Trang Chủ Đừng Vội

Chương 33: Chương 33: Gặp Mặt




Edit: Tiểu Ngọc Nhi

“Chuyện gì vậy!?”

“Sợ là có kỳ trân dị bảo nào đó xuất thế rồi, tiếng động này truyền tới từ phía bắc rừng mai!”

“Mau đi xem xem, Hàn Mai Tửu Cư cất giấu báu vật gì?”

“Đã xảy ra chuyện gì! Tiếng động này giống như núi lở vậy?”

Lập tức, các loại tiếng động ồn ào vang lên. Đám người Hoắc Bất Niểu vốn định đi theo Lý Cảnh cũng dừng lại, ánh mắt lộ vẻ tham lam.

“Không hay rồi!” Sắc mặt Lục Lân chợt thay đổi, hét lớn một tiếng, truyền khắp toàn bộ Hàn Mai Tửu Cư, “Hàn Mai Tửu Cư hôm nay không tiếp khách, chư vị mau chóng rời đi, bằng không chính là đối địch với Hàn Mai Tửu Cư!” Giọng nói quanh quẩn hồi lâu không dứt, người đã đi xa.

“Rời đi? Ta nhổ vào! Sợ là Hàn Mai Tửu Cư muốn độc chiếm bảo vật đây, mọi người trong môn theo ta, xông vào!” Hoắc Bất Niểu không quan tâm tới Lý Cảnh nữa, vung đao nhảy vào trong Hàn Mai Tửu Cư.

Không chỉ hắn, tất cả mọi người đều bị biến cố bất chợt này hấp dẫn, mặc kệ là xem trò vui hay muốn đục nước béo cò, tất cả đều nhân dịp hỗn loạn lao về phía bắc.

Lý Cảnh nhìn xung quanh bỗng chốc không một bóng người, hai mắt lạnh lùng quét về phía bên phải lầu các. Dưới ánh nắng mặt trời, một con lang điêu lớn thu cánh mà đứng, tựa bên cạnh là nam tử ảo hồng cẩm bào, khuôn mặt tràn đầy ý cười, ôn nhã mà mê hoặc, chính là người đã mất tích suốt một ngày – Tư Lăng Quy Nhạn.

“A, không ngờ thạch nhũ tinh ở Hàn Mai Tửu Cư thế nhưng lại chín ngay hôm nay, đúng là thứ tốt.” trong mắt Tư Lăng Quy Nhạn chợt lóe vẻ kinh ngạc rồi biến mất, hóa thành ý cười thật sâu, “Vở kịch càng ngày càng hấp dẫn rồi.”

Hắn nhướng mày cười một tiếng với Lý Cảnh, rồi lướt người bay qua mái hiên, hướng về phía bắc.

Lý Cảnh khẽ lắc đầu, thân pháp không trì hoãn phóng đi. Rừng mai của Hàn Mai Tửu Cư sợ là muốn nhuộm máu rồi.

Chờ đến khi Lý Cảnh đi vào rừng mai, quả nhiên đã nhìn thấy thi thể đổ máu đầy đất, nhuộm đỏ hoa mai tuyết trắng. Lục Lân dẫn đầu đám người Hàn Mai Tửu Cư, cùng đám ô hợp còn lại, sắc mặt ai nấy đều kinh hãi khiếp sợ, cẩn trọng vây quanh mấy người đứng chính giữa.

Lý Cảnh lướt qua mọi người, đáp xuống vị trí trung tâm. Chu Diệu Lang nhìn hắn, nhíu mày nói: “Ngươi không dẫn bọn họ ra ngoài giải quyết sao?” lại nhìn máu tanh đầy đất cùng Tư Lăng Cô Hồng áo trắng tách biệt. Xem đi, trang chủ mất hứng rồi.

Lý Cảnh nói: “Thời gian không đủ.” Không có biện pháp, tiếng nổ đến quá nhanh, huống chi còn có hương thơm kì lạ dẫn đường.

“Tuyết Diên trang chủ.” Lục Lân lúc này nghiêm nghị lên tiếng, hắn không tiến lên, bởi vì mặc dù người nọ không nói rõ, không biết sau khi tiến lên sẽ có hậu quả gì, nhưng mỗi người đều hiểu được. “Đây là thánh địa của Hàn Mai Tửu Cư ta, Hàn Mai Tửu Cư và Tuyết Diên sơn trang xưa nay nước sông không phạm nước giếng, đối với ngài càng thêm kính trọng, hôm nay thánh địa xảy ra chuyện, ngài cản trở như vậy không khỏi hơi quá đáng rồi.”

