Tôi co rúm người lại bên cạnh Jacob, mắt quét một lượt cánh rừng nhỏ hầu tìm người sói. Và khi họ xuất hiện, bước khỏi những lùm cây, tất cả đều chẳng như tôi đã mường tượng. Trong đầu tôi chứa toàn những hình ảnh về sói. Còn thực tế, trước mắt tôi là bốn thiếu niên cao to ở trần.
Một lần nữa, họ khiến tôi nghĩ đến hình ảnh của một bộ tứ, của những người anh em cùng sát cánh bên nhau trong hiểm nguy. Nhưng mà... cái cách họ đứng với nhau bên kia đường sao mà đồng bộ đến vậy, những cơ bắp rắn chắc, thuôn thuôn bên dưới lớp da màu nâu đỏ cũng y hệt như nhau, họ còn giống nhau cả mái tóc đen cắt ngắn, và cả những cung bậc của cảm xúc lần lượt ẩn hiện trên gương mặt nữa.
Họ nhìn sang bên phía chúng tôi bằng cặp mắt tò mò xen lẫn với cảnh giác. Rồi khi nhận ra tôi, kẻ đang lấp lấp ló ló bên cạnh jacob, thì... cùng một thời khắc, như đã có ám hiệu từ trước, bộ tứ nọ bắt đầu nổii cơn thịnh nộ.
Jacob tiền lên trước để chào thủ lĩnh.. và tôi không khỏi bất ngờ... Sam vẫn là người cao nhất. Anh ta không còn được xem là một thiếu niên nữa. Gương mặt của Sam già dặn hơn- tuy không mang đườn nét hay dấu vết gì khả dĩ phản ánh đúng độ tuổi, nhưng có thể thấ rõ là anh đã thực sự trưởng thành, điều đó hiển hiện rõ rệt trong dáng vẻ nhẫn nhịn của anh ta.
- Em làm gì vậy, Jacob? - Anh ta gặng hỏi.
Rồi một người khác, tôi không rõ - là Jared hay là Paul - bỗng len qua Sam và lên tiếng trước khi Jacob kịp định thần.
- Tại sao cậu không thể tuân theo quy định, hả Jacob? - cậu ta nói như hét lên, tay vung loạn xạ trong không gian ra chiều đã hết chịu nổi - Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy, hả? Cô ta quan trọng hơn mọi thứ hay sao... quan trọng hơn cả bộ tộc à? Hơn cả những nạn nhân bị giết hại nữa chứ?
- Cô ấy có thể giúp chúng ta - Jacob nhẹ nhàng giải thích.
- Giúp? - Tay thiếu niên đang giận dữ ấy lại hét lên. Đôi tay của cậu ta bắt đầu run rẩy - Ờ ham có thể lắm chứ! Tôi dám chắc rằng ả bồ của con quỷ hút máu chỉ mong giúp chúng ta... thua thôi!
- Không được nói chị ấy như thế! - Jacob cũng hét ngược trở lại, đau đớn trước lời lẽ châm chọc đầy ác ý của tay thiếu niên kia.
Cả người cậu ta run lên bần bật, suốt từ vai dọc xuống thân.
- Paul! Bình tĩnh lại - Sam quát to ra lệnh.
Paul miễn cưỡng gục gặc đầu, không dám không tuân theo, nhưng dáng vẻ xem ra vẫn còn căng thẳng lắm.
- Hây hây, Paul - tiếng của một thiếu niên khác, hình như Jared thì phải, đang thì thầm - Cậu bình tĩnh lại đi.
Paul quay phắt đầu sang phía Jared, đôi môi vặn vẹo như thể sắp nổ đến nơi. Sau đó, cậu ta quay đầu trở lại phía tôi. Jacob vội vã bước chéo sang che chắn cho tôi.
Thế là sự thể đã bị đẩy lên đến mức đỉnh điểm.
- Được lắm, bảo vệ cô ta đi! - Paul gầm lên giận dữ. Toàn thân cậu ta lại bắt đầu một cơn phập phồng, run rẩy khác. Cậu ta rụt đầu lại phía sau, giữa hai hàm răng bỗng vang lên những tiếng gầm gừ đáng sợ.
- Paul! - Sam và Jacob cùng nhất loạt thét lên.
Paul đổ sụp người xuống, toàn thân run rẩy, quằn quại dữ dội. Không gian vang rền những tiếng gầm rống, và rồi trên mặt đất trước mặt tơi, người thiếu nie7n bỗng biến đổi, lột xác hoàn toàn.
Một lớp lông xám bạc xuất hiện trên khắp thân hình của Paul, dần dần trở thành một hình hài to gấp năm lần hình thể bình thường của cậu ta - sinh vật to lớn mới xuất hiện ấy đang thu người lại, chuẩn bi lấy đà phóng tới.
Và kia, cái mõm dài đã nghếch lên, những chiếc răng nhọn hoắt lộ ra rõ mồn một, từ bộ ngực khổng lồ của con saói bỗng phát những tiếng "grừ, grừ" nghe thật khiếp đảm. Đôi mắt đen kịt chứa đầy những oán thù của nó xoắn chặt lấy tôi.
Vào đúng thờii khắc đó, Jacob phóng như bay sang bên kia đường, nhắm thẳng vào con vật hung hãn.
- Jacob- Toi thét lên.
Chỉ một thoáng, dọc sống lưng của Jacob bỗng giần giật một cách kỳ lạ. Cậu ta chúi người, lộn phốc đầu xuống trước.
