Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Trên hòn đảo giữa Đại Vân Hải, bốn phía chia làm bốn thành trì, tên là Đông Vân Thành, Nam Vân thành, Tây Vân thành, Bắc Vân thành.
Bởi vì có Đại Vân Hải, nên tứ thành vô cùng phồn hoa an bình. Hải thương lui tới rất đông, tùy ý có thể thấy được thương thuyền và thuyền hoa. Đình nổi, cầu kiều, liễu rủ, lầu các như vẽ. Trong thành nhiều nhất là khách điếm tửu cư, còn có phấn hồng yên chi các. Không khí trong thành vui vẻ phong lưu, thỉnh thoảng có vài người học đòi văn vẻ ngồi trong tửu cư uống rượu làm thơ, tùy hứng không kiềm chế được.
Mấy ngày gần đây, bởi vì sắp tới sinh nhật của thiếu chủ Cung gia Đại Vân Hải, biển sen xanh cũng đến kì nở hoa, nên lúc này lượng người đông đúc dị thường nhất trong bốn thành, chính là thành Đông Vân.
Đi đường gần một tháng, đám người Đường Niệm Niệm rốt cuộc tiến vào địa phận Đông Vân thành, đến ở tại một thôn trang đã sớm được chuẩn bị ổn thỏa.
Lúc này chỉ còn cách sinh nhật thiếu chủ Vân Hải bảy ngày, Chu Diệu Lang vốn đã an bài mọi thứ, cười hì hì nói thẳng ra từng người đi chơi cũng chỉ trong bảy ngày là đủ.
Nghe vậy, người vui vẻ nhất chính là hai chị em Diệp thị. Phải biết rằng từ khi tới Tư Lăng gia tộc, các nàng đã bị ép đi làm nhiệm vụ, bỏ lỡ rất nhiều, nay khó có được cuộc vui này, làm sao có thể không hưng phấn.
Hai người không nói hai lời liền mang theo tiền tài hào hứng đi ra cửa. Không phải nói Đông Vân thành có nhiều đồ tốt sao, mà thứ tốt nhất chính là náo nhiệt vui vẻ.
Tư Lăng Cô Hồng thay quần áo ình và Đường Niệm Niệm, nhìn đôi mắt lóe sáng của nàng, mỉm cười nói: “Chúng ta cũng ra đi xem?”
“Được!” Đường Niệm Niệm tự nhiên vui vẻ đồng ý.
Chu Diệu Lang ở một bên nhìn, cười cười đem mấy tập ngân phiếu bỏ vào tay Thù Lam, nói: “Hầu hạ cho tốt.”
Thù Lam nhận ngân phiếu gật đầu.
Chu Diệu Lang lại vội vàng ngăn lại Chiến Thương Tiễn chuẩn bị theo sau, cười gượng hai tiếng, nói: “Tấn Phạt, kỳ thật ta có một số việc còn cần ngươi hỗ trợ.” Trang chủ và chủ mẫu hiếm khi được ra ngoài đi chơi, nếu ngươi theo sau, cho dù ẩn núp kĩ, thì cũng vẫn ngột ngạt a.
Chiến Thương Tiễn làm sao không nhìn ra ý tứ của nàng, nâng mắt nhìn hai người đi ra cửa, hắn cúi đầu, không dịch chân nữa, nói với Chu Diệu Lang: “Đã biết.”
Chu Diệu Lang vừa thấy, trong lòng có chút không dễ chịu. Nhưng lòng người luôn ích kỉ, người nàng coi trọng nhất vẫn là phu nhân và trang chủ, như vậy chỉ có thể ủy khuất người ta thôi.
Về phần những người khác, Lý Cảnh bị Chu Diệu Lang đuổi ra ngoài, còn lại chỉ có con rối Lâm Đằng này, và dược thú đang ngủ trong giỏ.
“Hử? Hình như thiếu cái gì?” Chu Diệu Lang khẽ nhíu mày.
Chiến Thương Tiễn nói: “Con rắn đi theo chủ tử rồi.”
“Đúng rồi, con rắn.” Chu Diệu Lang lúc này mới nhớ tới, cũng chỉ có thể bỏ qua chuyện quái xà vụng trộm rời đi, nghĩ nghĩ, một con rắn hẳn không thể ảnh hưởng tới trang chủ và chủ mẫu.
Vừa ra khỏi thôn trang, đi không bao lâu đã ra ngã tư đường, tiếng động ồn ào tràn đầy sức sống, đám người chen lấn đi lại càng nổi bật lên không khí sầm uất.
Đường Niệm Niệm lúc này cũng không để Tư Lăng Cô Hồng bế, mà kéo tay hắn, hai mắt dao động, đem tình cảnh sầm uất trước mặt thu vào trong mắt.
Nàng không thích ồn ào, không thích bị mọi người nhìn chằm chằm, càng không thích hoàn cảnh chật chội đông đúc. Nhưng hết thảy trước mắt lại khiến tâm nàng bắt đầu rung động, sôi trào theo, kiếp trước kiếp này nàng chưa từng đi dạo qua phố xá náo nhiệt, trong kiếp trước bị khống chế không thể tùy ý ra ngoài, cho dù có thể, nàng cũng không muốn, bởi vì ra ngoài thứ nghênh đón nàng chỉ là ánh mắt chán ghét và chửi rủa, hơn nữa độc trên người nàng cũng sẽ hại chết người, khiến cho tình cảnh nhốn nháo.
Còn kiếp này, từ khi mượn xác hoàn hồn đến khi xuất giá, rồi lại từ Tuyết Diên sơn trang đến gia tộc của Tư Lăng Cô Hồng, đều là gấp rút lên đường.
“Niệm Niệm.” Tư Lăng Cô Hồng cúi đầu nhìn, hai tay bao lấy hai tay nàng.
Đường Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó nở nụ cười. Chỉ cần có người này ở bên cạnh, còn có gì đáng tiếc đây? Nghĩ nghĩ, nàng liền kéo tay hắn, đi vào đám người.
Nhưng, suy nghĩ luôn tốt đẹp, mà sự thật lại vô cùng tàn khốc. Không nói tới Đường Niệm Niệm chưa từng đi qua phố xá sầm uất, Tư Lăng Cô Hồng cũng chưa hề. Hắn muốn gì đều có người chuẩn bị, không cần đến nơi nào mua, hơn nữa hắn cũng không có hứng thú. Cho nên hai người vừa chen vào đám đông, liền nhất thời không biết làm sao cho tốt, Tư Lăng Cô Hồng một mực che chở nàng, làm cho tất cả mọi người không thể tới gần bọn họ trong vòng một trượng.
