Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Vệ Kính công thành liền tự giác hành lễ lui xuống.
Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm vào phòng, ở tiền sảnh liền buông nàng xuống, nhìn mắt nàng nói: “Ta ở đây chờ nàng.”
Đường Niệm Niệm gật đầu, linh cảm của nàng vô cùng nhạy bén, nhất là với Tư Lăng Cô Hồng. Cảm nhận được trong đôi mắt hắn xẹt qua một chút ảm đạm không dễ nhận ra, nàng cảm thấy có chút không thoải mái, mím mím môi, kéo kéo ống tay áo của hắn, nhẹ nói: “Rất nhanh thôi.”
Nếu không phải bởi vì chuyện tình nàng sắp hỏi rất quan trọng, đối với quan hệ của hai người bây giờ mà nói có chút đại nghịch bất đạo, thì nàng đã không nhịn được bảo hắn đi cùng, mà không phải nhìn tới bộ dạng này của hắn.
Chỉ đơn giản ba chữ, lại khiến cho con mắt Tư Lăng Cô Hồng nhu hoà xuống, khoé miệng hơi cong lên: “Được.”
Thấy hắn nở nụ cười, Đường Niệm Niệm cũng vô thức vui mừng nhướng mày, sau đó nhìn về phía Vệ Chỉ Thuỷ đã sớm líu lưỡi ở một bên. Vệ Chỉ Thuỷ rất nhanh thu lại vẻ mặt, rồi cung kính dẫn nàng đi về phía sương phòng của mình.
Vừa vào phòng, Đường Niệm Niệm đã dùng linh thức dò xét xung quanh, cũng không thiết lập bình chướng, đơn giản là vì nàng tin tưởng Tư Lăng Cô Hồng, chỉ cần hắn đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được. Phần tín nhiệm này ngay cả chính Đường Niệm Niệm cũng cảm thấy khó hiểu, nàng chưa bao giờ tin tưởng người khác, nhưng lại tin tưởng Tư Lăng Cô Hồng, thậm chí không thể dao động.
Nếu là nàng lúc trước, có lẽ đã sinh ra ý muốn bóp chết phần tin tưởng này, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy có chút thích thú không nói nên lời, cứ nghĩ đến có một người có thể khiến mình tín nhiệm như vậy, sẽ không nhịn được mà muốn cười.
Vệ Chỉ Thuỷ mời Đường Niệm Niệm ngồi, sau đó tự mình châm trà, đem nước trà nóng hổi đặt trước mặt nàng, rồi mới ngồi xuống, nhẹ giọng lại cẩn thận hỏi: “Đường tiểu thư lần trước nói là có việc muốn hỏi ta, không biết là chuyện gì?”
Đường Niệm Niệm đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta thích Cô Hồng, muốn đoạt được hắn.”
“Phụt, khụ khụ, khụ!” Một ngụm trà vừa đưa vào miệng đã bị câu nói bất thình lình của Đường Niệm Niệm làm cho sợ tới mức phun ra, Vệ Chỉ Thuỷ trừng to mắt nhìn, liền thấy Đường Niệm Niệm chỉ vung tay áo, nước trà kia còn chưa chạm tới tay áo của nàng, đã vụt vụt từng giọt rơi hết xuống đất.
Vệ Chỉ Thuỷ nhìn chiêu thức ấy mà cả kinh.
Đường Niệm Niệm ngồi đối diện với nàng, nói: “Lý Cảnh lợi hại hơn ngươi, vì sao ngươi ép hắn làm chuyện hắn không muốn, mà hắn lại không giết ngươi.”
Đụng phải đôi mắt thuần khiết chân thành đầy chờ mong kia, Vệ Chỉ Thuỷ hung hăng nuốt một ngụm nước miệng, cười nói: “Đường tiểu thư bất kể làm gì, thiếu chủ cũng sẽ không giết Đường tiểu thư.” Điểm này, chỉ cần gặp qua hai lần, nàng đã có thể nhìn ra, chẳng lẽ Đường Niệm Niệm lại không biết?