Lại một tiếng thét man dại khác muốn xé toạc không gian, Jacob cũng biến đổi. Lớp da trên người cậu bị xé toạc, chiếc áo trắng cái quần d0en bị thồi tốc lên cao. Sự thể xảy ra nhanh đến nỗi nếu chẳng may mà tôi có chớp mắt, ắt hẳn là tôi sẽ bỏ lỡ dịp chứng kiến hết toàn bộ cuộc lột xác này. Jacob vừa kịp lao đi chỉ đúng trong một giây thì biến thành con sói khổng lồ có bộ lông màu nâu đỏ - con sói to lốn đến độ tôi không thể hiểu được làm sao nó có thể chui lọt vào thân xác của cậu bạn tôi - Và Jacob trong lốt sói ấy đã nhảy xổ vào con sói xám.
Ngay lập tức, người bạn nhỏ của tôi đã đụng phải sự tấn công của người sói khó chịu kia. Nhưng tiếng cắn, sủa đấy giận dữ vang dậy nhu sấm bủa vào những thân cây.
... Trên mặt đất nơi Jacob đã hóa thân thành sói, chỉ còn vương lại mấy mảnh quần á trắng, đen đang phơ phất theo gió...
- Jacob! - tôi lại kêu thét lên, lảo đảo bước lên phí trước.
- Cô cứ ở yên đấy đi, Bella - Sam cất tiếng ra lệnh cho tôi. Khó khăn lắm tôi mới có thể nghe được giọng nói của anh ta giữa những tiếng gầm ghè, cắn xé nhau của hai con sói khổng lồ. Chúng táp nhau, muốn xé nát nhau tan tành thành từng mảnh mới thôi, những chiếc răng sắc lẻm kia cứ nhằm vào cổ họng của đối phương mà đớp. Con sói Jacob dường như có ưu thế hơn, dễ dàng có thể nhận ra là nó to lớn hơn, và cũng khỏe hơn, và cũng khỏe hơn nữa. Nó liên tục thúc vai vào con sói xám, ra sức đẩy con này vào rừng...
- Đưa cô ấy đến nhà Emily đi - Sam hét to ra lệnh cho hai thiếu niên còn lại, cả hai người họ lúc này đang đứng như trời trồng, theo dõi trận quyết chiến với một vẻ mặt thích thú, say mê. Jacob đã thành công, con sói màu nâu đỏ đã đẩy được con sói xám ra khỏi khu vực đường cái, hiện giờ, cả hai con sói đều đã mất dạng trong khu rừng, mặc dù vậy, cái tiếng ăng ẳng, tiếng gầm gừ, tiếng ngoạm mồi vẫn còn vang vọng rất to. Ngoài này, Sam cũng bắt đầu lao xộc vào rừng, vừa chạy vừa đá tung giày ra khỏi chân. Khi đã đặt được chân vào trong những lùm cây um tùm, toàn thân của anh ta cũng bắt đầu lên cơn run rẩy.
Những tiếng sủa, tiếng cắn xé bỗng chốc loang dần, loang dần trong không trung. Rồi một cách đột ngột, toàn bộ âm thanh hỗn độn ấy tắt lịm, con đường lại trở nên im lìm.
Một thiếu niên bỗng bật cười ngặt nghẽo.
Tôi quay sang nhìn chằm chặp vào cậu ta, ngỡ ngàng- đôi mắt tôi mở rỗng và hoàn toàn cứng đờ, cơ hồ như tôi không còn có thể chớp mắt lại được nữa.
Hình như cậu ta đang cười về cái thái độ của tôi thì phải.
- Chà chà, tại chị chưa chứng kiến cảnh này hàng ngày đấy- Cậu ta cười khúc khích. Gương mặt của cậu con trai này thuôn mảnh hơn gương mặt của những người còn lại, và trông có vẻ quen quen... Là Embry Call!
- Em thì cứ phải xem hoài - Người con trai khác, Jared, lầm bầm - hầu như là mỗi ngày.
- Ớ, nhưng mà không phải ngày nào Paul cũng mất hết tự chủ như thế - Embry phản đối, miệng vẫn còn xếch lên đến tận mang tai - Hình nhu cứ ba ngày thì hết hai ngày nó lại như thế.
Jared bỗng khựng lại để cúi xuống nhăt một vật gì đó trăng trắng. Cậu ta đưa cho Embry xem; một vật lòng thòng, rách tả tơi...
- Hư hết trơn rồi - Jared lên tiếng - Bác Billy nói đây là đôi giày cuối cùng bác ấy còn có thể mua được cho cậu ta... chắc từ giờ, Jacob sẽ phải đi chân đất thôi.
- Chiếc này thì còn nguyên vẹn - Embry nhận xét, tay cầm một chiếc giày trắng khác giơ lên - Jacob có thể nhảy cò cò - Nói rồi, cậu ta phá ra cười khanh khách.
Jared lúi húi đi thu nhặt những mảnh quần áo nằm vơ vất trên đất.
- Cậu nhặt giày cho Sam nhé? Mấy thứ này đành phải vất vào thùng rác thôi.
Embry chộp lấy đôi giày rồi lững thững tiến vào khoảng rừng chỗ Sam vừa mất dạng. Vài giây sau, cậu ta quay trở ra, trên tay là hai mảnh quần jean. Jared nhặt nhanh hếtt tất cả những mảnh quần áo của Jacob và Paul, trông chúng chẳng khác gì mớ giẻ rách, vò lại thành cục. Bất chợt cậu ta khựng lại vì nhớ đến tôi.
Người thiếu niên chăm chú nhìn tôi, cẩn thận đánh giá.
- Hây dà, chị sẽ không xỉu, nôn mửa hay là gì gì chứ? - Cậu ta gặng hỏi.
- Chị không nghĩ thế - Tôi hổn hển thở.
- Trông chị chẳng khỏe tý nào. Có lẽ chị nên ngồi xuống một lát.
- Ừ - tôi lầm bầm. Đây là lần thứ hai trong cùng một buổi sáng, tôi phải kẹp đầu mình vào giữa hai đầu gối.
- Lẽ ra Jake phải cho tụi mình biết mới phải - Embry phàn nàn.
