây chơi nữa à?” Mông Mông cảm thấy có chút buồn bã.
Lạc Trần là người bạn hợp với cô nhất, ít ra thì bản thân cô tự cảm thấy thế.
Thấy Lạc Trần có vẻ buồn, Mông Mông vội vàng pha trò: “Có phải anh chàng ở nhà
cảm thấy cô đơn khó chịu không?”
“Đừng trêu mình nữa. Mông Mông, đợi khi nào chuyển đến
nhà mới, mình sẽ mời cậu đến chơi. Cậu vẫn có thể thích đến lúc nào thì đến, ở
lại bao lâu cũng được.” Mặc dù Lạc Trần biết Lâm Tự không thích trong nhà có
người lạ nhưng nhìn thấy vẻ buồn bã của Mông Mông khi nghe tin mình sắp chuyển
đi, cô như lại nhìn thấy sự cô đơn của chính mình, không kìm được mà lên tiếng
mời bạn, muốn thường xuyên được gặp Mông Mông, chờ đợi sự ghé thăm của cô ấy.
Mông Mông đương nhiên hiểu mức độ của lời mời. Những
người như Lạc Trần, nếu đã mời người khác đến nhà thì đã là một hành động biểu
hiện sự tôn trọng đối phương, cũng có thể nói là sự tiếp đãi cao quý nhất, thể
hiện tình cảm thân mật nhất. Mông Mông xông tới ôm chặt lấy bạn: “Cảm ơn, vậy
thì mình cũng không khách sáo gì nữa”. Dù hai người chỉ mới chơi với nhau vài
tháng nhưng thân thiết cứ như quen biết đã vài năm rồi, hai người đều có cảm
giác rất thân thuộc với người kia, nhiều chuyện còn không cần phải nói rõ bằng
lời.Tri kỷ là sự
tồn tại khiến người ta cảm thấy ấm áp. Thế là, Mông Mông lại cảm thấy trái tim
mình rất đau. Đàn ông, cuối cùng cũng sẽ có thôi.
Mông Mông bắt đầu giúp Lạc Trần thu dọn đồ đạc, còn
đóng thùng, gói ghém hộ Lạc Trần. Mông Mông làm mọi việc rất nhanh chóng, bởi
vì ở nhà cô hay phải tập hợp khẩn cấp nên làm gì cũng gọn gàng ngăn nắp như
trong quân đội. Thấy Mông Mông cái gì cũng thu dọn hết, Lạc Trần vội vàng kéo
tay bạn: “Mình còn phải ở đây đến cuối tuần, những vật dụng hàng ngày cậu cứ để
đấy”. Tốc độ của Mông Mông khiến Lạc Trần tự trách mình không theo kịp, chỉ
nhoáng một cái đã phân loại đóng gói đâu ra đấy, còn dán cả ghi chú, thứ tự
ngăn nắp.
Sau khi hai người thu dọn sạch sẽ xong, liền tay nắm
tay đi lên giảng đường. Bọn họ từ trước đến nay đều chưa từng có người bạn nào
thân thiết đến thế. Lời mời của Lạc Trần đã giúp cả hai xác lập được tình bạn
trong lòng mỗi người. Vì vậy khi ra khỏi cửa, Mông Mông rất tự nhiên khoác tay
Lạc Trần. Hai người nhìn nhau, ánh mắt lấp lánh ý cười.