Thấy Tư Lăng Cô Hồng không có nửa phần dao động, nhị trưởng lão Lục Nhân Gia cắn răng nói: “Cư chủ, không cần nhiều lời! Hàn Mai Tửu Cư chúng ta há lại để cho người khác mặc sức bắt nạt như vậy, cho dù là Tuyết Diên Sơn Trang cũng không thể!” Không đợi Lục Lân lên tiếng ngăn cản, Lục Nhân Gia đã nổi nóng cong người lao về phía vách núi.

Chưa nhìn rõ Tư Lăng Cô Hồng ra tay thế nào, thì Lục Nhân Gia đã hòa thành một thể với đám thịt vụn dưới đất, không nhìn ra được bộ dạng vốn có.

Thực lực đáng sợ làm cho người ta ngay cả tâm tư phản kháng cũng không dám có. Lục Lân ẩn nhẫn nhắm mắt, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm. Năng lực không bằng người, vô lực phản kháng.

“Cô Hồng?”

Lúc này, đột nhiên có âm thanh truyền tới, giọng nữ tử lộ ra sự vui mừng, tại nơi này càng có vẻ quỷ dị. Cho dù giọng nói này vô cùng dễ nghe, lay động lòng người, nhưng nữ tử đột nhiên xuất hiện từ giữa sườn núi kia càng làm người ta kinh tâm động phách.

Đường Niệm Niệm vừa ra khỏi sơn động, liền nhìn thấy tình cảnh như tu la địa ngục này. Hồng mai tuyết trắng, vốn là cảnh đẹp nay đã thay bẳng bức tranh máu, thịt nát đầy đất cùng những phần chân tay còn sót lại. Người nọ mặc trường bào màu trắng, không nhiễm nửa phần máu tanh. Vẻ mặt hờ hững, đôi mắt khi thấy mình mới bất đầu dao động, bên má trái có một dấu răng đỏ lên, ở trên khuôn mặt như ngọc lại có chút buồn cười.

Huống chi hắn một tay bưng một chén sứ thanh hoa, một tay bưng khay, trên khay có ba đĩa sứ đậy nắp.

Đường Niệm Niệm hơi ngẩn ra, rồi ‘xì’ một tiếng bật cười. Dừng ở bên cạnh Tư Lăng Cô Hồng, chỉ vào dấu răng trên mặt hắn, hỏi: “Ta cắn sao?”

“Ừ.”

Lúc nàng nghe Lục Lục nói còn tưởng là cắn môi đối phương mà thôi, không ngờ lại là cắn hắn. Cười xong lại hơi hơi sợ hãi, nhìn dấu răng này là biết bị cắn tới xuất huyết, vậy mà hắn không có tức giận, thật may. Đường Niệm Niệm lấy thuốc mang bên người ra, dùng tay nghiêm chỉnh thoa thuốc lên dấu răng kia, “Có đau không? Ta không phải cố ý.”

Tư Lăng Cô Hồng không nói gì, nhưng nhìn khuôn mặt hắn mềm xuống thì có thể thấy được tâm tình hắn đang dần tốt lên.

Chu Diệu Lang thở phào nhẹ nhõm một cái, cái gì so ra cũng kém một câu một động tác của chủ mẫu a.

Thoa thuốc xong, Tư Lăng Cô Hồng cầm chén sứ trong tay đưa cho nàng, “Ăn đi.”

Đường Niệm Niệm mắt không chớp, nhận chén sứ còn hơi ấm, mở nắp ra, ập vào mặt là mùi cháo thơm ngát. Bụng vốn không đói, song con sâu tham ăn lại xông ra. Dưới tầm mắt chuyên chú của Tư Lăng Cô Hồng, cùng một loạt ánh mắt khiếp sợ dại ra của mọi người xung quanh, Đường Niệm Niệm cầm muỗng ăn vài miếng, mềm mềm, không cần nhai.

“Ăn ngon không?” Tư Lăng Cô Hồng mặt không thay đổi hỏi, lông mày khẽ động, mắt hơi lấp lánh.

Đường Niệm Niệm híp mắt gật đầu, “Ăn ngon!”

Đáy mắt Tư Lăng Cô Hồng có thể thấy rõ ý cười, mở ra ba chén thức ăn trên khay, đặt ở trước mặt làm cho nàng ăn thật dễ dàng, “So với Tăng sư phụ thì sao?”

Đường Niệm Niệm ngừng lại, nếm thêm mấy ngụm, nhìn Tư Lăng Cô Hồng hỏi, “Muốn nghe nói thật?”

“Ừ.”

“Tăng sư phụ nấu ngon, còn có dược hiệu.”

Tư Lăng Cô Hồng nói: “Sẽ có ngày ăn ngon hơn.” Cho nên, về sau không cần nhớ hắn ta.

