Trăng Sáng Cố Hương

Chương 18: Chương 18: MƯA TẠNH (tt)




Ba ngày sau, ở huyện thành Bình Dao.

Trên nền trời xám xịt, những đám mây đen lững lờ trôi. Ở khu vực đóng doanh trại của quân doanh ngoài thành, quân lính đã dựng lên một đài đấu võ bằng gỗ cao độ ba thước. Dưới đài đấu võ, đặt hai chiếc ghế gỗ chạm trổ thật lớn, cho hai người là Triệu Hãn và Lý Bá Phong ngồi, chứng kiến cho cuộc tỉ võ lần này. Còn chưởng môn của sáu đại môn phái Thái Bình minh thì ở hai bên tả hữu, mỗi bên ba người.

Căn cứ vào quy tắc khi đấu võ thì không phải chỉ chưởng môn mới được lên võ đài, phàm cứ là nhân sĩ trong Thái Bình minh mà có chí thi đấu đều có thể lên thi triển thân thủ. Do vậy, các vị chưởng môn đều cho những cao đồ trong môn phái của mình luân phiên đối chiến đến khi thua thì thôi, còn bản thân thì ngồi yên một bên, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi đám đệ tử thi đấu xong có kết quả, sẽ ra tay. Nhưng trong sáu đại phái, còn mỗi Vân Tiêu cổ lâu chưa sai người ra tham chiến, chỉ thấy Hạ Thiên Thu định khí ngồi nhàn nhã một bên, tựa như không có chút hứng thú nào với vị trí minh chủ.

Trên võ đài không khí chiến đấu đang nóng hừng hực, một đệ tử của Thụy Kim môn phi thân tung cước đá văng đối thủ khỏi võ đài xa đến hơn một trượng. Kẻ đó xô đổ cả hàng rào chắn xung quanh, rơi xuống nằm phủ phục dưới đất, miệng thổ máu tươi, rồi không bao giờ đứng dậy được nữa. Mấy tên đồng môn Cửu Hoa phái chạy xô lên, đỡ y dậy kéo ra bên ngoài, thì đã thấy kẻ đó mềm như bún nằm bất động, vì đã bị đối thủ đạp gãy xương sống, nửa người dưới không cử động được nữa.

Nhưng môn nhân Thụy Kim môn ấy cũng chẳng đắc ý được lâu, một kiếm khách của Thiên Ba lâu đã phi thân lên đài, một đôi song kiếm múa tít đến gió không lọt, đánh thẳng vào mấy chỗ yếu huyệt trên người y, chiêu nào cũng rất tàn độc. Càng nguy hiểm hơn là, kiếm khách đó đã nhận ra trong trận đánh trước, môn nhân Thụy Kim môn đã bị đối thủ làm bị thương vai trái, bèn một mực nhắm vào điểm yếu ấy mà hạ độc thủ, khiến Vân Hy cũng không nhẫn tâm ngồi xem. Quả nhiên môn nhân Thụy Kim môn cuối cùng không chống cự được, trong một chiêu không giữ được, đã bị kiếm khách song kiếm ấy lấy mất cánh tay trái, khiến máu lập tức tuôn như xối.

Trong đụn mây phía xa xa, bỗng nhiên có ánh chớp lóe lên, rồi ngay sau đó là một tiếng sấm rền vang. Không lâu sau, dưới màn mây trời nặng trịch, những giọt mưa thu bắt đầu rơi lả tả. Cơn mưa ngày một nặng hạt, như giăng một bức rèm châu ken dày khắp đất trời.

Hạ Thiên Thu quay lưng lại bảo A Chước lấy một chiếc ô bằng giấy dầu, rồi chàng đi đến bên chỗ Vân Hy, cầm ô che chung cho cả hai người. Hành động ấy khiến Lý Bá Phong cười mãi không thôi. Chư vị chưởng môn cũng đều cười Hạ Thiên Thu còn thiếu niên lắm chuyện, trong đại hội tỉ võ này vẫn không quên tỏ ý ân cần với người đẹp. Còn Vân Hy thì nghi hoặc trong lòng, chỉ cảm thấy hành động ấy của Hạ Thiên Thu quả là chu đáo thái quá.

Thẩm Mộ Bạch để ý kỹ hành vi của Hạ Thiên Thu, ông ta trầm ngâm hồi lâu, bỗng cười nói: “Tự cổ anh hùng thường ở đám thiếu niên, Hạ hiền điệt, hiền điệt mở màn cuộc đấu của các chưởng môn nhân nhé.”

