Con người sống trong trời đất này, cũng
giống như chú ngựa nhỏ màu trắng bước qua một khe hở nhỏ vậy, chỉ là một cái
chớp mắt mà thôi. (trích Tri Bắc Du - Trang Tử)
Hơn ba năm trôi qua chỉ trong nháy mắt. Năm tháng đã
ghi lại dấu ấn ở đâu? Lạc Sa đỗ vào đại học C, vừa bất ngờ lại vừa không bất
ngờ. Thành tích của cậu đủ để vào bất kỳ một trường đại học nào mà cậu muốn,
đại học C mặc dù không tồi nhưng đối với cậu mà nói, chưa chắc đã là lựa chọn
tốt nhất. Việc của cậu, Lạc Trần không còn quá quan tâm nữa, cậu đã có những
suy nghĩ và cách sống của riêng mình. Huống hồ, Lạc Trần luôn để cậu được sống
theo cách cậu muốn, một cuộc sống tùy theo ý mình như khi cha mẹ còn sống đã hy
vọng.
Cuối cùng, Lạc Trần cũng không đi xét nghiệm ADN. Về
việc cha mẹ đẻ, cô chưa từng mở miệng hỏi lại Sở Kinh Dương lần nào. Đúng vào
hôm cô tốt nghiệp đại học, Sở Kinh Dương nói muốn đưa cô đến một nơi, cô không
từ chối. Sở Kinh Dương lái xe đưa cô tới một khu nghĩa trang, dẫn cô đến trước
một bức tường với rất nhiều các ô nhỏ, đưa cho cô một bó hoa cúc trắng, “Mau
vái lạy đi”. Anh không nói với cô, ô nào mới là của cha mẹ cô.
Lạc Trần đón lấy bó hoa, rất thành kính cúi người
xuống vái lạy. Cô không hỏi rõ, thực ra là vì cô biết họ còn bi thảm hơn mình,
trước khi có thể chấp nhận được chuyện này cô không muốn hỏi nhiều. Biết những
người yêu thương mình một cách vô điều kiện nhất trên thế giới này đã từng có
lúc sống với mình, như thế là đủ rồi.
Trên đường về, Lạc Trần hỏi: “Sao hôm nay lại đưa em
tới đây?”. Cô và Sở Kinh Dương duy trì một mối quan hệ hết sức kỳ lạ. Thỉnh
thoảng họ vẫn gặp riêng nhau nhưng không phải là hẹn hò, chỉ giống những người
bạn cũ cùng ngồi nói chuyện, cùng làm những việc vui vẻ. Cũng có thể vẫn có thứ
gì đó luôn chắn ngang giữa họ nhưng cả hai đều biết, cần phải tránh xa nó ra.
Sở Kinh Dương nhìn đường, một lúc sau mới trả lời:
“Bởi vì tới giờ anh mới có thể xác định chắc chắn em đã tìm được phương hướng
cho mình, có thể sống độc lập, có thể tự chăm sóc cho bản thân. Em như vậy mới
có thể khiến họ an lòng. Đương nhiên, em cũng còn phải cảm ơn vì họ đã cho em
sinh mạng này”.
Lạc Trần rất cảm kích trước sự quan tâm ân cần của Sở
Kinh Dương, đúng ba năm sau anh mới để cô phải đối diện với chuyện này. Lạc
Trần không phải chỉ một lần thử tưởng tượng xem cha mẹ đẻ của mình trông như
thế nào nhưng hiện ra trước mắt cô vẫn là hình ảnh thuần phác của cha mẹ nuôi.
Cô tin, cha mẹ đẻ của mình cũng là những người lương thiện như thế.
Lạc Trần đã sớm quyết định, sau khi Lạc Sa thi đỗ vào
đại học sẽ đưa em đến vái lạy cha mẹ nuôi. Người nhà không chỉ là khởi điểm của
sinh mạng mà còn là nguồn sức mạnh và dũng khí của sự sống, cho dù họ không còn
trên thế giới này nữa. Nhớ tới họ, hoài niệm về họ, sau đó nỗ lực mà sống,
dường như là việc duy nhất mà chị em cô có thể làm.