Đường Niệm Niệm nói: “Cái này có điều kiện.”
“Điều kiện?” Hai mắt Vệ Chỉ Thủy sáng ngời, chỉ cảm thấy trong lòng bắt đầu rục rịch. Nàng hình như nghe được bí mật gì đó nha.
“Tự do.”
“Tự do?”
Đường Niệm Niệm còn nghiêm túc nói: “Hắn tốt với ta, ta nhất định phải đứng bên cạnh hắn.”
“…” Vệ Chỉ Thủy chỉ cảm thấy một hơi bị nghẹn lại trong lòng. Nếu không nhìn thấy vẻ mặt chân thành nghiêm túc của Đường Niệm Niệm, không giống như đang nói dối, thì nàng thiếu chút nữa đã cho rằng nàng ấy là đang đùa bỡn mình.
Vẻ mặt Đường Niệm Niệm hơi ảm đạm, nhưng đôi mắt lại chớp động lên vẻ kiên trì mà ngay cả nàng cũng không phát hiện, đó là một loại ham muốn nhất định phải chiếm được, còn nói ra câu nói lúc đầu kia: “Ta thích Cô Hồng, muốn có được hắn!”
Vệ Chỉ Thủy xem như đã hiểu, vị này e là căn bản không hiểu tình yêu, rõ ràng thích, lại còn nói cái gì tự do, cơ bản là để tâm ở chuyện vụn vặt. Không biết vì sao, nàng đột nhiên có chút đồng tình cho Tư Lăng Cô Hồng, đối mặt với người mình yêu sâu đậm như vậy, rốt cuộc là bất đắc dĩ tới cỡ nào a.
Chỉ nghe Đường Niệm Niệm nói: “Ta muốn Cô Hồng chỉ thuộc về một mình ta, cũng chỉ đối tốt với một mình ta, ta muốn tự do, nhưng lại muốn sau khi tự do Cô Hồng vẫn thuộc về ta, vẫn tốt với ta, giống như bây giờ, chỉ cười với ta, tốt với ta!”
“Nhưng ta đánh không lại hắn, cho nên không có cách nào nắm được hắn trong tay. Vốn ta nghĩ đợi cho đến khi có đủ thực lực rồi bỏ trốn, nhưng bây giờ có đủ khả năng chạy trốn rồi mà ta lại không nỡ.”
Nghe đến đó, Vệ Chỉ Thủy trong lòng hung hăng nhảy dựng, không tự chủ được nghĩ đến: Nếu Đường Niệm Niệm này chạy thoát, thiếu chủ còn không phát điên luôn sao.
“Nếu chạy thoát, trước khi có đủ thực lực sẽ không thể gặp lại Cô Hồng, lúc đó hắn sẽ đối tốt với người khác…..” Hai hàng lông mày của Đường Niệm Niệm xoắn lại một chỗ, có vẻ rất không hài lòng với kết quả như vậy.
“Ngươi làm sao làm được?” Vệ Chỉ Thủy còn đang trầm tư, đột nhiên nghe Đường Niệm Niệm hỏi một câu như vậy, “Ngươi thích Lý Cảnh, đánh không lại hắn, không cần trả giá tự do, lại vẫn có thể thân cận hắn.”
Nhắc tới Lý Cảnh, trong mắt Vệ Chỉ Thủy chợt lóe qua vẻ ảm đạm, gặp phải đôi mắt sáng quắc của Đường Niệm Niệm, không khỏi buồn cười. Nghe nhiều như vậy, nàng coi như đã nghe ra chỗ gặp vấn đề.
“Xem ra Đường tiểu thư quả nhiên là vô cùng thích thiếu chủ.” Nếu không phải thích, thì làm sao có thể rối rắm như thế, rõ ràng không hiểu lại cố chấp để tâm như vậy, còn nghiêm túc học hỏi, chỉ vì có được thiếu chủ, huống chi ham muốn chiếm hữu trong ánh mắt nàng lúc này so ra cũng không kém thiếu chủ bao nhiêu.
