Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Thời gian Tư Lăng Cô Hồng giật mình rất ngắn, nhưng bộ dáng kia vẫn bị Đường Niệm Niệm bắt gặp, hơn nữa cảm thấy rất đẹp mắt.
Bóng mi như sương mù, đôi mắt đen như nguyệt hoa mờ mịt, con ngươi rõ nét làm nổi bật dung nhan tuấn tú, đôi môi mỏng sáng như nước. Đường Niệm Niệm không chút do dự cúi đầu mút lên đôi môi kia, như thường lệ cắn cắn, vươn lưỡi vào trong miệng hắn, thẳng thắn nhiệt tình cùng hắn dây dưa.
Tay nàng cũng không nhàn rỗi, kéo xiêm y Tư Lăng Cô Hồng đẩy hắn ngã xuống giường, cả người nằm trên người hắn, bắt đầu cởi bỏ quần áo hắn.
“Niệm Niệm.” Tư Lăng Cô Hồng đột nhiên đưa tay ngăn cản hành động của nàng, ngửa đầu ra sau né môi nàng, rồi nhìn cánh môi hồng nhuận no đủ kia, còn có hai mắt hoang mang không hiểu.
“Cô Hồng?” Đường Niệm Niệm nhìn hắn, ngày thường hôn môi hắn cũng không cự tuyệt, hơn nữa hắn vốn muốn cùng mình động phòng mà không phải sao?
Tư Lăng Cô Hồng hơi thở hơi trầm xuống, chuyên chú nhìn vào mắt nàng, hỏi: “Niệm Niệm, vì sao… muốn động phòng?”
Đường Niệm Niệm nói: “Cô Hồng hôn ta, sờ ta, nơi đó biến lớn, không phải là muốn cùng ta động phòng sao?”
Tư Lăng Cô Hồng hô hấp ngừng lại một lát, ánh mắt tránh né, nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, giống như bị mê hoặc, ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm, giọng nói khàn khàn mang theo chút mong đợi hỏi: “Niệm Niệm muốn cùng ta động phòng sao?”
“Muốn.” Đường Niệm Niệm gật đầu.
“Vì sao?”
Hai mắt Đường Niệm Niệm lóe sáng, vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc, chắc nịch nói: “Chỉ cần cùng Cô Hồng động phòng, Cô Hồng liền thuộc về ta.”
Khi nói ra những lời này, trong lòng Đường Niệm Niệm hơi có chút khẩn trương, bởi vì kẻ yếu nếu dám nói ra lời như vậy với kẻ mạnh thì chính là đại nghịch bất đạo, nhưng nàng vẫn muốn nói ra, nàng muốn biết phản ứng của Tư Lăng Cô Hồng.
Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối không dám làm ra chuyện mình không nắm chắc như vậy, nhưng nay nàng đã sớm bởi vì Tư Lăng Cô Hồng làm nhiều chuyện trái lẽ thường, mà dần dần thay đổi suy nghĩ.
——Chỉ cần cùng Cô Hồng động phòng, Cô Hồng liền thuộc về ta ——
Giọng nữ nghiêm túc chân thành trùng điệp như ngàn quân, từng chữ từng chữ va mạnh vào lòng Tư Lăng Cô Hồng, hắn nghe được sự kiên định và ham muốn chiếm hữu trong lời nói của nàng, nhìn ra vẻ chăm chú chân thành tha thiết trên mặt nàng, trong lòng giống như bị va đập đến mất đi thần trí, vừa chập choạng vừa mềm mại, dường như bị thứ gì đó nhồi vào, cơ hồ chìm đắm.
“Niệm Niệm… Niệm Niệm… Niệm Niệm!” Cho tới bây giờ Tư Lăng Cô Hồng đều không biết dùng lời nói biểu đạt, chỉ có thể đem cảm xúc trong lòng hóa thành từng tiếng gọi tên nàng, mỗi một tiếng đều chứa đựng tình cảm nồng đậm.
