Trang Chủ Đừng Vội

Chương 4: Chương 4: Phong Ba Lại Nổi




Edit: Tiểu Ngọc Nhi

“Đường lão độc, tân nương đâu?”

Kiệu hoa ầm ầm rơi xuống, chấn động đại viện Đường gia như rung lên, đá xanh trên đất rạn nứt, nhưng kiệu hoa lại vẫn vững vàng như cũ, ngay cả mành cũng không chút lay động.

Người nói chuyện là một nam nhân vạm vỡ uy mãnh, thân hình nghiêm nghị, cũng mặc hỉ phục đỏ thẫm trên người, làm nổi bật gương mặt uy vũ pha chút quái dị. Nhất là bây giờ, hắn nhe răng nhếch miệng cười, hai mắt mỉm mỉm, hoàn toàn là một bộ dạng cổ quái.

Đường Miểu Uẩn đối với xưng hô này tràn đầy bất mãn, nhưng không lộ ra mặt, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Còn đang chuẩn bị.”

Hắn vừa nói xong, Lưu thị đã mag người đi tới đại viện, nắm tay Đường Niệm Niệm, nhất thời cũng bị trận thế trước mắt làm kinh ngạc, hé miệng cười nói: “Tân nương không phải đã đến rồi sao.”

Nam tử mặt trắng không râu đứng bên trái kiệu hoa, mặt mày tuấn tú, thân thể thon dài thanh tú như trúc, cả người phát ra hơi thở thư sinh. Ánh mắt hắn nhìn như tùy ý nhưng thực chất sắc như kim châm, nhàn nhạt đảo qua Đường Niệm Niệm, giọng nói khàn khàn giống như còn chưa tỉnh ngủ, “Tuyết Diên sơn trang muốn cưới chính là Đường Môn Tam tiểu thư Đường Xảo Chi.”

Lưu thị cùng Đường Miểu Uẩn sắc mặt khẽ biến, Lưu thị dùng tay áo che miệng, che lại vẻ mất tự nhiên trong nháy mắt, cười nhẹ nói: “Công tử nói đùa, tay ta dắt không phải là Đường Môn Tam tiểu thư của chúng ta sao.”

Thư Tu Trúc không nhanh không chậm nói: “Đường Môn Tam tiểu thư Đường Xảo Chi thân cao năm thước, nàng này thấp hơn ít nhất một phần, tuy có giá y che đi, nhưng thân thể nhìn yếu ớt hơn Đường Xảo Chi hai phần. Đường Xảo Chi người mang nguyên lực, tập võ có chút thành tựu, nàng này bước chân mặc dù bình ổn nhưng vô lực, không phải người tập võ.” Mắt thấy hai người trước mặt đồng loạt biến sắc, hắn mới tiếp tục nói, “Nếu ta đoán không lầm, người này hẳn là Đường Môn Nhị tiểu thư Đường Niệm Niệm.”

Cả Lưu thị và Đường Miểu Uẩn đều không ngờ, người này sức quan sát tỉ mỉ như thế, chỉ liếc mắt một cái đã lật tẩy cục diện bọn họ bố trí, khiến cho hai người không khỏi lúng túng, chỉ cảm thấy mình giống như tôm cua nhãi nhép.

“Đáng chết! Thật đáng chết! Các ngươi dám cả gan lừa gạt Tuyết Diên Sơn Trang!? Còn không mau đem Đường Xảo Chi thật tới đây!” Triệu Thiết cường tráng ngay lập tức gào lên, giọng nói đinh tai nhức óc, như sợ cả Đường Môn chưa nghe rõ.

Lưu thị sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Đường Miểu Uẩn trầm mặt, hồi lâu mới mở miệng: “Đi gọi Xảo Chi tới.”

“Lão gia! Không thể!” Lưu thị trợn mắt, gấp giọng kêu lên.

“Đi!” Đường Miểu Uẩn phất tay áo.

Lưu thị hận đến cắn răng, ngầm nhéo mạnh lên tay Đường Niệm Niệm. Đồ vô dụng, thật là thành sự không thấy bại sự có thừa.

Đường Niệm Niệm dưới khăn voan khẽ cau mày, không phải bởi vì đau đớn, mà là không muốn Lưu thị ngược đãi da thịt nàng như vậy.

Không bao lâu sau, Xuân Tuyết nhanh chóng chạy tới, lo lắng hô: “Không xong rồi! Tam tiểu thư, không thấy tam tiểu thư!”

“Cái gì?” Đường Miểu Uẩn phát lạnh.

