“Ta đoán…Sau khi huynh rời khỏi khách điếm Lâm Nhân là nghĩ tới tự sát, đúng không?” Lãnh Cầm đột nhiên cong khóe môi, nói một câu như vậy.
Lúc này Phương Tiểu An vừa rút tay ra khỏi tay Lãnh Cầm, còn chưa kịp hành động gì đã bị Lãnh Cầm bắt được. Không chỉ có như vậy, bàn tay ấm áp của Lãnh Cầm còn chạm tới cổ tay của Phương Tiểu An, hơn nữa rất nhanh nhẹn vén ống tay áo của Phương Tiểu An lên.
“An mập mạp.” Sắc mặt của Lãnh Cầm khi nhìn thấy cánh tay của Phương Tiểu An đột nhiên thay đổi.
Phương Tiểu An không nói gì, đột nhiên dùng lực đẩy người một cái, khi Lãnh Cầm chưa kịp phản ứng lại thì đã rút tay mình về, hơn nữa còn giũ ống tay áo của mình xuống, tiếp tục tỏ vẻ không có chuyện gì dọn dẹp bát đũa.
Lãnh Cầm làm sao có thể để hắn làm như vậy, nhanh chóng nói: “Huynh rốt cuộc đã tự sát bao nhiêu lần? Trên cổ tay lại có nhiều miệng vết thương như vậy?” Mà còn là miệng vết thương có mới có cũ, mới nhất là miệng vết thương vừa mới khép miệng.
Đó tất nhiên là trong khoảng thời gian rời khỏi khách điếm Lâm Nhân.
Phương Tiểu An không mở miệng, Lãnh Cầm vẻ mặt không tốt ngăn trước mặt hắn, khoanh hai tay không cho Phương Tiểu An bưng bát về phía phòng bếp, nói: “Huynh hãy trả lời ta trước, đừng tỏ vẻ câm điếc, hiện tại huynh làm việc tại khách điếm Lâm Nhân, chính là người của ta!”
Một câu “Người của ta”, dù cho Phương Tiểu An muốn tiếp tục bình tĩnh cũng phải ngước mắt nhìn Lãnh Cầm.
Lãnh Cầm cũng cảm thấy nàng nói như vậy có chỗ không ổn, nhưng vừa rồi quá kích động nói ra, bây giờ hối hận cũng đã muộn, nàng đành đâm lao phải theo lao, nhíu mày nói: “Huynh đã muốn chết, còn quay lại làm gì?”
Động tác của Phương Tiểu An ngừng lại, không biết vì sao Lãnh Cầm lại nói những lời này, lại tự hỏi gì đó.
Sau một khắc, Phương Tiểu An mới nói: “Nếu ta nói…Ta đã không muốn chết nữa thì sao?”
“Huynh nói cái gì?” Lãnh Cầm không ngờ Phương Tiểu An lại đột nhiên nói như vậy.
Vẻ mặt của Phương Tiểu An cực kỳ nghiêm túc, hắn lặp lại một lần nữa: “Ta nói, có lẽ ta thật sự không muốn chết nữa.”
“Vì cái gì?” Tuy đây là chuyện tốt, nhưng chuyện này giống như việc Hạ lão bản luôn yêu tiền lại có một ngày đột nhiên nói muốn đốt ngân phiếu của hắn đi, đều không thể tưởng tượng nổi. Lãnh Cầm trước nay đều chưa từng nghĩ rằng Phương Tiểu An cuồng tự sát lại có một ngày có thể nói mình không muốn chết nữa.
Nghe thấy Lãnh Cầm hỏi, Phương Tiểu An mấp máy môi, đỏ mặt thấp giọng nói: “Ta cũng không biết, chỉ là khi ta muốn tự sát ở con suối bên ngoài trấn Lâm Nhân, đột nhiên thấy hối hận.”
Hắn chỉ nói mình đột nhiên hối hận, lại không nói ra nguyên nhân hối hận.
