"Hồng tiểu thư."
Hai bên dậy tiếng râm vang kính cẩn, Linh đi lướt qua họ đến cái ghế trống khoát chiếc áo choàng lông vũ của cô. Cúi chào và không đợi bà nói gì, cô đã thản nhiên ngồi xuống, tất cả ấy mắt ở đây đều dồn vào cô. Vũ khẽ gọi nhắc nhở nhưng cô lơ đi vờ không nghe thấy, một người bên dãy người đối diện lên tiếng mỉa mai.
"Hồng tiểu thư, cô dù có được ưu ái thế nào thì cũng không nên vô lễ thế chứ."
"Chuyện của chủ nhân không cần cô quan tâm."
Giọng nói quen thuộc khẽ vang lạnh lùng. Tất cả đều xoay nhìn, anh em Linh sững lại, ngạc nhiên. Vũ rời khỏi bàn ăn đi nhanh đến nắm lấy khuỷu tay cô nói nhanh.
"Em làm gì ở đây vậy? Để anh đưa em về."
"Chủ nhân."
Vân rút tay lại khuỵ gối kính cẩn nói. Vũ nhìn cô lặng người, như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra anh cười nhạt. Linh quay ngoắc đi cố kìm cơn giận dữ, thản nhiên cầm đũa ăn cơm. Người phụ nữ vốn im lặng nãy giờ mới chậm rãi lên tiếng, mắt chỉ dồn vào Linh.
"Mau đến đây đi."
"Thưa bà, nó chỉ ..."
"Ăn thì ở lại còn ý kiến thì biến."
Thấy kẻ khó ưa vẫn tiếp tục nói, Linh gằn giọng, mắt liếc trừng. Gương mặt kiêu ngạo cùng thái độ khinh nhờn ấy làm những người có mặt khó chịu. Nhưng điều đó đối với Linh chẳng quan trọng bằng tâm trạng ngỡ ngàng, tuyệt vọng. Một tiểu yêu và chủ nhân không được phép có tình cảm nam nữ, nhất là một người thuộc tộc lớn, cao sang và oai hùng như anh. Nếu không cả hai sẽ bị nguyền rủa, giam cầm ở thế giới yêu ma và chỉ được quay lại thế giới loài người vào lễ vu lan hằng năm. Nhưng biết đâu vừa đến đó được mấy ngày hai người có còn mạng để trở về, với lại ở đó đại đa số đều là kẻ thù của Hồng tộc. Lại chăm chú vào bữa ăn, Linh lạnh lùng lên tiếng, khuôn mặt tuy có một nụ cười nửa miệng hé nở nhưng lại không mang theo bất kì cảm xúc nào.
"Anh hai, bà đang chờ anh dùng bữa đấy."
Vũ quay người đi vào bàn ăn, khuôn mặt khắc khổ hiển hiện, đôi mắt không ngừng nhìn Vân. Vân nhẹ nhàng đi vào bàn, tuy khuôn mặt lạnh băng nhưng trái tim cô đau xé khi thấy vẻ thất vọng trên khuôn mặt chàng trai và vẻ lạnh lùng của Linh. Thấy cô bạn thân ngồi vào bàn rồi nhưng vẫn còn hai ghế trống đối diện, không nhìn bà Linh thốt hỏi.
"Hình như vẫn còn người chưa đến."
"Lão phu nhân, khách đến rồi ạ."
Vừa lúc ấy ông quản gia lướt vào kính cẩn thông báo. Linh không nhìn mà chỉ lắng nghe tiếng bước chân, hai vị khách nam, hai kẻ khát máu. Thật kì lạ, bắt đầu từ khi nào ngôi nhà này đã chào đón những kẻ như thế, Linh nhếch môi cười khinh nhờn.
"Kính chào lão phu nhân, xin lỗi vì sự chậm trễ của cháu."
