Một tia chớp quật vào bụng Linh, hất tung cô vào tường, rất mạnh. Gió bất chợt nổi, những tấm kính cửa sổ vỡ tan, nó bay cuộn tròn như lốc xoáy rồi bất chợt đổi hướng. Bị va chạm mạnh cô gái lồm chồm ngồi dậy, cả người ê ẩm. Chưa kịp đứng vững thì những mảnh gương vỡ đã lao thẳng vào phía cô.
"Linh."
"Á ..."
Như sực tỉnh trở lại với hiện tại Vol gào lên, ông lao cả thân người đến chở che cho cháu gái. Không kịp rồi. Những mảnh vỡ cắt vào da thịt tạo ra những vết thương dài và sâu. Cô gái nằm ở góc tường người co rúm lại đau đớn. Âm thanh kính vỡ đã ra hiệu cho đội quân bên ngoài, chúng tấn công. Tiếng đánh nhau, tiếng la hét, tiếng vũ khí chạm vào nhau và tiếng sấm vang rầm cả góc trời. Không gian yên tĩnh đã biến mất, ánh trăng bắt đầu đổi sang màu đỏ của máu và bị mây đen che khuất. Linh nằm bất động, hơi thở đang dần yếu đi, một vài kí ức thoáng qua. Nụ cười của hối tiếc.
Đứa cháu gái ông yêu thương nhất sẽ không phải chết, chúa trời sẽ ban phước cho nó. Nhưng rất nhanh chóng những ý nghĩ đó biến mất, vẻ mặt tất cả những người có mặt ở đây sựng lại. Cô gái gượng đứng dậy, mái tóc bạch kim phát sáng, hai mắt đỏ lừ. Cả thân người lơ lững giữa không trung, những vết thương lành lại một cách nhanh chóng. Cô đưa tay về phía hai người, một luồn khói xanh phả ra bao quanh ngọn lửa. Nhưng không hiểu tại sao hai hàng nước mắt lại chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp đó.
"Bà."
Sam cùng vài người của Hồng gia chạy vào, nhìn thấy Hồng phu nhân nằm trên vũng máu thốt gọi. Bị làm phiền cô gái nhỏ buông thõng ngã xuống sàn nhà, mọi phép thuật đều biến mất. Làn khói xanh của Linh đã phá tan phép thuật của Vũ rồi biến mất không chút vết tích. Thấy em gái rơi tự do xuống Vũ chạy nhanh đến đỡ lấy cô. Linh mơ màng, vẻ mặt mệt mỏi, tay chân rã rời không còn chút sức lực.
"Bà."
Nhưng cô vẫn cố rướn nhìn bà, thều thào gọi khẽ. Cả người Vũ run bắn lên nỗi sợ hãi dâng trào, mạng sống này anh có thể không cần. Nhưng còn Linh, anh không thể để cô em gái này gặp chuyện được. Cậu ôm em gái trong lòng, giọng thấp đến mức chỉ mỗi cô nghe thấy.
"Linh ... Em đừng bỏ anh, chúng ta phải đợi mẹ tỉnh lại ... Gia đình chúng ta sẽ rời khỏi đây ... chỉ có ba chúng ta, Vân và Huy thôi được không?"
Linh cười nhạt, nước mắt vẫn tuôn ra ở khoé mi. Cô đưa tay chạm vào khuôn mặt anh trai, hơi thở dần đứt quãng. Cánh tay buông lõng rơi xuống đất, Linh gục mặt vào lồng gục anh trai, hơi thở đã ngừng.
"Không ..."
Vũ gào lên đau đớn, cái âm thanh xuyên thấu màn đêm vang vọng cả căn nhà. Sam đưa mắt nhìn, khoé mi đỏ hoe, nỗi hận tăng lên đỉnh điểm. Cô đứng phắt dậy chĩa vào Vol và người phụ nữ đọc chú. Nhưng họ là ai? Là những phù thuỷ mạnh nhất còn cô chẳng qua cô chỉ mạnh hơn những phù thuỷ khác chút ít. Người phụ nữ mở to mắt, quất mạnh tay vào không khí tức thì Sam đã bị tung hất mạnh. Không kịp hét lên đau đớn thân người cô đã găm vào hai sừng trâu trên tường, máu nhỏ giọt xuống đất. Đám người nhà họ Hồng hoảng sợ quay người bỏ chạy, chỉ còn lại mỗi Vũ. Nhìn cháu gái nằm bất động, nỗi ân hận, đau khổ xâm chiếm con người ông. Người phụ nữ đưa tay về phía Vũ, miệng nở nụ cười nham hiểm mấp máy niệm chú.
"Không."
Vol sấn đến gạt tay bà, tia chớp điện xẹt qua bức tường. Ông mở to mắt trợn nhìn bà, vừa gằn giọng vừa nắm tay kéo bà nhảy qua khung cửa sổ. Trong đêm khuya tăm tối, ánh trăng vằng vặt đang dần nhuộm màu đỏ ngầu của máu. Màn đêm đã nuốt chửng bóng dáng của hai phù thuỷ vĩ đại của thế giới đen. Vũ ngước đôi mắt đã ầng ậng nước theo, ánh một tia nhìn thù hận. Cúi người hôn nhẹ lên trán em gại, rồi anh nhẹ nhàng đặt em gái xuống đất lạnh lẽo. Vũ đứng dậy, hai tay vươn lên, khuôn mặt đanh lại gào thét trong nước mắt. Cái giọng lạnh băng làm người nghe phải rùng mình sợ.
"Tôi phải trả thù ... phải giết tất cả chúng ... phải giết..."