“Thẩm các chủ, để ngài phải cười chê rồi.” Hạ Thiên Thu cười mỉm nói. “Hạ mỗ tuổi tác còn nhỏ, từng trải còn ít, tự biết không đủ tài cán đảm nhiệm chức vị lớn lao này.”

Thẩm Mộ Bạch cười hiền hậu. “Câu này của Hạ hiền điệt đúng là tự khiêm quá, xưa nay Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Hạ hiền điệt thân là tuổi trẻ tài cao trong võ lâm đời nay, chính là thời cơ tốt để kiến công lập nghiệp. Thẩm mỗ rất muốn được thử đọ sức với anh hùng thiếu niên.”

Hạ Thiên Thu cũng cười đáp: “Không dám! Vẫn nghe kiếm thuật của Thẩm các chủ thiên hạ vô song, Hạ mỗ đâu dám múa rìu qua mắt thợ!”

“Câu này sai rồi, hiền điệt một mực thoái thác, há là không nể mặt lão phu ư?” Thẩm Mộ Bạch càng ra vẻ cười cợt. “Hay là, Vân Tiêu cổ lâu tự biết kiếm thuật không địch nổi, nên bằng lòng không chiến mà hàng?”

Đã nói đến mức như vậy, nếu không ứng chiến thì Vân Tiêu cổ lâu sẽ thành trò cười trên giang hồ. Hạ Thiên Thu nghe thấy vậy, chỉ cười nhạt nói: “Nếu đã như vậy, thì cung kính chẳng bằng tuân mệnh vậy.”

Chàng đặt chiếc ô vào tay Vân Hy, rồi chậm rãi sải từng bước một trong mưa gió phiêu diêu đi lên võ đài.

Hạ Thiên Thu đứng trên đài, trước tiên quay về phía Thẩm Mộ Bạch thi lễ, sau đó mới rút cây Xung Tiêu kiếm đeo bên lưng ra, đứng một thế khởi kiếm. Chỉ thấy đầu mũi kiếm của chàng hơi nghiêng, nhấc chân hạ thấp người, cây trường kiếm trong tay liền ngân dài mãi không dứt, lóe ánh sáng lạnh băng, như một con rồng đang uốn lượn đánh thẳng tới đối thủ trước mặt!

Thẩm Mộ Bạch nhếch mép, lộ một nụ cười lạnh lùng. Ông ta không thèm rút kiếm, chỉ vận đủ mười thành công lực ra bàn tay, nhón chân nhảy lên, chưởng khí cuồn cuộn, xuyên bầu không phóng đi, hướng thẳng tới Hạ Thiên Thu đánh lại!

Chưởng khí của Thẩm Mộ Bạch kinh thiên động địa, đường kiếm của Hạ Thiên Thu tuy dày kín, nhưng dường như không có chút nội lực nào. Chàng lùi lại muốn tránh đi, nhưng chưởng phong của Thẩm Mộ Bạch càng nhanh! Một chưởng đánh tới, dồn đủ mười phần nội lực, chưởng phong mạnh mẽ, xuất ra cuồn cuộn, dễ dàng đột phá kiếm chiêu bao bọc của Hạ Thiên Thu, đánh mạnh vào trước ngực chàng!

Trong lồng ngực chàng khí huyết như trào cuộn, bị trúng một chưởng đó tưởng chừng lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn, khiến chàng phải lùi lại liền mấy bước. Hạ Thiên Thu vội lấy kiếm chống xuống đất, đỡ cho mình khỏi ngã, nhưng máu tươi trào ra bên khóe môi cho thấy rõ chàng đã bị trọng thương.

“Thiếu chủ!” Thấy tình cảnh ấy, A Chước kinh hoảng, không ngăn được gọi lên thành tiếng.

Những võ nhân có mặt thấy Hạ Thiên Thu chỉ một chiêu đã bị Thẩm Mộ Bạch đánh đến trọng thương, đều xôn xao bàn tán. Thậm chí có kẻ còn chỉ chỉ trỏ trỏ vào Hạ Thiên Thu, to nhỏ rằng chàng chỉ là “cái gối thêu hoa”, là “bao đựng rơm”. Ngay cả Lý Bá Phong đang ngồi trên ghế chủ tọa cũng ngạc nhiên đến độ bật đứng thẳng dậy nhìn.

