Tráng Sĩ Nóc Nhà Ngươi Có Lưu Manh

Chương 29: Chương 29: Chiên (hai)




Phương Tiểu An và Đinh Việt nghe được tin này đã thật sự kinh ngạc, có điều Phương Tiểu An nhanh chóng kéo Đinh Việt đang chuẩn bị đi ra ngoài xem, khẽ nói với hắn: “Đừng ra đó.”

“Ngươi nói cái gì?” Đinh Việt quả thật không thể tin được vào tai của mình, hắn thật sự không ngờ Phương Tiểu An lại nói mình không cần ra ngoài, khi mà Lãnh Cầm đang nói chuyện với Huyện lão gia.

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Đinh Việt, Phương Tiểu An im lặng một lát rồi nói: “Chiêu này là ta dạy cô ấy.”

“Cái gì?” Đinh Việt phát hiện ra mình chỉ có thể nói hai chữ này, hắn thật sự không thể lý giải cách nghĩ của cọc gỗ Phương Tiểu An.

Phương Tiểu An thấy Đinh Việt tạm thời không muốn lao ra ngoài nên không kéo y phục của Đinh Việt nữa, ngước mắt nhìn hai người Đinh Việt và Nhậm Lăng, giải thích: “Lãnh cô nương thích Huyện lão gia, cái này ai cũng có thể thấy. Để cô ấy mỗi ngày đều vật lộn với tấm lòng của mình, không bằng để cô ấy làm rõ ràng rốt cuộc vị Huyện lão gia kia nghĩ thế nào về mình.”

“Cho nên ngươi đã nói ra chủ ý này?” Đinh Việt trừng to mắt, đối với quyết định này của hai người bọn họ, hắn đúng là không biết chút nào.

Phương Tiểu An nhanh chóng gật đầu.

Đinh Việt mấp máy môi, vẻ mặt có vẻ không hề tình nguyện, có điều sau cùng hắn vẫn nhìn khuôn mặt phúng phính của Phương Tiểu An, lẩm bẩm: “Thôi, dù sao nếu lão đại và Huyện lão gia kia ở cùng một chỗ thì người hối hận cũng không phải là ta.”

Mà người hối hận là ai, trong lòng bọn họ đều biết rõ.

Phương Tiểu An giả vờ như không hiểu lời Đinh Việt nói, cúi đầu nấu đồ ăn. Trong khoảng thời gian ngắn, phòng bếp trở nên im ắng.

Vào lúc này, bên trong đại sảnh của khách điếm, Lãnh Cầm vẫn đang tiếp tục uống rượu.

Du Tú nhìn Lãnh Cầm đang lôi kéo y phục của mình, đôi mắt đen dừng ở ánh mắt trong veo của Lãnh Cầm, hắn dịu dàng nói: “Lãnh Cầm, buông tay được không?”

“Không buông.” Lãnh Cầm không chỉ không buông ra mà còn nắm chặt hơn, thậm chí nàng còn dùng lực, dường như chuẩn bị xẻ Du Tú ra, để hắn lại gần mình hơn một chút. Nhưng mà tuy sức lực của Lãnh Cầm không nhỏ, nhưng không nhờ mình kéo Du Tú mà Du Tú lại không nhúc nhích chút nào. Nàng vừa kéo một cái đã kéo mình tới trước mặt Du Tú, đứng không vững nên đã bổ nhào vào lòng Du Tú.

Cú ngã này khiến Du Tú và Lãnh Cầm đều ngây ngẩn cả người.

Nhưng may mắn Lãnh Cầm chỉ sửng sốt một chút, bởi vì nàng ý thức được, mình còn đang giả say.

Được người mình yêu thương ôm trong lòng, mặc kệ đang nghĩ cách gì, Lãnh Cầm rõ ràng đang nằm úp sấp trên người Du Tú, thừa cơ hội ăn đậu hũ Du Tú một chút, vừa sỗ sàng nói: “Huynh muốn ta buông tay, vì sao?”