- Cậu ta không nên để cho bạn gái dính líu vào chuyện này. Không biết cậu ta nghĩ gì nữa?
- Hừm, chuyện người sói thế là lộ rồi - Embry thở dài - Thế đấy, Jake.
Tôi ngước đầu lên, nhìn chăm chăm vào hai thiếu niên chẳng có vẻ gì là quan tâm đến vụ việc vừa xảy ra.
- Hai em không lo lắng gì cho bạn mình sao? - tôi hỏi.
Embry tức thì chớp mắt, vẻ mặt cho thấy là đang ngạc nhiên.
- Lo lắng? Tại sao phải lo lắng?
- Cả hai cậu ấy có thể bị thương!
Embry và Jared phá ra cười hô hố.
- Em còn hy vọng rằng Paul sẽ đợp được cậu ta một nhát nữa kìa - Jared trả lời - Để cho cậu ta một bài học.
Mặt mũi tôi không còn một hột máu.
- Ừ, đúng vậy! - Embry vào hùa cùng Jared - Cậu thấy Jake không? Ngay đến Sam cũng còn không làm được như vậy nữa là. Cậu ta thấy Paul, hùng hổ, thế là hăng tiết theo, thế là thế nào, chỉ nửa giây là đã tấn công liền rồi sao? Đúng là dữ dằn thật.
- Paul vẫn còn đấu nữa đấy. Tôi cược với cậu mười đôla là cậu ta sẽ tặng cho Jacob một vết sẹo.
- Được, tôi cược với cậu. Jake là chiến binh bẩm sinh. Paul chẳng có cơ hội nào đâu.
Vừa dứt lời, cả hai thiếu niên ngoéo tay nhau, miệng cười kéo xếch lên đến mang tai.
Thấy chẳng có ai mảy may quan tâm, lo lắng gì cho Jacob và paul, tôi cố gắng tự làm dịu mình, nhưng không thể nào tôi có thể xua đuổi ra khỏi đầu hình ảnh cắn xé nhau đầy tàn bạo của hai người sói kia được. Tôi nghe bụng mình bắt đầu sôi réo, nhức nhối xen lẫn với đói cồn cào, cái đầu thì quay cuồng, đau buốt với ngổn ngang những băn khoăn.
- Chúng ta đến nhà Emily đi. Chị biết không, thể nào chị ấy cũng có đồ ăn cho chúng ta - Embry cúi xuống nhìn tôi- Chị sẵn lòng cho tụi em qu1 giang chứ?
- Tất nhiên rồi - Tôi trả lời trong hơi thở đứt quãng.
Jared nhướng một bên mày lên, nói:
- Chắc cậu lái xe thì tốt hơn đấy, Embry. Trông chị ấy vẫn còn muốn xỉu đến nơi kìa.
- Đúng rồi. Chìa khóa đâu rồi chị? - Embry hỏi tôi.
- Đang cắm sẵn trong máy ấy.
Embry mở cửa xe bên ghế ngồi cạnh phía người lái cho tôi.
- Chị vào đi - Cậu ta vui vẻ lên tiếng, đoạn nâng tôi lên và giúp tôi ngồi ngay ngắn vào ghế chỉ bằng duy nhất một tay. Xong xuôi, cậu ta nngắm nghía, đánh giá khoảng trống của ghế ngồi- Cậu phải ra sau ngồi rồi - Embry thông báo với Jared.
- Tốt thôi. Bụng dạ tôi cũng yếu lắm. Tôi không muốn ngồi trong cabin khi chị ấy nôn ra đâu.
- Tôi cược rằng chị ấy gan lỳ hơn thế nhiều. chị ấy còn dám chơi với cả ma-cà-rồng kia mà.
- Năm đôla nhé? - Jared hỏi.
- Được. Nhưng sao tôi cứ cảm thấy mình có tội thế nào ấy. Chậc, kiểu này thì cứ bòn tiền của cậu hoài.
Nói rồi Embry leo vào cabin và bật máy xe, còn Jared thì nhanh nhẹn nhảy phốc lên thùng xe. Ngay khi cửa xe bên phía người lái vừa đóng lại, Embry quay sang thì thào với tôi:
- Chị đừng nôn ra nhé, được không? Em chỉ có duy nhất một đồng mười đôla thôi, ngộ nhỡ Paul cắn được Jacob...
- Được rồi - Tôi thì thào.
Embry lái xe đưa chúng tôi trở về làng.
- À chị, làm sao mà Jake dám chống lại tộc pháp vậy?
- chống lại... chống lại cái gì?
- Ơ, là chống lại luật ấy. Chị biết không, không được để lọt tin tức ra ngoài. Làm sao mà cậu ta lại dám kể với chị chuyện này được nhỉ?
- Ồ, chuyện đó - tôi lên tiếng trả lời, nhớ lại chuyện đêm qua, khi Jacob đã cố gắng nén lòng không dám kể rõ toàn bộ sự thật cho tôi biết - Chẳng phải là cậu ấy kể đâu. Chỉ là do chị đã đoán đúng thôi.
Embry bặm môi lại, ngạc nhiên.
- Ưmmm. Chắc là thế thật.
- Chúng ta đang đi đâu đây? - Tôi hỏi.
- Đến nhà của Emily. Chị ấy là bạn gái của Sam... à không, giờ thì chắc đã là hôn thê rồi. Ba người kia sẽ gặp chúng ta sau, sau khi Sam đã làm rõ ngọn ngành mọi chuyện. À, sau khi Paul và Jake về nhà nẫng được mấy cái quần áo mới nữa chứ, nếu như Paul có còn được cái quần cáo áo nào.
- Liệu Emily có biểt chuyện... ?
- Có chứ. À chị, chị đừng có nhìn chằm chặp vào chị Emily nhé. Sam sẽ bực mình lắm đấy.
Tôi chau mày, thắc mắc:
- Ủa, mà tại sao chị lại phài nhìn chằm chặp vào chị ấy mới được chứ?
