Edit: Tiểu Ngọc Nhi
“Niệm Niệm… Ở lại bên cạnh ta, hãy luôn ở lại bên cạnh ta…”
Đường Niệm Niệm mơ mơ màng màng nghe được câu này, tâm tư liền bị đắm chìm, sau đó Cô Hồng nói gì nàng đều không nghe rõ nữa.
Thình, thịch, thình, thịch, thình thịch thình thịch —–
Nàng nghe được tiếng tim đập càng lúc càng dồn dập của hai người, dần dần dung hợp, như hòa thành một thể, tuy hai mà một. Đó là một loại cảm giác kỳ diệu, tươi mẻ đến mức khiến nàng cảm thấy mình bây giờ mới thật sự đang sống. Cảm giác như thế chỉ có người này mới có thể ình.
Hắn rất tốt, tốt đến mức khiến nàng muốn chiếm lấy làm của riêng. Cho dù đã có hứa hẹn của hắn, nhưng nàng vẫn không cách nào tin tưởng hoàn toàn. Yêu chiều mà kẻ mạnh đối với kẻ yếu luôn do kẻ mạnh định đoạt, ngay cả việc giết ngươi vào một ngày nào đó cũng là điều đương nhiên. Nàng thực ra vẫn bất an, cho nên luôn muốn tự mình nắm giữ. Nắm chặt trong tay rồi mới chân chính là của mình, đây là điều mà Đường Niệm Niệm luôn tin tưởng.
Lời của cha Cô Hồng hôm nay, khiến Đường Niệm Niệm sinh ra cảm giác khủng hoảng. Nàng không sợ những kẻ khác, duy chỉ có thể chất của Tư Lăng Cô Hồng làm nàng vô lực khả thi, nếu hắn đột nhiên thay đổi, nàng không ngăn cản được… Rốt cuộc khi nào mới có thể có được người này đây?
“A.” Cảm giác nửa đau nửa nhột chợt xông vào đầu, Đường Niệm Niệm không nhịn được khẽ hô lên, ánh mắt bừng tỉnh khôi phục lại tiêu cự, phát hiện xiêm y của mình đã bị mở ra từ lâu, Tư Lăng Cô Hồng áp ở trên người, nhẹ nhàng cắn ngực nàng.
Đường Niệm Niệm thấy chỗ đó hơi hơi đỏ lên nhưng không chảy máu, liền phồng má lên, bắt đầu ngọ ngoạy trốn tránh. Nếu như khi mới gặp, cho dù Tư Lăng Cô Hồng thương tổn thân thể của nàng, nếu tình huống không nghiêm trọng thì nàng chắc chắn sẽ không phản kháng. Song hôm nay, thực hiển nhiên không biết tự bao giờ, nàng đã được chiều thành tính tình như vậy.
“… Đau?” Giọng Tư Lăng Cô Hồng hơi khàn khàn mang theo nghi hoặc, trong mắt có chút do dự. Hắn nhớ được, trong tập tranh Tống Quân Khanh từng cho hắn chính là vẽ như vậy mà.
Đường Niệm Niệm hé môi gật đầu, sau đó nói: “Ta không có sữa ăn đâu.”
Không khí vốn ái muội ngọt mị ngay khi câu nói của nàng phát ta lập tức bị phá thành mảnh nhỏ.
Con mắt u ám thâm thúy của Tư Lăng Cô Hồng xẹt qua vẻ đau lòng, chẳng lẽ hắn làm sai rồi? Không nghĩ nhiều liền vươn tay nhẹ xoa cho nàng, mới xoa một cái, miệng Đường Niệm Niệm lại phát ra một tiếng vừa sảng khoái lại nhu mềm. Tư Lăng Cô Hồng hơi ngừng tay lại, cầm nơi mềm mại trong tay, nắn nắn lại có cảm giác mềm mềm mang theo tê dại chạy thẳng vào trong lòng, giống như lúc nãy nhịn không được muốn gặm thử.
Cái ngừng này, khiến Đường Niệm Niệm liếc mắt nhìn lại một cái. Ánh mắt trong suốt long lanh, giống như có thể khiến người ta hồn xiêu phách lạc. Sóng mắt Tư Lăng Cô Hồng hơi dao động, ngón tay ấm áp trắng nõn như ngọc lại nhẹ xoa, sau khi nhìn thấy vẻ mặt dường như thích thú của Đường Niệm Niệm, liền vô sự tự thông (không thầy dạy cũng hiểu) thử bóp nhẹ, ánh mắt không rời khỏi vẻ mặt của nàng.