“Ừ, vô cùng thích.” Đường Niệm Niệm chút không hề biết rụt rè là gì, thoải mái, chân thành nghiêm túc thừa nhận.
Không chút chần chờ, thẳng thắn thành khẩn như vậy làm cho Vệ Chỉ Thuỷ ngẩn ra, nếu mình có thể thẳng thắn giống nàng, hào phóng nói ra tâm tư với Lý Cảnh thì sẽ tốt hơn sao?
“Ngươi làm sao làm được?” Đường Niệm Niệm thấy nàng không nói lời nào, lại lên tiếng hỏi.
Vệ Chỉ Thủy hít sâu một hơi, xua đi tâm tư trong lòng, lại nhìn Đường Niệm Niệm khuôn mặt tràn đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, không khỏi cười lên, nàng như vậy thật đáng yêu giống như Lý Cảnh năm đó, làm cho người ta ngứa ngáy trong lòng.
Vệ Chỉ Thủy nói: “Ta trước hỏi Đường tiểu thư một vấn đề, nếu Đường tiểu thư có được tự do, thì cô muốn làm cái gì?”
Cái này vừa hỏi, lại hỏi đến Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm sóng mắt dao động, suy tư một hồi lâu, nói: “Tăng cường thực lực, đoạt lấy Cô Hồng.”
Nghe được đáp án này, Vệ Chỉ Thuỷ không khỏi bật cười, câu nào cũng không rời được thiếu chủ, có thể thấy tình cảm đã sớm thâm căn cố đế rồi. “Nếu Đường tiểu thư có được tự do, thiếu chủ cũng bị cô đoạt được, nhưng thiếu chủ muốn về nhà, Đường tiểu thư có bằng lòng theo thiếu chủ trở về không?”
“Chỉ cần hắn muốn, ta đều cho!” Đường Niệm Niệm đáp rất nhanh, nhưng lại không hề làm cho người ta cảm thấy giả dối.
“Ha ha.” Rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng, Vệ Chỉ Thủy thấy ánh mắt nghi hoặc của Đường Niệm Niệm, tiếng cười lại lớn hơn một chút, thẳng đến khi nhìn thấy vẻ mặt có chút bất mãn của Đường Niệm Niệm, nàng mới thu liễm, cưỡng chế mình nghiêm túc lại, nói: “Nếu như vậy, bây giờ Đường tiểu thư không phải đang tự do sao? Những cái này không phải là thiếu chủ muốn đấy sao?”
Một chút linh quang chợt loé lên trong đầu rồi biến mất, Đường Niệm Niệm cái hiểu cái không, gật gật đầu rồi lại lắc đầu, một hồi sau cúi đầu nói: “Đánh không lại hắn liền không thể nắm hắn trong tay, nếu một ngày nào đó hắn thu hồi lòng tốt của hắn với ta, ta ngăn cản không được…”
Nếu có một ngày thiếu chủ thực sự không còn thích cô, thì cho dù cô lợi hại hơn thiếu chủ cũng ngăn không được. Vệ Chỉ Thủy đáy lòng thầm nghĩ, lại nhớ tới thái độ Tư Lăng Cô Hồng đối với Đường Niệm Niệm, nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này không có khả năng, có điều nàng hiểu, nếu giải thích theo lẽ người bình thường với Đường Niệm Niệm, ngược lại sẽ không có hiệu quả. Nên đành nói: “Nếu Đường tiểu thư lợi hại hơn thiếu chủ, thì sẽ có một ngày cô thu hồi tình cảm của mình đối với thiếu chủ sao?”
“Sẽ không!” Đường Niệm Niệm nghiêm túc nói. Rõ ràng chuyện tương lai ai cũng vô pháp nắm chắc, nhưng nàng lại có thể cam đoan như thế. Nàng là người tu chân, chỉ cần thật sự hạ lời thề, nhất định phải làm được, bằng không sẽ chịu tâm ma tra tấn, thậm chí có thể hồn phi phách tán.