Lãnh Cầm muốn mở miệng hỏi, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Phương Tiểu An, lại cảm thấy mình không nên hỏi ngay có vẻ ổn hơn. Nhưng nếu không hỏi thì mình lại tò mò muốn chết. Xoắn xuýt trong lòng một lát, Lãnh Cầm cuối cùng vẫn hỏi: “Vì sao lại hối hận?”
“Bởi vì…” Bởi vì tại giây phút muốn tự sát kia, hắn nghĩ tới khách điếm Lâm Nhân, không biết vì sao đột nhiên lại nghĩ tới. Nghĩ tới Đinh Việt vui vẻ giúp đỡ mọi người, nghĩ tới Lãnh Cầm tuy mạnh miệng nhưng tâm địa rất mềm yếu.
Những lời này, Phương Tiểu An da mặt mỏng như giấy tất nhiên sẽ không nói nên lời.
Cho nên Lãnh Cầm đợi một lúc lâu cũng chỉ đợi được hai từ, vế sau…Không còn gì nữa.
Lãnh Cầm thở hắt ra, rõ là không nên trông cậy Phương Tiểu An nói ra.
.
.
Lâm Sinh được Đinh Việt dạo một vòng quanh khách điếm rồi vào trong phòng. Khách điếm vốn không lớn nên hai người cũng không mất nhiều thời gian, đợi khi Đinh Việt đưa Lâm Sinh vào phòng của hắn, hai người mới phát hiện ra Phương Tiểu An đã chờ ở trong phòng.
Nhìn thấy hai người đi đến, Phương Tiểu An đặt thứ gì đó trong tay xuống, nói với hai người: “Các ngươi đến đây.”
“A, Phương huynh đệ, ngươi chờ chúng ta ở đây?” Đinh Việt phản ứng trước.
Phương Tiểu An gật đầu, lại quay sang nói với Lâm Sinh: “Ta tên là Phương Tiểu An, đầu bếp của khách điếm.”
“Phương…Phương huynh đệ.” Lâm Sinh có vẻ từ bỏ cách gọi công tử gì đó, đổi thành Phương huynh đệ.
Phương Tiểu An gật đầu với hắn, lập tức chỉ vào mấy thứ ở trên bàn: “Đây là Lãnh cô nương muốn ta đưa cho ngươi, người vừa tới khách điếm nên có rất nhiều đồ chưa kịp mua phải không? Những thứ này đều là đồ dùng thường ngày, ngươi giữ lấy sẽ có ích.”
“Đây…” Lâm Sinh nhìn nhìn đồ trên bàn, do dự một chút mới nói: “Nhiều như vậy thật cảm tạ.”
“Khách khí rồi.” Phương Tiểu An không nói thêm gì, nhanh chóng thu dọn rồi ra khỏi phòng.
Lâm Sinh đi tới cạnh bàn, mở bọc đồ ra, nhìn rõ ràng những thứ bên trong. Kia quả nhiên là đồ thường dùng hàng ngày, y phục, giầy, lại có một chút đồ lót lẫn lộn trong bao đồ.
Lâm Sinh nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười.
“Đây…Đây không phải là đồ của ta sao?” Nếu không có một tiếng kêu lên như vậy, Lâm Sinh thật sự không biết Đinh Việt vẫn đứng bên cạnh chưa đi.
Lâm Sinh đưa mắt nhìn sang, khó hiểu dò hỏi: “Mấy thứ này là…Của Đinh huynh đệ?”
“Đây không phải là của ta thì là của ai? Ta đã nghi ngờ sao lão đại lại đưa nhiều đồ cho ngươi như vậy, hóa ra đều là trộm từ trong phòng ta!” Đinh Việt căm giận hét lên.
Ánh mắt của Lâm Sinh khẽ biến đổi, dừng một chút nói: “Nếu thế thì tại hạ trả lại mấy thứ này cho huynh, được chứ?”
