Trang Chủ Đừng Vội

Chương 23: Chương 23: Tư Lăng Quy Nhạn




Edit: Tiểu Ngọc Nhi

“Ưm…”

Cảm giác mát mát trên cổ cùng xúc cảm liếm láp khiến thân thể Đường Niệm Niệm run lên, theo phản xạ rên nhẹ ra tiếng. Nàng mím mím môi, biết lần này xin tha lại thất bại rồi, liền híp mắt nhìn trời xanh nghênh đón màn trừng phạt không tính là phạt này.

Sự nhu thuận của nàng giống như tưới thêm dầu vào lửa nóng trong lòng Tư Lăng Cô Hồng, khiến liệt hỏa bốc hừng hực từ trong ra ngoài, thế nhưng người châm lửa lại vẫn như cũ không có chút ý thức nào.

Tư Lăng Cô Hồng hôn từ trán dọc xuống cằm nàng, động tác mềm nhẹ lại ẩn chứa bá đạo, sau vùi vào cổ nàng, vốn ôn nhu quý trọng lúc này bắt đầu không chế không nổi nhẹ cắn, cảm giác người dưới thân bởi vì động tác của mình mà run rẩy, một chút khoái ý vui vẻ không gì sánh được dâng lên trong lòng hắn, gợi ra ma niệm.

“A ư!” Đường Niệm Niệm bị đau nhẹ hô một tiếng, thân thể không tự chủ dịch sang bên nhưng không dời ra được bao nhiêu, đột nhiên cảm thấy một đôi tay lạnh hơn nhiệt độ cơ thể người bình thường thăm dò vào vạt áo, da thịt chạm nhau, bất luận là do sự khác biệt nhiệt độ, hay là do xúc cảm của đối phương, mà làm cả hai người cùng không khỏi run lên.

“Niệm Niệm.” Tư Lăng Cô Hồng liếm láp chỗ da thịt bị hắn gặm tới ửng đỏ, khiến người ta cảm nhận được ôn nhu đánh thẳng vào lòng. Bởi vì hai người dính sát nhau nên khi hắn nói chuyện, hơi thở vừa nóng vừa ẩm ướt quấn lấy lỗ tai thanh tú của Đường Niệm Niệm, vừa nóng vừa nhột.

“Ừ?” Tầm mắt Đường Niệm Niệm rốt cuộc nhờ đối phương đụng chạm mà dần từ trên trời thu về, đặt lên người hắn.

Tư Lăng Cô Hồng ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, ánh mắt u tối lại thâm trầm hoàn toàn khác với ngày thường, hắn dường như muốn ăn nàng đến tận xương, lại giống như muốn nhìn thấu toàn bộ nàng.

Đường Niệm Niệm chớp chớp mắt, thản nhiên đối mặt, xem nhẹ chút bối rối trong lòng.

Chốc lát sau, sóng mắt Tư Lăng Cô Hồng dồn dập, dâng lên hàng vạn ôn nhu, Đường Niệm Niệm còn nhạy cảm thấy được vẻ bất đắc dĩ trong đó. Hắn dường như im lặng thở dài một hơi, cho dù hoàn toàn không nhìn ra, tất cả chỉ là cảm giác của nàng.

“Cô… Hồng.” Đường Niệm Niệm có chút do dự không rõ ràng.

“…” Một lòng tràn đầy tâm sự đều không thể nói ra, đáy mắt Tư Lăng Cô Hồng chợt lóe u quang như nguyệt thực, cúi đầu ngăn miệng Đường Niệm Niệm lại.

Hai người như có một loại ăn ý trời sinh và sự phù hợp không gì sánh được, hai môi giao triền, càng hôn càng sâu, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu không thuận. Đường Niệm Niệm cả người run lên, cảm thấy bàn tay dò xét trong vạt áo giống như lưu luyến da thịt nàng, gợi lên từng chút từng chút tê dại.

Đường Niệm Niệm đã học xong cách quy tức, đương nhiên sẽ không sợ vì hôn môi mà hít thở không thông. Chẳng qua thời gian phạt hôm nay có phải quá dài hay không? Cho dù có phúc lợi Thiên ma độc, nhưng trong lòng nàng có một chút khác thường mà chính nàng cũng không rõ, không khỏi hoảng hốt.

Trong lúc Đường Niệm Niệm miên man suy nghĩ, thân thể vốn nóng rực đặt trên người đột nhiên phát ra một cỗ khi lạnh như sương tuyết. Cách tay vòng quanh eo nàng dùng sức, kéo nàng đứng lên ôm vào trong lòng hắn.

Đường Niệm Niệm nâng mắt, liền thấy Chu Diệu Lang từ trong Mai Lâm đi ra.

Chu Diệu Lang trong lòng phát khổ. Nàng không phải là cố ý quấy rầy, chỉ là nếu nàng không đến, chờ đến khi người nọ tự mình đến đây, thì phiền toái còn lớn hơn nữa.

“Thuộc hạ bái kiến trang chủ, chủ mẫu.” Chu Diệu Lang hành lễ xong liền nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng, vẻ nhu hòa trong mắt đã dần biến mất, lộ ra trầm mặc, nói: “Trang chủ, Quy Nhạn thiếu gia đến sơn trang, hiện đang chờ ở phía sau Phi Tuyết điện.”



Trời lại bay lên một tầng tuyết mỏng, như hoa lê trắng nở rộ, cành liễu bay trong gió.

Đường Niệm Niệm im lặng đứng ở trong lòng Tư Lăng Cô Hồng, theo bước đi lên xuống của hắn, còn nhàn nhã thoải mái vươn tay bắt lấy một bông tuyết bay xuống, cảm thụ cảm giác lạnh lẽo khi bông tuyết tan ở trong tay, khóe môi nhẹ cong.