Như vậy cũng khiến hai người trở thành tiêu điểm, song chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra hai người bất phàm, nên không ai dám xem nhiều, chứ đừng nói tới bắt chuyện.
Thù Lam đứng ở phía sau bọn họ, đi theo một hồi, rốt cục phát hiện nguyên do vấn đề. Trong lòng mặc dù hơi buồn cười, nhưng nàng không dám cười ra, chỉ đành nhẹ giọng nhắc nhở Đường Niệm Niệm nói: “Tiểu thư, nô tỳ thấy bên kia có rất nhiều quán nhỏ bán đồ ăn và tửu lâu, còn có cửa hàng bán trang sức, son bột, mấy thứ này tuy kém đồ trong sơn trang, nhưng hơn ở chỗ mới lạ vui vẻ.”
Đường Niệm Niệm nghe vậy gật đầu, kéo tay Tư Lăng Cô Hồng đi về phía quán đồ ăn vặt. Thù Lam nhìn thấy, trong lòng bất đắc dĩ. Xem ra tiểu thư hứng thú với đồ ăn hơn là son phấn.
Bọn họ không ai chú ý tới ở phía sau không xa có một con rắn trườn theo, hoặc có lẽ phát hiện nhưng không để ý đến mà thôi.
Vừa đến quán ăn vặt bên đường, mặt tiền bày ra nhiều loại đồ ăn, trên mặt Đường Niệm Niệm lập tức nở nụ cười hứng trí, trực tiếp đi tới trước mặt một lão bà bà bán bánh hoa, nói: “Ta muốn cái này.”
Thù Lam thấy vậy, vội vàng lấy ra bạc vụn đưa lên, “Bao nhiêu tiền.”
Bà lão ngẩn ra rồi nhiệt tình nói: “Mười đồng một cái, mười đồng một cái, cô nương lấy đi.” Bọc bánh hoa đưa cho Đường Niệm Niệm, ánh mắt không khỏi quét một vòng trên người hai người, cười mị mị thành một đường thẳng, liên tục nói: “Hai vị thật đúng là kim đồng ngọc nữ a, bộ dạng thật đẹp, là người đẹp nhất mà lão bà bà ta nhìn thấy đó, ha ha.”
Đường Niệm Niệm nhận bánh cắn một ngụm, hương vị bình thường, tùy không tính là rất ngon, nhưng lại là lạ.
Tư Lăng Cô Hồng không bỏ qua chút biến hóa nào của nàng, lúc này liền nói với bà lão: “Cách làm.”
“A?” Lão bà bà ngẩn ra.
Thù Lam biết điều lại lấy bạc ra, nói: “Chủ tử muốn mua phương thức làm bánh này của bà.”
Lão nhân nhìn bạc trước mắt, vội vàng xua tay, nói: “Cách làm gì đâu, chỉ là chút mẹo vặt thôi mà.”
Thù Lam cũng không khách khí, đem bạc bỏ lên sạp của bà lão, nói: “chừng này bạc chắc đủ, nếu bà bây giờ không nghĩ ra cách làm, vậy lúc về nghĩ kĩ rồi viết ra, sau đó mang tới thôn trang trong ngõ nhỏ đầu tiên phía đông, tự nhiên sẽ có người ra nhận.”
Bà lão nghe vậy lại liếc mắt đánh giá ba người một cái, nhìn ra được đôi bích nhân này là người trong nhà đại phú đại quý, chỉ nhất thời hứng thú với món bánh kia. Muốn phương thức liền mua, chắc hẳn số bạc này đối với bọn họ mà nói không là gì, nếu tiếp tục từ chối chọc bọn họ không vui ngược lại sẽ không tốt. Nghĩ vậy, bà lão nhận bạc, nói: “Vậy bà bà đa tạ hai vị quý nhân, một lát nữa bà bà nhất định đem phương thức làm bánh đưa qua.”
Sự tình đã giải quyết xong, Đường Niệm Niệm cũng không có dừng lại, cắn bánh tiếp tục đi về phía trước.
Dọc đường ăn không ít đồ ăn vặt, nhưng thực sự hợp khẩu vị Đường Niệm Niệm không nhiều, đúng là bị Tư Lăng Cô Hồng nuôi đến kén ăn rồi. Về phần mấy thứ đồ ăn kia, chỉ cần nàng nuốt xuống, đều bị Tư Lăng Cô Hồng mở miệng đòi mua cách làm.
Hai người đi qua một cây cầu đá, dưới cầu là những chiếc thuyền nhỏ, màn lụa phiêu đãng, có nữ tử ngồi bên trong gảy đàn tỳ bà, tinh tế uyển chuyển.
Bên kia cầu, khác với cảnh tượng sạp hàng trải dài, ở đây đều là lầu các cao nhã tinh xảo, người đi lại bên này cũng ít hơn rất nhiều, trang phục chỉ nhìn qua đã biết không phú tức quý.
Con đường lát đá bằng phẳng, bóng cây xanh mát, trong không khí như có như không thoảng qua tiếng đàn thanh thúy.
Đường Niệm Niệm nhìn chung quanh thỉnh thoảng phóng tới vài ánh mắt, nhăn mũi lại, kéo tay Tư Lăng Cô Hồng đi lên phía trước.
Thù Lam đi theo nói: “Tiểu thư, nơi này là phố Thừa Bảo, nổi tiếng nhất chính là Thừa Bảo Hiên, phố này cũng vì thế mà lấy tên như vậy. Trân phẩm trong Thừa Bảo Hiên rất nhiều, bất kể đan dược, ngọc khí, xiêm y, mãnh thú hay binh khí đều có thể tìm được ở đây, tiểu thư có muốn đến xem không?”
Lúc trước nàng từng được Chu Diệu Lang dạy, nên biết rất rõ hoàn cảnh trong Đông Vân Thành.
Đường Niệm Niệm không chút suy nghĩ gật gật đầu.
Không lâu sau, Thừa Bảo Hiên liền đập vào mắt, khách ra vào không ngớt, sinh ý so với các cửa hàng khác hiển nhiên cao hơn mấy lần.