Một giọng nói rất đỗi quen thuộc vang lên, nhìn khuôn mặt đơ cứng của anh trai và cô bạn thân, Linh ngước mặt xoay nhìn. Cô đứng phắt dậy, nỗi ngạc bỗng đổi thành giận dữ. Huy nhìn cô gái kinh ngạc không kém, chỉ có mỗi Khang là vẫn điềm nhiên nhưng khuôn mặt lại có vẻ ưu tư. Không kìm nén được cơn giận Linh đập mạnh tay xuống bàn, khuôn mặt tối sầm lại. Cái giọng trong trẻo, giận dữ nhưng vẫn có nét lạnh lùng không thể che giấu.
"Sao họ ở đây? Bà đang giở trò gì thế?"
"Cô nghĩ mình là ai mà hỏi như tra bà thế?"
"Căm miệng. Ở đây đâu đến lượt cô lên tiếng."
Linh gằn giọng thể hiện sự uy nghiêm và quyền lực tuyệt đối của người được chọn, người xếp thứ hai trong gia tộc. Kẻ bon chen không dám nói thêm gì, hậm hực liếc nhìn cô rồi ngồi xuống yên vị. Người phụ nữ lúc này mới chậm rãi lên tiếng.
"Chuyện sắp đến không còn là tai kiếp của riêng phù thuỷ nữa mà là của tất cả những kẻ trên trái đất."
"Ha, ha, ha, bà đang lo cho thế giới sao? Thật buồn cười. Vân là ai? Là cháu của ông quản gia, là nô lệ của con và anh hai. Khang là ai? Là kẻ bà từng nghĩ sẽ giúp bà mở rộng quyền lực. Giờ thì sao? Anh ấy mất tất cả và bà tìm đến Huy. Bà ..."
"Hồng Giai Linh."
Không để em gái nói thêm nữa Vũ lớn tiếng, cô gái sững lại im lặng rồi quay người rời khỏi đó. Không khí trong phòng trùn xuống, ngột ngạt đến khó thở.
"Khoan."
Thấy cháu gái bỏ đi bà lên tiếng, liếc nhìn cô cháu gái với khuôn mặt lạnh lùng. Linh dừng bước xoay nhìn bà, vẻ mặt bất cần, đôi mắt kiên định cao ngạo.
"Uống cái này đi."
"Không, bà ơi ..."
Vũ thản thốt cầu xin bà, nỗi lo sợ bao trùm lấy anh. Một ly nước đỏ ngầu, tanh tưởi có chút hương giấy cùng một ít vị khai của nước đái dơi được đưa đến trước mặt Linh. Nếu cô uống li nước này, vòng số phận của cô sẽ bắt đầu quay và rồi anh sẽ mất cô em gái này mãi mãi. Linh nhìn bà, nhìn anh trai, nhìn Vân và nhìn hai vị khách có chút lưỡng lự.
"Đó là cái gì?"
Huy buột miệng hỏi, tất cả những người có mặt ở đây đều lặng thinh. Ly khẩy cười thành tiếng, đưa ly lên miệng uống một hơi rồi nhìn bà cười mỉa, nói dỗi.
"Xong rồi, cháu đi được chưa?"
"Đó là thứ hoá giải bùa chú, phong ấn trên người cháu."
Người đàn bà nói nhưng điều đó đối với cô đâu còn là vấn đề. Ngày hôm nay tất cả những bí mật đều đã hé lộ, đáng lẽ cô phải vui lên mới đúng. Nhưng không hiểu tại sao lòng cô chỉ toàn uất hận và thất vọng. Cô gái đặt lại cái ly lên khay, quay người bước được vài bước liền đổ gục xuống nền gạch hào nhoáng, quằn quại đau đớn. Cả cơ thể chỗ này trồi thịt rồi chỗ kia lại trướn lên như muốn xé toạt tấm da ấy. Linh thét lên đau đớn, hai mắt đỏ ngầu, tóc đổi màu bạch kim trải dài xuống sàn nhà. Tiếng gào thét vang đến ngút trời.
"Á ... Á ... ÁÁAAAA ..."