Trang Chủ Đừng Vội

Chương 55: Chương 55: Mua Mạng Nơi Xà Quật




Edit: Tiểu Ngọc Nhi

Từ chỗ Tư Lăng Cô Hồng biết được cách thông qua tứ luyện, sau khi dùng xong bữa tối, Đường Niệm Niệm ở trong phòng luyện đan triệu ra dược đỉnh Lục Lục, bắt đầu luyện chế đan dược cần thiết.

Tầng tầng dược thảo vô tận lấy ra từ nội giới, đưa vào dược đỉnh, dùng hai mươi sáu bộ cách thức, lấy thực lực Ích Cốc trung kỳ của Đường Niệm Niệm, chỉ cần không luyện chế đan dược siêu cấp, thì sẽ không bao giờ gặp phải tình trạng kiệt sức nữa.

Từng viên đan dược bay ra từ dược đỉnh, Đường Niệm Niệm vung tay áo nhét vào bình ngọc rồi bỏ vào nội giới. Dược đỉnh Lục Lục ở giữa không trung, trước khi biến mất, tầng sương mù màu xanh ngọc hóa thành một phiêu hồn bay tới gần Đường Niệm Niệm. Cũng ngay lúc này, Đường Niệm Niệm cảm thấy mình bị một bàn tay kéo lui về phía sau, và một bàn tay che ở trước mặt.

Nhưng phiêu hồn kia không hề gặp trở ngại gì xuyên qua tay Cô Hồng, vô cùng thân mật cọ cọ lên cổ Đường Niệm Niệm, lúc này mới ẩn vào mi tâm của nàng rồi biến mất.

Đường Niệm Niệm mới đầu ngẩn ra, sau đó lập tức vui mừng nở nụ cười.

“Lục Lục, có thể đi ra?”

“Ô ô. . . còn chưa, nghĩ là đã ra được, muốn cùng chủ nhân chơi . . .” giọng nói tràn ngập chờ mong và ỷ lại của Lục Lục vang lên.

Đường Niệm Niệm trấn an nói: “Sẽ được!” Đột nhiên cảm thấy bàn tay trên lưng chợt gấp gáp, lại nghe thấy tiếng kêu khẩn trương của Tư Lăng Cô Hồng, Đường Niệm Niệm liền thu hồi nguyên thần, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt lo lắng kia, mở miệng nói: “Đó là Lục Lục.”

“Lục Lục?” cổ tay Tư Lăng Cô Hồng chậm rãi thả lỏng.

Đường Niệm Niệm yên lặng nhìn hắn, nói: “Lục Lục là khí linh của dược đỉnh luyện đan vừa rồi, tương tự như hồn phách của con người, linh khí cũng có nguyên linh.”

Tư Lăng Cô Hồng hỏi: “Nó sẽ không làm nàng bị thương?”

Đường Niệm Niệm ngẩn ra, lắc lắc đầu. Nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ hỏi nhiều hơn mới phải, mà nàng cũng không định lừa hắn, cho nên dù biết rõ hắn ở đây, nhưng nàng vẫn lăng không xuất ra dược thảo luyện đan.

Tư Lăng Cô Hồng ôm lấy nàng, theo thói quen gác cằm lên hõm vai nàng, nói: “Luyện đan xong, nhớ trở về phòng nghỉ ngơi.”

“Được.” Đường Niệm Niệm hai mắt lóe lóe, chóp mũi tràn ngập hương vị thanh đạm trên người hắn, cọ cọ ngực hắn.

Trong bể tắm, hai người cởi hết xiêm y, Đường Niệm Niệm liền bò lên người Tư Lăng Cô Hồng, chủ động liếm môi hắn, lại đến yết hầu lăn lộn.

“Niệm Niệm?” thân thể Tư Lăng Cô Hồng chợt căng thẳng, dù vậy, tay hắn vẫn đúng lực ôm lấy nàng, tránh cho nàng bị chìm vào trong nước.