“Thoải mái sao?” Tư Lăng Cô Hồng dò hỏi, không hề cảm thấy hành động này của mình rốt cuộc có bao nhiêu không ổn.
Đường Niệm Niệm thở dốc không nói gì, thật sự loại cảm giác này không biết rốt cuộc là thoải mái hay khó chịu. Muốn thoát khỏi tay hắn, song lại không nỡ, thân thể cũng vô thức đáp lại hắn.
“Cô Hồng…” Đường Niệm Niệm híp mắt, mím môi, vươn tay ôm cổ hắn, thân thể giống như bạch tuộc leo lên người hắn.
Lông mi Tư Lăng Cô Hồng hơi run run, đột nhiên ôm lấy nàng nhảy lên trên một nhánh cây rậm rạp.
“Tiểu Cảnh nhi, lão nương cũng không bắt ngươi làm gì, ngươi chạy cái gì hả!”
Giọng nói đanh đá của một nữ tử truyền đến, Đường Niệm Niệm chớp mắt được Tư Lăng Cô Hồng ôm vào lòng, tim dần đập chậm lại, nhìn xuống dưới. Tư Lăng Cô Hồng nhìn ra tâm tư của nàng, liền giúp nàng sửa sang lại quần áo.
Từ khu rừng vừa ái muội một hồi, lúc này có một người chạy ra, người nọ mặc một bộ cẩm bào màu đen, tóc buộc sau đầu, lộ ra cái trán sáng sủa, đôi mắt tròn hơi xếch như mắt mèo, hợp với gương mặt hồng hào mũm mĩm của trẻ con, môi hồng răng trắng, tựa như một thiếu niên xinh đẹp mới mười lăm mười sáu tuổi, khiến người ta không nhịn được muốn nhéo nhéo, song đôi mắt tang thương lạnh như băng kia lại không hề hợp với độ tuổi trên khuôn mặt, vẻ mặt không có biểu tình, lạnh lẽo cứng ngắc đến khủng bố.
Lý Cảnh?
Đường Niệm Niệm nhận ra người đó là một trong những thuộc hạ của Cô Hồng, từ sau khi vào Tư Lăng gia tộc đã không nhìn thấy hắn, lần đầu tiên gặp lại ngoài ý muốn ở chỗ này.
“Lý Cảnh, con mẹ nó ngươi có phải nam nhân hay không, nếu không phải nam nhân ngươi cứ tiếp tục chạy!” Giọng nữ tử một lần nữa truyền tới, liền nhìn thấy sát phía sau Lý Cảnh là một nữ tử mặc võ bào vàng nhạt, tóc xoã tung còn cài thêm một cây trâm vàng, mày ngài kẻ nhạt, mặt thoa lớp phấn mỏng, khuôn mặt mịn màng diễm lệ, môi đỏ như son.
Nàng cầm trường tiên trong tay, bộ dạng hùng hùng hổ hổ tuy thô lỗ, nhưng lại nóng bỏng bức người, tư thế oai hùng hiên ngang, khuôn mặt bởi vì tức giận mà nhiễm hồng càng thêm diễm lệ xinh đẹp.
Bước chân dồn dập của Lý Cảnh vì câu nói này hơi ngừng lại, quay đầu, giọng nói vốn lạnh băng thế nhưng mang theo một chút tức giận, “Vệ Chỉ Thủy, ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”
“Ai nha ai nha ~ vài năm không thấy, Tiểu Cảnh Nhi thì ra cũng đã bắt đầu để ý đến tôn nghiêm nam nhân nha, thật dễ lừa, hắc hắc.” Vệ Chỉ Thủy cười đắc ý, trường tiên nhanh như gió quấn lấy thắt lưng Lý Cảnh, kéo đến trước mặt mình, thân thể kề sát nhau, ngón tay xẹt qua khuôn mặt trắng trắng mềm mềm của hắn, tiếc nuối thở dài: “Ta vẫn thích Tiểu Cảnh Nhi hồi nhỏ luôn gọi ta Thủy tỷ tỷ, a, khi đó ngươi lúc nào cũng lôi kéo tay áo của ta, kêu Thủy tỷ tỷ, Thủy tỷ tỷ, kêu đến tâm ta muốn chảy nước, tại sao càng lớn càng không đáng yêu rồi!”
