Trang Chủ Đừng Vội

Chương 73: Chương 73: Chân Tướng




Edit: Băng Hạ Vũ

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Đảo mắt đã qua nửa tháng, trong không khí bận rộn vừa khẩn trương lại vừa vui mừng, cũng chỉ còn năm ngày nữa là tới ngày trăng tròn.

Sau nửa tháng, trong Vô Ngân Sâm Lâm thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng thú rống chim gáy, chỉ thấy một đám người ngựa từ bốn phía chạy tới. Đều là khách được phát thiệp mời nên Tư Lăng gia tộc cũng thay đổi phong cách trang nghiêm cổ xưa mà nhuộm mấy phần náo nhiệt vui mừng.

Hôm đó, dùng xong đồ ăn sáng, Tư Lăng Cô Hồng một mình ra ngoài thật sớm. Đường Niệm Niệm bị Chu Diệu Lang kéo vào sương phòng thử mấy bộ giá y mà các nàng khâu vá mấy ngày liên tiếp mới tạo được. Giá y này nhìn giống hệt bản vẽ. Bất kể là từ nguyên liệu hay là chi tiết hoa văn rất nhỏ trong đó cũng cực kỳ tinh xảo.

Đường Niệm Niệm mặc dù không thích bị người khác vây quanh đụng chạm nhưng thấy mấy người vẻ mặt tươi cười vui mừng pha lẫn mong đợi chuẩn bị ình, lại liếc thấy những dấu đỏ lưu lại trên ngón tay bọn họ, Đường Niệm Niệm cụp mắt, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, để mặc cho họ làm. Lúc thì giơ tay lúc thì xoay người rất biết điều làm cho các nữ nhân kia cũng có chút thụ sủng nhược kinh.

Bọn họ đều biết nàng không thích đeo quá nhiều nữ trang trên người, nhưng là mang ay mắn nên phải đeo lên, cũng một mực giản lược.

Đợi mấy nữ nhân dừng động tác sau đó đứng sang một bên nhìn Đường Niệm Niệm một thân hỷ phục trước mặt, trong mắt loé lên vẻ kinh diễm, cảm thán.

Dung mạo Đường Niệm Niệm vốn thanh nhã diễm lệ, xinh đẹp vô cùng, tạo cho người khác một cảm giác giống như thủy tinh điêu khắc trạm chổ mà thành. Cho dù đã mang bầu gần bốn tháng nhưng bụng nàng không hề lộ rõ. Lúc này, mái tóc nàng vẫn là kiểu tóc buộc đơn giản thường được Tư Lăng Cô Hồng làm, để ở sau lưng. Y phục đỏ đẹp mà không tục, mị hoặc nhưng không yêu diễm mặc trên người nàng càng làm nổi bật lên làn da trắng trong suốt, gò má trên mặt vì vậy mà đỏ ửng, hai mắt trong trẻo tĩnh lặng, khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười. Dáng người nhỏ bé cân đối, bờ vai như điêu khắc, eo thon nhỏ.

Nàng như vậy, chỉ lẳng lặng đứng ở đó thôi đã khiến cho người ta nhìn thất thần rồi, tựa như tiên trong tranh không thể chạm tới.

“Tiểu thư, thật đẹp! So với lần trước còn đẹp hơn!” Thù Lam tán thưởng nói. Nàng nói rất thật lòng thật tâm.

Ban đầu khi xuất giá ở Đường Môn, thân thể Đường Niệm Niệm giống như liễu yếu đào tơ, da thịt tái nhợt, mặc y phục đỏ tuy khiến nàng tuyệt mỹ vô song nhưng lại yếu đuối giống như chớp mắt liền có thể theo gió bay đi. Nàng lúc này da thịt hồng nhuận, cả người tràn đầy sức sống, phong hoa tuyệt đại.

“Chủ mẫu thật xinh đẹp!” Chị em Diệp Thị đồng thanh.

Đường Niệm Niệm chớp chớp mắt sau đó nở nụ cười: “Ta biết”

Nàng cũng biết dáng người dung mạo mình bây giờ rất đẹp.

Vừa nghe nàng thẳng thắn như vậy, bốn nàng bỗng chốc phì cười ra tiếng, nhất thời cả sương phòng tràn ngập tiếng cười trong trẻo dễ nghe của nữ nhân.

Đợi Tư Lăng Cô Hồng trở lại đã là buổi trưa, lúc này mấy nữ nhân giúp Đường Niệm Niệm thay lại xiêm y rồi tự giác ra ngoài sửa lại một số đường nét cho tinh xảo hơn một chút.

Trước khi đi trong tay Đường Niệm Niệm đã xuất hiện một hộp ngọc đưa cho các nàng.

Mấy nữ nhân sửng sốt, thấy ánh mắt Đường Niệm Niệm dừng trên tay mình nhất thời trong lòng chấn động sau đó cười cười nhận lấy.

Mặc dù các nàng đều có thuốc nhưng Đường Niệm Niệm có thể quan tâm các nàng như vậy, sự ân cần trong im lặng này thật làm cho lòng người ấm áp.

Cũng bởi vì giá y các nàng làm thật sự không phải dùng loại vải bình thường, trong đó từng sợi chỉ thêu trên hoạ tiết cũng cực kỳ hiếm khó, nếu không phải vậy thì đã không khiến ngón tay các nàng bị thương thành thế này.

Đường Niệm Niệm nhìn các nàng nhận thuốc nói: “Y phục rất đẹp, không cần sửa nữa.”

Chu Diệu Lang cười nói: “Chủ mẫu không cần lo lắng cho chúng muội, mấy chi tiết sau cùng này cũng rất đơn giản, không có gì khó khăn cả.”

Chị em Diệp Thị cũng cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy!” Nhưng ngay sau đó lại nháy mắt cười đùa: “Chủ mẫu nếu cảm động…. vậy chờ tiểu chủ tử sinh ra, hãy để muội cùng Mộc Hương làm bộ xiêm y thứ ba đi!”

Mộc Hương hai mắt sáng ngời gật đầu lia lịa.

Thù Lam nhất thời trợn mắt nói: “Các người thật giỏi tính toán, nhưng vì sao lại là thứ ba?”

Mộc Hương và Liên Kiều tâm ý tương thông làm sao lại không biết tâm tư của nàng, lúc này cười nói: “Bởi vì cái thứ nhất và cái thứ hai nhất định sẽ do chủ mẫu và trang chủ làm hoặc là mua đó.”

Thù Lam vừa nghe cũng không dám tranh giành cái thứ nhất và cái thứ hai nữa nhưng cái thứ ba này thì thế nào cũng phải giành.