“Thân thể thật nóng, nơi này cũng nóng, muốn cùng Cô Hồng động phòng.” Đường Niệm Niệm không hề kiêng kị nói, đôi mắt trong suốt nhìn hắn, một tay che lên ngực trái của mình. Từ ban nãy khi Tư Lăng Cô Hồng hỏi một câu “Nó sẽ không làm nàng bị thương?”, sau đó không hỏi gì nữa, thì trái tim nàng đã đập dồn dập, rất muốn tới gần, hôn hắn, cùng hắn kết hợp chung một chỗ.

Một tay khác cũng không nhàn rỗi, theo kỹ xảo học được trên sách liền túm được hạ thân của Tư Lăng Cô Hồng, vừa sờ lên đã cảm giác được nơi đó mãnh thú thức tỉnh. Đường Niệm Niệm nháy mắt mấy cái, ngửa đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng nói: “Hơn nữa, sau ngày mai sẽ có rất nhiều ngày không thể gặp mặt.”

Người mình tâm tâm niệm niệm yêu mến ở ngay trước mặt, dùng tư thái như vậy nhìn mình, nói với mình. Tư Lăng Cô Hồng trước kia chưa từng nếm thử tư vị tình cảm giao hòa, giống như Đường Niệm Niệm, hắn cũng tham luyến hương vị của nàng như si như cuồng.

Ngoài phòng bóng đêm mông lung, trong phòng, hai mắt Tư Lăng Cô Hồng càng đen càng sâu thẳm.

Ôm lấy hai chân nàng quấn quanh lên eo, cúi người liền hôn lên môi nàng, gắt gao liếm mút, trên da thịt tuyết trắng hạ xuống từng dấu vết thuộc về hắn. Hạ thân dán chặt, rất nhanh chuyển động, hết thảy nước chảy thành sông. (TNN: mấy đoạn H H này ta làm lướt lướt thôi nên chỗ nào không trôi chảy, lủng củng, các nàng thông cảm cho T___T ta lần đầu edit H aaa~~ =..=)

Sáng sớm tinh mơ, mặt trời vừa nhú, sương mù mờ mịt.

Tại cửa vào tứ luyện của Tư Lăng gia, Tư Lăng Cô Hồng buông Đường Niệm Niệm xuống, vẻ mặt tự nhiên sửa sang lại vạt áo hơi nhăn cho nàng, Đường Niệm Niệm vẻ mặt cũng không thay đổi mặc hắn giúp mình.

Một màn này ở trong mắt Chu Diệu Lang và Lý Cảnh đã sớm quen đến chết lặng, nhưng ở trong mắt những người khác, lại trở nên khiếp sợ, thậm chí không vừa mắt.

Cố Tịch Nhan cố nén lửa giận trong lòng, bờ môi phía sau khăn che mặt đã sớm bị mím chặt đến trắng bệch, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Niệm Niệm. Chỉ bằng nàng ta cũng vọng tưởng đoạt lấy tứ lệnh? Cho dù có kinh nghiệm từ Cô Hồng thì cũng là si tâm vọng tưởng! Hừ! Như vậy cũng tốt, ở trong đó cho dù không chết, thì ít nhất cũng phải mất hơn một năm rưỡi, đến lúc đó Cô Hồng đã sớm thuộc về mình, làm sao còn có thể nhớ tới nàng ta?

A.

Nghĩ tới đây, Cố Tịch Nhan không tiếng động nở nụ cười, nhìn một màn chói mắt này cũng không khó nhịn như trước nữa.

Tư Lăng Quy Nhạn đảo qua liếc ả một cái, đem thần sắc biến hóa của Cố Tịch Nhan thu vào trong mắt, con ngươi mỉm cười ẩn chứa vẻ mỉa mai. Vẫn tự cho là đúng như vậy, ai nấy đều có thể thấy được sự thâm tình của quái vật kia dành cho Đường Niệm Niệm, cũng chỉ có ả là sống chết níu lấy một chút đặc thù mà dào dạt tự mãn, không nhìn ra sự thật.