Vốn là hảo hữu, Lý Bá Phong biết rõ khả năng võ công của Hạ Thiên Thu: Chàng tuy tuổi còn trẻ, nhưng võ cốt thanh kỳ, nhận thức rất nhanh, lại thêm từ nhỏ đã chăm chỉ khổ luyện, nếu như nói về tài nghệ võ công, thì đã ở hàng thượng thừa trên giang hồ. Dù cho Hạ Thiên Thu có thể không thắng được công lực gần sáu mươi năm của Thẩm Mộ Bạch, nhưng trong vòng năm trăm chiêu, chàng tuyệt nhiên không thể dưới cơ. Nhưng giờ đây, Hạ Thiên Thu lại rõ ràng không chịu nổi được một chiêu, điều ấy khiến Lý Bá Phong lòng như lửa đốt, vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Chợt một tia sét lóe lên, ánh chớp như thanh kiếm sắc xé toạc bầu không. Cùng với tiếng sấm nổ, thế mưa rơi ngày càng mạnh, mưa lớn xối vào đầu, phủ kín mặt rồi chảy xuống khắp người Hạ Thiên Thu, làm phai vệt máu đọng bên khóe miệng chàng, và cũng khiến mái tóc đen nhánh bị xối trôi màu. Mực dần dần phai hết, theo dòng nước mưa từ từ chảy xuống tận chân Hạ Thiên Thu, để lộ một mái đầu bạc trắng...

Không ngờ rằng, Hạ Thiên Thu tuổi còn trẻ như vậy mà tóc đã bạc trắng, hệt một lão nhân. Những võ nhân có mặt chứng kiến cảnh ấy ai nấy đều giật mình, chỉ có Thẩm Mộ Bạch sắc mặt vẫn bình thường, tựa như không thấy gì kỳ lạ cả.

“Hóa Huyết Đại Pháp!”

Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của A Chước vang lên bên cạnh, Vân Hy vội kéo tay áo ông ta, hỏi với giọng gấp gáp: “Hóa Huyết Đại Pháp là gì? Rốt cuộc là... rốt cuộc là đã có chuyện gì?”

A Chước nói vẻ uất hận: “Hóa Huyết Đại Pháp là cấm chiêu mà sư tổ Hồng Mông đạo nhân để lại, tuy có hiệu quả giải trừ bách độc, cải tử hoàn sinh, nhưng người thực hiện thuật ấy sẽ phải hao tổn hết công lực cả đời, nhẹ thì giảm hầu hết công lực, mười năm tu luyện hủy trong một ngày; nặng thì võ công bị phế, cạn sức mà chết. Năm xưa, thiếu chủ trúng phải cổ độc của Thất Phách đường, tiền chưởng môn đã dùng Hóa Huyết Đại Pháp để chữa trị, kết quả là nội lực tiêu tán, cho nên mới phải bỏ mạng trong cuộc tranh giành nội bộ môn phái! Thiếu chủ... Rốt cuộc vì sao thiếu chủ lại dùng chiêu này chứ?”

Tùy Vân Hy nghe như có sấm nổ bên tai, nhất thời chết điếng tại chỗ. Tận đến giờ này, cuối cùng cô mới hiểu ra, hôm đó Hạ Thiên Thu đã dùng cách nào để chữa khỏi được Thực Tâm Cổ mà cô trúng phải. Hơn nữa bao nhiêu nghi vấn mấy ngày hôm nay cũng đã có cách giải thích hợp lý: Cuối cùng cô đã hiểu trên tay áo chàng vì sao lại có vết mực dính, vì sao chàng lại không di chuyển bằng khinh công, vì sao khi ở bên hồ Thanh Loa chàng lại nói dối là vì công việc của môn phái mà lo lắng sinh ra mấy sợi tóc bạc... Hóa ra, vị lão nhân tóc trắng trong mộng không phải ai khác mà chính là Hạ Thiên Thu đã vận công trừ cổ độc cho cô. Sau khi dùng Hóa Huyết Đại Pháp, thì công lực của chàng đã bị thương tổn nặng nề, khí huyết hao cạn, mái tóc đen trên đầu đã trở nên bạc trắng. Để tránh cho các phái của Thái Bình minh nhận ra công lực của mình giảm sút, Hạ Thiên Thu đã cố tình che giấu, ngầm nhuộm tóc trắng trở lại thành đen, hơn thế nữa là chàng không muốn cô phải suy nghĩ trong lòng...

