Sáng
sớm hôm sau, Lạc Trần phải ra ngoài giải quyết công việc, lại không yên tâm khi
để em ở nhà một mình nên cô đưa Lạc Sa tới trường. Tính thời gian thì giờ này
Trung tâm Thương mại cũng đã mở cửa, cô vội tới đó đứng đợi các chủ nợ. Gặp
mặt, Lạc Trần nói ra suy nghĩ và cách giải quyết của mình. Mới bắt đầu mọi
người không có ý kiến gì, nhưng khi thảo luận tới bản chất của vấn đề thì lập
tức có mâu thuẫn. Bọn họ ai cũng muốn được trả tiền ngay, không muốn cho cô trả
góp, nhưng nếu không bán nhà thì Lạc Trần làm sao có khả năng trả hết ngay món
nợ lớn này. Bọn họ nói mãi nói mãi, càng nói càng kích động, vây Lạc Trần vào
giữa, bắt đầu to tiếng.
Người
thì nói: “Lạc Trần à, mọi người ai cũng khó khăn, nếu nhà cháu không trả tiền,
các cô các bác đây cũng không có tiền mặt để lưu chuyển, như thế sao có thể
tiếp tục làm ăn được, chẳng phải xong đời hay sao?”, người lại nói: “Có phải
định không trả tiền không. Nhà họ Lăng này cũng thật không có mắt nhìn người,
nhận về cái con ranh này, còn để nó đứng ra quản tiền, thế tiền đi đâu hết
rồi?”. Nói xong liền có người hưởng ứng, túm chặt lấy Lạc Trần không cho cô đi.
Lạc
Trần dở khóc dở cười, có trăm cái miệng cũng không thể giải thích. Chẳng thể
nói rõ ràng với những người này, họ là loại người gì chứ, đều là những người
dùng miệng thay loa thu hút khách hàng tới, giải thích với họ chẳng phải là múa
rìu qua mắt thợ, tự tìm đến chỗ chết hay sao? Cô đành phải đợi cho họ nói xong
rồi mới thử thương lượng lần nữa.
Khi Từ
Man Chi và Thư ký Đồng Ngỗ tới, vừa lúc nhìn thấy tất cả tiểu thương ở một tầng
của Trung tâm Thương mại vây quanh một cô gái có sắc mặt trắng bệch, mồm năm
miệng mười tranh nhau nói. Cô gái đó đứng ở giữa, mọi người thi nhau giằng kéo
nhưng cũng không thấy cô ấy tỏ ra lúng túng hay khổ sở, vô cùng bình tĩnh, chỉ
cúi đầu không biết là đang suy nghĩ điều gì. Sự ồn ào xung quanh và sự im lặng
điềm nhiên của cô gái ấy tạo nên sự tương phản mạnh mẽ, một cô gái chẳng quá
đặc biệt, nhưng lại nổi bật lên ở đó, khiến người ta nhìn vào có cảm giác bình
yên.
Từ Man
Chi ra hiệu cho Đồng Ngỗ đi tìm hiểu tình hình, còn mình thì quay người đi lên
lầu.
Từ Man
Chi là người sở hữu tòa Trung tâm Thương mại này, tất cả những tiểu thương kinh
doanh ở đây đều phải nộp tiền thuê cửa hàng cho bà, đồng thời cũng phải chịu sự
quản lý của bà, vì thế sự xuất hiện của Đồng Ngỗ giúp tình hình tạm thời được
khống chế. Thực ra, lúc này Trung tâm Thương mại đã bắt đầu mở cửa kinh doanh,
bọn họ thảo luận việc riêng nhưng lại gây ra tình trạng náo động thế này, theo
quy định sẽ bị phạt tiền. Đồng Ngỗ sau khi hỏi rõ sự tình, nhìn kỹ Lăng Lạc
Trần một lượt, vừa rồi anh cũng nhận thấy Chủ tịch Hội đồng quản trị quan sát
cô khá lâu.
