Trang Chủ Đừng Vội

Chương 59: Chương 59: Niệm Niệm Xuất Quan




Edit: Tiểu Ngọc Nhi

Những ngày tiếp theo, Đường Niệm Niệm giống như mất tích khỏi Vạn Độc Đàm, trái ngược với động tĩnh lớn nàng gây ra ở Xà Quật và Phong Nhân Cốc, giờ đây ngay cả bóng người cũng không thấy, trong Vạn Độc Đàm cũng yên tĩnh như thường.

Nhưng tĩnh lặng như vậy ngược lại càng khiến cho người ta cảm thấy lo âu khó tả, giống như bão táp trước yên bình, áp lực chìm đắm, tìm không thấy nguyên do, chỉ có thể chờ một khắc bùng nổ xảy ra.

Hôm nay, trong nơi sâu nhất Vạn Độc Đàm nổi gió, không cảm nhận thấy gió, mà chỉ có thể phát giác dựa theo chướng khí lưu động.

“Vạn Độc Đàm này quanh năm mơ hồ bất định, sao gần đây lại cảm thấy một luồng khí lưu chuyển về một phía rồi.” Một nam tử thanh niên trẻ tuổi vô ý thì thầm, cau mày tránh đi độc trùng xuất quỷ nhập thần xung quanh. Đột nhiên hai mắt sáng ngời, nói với người bên cạnh: “Kia không phải là lối ra chứ?”

Nam tử áo xám đứng bên bĩu môi nói: “Nếu dễ tìm được lối ra như vậy, nơi này còn có thể xưng là đứng đầu tứ luyện được sao?”

“Nói cũng phải.” Nam tử trẻ tuổi thở dài, giống như trút được một hơi, bất mãn nói: “Chướng khí này càng ngày càng nặng, tầm nhìn không tới một trượng, lại đi về phía trước sợ là sẽ trở thành có mắt như mù mất thôi.”

“Bớt nói nhảm đi, nơi này cũng không phải chỉ có chướng khí.” Nam tử áo xám nói.

Nam tử trẻ tuổi kia nhún vai, an tĩnh lại.

Trong im lặng, không biết đã đi bao lâu, nam tử ảo xám đột nhiên dừng bước, đưa tay lên ra hiệu ý bảo đừng phát ra tiếng, rồi mang theo nam tử trẻ tuổi nấp vào trong một bụi cây. Lúc này, có vài bóng người không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện, vọt qua màn chướng khí thật nhanh, rồi ngay lập tức liền không thấy bóng dáng tăm hơi.

Nam tử trẻ tuổi líu lưỡi, định đứng lên, thấp giọng kinh ngạc nói: “Đây là có chuyện gì, đã nhiều ngày nay đều nhìn thấy những người này, xem bộ dáng bọn hắn hình như đang tìm cái gì. . . Ô!”

Nam tử còn chưa nói xong, đã bị nam tử áo xám đưa tay kéo trở về, mắt lạnh cảnh cáo.

Nam tử trẻ tuổi sóng mắt lóe lóe ý cười, nhưng không lên tiếng nữa.

Quả nhiên, mấy thân ảnh vừa thoáng qua kia lại quay trở về.

Nam tử áo xám vẫn như cũ không đứng dậy, nam tử trẻ tuổi thấy thế cũng im lặng ẩn nấp. Ánh mắt nhìn đám người vừa chạy về kia, số lượng hình như có thay đổi —- nhân số giảm bớt! Lúc này, một gã áo đen xuất hiện trong tầm mắt hai người, người này toàn thân căng cứng, nhìn trái nhìn phải, hiển nhiên cũng phát hiện nơi này không ổn, tình cảnh của bản thân không tốt lắm. Ngay khi nam tử trẻ tuổi nghĩ rằng y sẽ tiếp tục đi khỏi tầm mắt mình, thì nam tử áo xám bên cạnh hắn lại đột nhiên rùng mình.

Xoẹt ——

Một thanh chiến thương thình lình xuất hiện, khí thế như chẻ tre, chướng khí chung quanh đều bị thổi quét.

Ngưng!

Người áo đen tránh không kịp, chiến thương nhập thể, bị mất mạng.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc, nam tử trẻ tuổi trừng mắt nhìn, thẳng đến khi chiến thương kia bị rút ra, nhìn theo chiến thương dính máu, rời mắt lên trên, liền trông thấy một nam tử mặc võ bào màu đen rách nát.

“Thi thể.” Giọng nam tử trầm thấp nội liễm khác thường.

“Tê!” Tiếng rắn thè lưỡi vang lên, ngoài ý muốn làm cho người ta cảm thấy được vẻ bất mãn trong đó. Một cái đuôi rắn khổng lồ vươn ra từ trong chướng khí, quấn lấy gã áo đen kia, rụt trở về.

Đây là cái gì? Người rắn hợp tác? Ở trong Vạn Độc Đàm còn cần hủy thi diệt tích sao? Chẳng lẽ là làm đồ ăn cho con rắn khổng lồ này?

Nam tử trẻ tuổi kinh ngạc giật giật môi, trong lòng miên man suy nghĩ.

“Tê tê ~” Tiếng rắn thè lưỡi lại đột nhiên vang lên, chướng khí dao động, chỉ thấy một cái đầu rắn khổng lồ xông ra, một đôi đồng tử dựng thẳng đen tối âm lãnh vừa vặn nhìn chằm chằm vào nơi hai người đang ẩn nấp. Cái miệng rắn kéo kéo sang hai bên, hình thành nên một …… nụ cười quỷ dị??? Quay đầu lại “tê tê” nhổ ra vài tiếng với nam tử cầm chiến thương, cằm dưới hếch lên giống như đang khinh miệt hắn chuyện gì.

Xuy! Xuy! Xuy! Đúng là vô dụng, xem đi, còn hai tên đang ẩn nấp đấy, nếu không có bản xà vương, ngươi còn không thả cá lọt lưới sao?

Trong lòng Quái xà tràn đầy vẻ trào phúng Chiến Thương Tiễn.

Đáng tiếc, Chiến Thương Tiễn hiển nhiên không hiểu xà ngữ của nó, chẳng qua mấy ngày nay ở chung, đối với thần thái nhân tính hóa của nó cũng hiểu đôi chút, chỉ cần nhìn vẻ mặt kia, liền có thể đoán ra ý tứ, chẳng qua không thèm nhìn mà thôi.

Chiến Thương Tiễn cũng không để ý đến quái xà hèn mọn, ánh mắt nhìn theo hướng quái xà vừa chỉ, con mắt nheo lại.

“. . .” Nam tử trẻ tuổi quay đầu nhìn nam tử áo xám. Bị phát hiện rồi sao?

Nam tử áo xám lạnh lùng trừng hắn một cái. Nếu không tại ngươi, có thể bị phát hiện sao? Quay đầu đi không nhìn hắn nữa, đứng dậy ra khỏi chỗ ẩn thân.

