Ngồi
trên xe của Lâm Tự, không hiểu sao Lăng Lạc Trần lại nghĩ tới việc dùng hình
ảnh chiếc đò để hình dung mối quan hệ giữa hai người. Cô chỉ cần lên đò ngồi,
tất cả những việc khác đã có anh lo liệu. Chèo đi đâu, lúc nào xuống đò, đều do
anh quyết định.
Hai
người cùng ngồi trên một chiếc thuyền, nhìn như anh đang tận tâm tận sức, còn
cô chỉ ngồi hưởng thành quả. Trên thực tế anh mới là người lái đò, đi hướng nào
và dừng ở đâu, chỉ anh mới biết. Còn cô nhiều lắm chỉ có thể nghiêng bên này
ngả bên kia theo nhịp, dù cảm kích từ tận đáy lòng cũng không được nói ra. Đấy
chính là bổn phận và ý thức tự giác của một khách đi đò.
Hiện
tại, tâm trạng của Lâm Tự không được tốt. Sống cùng anh hai năm, Lạc Trần rất
hiểu tính tình của Lâm Tự, vui buồn thế nào vừa gặp mặt là có thể nhận ra ngay.
Lạc Trần quay đầu sang, thấy anh không còn giữ được vẻ điềm tĩnh như mọi ngày,
tay nắm chặt vô lăng. Xe đang chạy thẳng anh đột ngột quẹo trái, lao vút qua
ngã tư trong giây cuối cùng của đèn xanh khiến cô bị bất ngờ, đập mạnh người
vào cửa xe đau điếng. Tuy cô nhanh chóng trấn tĩnh lại, cũng đã quen với việc
nhẫn nhịn, nhưng vẫn không kìm được bật kêu thành tiếng. Âm thanh vừa thoát ra
cô đã biết là không tốt, vội đưa tay lên bịt miệng.
Khi Lâm
Tự đang tức giận, một khi lên tiếng trả lời anh thì cơn giận sẽ bùng nổ rất ghê
gớm, trong lửa giận đó cô sẽ cháy đến xương cốt cũng không còn.
Ngược
lại, nếu cô có thể giữ được yên lặng, tốt nhất là ngồi im đừng gây ra bất kỳ
tiếng động nhỏ nào thì có thể vượt qua cơn bão tố này, đợi anh từ từ bình tĩnh
lại. Kinh nghiệm rất nhỏ ấy cô đã dần dần tích lũy được trong thời gian hai
người sống với nhau.
Thực
tế, Lâm Tự rất hiếm khi có tâm trạng xấu, đương nhiên cũng ít khi có tâm trạng
đặc biệt vui vẻ. Mặc dù khi Lâm Tự bộc lộ rõ cảm xúc của mình thì Lạc Trần sẽ
thấy anh giống một người đang sống hơn, nhưng sau mỗi lần như thế, Lạc Trần
thấy thôi cứ để anh quay về phái Cổ Mộ đi. Nghe Lạc Sa nói, đệ tử của phái Cổ
Mộ đều không ham muốn bất cứ thứ gì, mặt hầu như không bao giờ biểu lộ cảm xúc.
Lâm Tự
không phải không có ham muốn nhưng khả năng khống chế biểu cảm trên nét mặt của
anh khiến người khác hết sức khâm phục.
Sự thản
nhiên ung dung của anh đối với cô mà nói, chính là tiền đề để mối quan hệ của
hai người có thể kéo dài.
Lạc Sa
là em trai của Lạc Trần, hiện đang học trung học, các thể loại tiểu thuyết như
võ hiệp, giả tưởng, khoa học viễn tưởng… đều đọc không sót tí gì, nói theo cách
của cậu thì là: “Thông hiểu Đông Tây”, tự cho mình là nhất.
Đương
nhiên cậu cũng không nói rõ với Lạc Trần, những truyền nhân của phái Cổ Mộ còn
có tên gọi khác là: “Hoạt Tử Nhân [1]”. Mặc dù biết rõ chị rất thương mình
nhưng đối với việc liều mạng tuyên chiến với quyền uy của Lâm Tự, chị cậu không
thể làm bừa.
[1] Hoạt Tử Nhân:
người ngu ngốc, vô dụng, đồ bỏ đi.