Đinh Việt vốn còn đang quở trách lão đại nhà mình, lúc này nghe thấy Lâm Sinh nói những lời này, một miệng đầy oán hận nháy mắt nuốt vào. Hắn nhìn nhìn Lâm Sinh, lại liếc nhìn y phục trong túi đồ, khoát tay nói: “Coi như quên đi, lão đại đã lấy cho ngươi, kỳ thật những thứ này cũng là từ râu rồi, hiện tại ta cũng không dùng được nữa.”
“Đinh huynh đệ, tại hạ nhận ra huynh không muốn, nếu đã như vậy không bằng để tại hạ trả lại cho huynh.” Lâm Sinh kiên trì nói.
“Cái gì không muốn! Đinh Việt ta không có gì là không nỡ, không phải là mấy bộ y phục sao? Lâm huynh đệ ngươi lấy đi, đã lấy rồi đừng nói muốn trả lại cho ta nữa! Nếu không ta nhất định sẽ tức giận.” Đinh Việt tỏ bộ dáng đại nghĩa, vỗ vỗ ngực.
Lâm Sinh mỉm cười, cuối cùng gật đầu nhận lời.
Đến lúc này, Lâm Sinh thật sự ở lại khách điếm Lâm Nhân. Nguyên bản bởi vì Hạ lão bản rời đi mà khách điếm có vẻ lạnh lẽo, hiện giờ lại một lần nữa trở nên náo nhiệt. Mỗi một ngày, Lãnh Cầm lại dậy sớm gõ cửa phòng ba người Phương Tiểu An, chờ đến khi mọi người rửa mặt chải đầu tốt rồi chờ ở dưới nhà ăn bữa sáng. Bữa sáng xong là bắt đầu một ngày bận rộn.
Đinh Việt ở khách điếm Lâm Nhân nhiều năm như vậy nên làm chân chạy không có vấn đề gì, còn Phương Tiểu An chỉ phụ trách nấu ăn, tất nhiên không có vấn đề. Duy chỉ có người khiến Lãnh Cầm lo lắng chính là Lâm Sinh vừa mới tới khách điếm Lâm Nhân không lâu.
Cái người tên gọi Lâm Sinh này có vẻ giống công tử phú gia, miệng đầy những từ tại hạ, các hạ, công tử cô nương gì gì đó, khiến Lãnh Cầm cực kì không tin tưởng năng lực của hắn. Nhưng mà khiến mọi người thật sự không ngờ tới là Lâm Sinh này ngoại trừ ngày đầu làm việc làm vỡ một cái khay thì thời gian còn lại không gây ra sai lầm lớn nào.
Lâm Sinh không sơ sót, tâm trạng thấp thỏm của Lãnh Cầm cũng hạ xuống, từng ngày từng ngày cuối cùng cũng trôi qua như nhau.
Mà mỗi lúc trời tối, Lãnh Cầm vẫn làm một việc- - nửa đêm tiến vào phòng bếp kiếm đồ ăn.
Không biết là bởi vì do khoảng thời gian trước khi Phương Tiểu An thi trù nghệ đã thành thói quen, hay bởi vì mình quả nhiên dễ cảm thấy đói, mỗi ngày tới lúc nửa đêm, Lãnh Cầm không tự giác tỉnh lại, sau đó cảm thấy dạ dày đói khát. Mỗi lần tới thời điểm này, nàng lại khoác y phục lên, một người lén lút rời khỏi phòng, đi xuống lầu vào trong phòng bếp.
Mà không biết rốt cuộc là trùng hợp hay là Phương Tiểu An hữu ý, mỗi lúc trời tối, Lãnh Cầm đều dễ dàng nhìn thấy bát cháo trong đêm tối, mà bát cháo kia còn thường xuyên thay đổi cách làm. Mỗi đêm Lãnh Cầm ăn cháo cũng không biết ngấy.
