Lối hành lang u ám, không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết dẫn
đến nơi nào, cô gái mờ mịt, chẳng hề hay biết chuyện gì, cứ bước đi.
Phía sau có cả một chậu máu đen ngòm giống như quái thú, cô không còn
lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi về phía trước, không một tia sáng,
không một tiếng động.
Xung quanh chỉ có tiếng bước chân của mình vọng lại, lảnh lót dội vào tai, từng tiếng, từng tiếng nhịp tim lo sợ vang lên. Phía trước thấp
thoáng vài tia sáng, tiếng bước chân trở nên gấp gáp, cùng với tiếng hô
hấp nặng nề…
Cô gái dừng bước chân, trước mặt đột nhiên xuất hiện hai cánh cửa.
Phía bên trái màu đỏ rực lửa, đỏ như bản nhạc sinh mệnh hoa mỹ, lay động linh hồn cô, từ từ thấm vào trái tim ấm nóng đập rộn ràng, đập mạnh mẽ
có lực, mạch máu căng tức xuyên qua tâm thất đi thẳng đến nơi sâu thẳm
kín đáo nhất, cô bất giác không tự chủ được đi qua đó.
Khóe mắt nhìn thấy màu trắng thuần khiết phía bên phải, trắng như
cánh hoa bay, luồng nhiệt nóng cuộn trào trong mạch máu, khiến tất cả
yên tĩnh trở lại, vạn vật chìm sâu vào cõi lặng yên, như thế đang ở một
nơi hư vô, thế giới chỉ tồn tại mỗi ta, không còn vật gì khác. Đôi mắt
cô gái đờ đẫn, định đặt chân vào “thánh” địa màu trắng thuần khiết không dung nạp một chút dơ bẩn nào.
“Nghĩ xong là lựa chọn thế nào rồi phải không?”, phía sau đột nhiên vang lên giọng nữ trong trẻo.
Cô gái tỉnh ngộ, phát hiện ra mình đứng trước cánh cửa màu trắng, đầu ngón tay chỉ cách một cự ly rất nhỏ chừng vài milimet, bỗng nhiên quay
người lại: “Phong Linh!”.
“Cứu rỗi, hủy diệt?”, người con gái cười nhạt, “Cô lựa chọn cái gì?”.
“Lựa chọn cái gì? Cứu rỗi cái gì? Hủy diệt?”, cô gái không hiểu, nhíu mày hỏi liền một tràng, “Cô muốn nói gì?”.
Người con gái không đáp, trên khuôn mặt xinh xắn đáng yêu treo một nụ cười nhàn nhạt, thân thể dần dần trong suốt rồi bay đi xa.
“Phong Linh”, cô gái đuổi theo khua khoắng hai cánh tay, muốn túm lấy ảo ảnh đang tan biến đi, “Phong Linh, Phong Linh…”.
“Tôi không phải là Phong Linh”, người con gái biến mất, để lại một câu.
Cô gái không nơi bám víu, ngồi bệt xuống đất, quay lại nhìn hai cánh
cửa kia, chỉ có hai con đường, không phải đường sống, thì là đường chết, hoặc là đều sinh đều diệt, lựa chọn thế nào đây? Con đường nào? Đỏ hay
trắng? Đến địa ngục hay thiên đường, cứu rỗi hay hủy diệt?
Phong Linh? Cô ấy nói cô ấy không phải là Phong Linh…
Đinh Linh!
Đỗ An Trác và Âu Ngưng đã hẹn nhau đợi ở bên dưới lầu ký túc xá của
cô ấy, nhưng mãi vẫn không thấy cô ấy xuất hiện, di động không thông,
gọi điện thoại đến phòng ký túc, bạn cùng phòng nói cô ấy đã ra ngoài từ sớm rồi, đi hỏi bạn học, đến nhà thờ hỏi thăm cha xứ, đều không có tin
tức gì.
Trong căn phòng kính, dải hoa tường vy lớn vẫn nở kiều diễm rực rỡ,
đỏ như hỏa như đồ, trắng thuần khiết như tuyết, vô cùng bắt mắt…
Năm người ngồi vây quanh chiếc bàn, mặt mày lo lắng. Đỗ An Trác là lo lắng nhất, sắc mặt suy sụp, đứng ngồi không yên, nôn nóng từng giây
từng phút.
“Nhất định phải tìm được cô ấy”, anh ta chống vào mép bàn, đang định rời đi.
“Cả một ngày một đêm tìm kiếm khắp nơi rồi”, Nghiêm Tuấn chẳng biết làm thế nào.
“Nếu như bị bắt cóc, đối phương sớm đã chủ động liên hệ rồi”, Giai
Dĩnh nói, “Nhưng tình hình bây giờ… tôi không nghĩ ra được cách giải
thích hợp lý nào khác, trừ phi tự cô ấy trốn đi”.