Cuối cùng Chu Diệp Lang ở một bên cười mắng: “Còn không đi? Ở trước mặt trang chủ và chủ mẫu cãi nhau còn ra thể thống gì?” Không nhìn tới trang chủ đã nhìn sang mấy lần sao? Mấy người này thật là vui mừng quá mức rồi, không có mắt à?

Chị em Diệp Thị lè lưỡi, vội vàng hướng về phía Tư Lăng Cô Hồng cười nói: “Trang chủ, người và chủ mẫu nghỉ ngơi, chúng thuộc hạ ra ngoài trước!”

Thù Lam cũng thấy hành vi của mình quá cao hứng lớn mật, bất đắc dĩ cười nói: “Nô tì cáo lui.”

Mấy nữ nhân từng người rời đi, tùy tiện còn túm luôn quái xà và Lục Lục. Những ngày qua các nàng cũng làm quần áo mới ột hồ một xà, đợi xong thì cho chúng mặc. Những điều này đều đã được Đường Niệm Niệm cho phép, còn ra lệnh, phải mặc.

Nàng đã ra mệnh lệnh thì làm sao có đạo lý hai chúng nó không mặc?

Ánh nắng chói chang, ấm áp nhưng lại không thiêu nóng người.

Tư Lăng Cô Hồng nói muốn đi làm cơm, Đường Niệm Niệm liền lập tức lên tiếng theo sau.

Bên trong phòng ăn, Đường Niệm Niệm an vị ở một bên nhìn Tư Lăng Cô Hồng làm cơm. Tư Lăng Cô Hồng sợ nàng mang bầu không chịu được mùi dầu mỡ nhưng lại nghĩ xung quanh mình đặt bình phong chắc hẳn không có chuyện gì. Đường Niệm Niệm một tay cầm bánh ngọt vừa ăn vừa nhìn Tư Lăng Cô Hồng, bên môi luôn nở nụ cười.

Bữa trưa Tư Lăng Cô Hồng cũng không làm nhiều, chỉ có cháo tổ yến bổ dưỡng và một ít đồ ăn.

Đang nấu, Đường Niệm Niệm đi tới sáp lại gần, hai mắt đen bóng nhìn hắn, nụ cười trên mặt không hề giảm.

Tư Lăng Cô Hồng cười nói: “Muốn ăn ở đây à?”

“Ừm.” Đường Niệm Niệm gật đầu, tiện tay liền hỗ trợ bưng mấy món ăn để lên bàn trong phòng ăn bên trong.

Tư Lăng Cô Hồng bưng bát cháo tổ yến đang nóng đi tới, ngồi ở cái ghế Đường Niệm Niệm vừa ngồi, mỉm cười nhìn nàng đưa tay. Đường Niệm Niệm vô cùng tự nhiên ngồi lên người hắn, cả người dựa vào hắn, ánh mắt lưu luyến trên mặt hắn.

Tư Lăng Cô Hồng vòng tay qua người nàng, một tay bưng cháo một tay cầm muỗng. Mỗi thìa thổi nguội một chút lại dùng môi thử rồi mới đút tới miệng nàng, nhìn nàng nuốt xuống nở nụ cười nhẹ giọng hỏi: “Niệm Niệm rất vui?”

“Ừ.” Đường Niệm Niệm nuốt thức ăn trong miệng, gật đầu.

“Bởi vì các nàng?”

“Ừ.”

Chân mày Tư Lăng Cô Hồng nhíu nhẹ, không nói gì. Mặc dù nàng vì những người khác cười đến vui vẻ làm trong lòng hắn có chút ghen tỵ, nhưng cũng khiến hắn vui mừng. Loại mâu thuẫn này luôn phát sinh trên người hắn mấy hôm nay, song ngoài mặt lại không thể hiện ra.

Hắn không nói Đường Niệm Niệm cũng không hỏi, chỉ ngoan ngoãn ăn cháo, yên lặng nhai nuốt.

Hành động vừa đơn giản lại vừa đơn điệu, ở bên trong phòng ăn cũng không coi là tinh xảo, một chút thú vị cũng không có, ngược lại thời gian cũng trở lên chậm chạp yên tĩnh.

Đợi Tư Lăng Cô Hồng đút xong một chén cháo, Đường Niệm Niệm vươn lưỡi liếm mép một cái sau đó đột nhiên xoay người ôm thắt lưng Tư Lăng Cô Hồng, vùi đầu vào trong ngực hắn.

Tư Lăng Cô Hồng vốn muốn đút thêm cho nàng chợt dừng lại, để chén xuống, hai tay ôm nàng, thấp giọng gọi: “Niệm Niệm?”

“Cô Hồng ta rất vui!” Đường Niệm Niệm chôn trong ngực hắn thỏ thẻ.

“Ừ.” Tư Lăng Cô Hồng lẳng lặng ôm nàng, lưu luyến độ ấm và mùi hương trên người nàng.

Đường Niệm Niệm cúi đầu thì thầm: “Chu Diệp Lang, Thù Lam, Liên Kiều, Mộc Hương các nàng đều rất tốt!”

“Ừ.” Ánh mắt Tư Lăng Cô Hồng dao động.

Đường Niệm Niệm lại nói: “Hồng Lê cùng Bạch Lê rất thú vị!”

“….Ừ.” Hai con vật kia đều là đực đấy.

“Chiến Thương Tiễn, Lý Cảnh tuy nói ít nhưng cũng rất biết làm việc, sẽ không phản bội, rất tốt.”

“….Ừ.” Nàng đang khen ngợi những nam tử khác.

Đường Niệm Niệm ngẩng đầu nở nụ cười rực rỡ giống như hoa quỳnh nở rộ dưới ánh trăng, hai má ửng hồng cười càng rực rỡ hơn: “Bọn họ đối với ta rất tốt rất tốt, luôn quan tâm ta thích hay không thích, sẽ vì ta mà bị thương, sẽ giúp ta may y phục, sẽ ngâm loại trà ta thích uống, sẽ vì để ta vui mà làm đủ mọi chuyện….”

“Niệm Niệm.” Tư Lăng Cô Hồng cắt đứt lời của nàng.

Đường Niệm Niệm chớp chớp mắt: “Hửm?”

Tư Lăng Cô Hồng nói: “Ta sẽ đối với nàng tốt hơn!”

“Ừ.” Trái ngược với lúc trước, khi lần đầu nghe được hắn nói vậy nàng chỉ có hoài nghi và do dự, nhưng lúc này lại thoải mái cười tươi nói: “Ta tin chàng.”

Tư Lăng Cô Hồng thấp giọng nói: “Niệm Niệm không nên nghĩ tới người khác.”