Anh nói
với đám tiểu thương đang vây quanh đó: “Giờ Trung tâm Thương mại đã bắt đầu mở
cửa kinh doanh, có việc gì thì để sau khi hết giờ rồi giải quyết”.
Những
người kia cũng tự biết việc này không thể giải quyết trong một sớm một chiều
nên đồng ý để Lăng Lạc Trần quay lại vào cuối giờ làm.
Đồng
Ngỗ lại quay người sang nói với Lăng Lạc Trần: “Cô Lăng phải không? Chuyện của
cha mẹ cô Trung tâm cũng có nghe nói, chúng tôi cũng đã cử người tới giúp đỡ
việc tang sự cho họ, xin cô bớt đau buồn. Nhưng tiền thuê cửa hàng hằng tháng
có chút vấn đề, mời cô lên lầu cùng tôi giải quyết có được không?”.
Khi
Đồng Ngỗ xuất hiện thì Lạc Trần cũng đã ngẩng đầu lên, thấy anh nhanh nhẹn
thuần thục chào hỏi mấy tiểu thương kia, chỉ vài câu đã giải tán được đám đông,
cô rất khâm phục. Một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai như vậy nhưng làm việc lại
rất chuyên nghiệp, nếu cô được như thế thì bản thân và em trai đã không phải
chịu ấm ức gì rồi. Đang bận suy nghĩ nên khi Đồng Ngỗ nói chuyện với cô, cô đã
không để ý. Đồng Ngỗ thấy cô lại cúi đầu như suy nghĩ gì đó, liền vươn tay ra
kéo cô. Lạc Trần lúc này mới nhận ra là anh vừa nói chuyện với mình, bất giác
mặt đỏ lựng.
Đồng
Ngỗ nhắc lại một lần nữa, Lạc Trần vội vàng gật đầu rồi đi theo anh lên tầng.
Thì ra
tiền thuê cửa hàng của cha mẹ năm nay vẫn chưa trả, hình như có nói là sau lần
đi lấy hàng này về sẽ trả hết một lượt. Họ đặt cược tất cả vào chuyến hàng này
nên có bao nhiêu tiền mặt đều đem theo hết. Bởi thế, cửa hàng dù có đặt cọc
tiền, nhưng một phần trong đó bị trích ra để trả tiền thuê. Việc này vốn do
phòng Kinh doanh phụ trách, Đồng Ngỗ hoàn toàn có thể không can thiệp vào,
nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ bé đơn độc đứng đó, kiên cường đối mặt với biến cố
lớn của gia đình, gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, anh muốn giúp cô giảm bớt một
phần gánh nặng, ít nhất cũng muốn nói rõ với cô rằng, sẽ không truy đòi nửa năm
tiền thuê cửa hàng còn thiếu nữa. Lạc Trần ngồi đối diện Thư ký Đồng Ngỗ, nghe
anh nói hết sức chăm chú nghiêm túc, tâm trạng càng lúc càng trầm xuống, sao
chẳng có nổi một tin tốt thế này?
“Cô còn
muốn tiếp tục thuê cửa hàng này không?”, Đồng Ngỗ hỏi.
“Thuê!”,
trả đủ tiền thuê cửa hàng, không rút tiền đặt cọc ra, cô có thể cho thuê lại
cửa hàng, ít nhiều thì cũng có một khoản thu nhập cố định, dù sao cũng tốt hơn
là rút hết ra để rồi tiêu sạch.
Đồng
Ngỗ lập tức thảo ra một bản thỏa thuận, nội dung là dùng hàng hóa thay tiền mặt
để trả tiền thuê cửa hàng cho Trung tâm Thương mại, Trung tâm sẽ không truy cứu
số tiền nợ còn thiếu nữa. Trong lúc Lạc Trần còn đang đọc bản thỏa thuận thì
điện thoại nội bộ trong phòng đổ chuông.
Đồng
Ngỗ nhấc điện thoại lên nói: “Vâng, thưa Chủ tịch, là việc vợ chồng ông chủ
Lăng còn thiếu tiền… Vâng, đấy chính là con gái của họ… Vâng, hiện giờ đang ở
chỗ tôi, đang định ký một thỏa thuận để giải quyết việc nợ tiền thuê cửa hàng…
Vâng, tôi sẽ đưa cô ấy vào ngay”.