Embry có vẻ ái ngại.
- Giống như vừa nãy chị nhìn thấy đấy, quanh quẩn bên người sói thể nào mà chẳnng có rủi ro - Đột nhiên, người thiếu niên bỗng chuyển sang đề tài khác - À này, chuyện tên ma-cà-rồng tóc đen ở cánh đồng ấy, chị không sao chứ? Trông hắn chẳng có vẻ gì là bạn của chị, nhưng sao... - Embry nhún vai.
- Không, hắn không phải là bạn của chị.
- Thế thì tốt rồi. Bọn em không muống gây chuyện, vi phạm giao ước ấy mà, , chị hiểu không?
- À, ừ, có lần Jake đã kể cho chị nghe về giao ước đó, lâu lắm rồi. Nhưng tại sao giết Laurent lại là vi phạm giao ước?
- Laurent - Người thiếu niên lặp lại, khụt khịt mũi, cơ hồ như cậu thấy buồn cười khi biết ma-cà-rồng cũng có tên - Ừm, bọn em đã dám tung hoành trên lãnh địa nhà Cullen. Kỳ thực bọn em không được phép tần công bất kỳ tên nào, chí ít cũng là bọn Cullen, khi chúng không xâm phạm vào lãnh địa của bọn em... nếu chúng không xâm phạm giao ước trước. bọn em không biết tên tóc đen ấy có phải là họ hàng thân thuộc hay là gì gì của Cullen không. Có vẻ như chị biết hắn.
- Họ phải thế nào thì mới bị coi là vi phạm giao ước?
- Ấy là khi chúng cắn người. Nhưng Jake không thể chịu để chuyện đi đến nước đó rồi mới ra tay.
- Ồ. Ừm, cảm ơn mọi người. Chị rất biết ơn vì mọi người đã không... chờ đến lúc đó.
- Đó là vinh hạnh của bọn em mà - Dường như người thiếu niên đã nói đúng với nghĩa đen của từ ấy.
Embry cứ cho xe thong dong trên đường quốc lộ, đến khi đi quang qua một ngôi nhà ở cực đông thì quẹo vào một con đường đất nhỏ.
- Chiếc xe của chị chạy chậm rì à - Người thiếu niên buông lời nhận xét.
- Chị rất tiếc.
Ở cuối đường có một ngôi nhà nho nhỏ, thuở trước đã từng được sơn màu xám. Toàn bộ ngôi nhà chỉ có mỗi một ô cửa sổ bé xíu, nằm ngay bên cạnh một cái cửa ra vào đã ngả sang màu xanh nước biển, tuy nhiên, bồn hoa ở cửa sổ lại đầy những bông cúc vàng, cam rực rỡ, tạo cho toàn bộ căn nhà một nét gì đó tươi vui.
Embry mở cửa xe, hít hít mũi.
- Ưmmm, Emily đang nấu ăn.
Jared nhảy phóc xuống khỏi thùng xe, lừng lững đi lại phía cửa ra vào, nhưng Embry ngăn lại, cậu chàng đặt tay lên ngực Jared. Jared ngó sững vào tôi, một đôi mắt rất "biết nói", rồi thanh lọc lại cổ họng của mình...
- Ừm ừm, tôi không mang theo ví - Jared lên tiếng.
- Được thôi. Nhưng tôi sẽ không quên đâu.
Nói rồi, cả hai thiếu niên bước lên bậc thềm, tiến thẳng vào trong nhà, chẳng thèm gõ cửa. Tôi rụt rè bước vào theo.
Ở ngay đằng trước, cũng giống như nhà của ông Billy, không gian được bài trí chủ yếu là một căn bếp. Một người con gái trẻ có nước da màu đồng mượt mà và mái tóc dài, thẳng, đen nhánh đang đứng ở bên kệ bếp, ngay bên cạnh bồn rửa chén; cô đang khui một hộp bánh, xếp những chiếc bánh nướng xốp khá to ra một cái đĩa giấy. Trong giây phút ấy, tôi chợt nghĩ lý do khiến Embry dặn tôi không được nhìn chằm chặp vào cô gái đó là vì cô rất đẹp.
Cô gái lên tiếng:
- Các cậu đói rồi phải không? - Giọng nói cất lên thật du dương, và cô quay mặt lại, một nụ cười chỉ đọng trên nửa khuôn mặt.
Phần mặt bên phải của cô gái, từ chỗ tóc mọc xuống đến cằm là ba vết sẹo dày, đỏ bầm, dù rằng chúng đã liền da từ lâu. Có một vết rạch ở cuối khe mắt phải - con mắt của cô đen lay láy có hình quả hạnh, một đường nữa rạch ngang mép phải của cô, tạo thành một nụ cười nửa miệng dị hợm mang tính vĩnh cửu.
May mắn là Embry đã dặn dò tôi từ trước, nhanh như cắt, tôi găm mắt vào những chiếc bánh nướng xốp trên tay cô gái. chúng mới thơm làm sao, hệt như mùi việt quất tươi vậy.
- Ủa - Emily lên tiếng, giọng nói đầy ắp nỗi ngạc nhiên - Ai đây?
Tôi ngước mắt lên, cố gắng tập trung vào nửa mặt bên trái của cô gái.
- Bella Swan - Jared trả lời, khẽ nhún vai. Ôi trời, hình như tôi đã là đề tài bàn tán của người ta từ trước đó rồi thì phải - còn ai vô đây nữa?
- Cứ để cho Jacob tự quyết định đi- Emily lầm bầm bày tỏ ý kiến rồi nhìn chằm chặp vào tôi. Cả bên nửa gương mặt đã từng rất đẹp lẫn bên nửa guơng mặt như hiện có của cô, chẳng có nửa nào là tỏ ra thân thiện cả - Ra cô là bạn của quỷ à?
