Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Thời gian giống như nước chảy, bất tri bất giác không thể nhận ra. Gió từ khi lạnh lẽo trở nên ấm dần lên, tuyết trắng xa ngút tầm mắt hóa thành rừng cây xanh thẳm trùng trùng điệp điệp, núi xanh biển xanh, đồng cỏ chim bay. Rõ ràng chưa đến một tháng, nhưng từ phương bắc tới phương đông, lại giống như đã qua một mùa.
Dọc đường, ngoại trừ khi dừng chân dùng bữa, Đường Niệm Niệm luôn dựa vào cảm ứng với kỳ trân dị bảo của Lục Lục, thỉnh thoảng lấy một ít thảo dược trân bảo từ nhà người khác mang về, toàn bộ gieo trồng trong nội giới của Lục Lục, nội giới vốn trống trải đơn điệu cũng dần rực rỡ hẳn lên.
Nội giới của Lục Lục không giống với không gian trong túi Càn Khôn chỉ có thể chứa vật chết, mà nó giống như một thế giới nhỏ độc lập, hiện đã dung hợp thành một thể với linh hải của Đường Niệm Niệm. Trong nội giới có vài mẫu dược điền trồng hoa cỏ linh dược, bên trái có một ngọn núi nhỏ, trong đó có hạt giống thạch nhũ tinh và thạch nhũ đầm mà Niệm Niệm lấy từ Hàn Mai Tửu Cư. Bên phải có một căn phòng trúc, cả phòng màu xanh như có linh quang lưu chuyển, lịch sự tao nhã mà tinh xảo.
Lục Lục trôi lơ lửng giữa không trung trong trung tâm nội giới, ngọc thạch màu xanh biếc cùng toàn bộ nội giới hỗ trợ lẫn nhau. Từ dược điền tới thạch nhũ tinh đều có một dòng khí dũng mãnh tiến vào ngọc thạch, mà từ ngọc thạch cũng tản ra một luồng khí hỗ trợ chúng nó.
Đường Niệm Niệm nhân lúc ngủ thường dùng linh thức tiến vào nội giới, phát hiện ngọc thạch, nguyên thân của Lục Lục hình như có chút biến hóa. Chỉ thấy xung quanh viên ngọc sáng lấp lánh, một màn sương mỏng vây quanh, lại loáng thoáng hiện ra một bóng người mờ ảo. Giống như hồn phách, không thấy rõ ngũ quan, lại có thể lờ mờ nhận ra đây là bbộ dáng của một đứa bé bốn năm tuổi.
“Chủ nhân ~” Bóng người trong màn sương mù hơi nhúc nhích, truyền ra giọng nói mềm nhũn của Lục Lục.
Đường Niệm Niệm kinh ngạc nhìn, “Lục Lục, đây là ngươi sao?”
“Vâng vâng…” Bóng dáng trong màn sương uốn éo thân thể, giống như đang tung tăng, truyền ra giọng nói vui sướng của Lục Lục. “Chủ nhân càng cho nhiều thứ tốt vào, thì Lục Lục có thể càng nhanh ngưng tụ nguyên linh…. Rồi có thể ra ngoài với chủ nhân!”
So với Lục Lục khi mới gặp ngay cả nói chuyện cũng đứt quãng, thì hiện tại linh trí hiển nhiên cao hơn rất nhiều.
Đường Niệm Niệm giật mình, lập tức vui mừng nói, “Lục Lục là nói, có thể ra khỏi Linh Hải đến ngoại giới cùng ta?”
“Vâng vâng!” Bóng dáng trong màn sương hơi mờ đi, giọng nói hưng phấn của Lục Lục cũng lộ ra chút mệt mỏi rã rời, “Ô … Lục Lục bây giờ mới vừa ngưng tụ ra nguyên linh, không thể duy trì lâu…. Chủ nhân phải tìm thật nhiều thứ tốt tới, Lục Lục muốn ra ngoài chơi…”
“Được!” Đường Niệm Niệm vui vẻ đáp ứng.
Lục Lục truyền đến cảm xúc vui sướng, rồi bóng dáng trong màn sương khoanh chân ngồi trên ngọc bích, giọng nói càng nhỏ càng mơ hồ. “Ô… Lục Lục phải cố gắng tu luyện…. Là có thể ra ngoài với chủ nhân…. việc chủ nhân đáp ứng…..nhất định phải làm được….”
Đường Niệm Niệm nhìn ra khiếm khuyết của nó, trạng thái này không thể bảo trì quá lâu, lúc này sợ là hôn mê rồi.
Biết được càng nhiều bảo vật trong nội giới thì càng có lợi cho Lục Lục, Đường Niệm Niệm càng thêm kiên định muốn thu thập trân bảo thế gian. Không quấy rầy Lục Lục nữa, linh thức của nàng từ từ rời khỏi nội giới trong linh hải, khóe miệng còn vương chút ý cười vui vẻ. Cảm giác được độ ấm của người nằm bên cạnh, xiêm y tơ lụa, còn có mùi hương thanh thấu dễ chịu kia, nàng không khỏi cọ cọ, cũng không vội tỉnh dậy.