Nam tử trẻ tuổi bất đắc dĩ nhún nhún vai, hắn cũng không phải cố ý được không? Không nhanh không chậm cũng theo nam tử áo xám đi ra.

Sự hiện thân của hai người cũng không làm cho bầu không khí dịu đi, nam tử trẻ tuổi nhìn bộ dáng nghiêm nghị của Chiến Thương Tiễn, ha ha cười, xua tay nói: “Vị huynh đệ này, hai người chúng ta chẳng qua chỉ là một người thí luyện trong Vạn Độc Đàm mà thôi, cùng ngươi không thù không oán, nếu ngươi e ngại, chúng ta đi là được.”

Chiến Thương Tiễn trầm mặc, ánh mắt dừng trên người nam tử áo xám.

Nam tử trẻ tuổi đẩy nam tử áo xám một phen, “Nói đi a, chúng ta đi là được.”

Nam tử áo xám lạnh lùng trừng hắn, nói: “Nơi này bố trí trận pháp, trừ phi phá trận, hoặc giải được trận mới có thể rời đi.” Rồi nhìn về phía Chiến Thương Tiễn, nói tiếp: “Mặc kệ làm thế nào, cũng vẫn ảnh hưởng tới bọn họ.”

Nam tử trẻ tuổi kinh ngạc nói: “Bố trí trận pháp? Khó trách những người đó đều đi lạc nhau. Chúng ta làm sao lại không có việc gì?”

Giọng nam tử áo xám đã có chút không kiên nhẫn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Chúng ta học công pháp.”

“A!” Nam tử trẻ tuổi lúc này giống như chợt hiểu ra, sau đó lại nhíu mày rối rắm nói: “Vậy bây giờ phải làm sao? Không bằng chúng ta chờ ở đây, đợi bọn họ xong việc rồi đi cũng được a!”

Nam tử trẻ tuổi tươi cười trong sáng như mặt trời, nói với Chiến Thương Tiễn: “Ngươi nói xem?”

Chưa chờ Chiến Thương Tiễn kịp đáp lời, nam tử trẻ tuổi tươi cười kia đột nhiên liền xông tới, một thanh trường kiếm bắn về phía mạch môn của Chiến Thương Tiễn.

Chiến Thương Tiễn xoay người tránh đi, ánh mắt nhìn nam tử thanh niên lập tức lóe lên hào quang chấn nhiếp, giọng nói trầm thấp mang theo một tia kinh ngạc, “Ngự kiếm thuật?”

“A, kiến thức không ít đấy!” Nam tử thanh niên vẻ mặt kinh ngạc, hai mắt trầm xuống, quay về phía nam tử áo xám kêu lên: “Này, tới hỗ trợ a, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ trong trận pháp này có cái bí mật gì sao? Hơn nữa người này hình như cũng không đơn giản a!”

“Xùy.” Nam tử áo xám tuy rằng bất mãn với thủ đoạn đánh lén bất ngờ của hắn, nhưng động tác cũng không chậm, từ sau lưng rút ra một thanh trọng kiếm màu đen, cong người tấn công về phía Chiến Thương Tiễn.

Chiến Thương Tiễn trong đầu chợt lóe tinh quang. Song Kiếm Lưu, loại phe phái này hình như đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra.

“Tê tê tê tê ~” Quái xà ở một bên vẫn không nhúc nhích xem diễn, thậm chí còn vui sướng khi người ta gặp họa.

Trong không trung phi kiếm và chiến thương đánh vào nhau, chỉ thấy phi kiếm rung nhè nhẹ, Chiến Thương Tiễn cũng bị nam tử áo xám tiến sát, đâm rách tay. Nam tử trẻ tuổi ánh mắt mở to, lộ vẻ tán thưởng sợ hãi than, “Sức lực thật mạnh.”

Lại nhìn sang, chỉ thấy Chiến Thương Tiễn bị đâm rách cánh tay cũng không trốn không tránh, ngược lại một thân khí thế phát ra càng khủng bố, thế công cũng càng ngày càng mãnh liệt, không khỏi thở dài, “Chiến khí thật mạnh!”

Tuy là tán thưởng, nhưng đường kiếm trong không trung kia lại bắt đầu xảo quyệt, toát ra vẻ lạnh thấu xương, nhiễu loạn Chiến Thương Tiễn, thỉnh thoảng lại chém thêm vết thương mới trên người hắn.

Nếu là người khác, chỉ sợ đã sớm kiệt sức, trái lại Chiến Thương Tiễn càng ngày càng mạnh, khí thế như núi áp bách, làm cho địch nhân vô lực cảm thấy căn bản là không thể giết chết, ngược lại càng giết càng mạnh.

“Rống!” Chiến Thương Tiễn gầm nhẹ, tay nhấc chiến thương, như có một tiếng rồng ngâm vang lên, phá rách áo bào của nam tử áo xám.

Nam tử áo xám khí huyết dâng lên, chật vật tránh đi, mặc dù tránh được điểm yếu hại, nhưng vẫn bị đâm xuyên qua cánh tay, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.

“Thẩm Cửu.” Nam tử thanh niên hô một tiếng, phi kiếm trong không trung cơ hồ trong nháy mắt sắp chọc thủng mi tâm của Chiến Thương Tiễn.

“Tê!” Một bóng dáng màu đỏ tốc độ cực nhanh phóng tới, vừa vặn ngăn ở phía trước Chiến Thương Tiễn, một ngụm cắn lấy phi kiếm quăng ra ngoài. Xuy! Nói thế nào thì người này cũng là thuộc hạ của chủ nhân, xem ra chủ nhân đối với hắn coi như không tệ, nếu chủ nhân tỉnh lại phát hiện hắn chết khi ở cùng bản xà vương, này còn không thành tội của bản xà vương sao?

Nghĩ đến những lời Đường Niệm Niệm từng nói qua, tiểu huyết xà vừa hiện bản thể run lên. Da máu thịt của nó a. . .

Nam tử thanh niên đi đến bên người nam tử áo xám, phi kiếm cũng thu hồi trong tay, chỉ thấy trên mặt kiếm lưu lại một vết rạn rõ ràng, thanh kiếm này xem như bị hủy rồi. Ánh mắt kinh ngạc tràn ngập hứng thú dừng ở trên người tiểu huyết xà, nam tử thanh niên cả kinh nói: “Yêu thú?”

Con thú bình thường cho dù bản lĩnh hiếm có, thì cũng chỉ được thế nhân xưng là mãnh thú mà thôi, chân chính có thể được gọi là yêu thú, trên thế giới này vô cùng thưa thớt.