Dập máy
xuống, anh quay sang nói với Lăng Lạc Trần cũng vừa ký xong thỏa thuận: “Chủ
tịch của chúng tôi muốn gặp cô. Mời!”.
Lăng
Lạc Trần rất thắc mắc, Chủ tịch gặp tôi để làm gì? Nhưng bản tính cô từ nhỏ đã
quen phục tùng, cũng không nghĩ gì nhiều bèn đứng dậy, đi theo Đồng Ngỗ vào
trong.
Phòng
Chủ tịch thông với phòng của Thư ký Đồng Ngỗ, ở giữa được ngăn cách bằng một
tấm kính kéo dài từ trần xuống đến tận mặt sàn, phòng trong có thể nhìn ra
phòng ngoài nhưng phòng ngoài không thể nhìn vào phòng trong. Thư ký Đồng mở
cửa tiến vào, Lạc Trần đứng ở ngoài chờ một chút rồi mới bước vào theo.
Trong
phòng không khí vô cùng nghiêm túc. Chủ tịch trẻ tới mức khiến Lạc Trần phải
kinh ngạc. Bà ăn mặc tao nhã, có điều vẻ mặt lạnh băng, không biết trong đầu
đang nghĩ gì. Vị Chủ tịch thấy họ vào, liền đứng dậy đi ra ghế sofa ngồi, mời
cô ngồi phía đối diện. Thư ký Đồng đi pha trà rồi quay lại đứng phía sau Chủ
tịch.
Lăng
Lạc Trần ngồi đó, thẳng lưng, đợi Chủ tịch mở lời. Chủ tịch nhấp một ngụm trà
rồi mới nói: “Chào cô Lăng, tôi là Từ Man Chi, là người sở hữu Trung tâm này,
cũng có thể nói tôi chính là cấp trên của cha mẹ cô”. Nói đến đây, bà quay đầu
lại nói với Thư ký Đồng: “Anh cứ lo việc của mình đi, tôi có chuyện riêng muốn
nói với cô Lăng”. Đồng Ngỗ gật đầu, sau đó nhìn Lăng Lạc Trần, Lạc Trần đúng
lúc ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, dường như trao đổi điều gì, mà dường như
cũng không phải. Đồng Ngỗ quay người đi ra.
Từ Man
Chi mặt không để lộ cảm xúc ngồi quan sát Lạc Trần, cũng chưa vội nói thêm gì,
dường như đang muốn thử thách tính kiên nhẫn của cô gái trước mặt. Lạc Trần
không liếc ngang liếc dọc, chỉ cúi đầu nhìn chăm chăm vào mũi giày của Từ Man
Chi. Đây là thói quen của cô khi tiếp xúc với người lớn từ nhiều năm nay, nếu
đối phương không nói gì, cô sẽ cúi đầu nhìn mũi giày của người ta, thể hiện sự
khiêm tốn và tôn trọng, cho tới khi đối phương nói, cô sẽ ngẩng lên và nhìn
thẳng vào mắt họ. Vì vậy, Lăng Lạc Trần luôn được nhận xét là rất lễ phép.
Từ Man
Chi lặng lẽ quan sát cô hồi lâu, một nụ cười dần dần hiện lên trên khóe môi bà,
không để nụ cười đó được nở rộng, bà từ từ nói: “Chuyện nhà cô, tôi đã biết
rồi. Giờ nói tới tình hình của cô đi, xem tôi có thể giúp được gì cho cô
không?”.
Giọng
Từ Man Chi trầm ấm, nghe rất dễ chịu.