Ánh mắt Đường Niệm Niệm đột nhiên nhìn thấy trong đám nam nữ vừa đi ra, có một nữ tử ôm một con thú nhỏ màu trắng trong lòng, ánh mắt dừng trên vòng trang sức ở cổ nó. Hai mắt nàng sáng lên, nhìn thoáng qua phía sau, rồi vẫy vẫy tay.
Quái xà vẫn len lén đi theo đằng sau vừa thấy động tác của nàng, ngay lập tức hiểu được nàng đang gọi mình. Trong lòng vừa mừng vừa sợ, “tê tê tê” trườn đến trước mặt nàng, vô cùng thân thiết định cọ cọ váy nàng, nhưng vừa tiến tới đã bị Tư Lăng Cô Hồng cúi đầu liếc một cái, ngay lập tức dừng lại.
Đường Niệm Niệm trên mặt mang vẻ hưng phấn, cười nói: “Đi.”
Thù Lam nhìn nụ cười trên mặt nàng, lại nhìn quái xà tung tăng trườn phía sau, không hiểu sao có chút dự cảm, nó sắp không hay rồi.
Ba người một rắn vừa đi vào Thừa Bảo Hiên, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người. Một tiểu nhị đi tới, cung kính cười nói: “không biết hai vị muốn mua gì? Nếu không chê, ta có thể giới thiệu một chút.”
Hắn nhìn không chớp mắt, trên mặt ngoài nụ cười ôn hòa ra không có bất kì cảm xúc nào khác, ngôn từ khéo léo, cử chỉ vừa phải, làm cho người ta khó mà ghét được.
Đường Niệm Niệm chỉ vào quái xà: “Đồ trang sức cho nó đeo.”
Nam tử theo ánh mắt Đường Niệm Niệm nhìn tới quái xà cứng ngắc, trong lòng thầm nghĩ, nữ tử thoạt nhìn thuần nhiên vậy mà lại thích coi rắn làm thú cưng, quả nhiên trên đời không thiếu chuyện kì lạ. Trên mặt lại không hề kinh ngạc, cười nói: “Hai vị đi theo ta.”
Đi đến bên cạnh một dãy ngăn tủ, nam tử nói: “Hai vị tùy ý chọn lựa, đồ ngọc ở bên cạnh, bên kia là bằng gỗ, bằng sắt, bằng đá.”
Đường Niệm Niệm liếc nhìn dãy tủ xếp ngay ngắn, không chút suy nghĩ dùng linh thức đảo qua, hai mắt lập tức sáng ngời, vung tay một cái, một hộp gấm vọt vào tay nàng. Chiêu thức này rơi vào mắt nam tiểu nhị cùng những người trung quanh đều không khỏi cả kinh trong lòng. Đó không phải chiêu thức mà ai cũng có thể tùy ý làm được như vậy a.
Đường Niệm Niệm mở hộp gấm, bên trong là một cái chuông lục lạc bằng ngọc cột dây tơ hồng, quay đầu nhìn quái xà.
Sau khi Đường Niệm Niệm mở hộp ra, thân thể quái xà càng thêm cứng ngắc, không dấu vết dịch về phía sau, bất ngờ đụng phải ánh mắt Đường Niệm Niệm, tức khắc hồng quang trong mắt đại thịnh, tràn đầy vẻ đáng thương xin tha.
“Lại đây.” Đường Niệm Niệm ngoắc ngắc.
Quái xà liều mạng lắc đầu: “Tê tê tê tê!” Bản xà vương không muốn đeo cái thứ mất thể diện này, không muốn! Tuyệt đối không muốn! Bằng không trở về nhất định sẽ bị tên tiểu tử Bạch Lê kia cười chết, nhất định!
Đường Niệm Niệm ánh mắt híp lại, ý cười trên mặt phai nhạt một ít.
Quái xà vừa thấy, toàn thân chợt cứng đờ, không phải bị Đường Niệm Niệm dọa sợ, mà là cái liếc mắt của Tư Lăng Cô Hồng thật sự đáng sợ.
“Tê. . .” Quái xà giống như khóc nỉ non, yên lặng tiến lên.
Chủ nhân, ngươi chẳng lẽ còn chưa có hết giận, nên cố ý trả thù sao?
Đường Niệm Niệm lúc này mới cười cười đem cái chuông lục lạc đeo lên cổ quái xà, nhìn ánh mắt sầu khổ của nó, mặt mày cong cong đưa tay vỗ đầu, khen ngợi nói: “Nhìn đẹp lắm.”
“. . .” Quái xà nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, nghe nàng nghiêm túc tán thưởng, trong lòng phức tạp. Rõ ràng cảm thấy mất mặt, nhưng vì một câu kia, trong lòng không hiểu sao lại nhảy nhót.
Quái xà lắc lắc thân mình, cái chuông trên cổ lập tức rung lên, nghe âm thanh kia người quái xà thoáng cái cứng lại, rồi lập tức nâng cằm, mị híp mắt.
Hừ! Nói sao thì đây cũng là quà tặng đầu tiên chủ nhận đưa cho bản xà vương, bản xà vương đành cố mà nhận! Con hồ ly chết tiệt đó nếu dám cười, bản xà vương liền cắn chết nó!
Đúng rồi!
Như thế nào lại quên con hồ ly đáng chết kia!?
Quái xà đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu vẻ mặt nịnh hót làm nũng nhìn Đường Niệm Niệm, “tê tê tê” kêu lên, dùng thần niệm truyền lời cho nàng —-【chủ nhân a, thứ tốt như vậy chỉ mình bản xà vương có sao được, hay là cũng mua cho Bạch Lê một cái đi? Nếu chủ nhân không muốn chọn, vậy để bản xà vương chọn hộ cho~】
Đường Niệm Niệm nhìn nó, gật đầu, lập tức nói: “Hồng Lê.”
“Tê” quái xà chớp mắt.
Đường Niệm Niệm chỉ vào nó, nói: “Về sau tên Hồng Lê.”
“Tê tê tê!?” Quái xà ngẩn rồi ngay tức khắc kêu to. Hồng Lê? Hồng Lê? Bản xà vương làm sao có thể mang cái tên không khí phách như vậy, huống chi tên này lại gần giống tên của con hồ ly đáng chết kia! Chủ nhân sẽ không phải thuận tiện nghĩ tới hồ ly kia nên mới lấy tên này chứ?
