Trang Chủ Đừng Vội

Chương 75: Chương 75: Tình Chú – Vĩnh Viễn, Ta Đều Muốn Nàng




Edit by: SongTuyen & Tiểu Ngọc Nhi

Bên trong tân phòng, tràn ngập ánh sáng nhu hoà của dạ minh châu.

Đường Niệm Niệm ngồi trước bàn, hai tay chống cằm, hai mắt ngây thơ không gợn sóng, không biết thần trí đã bay tới nơi nào rồi.

‘Tư Lăng Cô Hồng’ vừa bước vào thì nhìn thấy một màn này.

Cô gái mặc y phục đỏ tươi, tóc mai đen óng búi lên tinh xảo, còn lại chia ra xoã xuống trên vai, đỉnh đầu chỉ đội mũ phượng bằng vàng, bức rèm chân trâu hạ xuống, nửa che nửa đậy dung nhan tinh xảo. Dưới ánh sáng nhu hòa, cơ thể cô gái cũng giống như khí trời thản nhiên ôn nhuận, khiến dung nhan xinh đẹp của nàng càng thêm không thật, đôi mắt ngây thơ mơ màng lại làm cho người ta cảm thấy nàng có khả năng sẽ tuỳ thời biến mất.

Mắt ‘Tư Lăng Cô Hồng’ tối lại, bước chân ban đầu vốn nhẹ nhàng giờ không khỏi nhanh hơn, tay áo mới vừa nâng lên lại ngừng thật lâu rồi bỏ xuống. Một khắc kia, hắn thật muốn ôm nàng vào lòng ngay lập tức, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và sự chân thực của nàng.

“Trang chủ.” Thù Lam đứng một bên hầu hạ Đường Niệm Niệm, nhìn thấy ‘Tư Lăng Cô Hồng’, cười nhẹ bước về phía hắn hành lễ nói: ”Ngài đã tới, tiểu thư chờ đã lâu”.

Nàng nói xong cũng tự giác rời khỏi tân phòng.

Lúc này, Đường Niệm Niệm ngồi ở trước bàn nghe vậy ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hoàn toàn lộ ra trước mặt hắn. Hắn thoáng chốc chợt cảm thấy khó thở.

Đường Niệm Niệm nhìn hắn một lúc, vẻ mặt lạnh nhạt, sau đó khẽ chớp mắt.

‘Tư Lăng Cô Hồng’ chậm rãi tiến lên, môi khẽ cong, đưa tay định ôm nàng.

Nhưng ngón tay còn chưa đụng đến góc áo đã bị giọng nói lạnh nhạt của nàng ngăn lại.

“Ngươi không phải Cô Hồng.”

Đường Niệm Niệm không đứng dậy, chỉ thản nhiên nhìn hắn, trong mắt tràn đầy bất mãn nói: “Không được giả mạo khuôn mặt Cô Hồng”

‘Tư Lăng Cô Hồng’ thu hồi tay, yên lặng một lát. Sau đó cúi đầu cười ra tiếng, tiếng cười réo rắt trong sáng, là giọng của Tư Lăng Cô Hồng nhưng lại mang theo vẻ tà mị mà hắn chưa từng có.

Đường Niệm Niệm khẽ nheo mắt.

Bên kia ‘Tư Lăng Cô Hồng’ lập tức lên tiếng nói: “Tiểu tẩu tử, ta gỡ xuống là được, tẩu đừng ra tay, đệ đệ đánh không lại tẩu.”

Giọng nói này vẫn thuộc về Tư Lăng Cô Hồng, song bây giờ giống như tình nhân thân mật thì thầm, lại giống như tà mị làm nũng, có chút ủy khuất, lại có một vẻ tao nhã khác.

Sau khi nói xong, hắn đưa tay lên mặt gỡ xuống một thứ, thứ kia là chiếc mặt nạ màu trắng mỏng như cánh ve lại như có dòng nước chảy qua. Cùng với mặt nạ rơi xuống, chỉ thấy nam tử mặc hỉ phục màu đỏ kia chính là Tư Lăng Quy Nhạn.

Ánh mắt Đường Niệm Niệm dừng trên mặt hắn rồi chuyển sang chiếc mặt nạ, đáy mắt loé sáng.

Từ khi Tư Lăng Quy Nhạn tiến vào, luận về dung mạo tư thái giọng nói hay hơi thở đều không có sơ hở nào. Tuy nhiên hắn không biết rằng, mắt Đường Niệm Niệm không chỉ nhìn thấy những điều đó. Tư Lăng Cô Hồng vốn là thiên ma độc thể, quanh thân dày đặc khí độc đến gần như ngưng tụ, song khi hắn tiến vào thì quanh người chỉ có chút thiên ma độc mờ nhạt, hơn nữa còn hỗn tạp nhiều loại độc khác.

Chỉ liếc mắt một cái, Đường Niệm Niệm đã biết hắn không phải Tư Lăng Cô Hồng.

Nhưng không thể không nói khối mặt nạ này công hiệu thực sự rất cao. Ngay cả chị em Diệp thị canh cửa, cùng Thù Lam ở trong tân phòng vừa rồi, thái độ của ba người vậy mà không hề có nửa phần hoài nghi, cũng không hề phát hiện nửa điểm sơ hở.

Tư Lăng Quy Nhạn nhìn vẻ mặt của nàng, khóe môi cong lên: “Mặt nạ này tên là thiên huyễn, chỉ cần lấy máu của người muốn giả trang nhỏ vào trong đó rồi mang lên mặt là có thể hoàn toàn ngụy trang thành người nọ, bất kể dung mạo, giọng nói, hay hơi thở.”

“À…” Đường Niệm Niệm gật đầu.

Tư Lăng Quy Nhạn tiếp tục nói: “Đệ và đại ca là anh em ruột thịt, hơn nữa đệ có tu luyện một loại công pháp tên là Mê Huyễn Mị Thuật, cho nên để đệ giả dạng ca ca là thích hợp nhất.”

“Ừ……” Đường Niệm Niệm vẫn chỉ thản nhiên gật đầu, sau đó duỗi tay ra, chiếc mặt nạ màu trắng kia liền rơi vào tay nàng, thần sắc không thay đổi nói: “Của ta”.

Tư Lăng Quy Nhạn bỗng chốc cười khanh khách.

Đường Niệm Niệm thu mặt nạ vào tay áo, thực tế là đã cất vào nội giới. Nàng thản nhiên nhìn hắn, bộ dạng kia giống như đang nói: đây là của ta, sẽ không trả lại.

Tư Lăng Quy Nhạn yên lặng cười cười, cũng không định lấy về, không chỉ vì biểu tình của Đường Niệm Niệm đã khẳng định cho hắn biết hắn không có khả năng đòi lại, mà còn vì vật đó vốn không phải của hắn. Hắn thản nhiên ngồi xuống ghế cười nói: “Tiểu tẩu tử còn chưa nói cho đệ biết, tẩu làm sao nhận ra sơ hở? Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra a.”

Lấy được một pháp bảo không tồi, tâm tình Đường Niệm Niệm cũng tốt hẳn lên, nghe vậy nhàn nhạt nói: “Ngươi không có độc giống Cô Hồng.”

Hiển nhiên, đáp án này người bình thường làm sao có thể hiểu được, Tư Lăng Quy Nhạn cũng vậy, nhưng dáng vẻ Đường Niệm Niệm dường như cũng không định giải thích cho hắn nghe.