Đối với điểm này, Lãnh Cầm đương nhiên chú ý tới rồi.
Cho nên buổi tối ngày hôm đó, đợi đến khi mọi người ăn xong cơm tối đi lên lầu, Lãnh Cầm lặng yên không tiếng động đi xuống lầu, đi tới cửa phòng bếp.
Nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng bếp, Lãnh Cầm không có đi vào, cũng không rời đi, chỉ yên lặng đứng chờ ở cửa.
Qua lúc lâu sau, tiếng động truyền ra ngày càng nhỏ, chốc lát sau là một tràng tiếng bước chân từ từ đến gần Lãnh Cầm. Lãnh Cầm khoanh tay dựa bên cạnh cửa, yên lặng nhìn người đang đi ra khỏi cửa.
Không ngoài dự đoán của Lãnh Cầm, người đi ra từ phòng bếp quả nhiên là Phương Tiểu An, mà khi Phương Tiểu An nhìn thấy Lãnh Cầm đứng ngoài cửa, nhanh chóng đỏ mặt.
“Qủa nhiên là huynh.” Trên mặt Lãnh Cầm mang theo cảm giác thỏa mãn.
Ánh mắt Phương Tiểu An nhanh chóng dời xuống đất, khuôn mặt ngày càng có xu hướng đỏ bừng. Hắn im lặng một lúc rồi nói: “Lãnh cô nương, cô nói những lời này là có ý gì?”
“Giả ngu?” Lãnh Cầm không ngờ Phương Tiểu An lại vẫn giả ngu như vậy, mà còn giả dạng không giống chút nào.
Vĩnh viễn không được trông cậy một cái hũ nút giải thích sự việc, đây là kinh nghiệm Lãnh Cầm học trên người Phương Tiểu An. Cho nên sau khi nhún vai cười xong, Lãnh Cầm đi vài bước tới gần Phương Tiểu An, khoác một tay lên vai Phương Tiểu An, miệng phun ra một câu: “Cháo ta ăn mỗi đêm đều là huynh làm, phải không?”
“Ta…” Phương Tiểu An muốn nói lại thôi.
Không cần nghe câu trả lời của Phương Tiểu An, Lãnh Cầm cũng chắc chắn mình không lầm. Cho nên Lãnh Cầm nhanh chóng tiếp tục hỏi: “Vì sao mỗi ngày đều giúp ta chuẩn bị cháo? Vì sao huynh lại biết mỗi tối ta lại đi tìm đồ ăn?”
Loại thói quen này vốn là không có ai biết mới đúng.
Phương Tiểu An lùi lại một bước, để cánh tay của Lãnh Cầm đang khoác lên vai hắn rơi xuống, sau đó hắn khẽ nói: “Bình thường buổi tối ta đều ngủ nông giấc, cho nên thường xuyên nghe thấy tiếng cô thức dậy.”
“Hả…” Lúc này xem như Lãnh Cầm sửng sốt một chút.
Nếu không phải Phương Tiểu An nói, Lãnh Cầm cũng không biết mỗi đêm nàng đều đánh thức Phương Tiểu An. Nàng vốn tưởng rằng động tác của mình đã rất nhẹ nhàng, cũng không gây ra tiếng động lớn, lại không ngờ vẫn đánh thức người khác.
Chần chờ khoảng khắc, Lãnh Cầm thăm dò hỏi: “Cho nên huynh giúp ta chuẩn bị cháo, sau đó đặt ở nơi dễ trông thấy, đỡ để ta phải lục lọi ầm ĩ khiến huynh mất ngủ?”
Phương Tiểu An không nói lời nào, Lãnh Cầm muốn nghĩ như vậy thì cứ nghĩ, hắn không cần thiết phải mở miệng phủ nhận.
Chỉ là…
Không chỉ mặt của Phương Tiểu An đỏ, mà ngay cả mang tai cũng đỏ bừng rồi.