Tư Lăng Hoài Nhân ra lệnh một tiếng: “Đi vào.”

Đường Niệm Niệm nhìn thâm cốc bên dưới, lại quay đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng, kiễng chân cắn lên môi hắn một ngụm, cũng không thèm để ý tới trận hút không khí xung quanh, nói nhỏ: “Chờ ta, sẽ nhanh thôi.”

Tư Lăng Cô Hồng: “Được.”

Lần này, đổi thành hắn chờ nàng.

Đường Niệm Niệm lui về phía sau từng bước, thân ảnh liền nhảy xuống thâm cốc, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

Theo bóng hình nàng biến mất, tầm mắt Tư Lăng Cô Hồng vẫn lưu tại thâm cốc tối đen, khẽ rũ mi, bóng mờ dưới mi mắt như sâu lại, đem làn sương mù trong đó ẩn đi không rõ, con ngươi dần dần tụ sương.

“Hồng nhi, đi theo cha. Chuyện hai tháng nữa đi biển Hải Vân, cha có việc cần nói tỉ mỉ với con.” Tư Lăng Hoài Nhân ra vẻ từ phụ (cha hiền), nói với Tư Lăng Cô Hồng.

Tư Lăng Cô Hồng thu hồi ánh mắt nhìn thâm cốc, không liếc y một cái, xoay người lướt qua, tà áo dài màu trắng tạo thành hình vòng cung, tại trước mắt mọi người, không thấy bóng dáng.

Chu Diệu Lang và Lý Cảnh đương nhiên đi theo hắn, chỉ để lại những người khác hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ trăm bề.

Trên mặt Tư Lăng Hoài Nhân nhìn không ra chút tâm tư, không vui không giận, trước khi rời đi liếc mắt nhìn thâm cốc một cái, rồi cũng không tiếng động biến mất. Sau một đám người rời đi, cuối cùng lưu lại chỉ còn Tư Lăng Quy Nhạn. Những người khác không nhìn thấy, nhưng hắn lại thấy rất rõ ràng, hoặc nói đó là ánh mắt Tư Lăng Hoài Nhân truyền cho hắn, trước khi y rời đi đã liếc mắt một cái, ý tứ truyền tới chính là: lưu nàng lại.

Lưu nàng lại.

Nghĩa là lưu lại tính mạng của nàng, cũng như lưu lại người của nàng.

“Ha ha.” Tư Lăng Quy Nhạn lông mày ngả ngớn, tà mị bức người, mặt giãn ra rì rầm nói: “Tiểu tẩu tử, ngươi làm sao lại tự mình nhảy xuống hố kia chứ, cũng đừng sợ tới mức khóc nha.”

Nếu không phải do chính Đường Niệm Niệm kiên trì, thì với tính tình của quái vật kia, sao có thể thả nàng một mình đi vào tứ luyện chứ.

Này rốt cuộc là Đường Niệm Niệm ngốc, hay quái vật kia ngốc đây?

Là nên nói Tư Lăng Cô Hồng căn bản không hiểu tình yêu, chỉ biết vô lý nghe theo Đường Niệm Niệm, mặc nàng đi mạo hiểm. Hay hắn yêu đến thành si, nàng nói cái gì, hắn sẽ tin cái đó?

Tư Lăng Quy Nhạn càng nghĩ càng sâu, bất giác toàn bộ đầu óc đều chỉ nghĩ đến hai người, thậm chí có một loại cảm giác không hiểu. Đường Niệm Niệm không phải ngốc, mà là thật sự có bản lĩnh và tự tin, mới có thể không sợ hãi bước vào tứ luyện. Tư Lăng Cô Hồng cũng không ngốc, không phải không yêu, mà là thật sự tin tưởng nàng có thực lực này, cho nên để nàng bước tiếp.