“Tiểu tẩu tử.” Tư Lăng Quy Nhạn híp mắt, nhẹ nhàng nói: “Tẩu có muốn biết, vì sao đệ đã ăn giải dược, biết rõ ông ta hạ độc mình, nhưng đệ lại vẫn làm việc cho ông ta không?”

Đường Niệm Niệm lạnh nhạt nhìn hắn, đôi mắt trong veo không có cảm xúc gì, rất sạch sẽ, đừng nói hoài nghi hay tức giận, ngay cả chút hứng thú cũng không có.

Trong lòng Tư Lăng Quy Nhạn hơi ủ rũ, nhưng tươi cười trên mặt không thay đổi, nhỏ giọng nói: “Bởi vì đệ muốn biết nguyên nhân vì sao cha muốn làm như vậy…..”

Còn có, chính là không muốn tẩu cứ như vậy gả cho Tư Lăng Cô Hồng, muốn phá hư mọi thứ, không muốn nhìn các người hạnh phúc như vậy, phải làm sao bây giờ đây?

Ý cười trên mặt Tư Lăng Quy Nhạn càng đậm, hơi nghiêng người tới gần khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, đôi mắt chuyên chú: “Chẳng lẽ tiểu tẩu tử không muốn biết chân tướng sao? Đệ đệ cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ có quan hệ tới ca ca. Thế nào? Tiểu tẩu tử có muốn đi cùng đệ đệ một chuyến, có tiểu tẩu tử ở bên, nhất định sẽ biết rõ ràng.”

Giọng hắn khàn khàn nhẹ nhàng từ tốn, có ma mỵ làm say lòng người.

Đường Niệm Niệm thì thầm: “Ta đã biết”.

“Cái gì?” Tư Lăng Quy Nhạn nao nao.

Đường Niệm Niệm lạnh nhạt nói: “Ông ta tu luyện tà công, thân thể không chịu được mau chóng già nua, nên muốn dùng máu của con đẻ nối dài sinh mệnh, còn muốn dùng biện pháp đổi hồn đổi thân thể nhưng không có đứa con nào khiến ông ta vừa ý. Sau đó thân xác ông ta cằn cỗi đến mức không thể khiến nữ tử thụ thai, ông ta muốn thân thể Cô Hồng, nhưng lại khó chiếm được, ngoại trừ Cô Hồng ra ông ta chỉ còn lại một đứa con là ngươi, nên mới giữ ngươi lại phòng khi cần đến. Bởi vì có tiền lệ là Cô Hồng, nên vì muốn sau này ngươi không thể phản kháng, ông ta liền hạ độc khống chế tâm trí của ngươi.”

Đây cũng là chân tướng mà nàng đoán ra sau khi nghe được những mẩu truyện vụn vặt của đám linh hồn ấy.

Tư Lăng Quy Nhạn hoảng hồn kinh hãi.

Cho dù hắn đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng làm sao cũng không ngờ tới sẽ có loại chuyện này. Thật sự quá vượt mức tưởng tượng, hắn cũng chưa từng có chút hiểu biết nào về phương diện này. Dùng máu của con đẻ duy trì sinh mệnh? Hạ độc hắn khiến hắn thành một cái xác sống, là để thêm một con đường phòng khi cần đến?

“A….Ha…hahahaha.” Tư Lăng Quy Nhạn không nhịn được cười ra tiếng, hắn không có chút xíu hoài nghi nào đối với lời nói của Đường Niệm Niệm, nhưng cũng bởi vậy mà trong lòng lạnh lẽo cùng cực. Khuôn mặt hắn tràn ngập ý cười, thì thầm với Đường Niệm Niệm: “Tiểu tẩu tử, tẩu thật đúng là khiến đệ đệ khó xử a, cứ một lần lại một lần nói ra cho đệ nghe những chân tướng thực sự … tàn nhẫn.”

Đường Niệm Niệm thấy được đằng sau nét mặt tươi cười của hắn lại vẻ bi thương cố nén, nhưng nàng không lên tiếng an ủi.

Ở trong mắt nàng, hắn chẳng qua chỉ là đệ đệ của Tư Lăng Cô Hồng, cũng bởi vì Tư Lăng Cô Hồng nên mới nhiều lần tha cho tính mạng của hắn. Lần này hắn giúp Tư Lăng Hoài Nhân, nàng không ra tay trừng phạt hắn đã là tốt lắm rồi.

“Tiểu tẩu tử từ đâu biết được những chân tướng đó?” Hắn hỏi.

Đường Niệm Niệm thì thầm: “Tế đàn trong lòng đất sâu nghìn trượng bên dưới Trường Sinh Điện.”

Tư Lăng Quy Nhạn nghe vậy, chậm rãi đứng lên.

Hắn hiểu, bằng sắc mặt bĩnh tĩnh của Đường Niệm Niệm cũng biết, chỉ e Tư Lăng Hoài Nhân bên kia căn bản là không thể đánh lại Tư Lăng Cô Hồng. Nếu lần này hắn thành công có lẽ còn có một cơ hội thắng cho Tư Lăng Hoài Nhân, song đáng tiếc là hắn thất bại.

Nhưng cho dù cuối cùng Đường Niệm Niệm không nhận ra hắn, thì hắn cũng sẽ không giao nàng cho Tư Lăng Hoài Nhân.

Tư Lăng Quy Nhạn mỉm cười chăm chú nhìn Đường Niệm Niệm, nụ cười này của hắn lây nhiễm vẻ nhu hoà hiếm thấy, sự tà mị ngấm sâu vào xương tuỷ cũng như bị vẻ nhu hoà này nhuộm dần. Nhưng ngữ điệu chậm chạp vẫn ngả ngớn cười nói như thế: “Tiểu tẩu tử cũng biết đệ đệ rất thích sự trong sáng đơn giản của tẩu, giống như tính tình cừu con nhỏ bé. Đáng tiếc, tẩu làm sao có thể là cừu nhỏ chứ, rõ ràng là đại sói xám.”

Đường Niệm Niệm sóng mắt không đổi.

Tư Lăng Quy Nhạn cười, sau đó nhẹ nhàng cụp mắt xuống, cúi đầu nói: “Tiểu tẩu tử, tân hôn như ý, đệ đệ xin cáo lui trước”.

Ngón tay bên trong áo Đường Niệm Niệm khẽ nâng, nhưng lại bỏ xuống, nhìn thân ảnh Tư Lăng Quy Nhạn rời đi từ cửa sổ. Mắt nhẹ chớp chớp, nàng mím môi ngẩn người.

Ừm.

Tế đàn dưới lòng đất rất nguy hiểm.

Coi như là trừng phạt hắn.



Trăng sáng nhô lên cao, giống như khay bạc, không hề thiếu sót, sáng bóng rõ ràng.

Tiệc cưới dưới ánh trăng, lụa đỏ hoạ trụ, yên tĩnh không tiếng động. Bất kể là tân khách vô lực ngã dưới đấy, hay số trưởng lão còn sót lại của Tư Lăng gia, hay nhóm tỳ nữ áo xanh, tất cả đều mang vẻ mặt kinh hãi nhìn tình cảnh ma quỷ trước mắt.

Rõ ràng chỉ trong nháy mắt nhưng giống như đã trôi qua một tuổi. Từ nghìn người vây quét, đến không còn ai sống, trôi nổi trong không khí dày đặc mùi máu tươi. Tiếng giọt nước “tí tách” rơi xuống rõ ràng khiến lòng người nguội lạnh.