Xuân Tuyết bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, bịch một tiếng quỳ xuống đất, run run nói: “Thưa lão gia…, Tam tiểu thư, Tam tiểu thư không có ở trong, e là đã bỏ trốn rồi.”

Đường Miểu Uẩn sắc mặt biến thành màu đen, Lưu thị thì lại thầm thở phào một hơi, đối với việc Đường Xảo Chi có dự kiến trước rất vui mừng. Xoay người lôi kéo tay Đường Miểu Uẩn, nhỏ giọng an ủi: “Lão gia, Chi Nhi sợ là rời đi đã lâu, lúc này tìm cũng tìm không được, ông cũng không cần trách nó, thật sự là. . . . . .”

Đường Miểu Uẩn hất tay nàng ra, “Con hư tại mẹ!”

Lưu thị tức giận trong lòng, nhưng cũng không dám phát tác, đảo mắt lại lần nữa tiếp tục phát tiết trên người Đường Niệm Niệm, véo lấy cổ tay trắng nhỏ của nàng, trên mặt lại nở nụ cười tha thiết nói với bốn người phía trước: “Chư vị nhìn đi, Niệm Niệm cũng là cô nương tốt, so với Chi Nhi không hề yếu kém, dung mạo lại càng là thế gian khó gặp, Tuyết Diên trang chủ nói không chừng càng thêm yêu thích?” Vừa nói, liền lột khăn voan trên đầu Đường Niệm Niệm xuống.

Dưới mũ phượng là một gương mặt không trang điểm, môi hồng như chu sa, làm ánh nắng cũng khuynh đảo, đẹp như ngọc lưu ly, chói mắt không dám nhìn thẳng, không thể khinh nhờn.

Bốn người bên kiệu hoa dù không thay đổi sắc mặt, nhưng vẻ kinh thán trong mắt cũng không thể lừa gạt người. Triệu Thiết hét lên: “Đẹp! Thật đẹp! Ta còn tưởng lời đồn đại đều là gạt người chứ! Này cũng thật quá đẹp rồi, đáng tiếc….” Nói xong lại lắc đầu, không biết là đáng tiếc cái gì.

Hắn nói trắng ra, nhưng trong mắt không có nửa phần tục tĩu.

Nam tử đứng yên phía sau, Thư Tu Trúc, đầu mang ngọc trâm quan ngọc, trên trán có rơi xuống một lọn tóc đen, mặt mũi thoạt nhìn bình thường, nhưng có một nét thanh tà khó tả, khí chất như bất cần đời. Quạt giấy trong tay đang nhẹ phe phẩy, lúc này dừng lại một chút, sau đó giương khóe miệng, quét qua Lưu thị một cái, mỉa mai cười: “Bản thân ta đúng là lần đầu tiên gặp được một người mẹ vạch khăn hỉ của con gái, lại nói, nếu không phải hôm nay ta không uống rượu, đang rất tỉnh táo, thì ta còn tưởng là đi nhầm kỹ viện, nhìn tú bà dẫn mối đấy.”

Sắc mặt Lưu thị càng lúc càng giống thùng nhuộm, cứ đổi rồi lại đổi.

Phía sau Triệu Thiết là một thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặt trắng nõn nà, môi hồng răng trắng rất khiến người yêu mến, chẳng qua trên mặt không chút biểu tình, đông cứng lãnh đạm, lúc này không chút nào dao động lên tiếng: “Còn cưới nữa hay không.”

Lời này vừa hỏi ra, hiện trường càng yên tĩnh.

Triệu Thiết liếc Thư Tu Trúc bên cạnh một cái, thấp giọng hét lên: “Ta thấy nàng này không tồi, kiệu hoa cũng mang đến rồi, làm sao cũng phải mang tân nương về cho trang chủ chứ.”

Thư Tu Trúc trừng hắn một cái, lãnh đạm nói: “Ngươi nghĩ rằng chúng ta chọn tân nương cho trang chủ là vì cái gì?”

Triệu Thiết mồm vừa há ra liền ngậm lại, xua xua tay ra vẻ mình không có nói.

Phía sau, Tống Quân Khanh phe phẩy quạt ngọc, thong thả nói: “Ai nha nha, Đường Môn thế mà không dậy nổi nha, lúc này còn dám hối hôn, thì ra Tuyết Diên Sơn Trang của chúng ta bị coi khinh như vậy.”

Sắc mặt Đường Miểu Uẩn cũng vô cùng khó coi, đây là có lý mà nói không rõ, lúc này muốn nhượng bộ cũng không có biện pháp nhượng bộ, còn đánh mất mặt mũi của mình. Dù gì hắn cũng đường đường là chủ một nhà, làm sao làm vậy được.