Hắn kỳ thật rất bá đạo, tính độc chiếm rất mạnh mẽ.

Đường Niệm Niệm nói: “Thù Lam bọn họ không phải người khác.”

Ánh mắt Tư Lăng Cô Hồng hơi hơi dao động.

Lúc này may mắn cho đám Chu Diệp Lang không ở đây nếu không chỉ sợ sẽ bị liên lụy.

Đường Niệm Niệm ngẩng đầu lên hôn môi hắn, giọng nói mềm mại: “Bọn họ rất tốt với ta, không phải người khác.” Hai mắt đối diện với hai mắt Tư Lăng Cô Hồng, bình tĩnh nói: “Cô Hồng là người quan trọng nhất, ta thích nhất vẫn là Cô Hồng.”

Tâm tư của nàng luôn thể hiện trên mặt, thẳng thắn mà dễ đoán. Chẳng qua là thường ngày luôn lãnh đạm yên tĩnh, ánh mắt nàng cũng giống vậy, chỉ khi đối mặt với hắn mới tràn ngập đủ loại sắc thái linh động bức người.

Lời này nói ra khiến người ta chỉ cảm giác chân thành tha thiết, tìm không được một chút giả dối.

Hai tay Tư Lăng Cô Hồng ôm chặt nàng song không hề làm cho nàng cảm thấy khó chịu, lời ra đến miệng chỉ còn lại một chữ ‘ừm’ từ trong cổ họng nhẹ nhàng phát ra.

Đường Niệm Niệm cười nghiêng người hôn hắn, sau đó vui vẻ nói: “Còn muốn ăn nữa.” Ánh mắt nàng lóe sáng dừng trên bàn còn non nửa đồ ăn.

”Được.” Tư Lăng Cô Hồng mỉm cười bưng cháo tiếp tục đút, thỉnh thoảng lại lau miệng cho nàng.

Tính tình Đường Niệm Niệm luôn thù hận rõ ràng, quan niệm đạo đức luân lý ở trong mắt nàng cũng không coi trọng, nàng tự có nguyên tắc riêng của mình. Bất kể nàng đối với người khác lạnh lùng bao nhiêu, nhưng đối với người một nhà luôn vô cùng bao che khuyết điểm. Kỳ thật chỉ cần thật tâm thật ý tốt với nàng một chút, yêu thương một chút, nàng biết sẽ ghi ở trong lòng. Lại nói, nàng chính là mâu thuẫn như thế, tựa như vô cùng dễ bị cảm động nhưng để vào được lòng nàng lại vô cùng khó khăn.

Song nếu đã ghi ở trong lòng, nàng sẽ thật sự nhớ kỹ.



Buổi tối ba ngày sau, trăng sáng ngàn dặm, ánh trăng hơi lạnh rải xuống khắp nơi trên mặt đất, toàn bộ non nước xung quang giống như được bao bọc bởi một tầng voan trắng mỏng.

Tư Lăng Quy Nhạn từ Điện Trường Sinh đi ra ngoài, gió đêm thổi bay tóc hắn, Mắt thấy cảnh sắc xung quanh, hắn chợt mỉm cười, thảm đỏ tươi cùng ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo, hỗ trợ lẫn nhau lại hợp thành một loại xinh đẹp.

Hắn quay đầu nhìn cửa Điện Trường Sinh đóng kín chìm trong bóng đêm, nâng bước từ từ đi trở về. Ngón tay khẽ vuốt vệt máu trên làn da tái nhợt, ý cười trên khóe miệng càng đậm.

“Cha…” Một tiếng lẩm nhẩm trầm thấp từ đôi môi phát ra, tràn đầy sự ỷ lại cùng phức tạp.

Tư Lăng Quy Nhạn nhức đầu xoa mi tâm, một lát sau trở lại chỗ ở. Vừa bước vào sương phòng không lâu sau liền có thị nữ bưng chén canh đi đến “Quy Nhạn thiếu gia, thuốc của ngài.”

Tư Lăng Quy Nhạn gật đầu một cái: “Biết rồi.”

Thị nữ cũng không ở lại lâu, hành lễ rồi lui ra ngoài.

Trong sương phòng ánh sáng nhu hòa lập loè, Tư Lăng Quy Nhạn yên lặng nhìn chén thuốc, ngón tay nhẹ bưng lên rồi mạnh mẽ đặt xuống. Cuối cùng khẽ cau mày, trên trán lấm tấm mồ hôi, hắn đi vài bước tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ra cảnh sắc bên ngoài.

Ngoài cửa sổ, thanh sơn lưu thủy, ánh trăng trong đêm giống như bức màn bằng bạc.

Ngày kia chính là ngày trăng tròn, cũng là ngày Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm thành thân.

Tư Lăng Quy Nhạn khép chặt hai mắt, trong lòng nghĩ tới lời dặn dò của Tư Lăng Hoài Nhân vừa nãy khi ở Điện Trường Sinh thì đầu càng thêm đau nhức kịch liệt.

Gần đây tính tình của cha trở lên càng ngày càng vui buồn thất thường, đầu mình cũng càng ngày càng đau. Tư Lăng Quy Nhạn không khỏi vươn tay xoa bóp mi tâm, tim đập liên hồi khiến hắn gần như muốn gào ra thành tiếng.

Chén thuốc kia vẫn đặt trên bàn, mùi vị thoang thoảng bay ra không ngừng dụ dỗ hắn. Nhưng Tư Lăng Quy Nhạn lại không muốn uống, loại cảm giác không thể khống chế chính mình này khiến hắn càng thêm phiền não.

Sự phiền não này làm cho việc ngủ yên giấc cũng là một hi vọng xa vời.

Tư Lăng Quy Nhạn xoay người đi đến ghế nằm bên cửa sổ, nằm xuống nhắm mắt lại. Cơn gió mát ngoài cửa sổ mang đến mùi vị cỏ cây dễ chịu, có chút giống như mùi trên người nàng, loại mùi vị này làm cho người ta bình tĩnh khoan khoái.

Tư Lăng Quy Nhạn ngồi mãi cho tới khi ánh ban mai mờ nhạt hiện lên, màn sương mù thật mỏng buông xuống, hắn khẽ nhích người, bên ngoài liền truyền đến giọng của tỳ nữ: “Quy Nhạn thiếu gia đã tỉnh rồi sao?”

Tư Lăng Quy Nhạn nhíu mày, nụ cười càng sâu. Nếu là người hiểu rõ hắn sẽ biết được, hắn càng cười vui vẻ mị hoặc thì càng là khi tâm tình hắn không tốt.