Lạc
Trần cũng đã từng nghe cha mẹ nhắc đến vị chủ nhân này, nghĩ chắc bà ấy và họ
cũng chẳng có giao tình sâu sắc, thậm chí là rất ít gặp mặt. Rất tự nhiên cô
coi những lời Từ Man Chi nói là những lời khách sáo, vì thế chỉ trả lời đơn
giản: “Chuyện hậu sự của cha mẹ, được sự giúp đỡ của Trung tâm và họ hàng, đều
đã sắp xếp xong rồi. Vừa rồi Trung tâm còn giảm bớt tiền thuê cửa hàng cho gia
đình cháu, cảm ơn Chủ tịch nhiều lắm”.
Lạc
Trần nói rất thành khẩn, cô thật sự cho rằng đối với người kinh doanh Trung tâm
này, chịu làm như thế đã là quá tốt rồi.
Từ Man
Chi gật đầu, cầm cốc trà trên bàn lên nhưng không uống, cũng chẳng nói gì. Một
lúc sau, bà mới hỏi: “Nếu đã sắp xếp ổn rồi, vậy chuyện tranh cãi ở dưới lầu là
vì lý do gì?”.
Lạc
Trần thật thà trả lời: “Cha mẹ cháu khi đi lấy hàng có nhận lời lấy giúp một
vài người nữa. Giờ xảy ra chuyện thế này, tiền thì không thấy đâu, nhưng nợ thì
vẫn phải trả”.
Lạc
Trần nói rất thành khẩn, cô thật sự cho rằng đối với người kinh doanh Trung tâm
này, chịu làm như thế đã là quá tốt rồi.
Từ Man
Chi gật đầu, cầm cốc trà trên bàn lên nhưng không uống, cũng chẳng nói gì. Một
lúc sau, bà mới hỏi: “Nếu đã sắp xếp ổn rồi, vậy chuyện tranh cãi ở dưới lầu là
vì lý do gì?”.
Lạc
Trần thật thà trả lời: “Cha mẹ cháu khi đi lấy hàng có nhận lời lấy giúp một
vài người nữa. Giờ xảy ra chuyện thế này, tiền thì không thấy đâu, nhưng nợ thì
vẫn phải trả”.
“Bao
nhiêu?”
“Hơn
năm mươi vạn.”
Từ Man
Chi cúi đầu nói: “Một con số không nhỏ”.
“Vâng.”
“Cô có
thể trả được không?”
Lạc
Trần gật đầu, rồi lập tức lại lắc đầu. Tiền cô có thể trả hết, nhưng bao giờ
trả hết thì cô cũng không biết.
“Nhà
còn có em trai phải không?”
“Vâng,
vừa vào cấp hai.”
“Còn
cô?”
“Cháu
đã tốt nghiệp trung học rồi.” Với tình hình hiện tại, cô rất khó có thể vào học
ở đại học C. Cho dù có nghĩ cách để trả hết cho mỗi chủ nợ một nửa số tiền thì
cô cũng không còn tiền mà nộp học phí nữa.
“Không
tham gia thi đại học à?”
Sau khi
Lăng Lạc Trần nhận được thông báo nhập học của đại học C, cha mẹ mặc dù không
mở tiệc đãi khách nhưng cũng mua rất nhiều hoa quả bánh kẹo, còn mời bạn bè
người quen tới để chúc mừng cô. Có điều, chuyện này chắc Từ Man Chi không biết.
Lạc
Trần cúi đầu, không nói. Cô biết đây là một cơ hội, nếu nhận được sự giúp đỡ
hoặc tiền trợ cấp từ chỗ Chủ tịch thì có thể vượt qua thời kỳ khó khăn này.
Nhưng cô dựa vào cái gì mà mở miệng ra yêu cầu người ta giúp đỡ? Tính cách của
cô là như vậy, hồi còn ở cô nhi viện, cho dù rất mong có người nhận nuôi mình
nhưng khi gặp mặt những người tới nhận con nuôi, cô cũng không thể nói năng
ngọt ngào, hay làm giống như những bạn khác, biểu diễn thứ gì đó để thể hiện
bản thân, thu hút sự chú ý của họ.