“Tê ~” Tiểu huyết xà liếc xéo nam tử thanh niên một cái, ở trong không trung uốn éo. Xuy! Bị bản xà vương dọa sợ rồi sao

~~Nhìn thần thái cao ngạo của nó, nam tử thanh niên cũng không giận, cười sảng khoái giống như lúc ban đầu mới gặp, nói với Chiến Thương Tiễn: “Vị huynh đệ này bản lĩnh thật tốt, có thể thu được một con yêu thú!”

“Tê tê tê tê!” Tiểu huyết xà tức giận trừng to hai mắt. Chỉ bằng người này cũng xứng sao? Hừ!

Nam tử thanh niên ánh mắt chợt lóe, nhìn ra điểm mấu chốt.

Lúc này Thẩm Cửu vịn vai đứng lên, ngưng mi nói với Chiến Thương Tiễn: “Thì ra là người của Chiến gia, chiêu chiến long vân tường này quả nhiên cao cường.”

Sắc mặt Chiến Thương Tiễn bỗng im lặng, xuất ra đan dược ăn vào, lạnh lùng nói: “Các ngươi là ai!”

Nam tử thanh niên trơ mắt nhìn hắn uống thuốc khôi phục, nở nụ cười: “Ta còn tưởng ngươi thật sự không biết đau không chết chứ.”

Thẩm Cửu nhìn hắn một cái, nói với Chiến Thương Tiễn: “Ta là Thẩm Cửu, hắn là Chu Bát. Mặc dù không thể bẩm báo tên thật, nhưng gia tộc chúng ta cùng Chiến gia không thù không hận, nếu tính ra còn có chút sâu xa.” Trong lòng thầm nghĩ: Chiến gia rốt cuộc xuống dốc rồi, ngay cả gia tộc phía sau bọn họ cũng không biết.

Chiến ý và sát khí của Chiến Thương Tiễn vẫn không giảm.

Thấy vậy, Chu Bát vênh vang cười nói: “Chiến huynh đệ làm gì cẩn trọng như vậy, phải biết rằng có yêu xà này ở bên cạnh ngươi, cho dù đánh tiếp, hai chúng ta cũng không có chỗ tốt gì. Huống chi chỗ dựa phía sau nó, chúng ta lại không thể trêu vào a~” Nói xong, hắn liền khoanh chân ngồi dưới đất, từ trong ngực lấy ra một miếng thịt, vẫy vẫy tiểu huyết xà, nói: “Có đói bụng không, muốn ăn không?”

Lúc đầu hắn còn có vài phần tâm tư nghĩ ra thi thể kia là đồ ăn của nó, nhưng từng khi nhận ra thân phận yêu thú liền vứt bỏ ý nghĩ này. Phải biết rằng, yêu thú còn kiêu ngạo hơn cả con người, tuyệt đối sẽ không ăn thịt người chết.

“Tê ~” Tiểu huyết xà khinh thường bĩu môi. Tuy rằng lời vừa rồi nói trúng ý bản xà vương, nhưn cũng đừng mơ bản xà vương ăn gì đó của ngươi. Liếc mắt nhìn Chiến Thương Tiễn một cái, nó liền bay trở về thân thể quái xà.

“Ha ha, thực kiêu ngạo.” Chu Bát vui tươi hớn hở nói, sau đó tự mình cắt thịt bắt đầu ăn.

Thẩm Cửu ngồi xếp bằng bên cạnh hắn, lấy trong bao ra một ít dược tán, cởi xiêm y rồi tự băng bó vết thương ình.

Chu Bát rất nhanh ăn xong miếng thịt, chép chép miệng, nhìn chằm chằm Chiến Thương Tiễn một thân chật vật nhưng khí thế bất diệt, kinh ngạc “ô” một tiếng, lập tức nói: “Ngươi vừa rồi ăn ít nhất cũng là đan dược Địa phẩm cấp năm đi? Miệng vết thương phục hồi nhanh như vậy, thực đáng giá a! Nhìn Thẩm Cửu đi, chỉ có thể dùng dược tán Huyền phẩm, nể mặt chúng ta vừa rồi đánh nhau một trận, chi bằng cho chúng ta một viên?”

Người này thoạt nhìn sảng khoái như ánh mặt trời, nhưng vừa nói mấy câu đã lộ ra bản chất vô lại của hắn.

Chiến Thương Tiễn trầm giọng nói: “Các ngươi muốn thế nào?”

Hai người này thân phận thần bí, mục đích không rõ, thoạt nhìn không phải người của Tư Lăng gia tộc. Bọn họ lại biết được thân phận của mình, như vậy nhất định biết gì đó về chuyện Chiến gia diệt môn.

Tuy rằng vô cùng quan tâm tới chuyện Chiến gia diệt môn, nhưng Chiến Thương Tiễn sẽ không bởi vậy mà chậm trễ lời giao phó của Đường Niệm Niệm. Nếu trong hai ngày này dám can đảm quấy rầy Đường Niệm Niệm, như vậy cho dù chặt đứt manh mối việc Chiến gia, hắn cũng phải ngăn cản.

Chu Bát liên tục nói: “Không cần khẩn trương, không cần khẩn trương. Thẩm Cửu nói rồi, bây giờ chúng ta có muốn ra ngoài cũng không được, muốn vào cũng không xong, động thủ lần nữa càng không thể. Đương nhiên, nếu các ngươi muốn giết chúng ta cũng không phải đơn giản như vậy. Cho nên, theo ta thấy không bằng để hai người chúng ta đi theo vài ngày, còn có thể giúp ngươi giải quyết những người kia.”

Chiến Thương Tiễn nhìn Thẩm Cửu, phát hiện hắn tuy thần sắc lãnh trầm, nhưng cũng không hề có ý phản đối lời của Chu Bát, nói vậy Chu Bát mới là kẻ phát ngôn sao?

“Mục đích.” Hắn đương nhiên không tin bọn họ có lòng tốt như vậy, không có chuyện gì đột nhiên nịnh nọt lấy lòng.

Chu Bát ha ha cười nói: “Ta cũng không gạt ngươi, ta đối với yêu xà cùng người ẩn trong trận pháp kia cảm thấy rất hứng thú, sau khi mọi chuyện kết thúc kết giao làm bằng hữu cũng tốt, đương nhiên, nếu có thể thu làm môn hạ thì càng tốt nha.”

Thẩm Cửu chợt mở miệng: “Hắn mặc dù hơi quái đản, nhưng nói được làm được.”

Chiến Thương Tiễn nhìn hai người, trầm mặc một hồi nói: “Chủ tử đến lúc đó có chịu gặp các ngươi hay không, ta không thể làm chủ.”

“Ha ha, chuyện lúc đó thì đến lúc đó hãy nói, chuyện bây giờ thì liền làm bây giờ đi.” Chu Bát nhìn xung quanh, phủi phủi bụi trên người, cười nói với Chiến Thương Tiễn: “Nói thế nào chúng ta hiện tại đã là người một nhà, ngươi nhìn thương thế của Thẩm Cửu xem, tùy tiện ột viên đan dược ăn đi?”