Thâm cốc là cửa vào tứ luyện, bên trong một mảnh tối đen, giống như vực sâu không đáy. Trên vách đá ẩm ướt mọc đầy rêu xanh, ẩn ẩn truyền tới tiếng ti ti nhè nhè âm lãnh quỷ dị, giống như tiếng các loại côn trùng. Phía dưới có gió ẩm rét lạnh thổi qua, quất lên mặt và da thịt, thật giống như bị quỷ hồn dưới âm tào địa phủ quấn quanh, làm cho người ta lông tóc dựng đứng.

Đây là nhập môn quan mở đầu tứ luyện, nhập môn quan này không chỉ cần tâm tính dẻo dai, mà còn phải có thân pháp tốt nhất, năm giác quan nhạy bén mới có thể bình yên vượt qua. Người bình thường đi vào, đều không khỏi ép chặt tinh thần, ngưng mi chú ý xung quanh từng thời từng khắc, vận chuyển nguyên lực khắp người.

Có điều, số người bình thường này hiển nhiên không bao gồm Đường Niệm Niệm đang rơi xuống vực sâu âm lãnh hắc ám này.

Quần áo trắng thêu lưu vân màu xanh ở trong bóng đêm cực kì bắt mắt, nếu như có người ở đây, nhất định sẽ vô cùng giật mình trước vẻ mặt lúc này của Đường Niệm Niệm, hoặc nên nói là câm nín không biết làm sao.

Chỉ thấy Đường Niệm Niệm vẻ mặt bình tĩnh, thật sự quá mức bình tĩnh. Vạt áo tung tay như nước theo gió, tóc đen từng lọn từng lọn, da thịt trắng nõn ẩn ẩn trong bóng đêm làm người ta cảm thấy giống như noãn ngọc trong suốt trước ánh sáng nhu hòa, con mắt hắc bạch phân minh thỉnh thoảng chuyển động một chút, nhìn xung quanh.

Như vậy, thật giống như lúc này không phải nàng đang rơi xuống một thâm cốc khủng bố, mà là đang ở ven hồ sen hóng gió ngắm cảnh, vui mừng lại bình tĩnh thưởng thức.

“Lục Lục, cảm giác được không?”

“Ô ô. . . Ở chỗ này so với lần trước cảm giác rõ ràng hơn rất nhiều, có bảo vật, có bảo vật, muốn ~ “

“Ừ, chúng ta sẽ lấy từng thứ một.”

Đường Niệm Niệm gật đầu đáp ứng.

Vốn ngày ấy ở Lưu Lam Điện, Tư Lăng Hoài Nhân nói nàng muốn cái gì đều có thể lấy ở Tư Lăng gia. Đường Niệm Niệm cũng quả thật làm như vậy, nhưng Lục Lục cảm giác được bảo vật không phải chỉ nằm trong bảo khố Tư Lăng gia, ở phương hướng tứ luyện cũng có cảm giác mơ hồ, nhưng nơi này không phải bảo khố Tư Lăng gia nên nàng không biết, song cho dù không phải, thì nàng cũng đã có chủ ý, sau này tìm thời gian nào đó tới lấy là được.

Lần này bước vào tứ luyện chỉ là trùng hợp, nhưng lại vừa vặn trúng ý nàng, thuận tay đem bảo vật lấy đi cũng tốt lắm.

Linh thức Đường Niệm Niệm phóng ra tứ phía xung quanh, bóng đêm trong thâm đối với nàng không có chút tác dụng nào, sau khi linh thức chìm xuống, nơi này so với ban ngày còn rõ ràng hơn.

“Chi chi chi” Một loạt tiếng kêu quỷ dị bất thình lình truyền tới, bén nhọn chói tai, chỉ thấy hơn mười đạo bóng đen nhanh chóng phóng về phía Đường Niệm Niệm.