Từ Man
Chi đương nhiên hiểu thành cô đã thi trượt, trong tình huống này, cho dù là
người khéo ăn nói tới đâu, bà cũng không biết nói gì để an ủi cô gái đột nhiên
gặp phải cảnh ngộ quá bất hạnh như thế này.
Bà
ngừng lại một lát, điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi mới nói tiếp: “Vậy, cô
còn muốn tiếp tục kinh doanh nữa không?”. Ở Trung tâm có rất nhiều các cô gái
tầm trên dưới mười tám tuổi đứng bán hàng, hoàn cảnh gia đình khó khăn nên sớm
phải ra ngoài lăn lộn. Nếu Lăng Lạc Trần đồng ý tiếp tục ở lại Trung tâm làm
việc thì bà muốn giúp đỡ cũng tiện hơn, ví dụ có thể giảm tiền thuê cửa hàng
xuống.
Lạc
Trần nghe thấy Chủ tịch đề nghị như thế, lập tức lắc đầu: “Em trai cháu vẫn còn
nhỏ. Nếu thật sự phải đi làm, cháu muốn tìm một công việc có thể thuận tiện
trông nom em trai”. Mấy ngày hôm nay tâm tư cô rất hỗn loạn, thật sự vẫn chưa
nghĩ tới vấn đề này. Giờ nghĩ kỹ lại, nếu cô có thể trở thành sinh viên đại học
C, thì cơ hội kiếm tiền cũng nhiều hơn, có thể tìm được một công việc tốt hơn.
Từ Man
Chi gật đầu, tỏ ý rằng bà có thể hiểu. Mặc dù Lăng Lạc Trần thoạt nhìn rất vừa
ý bà, nhưng trước khi tìm hiểu rõ tình hình, chuyện của cô gái này bà không thể
can thiệp quá sâu, đấy cũng là phong cách làm việc nhất quán của bà.
Lạc
Trần thấy Chủ tịch không nói gì nữa, ngồi thêm một lát rồi đứng dậy: “Cảm ơn
Chủ tịch, nếu không còn việc gì nữa cháu xin phép ra ngoài”.
Từ Man
Chi đột nhiên bật cười, cô gái này rất điềm đạm mực thước, chắc đây được gọi là
cốt cách của người nghèo. Nhưng bà hoàn toàn không tán thưởng điều đó, bà thấy
cung cách ấy toát ra vẻ nghèo khó, cổ hủ.
Không
phải bà thích thú sự xu nịnh bợ đỡ, nhưng bà đã quen với những lời nói thẳng
thắn trong việc trao đổi liên quan tới lợi ích. Đối với bà, người như thế mới
thật, mới bình thường, thậm chí có thể thẳng thắn thừa nhận rằng, như thế mới
là người đáng yêu.
Người
như Lăng Lạc Trần bà đã lâu lắm chưa gặp. Dưới con mắt của bà, những người như
vậy hoặc là đang cố tỏ ra thanh cao, đợi cơ hội nhận được báo đáp tốt hơn nữa,
hoặc là không biết thích ứng, không hiểu thời cuộc, là những kẻ ngốc quá coi
trọng thể diện.
Nghĩ
đến đây, đột nhiên Từ Man Chi thấy mất hết hứng thú, cảm tình mà bà dành cho sự
điềm tĩnh của Lăng Lạc Trần trước đó, giờ đã hoàn toàn biến mất, “Được, tạm
biệt”.
Lạc
Trần nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Từ Man Chi, cô cúi người chào rồi
ra khỏi cửa. Cô hoàn toàn không biết rằng, giá trị của mình đối với Từ Man Chi
trong chớp mắt đã trở về con số không. Đương nhiên, cho dù có biết, cô cũng
chưa chắc đã để ý, với tình trạng hiện giờ của cô thì làm sao còn sức để nghĩ
tới chuyện gì khác. Có lẽ nguyên nhân chủ yếu là do cô hoàn toàn không kỳ vọng
quá cao vào bất kỳ ai. Không hy vọng, cũng có nghĩa là sẽ không phải thất vọng,
từ khi còn rất nhỏ, Lạc Trần đã học được điều này rồi.