Nhức đầu lại chịu gió lạnh suốt một đêm, cho dù sai lầm này là hắn tự chuốc lấy nhưng tâm tình vẫn không thể nào tốt lên.

Tư Lăng Quy Nhạn không đáp lời tỳ nữ kia, mà từ từ đứng dậy khỏi ghế nằm, một đêm ngồi ở đây khiến người hắn ê ẩm, đi lại cũng không linh hoạt. Vài bước đi tới trước bàn liền thấy chén thuốc đã lạnh như băng kia. Hắn nhìn một lúc rồi lấy ra một bình ngọc đổ một ít thuốc vào, ngửa đầu uống cạn số thuốc còn lại.

Sáng nay còn phải đi gặp cha, nếu không uống chỉ sợ sẽ chọc cha tức giận.

Huống chi nếu không uống thuốc này thì cơn đau đầu sẽ khiến hắn không thể chống đỡ nổi. Đến lúc đó sẽ không sao gạt được ánh mắt của cha. Nếu cha hỏi tới thì. . .

Tư Lăng Quy Nhạn cảm thấy cho dù hắn làm thế nào thì cũng không thể giấu diếm được Tư Lăng Hoài Nhân bất cứ chuyện gì.

Làm xong hết thảy, hắn cất bình ngọc đi, sau đó đứng dậy đi tắm.

Đợi tắm rửa xong, tỳ nữ hầu hạ hắn mặc xiêm y. Lúc này hắn đem bình ngọc bỏ vào trong túi áo, rồi đi tới Thiên Vãn Điện.

Thiên Vãn Điện lúc này mọi cuộc nói chuyện đều liên quan tới hôn sự của Tư Lăng Cô Hồng, Tư Lăng Quy Nhạn lẳng lặng đứng ở bên trái ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng Tư Lăng Cô Hồng. Trong điện này, đừng nhìn mọi người vui vẻ hòa thuận, thực tế phe phái đã chia ra rõ ràng, mọi người đều biết hôn sự lần này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.

Ít nhất là hắn biết, đơn giản vì hắn tham dự trong đó.

Thẳng đến khi tan điện, mọi người chậm rãi rời đi. Tư Lăng Quy Nhạn cực nhanh đuổi kịp Tư Lăng Cô Hồng, ở bên cạnh hắn cười nói: “Ngày mai sẽ là ngày ca ca cùng tẩu tử thành thân, đệ đệ chúc mừng ca ca.”

Tư Lăng Cô Hồng lãnh đạm liếc hắn một cái, không nói lời nào.

Tư Lăng Quy Nhạn thấy vậy không nói thêm gì nữa, nhưng bước chân vẫn không chậm đi theo hắn, không hề có ý rời đi. Trên đường đi ánh mắt Tư Lăng Quy Nhạn thỉnh thoảng lại liếc sang hắn, trong mắt lóe lên một tia sáng bất định, trong lòng cũng không nhịn được suy tư.

Hai người một kẻ yên tĩnh không tiếng động, một kẻ chìm trong hàng vạn suy nghĩ, bất tri bất giác liền đến thôn trang phía bắc của Tư Lăng Cô Hồng.

Hai người vừa bước vào liền thấy đám sương tràn ngập bên trong, Đường Niệm Niệm mặc một bộ quần áo màu lam nhạt, đang dụ dỗ Lục Lục uống thuốc. Màu lam như nước làm nên dưới nụ cười trên mặt nàng, giống như nước chảy trong suối, róc rách, lăn tăn, trong suốt thấy đáy, thanh mát tràn vào lòng người. Rõ ràng nàng gần ngay trước mắt, nhưng Tư Lăng Quy Nhạn lại dâng lên cảm giác hai người như ở hai thế giới. Phần khoan thai ấm áp kia cho tới bây giờ chưa từng thuộc về hắn.

“Cô Hồng?” Tiếng cười thanh thúy truyền đến. Bên kia Đường Niệm Niệm đã thấy bóng dáng Tư Lăng Cô Hồng trở lại.

Tư Lăng Cô Hồng mỉm cười, đi về phía nàng.

Bước chân Tư Lăng Quy Nhạn hơi chậm lại, sau đó nở nụ cười trào phúng đi tới, vừa đi vừa ủy khuất nói: “Tiểu tẩu tử, tẩu thật đúng là thiên vị a. Rõ ràng đệ đệ ở chỗ này, làm sao tẩu chỉ thấy mỗi ca ca lại không nhìn thấy đệ?”

Đường Niệm Niệm nghe vậy, sau khi được Tư Lăng Cô Hồng ôm vào trong ngực nhìn hắn một cái lãnh đạm nói: “Thấy rồi.”

Tuy Tư Lăng Quy Nhạn đã biết được tính tình nàng nhưng vừa nghe nàng nói như vậy vẫn không khỏi có chút bất đắc dĩ. Lúc này đành đi đến chỗ đối diện hai người ngồi xuống, cười nói: “Chẳng lẽ tiểu tẩu tử cảm thấy đệ đệ bộ dáng khó coi? Thấy thế nào cũng không lên tiếng gọi đệ đệ một tiếng, chỉ gọi ca ca?”

Đường Niệm Niệm không chút do dự lãnh đạm nói: “Không đẹp bằng Cô Hồng.”

Vẻ mặt Tư Lăng Quy Nhạn càng tỏ vẻ ủy khuất, hai mắt hẹp dài thanh tú xinh đẹp nhìn chằm chằm Đường Niệm Niệm, dường như phải nhìn đến khi nàng nói ra lời hắn thích nghe mới thôi.

“Không có chuyện gì thì đi đi.” Lúc này giọng nói lạnh nhạt của Tư Lăng Cô Hồng truyền đến, nói với Tư Lăng Quy Nhạn.

Tư Lăng Quy Nhạn mỉm cười bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt chuyên chú kia, cười nói: “Ca ca cũng thiên vị, chẳng lẽ không có chuyện gì thì đệ đệ không thể tới chỗ ca ca ngồi một chút?”

Hiển nhiên, Tư Lăng Cô Hồng không định cùng hắn dây dưa vòng vo nhiều lời.

Ánh mắt Tư Lăng Quy Nhạn lóe sáng, cũng biết rõ giới hạn của ca ca, huống chi lần này hắn đến đây đúng là có việc.

Tay áo mở ra, trong tay hắn liền xuất hiện bình ngọc đã chuẩn bị từ lúc trời chưa sáng, giao cho Đường Niệm Niệm cười nói: “Lần này đệ đệ thật sự có một chuyện muốn nhờ tiểu tẩu tử ra tay giúp đỡ, tiểu tẩu tử là luyện dược sư thiên phẩm, tự nhiên thông hiểu các loại thuốc, không biết tiểu tẩu tử có biết chén thuốc này có tác dụng gì không?”