Tư Lăng Cô Hồng quần áo đỏ tươi, trên đầu đeo mũ mão kim liên hồng ngọc. Dung nhan bạch ngọc yên tĩnh không tiếng động, đôi mắt thản nhiên dừng ở trên người Tư Lăng Hoài Nhân.

Toàn thân hắn tĩnh lặng, ánh trăng giống như lưu luyến trên người. Khí thế mãnh liệt như vực thẳm, to lớn như biển cả, khi thì như thủy triều biến mất tìm không thấy nửa phần dấu vết. Nhưng màn giết chóc giống như tu la kia đã khắc sâu xuống tận đáy lòng mọi người, không thấy nửa điểm sát khí, không thấy nửa điểm điên cuồng, thực lực hắn rốt cuộc đến bậc nào?

Giờ khắc này, mọi người hiểu uy danh của Vô Ngân thiếu chủ không chỉ là hư vô, nó giống như một đạo sấm sét vang vọng khắp cả giang hồ võ lâm. Không lên tiếng thì thôi, song một khi nổi gió, chính là như vậy.

Khi Lý Cảnh bưng một khối ngọc ấn đi lên trước đài cúi đầu giao cho Tư Lăng Cô Hồng.

Các vị trưởng lão ủng hộ phía dưới hắn lập tức quỳ xuống đất cùng hô lên: “Tham kiến gia chủ”.

Một tiếng này, tràn ngập kính sợ vô tận.

Nếu nói lúc trước bọn họ còn có một chút nghi ngờ với lời nói của Tư Lăng Cô Hồng thì đêm nay Tư Lăng Cô Hồng lấy một người đối phó ngàn người giết hại sáu vị Thiên phẩm cũng đủ để bọn họ âm thầm giật mình kinh hãi, thật lòng thần phục chủ nhân.

Theo bọn họ quỳ xuống, chỉ thấy mọi người của Tư Lăng gia chủ nối nhau quỳ xuống cùng kêu lên ‘tham kiến tân chủ’.

Dòng họ Tư Lăng bắt đầu từ tối nay chính thức đổi chủ rồi.

Tư Lăng Cô Hồng thu ngọc ấn xoay người định rời đi.

Tư Lăng Hoài Nhân cười truyền âm nói: “Hồng nhi, ngươi cho rằng như vậy liền thắng sao?”

Y chịu đựng toàn thân bỏng rát nhìn Tư Lăng Cô Hồng: “Cha biết rõ ngươi không có hứng thú với quyền thế, lần này vì sao làm như vậy cha đều đoán được. Vì mỹ nhân đoạt giang sơn, nhưng nếu mỹ nhân không còn….”

Đáp lại y chính là Tư Lăng Cô Hồng xoay người đánh một chưởng, không chút tiếng động, chỉ trong chớp mắt, Tư Lăng Hoài Nhân biến sắc, khi một chưởng kia chạm đến đan điền, có tiếng gì đó nổ tung như truyền vào trong tâm trí.

“Phụt!” Tư Lăng Hoài Nhân miệng phun máu tươi, thân thể bay thẳng ra mười trượng.

Y hoảng sợ mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tư Lăng Cô Hồng. Cho dù khi Tư Lăng Cô Hồng đột nhiên phát ra khí thế hay khi hắn giơ tay nhấc chân đều dễ dàng giết chết ngàn người, tuy rằng y có hoảng sợ nhưng không hề run sợ, bởi vì ở trong mắt y, mình vẫn có thể đấu cùng hắn một trận. Nhưng khi Tư Lăng Cô Hồng ra tay với y, thì sự thật cũng tàn khốc như thế.

Y, ở trong tay hắn chỉ đáng một chiêu thôi sao?

Thực lực của hắn rốt cuộc đã tới độ cao nào rồi. Đây là chính là thân thể nghịch thiên theo lời Cô Như Ca nói, mang thể chất cực hạn chân chính của tộc nhân nàng, nhất định có thể đạt được thành tựu trường sinh bất lão, đồng thọ cùng trời đất, đứng tại đỉnh phong trong truyền thuyết sao?

Tham lam cùng đố kị trong lòng Tư Lăng Hoài Nhân càng lúc càng bùng cháy. Y hối hận, hối hận lúc hắn sinh ra đã không hạ độc hắn, lại chờ cho hắn trưởng thành đến tận bây giờ, chung quy vẫn là đánh giá thấp hắn. Tầm mắt y quá thấp, thiên hạ này còn che giấu nhiều phe phái đáng sợ như vậy.

“Khụ! Khụ! Khụ! Khụ!” Thân thể đột nhiên truyền đến một lực xé rách khiến Tư Lăng Hoài Nhân hoàn hồn, cảm giác được khí hải nơi đan điền có dấu hiệu tan vỡ, trên mặt y rột cuộc hiện lên vẻ hoảng sợ.

Một chưởng kia là muốn kết liễu y?

“Khụ! Khụ! Khụ! Khụ!” Thân thể không chịu nổi sức nặng, Tư Lăng Hoài Nhân ho khan càng ngày càng dữ dội, một ngụm máu tươi từ trong miệng nhổ ra.

Dưới chân lảo đảo, y khó khăn vịn chặt tay ghế không chính bản thân mình ngã xuống. Ánh mắt âm ngoan nhìn thân ảnh Tư Lăng Cô Hồng đi về phía tân phòng. Y còn chưa thua, Nhạn nhi đeo mặt nạ thiên huyễn, công pháp mê huyễn còn có công phu ngụy trang của hắn không ai có thể nhận ra sơ hở.

Tuy nhiên Tư Lăng Hoài Nhân làm sao biết được.

Sở dĩ Tư Lăng Cô Hồng không chạy tới tân phòng đầu tiên cũng là có tính toán của hắn. Từ ngày Đường Niệm Niệm muốn hắn bế tới Thiên Vãn Điện, vì hắn lao vào tứ luyện, thì hắn đã không còn cho rằng mình chỉ có thể yêu chiều ôm ấp nàng trong ngực. Nàng có tự tin có cố chấp, hắn tôn trọng thuận theo nàng. Giống như nàng tin tưởng hắn, hắn cũng tin tưởng nàng như vậy.

Tân phòng ở Bắc Ương Điện.

Khi Tư Lăng Cô Hồng tiến vào, chị em Diệp thị và Thù Lam đều đang ở trong tân phòng nhận sai với Đường Niệm Niệm, tự kiểm điểm.

Nếu nói Tư Lăng Quy Nhạn đeo mặt nạ thiên huyễn tiến vào tân phòng, các nàng không hề phát hiện. Như vậy khi Tư Lăng Quy Nhạn rời đi, với thực lực của các nàng bây giờ không phát hiện được mới là lạ. Ba người không hề do dự đẩy cửa tiến vào tân phòng, nhìn thấy Đường Niệm Niệm vẫn bình yên vô sự ngồi trên ghế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghe Đường Niệm Niệm kể lại mọi chuyện, sắc mặt ba người vừa ửng hồng vừa khó coi.

Liên Kiều hung hăng nói: “Chết tiệt! Nếu chủ mẫu không có bản lĩnh, thực đã xảy ra chuyện kia thì……Ưm.”

Nàng còn chưa nói xong đã bị Mộc Hương lấy tay bịt miệng lại, tay ấn trán nàng nói: Nói linh tinh cái gì đấy. Tình cảm giữa chủ mẫu và trang chủ chúng ta không thể so sánh được, liếc mắt một cái là có thể phân biệt thật giả. Hừ! Ở trước mặt chủ mẫu dám giả trang trang chủ, kia căn bản là tự mình chuốc lấy họa!”