Lời này từ miệng hắn nói ra, giống như đan dược Địa phẩm chẳng khác gì đậu phộng, còn. . . tùy tiện ăn?

Thẩm Cửu vừa đứng dậy sắc mặt đen lại, nói: “Chiến huynh đệ không cần để ý tới hắn.”

Chiến Thương Tiễn cũng không tính toán, chỉ nói: “Ta tên là Tấn Phạt.”

Thẩm Cửu nghe theo đáp, “Tấn huynh.”

Chu Bát thấy không có tác dụng, cũng không đòi hỏi nữa, ánh mắt dừng trên người quái xà thu nhỏ, tươi cười nói: “Xà huynh, hai chúng ta cùng nhau đi.”

Quái xà nâng cằm dưới liếc hắn một cái, tiếp tục trườn, làm như miễn cưỡng đáp ứng, lại nhìn Chiến Thương Tiễn, trong lòng hừ hừ: Ngươi dám tùy tiện để người ta đi theo, ngươi dám tự chủ trương, bản xà vương liền không mở miệng, đến lúc đó tất cả lỗi đều do ngươi gánh, xem chủ nhân trị ngươi thế nào.

Năm ngày sau.

Chiến Thương Tiễn nhìn xung quanh mang chướng khí lưu động rõ ràng, ném chiến thương dính máu sang một bên, lấy ‘Thành tro’ mà Đường Niệm Niệm đưa rắc lên đống thi thể, nhìn thi thể biến thành tro tàn. Mấy ngày nay, chương khí lưu động càng lúc càng rõ ràng khác thường, người xông vào trận cũng ngày càng nhiều, cao thủ cũng tăng lên. Đến nay, đã không cần quái xà ném đám thi thể này ra dụ địch mắc mưu nữa, chỉ đành sử dụng “Thành tro” để hủy đi dấu vết.

“Tấn Phạt sẽ không phải là khắp người toàn đan dược chứ? Hơn nữa tất cả đều trên Địa phẩm.” Chu Bát mấy hôm nay xem hắn uống đan dùng dược, số đan dược hiếm có trong mắt người khác ở trong tay hắn thật giống như không đáng một xu.

Năm ngày gần đây, người ra tay hầu hết đều là Chiến Thương Tiễn, hai người bọn họ ở phía sau thỉnh thoảng đánh lén một chút, cũng không hao phí nhiều nguyên lực. Vốn cảm thấy cách đánh của hắn như vậy thực sự không ổn, ai ngờ người ta lại thản nhiên lôi đan dược ra nuốt vào miệng, rồi lập tức khôi phục, nhìn xem mà bọn họ cũng không khỏi vô lực, hết cách.

Chiến Thương Tiễn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, không nói gì đem bình đựng ‘Thành tro’ thu vào trong ngực.

Lúc trước hắn làm sao không phải cũng giống bọn họ cảm thấy xa xỉ lãng phí, nhưng sau khi Đường Niệm Niệm cứ như vậy đem từng đó đan dược đưa cho hắn, giống như đưa rẻ rách, thì cho dù hắn không muốn lãng phí, nàng còn ghét bỏ hắn làm việc không hiệu quả, dược dùng không đủ sảng khoái. Có chủ tử như vậy, mà tới nay hắn vẫn có thể cẩn thận dùng đan dược như trước, đã là không tệ rồi.

Chu Bát thấy Chiến Thương Tiễn không để ý cũng không lạ gì, hắn nói câu đó cũng chỉ là cảm thán mà thôi, Chiến Thương Tiễn nếu trả lời thì tốt, không trả lời cũng không sao. Đưa tay quơ quơ màn chướng khí, nhún vai thở dài: “Chướng khí này lưu động quá rõ ràng, chỉ sợ sau này không chỉ người Tư LĂng gia tộc, mà những người đang thí luyện bên trong cũng sẽ chạy tới, cho dù ba người chúng ta cũng không đối phó xuể a.”

Chiến Thương Tiễn nói: “Dưới Thiên phẩm thì không ngại.”

Chu Bát bĩu môi, rồi đi đến bên cạnh quái xà, cầm cây kiếm bị rạn của mình lên, trách móc: “Xà huynh, thanh kiếm này đã làm bạn với ta mười mấy năm, cứ như vậy bị ngươi một ngụm cắn hỏng, ngươi lai lịch thâm hậu, thứ tốt nhất định không ít, tùy tiện xuất ra một thứ bồi thường ta đi.”

“Tê!” Quái xà há mồm phun một ngụm độc khí vào mặt hắn. Năm ngày nay nó đúng là bị người này phiền chết, nếu không phải công phu nịnh nọt của hắn không tệ, thì có khi nó đã nổi giận giết hắn luôn rồi. Thứ tốt? Còn có thể có cái gì tốt? Bảo vật truyền thừa đều bị chủ nhân lấy đi hết rồi, còn dám hỏi nó đòi này nọ?

Chu Bát nhanh nhẹn tránh thoát, cách xa ra một ít, nói: “Không cho bảo vật, vậy cho vài miếng vảy thì sao?”

“Tê tê tê tê” Nhắc tới cái này, quái xà theo phản xạ run lên, nổi giận, nhưng không chờ nó kịp ra tay, thì Chu Bát đã nhảy ra hơn, cười liên thanh nói: “Không cho thì không cho, vảy xà huynh trân quý như vậy, sao ta có thể muốn chứ, ha ha.”

Coi như ngươi thức thời. Quái xà liếc hắn một cái.

Chu Bát than thở nói: “Ngươi không cho, ta chỉ có thể tìm chủ nhân ngươi xin vậy.”

Lúc này, một cảm giác vô cùng quỷ dị rơi lên người mỗi người. Cảm thấy giống như không gian toàn bộ đều tạm dừng yên tĩnh trong chớp mắt, giây tiếp theo, sắc mặt mọi người đồng thời biến đổi.

Chướng khí vốn chậm rãi lưu động đột nhiên kịch liệt xoay chuyển, giống như bị thứ gì đó hút đi, mãnh liệt như sóng biển tràn về phía đó.

“Này. . .” Chu Bát kinh ngạc nhìn về phía phương hướng kia, trong mắt lóe lóe.

Thẩm Cửu không tiếng động đứng ở bên người hắn, dùng mật ngữ (*) nói: “Người này chỉ sợ. . .”

(*) là giọng nói mật truyền, chỉ để cho 1 vài người nhất định nghe được.

“Ta biết.” Chu Bát cắt ngang, cũng dùng mật ngữ truyền lời nói: “Nếu không như vậy, sao có thể làm ra trận pháp như thế, không biết người này rốt cuộc lai lịch thế nào, lại cả gan làm loạn, ở trong này tu luyện công pháp.”