Vì thế
cậu đành vừa rót vào đầu chị những suy nghĩ kiểu như Lâm Tự đến từ phái Cổ Mộ,
vừa tự cười thầm trong lòng. Cậu cũng tin rằng, đã làm việc lớn thì không cần
câu nệ tiểu tiết, trước mắt cứ thực hiện chính sách mưa dầm thấm đất với chị,
đợi đến khi mình có đủ năng lực rồi mới trả thù anh ta cũng chưa muộn.
Đương
nhiên, Lạc Trần không hề biết tí gì về âm mưu hết sức trẻ con đó của Lạc Sa, cô
cũng chẳng có thời gian để đọc bất kỳ thể loại tiểu thuyết nào, bất luận là
truyện kiếm hiệp hay tình cảm thì cô đều thấy nội dung của chúng rất xa rời
thực tế. Quan trọng là, những thứ đó chẳng giúp ích gì cho tình trạng của cô
bây giờ.
Tình
trạng của Lăng Lạc Trần như thế nào?
Cô là
sinh viên năm thứ ba khoa Ngoại ngữ của trường đại học C. Trong con mắt người
khác, cô là một sinh viên ngoan, thành tích học tập ở mức trung bình khá. Mặc
dù không tích cực chủ động tham gia các hoạt động ngoại khóa của trường, nhưng
nếu được yêu cầu, cô cũng chưa bao giờ từ chối. Cô rất có tài trong việc lắng
nghe ý kiến của người khác, còn phối hợp lại một cách ăn ý.
Vì thế,
dù không tiếp xúc nhiều với các bạn nhưng trong trường cô vẫn rất được yêu quý.
Đi trên đường, thường sẽ có những người nhìn rất quen tới chào hỏi, cô cũng sẽ
cười và gật đầu đáp lễ.
Nói
theo cách của cô bạn thân Mông Mông thì: cái gật đầu xã giao của Lăng Lạc Trần
là dành cho khắp thiên hạ, nếu cô đi trên con đường chính trong trường thì mọi
người sẽ nhìn thấy hình ảnh cô gật đầu liên tục, giống như con búp bê hay treo
trên xe ô tô ấy, tần suất đều đặn, không lúc nào nghỉ. Mông Mông đã từng rất
thắc mắc: “Lăng Lạc Trần, sao hành động gật đầu hệt gà mổ thóc rất dở hơi, cộng
thêm nụ cười vô cảm như trên biển quảng cáo của cậu nhìn lại tao nhã đến thế?”.
Lúc ấy
Lạc Trần không nói gì. Tao nhã, cô chưa bao giờ nghĩ mình và hai từ ấy có liên
quan với nhau.
Tao
nhã, đấy chẳng phải là phong thái đặc quyền của những người giàu có hay sao?
Cô vốn
là người sống hòa đồng thân thiện với tất cả mọi người, đây là bản năng có được
từ nhỏ khi còn sống ở cô nhi viện, hoàn toàn không dính dáng gì tới hai từ “tao
nhã”.
Còn
việc giữ cho nụ cười trăm lần như một thì đó là công lao của con người có bản
tính hà khắc đã rèn luyện cô với cường độ cao trong suốt hơn hai năm gần đây.
“Đau
à?”, Lâm Tự không giảm tốc độ, liên tiếp vượt hết xe này đến xe khác.
Lạc
Trần sớm đã chuẩn bị tâm lý, nắm chặt tay cầm ở cửa xe, mặc cho chiếc xe lắc
qua lắc lại.
“Một
chút”, cô hết sức kiềm chế đáp, mặc cho vai mình đang kêu la phản đối: “Gì
mà chỉ một chút, đau tới bầm tím hết cả rồi!”.
“Đừng
tự cho mình là may mắn. Muốn an toàn, lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác.” Sau
trận cuồng phong, Lâm Tự đột nhiên mở miệng, dường như anh muốn ám chỉ điều gì
đó.
Lạc
Trần lập tức kiểm điểm lại xem mình đã làm gì khiến anh tức giận. Vốn tưởng Lâm
Tự không vừa ý vì chuyện khác, mình không làm phiền tới anh là được. Ai ngờ vấn
đề lại bắt nguồn từ con người luôn thận trọng từ lời nói đến hành động như cô.
Nhìn sắc mặt Lâm Tự thì có vẻ cơn giận sắp bùng nổ đến nơi, nếu như tốc độ
không khiến anh hạ hỏa thì cô đành giơ mặt ra hứng chịu vậy.