Đang lúc hai bên mơ hồ có xu hướng giương cung rút kiếm, một giọng nữ thanh đạm như ban mai đánh vỡ yên tĩnh:

“Ta gả.”

Người hai bên đều đem ánh mắt rời lên người Đường Niệm Niệm lúc này đang mặc giá y xinh đẹp, Đường Niệm Niệm sắc mặt không đổi, lần nữa nhàn nhạt lặp lại: “Ta gả.”

Bây giờ mọi người mới hiểu được rõ ràng, Tống Quân Khanh lên tiếng cười đầu tiên, “Ha hả, ngươi gả? Nha đầu, lá gan không nhỏ nha, chỉ là ngươi nói gả thì có thể gả cho à, ngươi cho rằng cửa Tuyết Diên Sơn Trang dễ vào như vậy sao?”

Đường Niệm Niệm yên lặng liếc hắn một cái, thấy Tống Quân Khanh không hiểu, nàng liền dời ánh mắt lên người Thư Tu Trúc, “Bây giờ ở trước mặt các ngươi chỉ có một tân nương, ta lại nguyện ý gả, cũng không phải do các ngươi bức bách, không phải là vừa khéo à.”

Có lấy chồng hay không đối với nàng mà nói cũng không thèm để ý, nàng để ý chính là tánh mạng của nàng. Lần này nếu kết hôn không thành, Lưu thị sẽ làm khó dễ, bằng thân thể nàng hiện tại có muốn chống cự thì dù nửa phần hi vọng cũng không có, nhưng nếu đi theo đám người này, ít nhất còn có một con đường sống.

Triệu Thiết khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, reo lên: “Nha đầu này, đầu ngươi không phải bị hỏng rồi chứ?” Trước kia chọn tân nương cho trang chủ, không người nào không khóc náo, giống như muốn đưa các nàng lên đoạn đầu đài vậy, song kết quả thực sự cũng không khác thế là bao. Làm sao hôm nay, lại có một nữ tử tự nguyện làm tân nương cho trang chủ chứ.

Đường Niệm Niệm sắc mặt như cũ, ánh mắt trong suốt nói, “Thời gian không còn sớm, lên kiệu thôi. Nếu trang chủ các ngươi bất mãn với ta, thừa dịp mấy ngày nay ta xuất giá, các ngươi cũng có thể đi tìm kiếm tung tích của Đường Xảo Chi, sau đó lại cưới nàng vào, tổng so với hiện tại tay không trở về vẫn tốt hơn.”

Triệu Thiết còn muốn nói điều gì, thì Thư Tu Trúc đột nhiên đưa tay vén màn kiệu hoa lên, nói với Đường Niệm Niệm: “Mời lên kiệu.”

Đường Niệm Niệm không nhanh không chậm từng bước lên kiệu hoa, cho đến khi rèm rơi xuống, lần cuối cùng nàng nhìn thẳng phía Lưu thị lộ ra nụ cười ở đối diện, tay trái nhẹ xoa vết nhéo sắp rỉ ra máu trên tay phải, yên lặng mím môi. Ừ, nàng thực ra rất mang thù đấy.

Thư Tu Trúc thi lễ với Đường Miểu Uẩn, rồi nói: “Hôm nay Tuyết Diên Sơn Trang cưới Đường Môn Nhị tiểu thư Đường Niệm Niệm về, từ đó về sau, Đường Niệm Niệm cùng Đường gia không còn bất kì liên quan gì nữa. Ngày khác kính xin Đường Môn chủ nhớ sớm tìm Đường Môn Tam tiểu thư về, phòng khi cần đến.”

Phòng khi cần đến.

Nghe nói như thế, trong kiệu Đường Niệm Niệm khẽ giương môi nở nụ cười. Người này không chỉ vì nàng giải trừ quan hệ với Đường Môn, ngay cả câu nói kế tiếp cũng coi như giúp nàng, đem Đường Xảo Chi nói đến không đáng một đồng như thế.

Cũng không để ý sắc mặt tâm tình của Đường Miểu Uẩn cùng Lưu thị, Thư Tu Trúc hô lên: “Khởi kiệu!” Bốn người đồng thời nâng lên bốn đầu kiệu hoa, phi thân lên.

Gấm đỏ theo đuổi phía sau, tùy thời bay giữa phía dưới kiệu hoa, làm cho người ta từ xa nhìn lại, chỉ cảm thấy kiệu hoa kia thuận gió mà đi, lướt trên thảm hồng trên không trung, như gả lên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.