Tôi trân người ra:
- Vâng. Còn chị là bạn của sói?
Cô gái nghe thấy thế, tức thì phá ra cười ngặt nghẽo, cả Embry và Jared cũng cười nghiêng ngả. Nửa mặt bên trái của cô gái thoáng ửng hồng.
- Tôi tin là thế - Nói rồi, cô quay sang Jared, hỏi - Sam đâu?
- Bella, ơ, sáng nay, Paul đă rất ngạc nhiên.
Emily trố bên mắt c̣n lành lặn của mình ra:
- À, ra là Paul - Cô gái thở dài - Embry lên tiếng - Nếu ba người có tới trễ, bọn em cũng sẽ không bỏ sót thứ gì đâu.
Emily bật cười thành tiếng rồi mở tủ lạnh.
- Chắc chắn là như vậy rồi - Cô gái đồng ý - Bella, cô có đói không? Ăn một cái bánh đi.
- Cảm ơn chị - Tôi trả lời rồi nhón tay lấy một chiếc bánh, bắt đầu nhấm nháp phần rìa. Bánh ngon thật, có vẻ như rất hợp với cái bụng yếu xìu của tôi lúc này. Embry bốc lấy cái thứ ba, nhét cả vào miệng.
- Chừa cho các anh em của mình với chứ - Emily trách và gõ cái muỗng gỗ lên đầu cậu ta. Cái từ dùng trong lời lẽ của cô gái khiến tôi ngạc nhiên, nhưng hai thiếu niên kia lại chẳng tỏ vẻ gì cả.
- Đúng là tham ăn - Jared buông lời bình luận.
Tôi tựa lưng vào kệ bếp, quan sát ba người họ trêu đùa nhau hệt như trong một gia đình. Căn bếp của Emily quả là một nơi êm đềm và nền nă, này là những cái tủ trắng muốt, còn dưới chân là các ván lót sàn nhạt màu. Còn kia, trên chiếc bàn tròn nhỏ là một chiếc bình sứ rạn có hai màu xanh nước biển và trắng, cắm đầy những bông hoa dại. Trông Embry và Jared rất thoải mái khi ở đây.
Emily quyết định đánh hẳn một mẻ trứng to, dễ có đến vài chục quả trứng trong một cái tô lớn màu vàng. Cô xắn tay áo lên, chiếc sơmi có màu hoa oải hương, nhờ vậy tôi mới phát hiện thấy được những vết sẹo chạy dọc theo cánh tay bên phải của cô. Đúng là chơi với người sói cũng đầy những rủi ro như Embry đă nh́n nhận.
Cửa ra vào chợt bật mở, Sam sừng sững hiện ra.
- Emily - Anh ta lên tiếng, giọng nói thấm đẫm tình yêu thương đến độ tôi cảm thấy ngượng ngùng, cơ hồ như mình có mặt trong căn nhà này là không nên vậy; Sam cúi xuống, đặt nụ hôn lên những vết sẹo thẫm màu trên má cô, và sau đó là lên môi cô.
- Này này, thôi cái trò ấy đi - Jared phàn nàn - Em đang ăn mà.
- Thế thì ngậm miệng lại mà ăn đi - Sam đáp trả và lại tiếp tục hôn lên đôi môi không còn lành lặn của cô gái.
- Ôi trời ơi - Embry rên rỉ.
Thế này thì thật còn tệ hơn cả mấy bộ phim lăng mạn nữa; nó chân thật đến nỗi tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được nỗi hân hoan, niềm vui sống và tình yêu mănh liệt của hai người. Tôi đặt chiếc bánh xuống, vòng tay ôm lấy lồng ngực đă hoàn toàn trống rỗng của mình. Thế vẫn chưa đủ, tôi chú mục vào những bông hoa, những cố gắng gạt ra khỏi đầu phút giây yên bình của họ, cũng như lờ phắt đi những nhức nhối của các vết thương đang bắt đầu ứa máu.
Chợt, tôi thấy thật biết ơn làm sao khi cuối cùng, Jacob và Paul cùng xuất hiện ở cửa ra vào; gì thế kia... tôi không giấu được nỗi sửng sốt: cả hai người thiếu niên ấy đang cười đùa rất vui vẻ, Paul thụi vào vai Jacob, còn Jacob thì đánh trả lại một cú ngay be sườn của Paul. Họ cười phá ra với nhau. Vậy là cả hai người họ đă bắt tay làm hòa rồi.
Jacob ném một cái nhìn bao quát khắp căn phòng. Đôi mắt của cậu bạn nhỏ chợt dừng lại khi nhận ra tôi đang đứng thu mình, lúng túng, tựa người vào cái kệ bếp và hầu như tách riêng lẻ loi một mình một góc bếp.
- Hây, chị Bells - Cậu bạn vui vẻ cất tiếng gọi. Rồi nhanh chân bước đến chỗ tôi, tất nhiên là khi đi ngang qua cái bàn, người bạn nhỏ không quên... bốc theo hai cái bánh - Em xin lỗi chuyện ban năy nhé - Cậu ta thì thầm - Làm sao mà chị hăy còn đứng vững được hay thế?
- Em đừng lo lắng, chị vẫn ổn mà. Bánh ngon lắm - Tôi cầm chiếc bánh đang ăn dở của mình lên, tiếp tục nhấm nháp. Lồng ngực của tôi đă dễ chịu hơn ngay khi có Jacob ở bên cạnh.
- Ôi trời ơi! - Jared kêu lên như khóc thét, cắt ngang sự tập trung của chúng tôi.
Tôi ngước mặt lên, ra là cậu ta và Embry đang kiểm tra một cái vết màu hồng nhạt trên cánh tay của Paul, Embry thì ngoác miệng ra hết cỡ để cười, vẻ mặt vô cùng hả hê.
- Mười lăm đôla nhé - Cậu ra reo mừng.