Hạ Thiên Thu ơi là Hạ Thiên Thu, huynh lúc nào cũng giản dị sơ sài, đem những gì mình phải bỏ ra sổ toẹt hết. Huynh lúc nào cũng nghĩ cho người khác, có khi nào huynh nghĩ một chút cho mình được không?

Tùy Vân Hy thấy lòng nghẹn đắng, không thể thốt ra được lời nào. Cô chỉ biết mở to hai mắt trân trối nhìn lên võ đài, người ấy mái đầu xanh giờ đây tựa tuyết, bị nước mưa xối xả ướt đầm. Trong cơn mưa lớn, chàng cố gắng dùng kiếm để chống đỡ cho mình khỏi ngã, không đến nỗi bị thua dễ dàng trước mặt môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu, trước mặt các anh hùng trong thiên hạ. Nhưng Hạ Thiên Thu nội lực đã mất hết, chỉ có thể theo kiếm chiêu mà chống đỡ, chứ không thể vận ra một chút kiếm khí nào.

Thẩm Mộ Bạch đâu có thể bỏ qua cơ hội này? Cùng là truyền nhân của Hồng Mông đạo nhân, ông ta sao lại không biết đến Hóa Huyết Đại Pháp? Sớm đã nhận ra Hạ Thiên Thu có cử chỉ khác mọi khi, nên ông ta mới khích bác để đối phương lên đài, chính là muốn đặt chàng vào chỗ chết!

“Tỉ võ tranh hiền, vốn đến đủ thì thôi.” Thẩm Mộ Bạch chậm rãi nói. “Nhưng, Hạ hiền điệt, đao kiếm không có mắt, nếu như có thương vong thì cũng là việc không tránh khỏi, mong hiền điệt hãy lưu tâm.”

Nói xong, Thẩm Mộ Bạch lại tung một chưởng, khí kình lực làm bọt nước bắn tung khắp bốn phía, tựa như bạt núi lấp bể, đánh thẳng vào giữa ngực Hạ Thiên Thu! Hạ Thiên Thu lùi nhanh lại mấy bước, trường kiếm hạ xuống, định nhắm vào tay phải đối phương đánh tới. Thẩm Mộ Bạch cười nhạt, ông ta chiêu nào chiêu nấy tung ra đều áp đảo tận nơi, chưởng ầm ầm đánh lại, hết chiêu nọ đến chiêu kia, không cho Hạ Thiên Thu có cơ hội để mà thở!

Chưởng khí cuồn cuộn như vũ bão, làm cả những giọt mưa đang rơi rối bời cũng bị tan vụn, đổi hướng rơi, tựa như muôn vàn cây kim nhỏ dày đặc, châm vào khắp người Hạ Thiên Thu! Nếu như bình thường, chàng dùng nội lực để bảo vệ thân thể, chỉ cần vung kiếm đánh lại một đòn, thì kiếm khí như sóng triều sẽ có thể chém đứt được hết những sợi mưa ấy. Nhưng lúc này đây, khi nội lực không còn, chàng chỉ có thể đứng im mà hứng chiêu. Lập tức, những giọt nước mưa được tiếp đủ tám thành công lực, thi nhau đánh mạnh vào người Hạ Thiên Thu. Hạ Thiên Thu chợt ộc ra một ngụm máu tươi, nhưng vẫn cắn răng cố chịu, chống kiếm mà đứng, nhắm thẳng vào Thẩm Mộ Bạch đang phi thân phóng tới, tung ra chiêu Thập Phương Ảo Ảnh.

Chỉ thấy Hạ Thiên Thu bước hờ chạm đất, cây trường kiếm lóe ánh ngân quang trong mưa, chàng một người một kiếm, nhưng lại hiện ra ảo ảnh khắp mười phương, nhanh chóng hướng về phía Thẩm Mộ Bạch đâm tới! Trong cơn mưa bời bời, những võ nhân có mặt chỉ một số ít người tu luyện nhãn lực mới có thể nhìn thấy sự tinh diệu trong chiêu kiếm ấy của Hạ Thiên Thu. Công lực của chàng tuy đã giảm nhiều, nhưng kiếm chiêu xuất ra vẫn rất thuần thục. Thân hình nhanh như ánh chớp, lại tự sinh ra vô số hư ảnh, nhất tề tập kích về phía Thẩm Mộ Bạch!