Đường Niệm Niệm gật đầu.

Thể chất của Tư Lăng Cô Hồng người khác không thể giả trang. Trừ phi có người có thể che mất ngũ giác của nàng.

Thù Lam thấp giọng nói: “Cũng may tiểu thư có con mắt tinh tường, lúc Tư Lăng Quy Nhạn vào nô tỳ nửa điểm cũng không nhìn ra sơ hở”.

Lời nàng vừa nói ra, chị em Diệp thị cũng lẩm bẩm, bộ dáng biết mình sai, dung mạo tinh xảo hai mắt ngập nước đáng thương nhìn Đường Niệm Niệm. Các nàng như vậy nếu là người bình thường chỉ e sẽ không tức giận nổi, ngược lại cho dù biết các nàng làm sai cũng sẽ sinh lòng an ủi các nàng.

Lúc này, Đường Niệm Niệm đột nhiên từ trên ghế đứng lên, đôi mắt vốn đạm nhạt lại trở lên linh động tỏa sáng, môi son đỏ nổi lên nét cười.

Ba người bị ý cười chợt hiện trên mặt nàng làm cho ngẩn ngơ, sau đó cực kỳ ăn ý quay đầu nhìn về phía cửa. Chỉ thấy cửa tân phòng bị đẩy ra, thân ảnh Tư Lăng Cô Hồng từ ngoài đi vào, đưa lưng về ánh trăng, dung nhan hơi đạm nhạt, đôi mắt không hề chếch đi dừng ở trên người Đường Niệm Niệm, môi khẽ giương lên ý cười.

Ba người thấy thế lại ngẩn ngơ, trong lòng lập tức có một loại cảm giác khó hiểu.

Người này quả nhiên là không thể so sánh.

Nếu không nhìn thấy Tư Lăng Cô Hồng lúc này, các nàng còn có thể nói Tư Lăng Quy Nhạn giả trang Tư Lăng Cô Hồng không hề có sơ hở. Nhưng có vết xe đổ trước kia, lại nhìn đến Tư Lăng Cô Hồng, các nàng đột nhiên phát hiện cái gọi là không hề sơ hở quả thật là lấy cớ.

Tư Lăng Cô Hồng không chỉ có dung mạo tuyệt thế vô song mà trên người hắn cũng có một sự tao nhã không ai có thể bắt chước được. Chỉ thản nhiên tiêu sái đi tới, nhợt nhạt cười thôi đã khiến cho người ta hô hấp không thông, muốn nhìn thêm rồi lại không dám nhìn, toàn bộ tâm trạng đều bị dẫn dắt.

“Chờ lâu không.” Tư Lăng Cô Hồng đi tới, hai tay ôm nàng vào lòng.

Cho dù vừa rồi đã giết không ít người nhưng trên người hắn vẫn không vương chút mùi máu tanh nào, hỉ phục vẫn đỏ tươi như cũ.

“Ừ.” Đường Niệm Niệm gật đầu.

Khi trong tân phòng không có hơi thở của hắn, không có thân ảnh của hắn, nàng xác thực chờ rất lâu, cảm giác không thú vị tràn ngập trong lòng.

Người này, giống như đã bất tri bất giác giăng một cái lưới thật lớn, vây lấy toàn bộ tâm của nàng, rốt cuộc không thể nào rời khỏi hắn.

Tư Lăng Cô Hồng cúi đầu khẽ hôn một cái ở trên môi nàng rồi ôm nàng đi về phía cửa.

Chị em Diệp thị và Thù Lam đều lẳng lặng nhìn, không hề có ý mở miệng hỏi han. Khi thân ảnh hai người biến mất, Thù Lam mới quay sang chị em Diệp thị nhẹ giọng hỏi: “Trang chủ bế tiểu thư đi đâu vậy?”.

Liên Kiều suy nghĩ một chút nói: “Chắc là đi gặp phu nhân”.

Mộc Hương cũng nói: “Chuyện của phu nhân chúng ta cũng không biết nhiều. Chỉ nghe Chu tổng quản nói mà biết một chút, nghe nói phu nhân chỉ có thể xuất hiện vào đêm trăng tròn.”

“Phu nhân?” Thù Lam có chút đăm chiêu gật đầu. Phu nhân trong lời họ nói chính là mẫu thân của trang chủ sao? Nhưng khi thành hôn cũng không nhìn thấy bà xuất hiện.

Đêm tối gió thổi lộ ra khí lạnh, bóng hình Tư Lăng Cô Hồng bay vút trong màn đêm. Chân hắn nhẹ điểm lên ngọn cây rồi bay lướt qua sườn núi, nhắm thẳng về phía núi cao phía đông.

Hai tay Đường Niệm Niệm ôm vòng qua eo hắn, nhìn Tư Lăng Cô Hồng lại nhìn cảnh sắc chung quanh rồi tựa đầu vào trong ngực hắn.

Chốc lát sau, thân ảnh Tư Lăng Cô Hồng chậm lại, Đường Niệm Niệm cũng thấy được cảnh vật phía trước.

Một gốc cây cổ thụ khô, một tòa nhà nhỏ, hai chiếc ghế dựa. Ngôi nhà nhỏ không có bảng hiệu, trên xà nhà treo hai ngọn đèn lồng màu đỏ. Trên cành cây khô treo mấy dải túi gấm. Lúc này, trong tình cảnh đơn giản tiêu điều, có một cô gái đang ngồi trước một chiếc bàn nhỏ.

Cô gái kia mặc một chiếc váy dài, khuôn mặt yêu mị, đôi mắt thanh đạm không gợn sóng, đó là một loại lắng đọng nhìn thấu thế gian phồn hoa. Nàng yên tĩnh ngồi đó, không thoa phấn trang điểm, một tay gõ nhẹ mép bàn, rõ ràng không tiếng động nhưng lại như có thể khảm lên tâm của con người, nhịp tim cũng theo tiết tấu nhẹ nhàng chậm chạp của nàng mà dồn dập nhảy lên.

Đường Niệm Niệm lông mi nhẹ chớp, người này cả dáng người lẫn dung mạo đều giống Cố Tịch Nhan nhưng khí tức tao nhã kia lại hoàn toàn bất đồng. Hồn tráo đổi, hiện giờ linh hồn trú bên trong thân thể Cố Tịch Nhan chính là linh hồn mang theo yêu khí kia, cũng là cô gái được Tư Lăng Hoài Nhân gọi là Ca nhi trong tế đàn.

Lúc này ngón tay gõ nhẹ bàn của cô gái dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm vừa xuất hiện.

Nàng liếc mắt một cái, đôi mắt đẹp vốn tĩnh mịch thanh lãnh chợt ngưng tụ, nàng mạnh mẽ đứng lên, giọng nói tràn ngập tức giận pha lẫn vẻ kinh ngạc, “Hồng nhi, con….”

Tư Lăng Cô Hồng nhẹ buông Đường Niệm Niệm, nắm lấy tay nàng nhìn về phía cô gái nói: “Tình hồn.”

Sắc mặt nữ tử dần biến hóa, giống như tức giận giống như khổ sở, đáy mắt loé lên vẻ bi thương: “Hồng nhi mẹ đã sớm nói với con, con có thể có người con gái mình yêu mến, nhưng không thể làm điều này! Con biết rõ làm như vậy chỉ có hại không có lợi với con, chẳng lẽ cái chết của mẹ vẫn chưa đủ cho con thấy rõ ràng sao?”