“Lấy khí thế như vậy, thực lực ở phía trên chúng ta.” Thẩm Cửu ngưng mi.

Chu Bát nhún vai cười nói: “Nếu đã cùng một chỗ, tộc của ta lại không phải tộc tầm thường, chúng ta cùng họ lại không thù không oán, thực lực cao thấp có quan hệ gì. Chỉ là hơi đáng tiếc…”

“Đáng tiếc?”

“Ta vốn đang muốn thu người này vào môn hạ, như vậy yêu xà kia cũng tương đương thuộc về ta, đáng tiếc người này thực lực cao cường, sợ là không có khả năng thần phục.” Chu Bát bất đắc dĩ, lại nói: “Nhưng không sao, mặc kệ là tiền bối hay là cùng thế hệ, kết giao vẫn không tồi.”

Thẩm Cửu lắc đầu nói: “Trong đám người cùng thế hệ, có thể làm ra trận pháp như thế không quá ba người, mà ba người này đều không ở trong tứ luyện.”

“Cái này cũng chưa chắc.” Chu Bát cười nói: “Đạo lý dưỡng tinh súc duệ, muộn thanh phát đại tài (*), không phải chỉ mình chúng ta biết.”

(*) dịch ra là: nghỉ ngơi dưỡng sức, âm thầm im lặng phát đại tài.

Thẩm Cửu nhìn hắn vừa có chính sự liền khác hẳn bộ dáng vô lại vô tri thường ngày, gật đầu không nói nữa.

Chiến Thương Tiễn chỉ thấy hai người bọn họ đứng chung một chỗ, lúc cười, lúc mắt lóe sáng, nhưng không bật ra nửa chữ, đã đoán được bọn họ nhất định đang dùng loại tuyệt kĩ gì đó hắn không hiểu để nói chuyện với nhau.

“Tình huống thay đổi, năm ngày gần đây đa tạ nhị vị tương trợ.” Chiến Thương Tiễn nói một câu, đưa một lọ đan dược qua, rồi xoay người định rời đi.

Nhưng Chu Bát lại không chậm, thân ảnh vừa động đã bắt lấy cánh tay của hắn, đem đan bình đặt lại vào tay hắn, kêu lên: “Tấn Phạt ngươi làm như vậy là trái với ước định, chẳng lẽ ngươi định dùng một lọ đan dược rồi đuổi chúng ta?”

Chiến Thương Tiễn quả thật nghĩ như vậy, tuy hắn rất muốn lấy được tin tức Chiến gia từ miệng hai người, nhưng bây giờ chướng khí rung chuyển như vậy, không biết Đường Niệm Niệm có bị sao hay không.

Không đợi hắn nói chuyện, Chu Bát đã nói: “Nhìn bộ dáng ngươi là lo lắng an nguy của người bên trong sao, điểm này ngươi không cần sốt ruột.” Hắn chỉ vào quái xà đang bình tĩnh như thường, nói: “Yêu xà này là khế thú của chủ tử ngươi, chủ tử ngươi khó chịu thì nó cũng đừng hòng thoải mái, nhìn bộ dáng nó là biết chủ tử ngươi không hề bị sao cả.”

Chiến Thương Tiễn mắt lạnh nhìn về phía quái xà, quái xà nâng cằm nhìn hắn. Xuy! Bản xà vương chính là cố ý đấy, làm sao? Ai bảo ngươi một chút mắt nhìn cũng không có? Cái này không thể trách bản xà vương!

Đáy mắt quái xà lóe ra huyết quang, làm sao cũng không chịu thừa nhận là trong lòng nó chột dạ.

“Nếu quấy rầy chủ tử, xem ngươi làm thế nào!” Chiến Thương Tiễn nặng nề nói.

Quái xà quay mắt “Tê” một tiếng, tuy không có nhận sai. Nhưng dáng vẻ so với vừa rồi, hiển nhiên tốt hơn rất nhiều.

Chu Bát giảng hòa, nói: “Bây giờ không phải lúc nội chiến nha, động tĩnh này không hề có dấu hiệu giảm đi, chỉ e sẽ càng lúc càng lớn, các ngươi phải làm tốt công tác chuẩn bị đối địch a.”

Cái gọi là một câu thành sấm (lời tiên tri), chính là nói Chu Bát.

Động tĩnh ngày hôm nay to hơn hôm qua, sau mười ngày như vậy, màn khí độc trong Vạn Độc Đàm đã trở thành một lốc xoáy, trung tâm lốc xoáy chính là tâm trận.

Nhưng cho dù mọi người đều nhìn thấy chướng khí kịch liệt xoay chuyển, hết lần này tới lần khác cố gắng tìm nơi phát ra, thì lại phát hiện, càng đi sâu vào chướng khí, độc khí càng dày đặc, tựa như sắp cô lại thành chất lỏng, hơn nữa dòng xoáy cũng hỗn loạn, làm cho người ta căn bản không có biện pháp tới gần trong khoảng thời gian ngắn, chứ đừng nói tìm được tâm trận.

Ba người một rắn chạy trong trận pháp giết người suốt mười mấy ngày nay, cũng vô cùng bận rộn.

Chu Bát vừa rút phi kiếm nhỏ máu, vừa thở dốc, oán giận nói với Chiến Thương Tiễn: “Tình hình này rốt cuộc muốn kéo dài bao lâu, cho dù có trận pháp ngăn cản, nhưng người lại rất nhiều a.”

Chiến Thương Tiễn quăng qua một lọ đan dược.

Chu Bát không khách khí, tiếp nhận nhét vào ngực, cười nói: “Thế này mới phải chứ.”

Thẩm Cửu nhìn bộ dáng vô lại của hắn, lắc đầu im lặng, ánh mắt nhìn về phía độc khí tuôn ra, nói: “Độc khí này dường như cố ý không làm hại tới chúng ta.”

Chu Bát ha ha nói: “Cái này đủ nói lên bản lãnh tuyệt hảo của người bày trận rồi.” Hắn cố ý liếc Chiến Thương Tiễn một cái.

Chiến Thương Tiễn làm như không thấy, không lộ ra nửa phần tin tức.

Lại nói tràng rung chuyển này rốt cuộc là do ai tạo thành? Không ai khác chính là Đường Niệm Niệm, nhưng vốn dĩ có thể không cần tạo nên rung chuyển lớn như vậy, nguyên nhân hoàn toàn là do lòng tham không đáy của nàng.

Ở trung tâm trận pháp, Đường Niệm Niệm quần áo không dính bụi khoanh chân ngồi trong đan đỉnh do luồng sáng ngưng tụ thành, trôi nổi giữa không trung, xung quanh thân thể là từng tia sáng xanh biếc, không ngừng sinh sôi phát triển, đan đỉnh phong cách cổ xưa, nội liễm, tỏa ra sinh khí khiến hoa cỏ khô héo phía dưới Đường Niệm Niệm đều tự nhiên sinh trưởng, diễm lệ nở hoa.