Đường Niệm Niệm nhìn hắn một chút rồi đưa tay cầm bình ngọc trên bàn lên, mở nắp bình ra, chỉ ngửi qua rồi đưa ngón tay chấm một chút cho vào trong miệng.

Tư Lăng Cô Hồng lập tức túm tay nàng.

Đường Niệm Niệm nói: “Không sao.”

Lúc này Tư Lăng Cô Hồng mới từ từ buông tay ra.

Đường Niệm Niệm liếm sạch thuốc trên ngón tay, chớp chớp mắt nhìn về phía Tư Lăng Quy Nhạn.

Trên mặt Tư Lăng Quy Nhạn giữ vững nụ cười, nhưng bàn tay trong áo đã không vô thức nắm chặt. Có thể thấy được mặc dù trên mặt hắn không thay đổi nhưng trong lòng lại cực kì khẩn trương. Phần khẩn trương này có chút phức tạp, hắn vừa muốn Đường Niệm Niệm nhìn ra gì đó, vừa không hi vọng Đường Niệm Niệm nhìn ra cái gì. Vừa muốn thuốc này là thuốc trị đau đầu bình thường, vừa hoài nghi thuốc này thật sự có vấn đề.

Lúc này Đường Niệm Niệm cuối cùng cũng nhàn nhạt lên tiếng: “Đây là một loại mê dược, bên trong có máu từ tim của trùng khôi lỗi (*) và nước ép từ lá cây ma tâm thụ, loại dược này thường dùng để luyện chế nô bộc hình nhân, nếu uống từ nhỏ thì. . . có thể làm cho đối tượng bị hạ dược sinh ra sự ỷ lại và tôn kính không gì sánh được, bất cứ chuyện gì đều lấy người kia làm chủ, không cách nào cự tuyệt, phản kháng hay giấu diếm, đến cuối cùng trở thành con rối hình nhân trung thành nhất, không có gì khác biệt so với người thường, duy chỉ có tâm hồn là bị người kia sở hữu toàn bộ.”

(*) khôi lỗi = con rối, hình nhân. Trùng = một loại sâu.

Đôi mắt vốn mang ý cười của Tư Lăng Quy Nhạn mạnh mẽ co lại, thoáng cái cả người đều cứng ngắc.

Edit: Băng Hạ Vũ

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Giọng Đường Niệm Niệm một lần nữa vang lên: “Bây giờ trên người ngươi tràn ngập mùi mê dược, thời gian ngươi uống loại thuốc này không ngắn.”

Tư Lăng Quy Nhạn khẽ cụp mắt xuống, nụ cười trên khóe môi có chút mơ hồ không rõ. Đâu chỉ ngắn, từ lúc hắn bảy tuổi đi theo bên người Tư Lăng Hoài Nhân đã bắt đầu uống mãi cho đến ngày hôm nay. Thế nhưng lại là thuốc luyện chế nô bộc hình nhân?

Ha ha!

Tư Lăng Quy Nhạn có một loại xúc động muốn cười to một trận.

Hắn muốn hoài nghi, nghi ngờ tất cả những gì Đường Niệm Niệm nói đều là giả dối. Nhưng vẻ mặt Đường Niệm Niệm quá bình tĩnh, ánh mắt cũng chính trực thuần túy tìm không ra chút giả dối nào. Huống chi khi nói về dược vật, nàng so với ngày thường còn nghiêm túc hơn. Nàng như vậy bảo hắn hoài nghi thế nào? Nàng căn bản không có lý do nói láo trước mặt hắn.

Hắn nhất thời giật mình, hoá ra sự ỷ lại của hắn đối với Tư Lăng Hoài Nhân trong suốt thời gian qua đều không phải xuất phát từ thật tâm sao? Sự ôn nhu tham luyến của hắn cũng là hư giả? Như vậy, Tư Lăng Hoài Nhân đối với hắn cũng không hề có một chút tình cha con nào ư? Rõ ràng ngay từ lúc hắn bảy tuổi đi theo bên người ông ta đã bị hạ dược, nhưng ông ta luyện chế hắn thành con rối thì có tác dụng gì? Chỉ vì nghe theo mệnh lệnh của ông ta, vĩnh viễn không phản bội thôi sao?

Tư Lăng Quy Nhạn mặc dù không phải quá hiểu rõ Tư Lăng Hoài Nhân nhưng hắn cũng hiểu được vài phần. Tư Lăng Hoài Nhân không phải người như vậy, tuy ông ta cũng sợ bị phản bội, nhưng nếu phản bội thì chỉ cần giết đối phương là được, tội gì phải hạ dược hắn từ nhỏ chứ.

Đã vậy……….

Ông ta ình uống thuốc này rốt cuộc vì lý do gì?

“Không biết.” Giọng Đường Niệm Niệm nhàn nhạt truyền đến.

Tư Lăng Quy Nhạn hoàn hồn, lúc này mới phát hiện mình đã bất tri bất giác nói ra nghi vấn trong lòng.

“Tiểu tẩu tử…” Hắn lẩm bẩm gọi lên một tiếng, giọng hơi khàn khàn. Một lúc sau lại khôi phục nụ cười thường ngày, vừa tà mị vừa ưu nhã, che đi đôi môi nhợt nhạt, giống như cười đùa nói: “Tẩu hù dọa đệ đệ như vậy thật không tốt đâu.”

Đường Niệm Niệm nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Cười rất giả tạo.”

Khóe miệng Tư Lăng Quy Nhạn hơi cứng lại, nhưng ngay sau đó không thèm để ý nói: “Thuốc này chẳng qua chỉ là thuốc trị nhức đầu mà thôi, có bẻ thêm mê hương giúp người ta ngủ yên cũng là bình thường.” Nói rồi hắn vung tay lên thu lại bình ngọc trong tay.

“Bây giờ cũng không còn sớm, đệ đệ cáo từ trước.” Đây là lần đầu tiên hắn chủ động muốn rời đi.

Song vừa đứng dậy trước mắt liền bay tới một vật, hắn thuận tay nhận lấy. Mở ra nhìn vào lại là một bình thuốc bằng ngọc. Ánh mắt Tư Lăng Quy Nhạn nhìn sang Đường Niệm Niệm.

Đường Niệm Niệm nói: “Đây là giải độc.”

Với tu vi của nàng, các loại đan dược có thể luyện chế đều đã từng luyện chế qua, huống chi bản thân nàng vốn cũng từng sử dụng trùng khôi lỗi, đương nhiên sẽ có giải dược.