Hưng phấn kích động, loại cảm giác này chưa từng xuất hiện trong sinh mệnh của Tư Lăng Cô Hồng, nhưng từ khi gặp Đường Niệm Niệm, hắn đã được nếm trải đủ loại cảm thụ chưa bao giờ có, bất kể là bất đắc dĩ, hay là ảm đạm, thương tâm, đều vui vẻ chịu đựng, muốn ngừng mà không được.
Một tiếng thích, một thái độ, đều có thể khiến hắn trả giá hết thảy.
Giờ phút này ánh mắt Tư Lăng Cô Hồng nhìn nàng tựa như thiên hải, êm dịu tới có thể nhỏ ra nước, đem nàng chìm đắm hoàn toàn trong đó.
“Cô Hồng, ta thích chàng, rất thích.” Đường Niệm Niệm tham lam nhìn khuôn mắt cùng vẻ ôn nhu trong mắt hắn, hai tay ôm chặt lấy người hắn.
Nàng tuy vẫn không hiểu được tình yêu, không hiểu phải làm sao mới đúng, nhưng nàng thích người này, nàng sẽ đối tốt với hắn, giống như hắn đối tốt với nàng, chỉ cần hắn muốn, chỉ cần hắn mở miệng, nàng nhất định sẽ đáp ứng.
Suốt hai ngày qua, lời nói thích vốn là hy vọng xa vời ban đầu nay đã biến thành sự thật, chân thành tha thiết trong mắt Đường Niệm Niệm không lừa được người. Tư Lăng Cô Hồng bị mê hoặc cùng nàng dây dưa, thậm chí so với nàng còn điên cuồng hơn.
Xiêm y cởi hết, cái màn cẩm tú cũng bất giác rơi xuống, che khuất một giường cảnh xuân.
Đường Niệm Niệm khuôn mặt hồng nhuận, cánh môi màu son ẩm ướt, hơi nước trong mắt mờ mịt hồn xiêu phách lạc, nhìn chằm chằm Tư Lăng Cô Hồng, ngón tay một khắc cũng không nhàn rỗi, nhớ tới trên sách dạy mà từng chút khơi lên dục hỏa của Tư Lăng Cô Hồng.
“Niệm Niệm.” Nhưng mà, Tư Lăng Cô Hồng đột nhiên dừng lại, đưa tay ngăn cản hành vi khiêu khích của nàng.
Đôi mắt Đường Niệm Niệm tràn ngập ý xuân nghi hoặc nhìn hắn, “Cô Hồng?” Hai mắt dừng trên người hắn đánh giá, từ vẻ mặt, hơi thở, thân thể tới hạ thân, rõ ràng giống hệt trong sách nói, hai mắt sâu thẳm, hô hấp dồn dập, mồ hôi vã ra, phía dưới cũng căng thẳng trướng lên —– chính là dấu hiệu động tình nha.
Lông mày Tư Lăng Cô Hồng hơi nhíu lại, thật không rõ Đường Niệm Niệm làm sao đột nhiên nhiều thủ đoạn như vậy, làm cho hắn thiếu chút nữa mất đi lý trí. Cảm nhận được ánh mắt Đường Niệm Niệm dừng trên người mình, không khỏi cúi đầu nhìn lại, vừa vặn đụng phải đôi mắt mờ mịt như tơ của nàng, khuôn mặt kiều diễm, hắn nhất thời kêu rên một tiếng, nghiêng mắt tránh đi.
“Cô Hồng?” Đường Niệm Niệm ôm eo hắn ngồi xuống, mặt đối mặt, ngẩng đầu, mắt không chớp nhìn hắn, hỏi: “Làm sao vậy? Cô Hồng động tình rồi, vì sao không động phòng?”
Coi hỏi trắng trợn không chút rụt rè như vậy, vào lúc này chính là dụ dỗ tuyệt đối.
Tư Lăng Cô Hồng hô hấp nặng nề, chỉ cảm thấy hạ thân trướng như sắp nổ tung rồi, khó chịu đòi mạng. Nhưng so với xúc động này, an toàn của Đường Niệm Niệm càng quan trọng hơn.