Nơi trung tâm mà khí độc mãnh liệt tuôn tới chính là Đường Niệm Niệm đang ngồi trong đan đỉnh tỏa sáng, trước khi nhập vào cơ thể Đường Niệm Niệm, độc khí phải thông qua đan đỉnh sáng ngời kia. Tinh túy được đan đỉnh tôi luyện từng chút xâm nhập vào cơ thể Đường Niệm Niệm, hóa thành tu vi, cứ như vậy giằng co suốt mười này, thẳng đến khi tu vi đạt bình cảnh mới ngừng lại.

Vầng sáng trên đan đỉnh chợt thu lại, hai mắt Đường Niệm Niệm mở ra, bên trong lóe lên tia sáng xanh biếc ẩn chứa sức sống vô tận, hồn xiêu phách lạc.

“Lục Lục, những thứ này. . .”

“Chủ nhân. . . còn thừa, còn thừa, ngưng tụ thành linh châu, về sau lại dùng tiếp ~ “

Đường Niệm Niệm nghe được lời nói trong đầu, chân mày tràn ngập ý cười, gật đầu đứng lên khỏi đan đỉnh, sau đó vận chuyển Bích Tuyền Quyết, đem độc chướng tinh túy còn thừa cô đọng thành linh châu.

Bởi vì thân thể không cần cố kỵ thừa nhận tu luyện, Đường Niệm Niệm cùng Lục Lục lại tâm linh tương thông, nên liền vận chuyển Nhiếp Linh trận, bắt đầu hành vi cướp đoạt. Từng khối độc khí màu đen ngưng kết thành linh châu, rồi bị nàng thu vào nội giới, bỏ thêm vào bảo khố nho nhỏ của mình.

Cứ liên tục như vậy thêm hai ngày, chướng khí ở Vạn Độc Đàm cơ hồ bị hút sạch sẽ, Đường Niệm Niệm mới thu Lục Lục vào trong cơ thể.

Chuyến đi tới Vạn Độc Đàm lần này, chẳng những tăng trưởng tu vi, còn đem độc khí tinh túy trong này vơ vét triệt để, hầu như không còn, chả khác nào trả thù nó.

Đường Niệm Niệm lúc này tâm tình không tệ, khóe miệng cong cong, dưới chân tràn ngập dược lực, những nơi vốn bị độc khí ăn mòn khô héo liền liên tục mọc lên hoa cỏ xanh mơn mởn, sức sống bừng bừng, có thể nói là bộ bộ sinh liên (đi đến đâu hoa mọc tới đó).

Nàng vừa đi, Lâm Đằng vốn yên lặng bất động bên cạnh cũng sải bước, đi theo.

Hơi ẩm sáng sớm tràn ngập trong Vạn Độc Đàm, không còn chín phần chướng khí khiến Vạn Độc Đàm thoạt nhìn đìu hiu lạnh lùng xinh đẹp, số chướng khí còn sót lại mỏng như mây mù, phiêu phiêu trong không khí.

Chu Bát kinh ngạc nhìn trên không rực rỡ xanh thẳm, xoay người đứng lên, ở bên cạnh Thẩm Cửu thán: “Vạn Độc Đàm cứ như vậy liền bị hủy a.”

Thẩm Cửu không nói gì. Đúng vậy, mười bảy ngày, cứ như vậy bị hủy.

“Tê tê tê tê ~” Lúc này trên mặt quái xà hiện lên vẻ lấy lòng quỷ dị, trượt về phía trước.

Chiến Thương Tiễn vừa thấy, ánh mắt cũng dừng ở hướng kia.

Về phần hai người Chu Bát cùng Thẩm Cửu, cũng đều ngưng mắt nhìn sang.

Mờ ảo trong màn mây mù, một bóng hình xinh đẹp từ xa đi tới, thân ảnh dần dần rõ ràng.

Tóc dài đen mượt phủ lên, mặt trắng nõn, đôi mắt gợn nước trong suốt, sáng long lanh, lúc này nồng đậm ý cười, môi không son mà đỏ, khẽ nhếch lộ vẻ vui mừng. Nàng mặc quần áo trắng ngà, vải vóc như nước phiêu dật nhẹ nhàng, váy rộng têu phỉ thúy màu lam, càng làm nổi bật khuôn mặt hồng nhuận, bên vai còn khoác một tấm áo choàng yên sa mỏng màu ngọc bích.

Chu Bát con mắt dần bình tĩnh lại, hiện lên vẻ thưởng thức, trong lòng thầm than: thật là một nữ tử như bích thủy tinh ngọc, chưa nói dung nhan, chỉ cần một thân linh khí trong sáng này, chỉ sợ đã là thân thể thiên linh căn từ bé rồi.

Làm cho hắn càng giật mình chính là dung mạo trẻ tuổi của Đường Niệm Niệm, nhìn bộ dáng này dường như còn chưa đến hai mươi tuổi.

“Chủ tử.” Chiến Thương Tiễn tiến lên.

Đường Niệm Niệm cười gật đầu, “Ừ.”

Chiến Thương Tiễn cũng nhìn ra tâm tình của nàng không tệ, sắc mặt lạnh lùng không khỏi nhu hòa vài phần, sau đó giải thích đơn giản về lai lịch của hai người Chu Bát với nàng, rồi thỉnh tội nói: “Là thuộc hạ tự ý chủ trương.”

“À.” Đường Niệm Niệm đối với chuyện này cũng không để ý, tuy nàng tu luyện, nhưng linh thức vẫn trải rộng bên ngoài, chuyện hai người Chu Bát nàng đều trông thấy.

Chiến Thương Tiễn vừa nghe, liền biết nàng không có ý trách tội.

Đường Niệm Niệm đột nhiên hỏi: “Đã bao lâu rồi?”

Chiến Thương Tiễn nghĩ nghĩ, nói: “Từ khi chủ tử vào Vạn Độc Đàm đã mười bảy ngày.”

Mười bảy ngày? Cộng thêm năm ngày phía trước, cũng đã qua hai mươi hai ngày. Vốn đã nói là sẽ nhanh trở về.

Đường Niệm Niệm chớp mắt, không hề lãng phí thời gian, nói: “Đi.”

“Tê tê tê. . .” Quái xà bất mãn hí hí. Từ lúc nàng đi ra còn chưa liếc mắt nhìn nó một cái.

Đường Niệm Niệm cúi đầu nhìn nó.

Quái xà lúc này mới chịu an tĩnh lại.

Chu Bát nhìn một màn này, trong mắt ánh lên vẻ kinh dị. Tính tình kiêu ngạo của yêu xà này hắn đã nhìn thấy qua, nhưng ở trước mặt nữ tử này sao lại nhu thuận nghe lời như thế?