Tư Lăng Quy Nhạn nắm chặt bìng thuốc trong tay, trên mặt bất động thanh sắc cười nói: “Tiểu tẩu tử, tẩu làm cái gì vậy? Xem ra tiểu tẩu tử rất thương yêu đệ đệ nha!”

Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “thương yêu”.

Ở bên kia Tư Lăng Cô Hồng khẽ nâng mí mắt, sau đó một chưởng vung tay đánh về phía hắn. Cùng lúc đó Tư Lăng Quy Nhạn không khỏi lùi về phía sau, ước chừng lui ra ngoài một trượng mới dừng lại, mặc dù có chút bực mình nhưng cũng không bị thương.

Hắn ngẩng đầu nhìn hai người Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm, trong tai cũng nghe được Đường Niệm Niệm trả lời:

“Ngươi là đệ đệ của Cô Hồng.”

Lại là đáp án này!

Đôi mắt Tư Lăng Quy Nhạn trầm xuống, nắm chặt chai thuốc trong tay, vung tay áo xoay người, thân pháp dưới chân như ảo ảnh, một lát đã không thấy đâu nữa.

Bóng dáng hắn vừa biến mất, Đường Niệm Niệm liền thả lỏng người, sóng mắt lấp lánh, giống như đang suy nghĩ điều gì.

“Niệm Niệm, nghĩ cái gì vậy?” Tư Lăng Cô Hồng nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, ở bên tai nàng thấp giọng hỏi.

Đường Niệm Niệm nhìn sườn mặt anh tuấn gần ngay trước mắt nói: “Nghĩ Cô Hồng.”

Nàng đúng là đang nghĩ tới Tư Lăng Cô Hồng, bởi vì nàng cảm giác được trong chuyện này có liên quan tới Tư Lăng Cô Hồng, như vậy nàng phải nghiêm túc suy nghĩ, tìm ra chân tướng sự việc.

“Không cần lo lắng.” Tư Lăng Cô Hồng khẽ vuốt tóc nàng, một tay dừng ở trên bụng nàng, mí mắt nhẹ buông xuống, môi giương lên, ôn nhu làm say lòng người. Hắn sẽ vì nàng làm tốt mọi chuyện, để nàng không còn lo lắng bất kì điều gì.

Từ trên người Tư Lăng Cô Hồng cảm nhận được nhu tình khiến Đường Niệm Niệm híp híp mắt gật đầu.

Đêm hôm nay nhất định là một đêm không yên tĩnh.

Dưới ánh trăng sáng Tư Lăng Quy Nhạn đứng trong sương phòng của mình ngẩn người. Một tay cầm giải dược Đường Niệm Niệm đưa, một tay thì cầm khối mặt nạ màu trắng. Mặt nạ màu trắng không biết được làm bằng vật liệu gì, như ẩn như hiện, giống cánh ve sầu, song lại làm cho người ta cảm giác được sức nặng và chân thật, vừa nhìn liền biết đây không phải vật tầm thường.

Hắn ngước nhìn ánh trăng khuyết đến gần như chìm vào cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, đôi mắt hơi híp lại. Đặt mặt nạ lên bàn, lại mở bình thuốc của Đường Niệm Niệm ra, Tư Lăng Quy Nhạn không chút nghi ngờ ngửa cổ đổ giải dược trong bình vào miệng.

“A….”

Đan dược vừa vào, chỉ trong nháy mắt cơn đau nhức như muốn gặm nhấm đầu hắn dâng lên.

Tư Lăng Quy Nhạn toàn thân cứng đờ, sau đó dưới chân lảo đảo ngã xuống đất, hai tay ôm lấy đầu, nghiến răng nghiến lợi phun ra một tiếng: “Tiểu tẩu tử….”

Đáng chết!

Đây rốt cuộc là giải dược hay độc dược!

Tư Lăng Quy Nhạn cảm thấy đầu đau đến mức cộng dồn tất cả cơn đau trong đời hắn cũng không bằng, đầu tựa như không phải của chính mình. Lăn lộn trên mặt đất, hắn căn bản không có lòng dạ nào kiêng dè những cái khác, cả người co rút cuộn lại thành vòng tròn, cắn môi đè nén tiếng rên phát ra từ miệng.

“Quy Nhạn thiếu gia?” Ngoài cửa truyền đến tiếng thị nữ nghi ngờ dò hỏi.

Tư Lăng Quy Nhạn vừa mở miệng liền rên một tiếng.

“Quy Nhạn thiếu gia? Ngài làm sao vậy? Nô tì có thể vào không?”

Đôi mắt Tư Lăng Quy Nhạn ánh lên tia tàn nhẫn, phát ra từng tiếng thở dốc, giọng khàn khàn mang theo vẻ thống khổ, quỷ dị khó tả: “Ngươi… Nếu dám đi vào….”

“Có thể thử một chút…” Lời nói nhỏ nhẹ giống như nói với người yêu, sau khi Tư Lăng Quy Nhạn nói xong liền nặng nề thở dốc mấy tiếng, ngậm chặt miệng, ấn mạnh người xuống đất.

Ngoài cửa tiếng hít thở của thị nữ hơi ngừng lại, không thấy bất cứ động tĩnh gì.

Trong đầu Tư Lăng Quy Nhạn bây giờ chỉ còn có thể nghĩ đến Đường Niệm Niệm. Hắn dùng tất cả từ ngữ khinh bạc không ngừng oán thầm để giảm bớt thống khổ do nàng mang đến.

Mà lúc này Đường Niệm Niệm – người bị hắn không ngừng mắng chửi hiện đang nằm trong ngực Tư Lăng Cô Hồng, mặc dù nhắm mắt nhưng không ngủ mà phóng linh thức phủ ra khắp bên ngoài. Lần này có thể nói là lần đầu tiên nàng dùng linh thức cực hạn đem toàn cảnh xung quanh ước chừng trăm dặm thu vào trong đầu.

Từ lần đầu gặp Tư Lăng Hoài Nhân nàng đã phát hiện trên người y tỏa ra sát khí đẫm máu, cực kì tà ác. Tất nhiên là do tu luyện công pháp âm tà thương thiên hại lí mới biến thành như vậy, huống chi trên người y còn tràn ngập tử khí. Lần này gặp lại, tử khí trên người y càng thêm rõ ràng, hiển nhiên mạng y đã chẳng còn bao lâu nữa.

Đây là vì y tu luyện tà công nên gây hại cho cơ thể, khiến thân thể y không cách nào chịu đựng nổi, nhanh chóng khô kiệt. Giọng nói khàn khàn khô héo giống như lão già tám mươi tuổi kia chính là minh chứng, nhưng tại sao thân thể cùng khuôn mặt y vẫn chưa lộ ra dáng vẻ già nua? Đây chắc chắn là do y đã sử dụng thủ đoạn đặc biệt gì đó.