Sau khi Mông Mông tốt nghiệp vẫn nghe theo sự sắp xếp
của gia đình, thi vào học nghiên cứu sinh ở đại học Quốc Phòng. Gia nhập quân
đội dường như đã là số mệnh của cô ấy. Phòng làm việc của hai người vẫn được
giữ lại, Lạc Trần là vì hứng thú, còn Mông Mông thì muốn giữ lại nơi này để khi
nào cô ấy rảnh rỗi còn có chỗ đến chơi. Có điều Mông Mông bận tới mức chẳng
thấy mặt mũi bao giờ. Tốt nghiệp hơn một năm, số lần cô ấy đến đây chỉ đếm trên
đầu ngón tay.
Nếu không phải là họ vẫn còn liên lạc điện thoại với
nhau, Lạc Trần chắc chắn sẽ hoài nghi liệu có phải Mông Mông đã bị đưa tới căn
cứ bí mật nào để huấn luyện rồi không. Buổi tối trước ngày tốt nghiệp, Mông
Mông đã cùng Lạc Trần tâm sự thâu đêm. Cô ấy nói một cách nghiêm túc: “Lạc
Trần, cậu có biết cuộc sống sinh viên không thể thiếu được trải nghiệm gì
không? Đó chính là những buổi tối nói chuyện thâu đêm suốt sáng với các bạn
cùng phòng. Nói gì ư? Nói về lý tưởng, về cuộc đời, quan trọng nhất là, nói về
những nam sinh mà chúng ta đặc biệt yêu quý hoặc đặc biệt ghét. Cậu thiếu bài
học này, hôm nay chúng ta sẽ học bù”. Vì vậy, tối hôm đó cô ấy và Lạc Trần đã
nói chuyện cả đêm, nhưng dường như buổi học bù này là dành cho Mông Mông bởi
Lạc Trần gần như không có cơ hội để nói. Mông Mông kể chuyện gia đình mình,
cuộc sống của mình, nói về những lựa chọn, về những người con trai cô ấy thích
và ghét.
Khi đó Lạc Trần có xen vào một câu, “Cậu vẫn còn thích
Lý Kì sao?”.
Cô còn nhớ khi ấy Mông Mông đã hoảng hốt liếc cô một
cái, sau đó nói: “Lạc Trần, rốt cuộc thì cậu có hiểu thế nào là tình yêu không?
Mình đối với Lý Kì chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ thôi, có qua lại gì đâu, sao có
thể nói thích hay không thích được? Nhiều nhất cũng chỉ có thể được gọi là hâm
mộ nhất thời thôi, chuyện của quá khứ rồi”.
Lạc Trần hoàn toàn không tán đồng với những gì cô ấy
nói. Tình yêu trong lòng cô là thứ tình yêu tinh khiết, nhưng tình cảm trong
thực tế thực sự đã bị quá nhiều thứ tác động vào. Giống như tình cảm của cô với
Lâm Tự, hỗn độn rất nhiều thứ trong đó, thực sự khiến cô không dám nhắc đến từ
“yêu”, cô cho rằng mình vẫn chưa thực sự hiểu hết ý nghĩa của từ đó.
Lâm Tự cũng chưa từng nhắc đến từ “yêu” nhưng sự chiều
chuộng khoan dung mà anh dành cho Lạc Trần, đến Lạc Sa thấy cũng không thuận
mắt. Thỉnh thoảng Lạc Trần cằn nhằn cậu chuyện gì, Lạc Sa sẽ tới kể lể than vãn
với Lâm Tự: “Chị em bị anh chiều quá, cưng quá, sắp trở thành tổ tiên của hai
anh em mình rồi. Em chỉ đưa ra chút ý kiến mà đã bị chị ấy vùi dập không thương
tiếc, thật không chịu nổi nữa”.
Lâm Tự nghe xong cũng chỉ nhìn Lạc Trần cười. Đúng
vậy, khi anh ở bên cạnh Lạc Trần, trong mắt toàn là ý cười, dường như đó là
biểu hiện của sự thỏa mãn với cuộc sống hiện tại. Hoàn toàn không đơn giản chỉ
vì anh yêu Lạc Trần mà trở thành một người đàn ông tốt tính, thực sự thì giữa
họ chẳng có xung đột gì gay gắt cả. Anh thích Lạc Trần cáu gắt với anh vì anh
phát hiện Lạc Trần chỉ tức giận với những người cô đặc biệt quan tâm mà thôi.