Thẩm Mộ Bạch vốn định nhân khi Hạ Thiên Thu yếu ớt nhất, chỉ dùng chưởng lực nghênh đánh, đã có thể khiến cho đối phương mặt không còn thần sắc nữa, từ đây Vân Tiêu cổ lâu sẽ không thể chấn hưng lên được, và Xung Tiêu kiếm các sẽ có thể tái hiện vẻ huy hoàng khi xưa, trở thành kiếm thánh vô song trong thiên hạ. Nhưng ông ta muôn vàn không thể ngờ rằng, Hạ Thiên Thu dù nội lực đã tan hết, nhưng vẫn còn thừa sức để thực hiện chiêu thức này. Một chưởng của ông ta cố nhiên có thể đánh cho Hạ Thiên Thu phải bán thân bất toại, nhưng trường kiếm của đối phương đã sắp đánh trúng chính giữa mặt Thẩm Mộ Bạch, khi nãy tưởng đã thắng rồi, vinh quang đã nhìn thấy chợt biến mất, mục đích làm nhục Vân Tiêu cổ lâu của ông ta đã không thể đạt được.

Nghĩ đến đó, Thẩm Mộ Bạch chưa dứt chiêu ấy, lập tức né người biến chiêu. Động tác của ông ta tuy nhanh, nhưng Hạ Thiên Thu cũng đã sớm có dự liệu từ trước, còn biến chiêu nhanh hơn.

Ảo ảnh mười phương lại quy về một, Hạ Thiên Thu hạ thấp cơ thể, lật bàn tay phải, Xung Tiêu kiếm xẻ đôi bầu không, cắt nghiêng vào cổ đối thủ. Trong chớp mắt, tay phải của Thẩm Mộ Bạch rút thanh bội kiếm, đưa ngang kiếm đỡ lại. Chỉ nghe tiếng hai lưỡi kiếm chém vào nhau choang một tiếng, trong khi đó tay trái của ông ta đã dồn lực tung ra một chưởng, đánh mạnh vào bụng Hạ Thiên Thu, khiến chàng bay bật ra xa!

Hạ Thiên Thu hứng trọn chưởng ấy, nhưng đúng trong giây lát bị đánh văng ra xa, tay phải chàng đã vươn nhanh về phía trước, hất kiếm lên nửa thốn. Chỉ thấy ánh kiếm lạnh băng, mũi kiếm nghiêng quét một vệt bên má Thẩm Mộ Bạch, rạch thành một đường máu trên mặt ông ta.

“Rầm” một tiếng, Hạ Thiên Thu bị văng mạnh ra bên cạnh võ đài, lưng chàng đập mạnh vào hàng rào gỗ, khiến thanh gỗ gãy thành mấy đoạn, cắm thẳng vào lưng. Máu từ vết thương ào ào chảy ra, nhuộm đỏ cả mái tóc dài trắng như tuyết của Hạ Thiên Thu, rồi lại được nước mưa đang xối xả đổ xuống rửa mờ đi.

Hạ Thiên Thu lật bàn tay cắm mũi kiếm xuống đất, tựa vào đó đứng thẳng dậy. Sức lực đã cạn, thân hình Hạ Thiên Thu hơi nghiêng ngả, khó khăn lắm mới đứng thẳng được lên. Tuy chàng thân bị trọng thương, sắc diện tái nhợt, nhưng đôi mắt sáng như sao vẫn rất kiên cường, chăm chăm nhìn thẳng vào kẻ già hơn trước mặt mình.

Thẩm Mộ Bạch vẻ mặt nặng nề, vệt kiếm rạch nghiêng một đường trên má trái ông ta dài đến một thốn.

Nhưng Hạ Thiên Thu cầm kiếm đứng đó, toàn thân đỏ máu, đã đưa hai tay lên chắp lại hướng về đối thủ. Chàng vừa muốn cất lời, thì trong ngực khí huyết lại cuộn trào, một vốc máu đã dâng lên đến cổ, trào ra khóe môi.

Thấy Hạ Thiên Thu bị trọng thương, đến nói cũng không nổi, Tùy Vân Hy trong lòng run rẩy, cây ô giấy dầu đã rơi xuống đất tự khi nào. Cô đứng như trời trồng nhìn chàng ho bật ra máu mấy lần, máu đỏ trào ra qua các kẽ ngón tay.