Thói quen mơ màng không tỉnh lúc vừa thức giấc trước kia, từ khi tu vi tăng lên đã chậm rãi biến mất. Bây giờ sở dĩ khi tỉnh lại nàng vẫn như trước nửa tỉnh nửa mê, chẳng qua là do bản tính lười biếng mà thôi, dù sao chuyện gì cũng đã có người nọ giải quyết, nàng căn bản không cần động tay, cho dù thanh tỉnh cũng vô dụng.
Sau đó, giọng nói của Tư Lăng Cô Hồng gần ở bên tai ướt át vang lên: “Niệm Niệm.”
Đường Niệm Niệm mở mắt ra, “Hửm?”
“Đến rồi.” Tư Lăng Cô Hồng bế nàng lên. Đẩy cửa xe ra, ống tay áo che ánh mặt trời bên ngoài lại, bước xuống xe bạch liêu.
Đường Niệm Niệm ban đầu cảm giác được luồng gió mát mang theo hương vị cỏ xanh tinh thuần, lập tức cảm thấy linh khí nồng đậm. Linh khí ở đây so với Hư Tuyết sơn ở Bắc Vực cũng không kém. Trường bào màu trắng trước mắt hé ra, cũng giúp Đường Niệm Niệm thích ứng với ánh nắng, nhìn rõ cảnh sắc trước mắt.
Núi, tầng tầng lớp lớp nhìn không thấy điểm cuối, sông, giống như ngân hà uốn lượn vô hạn. Cây cối sinh trưởng cao ngút trời, to bằng vòng tay của năm sáu bảy người, cành lá tươi tốt, che khuất bầu trời. Một bức tường trúc đứng sừng sững giữa núi non, không thấy đầu cũng không thấy cuối, nhìn theo chỉ thấy chỗ chặn lại là một nơi khác xuất hiện, che lại mọi thứ bên trong, không để cho ai nhìn dù chỉ một chút.
“Coong ——” Một tiếng chuông to hùng hậu trầm thấp vang lên, như một giọt nước rơi vào hồ không tiếng động tạo nên gợn sóng, quanh quẩn thật lâu không dứt.
Đại môn bằng thép ‘ầm ầm’ đẩy ra, tám gã nam tử huyền y quỳ một gối xuống tiếp đón, thân hình cao to, đầu cúi xuống đất, giống như bàn thạch lễ độ cung kính
“Cung nghênh thiếu chủ!”
Âm thanh cung nghênh của tám nam tử vừa hô lên như một tảng đá kích thích nên ngàn tầng sóng, quanh quẩn kích động, như sấm sét giáng xuống, lại đồng loại không một chút sai sót. Dõi theo tầm mắt, bên trong cánh cửa, liếc mắt một cái có thể thấy được đoàn người cùng lúc quỳ xuống, khí thế như kinh hồng.
Đáy mắt Đường Niệm Niệm lộ ra vẻ kinh ngạc, trận thế như vậy nàng chưa bao giờ gặp qua. Lại nâng mắt nhìn Tư Lăng Cô Hồng, chỉ thấy khuôn mặt hắn không chút gợn sóng, mí mắt hơi hạ nhìn về phía trước, hàng mi tạo thành một vầng bóng đen dưới mắt, giống như đêm trăng trên Hư Tuyết Sơn, cực đẹp, cực yên ả những cũng cực lạnh, cô độc an tĩnh khiến người ta không khỏi lo âu.
Hắn giống như thần đế đứng trên đỉnh tuyết sơn, cao khiến người ta không thể chạm vào. Hơi thở cô tịch lại làm người ta muốn kính dâng mọi thứ để xóa đi sự lạnh lùng của hắn.
Một chiếc xe do huyền kim hung thú kéo, di chuyển giữa đám người đi tới, phía sau bức màn lụa màu đen, một bóng người cao lớn thon dài ngồi ngăn ngắn bên trong. Trái phải xe có vài nam nữ đi theo, tất cả đều là dung nhan tuyệt sắc, cử chỉ tôn quý, hiển nhiên không phải nô tỳ bình thường.
Xe dừng lại trước cửa, màn trướng lay động, nam nhân ngồi trên ghế lót nệm cẩm mềm đi ra. Hắn mặc y phục đen huyền thêu hoa văn mãng xà, u tối như có thể hút hết ánh nắng xung quanh. Dung nhan bị che bóng có sáu phần giống Tư Lăng Cô Hồng, chẳng qua thiếu một phần sâu sắc tinh xảo của Tư Lăng Cô Hồng, lại nhiều hơn chút âm trầm thâm thúy, da thịt cũng ít sáng bóng hơn, khóe mắt có thể thấy được nếp nhăn, hai bên tóc mai điểm bạc hoa dâm. Cho dù vậy, nhưng nam nhân trước mắt này vẫn tao nhã bức người, khí thế từ thân tỏa ra, thân hình rõ ràng không cao lắm, nhưng nam nhân trung tuổi này lại có khí thế từ trên cao nhìn xuống.
