“Không có.” Ngay lúc suy nghĩ của Lãnh Cầm đang bay xa thì Sư Hồi Tuyết đã mở miệng nói như vậy.
Không hề che dấu điều gì, cũng không hề do dự, hắn cứ như vậy nói ra, hắn nói, không có.
Lãnh Cầm nở nụ cười đau khổ, trong lòng không hề cam chịu, nhưng đều hóa thành không có gì. Nàng vốn nghĩ chỉ cần Sư Hồi Tuyết nói có thì nàng sẽ lập tức nói ra tình cảm ẩn giấu trong ba năm qua, nói nàng rất hối hận, nói rằng người mà ba năm qua nàng vẫn luôn nhớ là hắn, nói người trong lòng nàng là hắn.
Nàng thật sự không ngờ lại nhận được hai chữ “Không có” này.
Giờ khắc này cho dù có muôn vàn ý nghĩ cũng không thể mở miệng được.
“Ta…ta đã hiểu.” Lãnh Cầm hơi mím môi, sắc mặt trắng bệch, nàng quay lưng đi, nói: “Lời ta muốn nói đều đã nói xong, Tiểu An…Sư thiếu hiệp, huynh có thể đi rồi.”
“Ừm.” Sư Hồi Tuyết vẫn như cũ không hề nói nhiều. Nhưng ba năm đã trôi qua, hắn đã hoàn toàn biến thành một người khác, không còn quan hệ với khách điếm Lâm Nhân, với người của khách điếm này.
Im lặng xoay người, Sư Hồi Tuyết quay sang Đới Linh Sương nói: “Đới thúc thúc, chúng ta đi thôi.”
Đới Linh Sương nhìn bộ dáng của Sư Hồi Tuyết, chăm chú nhìn Lãnh Cầm đứng bên cạnh, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
Sư Hồi Tuyết đi ra phía cửa lớn của khách điếm, đi về phía xe ngựa, mà Đới Linh Sương vội vàng đi sát sau lưng hắn. Bước chân của Sư Hồi Tuyết có chút dồn dập, như thể đang trốn tránh thứ gì. Những người khác không nhận ra nhưng Đới Linh Sương lại có thể thấy rõ ràng.
Không vạch trần Sư Hồi Tuyết, Đới Linh Sương chỉ yên lặng theo sát sau lưng hắn. Nhưng khiến mọi người không ngờ tới, khi hai người vừa đi ra khỏi khách điếm đã nghe thấy tiếng Đinh Việt truyền ra: “Lão đại, người đang làm gì…”
Giọng nói này tới đột ngột khiến Đới Linh Sương hơi ngẩn ra, nhưng chỉ có Đới Linh Sương dừng bước, Sư Hồi Tuyết không hề dừng lại. Hắn vẫn đi về phía xe ngựa, không có ý định quay lại, cũng không có ý định dừng bước.
Đới Linh Sương đang muốn mở miệng, đã thấy một bóng dáng bước ra từ khách điếm, nhanh chóng vượt qua hắn để bắt kịp Sư Hồi Tuyết.
Lần này Sư Hồi Tuyết rốt cuộc dừng lại, hắn trầm mặt xuống, quay sang bóng dáng kia, nói: “Lãnh cô nương, cô có ý gì?”
Lãnh Cầm tỏ vẻ thản nhiên, mở miệng nói: “Ta không có quyền ngăn cản mọi người rời đi, nhưng chắc hẳn ta có quyền…Cùng các huynh rời đi chứ?”
Sắc mặt Sư Hồi Tuyết có hơi thây đổi, hắn nhìn Đới Linh Sương không nói được một lời, trầm ngâm một chút mới nói: “Lãnh cô nương, chuyện trong giang hồ không cần tham dự vẫn tốt hơn, đây không phải là chuyện thú vị.”
“Huynh nghĩ rằng ta muốn tham gia sao?” Lãnh Cầm khẽ cười một tiếng.
Sư Hồi Tuyết dường như cảm thấy lúc này Lãnh Cầm có chút cố tình gây sự, nên xoay người quay sang Đới Linh Sương nói: “Đới thúc thúc, chúng ta nhanh đi khỏi nơi này, chút nữa chỉ sợ không đuổi kịp Hạ Hoàn Nguyệt nữa.”
Lãnh Cầm thấy thái độ của Sư Hồi Tuyết vẫn như vậy, nhịn không được cắn môi, tiếp tục nói: “Nếu không phải người ở trong lòng ta muốn quản chuyện này thì ta lại há ở chỗ này làm phiền?” Khi Lãnh Cầm nói những lời này thì đám người giang hồ cũng đã đuổi tới, tất đều nghe thấy lời này của Lãnh Cầm. Lãnh Cầm hơi đỏ mặt, nhưng vẫn quyết định không thể chùn bước.
Nhìn bộ dáng kiên định của Lãnh Cầm, Sư Hồi Tuyết suy nghĩ một chút ý tứ trong lời nói của Lãnh Cầm, hỏi: “Lãnh cô nương nói như vậy là…Du Tú công tử cũng tham gia chuyện này?”
Lãnh Cầm vừa nghe những lời này của Sư Hồi Tuyết, biểu tình trên mặt có chút cổ quái, vừa có chút ủy khuất vừa hơi bất đắc dĩ. Sư Hồi Tuyết nhìn vẻ mặt của nàng, trong chớp mắt cảm giác như ba năm về trước.
Ba năm trước, khi Lãnh Cầm và hắn cùng ở trong phòng bếp nói chuyện, lúc đó Lãnh Cầm đã nói nàng thích Du Tú, nhưng không dám mở miệng.