- Em đă làm à? - Tôi khe khẽ hỏi Jacob, chợt nhớ lại vụ cá cược.
- Em chỉ hơi va quệt với cậu ta thôi. Khi mặt trời lặn, cậu ta sẽ lành lại ngay ấy mà.
- Khi mặt trời lặn à? - Tôi nhìn vào chứng tính vụ va quệt trên cánh tay Paul. Thật kỳ lạ, trông nó như đă trải qua vài tuần rồi vậy.
- Sói mà - Jacob thì thào.
Tôi gật đầu, cố giữ vẻ mặt cho thật tự nhiên.
- Em không sao chứ? - Tôi lại thì thầm hỏi.
- Không có lấy một vết cào nào đâu nhé - Người bạn nhỏ vênh mặt ra chiều tự măn.
- Này, mấy đứa - Sam nói to, chấm dứt mọi cuộc trò chuyện trong căn phòng chật hẹp. Emily đang làm bếp, cô đổ hết trứng vào một cái chảo lớn, tay của Sam vẫn còn đặt hờ nơi lưng cô, đấy chỉ là một cử chỉ vô ý - Jacob có thông tin cho chúng ta nè.
Paul không có vẻ gì là ngạc nhiên, Jacob hẳn đă giải thích tất cả mọi chuyện cho cậu ta và Sam nghe rồi. Hoặc... cũng có thể là họ đă đọc suy nghĩ của nhau.
- Tôi đă biết đầu đỏ muốn gì- Jacob nói với Jared và Embry - Đó là điều ban năy tôi muốn kể với các cậu - Người bạn nhỏ đá vào chân ghế Paul đang ngồi.
- Sao nào? - Jared hỏi.
Gương mặt của Jacob trở nên nghiêm nghị khi nói:
- Ả đang cố gắng trả thù cho bạn tìnhhoàn toàn không phải là con quỷ tóc đen mà anh em ḿnh đă giết đâu. Năm ngoái, bọn Cullen đă giết bạn tình của ả, nên bây giờ ả tìm cách tiếp cận Bella.
Chuyện này không còn xa lạ gì đối với tôi nữa, nhưng tôi vẫn không khỏi rùng mình.
Jared, Embry và Emily đồng loạt tập trung cái nhìn vào tôi miệng há hốc kinh ngạc.
- Chị ấy chỉ là một cô gái yếu ớt thế kia - Embry phản đối.
- Điều ấy chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng đó chính là lý do mà con quỷ hút máu kia muốn vượt qua hàng rào cản địa là chúng ta. Ả muốn đặt chân vào thị trấn Forks.
Cả ba người vẫn tiếp tục chú mục vào tôi, miệng vẫn chưa ngậm lại, dễ có đến cả một lúc lâu. Tôi cúi gằm mặt xuống.
- Tuyệt lắm - Cuối cùng Jared lên tiếng, một nụ cười chợt nở trên khóe môi của cậu ta - Tụi mình có mồi câu ả rồi.
Nhanh như cắt, Jacob chụp lấy cái mở hộp trên kệ bếp, ném thẳng vào đầu Jared. Và cũng nhanh như cắt, trước sự ngỡ ngàng của tôi, Jared vung tay lên chụp ngay lấy “vật thể lạ” trước khi nó phang vào mặt mình.
- Bella không phải là mồi câu, nghe rõ chưa.
- Cậu biết tôi muốn nói gì mà - Jared trả lời, vẻ mặt chẳng gọi gì là nao núng.
- Vì thế chúng ta sẽ phải thay đổi chiến thuật - Sam lên tiếng, phớt lờ vụ căi vă của đàn em - Chúng ta phải cố gắng giương ra vài cái bẫy, để xem ả đầu đỏ có bị mắc mưu không. Chúng ta phải tách ra, tất nhiên là anh không thích chuyện này. Nhưng một khi ả muốn tiếp cận Bella, có lẽ ả không mong tụi mình tách ra đâu.
- Quil cũng sắp gia nhập nhóm của tụi mình rồi - Embry lầm bầm - Vậy thì nhóm mình sẽ chia đều hơn.
Tất cả mọi người bất giác cúi mặt xuống. Tôi liếc nhìn Jake, trên gương mặt của người bạn nhỏ chỉ hiện hữu duy nhất một nỗi tuyệt vọng, tâm trạng này y hệt như trong buổi chiều ngày hôm qua, ở bên ngoài ngôi nhà của cậu. Bất kể là hiện thời, ở đây, ngay giữa căn bếp ngập tràn hạnh phúc này, những chàng trai da đỏ không hề có vẻ gì khó chịu với định mệnh của mình, song, không một người sói nào lại muốn người bạn của mình cũng có chung số phận như mình.
- Ừm, chúng ta sẽ không tính như vậy - Sam trả lời bằng một giọng thật thấp, nhưng rồi ngay sau đó lại trở về với giọng nói bình thường - Paul, Jared và Embry sẽ trông coi vòng ngoài, Jacob và anh sẽ lo vòng trong. Anh em mình sẽ hợp lại một khi ả đầu đỏ kia đă mắc bẫy.
Tôi nhận thấy Emily không muốn Sam ở bên nhóm ít người hơn. Nỗi lo lắng của cô làm cho tôi phải liếc sang Jacob, thực lòng mà nói, tôi cũng đang không yên tâm một chút nào.
Sam bắt gặp ánh mắt của tôi.
- Jacob nghĩ nếu cô có mặt ở La Push càng nhiều bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Vì như vậy, ả đầu đỏ sẽ không biết phải tìm cô ở đâu cả.
- Thế còn bố tôi? - Tôi thảng thốt hỏi.
- Tháng ba là “tháng sôi nổi” - các trận đấu bóng rổ vòng loại giữa các trường đại học vẫn còn - Jacob tiếp tục nói - Em nghĩ bố em và bác Harry có thể xoay sở mời chú Charlie xuống, khi chú tan sở.