Hồi lâu, Hạ Thiên Thu đã ho hết máu tươi ra, mới thuận miệng thở một hơi, nói giọng khản đặc: “Đa tạ Thẩm các chủ chỉ giáo, Hạ mỗ đã tâm phục khẩu phục.”

Hạ Thiên Thu tuy rằng không thể địch nổi Thẩm Mộ Bạch, bị ông ta đánh đến trọng thương, nhưng xung quanh đều là những võ nhân tập võ nhiều năm, ai nấy đều là người tinh mắt, qua biến cố này, bọn họ lẽ nào lại không nhận ra, Hạ Thiên Thu đã bị nội thương nghiêm trọng từ trước, nên mới dễ dàng bị thua như thế. Thế nhưng dù đang ở thế yếu hơn như vậy, chàng vẫn có thể bức Thẩm Mộ Bạch phải rút kiếm, lại còn khiến ông ta lãnh một vết thương trên mặt, thì cuộc đấu này tuy bại, nhưng là bại mà không có gì phải hổ thẹn cả, ngược lại còn khiến cho Thẩm Mộ Bạch mất mặt.

“Hai vị quả nhiên thân thủ hơn người! Thẩm các chủ nội lực thâm hậu khôn lường, Hạ lâu chủ kiếm thuật tinh vi, có hai cao nhân các vị, thực là may mắn cho Thái Bình minh!” Lý Bá Phong vội vàng đứng lên, giảng hòa giúp cho hảo hữu.

Do cú đánh mạnh của Thẩm Mộ Bạch, Hạ Thiên Thu bị nội thương rất nặng, khí lực tan sạch, giờ đây chỉ còn gắng gượng đứng thở. Chàng gập người thi lễ, vái chào đủ một lượt, rồi quay người đi xuống dưới đài. Mái tóc trắng như tuyết lòa xòa buông trên vai Hạ Thiên Thu, chàng đi từng bước một vô cùng chậm rãi, nhưng lưng vẫn ưỡn thẳng, không hề cúi thấp. Tuy bị bại trước đối thủ nhưng ý chí bất khuất, khí phách dũng cảm, thái độ không chịu thua kém của chàng đã khiến những võ nhân có mặt không ai dám coi thường Vân Tiêu cổ lâu.

Thấy chàng xuống khỏi võ đài, A Chước cùng Vân Hy vội chạy lại đón. Hạ Thiên Thu khẽ xua tay, ý bảo bọn họ không cần phải đỡ. Chàng quay sang Lý Bá Phong, hơi gật đầu rồi đi thẳng vào doanh trướng nghỉ tạm của Lý Bá Phong. Vừa bước vào trướng, Hạ Thiên Thu lập tức thổ ra một vốc máu tươi, rồi loạng choạng ngã vật xuống đất. A Chước kinh hãi kêu to một tiếng “Thiếu chủ!”, rồi vội vàng điểm nhanh vào mấy huyệt đạo, và đỡ chàng lên giường. Vân Hy chẳng biết chút y thuật nào, chỉ biết đứng ngây ra một bên, lo lắng đỏ sọng cả hai mắt.

“Tùy cô nương...”

Hạ Thiên Thu bỗng nhiên gọi nhỏ tên cô, Vân Hy vội vàng tiến lại, giọng run run: “Hạ đại ca, có chuyện gì xin huynh cứ sai bảo.”

Hạ Thiên Thu tóc bạc trắng, mặt không còn sắc máu, nhưng vẫn cố hết sức hé môi, gắng gượng nở một nụ cười ấm áp với cô.

“Muội chớ lo nghĩ, nếu không phải muội mà là A Chước, hay bất kỳ ai khác, ta cũng đều không thấy chết mà không cứu, đều dùng đến Hóa Huyết Đại Pháp... Muội chớ tự trách mình...”

Nghe những lời ấy, Vân Hy hơi sững người, không ngờ trong giây phút này, chàng vẫn còn nghĩ đến nỗi day dứt trong lòng cô mà ôn tồn an ủi. Vân Hy chỉ thấy tim mình quặn thắt, đau đớn như bị dao khoét. Cô mím chặt môi, khiến khóe miệng biến thành một vòng cung đầy ẩn nhẫn, đến một từ cũng không thể thốt ra, tiếng “ừ” trầm đục lắng sâu trong cổ họng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.