Cô gái chiếm cứ thân thể Cố Tịch Nhan vào mỗi đêm trăng tròn chính là mẹ ruột của Tư Lăng Cô Hồng, Cô Như Ca.

Đường Niệm Niệm cảm giác được Tư Lăng Cô Hồng nắm chặt tay nàng, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, vừa lúc hắn cũng cúi đầu nhìn, đôi mắt dưới hàng mi mông lung dấy lên tình cảm lưu luyến làm cho người ta động lòng, ngay cả ánh trăng sáng rọi trên đỉnh đầu cũng như nhạt đi dưới đôi mắt này.

Hắn nói: “Con muốn Niệm Niệm”.

Trong mắt Cô Như Ca tràn đầy bi ai.

Tư Lăng Cô Hồng ngẩng đầu, nhìn bà nói: “Vĩnh viễn con chỉ muốn nàng”

Ngữ điệu của hắn giống như đứa nhỏ ngang bướng, không có phép người ta phản đối. Vững vàng thẩm thấu bên trong chính là tình cảm tràn ngập, không hề giữ lại, chỉ dành ột người.

Đôi mắt Cô Như Ca rưng rưng, hơi lùi về phía sau từng bước, khoé miệng khẽ mở lại mím lại, lặp lại nhiều lần nhưng vẫn phát không ra một tiếng nói nào.

Đường Niệm Niệm nhìn nhìn Tư Lăng Cô Hồng lại nhìn Cô Như Ca. Thuận theo Tư Lăng Cô Hồng nắm chặt tay hắn, khéo miệng giương lên đôi mắt nhu tình kiên định nói: “Vĩnh viễn ta cũng chỉ muốn Cô Hồng.”

Người này chính là của nàng ai cũng đừng nghĩ cướp đi.

Giọng nói thanh thúy của nàng vang lên trong không gian im lặng, kích thích tâm trạng hai người.

Tư Lăng Cô Hồng nghe lời nàng nói, trong miệng tràn ra tiếng cười réo rắt, lộ ra vẻ trong sáng sung sướng. Cô Như Ca chớp mắt bình tĩnh nhìn về phía Đường Niệm Niệm, đôi mắt chợt trở lên sắc bén vô cùng.

Nhưng bà còn chưa kịp nhìn thì thân hình Tư lăng Cô Hồng đã chuyển động. Song ngay chính lúc này, bàn tay Đường Niệm Niệm túm chặt tay hắn, hắn quay đầu nhìn nàng, tất cả động tác cũng lập tức dừng lại.

Nhất cử nhất động đều không tránh khỏi tầm mắt của Cô Như Ca, nhất thời trong lòng bà vừa vui lại vừa chua xót. Hồng nhi của bà từ nhỏ đã phải chịu đựng tất cả, mất tình, lại càng không hiểu tình. Bà dùng hết tất cả ôn nhu mới có thể khiến nó có vài phần tình cảm với mình, làm cho nó không trở nên vô tình, nhưng phần tình cảm này quá nhạt, bà lại sống trên thế giới này không lâu, cái bà mang đến cho nó chỉ có phiền toái và trói buộc.

Nó có thể vui vẻ yêu người khác, có thể vui vẻ tươi cười như vậy đều là những điều bà muốn nhìn. Nhưng tình yêu là thứ độc dược đáng sợ nhất, rõ ràng biết sẽ vạn kiếp bất phục nhưng vẫn không thể dừng chân. Bà không muốn, không muốn chứng kiến kết cục của nó lại giống bà. Huống chi tính tình Hồng nhi so với bà còn cố chấp hơn, một khi nhận định sẽ không thể quay đầu được nữa. Chỉ cần một bước sai, chính là hại người hại mình.

Hiện giờ nó để ý cô gái trước mặt này như vậy, làm sao có thể khiến nó buông tay?

Tim Cô Như Ca run rẩy, bà biết bất kể mình nói thêm gì đi nữa thì nó cũng sẽ không nhượng bộ.

“Hồng nhi.” Bà che dấu bi thương trong mắt, khôi phục vẻ lạnh nhạt trong suốt ôn nhu nói: “Con muốn tình hồn không phải không được, nhưng mẹ muốn nói chuyện riêng với tân nương tử của con, có thể ẹ mượn nương tử con một lát không?”

Cái gọi là nói chuyện riêng, chính là người khác không thể ở lại, cũng không được nghe lén.

Tư Lăng Cô Hồng nhẹ nhàng nhìn bà một cái, lại quay sang nhìn Đường Niệm Niệm, ngón tay nhẹ nhàng gạt bức rèm che trước mặt nàng, nhìn dung nhan tinh xảo như vẽ, trong đôi mắt trong suốt lộ ra ý dò hỏi dịu dàng.

Cô Như Ca chợt cảm thấy tức cười. Bà đã nhìn ra, e rằng chỉ cần Đường Niệm Niệm này thoáng lắc đầu một cái thì nó sẽ lập tức không đáp ứng yêu cầu của bà. Phần độc sủng này, cho dù đây là con trai mình nhưng bà vẫn không áp chế được sự hâm mộ dâng lên trong lòng.

Nhớ năm đó, người kia cũng dùng dung nhan có bảy phần giống nhau này, cười đến ôn nhu sủng nịnh nhìn bà, đối với bà ngoan ngoãn thuận theo, khiến cho bà không nhịn được chìm đắm vào nhu tình giả dối của y. Biết rõ đó là vực sâu vạn trượng nhưng lại không thể không nhảy xuống, không còn cơ hội quay đầu.

Hối hận sao? Không, bà không hối hận.

Nhất tộc của bà đều hướng tới chân tình thực sự của con người. Một khi nhận định sẽ không thể thay đổi, Tình Hồn Chú ở trên người kia chính là một bằng chứng. Cho dù phó thác sai người, có lẽ có oán nhưng tuyệt không hối hận.

Ít nhất năm đó cho dù y giả dối nhưng cũng đã thật sự cho bà hạnh phúc.

Tuy nhiên, cho dù vậy bà vẫn không muốn con trai mình phải thừa nhận trói buộc sinh mệnh như thế, không muốn nó chịu tổn thương. Bà vốn nghĩ có lẽ nó sẽ có thể phá vỡ cái định luật này của bộ tộc, nhưng một màn trước mắt khiến bà hiểu ra. Sai rồi, đều sai rồi! Nếu nó động tình, thì sẽ càng cố chấp dốc hết tất cả hơn bất cứ kẻ nào.

Ngay tại khi Cô Như Ca thất thần, Đường Niệm Niệm đã cho ra đáp án, chậm rãi đi về phía cái bàn bên cạnh Cô Như Ca.

“Mẹ.” Một tiếng gọi nhẹ nhàng bình tĩnh của nữ tử truyền vào trong tai, Cô Như Ca chợt hoàn hồn trở lại, nhìn thấy Đường Niệm Niệm đã gần ngay trước mắt.

Khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần như tranh vẽ tràn vào mắt Cô Như Ca, cho dù là bà cũng không khỏi giật mình một cái. Song không phải vì dung nhan tuyệt sắc mà là vì cặp mắt bình tĩnh không gợn sóng nhưng đơn thuần kia. Trước đôi mắt này dường như tất cả đều trở lên đơn giản sáng tỏ, tâm trạng không khỏi thanh tịnh nhàn hạ, gột đi một thân khí bẩn.