Cho dù cảm giác này nàng đã thể nghiệm qua rất nhiều lần, nhưng vẫn thích không nhịn được.

Phía sau hai người là Chu Diệu Lang cùng Thù Lam. Thù Lam một tháng trước được đưa về bên người Đường Niệm Niệm, mỗi ngày từ bữa sáng đến bữa tối hầu hạ bên cạnh nàng, sau đó lại trở về Bách Oanh Các học tập. Nói là hầu hạ, song một tháng qua Thù Lam cũng không có thật sự làm gì, việc duy nhất chính là tùy thời đứng ở nơi Đường Niệm Niệm có thể gọi tới.

Đối với điểm này, Thù Lam lúc đầu còn có chút không biết làm sao, nhờ Chu Diệu Lang nói mới tỉnh táo lại. Dù sao nói ít sai ít, làm ít sai ít, chỉ cần Đường Niệm Niệm không nói, nàng chỉ cần giữ vững bổn phận là được.

Trong lòng Thù Lam kỳ thật còn có vài phần may mắn, so với Đường Môn trước kia, ở Tuyết Diên Sơn Trang bây giờ, bất kể là ăn mặc đi lại hay ngủ nghỉ đều tốt hơn nhiều so với trước kia, hơn nữa nàng là tỳ nữ thiếp thân của chủ mẫu duy nhất ở Tuyết Diên sơn trang, có thân phận này, trong đám tỳ nữ, vị trí của nàng là cực cao, căn bản không có ai dám không nể mặt nàng.

Huống chi ở đây nàng còn được dạy võ, có công pháp nguyên giả cho nàng học tập, chuyện này ở Đường môn trước kia căn bản là không có khả năng.

Trong lòng nàng thật ra hiểu rõ, ăn mặc đi lại ngủ nghỉ của nàng hiện nay có thể còn tốt hơn rất nhiều so với một số tiểu thư nhà cao cửa rộng, mà tất cả đều nhờ vào quan hệ với Đường Niệm Niệm. Bất kể là muốn an toàn sống sót hay là được sống tốt hơn, những thứ này đều có liên quan tới Đường Niệm Niệm, những gì nàng có thể làm, chỉ là tuyệt đối không phản bội.

Một lát sau, Phi Tuyết điện hiện ra ngay trước mắt.

Đường Niệm Niệm để Tư Lăng Cô Hồng bế vào tiền điện, người chưa gặp, giọng đã truyền tới:

“Ca, huynh để cho đệ đệ chờ thật lâu đó. A, vị này là tẩu tử sao? Quả nhiên thiên tư tuyệt sắc, khó trách, khó trách ~ “

Giọng nói lang lảnh, ám chút khàn khàn, ngữ điệu ngả ngớn, nghe vào trong tai càng giống như vang lên trong lòng, tê tê ngứa ngứa khiến người ta muốn nhũn ra, dường như ẩn chứa loại tà hoặc trời sinh.

Đường Niệm Niệm hơi hơi nâng mi, lúc này mới nhìn rõ nam tử đứng đối diện.

Nam tử bộ dáng trẻ tuổi, mặt trắng như tuyết, không chút hồng hào, hiện ra loại tái nhợt của bệnh, nhưng cũng không tái nhợt đến mức khiến người ta cảm thấy tiều tụy. Trên khuôn mặt trắng vẽ ra một đôi chân mày tinh tế như thủy mặc, bẩm sinh hơi cong cong, hàm chứa ý cười khó hiểu. Ngay cả đôi môi mỏng màu son kia cũng tự nhiên khẽ nhếch, trong vẻ tao nhã lại lộ ra sự tà hoặc mê người.

Hắn mặc một bộ trường sam trắng thêu sen đỏ, đường thêu đỏ chót giống như sự phẫn nộ lan tràn trên nền vải trắng, phóng túng không kiềm chế được, mị hoặc bức người. Hợp với ý cười trên mặt hắn, thật sự tương xứng đến không giờ. Bên ngoài hắn còn khoác một bọ áo lông chồn màu bạc, lông nhung trắng như tuyết che khuất cổ, càng thêm vài phần tự phụ.

Hắn cười, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vô cùng tinh xảo khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng lại không làm người ta nhận lầm sang nữ tử. Gương mặt này dù nhìn ở góc độ nào cũng thấy mang ý cười, không nhìn ra chút sơ hở hay mất tự nhiên.

Đường Niệm Niệm lại nhìn nhìn Tư Lăng Cô Hồng trước mặt, gật đầu. Ừ, hắn vẫn đẹp mắt hơn.

“Hử?” Tư Lăng Cô Hồng nghi hoặc nhìn nàng.

Độ cong trên khóe môi hắn khó thấy rõ, nhưng Đường Niệm Niệm lại cảm giác được nhu hòa trong đáy mắt, so với bất kỳ nụ cười lộ ra ngoài nào cũng làm cho người ta thoải mái hơn.

“Ngươi đẹp mắt hơn.” Đường Niệm Niệm thật thà nói.

Tư Lăng Cô Hồng lần đầu tiên vì có người khen dung mạo của mình mà cảm thấy vui vẻ, cười nói: “Vậy tiếp tục nhìn.” Không cần nhìn người khác. Ý tứ phía sau hắn đương nhiên không nói ra.

Đối diện, Tư Lăng Quy Nhạn thấy một màn này, đáy mắt chứa ý cười phút chốc hiện lên một đạo tinh quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.