Không thể không nói, quái xà đoán đúng rồi.
Đường Niệm Niệm đúng là bởi vì nó đột nhiên nhắc tới Bạch Lê, sau đó tự xưng bản xà vương mà nghĩ ra cái tên này.
Mặc kệ quái xà phản kháng, Đường Niệm Niệm đặt tên xong liền đi về hướng khác. Sau khi tặng quà cho quái xà, được nó nhắc nhở, nàng đột nhiên hứng trí, nghĩ tới mọi người bên cạnh, liền lôi kéo Tư Lăng Cô Hồng đi chọn đồ.
Quái xà thấy không có hi vọng đổi tên, nhất thời ủ rũ, sau chợt nâng cao cằm, cái đầu đập vào chuông lục lạc vừa được Đường Niệm Niệm tặng cho. Chết tiệt! Bản xà vương không dễ chịu, thì con hồ ly kia cũng đừng mơ thoải mái, nếu không phải nó tên Bạch Lê gì đó, thì sao bản xà vương phải nhận lấy cái tên nữ tính này!
Nam tiểu nhị thu hồi ánh mắt nhìn quái xà, không kiêu ngạo không siểm nịnh cười nói: “Thú sủng của cô nương linh tính thật cao, không biết là loại mãnh thú gì?”
Đường Niệm Niệm không chút nghĩ ngợi đáp: “Rắn.”
Khóe miệng tươi cười của nam tử hơi hơi co rúm lại, chỉ nghĩ nàng không muốn trả lời, nên không hỏi nữa.
Sau nửa canh giờ, trong tay nam tiểu nhị đã nhiều thêm vài hộp gấm, lúc tính tiền, quái xà cũng ngậm theo một hộp gấm trườn tới, đôi mắt híp híp thoạt nhìn vô cùng âm hiểm xảo trá. Nhưng sau khi trở lại bên cạnh Đường Niệm Niệm liền lập tức không thấy, hóa thành mờ mịt mông lung, đem hộp gấm trong miệng thả xuống, cực nhanh lẫn vào đống hộp nam tiểu nhị đang cầm.
Nam tử kinh ngạc nhìn, cố nén khóe miệng run rẩy, sau khi thanh toán tiền cùng Thù Lam xong, mỉm cười nói: “Hôm vừa rồi trong điếm mới nhập về một con hung thú sơ sinh Địa phẩm, ở ngay lầu hai, cô nương có hứng thú nhìn xem không?”
Một đường này hắn đã nhận ra, trong ba người này, vị nam tử long chương phượng tư kia hoàn toàn chiều theo ý nữ tử này, tư thái không phải sủng ái cơ thiếp, mà là yêu chiều nồng đậm không can thiệp.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một nam tử nuông chiều một nữ tử như thế, một đường trừ bỏ nói chuyện cùng nàng, những chuyện khác đều không nói một lời, không hề màng tới chủ quyền nam nhân. Nhưng dù vậy, vẫn không khiến người ta cảm thấy hắn yếu đuối, thậm chí hơi thở tao nhã kia, người bình thường căn bản không dám nhìn nhiều.
“Tê ~” quái xà vẻ mặt khinh thường. Hung thú địa phẩm là cái thá gì? Có bản xà vương, chủ nhân làm sao còn cần phế vật nào!
Nam tiểu nhị cũng nhìn ra Đường Niệm Niệm không hứng thú, không dây dưa thêm cười nói: “Nếu hai vị không có hứng thú, ta cũng không giữ nữa. Mấy thứ này ta sẽ sai người đưa đến nơi hai vị ở.” Dứt lời, nam tử vẫy vẫy tay với một người phía sau, từ trong ngực lấy ra hai thiếp mời màu vàng nhạt, đưa tới trước mặt hai người nói: “Ngày mai Thừa Bảo Hiên sẽ tổ chức hội đấu giá liên tục ba ngày, nếu hai vị có hứng thú, thực là vinh hạnh của Thừa Bảo hiên.”
Hội đấu giá?
Đường Niệm Niệm biết rất nhiều đồ tốt đều có thể xuất hiện trên hội đấu giá.
Thù Lam đã sớm thành thục bản lĩnh quan sát sắc mặt, nhất là với Đường Niệm Niệm, chỉ trong chớp mắt đã phát hiện nàng quan tâm hội đấu giá, nên đưa tay tiếp nhận thiệp mời của nam tử.
Ý cười trên mặt nam tử càng đậm, gật đầu thi lễ, rồi tiễn bọn họ rời đi.
Nhưng đúng lúc này, trên lầu truyền đến tiếng cười vui vẻ mềm mại của một nữ tử:
“Mặc ca, nó phải bao lâu mới trưởng thành a? Nho nhỏ như vậy thật đáng yêu, không thể tưởng tượng được nó lớn lên sẽ là sư tử hung mãnh như vậy.”
Đường Niệm Niệm vừa nghe giọng nói này, bước chân liền dừng lại, quay đầu nhìn về phía cầu thang, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên hai má mình.
“Niệm Niệm.” Tư Lăng Cô Hồng phát hiện nàng kì lạ, một tay liền ôm eo nàng, để nàng dựa vào người mình, dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Hắn nhìn về phía cầu thang, dáng vẻ ôn nhu bảo hộ ôm Đường Niệm Niệm, môi hơi mím lại làm cho người ta không hiểu sao trong lòng thắt lại.
Sau giọng nữ tử, là một giọng nói như gõ vào ngọc thạch của nam tử:
“Nếu ngươi cứ nuôi nó như thú sủng, sau khi trưởng thành bản tính hung mãnh của nó sẽ hầu như không còn.”
“Đây là quà Mặc ca tặng muội, cho dù nuôi thành thú sủng thì sao chứ? Muội muốn nuôi nó thật tốt, chiều nó, không cho nó chịu chút tổn thương nào.”
Lời nói hàm chứa tình ý của nữ tử vang lên, sau một trận tiếng cười, chỗ đầu cầu thang cũng xuất hiện hai bóng người.