Đường Niệm Niệm cũng không nhúc nhích, hơn mười bóng đen kia cách nàng khoảng năm thước liền đột nhiên dừng lại, rồi không chút sức sống rơi xuống. Vì một giây tạm ngừng này, khiến người ta mơ hồ thấy được số bóng đen kia đều là dơi, to ba thước, một đôi răng nanh bén nhọn dài một thước lòi ra bên miệng, làm cho người ta ghê tởm mà sợ hãi.

“Ra là ở đây.” Trông thấy một điểm sáng không dễ phát hiện trong bóng đêm, Đường Niệm Niệm xoay mình trong không trung, như cưỡi gió đáp mây rơi xuống một đường đá chìm, lối đi vốn khó có thể phát hiện dưới linh thức của nàng liền không chút che dấu, bước theo lối đi lởm chởm đá vụn, bước chân của nàng lại giống như đang lướt trên con đường bằng phẳng.

Rõ ràng là vực sâu u ám quỷ dị, song nhìn nàng một thân áo trắng chỉ xanh, lướt đi lạnh nhạt, thế nhưng lại khiến người ta sinh ra một loại ảo giác thảo trường oanh phi khó hiểu.

Đang lúc Đường Niệm Niệm tiến vào một sơn cốc quanh co vô tận, thì một giọng nói khàn khàn vang vọng từ xa truyền tới:

“Cạc cạc cạc —— lại tới một người nữa, nhóm tiểu đáng yêu lại có thịt mới để ăn rồi ~ “

Đường Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy đỉnh sơn cốc đầy đá nhọn, có một bóng người toàn thân bao kín áo choáng đen, tứ chi giống như thạch sùng dính lên vách tường, toàn thân không xương, mái tóc màu xám trút xuống, che đi một nửa khuôn mặt tái nhợt vô sắc, một đôi mắt mang ý cười âm tà lạnh như băng, giống hệt mắt rắn nhìn chằm chằm nàng.

“Cạc cạc cạc, hay ột cô nương trắng trắng mềm mềm, nhóm tiểu đáng yêu nhất định. . . ách!” Câu nói khàn khàn bị hành động ngẩng đầu nhìn lên của Đường Niệm Niệm làm cho hoàn toàn đình chỉ, ánh mắt âm tà của người nọ giống như phát hiện ra chuyện không thể tin được trừng lớn lên, bén nhọn gào thét: “Ngươi làm sao phát hiện được ta? Làm sao nhanh như vậy liền phát hiện ta! Ngươi…..”

“Giọng nói thật khó nghe.” Đường Niệm Niệm nhíu mi bất mãn. Tính tới nay, giọng nói khó nghe nhất nàng nghe được chính là Tư Lăng Hoài Nhân, nay giọng người này lại càng khó nghe hơn.

Sắc mặt người nọ trở nên vô cùng quỷ dị, giống như nuốt phải cái gì đó ghê tởm, chặn lại nơi cổ họng, cổ quái đến vặn vẹo. Hắn cho tới bây giờ vẫn biết giọng mình nói khó nghe, nhưng từ lúc chào đời tới giờ, đây là lần đầu tiên bị người ta nói trắng ra như thế, còn rõ ràng đến mức không hề che giấu vẻ chán ghét.

“Dát —— cạc cạc cạc, dát?” người áo đen híp mắt, bộ dáng khủng bố như quỷ cười, rồi ngay lập tức biến thành kinh ngạc hoảng sợ. Liên tục phát ra âm thanh như vịt kêu, rồi thò tay cho vào trong miệng, kéo đầu lưỡi của mình.

Chẳng qua ngay sau đó, người nọ hai mắt như cũ duy trì vẻ hoảng sợ mở to, “bịch” một tiếng, ầm ầm rơi xuống đất. (TNN: sặc =.= thế là xong hả??? tưởng nguy hiểm lắm chứ >”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.