Đừng
trách cô nhu nhược, cái gọi là giơ mặt ra hứng chịu, cùng lắm là bình tĩnh quan
sát sự thay đổi trong thái độ của anh, hoàn toàn không phải là tốn công hao sức
để chuyển sự chú ý của anh vào chuyện khác.
Bất ngờ
là Lâm Tự chỉ cằn nhằn thêm vài câu rồi cũng không nói gì nữa. Cái gì cũng nói
hết ra vốn không phải là tác phong của anh.
Hôm nay
anh đột nhiên lại tới trường đón cô, đây là điều cực kỳ bất thường.
Mặc dù
Lâm Tự chưa bao giờ nói ra nhưng Lạc Trần cũng có thể cảm nhận được, anh không
muốn công khai mối quan hệ giữa hai người.
Lần đầu
tiên gặp Lâm Tự chính là ở trong đại học C. Sở dĩ Lạc Trần có thể nhớ rõ như
vậy là bởi vì sau ngày hôm ấy, thế giới của cô – tổ ấm mà cha mẹ nuôi gây dựng
– đã sụp đổ tan tành.
Lạc
Trần nhớ rất rõ, ngày cô tới đăng ký nhập học là ngày mùng Ba tháng Chín. Ngày
đăng ký chính thức vốn là mùng Sáu tháng Chín nhưng ngày mùng Ba hôm đó đúng
lúc cha mẹ nuôi đi tỉnh khác chưa về, trường của Lạc Sa cũng đã khai giảng vào
học rồi, Lạc Trần ở nhà không biết làm gì, liền nghĩ hay đến trường trước, dọn
dẹp phòng kí túc xá một chút, tới khi vào học chính thức sẽ không quá gấp gáp.
Chủ yếu là cô không muốn làm phiền cha mẹ phải tốn thời gian chuyển hành lý cho
mình, việc làm ăn hằng ngày cũng đủ khiến họ vất vả rồi, tuổi tác đã cao, cô
không muốn họ phải vì cô mà chạy đi chạy lại giữa trời nắng chang chang nữa.
Tháng
Chín, những sinh viên cũ đã vào học từ lâu nên trong trường đại học C khá nhộn
nhịp, náo nhiệt. Lạc Trần cầm giấy trúng tuyển tới khoa Ngoại ngữ làm thủ tục,
do cô đến khá sớm nên hoàn thành thủ tục cũng nhanh chóng, thuận lợi hơn. Chỉ
có phần kiểm tra sức khoẻ là phải đợi tới ngày khai giảng chính thức, tất cả
các tân sinh viên cùng tiến hành kiểm tra một lúc.
Về việc
chỗ ở, nghe nói ký túc mới vừa xây xong, có nhiều thay đổi về quy chế mà bên
Văn phòng trường vẫn chưa nhận được thông báo nên Lạc Trần phải tự đi tới phòng
Quản lý ký túc hỏi.
Sau khi
đi vòng vèo vài lượt Lạc Trần mới tìm thấy một tòa nhà nhỏ cao năm tầng trông
rất cũ kỹ, mặt bên hông có treo một tấm biển: Khu ký túc xá số Một – Đại học C.
Chắc là ở đây rồi.
Nằm
giữa những tòa nhà ký túc mới xây xung quanh, tòa nhà nhỏ và thấp này trông
càng lạc lõng.
Lấy
được chìa khóa, Lạc Trần đi lên tầng. Ổ khóa dùng trong tòa nhà này vẫn là loại
ổ khóa móc ngoài, nhìn đã thấy lạc hậu rồi.
Bên
ngoài phòng 415 còn không thấy ổ khóa. Lạc Trần nhẹ nhàng gõ cửa, phía trong im
lìm. Cô đẩy cửa nhìn vào, bên trong không có người, phòng rất bừa bãi, bình
nước, túi nilon, giấy các loại trên giường dưới đất chỗ nào cũng thấy.
Lạc
Trần thở dài, xem ra sẽ phải mất cả buổi để tổng vệ sinh đây.
“Làm gì
thế?”
Một
tiếng hét từ đâu vang lên khiến khi Lạc Trần giật mình, sợ hãi tới mức lùi về
phía sau một bước. Mắt còn chưa kịp nhìn xem là ai, cô đã giẫm phải chiếc túi
nilon dưới đất mà trượt ngã.
Cắn
chặt răng, nhắm mắt nghe tiếng đầu mình đập cốp một cái xuống nền nhà, đợi qua
cơn đau và sự choáng váng, cô mới từ từ mở mắt ra.
“Cô mau
đứng dậy, đi theo tôi.”