“Hử?” Du Tú nhìn Lãnh Cầm, có chút khó hiểu chớp mắt.

Lãnh Cầm cảm thấy mình không ám chỉ đủ với người này, lại tiếp tục nói: “Ta không có say.”

Trước đây gặp qua nhiều người say, Lãnh Cầm cũng biết người nào say cũng nói một câu như vậy “Ta không có say”, cho nên Lãnh Cầm quyết định khiến Du Tú nghĩ mình thật sự say, nàng mới mở miệng thăm dò.

Nhưng mà, để cho Lãnh Cầm thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, Du Tú lại khẽ thở phào, bất đắc dĩ cười cười: “Tốt, ta còn tưởng muội say.”

Lãnh Cầm nghe hắn nói vậy, giống như bị sét đánh.

Du Tú hẳn không biết người nói mình không say thì lại càng say sao?

Cũng không quan tâm Du Tú có biết đạo lý này hay không, dưới tình thế cấp bách, Lãnh Cầm đột nhiên giơ tay xoa đầu Du Tú, vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn: “Không sai, ta uống say rồi!”

Du Tú cứng người lại, giống như muốn cười nhưng lại cố nhịn.

Lãnh Cầm cảm thấy như vậy sẽ bị lộ, lại giả bộ vô lực ngã vào lòng Du Tú, khẽ nói: “A Tú, đầu ta choáng váng…” Ở trong đại sảnh muốn hỏi gì cũng không tiện, Lãnh Cầm quyết ý lừa gạt Du Tú lên trên lầu rồi mới thăm dò.

Ai ngờ Du Tú nghe thấy Lãnh Cầm nói, lại nói: “Như vậy để ta gọi Phương huynh đệ và Đinh huynh đệ đến đưa muội lầu?”

“Không cần!” Lãnh Cầm mở mắt to, nắm chặt lấy áo ngoài của Du Tú.

Du Tú hơi buồn cười nhìn Lãnh Cầm trước mặt, rốt cuộc nói: “Như vậy để ta đưa muội lên lầu nghỉ ngơi, được không?”

“Ừm.” Lãnh Cầm chờ đợi chính là những lời này của Du Tú.

Du Tú thật sự đưa Lãnh Cầm lên lầu, nhưng Du Tú lại tới nhầm phòng, nếu không phải Lãnh Cầm gắt gao víu cửa phòng mình không cho Du Tú tiếp tục đi thì chỉ sợ là hắn sẽ đưa Lãnh Cầm tới phòng của Đinh Việt.

Hai người vào phòng. Du Tú đã đặt Lãnh Cầm đang cố ý mệt mỏi trên giường, thuận tay lấy chăn đắp cho Lãnh Cầm. Lúc này hắn mới xoay người xuống lầu. Nhưng Lãnh Cầm rất khó khăn mới lừa hắn lên lầu, làm sao có thể dễ dàng để hắn xuống lầu?

Nàng khẽ gọi một tiếng “A Tú”, nắm chặt lấy áo của Du Tú, hai mắt khép hờ, đôi má lúm đồng tiền, nói: “A Tú, vì sao huynh không để ý tới ta?”

Cả người Du Tú hơi cứng lại, hắn lập tức dừng bước, nhưng không quay đầu lại nhìn Lãnh Cầm.

Lãnh Cầm nhắm mắt lại, không nhìn thấy vẻ mặt của Du Tú, nhưng rõ ràng cảm giác được Du Tú dừng bước, trong lòng nàng dâng lên một loại cảm giác khác thường, không nói nên lời là vì sao. Có lẽ là do sắp biết được tâm ý của Du Tú, có lẽ…

Trong lúc còn đang môn lung, trong lòng lại có cảm giác mất mát, mà nguyên nhân tại sao lại có cảm giác đó, nàng cũng không biết được.