“Không thể nào”, Đỗ An Trác mãnh liệt phủ quyết, “Cô ấy chẳng có lý
do gì để làm như vậy”, trong đôi mắt cả đêm không ngủ hằn lên những tia
máu, trừng mắt lườm đến mức Giai Dĩnh bất giác run rẩy.
“Đi báo cảnh sát đi!”, Dĩ Tiên đề nghị.
“Không, sự việc không đơn giản như vậy”, Đỗ An Trác tâm thần bất ổn,
“Cảnh sát không tìm được cô ấy đâu, là bọn chúng, chắc chắn là bọn
chúng. Tuy chúng ta đã giải tán Hội siêu nhiên rồi, nhưng mà những thứ
trước kia chúng ta chọc đến, bọn chúng cũng có tư tưởng, cũng có tình
cảm, nhất định là muốn đến báo thù, thế nên bắt Tiểu Ngưng đi rồi”.
“An Trác, cậu nói đến, lẽ nào là… cô ta?”, Nghiêm Tuấn đột nhiên biến sắc, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
“Làm sao vậy?”, Giai Dĩnh thử thăm dò, hai người biểu cảm nghiêm trọng quá mức.
“Nửa năm trước, hai bọn họ từng tiếp nhận một vụ ủy thác, đi bắt quỷ ở một trang viên tư nhân ở ngoại thành phía tây. Trong trang viên có cây
ngô đồng đã có lịch sử trên trăm năm, thứ gọi là quỷ, là yêu tinh ẩn
thân ở trong cây ngô đồng. Vì cây ở chính diện với cửa sổ phòng của con
trai chủ trang viên, đứa trẻ đó thường xuyên nhìn thấy một cô gái ngồi
chải tóc dài ở trên cành cây ngô đồng vào lúc nửa đêm, có lúc còn cười
với cậu ta. Cậu ta bị dọa cho khá nặng, bệnh liền mấy tháng trời, trải
qua các loại cách thức trị liệu khác nhau cũng không thấy khởi sắc. Cuối cùng chủ nhân hoài nghi con trai gặp phải thứ không sạch sẽ, liền nghĩ
đến việc mời thầy đến nhà xem xét”, Dĩ Tiên nói ra ngọn nguồn, “Hôm đó
An Trác và Nghiêm Tuấn đi, phát hiện ra có yêu tinh ở trong cây, quyết
định buổi tối hành động, và đề nghị chủ nhân đưa con trai ông ta đến một căn phòng khác, bọn họ thì ở lại ôm cây đợi thỏ. Khi tôi đến trang
viên, con yêu nh kia vừa mới bị thương chạy trốn, An Trác và Nghiêm Tuấn vẫn còn kinh hãi, hồn vía chưa ổn định lại, giống như vừa mới trải qua
một trận đại chiến sinh tử. Tôi nhìn qua căn phòng một chút, có rất
nhiều dấu vết bị thiêu cháy, chăn đệm và đồ dùng gia đình được làm từ gỗ đều không may mắn thoát khỏi, tường cũng đen thui, khắp nơi là mùi vị
cháy khét, cửa sổ mở rộng, kính đã bị rung vỡ hoàn toàn. Linh bùa tôi
đưa bọn họ không thể tạo thành tổn thương nghiêm trọng như vậy chỉ biết
là do con yêu tinh kia làm. Đối phương yêu pháp rất cao, trước khi chạy
trốn đã bị trúng đòn tấn công…”.
Yêu Tinh không chỉ không chết, còn sản sinh ra oán hận, nói là sẽ quay lại báo thù.
“Điều này cũng quá…”, Giai Dĩnh thấy hơi rùng mình, “Kỳ lạ”.
“Nếu như thật sự là cô ta, Âu Ngưng… lành ít dữ nhiều rồi”, Nghiêm
Tuấn lúng búng chẳng nói nên lời, “Con yêu tinh đó muốn báo thù An
Trác”.
“Tôi dùng thức thần tìm kiếm một chút, giữa hai ngón tay phải của Dĩ
Tiên bỗng nhiên hiện ra tờ bùa chú màu sáng, ném vào không trung, hai
tay nhanh chóng kết ấn: “Kim Khuyển, hiện”.
Một dải mây màu vàng lam từ lá bùa bay ra, xông vào khu đất trống của vườn hoa, sau đó một con chó cực lớn rơi xuống, hình thể lực lưỡng, đầu giống như sư tử đực, lông bờm xờm màu vàng kim đầy kín, ngẩng đầu kiêu
hãnh, uy phong lẫm liệt.
Đây gọi là “chó” sao? Ta hoài nghi, còn hơn cả Ngao Tây Tạng, thắng
cả hổ sói, mới nhìn còn tưởng mình nhìn thấy thần lộc phiên bản mãnh thú hiện đại.
Dĩ Tiên dịu dàng vuốt lông của con kim khuyển, hạ mệnh lệnh xuống.
Đại khuyển thông hiểu ý của cô ấy, lao ra khỏi vườn hoa như một mũi tên, hành động nhanh nhẹn như chớp điện.