Đường Niệm Niệm nhìn hắn một cái, nét cười trên mặt càng đậm, gật đầu tiếp tục ăn. Nghĩ đến có một ngày hắn làm đồ ăn ngon hơn Tăng sư phụ, nàng càng muốn đoạt được hắn .

Chẳng qua lần này sau khi đột phá Ích Cốc kỳ, đối mặt với Tư Lăng Cô Hồng nàng vẫn như trước nhìn không thấu. Không có mười phần nắm chắc, nàng không dám tùy tiện ra tay.

Hai người không coi ai ra gì ăn uống, hoặc nên nói là một người ăn, còn Tuyết Diên trang chủ vừa rồi như tu la địa ngục thế nhưng bây giờ lại bưng khay hầu hạ.

Đừng nói tới vẻ mặt không thể hiểu nổi của đám người, mà ngay cả Đường Thu Sinh vốn hiểu rõ Đường Niệm Niệm nhất cũng cảm thấy khiếp sợ. Hắn mặc dù không hay chung đụng với nhị muội lắm, nhưng đối với tính tình của nàng cũng sớm nghe qua, nhị muội từ bé yếu đuối nhiều bệnh, giống như búp bê sứ, nói chuyện luôn nhỏ nhẹ, động tác như cành liễu trong gió, hơi chút thì mặt liền trắng bệch, giống như lúc nào cũng có thể hôn mê.

Nhưng hôm nay nhìn người trước mắt này, không chỉ có thân pháp như gió, dáng vẻ tự tại nhàn tản như thiên tiên, mà đối mặt với máu tanh cũng không hề biến hóa, còn trò chuyện vui vẻ, không coi ai ra gì ăn uống.

Đây… vẫn là nhị muội của hắn sao? Hai mắt Đường Thu Sinh hiện lên vẻ mê mang. Trừ bỏ dung nhan kia, hoàn toàn không nhìn ra một chút bóng dáng lúc trước.

“Bản lãnh của ca ca vẫn như xưa, tính mạng trăm người ở trong mắt huynh cùng lắm cũng chỉ là con kiến.” Tư Lăng Quy Nhạn khoanh chân ngồi ở trên lưng lang điêu trong không trung, ý cười dạt dào khen ngợi. Ánh mắt lại dừng lại trên người Đường Niệm Niệm, vẻ kinh ngạc bất mãn chợt lóe rồi tắt. Nàng cư nhiên không hề sợ hãi? Một khi đã vậy, thì thử nhìn qua một lần xem thế nào?

Tư Lăng Quy Nhạn hàm ý nói cười mới ba người Hoắc Bất Niểu, “Chỉ bằng đám ô hợp các ngươi mà cũng dám ra tay với Tuyết Diên sơn trang? Ca ta giết người nhà, đoạt địa bàn của ngươi chính là vinh hạnh của ngươi, nay lưu lại tính mạng của các ngươi chẳng qua cũng chỉ là khinh thường ra tay mà thôi.”

Giọng hắn như ma âm rót vào tai, kích thích ma niệm huyết tinh trong lòng mọi người. Lại nhìn đám người kia, sắc mặt đã đỏ lên, trong mắt lộ vẻ cuồng nộ khuất nhục cùng oán hận.

Chu Diệu Lang nhíu mày than nhẹ. Quy Nhạn thiếu gia thật sự là chỉ sợ thiên hạ không loạn, cố ý gây thêm phiền phức cho bọn họ đây mà.

“Khinh người quá đáng!” Đậu Đức Tư gầm nhẹ, nguyên lực trong người phát ra mãnh liệt, “Các đệ tử nghe lệnh, giết cho ta!”

Không chỉ hắn, hai người kia cũng mất lý trí, trong đầu chỉ còn lại một cái – giết. Dẫn đám thủ hạ, đồng loạt lao lên, hướng về phía trung tâm mà giết.

Gió thoảng qua, mùi hương thanh thấu của hoa mai hỗn hợp với mùi máu tanh nồng nặc truyền vào chóp mũi, một loại mùi ngọt ngấy lại dính nhớp, khiến trái tim như nhảy lên rồi chậm lại.

Tất cả tiếng kêu giết ồn ào hoàn toàn ngưng bặt, chỉ còn lại âm thanh nhai nuốt rất nhỏ, đám người kia đã hóa thành phân bón cho vườn mai.

“…” Ý cười trong mắt Tư Lăng Quy Nhạn thoáng cái biến mắt, vẻ mặt rối rắm nhìn chằm chằm Đường Niệm Niệm. Hành động của nàng hoàn toàn không khớp với kế hoạch của hắn.

Một lát sau.

“Hợ.” Đường Niệm Niệm ợ một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.