- Khoan đă - Sam xen vào, anh ta đưa một tay lên, mắt liếc nhìn Emily rồi chuyển sang tôi - Jacob nghĩ như vậy là tốt nhất, nhưng cô cũng nên tự mình quyết định. Cô cần phải nghiêm túc cân nhắc những rủi ro của cả hai lựa chọn. Sáng nay, cô cũng đă được mục kích thấy rồi đấy, ở đây, mọi thứ rất dễ rơi vào tình trạng nguy hiểm như thế nào, bọn nhóc này dễ mất kiểm soát lắm. Nếu cô chọn phương án ở với chúng tôi, tôi cũng không thể đảm bảo chắc chắn rằng cô sẽ được an toàn.
- Em sẽ không làm cho chị ấy bị thương đâu - Jacob lầm bầm nói, mặt cúi gằm xuống.
Sam vẫn thản nhiên như chưa hề nghe thấy câu nói của Jacob.
- Nếu như vẫn còn có một nơi nào đó khác mà cô cảm thấy an toàn hơn...
Tôi bặm môi lại. Tôi còn có thể đi đâu mà không đặt người khác vào vòng nguy hiểm đây? Một lần nữa, tôi co rúm người lại trước ý nghĩ không khéo lại để cho mẹ phải dính líu vào chuyện này - biến mẹ thành tấm bia (để người ta nhằm vào) như mình... - Tôi không muốn dẫn Victoria đi đến đâu khác cả - Tôi thì thào đáp.
Sam gật đầu.
- Đúng vậy. Để ả đầu đỏ ở đây sẽ tốt hơn, đây là nơi mà chúng tôi có thể kết thúc được mọi chuyện một cách dễ dàng.
Bỗng chợt tôi chùn bước. Tôi không muốn Jacob hay bất kỳ ai khác trong số những người ở đây cố gắng kết thúc cuộc đời của Victoria. Tôi liếc nhìn gương mặt của Jacob, bắt gặp ở cậu một vẻ thảnh thơi vô âu vô lo, hệt như trước lúc xảy ra vụ ẩu đả giữa cậu và Paul - đó là một gương mặt vô tư lự, không hề bận tâm chút nào đến việc săn ma-cà-rồng.
- Em sẽ cẩn thận, phải không? - Tôi hỏi mà cảm thấy rất rõ cổ họng của mình đang nghẹn lại.
Dường như trạng thái của tôi như thể đáng buồn cười lắm cho nên cả đám con trai chợt “huýt huýt”, rồi cùng cười lăn bò toài. Ai cũng cười tôi - ngoại trừ Emily. Hốt nhiên bắt gặp ánh mắt của cô gái đang nhìn mình, bất giác tôi nhận ra gương mặt thật bên dưới lớp da mặt dị dạng kia. Gương mặt của cô vẫn đẹp, vẫn rạng rỡ, đi kèm với những lo lắng, thậm chí còn mănh liệt hơn cả tôi nữa. Tôi buộc lòng phải quay mặt đi, trước khi tình yêu cháy bỏng ẩn sau những lo lắng ấy có thể khiến cho tôi đau đớn trở lại.
- Thức ăn đă xong rồi đây - Emily lên tiếng thông báo.
Ngay lập tức, mọi luận bàn chiến lược... rơi tõm vào dĩ văng. Đám con trai háo hức bu quanh chiếc bàn ăn, một chiếc bàn rất khiêm tốn về diện tích, hoàn toàn có thể bị găy vụn trước sức mạnh của họ bất kỳ lúc nào, và ngấu nghiến nhìn cái chảo trứng, to đùng vừa được Emily đặt vào giữa bàn. Cũng giống như tôi, Emily ăn đứng, tựa người vào kệ bếp, ngơ hầu tránh cảnh náo nhiệt đang diễn ra ở bàn ăn, và quan sát mọi người bằng đôi mắt trìu mến. Thái độ của cô đă nói lên một điều: đây chính là gia đình của cô.
Nhưng nói gì thì nói, riêng đối với tôi thì đây không phải là điều tôi đă hình dung về đội người sói này.
Cả ngày hôm ấy, tôi cứ ở lỳ dưới La Push, phần lớn thời gian là ở nhà ông Billy. Ông có để lại lời nhắn trong điện thoại ở nhà bố và trong sở cảnh sát, thế nên cuối cùng, ngài cảnh sát trưởng đă xuất hiện vào giờ ăn tối với hai chiếc bánh pizza. May mắn là bố đă đem đến hai cái bánh to; Jacob ăn... một mình một cái.
Suốt cả buổi tối, tôi nhận ra rằng ngài cảnh sát trưởng quan sát chúng tôi bằng một đôi mắt nghi hoặc và đặc biệt là chú ý vào những thay đổi đến chóng mặt của Jacob. “Ngài” hỏi người bạn nhỏ về mái tóc; Jacob nhún vai, giải thích rằng để tóc ngắn thì tiện lợi hơn.
Tôi biết một điều rằng ngay khi bố con tôi đă lên xe về nhà là Jacob ngay lập tức sẽ khởi hành - cậu sẽ chạy theo với thân phận của một con sói như thi thoảng cậu vẫn làm. Cậu cùng những anh em của mình, về mặt nào đó, vẫn ra sức theo dõi, nghe ngóng, tìm kiếm những biểu hiện cho thấy là Victoria đă quay trở lại. Nhưng kể từ đêm qua, khi nhóm của cậu đă rượt đuổi cô ta ra khỏi khu suối nước nóng - rượt đuổi cô ta đang nửa đường đến Canada, ấy là theo lời kể của Jacob - cả nhóm vẫn chưa thấy cô ta bén mảng về.
Tôi chẳng dám hy vọng là cái kẻ đáng sợ ấy sẽ chịu từ bỏ ý định của mình. Tôi không có được cái diễm phúc được bỏ qua đó.