“Tôi ra ngoài tiếp tục tìm kiếm”, Đỗ An Trác thấy kim khuyển biến mất, không thể ngồi yên được nữa.
“Đợi chút”, Nghiêm Tuấn ngăn anh ta lại, “Đợi thức thần của Dĩ Tiên
quay lại trước đã, kiểu gì càng tốt hơn là chúng ta chạy loạn như mấy
con ruồi chẳng có đầu óc”. Một bài nhạc chuông đã được phối chỉnh đột
nhiên đập vào tai mọi người, cậu ta cầm chiếc di động trên bàn lên, một
lát sau, lắp bắp trả lời rồi dập điện thoại.
“Ai tìm cậu?”, Giai Dĩnh hỏi.
“Chị họ tôi”, Nghiêm Tuấn buồn bã, “Muốn mời tôi ăn cơm?”, sương mù giăng đầy đầu.
“Có gì đáng nghi vấn sao? Đi đi”, Giai Dĩnh không thích nhìn bộ dạng này của cậu ta.
“Cậu đi cùng tôi.”
“Chị họ cậu mời cậu chứ đâu có mời tôi, tôi đi làm bình phong sao? Phá hoại không khí hòa hợp của hai chị em nhà cậu.”
“Chị họ cũng đâu có nói không cho phép tôi rủ thêm người khác đi, cậu đi giúp tôi hòa hợp với chị ấy, cứ coi như tôi thiếu cậu một món nợ ân
tình”, Nghiêm Tuấn kiên quyết tìm cho mình một tấm khiên chắn, bám lấy
Giai Dĩnh không buông.
“Cậu đắc tội với chị ấy sao?”, Giai Dĩnh nhìn ra đầu mối.
“Tôi nào dám chứ?”, Nghiêm Tuấn mất kiên nhẫn thúc giục, “Bắt buộc
phải có một người cùng đi với tôi, đừng phí lời nhiều như vậy mau đi
thôi”, cậu ta bước lên trước kéo cô ấy rời đi, “Đi thôi, đi thội!”, rồi
quay đầu nói với bọn ta, “An Trác, tôi đi ứng phó với chị họ một chút,
thuận tiện nhờ chị ấy giúp đỡ tìm Âu Ngưng. Cậu nhất định không được
kích động, đợi tin tức của tôi”.
“Nghiêm Tuấn, cậu… cậu đừng lôi kéo như thế, tự tôi sẽ đi…”, Giai
Dĩnh bị cưỡng ép lôi đi, hậm hực mắng chửi, “Thả tôi ra, cậu sợ chị họ
cậu, lôi tôi vào làm gì chứ? Cậu… cậu có còn là đàn ông không? Thả tay
ra…”, giọng nói từ từ xa dần, chẳng mấy chốc không nghe thấy nữa.
“Tiểu Trác, chúng ta cứ đợi ở đây đã”, ta khuyên giải, “Trước mắt mới chỉ là suy đoán, Tiểu Ngưng phúc lớn, có ông trời phù hộ, nhất định sẽ
bình an vô sự”.
“Hy vọng những lời của cậu sẽ thành hiện thực”, Dĩ Tiên thờ ơ.
“Tiểu Ngưng”, Đỗ An Trác đau lòng, “Mình có lỗi với cô ấy… mình không thể, không thể để cô ấy một mình đối diện với nguy hiểm, cô ấy đang đợi mình đến cứu cô ấy…”, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, như thế thấy được Âu Ngưng đang ở trong một góc khuất nào đó chịu khổ, không chút do dự lao
ra ngoài, “Dĩ Tiên, duy trì liên lạc bằng điện thoại, hễ có tin tức thì
lập tức thông báo cho mình”.
Âu Ngưng đang ở nơi nào chứ?
Tìm khắp Cốc Giang rồi, vẫn không có tung tích của cô ấy, rõ ràng đã
bị giấu đi rồi, đối phương đạo hạnh cực sâu, là con yêu tinh mà bọn họ
nói đến kia sao?
“Tiểu Ly…”, trên đường quay về Dạ Trạch, ta thử liên lạc với cậu ấy.
“Đừng nói với đệ một chữ nào”, cậu ấy dường như đã đoán được ta muốn nói gì, “Cô gái thứ ba rồi, đệ sẽ không quản nữa”.
“Đệ có thù với con gái sao?”, ta muốn mở lời mắng, nhưng trời sinh
tình cảm đã tê liệt, không có hỷ nộ ái ố, chỉ đành mỉm cười lạnh lùng
theo thói quen, Người ta nói quá tam ba bận, ngươi cứ coi như đây là lần cuối cùng đi”.
“Còn lâu”, Tiểu Ly kiên quyết không nể mặt, “Lúc đầu nếu không phải
vì huynh si mê Anh Hàm Nhi, cũng không đến mức chết không toàn thây”. Ta hơi cứng lại, bởi vì nguyên nhân này sao? Cho nên Tiểu Ly nhận định phụ nữ chính là tai họa, chán ghét việc bọn họ tiếp xúc quá gần với ta?