Đáy mắt Cô Như Ca chợt loé, cô gái này xác thực dễ làm cho người ta yêu thích, nhưng phần hơi thở này cũng không phải là người trên đại lục có thể mang đến.

“Niệm Niệm phải không?” Cô Như Ca mỉm cười, ngón tay khẽ nâng định vuốt ve đầu của nàng.

Một khắc kia thân mình Đường Niệm Niệm nháy mắt lui lại, mà ánh mắt Tư Lăng Cô Hồng đứng ở xa xa cũng phóng tới.

Nhìn hành vi của hai người, Cô Như Ca không khỏi ngẩn ra, sau đó lập tức một tay che miệng cười khẽ.

Thú vị, thú vị.

Hồng nhi của bà cũng có thời điểm đáng yêu như vậy, tiểu cô nương này cũng thật lý thú.

Tâm tình bà vui sướng, rốt cuộc đã bao lâu bà chưa từng vui vẻ như vậy đây.

Đường Niệm Niệm đứng ở bên cạnh chờ bà cười xong. Nàng vốn không phải người câu nệ, ở trong mắt nàng người trước mắt này chính là mẹ của Tư Lăng Cô Hồng. Mặc kệ hiện tại bà có phải đang mang mặt Cố Tịch Nhan, thân thể của Cố Tịch Nhan hay không thì cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi.

Nhưng Đường Niệm Niệm từ trước đến nay luôn bài xích người khác chạm vào, nàng và bà trong quá khứ cũng chưa hề gặp mặt chứ đừng nói là có cảm tình. Một tiếng mẹ nàng có thể kêu, nhưng đụng vào người nàng thì không dễ dàng như vậy.

Cô Như Ca một lúc sau mới ngừng cười lại nhìn đôi mắt trong suốt của Đường Niệm Niệm, ánh mắt bà càng lúc càng nhu hoà. Chỉ liếc mắt một cái bà cũng nhìn ra Đường Niệm Niệm không thích người khác chạm vào, huông chi ánh mắt Hồng nhi cũng tràn ngập tính độc chiếm mãnh liệt. Lúc này bà không đưa tay đụng nàng nữa mà hơi nghiêng người cười nói: “Niệm Niệm đi cùng mẹ vào phòng trong nói chuyện đi.”

Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người một trước một sau đi vào trong phòng nhỏ giản dị. Cửa gỗ đóng vào, lập tức ngăn cách với người bên ngoài.

Bên trong nhà gỗ so ra thì đơn giản tinh xảo hơn bên ngoài nhiều, tuy ít đồ đạc nhưng chỗ nào cũng lộ ra vẻ thanh lịch tao nhã.

Cô Như Ca dẫn Đường Niệm Niệm đến cái bàn duy nhất trong phòng ngồi xuống, ôn nhu cười nói: “Phòng nhỏ đơn sơ, cũng không có trà và món điểm tâm ngọt, Niệm Niệm đừng để tâm”.

Đường Niệm Niệm nhìn nhìn bà, tay khẽ vung một cái, lấy từ trong nội giới ra một đĩa điểm tâm và trái cây để trên bàn.

Từ việc Cô Như Ca có thể bám hồn phách lên người kẻ khác nàng cũng đã hiểu ra bà là nhân tu hoặc là yêu tu hay ma tu gì đó, nhất định hiểu biết về các loại túi Càn Khôn cho nên cũng không cần che giấu gì.

Quả nhiên, Cô Như Ca nhìn thấy xong cũng chỉ hơi ngạc nhiên một chút, không hề có phản ứng gì đặc biệt, bà khẽ cười nói: “Niệm Niệm chuẩn bị thật chu đáo.”

Điểm tâm kia thực ra không có vấn đề gì, nhưng những trái cây kia bà lại biết, tất cả đều không phải hoa quả thông thường, mà là linh quả cực kì trân quý.

Đường Niệm Niệm nói: “Mẹ ăn.”

Cô Như Ca nhìn nàng, đôi mắt loé sáng, nhất thời cũng nhịn không được mỉm cười gật đầu cầm lấy một miếng bánh tinh xảo vừa ý đưa vào miệng. Tuy chỉ tùy ý cắn một ngụm song đôi mắt bà chợt loé lên vẻ kinh ngạc sau đó nhìn Đường Niệm Niệm cười nói: “Niệm Niệm mang ra đều là thứ tốt không giống bình thường, ăn thật ngon.”

Trên mặt Đường Niệm Niệm nở nụ cười, còn chân thành nói: “Cô Hồng làm cái gì cũng ngon.”

“A, khụ!” Cô Như Ca mới vừa cắn một ngụm nghe vậy lập tức cúi người che miệng ho nhẹ.

Đường Niệm Niệm cầm một ly thạch nhũ đưa tới.

Cô Như Ca cũng không có chú ý tiếp nhận, khi uống xong mới giật mình phát hiện trong đó có linh khí. Cúi đầu nhìn lại chỉ thấy nước bên trong chén ngọc màu sữa tựa như mỹ tửu, một chén này ít nhất cũng là thạch nhũ ngàn năm.

“Khỏe hơn không?” Sắc mặt Đường Niệm Niệm không có gì khác thường hỏi.

Cô Như Ca cười khẽ gật đầu, nhưng nụ cười thấy thế nào cũng không tự nhiên như lúc nãy. Cô gái trước mặt này rốt cuộc là con cái nhà ai trong Tiên Nguyên? Thế nhưng tùy thân mang theo linh vật hơn nữa xem ra còn chỉ coi đó là thức ăn, không hề để ý chút nào.

Huống chi….

Điểm tâm này lại là Hồng nhi tự mình làm? Hồng nhi thế nhưng xuống bếp làm điểm tâm!?

Đường Niệm Niệm lúc này lạnh nhạt nói: “Mẹ ăn, cũng đã uống.”

Cô Như Ca có chút không hiểu nàng đột nhiên nói những lời này là có ý gì, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc mà bình tĩnh kia không khỏi có chút buồn cười.

Đường Niệm Niệm nói tiếp: “Nói cho con biết tình hồn là cái gì?”

Cô Như Ca ngẩn ra, sau đó dở khóc dở cười. Cho nên nói nàng đem mấy thứ này ình ăn ình uống chẳng qua chỉ vì muốn mình nói cho nàng biết chuyện đó?

Mà vẻ mặt Đường Niệm Niệm thấy thế nào cũng giống như điều bà đang suy nghĩ vậy, tựa như đang nói: Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn (ý nói ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.)

“Ha ha ha.” Cô Như Ca cuối cùng cũng bật cười. Thật sự là một đứa nhỏ trong sáng, dễ hiểu, khó trách Hồng nhi thích nàng như vậy, chính là đơn giản trong sáng như vậy càng dễ khiến cho người ta tháo gỡ trái tim mình, nhất là Hồng nhi tuy không hiểu tình yêu, không hiểu tình người, nhưng lại thấy rõ bản chất con người hơn bất luận kẻ nào.

“Niệm Niệm kỳ thật không cần như vậy, ta gọi con đến đây cũng là để nói việc này.” Cô Như Ca nhẹ nhàng nói, đôi mắt như nước thanh tịnh nhìn Đường Niệm Niệm.

Hai mắt Đường Niệm Niệm sáng ngời gật đầu. Bộ dáng chăm chú lắng nghe thật sự nghiêm túc.