Nữ tử bên trái mặc quần áo phấn hồng, váy dài cẩm tú, trên cổ tay thêu mẫu đơn màu vàng nhạt, đường chỉ bạc dọc theo nếp váy, vạt áo mềm mai như nước, khi nhẹ nhàng di chuyển liền tản ra, lộ vẻ thướt tha yêu kiều. Lại nhìn khuôn mặt của nàng, mắt mị cười duyên, khéo léo hữu tình, da thịt trắng nõn, môi hồng, quốc sắc thiên hương, cùng quần áo và mẫu đơn thêu bên trên vô cùng tương xứng.
Bên phải phía trước nàng là một nam tử, trường bào màu xanh, vạt áo và vai áo rõ ràng đối lập, rõ ràng màu sắc mộc mạc, nhưng hắn mặc lên lại lộ ra vẻ kinh diễm. Tóc đen búi gọn trong thanh ngọc lam sau đầu, trên trán đeo đai buộc đầu có ghim một viên ngọc xanh biếc, vừa nhìn liền không phải vật phàm, bên trong ẩn ẩn như có nước dao động, làm người xem không khỏi hoa mắt thần mê. Dưới đai là một đôi mắt hẹp dài, cao ngạo như núi, môi đỏ mũi cao, khóe miệng hơi nhếch, hiện lên vẻ khinh cuồng cao ngạo ăn sâu vào xương tủy máu thịt, dung nhan tuấn mỹ làm cho người ta âm thầm sợ hãi than.
Hai người vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người, rồi lập tức lại nhìn về phía Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng, ánh sáng trong mắt sáng ngời nhưng cũng âm thầm so sánh.
Không biết là ai than nhẹ ra tiếng: “Là Thương hải Vân Long! Thiếu chủ Đại Vân Hải!”
Cùng lúc đó, Thù Lam cũng thấp giọng kinh hô ra tiếng: “Tam tiểu thư!” Tiếng hô này vừa ra, nàng liền ngay lập tức bịt miệng lại, ánh mắt nhìn Đường Xảo Chi chớp động lên vẻ phức tạp. Nếu không tại nàng ta, tiểu thư sẽ không nhảy sông, rồi gả cho Tuyết Diên trang chủ. Nhưng nếu không phải thế, thì tiểu thư sẽ không gặp trang chủ, sẽ không có thân thể khỏe mạnh, vui vẻ như bây giờ.
Đường Xảo Chi trong lúc xuống lầu tiện đà quét mắt nhìn một cái, thấy hai người đang đứng chung một chỗ, nhất thời dại ra, sau khi hoàn hồn liền không dấu vết nhìn Tư Lăng Cô Hồng, đáy mắt lóe lên vẻ kinh thán.
Người kia là ai? Tao nhã như vậy, tuy tương xứng với Cung Cẩn Mặc, nhưng hai người lại hoàn toàn tương phản. Một người cao ngạo cuồng vọng, lộ ra ngoài vẻ không kềm chế được; một người đạm bạc yên tĩnh, nội liễm thần bí.
Nếu nói dung mạo, Cung Cẩn Mặc đã là nam tử tuấn mỹ hiếm có rồi, nhưng bây giờ so sánh, lại không khỏi kém hơn vài phần.
Thẳng đến khi nghe được tiếng “Tam tiểu thư”, Đường Xảo Chi mới mạnh mẽ quay đầu, nhìn thấy Thù Lam một thân váy xanh, ước chừng một lát sau mới nhận ra, thực sự là Thù Lam bây giờ đã hoàn toàn khác hẳn khi ở Đường gia, huống chi nàng ta lúc ở nhà cũng không đi để ý tới một tỳ nữ.
“Ngươi. . . Là ngươi!” Đường Xảo Chi kinh ngạc lên tiếng, lập tức cả người căng thẳng, khuôn mặt xinh đẹp cũng cứng lại, khóe miệng kéo ra một nụ cười giả tạo, hỏi: “Ngươi làm sao lại ở chỗ này?”
Thù Lam mắt lạnh nhìn vẻ mặt giả dối của nàng, chỉ cần nghĩ tới sự độc ác của nàng đối với Đường Niệm Niệm, nhất lời trong lòng phẫn nộ không thôi, lạnh lùng nói: “Nô tỳ đương nhiên là đi theo tiểu thư tới đây.”
Đường Xảo Chi giật mình, trong câu nói kia không hề che giấu sự chế giễu, một tì nữ nho nhỏ thế nhưng lớn mật như thế, dám nói chuyện như vậy với nàng. Nhưng ngay sau đó, nàng ta đột nhiên kinh hãi. Tiểu thư trong miệng nàng không phải là Đường Niệm Niệm chứ?
“Không thể nào, Đường. . . Nàng ta làm sao có thể ở đây.” Nàng chuyển mắt nhìn bốn phía, nhưng thế nào cũng không tìm được bóng dáng phù phong nhược liễu, sắc mặt tái nhợt, như thể sắp bị gió thổi bay kia.
Xuy! Nàng ta làm sao có thể ở trong này, mẫu thân rõ ràng đã cho nàng ta ăn Tục Hồn đan, ném tới Tuyết Diên Sơn Trang rồi, làm sao có thể còn sống đây.
Đường Xảo Chi vẻ mặt chậm rãi lạnh đi, cúi mắt cười nhìn Thù Lam, nói: “Ngươi dám lừa ta?”
Thù Lam đối với uy hiếp của nàng lại thờ ơ, vẻ trào phúng trên mặt càng đậm, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Niệm Niệm trong ngực Tư Lăng Cô Hồng, thấp giọng cung kính nói: “Tiểu thư, đây là tam tiểu thư của Đường Môn, Đường Xảo Chi, tiểu thư còn nhớ không?”
Nàng cũng biết, Đường Niệm Niệm sau khi nhảy sông đã mất trí nhớ,lần trước ngay cả Đường Thu Sinh cũng không biết. Về phần Đường Xảo Chi, trước khi xuất giá có nhắc qua một lần, không biết tiểu thư có còn nhớ hay không.
“Nhớ rõ.” Đường Niệm Niệm bình tĩnh nhìn Đường Xảo Chi, yên lặng nói: “Nàng đánh ta hai cái tát.”
Thù Lam ngẩn ra, lập tức đồng tình nhìn Đường Xảo Chi lúc này đang kinh hãi trợn trừng mắt. Tiểu thư bây giờ, rất thù dai, cũng rất thích báo thù a.