Tình yêu rốt cuộc là gì, chính Lâm Tự cũng không dám
chắc chắn. Điều duy nhất anh dám chắc chắn là anh muốn được ở bên cạnh Lạc Trần
mãi mãi. Hiện giờ, việc trong nhà có cha ra mặt xử lý, anh không còn phải gánh
một trách nhiệm quá nặng nề như trước nữa. Quan hệ giữa cha và dì cũng tốt hơn
rất nhiều, tín hiệu rõ ràng nhất là tháng sau nhà lại có thêm một cậu quý tử
nữa.
Đương nhiên, tham gia chạy đường trường trong tình yêu
không chỉ có một mình Lâm Tự, Utah cũng đang không ngừng nghỉ. Việc hôn sự của
Utah cũng có thể được coi là rất xa vời. Cậu ta còn thảm hơn cả Lâm Tự, Lâm Tự
ít nhất cũng có thể thường xuyên ở lại nhà Lạc Trần nhưng Utah rất ít khi nhận
được thái độ vui vẻ đón tiếp từ Hứa Quán Hoàn.
Hứa Quán Hoàn hình như lấy việc trêu đùa Utah làm vui.
Nếu mấy ngày liền không thấy Utah xuất hiện, cô sẽ chủ động tới tìm anh, nhưng
chỉ cần anh tỏ ra tích cực một chút, cô lại ném anh sang một bên, coi như không
tồn tại. Vì vậy, Utah thường xuyên thề thốt trước mặt Lâm Tự rằng: “Anh, em
nhất định phải lấy bằng được Hứa Quán Hoàn. Đợi em cưới cô ấy về rồi, xem em
dạy dỗ cô ấy thế nào!”, dường như chỉ cần như thế là cậu lại khôi phục được khả
năng chiến đấu, thời gian kiên trì cũng lâu hơn một chút.
Lạc Trần đã từng hỏi Hứa Quán Hoàn bao giờ thì chịu gả
cho Utah. Lúc ấy, Hứa Quán Hoàn đã trở thành bạn tâm giao với cô rồi. Trước kia
là do Hứa Quán Hoàn chủ động tới tìm Lạc Trần, muốn được kết bạn với cô. Lý do
của cô ấy như thế này: “Cô cũng biết đấy, suýt chút nữa thì tôi được gả cho Lâm
Tự, nhưng người tôi muốn cưới là Utah. Nếu cô lấy Lâm Tự, vậy thì sau này chúng
ta thành thân thích rồi. Chúng ta hãy làm bạn tốt của nhau đi, sớm muộn gì cũng
là người một nhà cả mà”. Hai từ “người nhà” đó đã khiến Lạc Trần cảm động, cô
cảm thấy người con gái xuất sắc trước mặt cô lúc này thật gần gũi và đáng yêu.
Về câu hỏi của Lạc Trần, Hứa Quán Hoàn đã trả lời thế
này: “Cứ để anh ấy đợi đi. Hai người làm anh trai, làm chị dâu còn chưa kết
hôn, bọn này có gì phải vội chứ?”.
“Đừng có chuyển đề tài”.
“Đừng có nói với mình là cậu không hiểu. Cho dù mình
còn yêu anh ấy nhưng trong lòng vẫn như có thứ gì đó chắn ngang, mình không
vượt qua được. Đành chịu, cứ kéo theo nó, lâu dần nó cũng sẽ mòn đi rồi biến
mất thôi”.
“Nếu cậu ta không chịu được thì sao?”
“Vậy thì không còn là anh ấy nữa, cũng đành vậy thôi”.
Thực ra, Lạc Trần hiểu hai người họ yêu nhau. Có điều
muốn Hứa Quán Hoàn phải cúi đầu thừa nhận, muốn bọn họ đồng ý cả đời ở bên nhau
thì hình như họ vẫn thiếu thứ gì đó rất quan trọng. Nhưng cho dù là thiếu thứ
gì, họ cũng chưa từng nghĩ sẽ buông tay nhau.
Câu chuyện của họ vẫn còn đang tiếp tục, liệu hôn nhân
có phải là cái kết cho câu chuyện của họ hay không, tôi không nghĩ thế. Cuộc
sống của họ sẽ trải qua hết những hạnh phúc nho nhỏ này tới hạnh phúc nho nhỏ
khác, tích lũy thành một hạnh phúc thật sự lớn. Trong mỗi thời khắc, họ đều có
được niềm vui, sưởi ấm lẫn nhau, lấp đầy trái tim nhau. Cho dù chỉ là một hạt
bụi nhỏ xíu, nếu đã bay ngang qua thế gian này thì cũng có quyền được hưởng
hạnh phúc.