Dáng vẻ như vậy, cộng thêm dung mạo tuyệt mĩ như yêu như tiên của nàng, trong lòng Cô Như Ca thầm than, nếu bà là nam tử chỉ sợ cũng sẽ động lòng.

“Cái gọi là tình hồn chính là một hồn tồn tại trong ba hồn bảy phách, bẩm sinh đã có của người trong tộc ta.” Cô Như Ca cúi đầu nói. Trong mắt thanh tịnh như nước loé lên cảm xúc giống như ca thán giống như cười: “Tác dụng của tình hồn, chính là mấu chốt định ra tình chú của người trong tộc ta.”

Đường Niệm Niệm: “Tình chú?”

“Đúng vậy.” Cô Như Ca mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt dường như có thể xuyên qua thân thể nhìn đến nội tâm bên trong của nàng, nói nhỏ: “Ta có thể cảm giác được ở bên trong con có hơi thở của Hồng nhi, Hồng nhi đã hạ tình chú lên người con, chỉ thiếu tình hồn là có thể hoàn thành tình chú.”

Mắt Đường Niệm Niệm khẽ run rẩy. Nàng nhớ tới khi ở rừng trúc luyện chế túi Càn Khôn rồi hôn mê, sau khi tỉnh lại nhìn thấy dị trạng của Tư Lăng Cô Hồng. Một khắc kia, nàng đúng là có cảm nhận được cái gì đó, giống như nghe được điều gì, âm thanh vừa không chân thực lại huyền diệu mờ mịt.

“Xem ra con cũng nghĩ tới rồi.” Cô Như Ca vừa nhìn vẻ mặt nàng là có thể đoán ra sự thật giống như bà dự đoán. Bà cười khẽ, trong mắt nhất thời chua xót nói: “Con có muốn biết tình chú có tác dụng gì không?”

“Muốn” Đường Niệm Niệm lập tức đáp.

Cô Như Ca nhẹ nhàng nói: “Trong tộc của ta, tình chú một khi định ra thì chính là dâng lên linh hồn đời đời kiếp kiếp đều phải ở cùng một chỗ với người mà tình chú nhập thân. Nếu người này chết thì người hạ chú cũng phải chết. Nếu người này không yêu người hạ chú thì tính mạng người hạ chú cũng sẽ từ từ yếu đi, thẳng đến lúc chết. Nhưng mà….mọi chuyện cũng không phải đến đây là kết thúc.”

Đường Niệm Niệm bình tĩnh nhìn bà.

Đôi mắt Cô Như Ca loé lên vẻ vui sướng và khổ sở, cảm giác hoàn toàn bất đồng làm cho người ta chấn động: “Từ một khắc khi tình chú định ra, hồn phách của người hạ chú cũng không còn thuộc về chính mình nữa, tình cảm và bản năng vốn có sẽ lưu ở hồn phách, bất kể luân hồi bao nhiêu kiếp, biến thành dáng vẻ gì, tính cách gì, đều sẽ chỉ đuổi theo người có tình chú nhập thân kia.”

Bà khẽ cụp mắt xuống, khẽ nói: “Từ lúc Hồng nhi còn nhỏ ta đã nghĩ cách rút tình hồn ra khỏi người nó, chỉ vì không để nó hạ chú này. Vốn tưởng rằng lấy tính tình và thể chất đặc thù của Hồng nhi sợ rằng cho dù có gặp được cô gái mình yêu thì cũng sẽ không đi đến bước này, thế nhưng….”

Lời nói của bà ngừng lại, chợt nghe được tiếng cười thanh thúy của nữ tử.

Cô Như Ca ngẩng đầu lên nhìn thấy Đường Niệm Niệm đang cười đến vui vẻ, song bà lại không thể tức giận, chỉ dâng lên một chút nghi hoặc hỏi: “Con….con cười cái gì?”

Vẻ mặt Đường Niệm Niệm không chút nào che dấu vui mừng, cười nói: “Nói như vậy Cô Hồng vĩnh viễn đều sẽ là của con.”

Khẩu khí của Cô Như Ca có phần trầm xuống: “Con có nghĩ tới cho dù cả đời này con có thể cùng Hồng nhi yêu nhau thẳng đến lúc chết cũng không thay đổi, nhưng kiếp sau thì sao? Kiếp sau con là con nhưng cũng không còn là con nữa, con có thể cam đoan mình còn có thể yêu Hồng nhi không? Đến lúc đó Hồng nhi sẽ phải chịu đựng thống khổ như thế nào? Đã như vậy không bằng đừng để Hồng nhi hạ tình chú!”

Đối mặt với lời nói như vậy, vẻ mặt Đường Niệm Niệm không thay đổi mảy may, đôi mắt trầm định bức người nói: “Con sẽ làm cho Cô Hồng tu luyện trường sinh bất tử, đồng thọ cùng trời đất với con. Cho dù có chết ngoài ý muốn, thì con sẽ làm quỷ tu, đoạt xác, nghịch thiên sửa mệnh cũng sẽ không quên Cô Hồng. Thẳng đến khi hồn phi phách tán, không có khả năng đầu thai.”

Nếu chết, thì sẽ là cái chết không thể chết lại lần nữa, hắn và nàng sẽ cùng nhau biến mất khỏi thiên địa.

Cô Như Ca vẻ mặt giật mình kinh sợ.

Bà làm sao ngờ được, một cô gái với ánh nhìn tinh khiết như thuỷ tinh như vậy lại có thể nói ra những lời bá đạo như thế? Tuy rằng bá đạo, nhưng cũng là thâm tình. Nếu sống, thì sống cùng nhau, chỉ thề đem kiếp này kéo dài vĩnh viễn, nếu chết, sẽ cùng chết, hồn phi phách tán, tuyệt không quên nhau.

Thân hình nàng mềm mại như liễu, dung nhan trong sáng đẹp tuyệt làm cho người ta nhìn thấy đã nghĩ đến phải che chở, thương yêu, giống như chỉ cần dùng sức một chút sẽ vỡ vụn. Nhưng có ai biết được, linh hồn bên trong thân thể này, cho tới bây giờ đều không phải chú cừu non nho nhỏ chỉ có thể tránh phía sau để nam tử cẩn thận chở che, ngược lại ở rất nhiều thời điểm nàng có thể làm cho người ta cảm giác an toàn vô tận như đại thụ thương thiên.

Người không biết chỉ nhìn thấy nàng nhận hết sủng ái, người hiểu nàng mới có thể thấy được, đằng sau vẻ đạm mạc kia, chính là sự chân thành, bao che khuyết điểm và bá đạo.

“A…….Ha ha ha.” Cô Như Ca cười khẽ nhìn Đường Niệm Niệm, ánh mắt mềm nhẹ hiện lên vẻ thoải mái cùng bất đắc dĩ.

“Xem ra Niệm Niệm thật sự yêu thích Hồng nhi a.” Bà cười khẽ thở dài.

“Vâng.” Đường Niệm Niệm không hề dừng lại nói: “Thích nhất Cô Hồng.”

Những lời này từ trong miệng nàng nói ra Cô Như Ca chỉ cảm thấy một sự chân thành tha thiết không chút tỳ vết nào làm cho người ta ngay cả tâm tư hoài nghi cũng không thể. Bà bật cười, cô gái này chính là đơn giản không hề giả dối, đặc biệt như vậy.