Đường Niệm Niệm thấy hắn không nói gì, trừng mắt nhìn, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Chẳng lẽ Cô Hồng không biết? Vậy ta tới.” Trong đầu chợt lướt qua một bộ tư thế trong sách, lấy tính tình của Đường Niệm Niệm, thì căn bản không có khái niệm ngượng ngùng, nàng lúc này chỉ thầm nghĩ làm sao ình thoải mái, cũng làm cho Cô Hồng thoải mái, càng thêm cơ hội đoạt được Cô Hồng.
Nói xong, Đường Niệm Niệm cúi đầu nhìn chằm chằm vào hạ thân của Tư Lăng Cô Hồng, ánh mắt sắc bén thẳng thắn kia khiến thân thể Tư Lăng Cô Hồng càng thêm cứng ngắc.
Ngày ấy Đường Niệm Niệm dùng linh thức chỉ đảo qua liếc mắt một cái, lúc này mới thật sự nhìn kĩ, chỉ thấy nơi đó của Tư Lăng Cô Hồng rất là xinh đẹp, màu sắc can tịnh nhàn nhạt, giống như ngọc trụ, Đường Niệm Niệm nhớ tới trong sách từng nói qua, nam tử và nữ tử giống nhau, chưa từng động phòng mới có thể có bộ dáng và màu sắc đẹp mắt như vậy.
Bàn tay trắng nõn như ngọc che khuất hai mắt nàng, Tư Lăng Cô Hồng tựa lên người nàng, vùi sâu cằm vào cổ nàng, thấp giọng nói: “Niệm Niệm, không thể động phòng.”
“Vì sao?” Đường Niệm Niệm thân thể run run, cảm giác trống rỗng càng lớn, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, giác quan toàn thân đều bị Tư Lăng Cô Hồng chi phối, chỉ cảm thấy hơi thở của hắn nóng rực có thể nướng chín da thịt của nàng, giọng nói khàn khàn từ tính kia càng thêm câu nhân tâm phách.
“… Có độc.” Tư Lăng Cô Hồng đáy mắt hiện lên vẻ hối hận, hắn chưa bao giờ biết dục hỏa lại khó khống chế như vậy, lần đầu tiên còn ổn, lúc này đây bởi vì Đường Niệm Niệm cố ý phối hợp, mà làm cho hắn thế nhưng bước tới hoàn cảnh này.
“Ta không sợ!” Đường Niệm Niệm cảm thấy tâm thần buộc chặt theo đáp án của hắn đột nhiên buông lỏng, thậm chí nhảy nhót tung tăng. Hắn không phải không muốn bị mình đoạt lấy, mà là sợ mình bị thương sao? Sự vui mừng này hiện rõ trên khuôn mặt nàng, hưng phấn hớn hở.
Đường Niệm Niệm đưa tay ôm lấy khuôn mặt Tư Lăng Cô Hồng, mắt cười tủm tỉm nhìn hắn, còn nghiêm túc nói rõ ràng từng chữ: “Ta không sợ, hơn nữa rất thích, vô cùng thích. Cô Hồng cùng ta động phòng được không? Động phòng, chúng ta đều sẽ tốt lắm, rất thoải mái nha!”
Nàng đích thực thích thiên ma độc trên người hắn, hơn nữa hai người động phòng lại dựa theo công pháp kia, đối với đối phương đều có lợi, cũng nhất định sẽ rất thoải mái.
Lời này rơi vào trong tai Tư Lăng Cô Hồng giống như sấm sét dội xuống đồng bằng, lý trí căng cứng như dây cung kia tựa hồ sắp gãy, “Thật sự… Không có việc gì?”
“Ừ!” Đường Niệm Niệm gật mạnh đầu.
Phựt ——
Có tiếng gì đó đứt đoạn dường như đột nhiên vang lên trong đầu Tư Lăng Cô Hồng.