Lãnh Cầm bỏ lại phía sau những ý nghĩ mơ hồ trong lòng, không ngừng cố gắng nói: “Vì sao sau khi gặp nhau, huynh không nói với ta những chuyện ngày trước?”

“Lãnh Cầm…” Du Tú đứng bên cạnh đột nhiên khẽ than một tiếng, không biết rốt cuộc vì nghĩ tới chuyện gì, lại vẫn cảm thấy không cách nào đối phó nổi với hành động này của Lãnh Cầm.

Lãnh Cầm trong lòng cuồng loạn nhảy dựng lên, thấm chí bàn tay nắm áo của Du Tú cũng run lên. Thật lâu sau, Lãnh Cầm nói tiếp: “A Tú, huynh có thể…”

Lãnh Cầm nói xong lời này cũng không nói tiếp, không biết sẽ như thế nào.

Mà lúc này, Du Tú rốt cuộc ngồi xuống trước giường Lãnh Cầm, trên khuôn mặt tuyệt đẹp có chút sủng nịnh, hắn nói: “Lãnh Cầm, đừng giả say nữa.”



Một câu này của Du Tú khiến Lãnh Cầm mặt đỏ tai hồng.

Lãnh Cầm rốt cuộc đỏ mặt mở mắt ra, lại xấu hổ không muốn ngồi dậy. Nàng mím mím môi, nhìn vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của Du Tú, không thể nào mở miệng được.

“Lãnh Cầm?” Du Tú lại gọi một tiếng.

Lãnh Cầm rốt cuộc mệt mỏi ngồi dậy, trên mặt tràn đây vẻ không cam lòng, nói: “Làm sao huynh biết…Ta đang giả say?”

Bởi vì quá rõ ràng rồi.

Du Tú nhớ lại, nhưng thật sự không muốn đả kích Lãnh Cầm, chỉ có thể tùy tiện lấy cớ: “Bởi vì ta hiểu rõ muội, lúc muội say càng lúc càng mạnh, nói càng nhiều, sẽ không vô lực dựa vào người khác như vậy.”

“Ta…” Lãnh Cầm không thể phủ nhận, trước đây khi nàng say trước mặt Phương Tiểu An đã nói ra rất nhiều chuyện của mình và Du Tú.

Du Tú có hơi bất đắc dĩ an ủi, khẽ nói: “Vì sao muội giả say?”

“Ta…” Lãnh Cầm nóng mặt, nhưng không thể nói nên lời.

Du Tú thấy vẻ mặt của nàng kỳ quái, đoán rằng nàng không muốn nói ra, vì thế khẽ gật đầu nói: “Được, ta không ép muội nói, ta xuống lầu trước, muội uống nhiều rượu như vậy, dù không say cũng sẽ không dễ chịu lắm?”

Lãnh Cầm sửng sốt, lập tức đã nhìn thấy Du Tú đi khỏi, Lãnh Cầm có hơi kích động khẩn trương nắm chặt tay.

Hai người, một người định đi, một người thất thần, nhưng mà…Thật lâu vẫn không có động tác nào.

Lãnh Cầm đợi một lúc, rốt cuộc mở miệng: “Sao huynh còn chưa đi?”

Du Tú hơi ngẩn người, cúi đầu, Lãnh Cầm nhìn theo tầm mắt của hắn thì thấy tay mình vẫn còn đang nắm lấy áo ngoài của hắn, mà áo ngoài bị nàng nắm lâu như vậy đã hơi nhàu nhĩ.

Lãnh Cầm hơi xấu hổ buông tay, cười khan một tiếng, kỳ thật trong lòng nàng cảm nhận được cái tên gia hỏa Du Tú này đã quên bị nàng túm áo ngoài cho nên đi lâu như vậy vẫn không được.

Áo ngoài rốt cuộc được buông ra, nhưng Du Tú không vội đi, hắn đứng tại chỗ, đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của Du Tú.