Mắt thấy Đường Niệm Niệm thân hình như gió nhanh nhẹn rời đi, Chu Bát vội vàng nhảy tới trước, cách nàng ba bước chân, thành khẩn noi: “Cô nương khoan đã.”

Đường Niệm Niệm ghé mắt nhìn hắn, ánh mắt trong suốt như nhìn thấu hắn, sắc mặt Chu Bát không hề thay đổi, tiếp tục nói: “Tại hạ là con trai thứ tám của Chu gia ở Thiên Mang, Chu Thiện.”

Đường Niệm Niệm chớp mắt, nói: “Đường Niệm Niệm.”

“Đường?” Chu Thiện trong đầu liệt kê ra một loạt các dòng họ quen thuộc, nhưng không có họ Đường, huống chi ngay cả địa vực của gia tộc nàng cũng không nói, hiển nhiên là có ý giấu diếm, tên này xem ra cũng chỉ là tên giả thôi.

Đối với chuyện nàng cố ý giấu diếm, Chu Thiện cười cho qua, nói: “Đường cô nương đây là muốn đi đâu vậy?”

Đường Niệm Niệm không đáp, không nhìn hắn, tiếp tục đi về phía trước.

Chu Thiện nghẹn lời, cái liếc mắt ‘mắc mớ gì đến ngươi’ kia, quả thực làm hắn hơi nhoáng người một chút.

“Chu mỗ cũng không có ác ý gì, chỉ muốn kết giao cùng Đường cô nương. Xem tu vi Đường cô nương sau này tất định sẽ nổi tiếng trong gia tộc, Chu mỗ tuy bất tài, nhưng cũng quen biết khá nhiều bằng hữu, đây là thẻ bài của Chu mỗ.” Chu Thiện lấy từ trong ngực ra một khối ngọc bài, bên trên khắc một chữ Thiện, người thường nhìn không ra chỗ khác biệt, nhưng người có nguyên lực càng cao thì càng nhìn ra được, trong chữ này ẩn chứa kiếm khí lạnh thấu xương.

“Ngươi là kiếm tu.” Đường Niệm Niệm tiếp nhận ngọc bài, cộng thêm kiếm khí trên người hắn, làm cho nàng xác định được điểm này.

Trong mắt Chu Thiện hiện lên vẻ kinh dị, người trong Tiên Nguyên đều hiểu cái gọi là Thiên Mang gia tộc đều là kiếm tu, lời này của nàng là có ý gì. Chẳng lẽ…..nàng là con gái tư sinh của nhà nào đó bên ngoài.

“Đúng vậy.”

Chu Thiện dừng lại cước bộ, cười nói: “Chu mỗ không tiễn nữa, nếu Đường cô nương có việc tìm ta, có thể sử dụng danh bài kia, ta nghĩ Đường tiểu thư biết phải làm như thế nào.”

Đường Niệm Niệm gật đầu, không lâu bóng người liền đi xa không thấy, ở phía sau nàng, Chiến Thương Tiễn, quái xà, và Lâm Đằng cũng nhanh chóng theo sát.

Thẩm Cửu đến gần, hỏi: “Vì sao không đuổi theo?”

Chu Thiện cười nói: “Chỉ cần trên người nàng có những thứ thuộc về Tiên Nguyên, một ngày nào đó nàng nhất định sẽ đến Tiên Nguyên. Nếu đã như vậy, chúng ta sớm muộn gì cũng có ngày gặp lại. Hiện tại đi theo, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy ta càn rỡ, như vậy không tốt lắm.”

Thẩm Cửu hơi thở ngừng một chút, nói: “Nghe ngươi nói như vậy, chẳng lẽ là muốn theo đuổi nàng?”

“Một nữ tử dung mạo tuyệt sắc, tu vi cao thâm, tính tình đơn giản, có cơ hội vì sao không theo đuổi?” Chu Thiện nói một cách đương nhiên.

Thấy hắn khôi phục bộ dáng vô lại này, Thẩm Cửu ngay lập tức mất đi hứng thú nói chuyện.

Mặt trời dần dần nhô lên khỏi sơn cốc, ánh nắng tràn ngập.

Đường Niệm Niệm từ trên một ngọn cây đáp xuống mặt đất, nhìn một lượng lớn người đang đứng trước mặt, ánh mắt lưu chuyển trên người bọn họ, hỏi: “Ai là đàm chủ của Vạn Độc Đàm.”

Mọi người nhìn quanh, một lão giả đầu trọc tiến lên, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Đằng phía sau nàng, lại dừng trên thân thể nàng, “Chính là lão phu.”

Đường Niệm Niệm đưa tay ra, “Độc lệnh.”

Lão giả đầu trọc cũng không do dự, từ trong ngực lấy ra một khối lệnh bài quăng cho nàng, rồi nói: “Không biết các hạ có muốn để Lâm cốc chủ lại hay không?”

Đường Niệm Niệm không chút suy nghĩ lắc đầu, cầm độc lệnh xong liền đi về phía lối ra của Vạn Độc Đàm.

Một đường này, không một ai dám ngăn đón.

Ai dám ngăn cản? Ngay cả đàm chủ Vạn Độc Đàm cũng phải tự mình đưa độc lệnh nhường đường, bọn họ có bản lãnh lớn hơn để chặn nàng lại sao?

“Đàm chủ, cứ như vậy đơn giản buông tha bọn họ sao?” Nhìn Đường Niệm Niệm phiêu nhiên rời đi như thế, một gã tâm phúc bên cạnh lão giả đầu trọc nhỏ giọng nói.

Lão giả sẵng giọng nhìn hắn một cái, nói: “Lão phu thực lực không bằng Lâm Đằng, tuy có công phu dùng độc, nhưng nàng lại là luyện dược sư Thiên phẩm, ngay cả Lâm Đằng cũng bị biến thành con rối đi theo nàng, lão phu đi lên không phải là chịu chết sao?”

“Con rối?!” Người nọ cả kinh.

Lão giả đầu trọc hừ lạnh. Có thể không phải con rối được sao. Lão cùng Lâm Đằng quen nhau mười mấy năm, ngay cả điểm ấy sao lại nhìn không ra được chứ.



Vạn Độc Đàm cùng Âm Sát Điện cách nhau một thác nước lớn. Đường Niệm Niệm bay vọt lên đỉnh núi đá, chỉ vài hơi liền ở phía trên đỉnh núi cao, đưa mắt nhìn về phía một cành cây đại thụ trên núi, lên tiếng nói: “Tuyết Tân.”

Tuyết Tân bay ra từ ngọn cây, cầm hộp thức ăn đến gần nói: “Chúc mừng chủ mẫu xuất quan.”

Đường Niệm Niệm từ khi hắn xuất hiện, ánh mắt liền dừng ở hộp đồ ăn trên tay hắn, ý cười dạt dào, hỏi: “Mấy hôm nay Cô Hồng làm gì?”