“Ngươi. . . Ngươi. . .” Đường Xảo Chi hơi lui về phía sau từng bước, không dám tin nhìn Đường Niệm Niệm. Vừa rồi tuy nàng có liếc qua Đường Niệm Niệm một cái, nhưng chỉ cảm thấy nàng ta vô cùng đẹp, làm cho nàng sinh lòng bất mãn, ánh mắt sau đó liền toàn bộ dừng trên người Tư Lăng Cô Hồng. Lúc này nhìn kĩ, thật đúng là giống Đường Niệm Niệm, nhưng lại không giống lắm.
Hai người trừ bỏ khuôn mặt giống nhau, những cái khác một chút cũng không giống. Một người là mỹ nhân ốm yếu như sương như khói, giống như tùy lúc đều có thể theo gió tản di, thậm chí làm cho người ta có cảm giác không thực; còn người trước mắt này lại linh động bức người, ánh sáng trong suốt, như lưu ly toái ngọc, chân thật như vậy, hào quang bắn ra tứ phía, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người. Cho dù người quen thuộc chỉ sợ thoạt nhìn cũng không thể đem hai người trước sau liên hệ cùng một chỗ, huống chi là nhận ra.
“Niệm Niệm muốn xử phạt nàng ta thế nào?” Giọng nói ôn nhu khàn khàn từ tính làm cho người ta say mê vang lên, Tư Lăng Cô Hồng một tay khẽ vuốt hai má trắng nõn không tỳ vết của Đường Niệm Niệm, cúi đầu hỏi.
Đường Niệm Niệm được hắn khẽ xoa xoa mà nheo mắt lại, chợt có một luồng nước ấm xâm nhập vào tim, tê dại và mềm mại khó nói nên lời. Không khỏi quay đầu nhìn vào đôi mắt ẩn chứa vẻ đau lòng của Tư Lăng Cô Hồng, tỉ mỉ nói: “Nàng ta đánh rất dùng sức, khi đó hai bên mặt đều sưng lên.”
Tư Lăng Cô Hồng trên tay khẽ vuốt càng nhẹ nhàng hơn, đôi mắt ngưng sương nhìn về phía Đường Xảo Chi.
“Hai bên mặt đều có dấu tay nàng.”
“Ừ.”
“Khóe miệng cũng rách, chảy máu.”
“Ừ.”
Đường Niệm Niệm nhìn hắn bởi vì mình kể lại mà bộ dáng lạnh lẽo nhìn người khác, trên mặt tươi cười, lãnh ý trong lòng bị Đường Xảo Chi khơi lên cũng tiêu tán vô tung vô ảnh. Hắn che chở ình, đau lòng ình.
Loại cảm giác ấm áp tốt đẹp này làm cho nàng tham luyến, chỉ nguyện cứ như vậy được hắn che chở, yêu thương.
Đường Niệm Niệm một tay ôn thắt lưng hắn, một tay bao lên tay hắn đang vuốt má mình, ngửa đầu cười tươi như hoa, mềm nhẹ nói: “Nhưng được Cô Hồng xoa, một chút cũng không khó chịu.”
Tư Lăng Cô Hồng hai mắt ngưng tụ, thất thần một chốc rồi chớp chớp mắt, cúi đầu ‘ừ’ một tiếng. Hô hấp khó phát hiện hơi trầm xuống, hai mắt lưu chuyển trên mặt nàng.
Đường Niệm Niệm lại không nhận ra dựa vào hắn, làm trên người hắn càng nổi lên hỏa nhiệt, nàng tựa vào ngực hắn nói: “Cô Hồng, về thôi.”
“Nàng ta?” Tư Lăng Cô Hồng đảo qua Đường Xảo Chi.
Đường Niệm Niệm nói: “Về sau phạt.” Dứt lời, ánh mắt dừng trên người quái xà, một tay chỉ vào con thú nhỏ trong ngực Đường Xảo Chi, nói: “Cắn.”
Tuy bây giờ không trả thù, nhưng cũng phải lấy lại chút lợi tức. Nếu nàng ta thích còn sư tử kia, vậy liền giết nó, cho nàng ta khó chịu.
Quái xà khuôn mặt co lại, động tác cũng không chậm, đuôi rắn nháy mắt quật về phía Đường Xảo Chi. Một đuôi này không chỉ nhằm vào con sử tử trong lòng Đường Xảo Chi, mà còn đem cả Đường Xảo chi vào trong đó. Từ mấy câu vừa rồi của Đường Niệm Niệm, nó làm sao không nghe ra nữ nhân này là kẻ thù của chủ nhân, nếu là kẻ thù của chủ nhân, thì đương nhiên phải giáo huấn, như vậy nói không chừng chủ nhân còn có thể khen nó làm tốt!
Cái vung đuôi này, kéo theo từng trận tàn ảnh. Đường Xảo Chi trừng mắt, chấn động, muốn né mà không được, cắn răng liền lui về phía sau từng bước. Cung Cẩn Mặc bên cạnh đột nhiên ra tay, vung tay áo hất con sư tử trong lòng nàng ra, đánh về phía đuôi rắn.
Ngay lập tức, con sư tử con ngay cả kêu cũng không kịp liền há to miệng, tắc thở rơi xuống đất.
“Mặc ca!” Đường Xảo Chi đau lòng nhìn về phía Cung Cẩn Mặc, trong mắt lại chớp động vẻ đắc ý. Tuy sư tử đã chết, nhưng Cung Cẩn Mặc lại buông tha nó để bảo vệ mình.
Cung Cẩn Mặc không nhìn nàng, đôi mắt lãnh duệ cuồng ngạo híp lại, giảm bớt khí thế bức người, thâm sâu nhìn Đường Niệm Niệm, nói: “Niệm Niệm, đã bớt giận chưa?”
Giọng điệu mềm nhẹ thân thiết, giống như nói với người vô cùng thân quen.
“Hử?” Đường Niệm Niệm không khỏi quay đầu nhìn hắn. Từ khi người này xuất hiện, trong lòng nàng nổi lên chút quái dị, đây không phải cảm giác của nàng, mà là cảm xúc còn sót lại của thân thể này, trong suốt hơn một năm bị nàng chiếm cứ, mà nó còn có thể lưu lại, từ đó có thể thấy được người trước mắt này vô cùng quan trọng với nguyên thân, cơ hồ dung nhập vào máu thịt.