Khuôn mặt Lãnh Cầm cực kỳ đỏ, khiến cho nàng giờ phút này có vẻ vô cùng kiều mỵ.

Du Tú nhìn chăm chú. Lúc Lãnh Cầm cho rằng hắn sẽ tiếp tục nhìn, hắn lại đột nhiên mở miệng: “Lãnh Cầm, hôm nay ta tới khách điếm, thật sự là có chuyện muốn hỏi muội.”

“…” Lãnh Cầm đã coi như không thấy gì, Du Tú ngày nào cũng nói những lời này, mỗi ngày lại hỏi ra vấn đề càng ngày càng tối nghĩa khó hiểu.

Nhưng hôm nay, Du Tú đột nhiên nói: “Hôm nay chuyện mà ta muốn hỏi muội là…”

“Lãnh Cầm, muội có đồng ý ở cùng ta như trước không?”

Vấn đề của Du Tú trước giờ đều không cần nghĩ cũng có thể trả lời, nhưng vấn đề này, Lãnh Cầm lại ngẩn người, thật sự không trả lời được.

Ở cùng như trước, như trước kia là như trước nào?

“A Tú?” Lãnh Cầm không khỏi khẽ gọi một tiếng.

Du Tú đột nhiên bật cười, sau đó cúi người vén tóc cho Lãnh Cầm, dịu dàng nói: “Như trước, là lúc chúng ta chưa tách ra, muội còn nhớ những lời đã nói trong rừng đào không?”

Rừng đào.

Lãnh Cầm hơi híp mắt lại, đột nhiên nhớ lại chuyện đã xảy ra rất lâu trước kia.

Lúc đó nàng chỉ mới mười mấy tuổi, mỗi ngày đều tới rừng đào tìm Du Tú. Rừng đào kia rất lớn, Du Tú mỗi lần đều tùy ý chọn một gốc cây nào đỏ để ngồi, mỗi lần nàng đều mất rất nhiều thời gian để tìm hắn. Tuy thế nhưng nàng rất thích đi tìm hắn, bất luận có tốn bao nhiêu công sức. Khi đó nàng đã nói, bất luận tới nơi nào thì nàng cũng nhanh chóng tìm tới Du Tú.

Du Tú có lúc để nàng tìm rất lâu, một người trốn sau gốc đào nhìn bộ dáng Lãnh Cầm đi tìm hắn.

Sau khi Lãnh Cầm biết Du Tú khiến mình tìm lâu lắc, nàng giận dỗi nói về sau nếu huynh trốn tránh ta mà ta tìm được huynh thì sẽ trực tiếp cưới huynh về nhà.

Th ời điểm đó nàng vẫn còn rất nhỏ, không hiểu được cưới và gả có gì khác nhau, cũng không hiểu được hàm nghĩa của từ cưới này, cũng có lúc không hiểu gì mới có thể nói ra những lời khờ dại như vậy.

Lúc này nhớ lại, Lãnh Cầm mới phát hiện ra mình đã nói những lời đó, đúng là mất hết cả mặt mũi rồi.

Chỉ là…

“Ta chỉ muốn hỏi…Lãnh Cầm muội đã tới trấn Lâm Nhân bao lâu?”

“Muội đã biết ta ở trấn Lâm Nhân từ lúc nào?”

Lần đầu tiên Du Tú tới khách điếm tìm nàng đã hỏi hai vấn đề đó, Lãnh Cầm khẽ xúc động, vẫn cảm thấy những nghi hoặc được miêu tả sinh động trong đầu.

Có lẽ, chỉ là có lẽ, Du Tú hỏi nàng như vậy, kỳ thật là muốn nàng nhớ lại lời hứa năm nào?

“Lần sau nếu huynh còn trốn ta nữa, nếu ta tìm được huynh sẽ trực tiếp cưới huynh về nhà.”

Cưới...Về nhà…

Lãnh Cầm suýt nữa trở thành người đầu tiên bị ký ức của mình làm nghẹn chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.