Tuyết Tân vô thanh vô tức mở ra chiếc bàn, đem hộp đồ ăn đặt lên, rồi đứng sang một bên nói: “Trang chủ ở cửa vào tứ luyện chờ chủ mẫu.”

Tay Đường Niệm Niệm đang chuẩn bị dùng bữa chợt ngừng lại, “Rất nhanh thôi.”

Một ngụm rồi một ngụm ăn đồ ăn tinh xảo trên bàn, tâm tư Đường Niệm Niệm lại hoàn toàn bị lời nói của Tuyết Tân hấp dẫn. Không khỏi nghĩ đến, Cô Hồng luôn ở cửa vào tứ luyện chờ mình, như vậy hắn có ăn cơm đúng giờ không? Mấy hôm trước hình như trời mưa, hắn sẽ không dính mưa chứ?

Tuy rằng biết rõ Tư Lăng Cô Hồng thực lực bí hiểm, sẽ không dễ dàng sinh bệnh như vậy, nhưng nàng vẫn nhịn không được lo lắng.

Đường Niệm Niệm nuốt xuống một ngụm cháo tổ yến, cháo ấm áp dường như ấm đến toàn thân, hai mắt thoải mái híp híp lại.

Cảm giác có người chờ mình, nhớ mình, thật sự thoải mái.

Khi nàng ở trên đỉnh thác nước dùng bữa, thì tin tức ở Vạn Độc Đàm cũng rơi vào trong tay mọi người Tư Lăng gia.

Tư Lăng Cô Hồng nhìn tin báo về, hơi thở sương hàn bực bội mấy ngày nay chợt tiêu tán, “Trong vòng ba ngày sẽ trở lại.”

Chu Diệu Lang ở một bên nghe được tiếng hắn thì thào cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong đầu linh quang chợt lóe, nhớ tới chuyện tình ngẫu nghe được, mỉm cười nói: “Trang chủ, thuộc hạ nghe nói sen bích hải trong Đông Vân Thành ở Đại Vân Hải sắp nở rồi, tính tính thời gian, nếu chủ mẫu có thể trong ba ngày trở về, sau đó khởi hành đi Đại Vân Hải, thì sẽ có thể tới đó trước sinh nhật thiếu chủ Đại Vân hải mấy ngày, có thể để chủ mẫu du ngoạn trong Đông Vân thành vài hôm. Nói không chừng còn có thể vừa vặn trúng vào ngày sen bích hải nở rộ đó.”

Tư Lăng Cô Hồng nghe vậy sóng mắt chợt lóe. Cảnh đầm sen bích hải trong Đông Vân thành hắn từng nhìn thấy, mặc dù không phải ngày trăm hoa đua nở, nhưng một màn xanh lam kia, quả thực vô cùng xinh đẹp.

Niệm Niệm nếu nhìn thấy, chắc chắn vui vẻ.

“Chuẩn bị hành trang.”

Chu Diệu Lang cười: “Vâng.”

Trường Sinh Điện.

Tư Lăng Hoài Nhân cũng nhận được tình báo, nhưng tin y nhận được chỉ là hiện trạng của Vạn Độc Đàm cùng tin tức Đường Niệm Niệm hiện thân.

Giấy Tuyên Thành trong tay hóa thành tro bụi, cùng với vẻ trầm mặc của y, khiến toàn bộ điện phủ áp lực bức người.

“Phân phó xuống dưới.” Tư Lăng Hoài Nhân lên tiếng.

Tim mọi người cũng theo lời nói của hắn mà đập thình thịch, chỉ nghe y nói: “Phong tỏa tin tức về hành vi của Đường Niệm Niệm ở tứ luyện, nhất là thân phận luyện dược sư Thiên phẩm. Âm Sát điện không cần ra tay, đem nhiệm vụ chuyện Hồng nhi giao cho nàng. Chủ Âm Sát điện không ở trong điện, không thể khiêu chiến.”

Một người lĩnh mệnh rời đi.

Tư Lăng Quy Nhạn nghi hoặc nói: “Cho dù phong tỏa thì cũng không giấu được bao lâu, chỉ cần nàng ra tay, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta biết.”

Tư Lăng Hoài Nhân liếc hắn một cái, lãnh đạm nói: “Ở cùng Hồng nhi, nàng sẽ không ra tay, cho dù ra tay cũng không ai đoán được thực lực của nàng. Một luyện dược sư thiên phẩm không đến hai mươi tuổi, là phúc cũng là họa, trước khi nắm được trong tay, quyết không thể để người ta giành trước.”

Tư Lăng Quy Nhạn như có chút suy nghĩ gật đầu, hắn chung quy vẫn không có được phần cay độc đó, trong khoảng thời gian ngắn như thế đã có thể nhìn xa như vậy.

Âm Sát Điện, chính là nơi huấn luyện Ngân Diện, Tu La. Chỉ khi thông qua cơ quan xông vào điện Âm Sát, hoàn thành một nhiệm vụ được giao thì mới có được Âm lệnh.

Cơ quan này đối với Đường Niệm Niệm mà nói căn bản vô dụng, không kể đến giác quan sâu sắc và linh thức của nàng, chỉ cần các phương pháp phá giải cơ quan mà Tư Lăng Cô Hồng đã nói rành mạnh trước khi đi là đủ.

Có thủ đoạn ăn gian như vậy, đoạn đường này, có thể nói là cực kì thoải mái đơn giản.

Vừa ra khỏi mê cung, ánh trăng rọi xuống. Cung điện huyễn đen tối mịt nặng nề, một đám bóng người giống như quỷ mị lui tới đi qua.

Đường Niệm Niệm tự nhiên đi vào trong điện, y phục màu trắng không nhiễm bụi, khuôn mặt không hề che lấp, ánh mắt như có như không. Qua một lối rẽ, bên trong là nơi nhận nhiệm vụ. So với bên ngoài, nơi này có nhiều người đi lại hơn, có tiếng nói chuyện rất nhỏ, cũng có nhiều sức sống hơn.

Đường Niệm Niệm bước chân đi về phía trước chợt ngừng lại, có linh cảm nhìn về phía bên trái. Chỉ thấy một bóng trắng không biết từ nơi nào đột nhiên chạy tới bên này, sau đó chợt nghe tiếng một nữ tử kinh hô: “Tiểu Bạch Lê!?”

“Chi chi chi!” Bóng trắng đứng ở mặt đất, cũng chính là trước mặt quái xà, một móng vuốt ngay lập tức cào về phía mặt rắn.

“Tê tê tê!” huyết quang trong mắt Quái xà phóng đại, đầu rắn né sang một bên, đuôi rắn phản kích quật tới.

Cả hai vừa chạm vào đã ném nhau ra, rồi cách năm bước nhìn nhau, như hổ rình mồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.