“Một khi đã như vậy, thiếu chủ cũng sẽ không.” Vệ Chỉ Thủy cười nhẹ. Có lẽ ngay cả chính Đường Niệm Niệm cũng không phát hiện, cái nàng thực sự để ý kì thật không phải tự do, mà là Tư Lăng Cô Hồng yêu chiều nàng có lâu dài hay không.
Loại chuyện này, chỉ dựa vào giải thích của nàng vẫn không đủ, chủ yếu là cần chính hai người bọn họ.
Nhìn bộ dạng tỉnh tỉnh mê mê của Đường Niệm Niệm, thần sắc Vệ Chỉ Thuỷ đột nhiên có chút quỷ dị, vụng trộm cười vài tiếng, thấy Đường Niệm Niệm nhìn ra, liền vội vàng lấy tay áo che miệng, ho nhẹ hai tiếng, ra vẻ nghiêm trang nói: “Thực ra, để nắm một nam tử trong tay, ngoài việc phải có thực lực cường đại hơn đối phương, còn có một biện pháp khác, ta chính là làm như vậy với Tiểu Cảnh nhi nha.”
Giọng Vệ Chỉ Thủy nghe thế nào cũng cảm thấy có chút dụ dỗ quỷ dị, nhưng Đường Niệm lại chỉ thấy hơi hơi quái dị, lại có chút dụng ý xấu. Chợt nghe nàng ta nói vậy, hai mắt nàng sáng ngời, bật thốt lên hỏi: “Biện pháp gì?”
Vệ Chỉ Thủy híp hai mắt cong cong, kề sát vào một chút, như sợ bị ai nghe được, nhỏ giọng nói: “Ừm…. Nói như vậy, Đường tiểu thư chắc cũng cùng giường chung gối với thiếu chủ?”
“Ừ.” Đường Niệm Niệm gật đầu.
“Vậy thiếu chủ có hành vi thân mật gì với Đường tiểu thư không, tỷ như hôn môi, vuốt ve, khụ khụ, thân thể thiếu chủ có biến hoá gì không? Chính là… khụ, chính là chỗ người dưới, cái kia, giữa hai chân đó…” Nhìn vẻ mặt Đường Niệm Niệm từ nghi hoặc bỗng nhiên bừng tỉnh, Vệ Chỉ Thuỷ cũng len lén thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng càng thêm hưng phấn.
Đường Niệm Niệm bình tĩnh nói: “Có biến lớn, Cô Hồng không cho xem.”
Nói cách khác, quả nhiên không có động phòng! Vệ Chỉ Thủy hưng phấn đến mức hai vai run rẩy, xoay người leo lên giường mình, chỉ thấy tay nàng gõ nhẹ lên một chỗ hơi nhô, rồi một cái hộp tối trên giường bắn ra, bên trong là một chồng sách.
Vệ Chỉ Thủy lấy sách ra, trở về trước mặt Đường Niệm Niệm, đặt sách lên bàn, vẻ mặt tươi cười hiên ngang lẫm liệt nói: “Một nữ tử muốn khống chế nam tử, thì phải từ thân thể chinh phục hắn, hắc hắc! Đường tiểu thư, cô tuỳ tiện chọn một quyển nhìn xem, thiếu chủ nhất định sẽ là của một mình cô!”
Đường Niệm Niệm nhìn nàng một cái, rồi tùy tay cầm một quyển mở ra xem, đã thấy bên trong toàn là đông cung đồ vô cùng tốt, vẽ hình ảnh nam nữ trần truồng bày ra đủ loại tư thế.
Đường Niệm Niệm chẳng những không có nửa phần ngại ngùng, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc xem xét, sau đó rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Vệ Chỉ Thuỷ, nói: “Này không phải là động phòng sao?” Mãi tới khi nhìn thấy một tư thế viên phòng nàng đã gặp, thì nàng mới bừng tỉnh hiểu ra.