Đường Niệm Niệm nhớ đến phương pháp tà ma mà kiếp trước lão quái vật đã từng sử dụng để kéo dài tính mạng, kết hợp với kiến thức trên Bích Tuyền Quyết cộng thêm dược vật hôm nay phát hiện trên người Tư Lăng Quy Nhạn, tất cả đều làm cho nàng nghĩ đến một khả năng.

Trong vòng trăm dặm, chỗ ở của Tư Lăng Quy Nhạn cùng Tư Lăng Hoài Nhân đều hiện lên trong đầu nàng, đương nhiên bộ dáng thống khổ của Tư Lăng Quy Nhạn sau khi uống thuốc cũng bị nàng nhìn thấy. Đối với việc này, Đường Niệm Niệm chỉ khẽ lướt qua, thấy hắn còn có thể chịu đựng được nên không để ý đến nữa.

. .

Ai bảo hắn cố ý chọc Cô Hồng mất hứng? Nên chịu đau một chút.

Nếu để cho Tư Lăng Quy Nhạn biết được ý nghĩ của nàng thì e rằng hắn sẽ không chỉ oán thầm trong lòng mà còn muốn mở miệng dùng ngôn ngữ để xoa dịu nỗi đau.

Chỗ ở của Tư Lăng Hoài Nhân cũng giống như con người của y, tràn ngập hơi thở tà ác mà người bình thường nhìn không ra. Linh thức của Đường Niệm Niệm nhằm thẳng địa phương cho nàng cảm giác sâu đậm nhất đi xuống, nơi đó là một nơi dưới lòng đất sâu ước chừng trăm trượng, bên trong lối đi bố trí vô số cơ quan, trong không khí bao trùm một lớp sương mù nhàn nhạt, đó là khói độc có thể ăn mòn tinh thần con người, cũng có mấy phần hữu dụng đối với linh thức.

Nhưng cái Đường Niệm Niệm tu luyện lại là Bích Tuyền Quyết không rõ phẩm giới, còn là thiên thánh dược thể, linh thức có chí bảo thủ hộ như nội giới Lục Lục, làm sao có thể dễ bị thương tổn như vậy.

Nàng trực tiếp xuyên qua hết thảy, sâu trong lòng đất đen kịt, toàn bộ đều hiện lên trước linh thức của nàng không thể che giấu, khi nhìn thấy mọi thứ, ngay cả Đường Niệm Niệm cũng không khỏi chết lặng một lúc.

Sâu trong lòng đất trống có một đài cao giống như tế đàn. Giữa đài cao trôi lơ lửng một hộp ngọc màu đen, thẩm thấu ra tà khí âm tà huyết tinh vô tận.

Lúc này hộp ngọc dường như cảm giác được Đường Niệm Niệm nhìn trộm, khẽ run lên. Từ bên trong hộp ngọc đột nhiên bay ra hơn mười hung hồn mà mắt thường không thể trông thấy. Những thứ này đều là tàn hồn của những người bị kẻ khác sử dụng tà pháp giết chết, sau đó lại không thể chuyển thế đầu thai, linh hồn bị hủy hoại không còn toàn vẹn.

Đường Niệm Niệm thấy được, những tàn hồn tràn ngập thống khổ tuyệt vọng này phần lớn đều là trẻ con, chỉ có một số ít lớn tuổi. Tàn hồn vừa bay ra liền nhanh chóng lơ lửng bay xung quanh, từng tiếng quỷ khóc thê lương quanh quẩn, tựa như tiếng nỉ non lại giống như gào thét.

Linh thức của Đường Niệm Niệm không khỏi bị những tàn hồn quay xung quanh này xâm nhập, trong đầu bất giác hiện lên một vài hình ảnh bị rải rác. Những hình ảnh này đều là những kí ức sâu đậm nhất trước khi chết của tàn hồn, chúng tràn đầy tuyệt vọng bi thương, sợ hãi cùng tức giận.

Lợi dụng máu của người có cùng huyết mạch để kéo dài tính mạng.

Thậm chí muốn lấy thân thể đổi hồn, đáng tiếc yêu cầu của y quá cao, những người bồi dưỡng ra đều nhìn không vừa mắt, chỉ đành rút máu của chính con mình để kéo dài tính mệnh.

Đường Niệm Niệm yên lặng nhìn, giữ vững tâm thần không để cho cảm xúc cực hạn của tàn hồn làm rối loạn tâm cảnh của mình, sinh ra tâm ma.

Nhưng, mãi cho đến khi nàng đột nhiên trông thấy một màn——

“Ngay lập tức bổn tọa sẽ có thể trẻ mãi không già, trở thành chí tôn trên đại lục.” Giọng nói già nua khàn khàn của Tư Lăng Hoài Nhân tràn đầy điên cuồng cùng dã tâm vô tận, y không thèm nhìn đến đứa con toàn thân đẫm máu bị chính y tự tay động thủ, cười đến vô cùng thoải mái: “Hồng nhi, Hồng nhi, quả nhiên là trời cũng giúp ta! Có được thể chất như vậy, trên đời này còn có kẻ nào là đối thủ của ta? Cho dù là tà độc do tà công này mang đến thì ta cũng có thể hoàn toàn không sợ hãi, thật sự là con ngoan của ta! Ha ha ha ha———-!”

Đường Niệm Niệm không kìm nén được một cơn phẫn nộ xông thẳng lên đầu, những tàn hồn kia thừa dịp xông tới, những hình ảnh càng thêm rõ ràng, cùng với từng màn đẫm máu của Tư Lăng Hoài Nhân:

Tế đàn, thí thân, rút máu.

“Tốt, tốt, tốt! Tuổi còn nhỏ mà đã có bản lĩnh đáng sợ như vậy, tốt!” Tư Lăng Hoài Nhân tỏ vẻ hài lòng, nói với bóng đen khuất ở góc tối: “Ném nó đến tứ luyện, chỉ cần giữ lại hơi thở cuối cũng là được.”

“Chủ tử, bây giờ Thiếu chủ mới một tuổi….”

Tư Lăng Hoài Nhân cười nói: “Bổn tọa cũng không phải muốn nó vượt qua ngay bây giờ, chỉ là để nó chịu đựng một phen mà thôi.”

Ánh mắt y sắc bén, khiến bóng đen không có nửa phần dị nghị.

Đoạn hình ảnh một lần nữa chấm dứt vào lúc này, chỉ vì đứa bé kia đã chết, tàn hồn bị hộp ngọc màu đen hút vào bên trong.