Sắc mặt Lý Cảnh đã sắp biến thành màu đen, con mắt lóe ra ánh sáng bén nhọn lạnh thấu xương, lạnh lùng nói: “Vệ Chỉ Thủy, ngươi cho là bằng ngươi hiện tại có thể vây khốn được ta?”
“Tiểu Cảnh Nhi ~” Vệ Chỉ Thủy chớp đôi mắt, nóng bỏng nhìn hắn, liếm đôi môi khô ráo, hoàn toàn như không hề nghe được lời hắn nói, “Kỳ thật bộ dạng ngoài lạnh trong nóng vẫn rất đáng yêu, khiến ta yêu chết mất, Tiểu Cảnh Nhi, ngươi cũng biết từ sau chuyện đó, ta mỗi ngày đều nhớ ngươi nha!”
Sát khí trong mắt Lý Cảnh lại đậm thêm vài phần, nhưng hai má lại đỏ bừng như máu, không biết là tức giận hay là…
“Thật đáng yêu nha! Tiểu Cảnh Nhi của ta, Thủy tỷ tỷ rất thích ngươi, ngươi liền theo ta đi!” Vệ Chỉ Thủy không nói hai lời liền như sắc nữ chiếm lấy môi Lý Cảnh, một tay ôm chặt hắn, một tay lén lút len vào trong quần áo hắn.
“Ngươi… Vệ Chỉ Thủy ưm… Ta giết…” Lý Cảnh trừng mắt, tay đặt trên thân kiếm, nắm chặt rồi lại buông lỏng, nhưng lại không có ra tay.
Vệ Chỉ Thủy thuận thế đè hắn lên một gốc cây, sau một nụ hôn sâu, liền nhìn hắn cười cười, nói: “Tiểu Cảnh Nhi, chúng ta đều đã có vợ chồng chi thực, cứ nói giết với không giết thực làm tổn thương tình cảm. Hơn nữa …” Tay nàng đột nhiên tập kích dưới thân hắn, nhìn vẻ mặt giật mình của hắn, cười đến ái muội mà nóng bỏng, nói: “Ngươi sẽ không giết ta, ngươi là đứa trẻ ngoan, làm sao có thể động thủ với ân nhân đây ~ đến đến, Thủy tỷ tỷ giúp ngươi thoải mái!”
Đường Niệm Niệm ở trên cây thả linh thức quan sát hai người, đương nhiên ngay cả từng vẻ mặt biến hóa của hai người đều không hề bỏ qua.
Ngay lúc bàn tay làm loạn của Vệ Chỉ Thủy vừa nhúc nhích, nàng đột nhiên cảm thấy cả người mềm nhũn, kinh ngạc trợn tròn mắt, mặc dù có nguyên lực giảm bớt, nhưng một chút thời gian đó đã đủ để Lý Cảnh thoát khỏi vòng ôm của nàng.
“Ngươi chừng nào thì…”
Lý Cảnh mặt lạnh nhìn nàng vô lực ngồi dưới đất, đôi mắt rũ xuống che đi cảm xúc phức tạp bên trong, lạnh nhạt nói: “Đừng đến làm phiền ta nữa.”
Vệ Chỉ Thủy vui cười hớn hở, nói: “Tốt, ngươi giết ta đi, giết rồi ta liền không thể làm phiền ngươi?”
Lý Cảnh hô hấp hơi cứng lại, xoay người bước đi.
Vệ Chỉ Thủy liêu xiêu đứng lên, tựa vào thân cây, hô: “Tiểu Cảnh nhi, ngươi đừng giả bộ nữa, nếu thật sự không nhớ ta thì bây giờ ngươi cũng sẽ không trở lại!”
Lý Cảnh không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ta theo thiếu chủ về, ngươi nên hiểu được.”
Sắc mặt Vệ Chỉ Thủy khẽ biến, mang đầy phức tạp, không còn nhìn ra vẻ không tim không phổi vừa rồi, trong mắt có bao nhiêu thống khổ cũng chỉ có nàng mới biết được.
“Lý Cảnh, ta yêu ngươi mà…” Một tiếng này trừ nàng ra, chỉ có Đường Niệm Niệm cùng Tư Lăng Cô Hồng ở trên cây nghe thấy.
“Yêu?”