Sau bữa ăn tối, Jacob đưa tôi ra xe, rồi cứ nấn ná ở cửa sổ của cabin, chờ cho ngài cảnh sát trưởng đánh xe đi trước.
- Tôi nay, chị đừng sợ nhé - Jacob động viên, trong lúc ngài cảnh sát trưởng giả vờ đang gặp chút phiền phức với sợi dây an toàn - Tụi em sẽ ở ngoài, canh gác.
- Chị sẽ không lo lắng về mình đâu - Tôi hứa hẹn.
- Chị ngốc lắm. Săn ma-cà-rồng quả thực rất thú. Trong tình trạng rối tinh rối mù như hiện thời thì đó là phần vui nhất.
Tôi lắc đầu, nói:
- Nếu chị là đứa ngốc thì em là kẻ mất trí nặng lắm đấy.
Người bạn nhỏ phá ra cười khúc khích.
- Thôi, thư giăn đi nào, Bella yêu quý. Trông chị chẳng còn một chút sức lực nào kìa.
- Chị sẽ cố gắng.
Ngài cảnh sát trưởng bắt đầu nhấn còi một cách sốt ruột.
- Hẹn sáng mai gặp lại chị nhé - Jacob nói - Việc làm ưu tiên số một là xuống đây đấy.
- Ừ.
Ngài cảnh sát trưởng theo tôi về nhà. Suốt dọc đường đi, tôi không chú ý lắm đến hai luồng đèn pha rọi vào kính chiếu hậu của mình. Thay vào đó, đầu óc tôi nghĩ đến Sam, Jared, Embry và Paul; không biết họ đang ở đâu, lao mình trong đêm tối đến chốn nào. Không biết Jacob đă nhập bọn với họ chưa.
Vừa đặt chân vào nhà, tôi đă hối hả đi lên lầu, nhưng ngài cảnh sát trưởng đang ở sát ngay đằng sau tôi.
- Thế là thế nào, hả Bella? - Ngài lên tiếng trước khi tôi kịp trốn thóat - Bố tưởng là Jacob đă gia nhập vào cái băng đảng ở dưới đó và hai đứa đang gây lộn với nhau.
- Tụi con đă huề rồi bố ạ.
- Thế còn cái băng đảng kia?
- Con cũng không biết nữa... Ai mà hiểu được bọn con trai mới lớn hả bố? Họ thần bí lắm. Nhưng con đă gặp Sam Uley và vị hôn thê của anh ta rồi. Họ đối xử với con cũng tốt - Tôi nhún vai - Tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Vẻ mặt của ngài cảnh sát trưởng đột ngột thay đổi.
- Bố không biết là cậu ta và Emily đă chính thức đi lại với nhau. Thật tốt quá. Cô bé khốn khổ.
- Bố có biết chị ấy gặp phải chuyện gì không?
- Cô bé bị gấu vồ, trên mạn bắc ấy, vào mùa cá hồi đẻ trứng... Một tai nạn khủng khiếp. Chuyện xảy ra hơn một năm rồi. Bố nghe nói Sam khi ấy khổ tâm về chuyện này lắm.
- Thật khủng khiếp - Bất giác tôi lặp lại lời bố. Hơn một năm trước ư? Tôi dám cược rằng khi ấy, ở La Push hẳn đă bắt đầu sống lại huyền thoại người sói. Tôi thoảng rùng mình khi nghĩ đến cảm giác của Sam mỗi khi nhìn vào gương mặt của Emily.
Đêm hôm đó, tôi nằm thao thức rất lâu, cố gắng sắp xếp lại những sự kiện đă diễn ra trong ngày. Từ bữa ăn tối với ông Billy, Jacob và bố, cả một buổi chiều dài ở lỳ tại gia đình Black, chờ đợi đến tê lòng để được nghe thông tin từ Jacob, rồi không khí trong căn bếp của Emily, cho đến cuộc ẩu đả kinh hồn của hai người sói, và cuộc chuyện trò với Jacob trên băi biển...
Rồi tôi nghĩ đến điều Jacob nói vào sáng sớm hôm nay, về việc tôi là một kẻ giả nhân giả nghĩa. Tôi trằn trọc măi về câu nói đó. Tôi không thích bị nghĩ rằng mình là một kẻ giả nhân giả nghĩa, đáng xét nhất chính là tôi tự huyễn hoặc mình bởi vì lẽ gì?
Tôi co người lại. Không, Edward không phải là kẻ sát nhân. Cho dù trong quá khứ tối đen của anh, ít ra, anh cũng chưa hề xuống tay với người vô tội.
Nhưng giả như anh đă từng làm như vậy rồi thì sao? Giả như trong suốt thời gian quen tôi, anh cũng giống như những ma-cà-rồng khác thì sao? Giả như khi ấy, mọi người cứ vào rừng là biến mất hệt như lúc này thì sao? Liệu tôi có thể rời xa anh không?
Tôi lắc đầu một cách buồn bă. Tình yêu thật phi lý, bất giác tôi nghĩ về bản thân mình. Càng yêu ai, người ta lại càng gây ra những việc thiếu sáng suốt. Tôi trở mình, cố gắng nghĩ đến những chuyện khác... À, đúng rồi, Jacob và anh em của cậu ta đang lao mình trong bóng đêm ở ngoài kia. Và cứ thế, tôi miên man chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, giữa suy tưởng về những con sói đang ẩn mình trong đêm, ra sức bảo vệ cho tôi khỏi nguy hiểm. Thế rồi tôi mơ, tôi vẫn ở trong rừng, nhưng không còn lang thang nữa. tôi cứ đứng đấy, tay nắm lấy bàn tay đầy sẹo của Emily, cùng cô nhìn vào khu rừng mờ mịt sương khói, trong lòng dậy lên bao nỗi âu lo, chờ đợi những người sói của chúng tôi trở về.