“Phải không?” Giọng Cô Như Ca hơi u sầu, đôi mắt nhìn nàng thất thần không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Nếu người kia cũng đơn thuần với bà như vậy thì tốt rồi?

Nếu y muốn trường sinh, bà sẽ tự cho. Bà ngay cả linh hồn của mình cũng dâng lên thì còn có cái gì không thể cho y chứ? Đáng tiếc, y không tin, chưa từng tin tưởng bất luận kẻ nào, thẳng đến khi thân thể bà từ từ suy yếu, bà mới biết, y chưa từng yêu bà thực sự.

“A.” Cười hắt ra một tiếng, Cô Như Ca đè nén ý nghĩ của mình xuống, bà nhìn Đường Niệm Niệm nói: “Niệm Niệm có thể chờ ở đây một lát không?”

Đường Niệm Niệm mím môi, rồi mới nhẹ nhàng gật đầu.

Cô Như Ca buồn cười nhìn vẻ mặt của nàng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Niệm Niệm có thể nghe lén.”

Nhất thời hai mắt Đường Niệm Niệm mở to, trên mặt hiện lên ý cười hớn hở làm cho Cô Như Ca không khỏi bị hấp dẫn, cũng cười theo.

Cửa gỗ khẽ mở.

Cô Như Ca đẩy cửa, nhìn Tư Lăng Cô Hồng tĩnh lặng đứng ở một chỗ chờ đợi, bà cười khẽ lắc đầu. Đứa nhỏ này của bà nói không hiểu thế sự, nhưng lại nhìn thấu tâm tư của bất luận kẻ nào, nói đơn thuần vô hại, song khi giết người chưa từng nương tay, giống như chỉ đang chém vào không khí. Thế nhưng nó lại chân thành như vậy. Bảo nó chờ, nó liền đứng yên lặng chờ ở một bên. Bảo nó không nghe, nó lập tức phong bế nhĩ lực không nghe lén.

Lại nói, cô bé trong phòng kia, xét về điểm này cũng giống y như vậy.

Cô Như Ca nhẹ nhàng đóng cửa gỗ lại, xoay người chậm rãi đi đến ghế đá dưới bóng cây ngồi xuống mỉm cười nhìn hắn nói: “Hồng nhi lại đây ngồi đi.”

Tư Lăng Cô Hồng từng bước đi đến tàng cây, nhưng còn chưa ngồi xuống đã nói: “Niệm Niệm đâu?”

Cô Như Ca dở khóc dở cười, xem ra hiện giờ ở trong lòng đứa nhỏ của bà chỉ có nữ tử kia là quan trọng nhất. “Nàng đang ở trong phòng chờ, nếu con muốn sớm đi gặp nàng thì mau ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với mẹ đi.”

Tư Lăng Cô Hồng cúi người ngồi xuống.

Ánh mắt Cô Như Ca nhu hòa dừng trên người hắn đánh giá, chợt cười ra tiếng nói: “Hồng nhi thực sự đã thay đổi, trưởng thành rồi, cũng biết nở nụ cười. Nói với mẹ một chút, con và Niệm Niệm đã xảy ra chuyện gì? Tính tình con như vậy rốt cuộc làm sao theo đuổi được con bé?”

Đôi mắt Tư Lăng Cô Hồng khẽ dao động.

Cô Như Ca nói: “Chẳng lẽ là Niệm Niệm theo đuổi con?”

Lấy vẻ ngoài tư thái của Hồng nhi, chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

Im lặng một lúc cuối cùng Tư Lăng Cô Hồng khẽ mở miệng nói: “Con đối tốt với nàng.”

“Hửm?”Cô Như Ca nói: “Tốt thế nào?”

Tư Lăng Cô Hồng không đáp.

Cô Như Ca đột nhiên nhớ tới khi hắn còn bé thường cực kì tốt với thú cưng nhỏ, nhất thời sắc mặt khẽ biến hỏi: “Sẽ không phải là con tự mình mặc quần áo cho nàng, rửa mặt chải đầu, cho ăn cũng không rời khỏi người chứ?”

Bà có thể nghĩ tới những điều này quả thực là quá mức hiểu tính tình Tư Lăng Cô Hồng, tính tình hắn theo thời gian chưa từng thay đổi, ngoại trừ biết những việc này chính là đối tốt với người ta thì e rằng hắn không còn biết biện pháp đối tốt nào khác.

Chỉ thấy Tư Lăng Cô Hồng hơi hơi nâng mi, bộ dáng kia làm cho Cô Như Ca biết được mình đoán đúng rồi, nhất thời bà dở khóc dở cười, nếu là nữ tử bình thường chỉ sợ đối đãi như vậy ngay từ đầu còn cảm thấy là yêu chiều nhưng lâu dần sẽ hoài nghi sau đó là chán ghét.

Tư Lăng Cô Hồng nói nhỏ: “Thứ Niệm Niệm thích, con đoạt cho nàng, món Niệm Niệm thích ăn, con làm cho nàng”.

Cô Như Ca vừa buồn cười vừa tức giận, đáy mắt tràn ngập niềm vui. Bà hiểu con trai của bà có lẽ thật sự không hiểu tình yêu nhưng chính vì không hiểu nên mới càng chân thành tha thiết không chút tỳ vết, không hề giữ lại đem hết tất cả giao cho Đường Niệm Niệm, chỉ vì muốn đối tốt với nàng, không một chút dục vọng nào.

Cô Như Ca cười vừa bất đắc dĩ vừa vui mừng, bà ngẩng đầu nhìn ánh trăng, giọng nói lộ ra vài phần phiền muộn mơ hồ: “Tối nay Hoài Nhân ra tay với Hồng nhi sao.”

Lời bà nói tuy là nghi vấn nhưng ngữ khí và sắc mặt đều lộ ra vẻ hiểu rõ, hiển nhiên đã đoán được chuyện này.

“…….” Một tiếng cười từ môi bà tràn ra, khẽ thở dài nói: “Dã tâm ham muốn của y vẫn lớn như vậy, tu luyện loại công pháp không thuộc về mình, sống chìm trong tâm ma càng lúc càng không nhìn rõ sự thật.”

Cô Như Ca nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng đang ngồi, mỉm cười nói: “Hồng nhi nếu muốn Tư Lăng gia tộc thì rất dễ dàng. Lần này động thủ là vì Niệm Niệm đúng không?”

Mắt Tư Lăng Cô Hồng nhẹ run lên, con ngươi sâu thẳm lại ngưng tụ ôn nhu.

“Hồng nhi nghĩ thế nào?” Cô Như Ca hỏi.

“Tư Lăng gia tộc sẽ gây phiền toái cho Niệm Niệm.”

“Vậy sao…..”Cô Như Ca bật cười, giọng nói lộ rõ vài phần trêu tức nói: “Thiên hạ này nhiều phiền toái như thế, đứa nhỏ Niệm Niệm này lại không tầm thường, nam tử thích nàng không phải ít, đến lúc đó phiền toái lại càng không ít, Hồng nhi nên quản thế nào đây hay là muốn đoạt cả thiên hạ?”

Vốn là một câu trêu tức nào ngờ Tư Lăng Cô Hồng giương mắt lên, đôi mắt mông lung như lộ ra vầng sáng, hiện lên vẻ thâm thuý như sâu như biển, vô biên vô ngân.

“Vâng….” Một tiếng nhẹ nhàng từ yết hầu phát ra.

Hắn chậm rãi nói: “Chỉ cần Niệm Niệm muốn con đều san bằng.”

Cô Như Ca ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.