Mà hiện giờ, trên mặt nàng lại xuất hiện biểu tình như vậy, vẫn lại là…Vì cũng một người sao?
Lãnh Cầm muốn nói tiếp để ngăn cản ý nghĩ của Sư Hồi Tuyết, nàng lớn tiếng nói: “Phương Tiểu An…Ta phải nói thể nào thì huynh mới tin tưởng ta? Ta…”
Lãnh Cầm không thể nói xong, bởi vì lời nàng vừa nói ra khỏi miệng đã bị một tiếng nói khác ngắt lời: “Chư vị! Mới vừa rồi nhận được thư chiến của tên ma đầu Hạ Hoàn Nguyệt, chư vị mau qua nhìn thư này!” Một đệ tử vội vàng chạy tới, trong tay cầm một tờ giấy.
Mọi người lập tức quay đầu nhìn người đó, mọi người vốn còn đang nghe Lãnh Cầm nói chuyện với Sư Hồi Tuyết cũng nhanh chóng quay đầu đi, có vẻ không muốn nghe Lãnh Cầm nói tiếp.
Ánh mắt Lãnh Cầm hơi tối sầm lại, nhìn thấy người đó đưa bức thư giao cho Sư Hồi Tuyết. Sư Hồi Tuyết nhận lấy rồi ngước mắt lên nói: “Hạ Hoàn Nguyệt nói ba ngày sau…Quyết một trận thắng thua tại khách điếm Lâm Nhân.”
“Khách điếm Lâm Nhân?” Người kinh ngạc mở miệng là Đới Linh Sương.
Sắc mặt Sư Hồi Tuyết khẽ biến thành tránh xanh gật đầu, lập tức nhìn về phía Lãnh Cầm.
Lãnh Cầm nghe thấy cũng hơi ngẩn người sau đó bật cười, nàng nhếch khóe môi nói: “Xem ra, tên ma đầu Hạ Hoàn Nguyệt lại giúp ta sao?”
“Đừng nói bậy.” Sư Hồi Tuyết nhíu mày nói.
Lãnh Cầm không quan tâm, nhún vai nói: “Ta nói bậy cũng không sao cả, quan trọng là…huynh sẽ ở lại phải không? Ở lại khách điếm Lâm Nhân, chờ Hạ Hoàn Nguyệt tới tử chiến một trận?”
Sư Hồi Tuyết nhìn mọi người, thấy vẻ mặt mọi người đều đều tỏ vẻ bắt buộc, nói: “Lãnh cô nương, chúng ta không mong Đinh huynh đệ và cô bị cuốn vào cuộc chiến này, hy vọng các ngươi hãy rời khỏi khách điếm trước, đợi khi chuyện của Hạ Hoàn Nguyệt qua đi rồi hãy trở về, được không?”
“Một điểm cũng không được.” Lãnh Cầm kiên trì nói.
Sau đó Đinh Việt cũng xuất hiện cắn răng nói: “Lão đại nói không sai, chúng ta không đi!”
Sau đó Hạ lão bản cũng thản nhiên nói: “Ta cũng sẽ không đi, còn Lãnh Cầm…”
Hạ lão bản nói tới đây lại im lặng, hắn nhìn sang Lãnh Cầm, nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Lãnh Cầm, hắn không khỏi thở dài một hơi, nói tiếp: “Sư thiếu hiệp, nghĩa nữ của ta không hề muốn rời đi, nếu các ngươi thật sự muốn đuổi nàng đi thì ta chỉ có thể nói…Khách điếm Lâm Nhân không chào đón các ngươi. Nếu các ngươi muốn ở lại trong khách điếm chờ tên Hạ Hoàn Nguyệt kia tới thì chỉ sợ phải nghĩ cách khác rồi.”
“Ngươi…” Đới Linh Sương có chút bất mãn với lời này của Hạ lão bản, hơi nhíu mày lại.
Hạ lão bản nghe thấy tiếng Đới Linh Sương, lập tức quay đầu có chút khiêu khích nhìn hắn. Hai người, một người vì Lãnh Cầm suy nghi, một người che chờ Sư Hồi Tuyết, đều không chịu lui nhường một bước. Còn Sư Hồi Tuyết im lặng nhìn hai người, lại nhìn Lãnh Cầm và Đinh Việt, cuối cùng thở dài nói: “Đới thúc thúc, một khi đã như vậy, chúng ta ở lại khách điếm này đi. Bọn họ không chịu rời đi, nếu tới lúc đó có xảy ra chuyện gì thì có chúng ta bảo vệ cũng tốt hơn.”
“…Được.” Đới Linh Sương thu hồi ánh mắt, lên tiếng.
Mọi người đều đồng ý với ý kiến của Sư Hồi Tuyết, nhao nhao bày tỏ ý nếu như Hạ Hoàn Nguyệt muốn đả thương người của khách điếm thì bọn họ sẽ ra sức bảo hộ. Nhưng những lời này Lãnh Cầm đều không nghe vào tai, nàng chỉ nhanh chóng đi tới trước mặt Sư Hồi Tuyết, nhíu mày nói: “Một khi đã như vậy, Tiểu An, huynh hãy ở lại gian phòng trước kia huynh ở đi, gian phòng đó ta đã giữ lại cho huynh, không có bất kì kẻ nào ở qua.”
Sư Hồi Tuyết im lặng không nói gì, nhìn Lãnh Cầm, không biết rốt buộc đang suy nghĩ điều gì.