Trở lại, vẫn là tế đàn, thí thân, rút máu.

Tư Lăng Hoài Nhân sắc mặt âm trầm, giọng nói bao trùm lửa giận, “Vậy mà lại không thể hoàn thành, một đứa bé thôi, tại sao lại có ý chí sắt đá như vậy, cứ thế này thì sẽ không có biện pháp…”

“Ai… Xem ra lại phải có gắng yêu thương Hồng nhi rồi, như vậy nó mới có thể cam tâm tình nguyện hiến thân…”

. . . . .

Rầm!

Cái bàn dưới tay Tư Lăng Hoài Nhân bị phá tan thành mảnh nhỏ, y vô cùng tức giận gầm nhẹ: “Con trai ngoan của bổn tọa tính tình thật lớn, lá gan thật to, lại dám đem lời của bổn tọa coi như không nhìn thấy?”

Y lạnh lùng đi lên, trước ánh mắt nhìn chằm chằm của chủ nhân tàn hồn này, y cười lạnh nói: “Sợ sao? Đúng! Ngươi nên sợ, thân là con trai của bổn tọa, tính mạng ngươi là do bổn tọa cho, vốn nên cống hiến duy trì tính mệnh cho bổn toạ. Bổn tọa đối tốt với ngươi, ngươi phải vui mừng, bổn tọa muốn máu của ngươi, ngươi nên tự mình dâng tới trước mặt bổn tọa.”

Hình ảnh một lần nữa mơ hồ, chỉ còn lại khuôn mặt tương tự Tư Lăng Cô Hồng đến bảy phần nhưng lại hoàn toàn không giống của Tư Lăng Hoài Nhân, rõ nét khắc sâu như vậy, tựa như vào giờ phút này bị tàn hồn khắc ghi đến tận xương tủy, trong ba hồn bảy vía.

. . .

“Chuyện gì xảy ra? Vì sao bổn tọa không thể làm cho nữ tử mang thai?”

Tư Lăng Hoài Nhân nổi giận ép hỏi dưới chân tế đàn hắc ám khiến cho người ta nổi da gà, một cô gái mặc váy dài màu vàng nhạt thắt lưng tơ mềm bị y bóp chặt cổ. Cô gái tuổi còn trẻ, gương mặt xinh xắn, trời xinh dung mạo xinh đẹp, điểm một chút môi son, mái tóc đen như mực vừa đơn giản vừa tinh tế, chỉ cài một cây trâm, dung nhan quả thực là một tuyệt thế giai nhân.

Cô gái bị y bóp cổ lại dịu dàng mỉm cười, một chút sợ hãi cũng không có, vẻ mặt thanh tao hợp với dung nhan xinh đẹp của nàng, mâu thuẫn đến khiến cho người ta kinh diễm khó tả.

“Thân thể ngươi đã sớm bị tà công ăn mòn, những năm này cho dù ngươi dùng máu con ruột kéo dài tính mạng thì cũng không thể nào ngăn cản. Không những sau này ngươi không thể làm nữ tử thụ thai mà ngay cả chuyện sinh hoạt vợ chồng chỉ e cũng sẽ không được.” Giọng cô gái ôn nhu nhẹ nhàng làm cho người ta chỉ cảm thấy khoan khoái dễ chịu, âm thanh nhỏ nhẹ tựa như đang nói gì đó làm say lòng người, nhưng nội dung câu nói kia lại khiến mặt Tư Lăng Hoài Nhân biến sắc.

Gương mặt cô gái bỗng bị y dùng sức bóp đỏ lên nhưng nàng vẫn không hề thay đổi sắc mặt, nụ cười như thanh uyển, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp vẫn vang lên: “Chết thành tro chỉ sợ cũng không xa.”

Hai mắt Tư Lăng Hoài Nhân nhíu lại, lực đạo trên tay càng lúc càng lớn, cô gái không nhịn được ho nhẹ, thân thể cũng giật giật, y dùng sức hất nàng sang một bên cười lạnh nói: “Ngươi đừng quên, ta chết thì ngươi ngay cả phương pháp kéo dài hơi tàn mà sống cũng không có, chỉ có thể cùng ta xuống địa ngục vào luân hồi, kiếp sau tiếp tục làm trâu làm ngựa cho ta!”

Cô gái nghe vậy lại không hề tức giận, từ mặt đất nhẹ nhàng đứng lên cười nói: “Đúng vậy, đây là ta tự làm tự chịu.”

Bộ dáng nàng không nóng không lạnh làm cho sắc mặt Tư Lăng Hoài Nhân thay đổi. Cuối cùng vẻ hung ác trên mặt y cũng tản đi, khóe môi giương nhẹ khuôn mặt nhu hòa giống như gió xuân tháng ba, cho dù đã ngũ tuần nhưng tướng mạo vẫn bất phàm như cũ làm cho tinh thần nữ tử dao động.

Song y vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn kia cũng đã phá hỏng vài phần.

“Ca nhi, chẳng lẽ nàng thật sự nguyện ý nhìn ta chết đi như vậy?”

Cô gái tươi cười không đổi không trả lời.

Tư Lăng Hoài Nhân đi lên phía trước nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Ca nhi, chỉ có nàng mới có thể khiến ta tin tưởng, cũng chỉ có nàng mới không phản bội ta. Đứa nhỏ sau này chúng ta vẫn có thể sinh, giúp ta, đem thân thể Hồng nhi cho ta…”

Một câu nói cuối cùng còn chưa nói hết đã bị cô gái dùng lực đẩy ra, mặt vẫn không thay đổi nhưng nụ cười đã vỡ nát, đôi mắt yêu mị một mảnh lạnh lẽo, gằn giọng nói: “Tư Lăng Hoài Nhân, ngươi thật điên rồi. Hồng nhi là con của ta! Ha ha ngươi lại muốn ta giết con mình, lấy thân thể nó cho ngươi, sau đó cùng ngươi đầu bạc răng long sao?”

“Từ khi ngươi lừa đi công pháp võ công của ta, từ khi thân thể ta chết đi, ta đã biết rõ lòng dạ của người rồi, ngươi cho rằng ta sẽ lại tin tưởng ngươi sao?”

“Chưa nói ngươi giả dối, cho dù là thật lòng thì ta cũng không thể làm hại Hồng nhi.” Cô gái cúi đầu cười lạnh lùng nhìn y nói: “Ta đã sớm nói, bản công pháp này chỉ có người trong tộc ta mới có thể tu luyện, ngươi hết lần này tới lần khác không nghe, hôm nay đi đến tình trạng như vậy đều là do ngươi gieo gió gặt bão!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.