Nhưng bây giờ thân thể này là của nàng, thuộc về nàng, nàng không cho phép thứ cảm xúc không thuộc về mình tồn tại
Tư Lăng Cô Hồng một tay ôm nàng vào trong ngực, đôi mắt ngưng sương không gợn sóng nhìn về phía Cung Cẩn Mặc.
Mắt Cung Cẩn Mặc đen lại, một tay kéo Đường Xảo Chi sang một bên, dưới ánh mắt của mọi người, cầu thang hai người vừa đứng không tiếng động vỡ thành từng khối gỗ.
Một màn này khiến ọi người kinh hãi, bản lĩnh đả thương người không tiếng động này quá đáng sợ.
Cung Cẩn Mặc vẫn chưa dừng lại, trong nháy mắt liên tục dời bước năm lần, mỗi một lần hắn di chuyển, nơi vừa đứng liền không tiếng động nứt toác ra, giống như bị vũ khí sắc bén chém vào, vết nứt trơn nhẵn khiến nội tâm người ta phát lạnh.
“A!” Lúc này, Đường Xảo Chi chợt kêu lên một tiếng sợ hãi, chỉ thấy trên cánh tay nàng chảy máu đầm đìa, hiển nhiên đã bị thương.
Cung Cẩn Mặc môi mím lại, đôi mắt lạnh lùng bức người nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng, “Dám đả thương người của ta.”
Đả thương người hắn che chở, chính là tổn hại tới kiêu ngạo của hắn.
Áo bào xanh của hắn không gió mà lay động, hai mắt băng duệ như gió, khí thế cuồng ngạo từ bên trong phát ra. Viên ngọc lam trên đai buộc đầu cũng dần dần ảm đạm, bên trong cuộn sóng, giống như biển cả tức giận, sóng to gió lớn, hóa thành màu xanh thẫm thâm thúy.
Tư Lăng Cô Hồng hơi thở không thay đổi, trường bào mỏng màu trắng, mi rũ xuống che đi đôi mắt, đó là một loại yên tĩnh cực hạn, cực lạnh, ung dung không đổi.
Nếu nói Cung Cẩn Mặc là Thương hải Vân Long cuồng ngạo, khí thế bức người, thì Tư Lăng Cô Hồng càng như thần đế bước ra từ tranh thủy mặc, một thân vô trần, sạch sẽ, trang nhã, giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ tao nhã vô cùng.
Thoạt nhìn giống như khí thế của Cung Cẩn Mặc càng thêm cuồn cuộn dâng trào, nhưng trên thực tế, vẻ thong dong đạm tĩnh không đổi của Tư Lăng lại càng khiến cho người ta không dám nhìn trộm.
Lúc này, đối mặt với khí thế bức bách của Cung Cẩn Mặc, Tư Lăng Cô Hồng giống như không hề phát giác, lạnh nhạt nhìn hắn.
Hai người đối diện nhìn nhau, mặc dù không có động tác, song thực tế vô cùng căng thẳng.
Nhưng ngay lúc này, Đường Niệm Niệm lại làm ra chuyện tình không ai ngờ tới, đem không khí căng thẳng hoàn toàn phá vỡ.
Chỉ thấy nàng kiễng bàn chân, một tay túm tóc Tư Lăng Cô Hồng, làm hắn theo lực túm của nàng cúi đầu. Sau đó môi lập tức chạm lên môi mềm của Đường Niệm Niệm, lưỡi nàng ở trên môi hắn quét qua, từ chạm nhẹ tới xâm nhập, môi lưỡi giao nhau, âm thanh mập mờ ở trong Thừa Bảo Hiên yên tĩnh càng thêm rõ ràng.
Sắc mặt mọi người thoáng cái dại ra, ai cũng chưa từng nghĩ nữ tử đầu sỏ này lại làm ra chuyện như vậy. Nhưng cảnh nội Đại Vân Hải vốn cởi mở, nên cũng không có vì thế mà cảm thấy hèn mọi hay đáng xấu hổ.
Đường Xảo Chi bĩu môi, lập tức quay đầu nhìn về phía Cung Cẩn Mặc. Chỉ thấy ánh mắt hắn chặt chẽ dừng trên người Đường Niệm Niệm, trong lòng nhất thời tràn ngập ghen ghét, ánh mắt nhìn Đường Niệm Niệm chợt lóe lên vẻ lãnh tuyệt.
Nụ hôn này vừa sâu vừa dài, Đường Niệm Niệm sắc mặt đỏ bừng, tay túm tóc Tư Lăng Cô Hồng hơi dùng sức, hắn mới buông nàng ra, ánh mắt nhìn nàng khác hẳn vẻ tĩnh lặng vừa rồi, hàm chứa ý cười ấm áp.
Đường Niệm Niệm một tay ôm ngực, nhìn hắn, nói: “Đây mới là đúng.”
Loại cảm giác tim đập như sấm, ấm áp mềm mại khi đối mặt với hắn mới là đúng. Còn những người khác, đều không phải, không đúng.
Nàng theo lực tay của Tư Lăng Cô Hồng vùi vào trong lòng hắn, quay đầu nhìn Cung Cẩn Mặc một cái, nghiêm túc nói: “Ta không quen ngươi.”
Quen hắn là nguyên hồn của thân thể này, cảm giác đối với hắn cũng là của nguyên hồn đó. Nàng không quen hắn, loại cảm giác khó hiểu đối với hắn cũng sẽ bị nàng đánh tan, nàng không cho phép thân thể nàng ẩn chứa thứ gì không thuộc về mình.
Tư Lăng Cô Hồng nhìn nàng dựa vào trong lòng hắn, biết được nàng muốn rời đi. Lúc này cũng không nói thêm gì, ôm lấy nàng liền đi ra ngoài.
Thù Lam có chút suy nghĩ nhìn Cung Cẩn Mặc một cái, lấy một tấm ngân phiếu bỏ vào tay nam tiểu nhị, nói: “Bồi thường thiệt hại.” Rồi bước nhanh ra cửa. Quái xà cũng đi theo, trước đó cực nhanh ngậm lấy một hộp gấm nằm phía trên cùng trong tay nam tiểu nhị, lúc này mới híp mắt rời đi.