“Hồng nhi, hoan nghênh về nhà.” Giọng nam nhân này khàn khàn giống như lão nhân bảy mươi tuổi, ý cười ôn nhu trong mắt làm giảm bớt vẻ hung thần ác sát trên người y, y cảm thán nói: “Vài năm không gặp, Hồng nhi trưởng thành rồi.” Ánh mắt dừng trên người Đường Niệm Niệm trong lòng Tư Lăng Cô Hồng, ngoài miệng nở nụ cười, nhưng giọng nói lại lộ ra một phần chế giễu, “Cũng tìm được con dâu rồi, thật sự trưởng thành rồi, ha ha.” (TNN: ôi sao mà giả tạo =.=)
“Phải, ta đã trở về.” Tư Lăng Cô Hồng đáp, giọng nói không tìm ra được một chút cảm xúc, như vô thức lẩm bẩm.
Đường Niệm Niệm nhìn vào mắt y, chớp cũng không chớp, trong đôi mắt trong suốt thấu triệt không có một chút dấu vết thay đổi.
Đáy mắt Tư Lăng Hoài Nhân hiện lên vẻ kinh ngạc, tiểu nữ tử này thế nhưng không hề có chút e sợ nào, bình tĩnh như vậy, đúng là bất phàm. Nâng tay áo lên, lệnh cho đám người thu hồi xe kéo, chậm rãi cười nói với hai người: “Hồng nhi mấy năm không về, Niệm Niệm cũng vừa tới, hôm nay để cha mang hai đứa đi dạo một chút.”
Lúc này, tiếng cười của Tư Lăng Quy Nhạn đột nhiên xen vào, “Cha vẫn bất công như vậy, ca ca vừa đến, cha đã lạnh lùng quăng con qua một bên.”
Chỉ thấy Tư Lăng Quy Nhạn đi đến giữa ba người, tuy miệng nói Tư Lăng Hoài Nhân bất công, nhưng trên mặt tràn đầy ý cười, thế nào cũng không nhìn ra vẻ bất mãn, ngược lại giống như đang tùy ý đùa giỡn.
Tư Lăng Hoài Nhân bật ra tiếng cười khàn khàn, nói: “Tuổi đã không nhỏ rồi, đừng trẻ con nữa, khó có khi cả nhà đoàn tụ, nếu không ngại nhàm chán thì đi cùng đi.”
“Ha ha, đi cùng cha còn có ca ca tẩu tử làm sao có thể nhàm chán!” Tư Lăng Quy Nhạn cười, nhìn thế nào cũng giống như là một tiểu đệ tính tình trẻ con.
Rõ ràng là một bức tranh cha hiền con thảo rất đẹp, song Đường Niệm Niệm lại không cảm nhận được nửa phần ấm áp. Tư Lăng Hoài Nhân kia toàn thân dày đặc hơi thở hung sát âm tà, người ngoài nhìn không thấu, nhưng lại không lừa được Đường Niệm Niệm. Người này nhất định đã tu luyện thứ ma công tà đạo nào đó rồi, giết người khát máu hẳn là làm không ít.
Đường Niệm Niệm vùi đầu vào trong ngực Tư Lăng Cô Hồng, hít thật sâu hương vị thanh mát trên người hắn.
Tư Lăng Cô Hồng vuốt tóc nàng trấn an, nói: “Không sao.”
Tiếng cười của Tư Lăng Hoài Nhân dừng lại, nhìn về phía Đường Niệm Niệm trong lòng hắn, tỉnh ngộ nói: “Là cha nghĩ không chu toàn rồi, đi đường mệt nhọc, Niệm Niệm chắc cũng mệt mỏi. Đã như vậy, các con đi về nghỉ ngơi trước, nhà thì lúc nào cũng có thể xem.”
Tư Lăng Cô Hồng gật đầu, xoay người, giống như không nhìn thấy đám thuộc hạ quỳ một hàng dài vô tận bên dưới, bước đi như gió, rất nhanh đi về một hướng.
Gió mát từ từ thoảng qua, Tư Lăng Cô Hồng cúi đầu nói với Đường Niệm Niệm đang thất thần: “Ta đi làm cơm cho nàng.”
Đường Niệm Niệm lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng long lanh, nụ cười vô thức ngưng lại trên mặt: “Ừ!”
Thiên chi kiêu tử (*) có lẽ giống như hắn, học cái gì cũng vô cùng nhanh chóng. Không biết hắn từ đâu có được một đống sách dạy nấu ăn, tài nấu nướng càng ngày càng tốt, so với Tăng sư phụ cũng không kém bao nhiêu, sợ là không lâu nữa sẽ chẳng ai đuổi kịp.
(*) con cưng của trời.
Thấy nàng khôi phục tâm tình, ánh mắt Tư Lăng Cô Hồng cũng hiện lên vẻ ấm áp.