Người
đứng ở cửa phòng dáng cao gầy, nhìn rất phong độ, chỉ có điều ánh mắt vô cùng
tức tối.
Lạc
Trần lấy lại tinh thần, không biết đã vịn vào cái gì để đứng dậy, tìm lại giọng
nói của mình: “Đi đâu?”.
“Phòng
Bảo vệ!”
Lạc
Trần có phần thắc mắc: “Tới phòng Bảo vệ làm gì?”.
“Không
đi?”
“Không
đi.”
Lạc
Trần cảm thấy người này thật kỳ lạ. Nhưng cái người kỳ lạ ấy xem ra không dễ
chọc. Cô dứt khoát chả thèm để ý tới anh ta nữa, bắt đầu kiểm tra đồ đạc trong
phòng, chuẩn bị vứt rác, quét dọn một lượt.
“Cô
cũng can đảm đấy nhỉ?”
Lần này
Lạc Trần thật sự đã có chút tức giận: “Tôi dọn rác của tôi, can gì tới anh?”.
“Ai có
thể chứng minh đấy là rác của cô, hả?”
Lạc
Trần nhìn người trước mặt từ đầu tới chân, anh ta mặc một chiếc áo thun trắng,
phía dưới là quần thể thao, mặc dù ăn mặc khá tùy tiện nhưng nhìn qua cũng thấy
giá của bộ đồ đó không hề rẻ.
Cô lập
tức gạt đi sự đoán mò ngu xuẩn vừa rồi của mình, hỏi thẳng: “Anh là người của
phòng Bảo vệ?”.
“Không”
“Vậy
anh cần chỗ rác này?”
Lạc
Trần thật sự là cực chẳng đã mới hỏi, cũng nhẹ nhàng uyển chuyển hết mức rồi.
Cô chỉ có thể đoán anh ta sợ cô chiếm mất địa bàn nên mới tỏ ra không khách sáo
như thế.
“Tôi
không cần chỗ này, tôi cần chỗ rác cô mang đi tối qua.”
Lạc
Trần chỉ vào mình: “Tôi? Hôm nay tôi mới đến đây!”.
Anh ta
tự kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống: “Cô đừng quanh co. Chúng ta nói thẳng đi,
cô mang những thứ hôm qua lấy đi trả lại đây, tôi sẽ không truy cứu nữa”.
Lạc
Trần giơ chùm chìa khóa đang cầm trong tay lên: “Chắc anh hiểu lầm rồi, hôm nay
tôi mới tới làm thủ tục nhập học, đang chuẩn bị thu dọn phòng ký túc. Nếu anh
muốn có thể kiểm tra lại một lượt, được thì mang đi vứt hết giúp tôi luôn càng
tốt”.
Nhưng
người đó vẫn không tin: “Cô cũng lắm chiêu thật đấy. Lần trước dẫn theo một đứa
nhỏ xông vào phòng, lần này lại tới để nhập học, lục lọi đồ đạc như chỗ không
người”.
Lạc
Trần nghe anh ta nói mà rối tung lên không hiểu, đành trả lời: “Anh có chứng cứ
gì mà nói tôi lấy đồ của anh?”.
“Thế cô
có gì chứng minh mình không lấy?” Thực ra anh ta cũng hiểu, không bắt được tận
tay cô trộm đồ, dù có đưa được cô tới đồn cảnh sát, nhưng nếu cô nhất quyết
không chịu hợp tác thì cũng đành thôi, vì thế lúc đầu anh mới mở miệng định
thương lượng, mặc dù mấy câu thương lượng đó nghe như ra lệnh.
“Utah,
không phải cô ấy!”
Một
giọng nói khác vọng từ cửa vào, Lạc Trần lúc ấy mới để ý bên ngoài còn có một
người nữa. Anh ta cũng rất cao, không có vẻ gì là tức giận, trông khá đáng tin.
Đương nhiên cảm giác đó sau này đã được chứng minh là hoàn toàn sai lầm, hoàn
toàn lệch lạc.
Đấy là
lần đầu tiên Lâm Tự xuất hiện trong cuộc đời của Lạc Trần. Sự xuất hiện của anh
đã chứng minh việc Utah một mực coi cô là kẻ trộm hoàn toàn là do hiểu lầm,
giúp cô không bị oan. Nhưng sự quen biết này lại được ấn định là sự mở màn cho
một loạt những đau khổ của Lạc Trần trong tương lai.