“Niệm Niệm.” Cung Cẩn Mặc nhìn cửa không còn bóng người, trong lòng một mảnh suy nghĩ.
Ở trong mắt hắn, Đường Niệm Niệm hôn Tư Lăng Cô Hồng, rồi nghiêm túc phủ nhận bọn họ quen nhau, càng giống như đang giận dỗi, khiển trách hắn rời đi lúc trước.
Không chỉ hắn, phần lớn những người ở đây cũng cho là như vậy. Chỉ có thể nói, nữ tử bình thường làm như thế phần lớn đều bởi vì vậy, nhưng hiển nhiên tư tưởng hành vi của Đường Niệm Niệm hoàn toàn khác biệt với người thường.
“Mặc ca.” Đường Xảo Chi cố nén khó chịu trong lòng, trên mặt làm bộ bi thương, nhẹ giọng nói: “Muội đúng là từng đánh nàng, nhưng chỉ có một lần kia thôi, hơn nữa đều có nguyên nhân, huynh đừng chỉ nghe lời phiến diện.”
Cung Cẩn Mặc liếc nàng một cái, ánh mắt lãnh ngạo lập tức dừng trên cánh tay đầy máu của nàng, nói: “Thân là luyện dược sư, ngay cả chữa thương cũng không biết?”
Đường Xảo Chi lập tức vui vẻ, Mặc ca đây là đang quan tâm nàng! Lấy ra thuốc trị thương mang theo bên người, lại nhìn Cung Cẩn Mặc, thấy hắn không có ý bôi thuốc ình, mới chậm rãi tự rịt thuốc cầm máu, làm xong, đáy mắt chợt hiện lên sương mù ẩm ướt, nói: “Mặc ca, đau quá.”
Cung Cẩn Mặc ánh mắt cực lạnh, “Vết thương nhỏ như thế, đau cái gì?”
Nói xong, cũng không không thèm nhìn đến sắc mặt cứng ngắc của Đường Xảo Chi, rảo bước đi ra ngoài.
Đường Xảo Chi mím môi, dưới ánh mắt hả hê vui sướng khi người gặp họa của mọi người chung quanh, bước nhanh đuổi kịp hắn.
Mặc ca vẫn quan tâm nàng, bằng không cũng sẽ không che chở cho nàng.
Nhưng, nàng ta làm sao biết được, Cung Cẩn Mặc che chở nàng ta chẳng qua chỉ vì lòng kiêu ngạo của hắn. Nàng bây giờ xem như người của Cung gia, người ở bên cạnh hắn, không cho phép người ta đụng vào, muốn chém hay lăng trì cũng phải do hắn, không liên quan đến tình cảm, không quan hệ tới nam nữ.
Mấy người vừa trở về thôn trang, Chu Diệu Lang liền nghênh diện đi đến, trong tay cầm mấy tờ giấy tuyên thành, giao cho Tư Lăng Cô Hồng, cười nói: “Trang chủ, đây đều là phương thức làm đồ ăn vặt do người ta đưa tới.”
Tư Lăng Cô Hồng nhận lấy, để Đường Niệm Niệm ngồi trên ghế mềm, “Ta đi nấu cơm.”
“Ừ.” Đường Niệm Niệm gật đầu.
Chu Diệu Lang nhìn chung quanh liếc mắt một cái, sau đó ném một ánh mắt ra hiệu với Thù Lam, ý bảo nàng đi theo mình tới sân không xa.
Lúc này trong sân là một hồ ly một rắn đứng đối diện nhau, tiểu hồ ly dùng một chân nhỏ ôm bụng, một chân chỉ vào chuông trên cổ quái xà, miệng cười to.
Quái xà lại ném một hộp gấm đến trước mặt nó, khóe miệng cười lạnh, híp mắt nhìn nó.
【 Đây là bản xà vương thay chủ nhân chọn cho ngươi, chủ nhân nói, ngươi cũng phải đeo. 】
Hồ ly Bạch Lê mặt biến đổi, cũng không mở hộp gấm ra, trừng mắt lui về phía sau từng bước.
Khóe miệng quái xà càng mở to sang hai bên.
【 Ngươi không muốn đeo? Không sao, bản xà vương đi nói với chủ nhân, nói ngươi ghét bỏ quà của chủ nhân. 】 Nó lắc lắc người, chuông trên cổ cũng đinh đang rung động, nâng cao cằm, ra vẻ muốn đi.
“Chi ——!”hồ ly Bạch Lê hung ác rống một tiếng.
Quái xà lại không sợ, vẻ mặt vui sướng khi người ta gặp họa cười nhìn nó. Nó không dễ chịu, con hồ ly đáng chết này còn muốn sống tốt sao?
【 Mở ra a ~ ngươi sẽ thích cho xem! Chỉ cần ngươi đeo, chủ nhân sẽ cao hứng a~~】Bộ dạng kia nhìn sao cũng không có lòng tốt.
Bạch Lê móng vuốt vung lên, hộp gấm mở tung, bên trong chính là một đóa hoa mẫu đơn diễm lệ đỏ thẫm có gắn vải sa mỏng. Hoa mẫu đơn này đúng là được làm rất khéo, chẳng những diễm lệ bức người, sa mỏng cũng là vân sa vô cùng tốt, không gió tự bay, sinh động giống như mẫu đơn thật.
Bạch Lê như bị sét đánh, gắt gao trừng mắt nhìn mẫu đơn kia, ngay sau đó liền nâng móng vuốt.
Quái xà không nhanh không chậm “Tê tê” vài tiếng.【 Đây là chủ nhân đặc biệt tặng cho ngươi đó~】
Bạch Lê thân thể run rẩy, lung lay như sắp ngã, móng vuốt kia làm sao cũng không dám đập xuống. Quái xà lại lắc lắc cái chuông trên cổ mình, biểu tình nhìn sao cũng có vẻ hung ác.
【 Ngươi xem bản xà vương đeo không đẹp a? Ngươi còn cười đến vui vẻ như vậy, bây giờ ngươi cũng có, tiếp tục cười a? 】
“Chi chi chi!” Tiểu hồ Bạch Lê vẻ mặt giận dữ, liền nhào về phía quái xà.
“Tê tê tê!” Quái xà cũng không khách khí, nghẹn khuất trong lòng cũng nhân cơ hội phát tiết ra.
Tức khắc, hai người liền đánh nhau một trận.