Phương Tiểu An không đoán sai, Lãnh Cầm thật sự là trốn vào phòng bếp.
Đi vào phòng bếp, Phương Tiểu An nhìn một đống vò rượu không trước mặt Lãnh Cầm, lại nhìn vò rượu trên tay Lãnh Cầm, khẽ nhíu mày. Có vẻ do dự khoảng khắc, mãi tới khi Lãnh Cầm muốn cầm vò rượu rót tiếp, Phương Tiểu An giơ tay đè vò rượu lại.
Lãnh Cầm hơi dùng lực, nhưng không thể đoạt lấy vò rượu trong tay Phương Tiểu An. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Phương Tiểu An đứng trước mắt, giọng nói có chút nặng nề: “Huynh không ở trên đó trông nom Nhậm Lăng sao? Bây giờ hắn…”
“Hắn hôn mê rồi.” Phương Tiểu An khẽ nói.
Lãnh Cầm không nói lời nào, nhìn ánh mắt Phương Tiểu An, lúc này nó vẫn trong veo. Bọn họ vì chuyện của Nhậm Lăng mà vất vả cả ngày, bây giờ đã là buổi tối. Lãnh Cầm không có tâm tình ăn cơm, chỉ ngồi trong phòng bếp uống rượu một mình. Lúc này, nàng nhìn Phương Tiểu An dưới ánh đèn, lần đầu tiên Lãnh Cầm cảm thấy ánh mắt hắn coi như có khả năng để người khác vào trong lòng.
Cho nên lúc này, Lãnh Cầm nói lời vẫn giấu trong lòng ra: “Nhậm Lăng thật sự là tên gia hỏa ngu xuẩn.”
“Ừm.” Phương Tiểu An không phản đối chỉ lên tiếng trả lời, sau đó ngồi xuống trước mặt Lãnh Cầm.
Lãnh Cầm lại có ý muốn cầm lấy vò rượu, nhưng tay của Phương Tiểu An vẫn đặt trên vò rượu như cũ. Lãnh Cầm cố gắng một lúc rồi buông tha. Nàng khẽ cười một tiếng, trong mắt dường như nhìn thấy ý cười, nàng nói: “Nhậm Lăng chết tiệt, cái gì mà giang hồ, cái gì mà đại hiệp ta đều không hiểu. Nhưng mà Nhậm Lăng hắn không nên chết.”
Phương Tiểu An gật đầu, lẳng lặng nghe Lãnh Cầm nói chuyện.
Không biết vì cái gì, Lãnh Cầm cảm thấy bản thân mình đối diện với Phương Tiểu An đều không giữ được bí mật, đối mặt với đôi mắt kia của Phương Tiểu An thì toàn bộ bí mật đều kêu gào nói hết. Nàng không hề uống rượu, rõ ràng là thanh tỉnh, nhưng nàng muốn mượn những thứ rượu này để nói ra một chút.
Có lẽ Phương Tiểu An chỉ coi như nàng say.
Cho nên đêm nay, Lãnh Cầm còn nói rất nhiều, nói Nhậm Lăng không nên chết, nếu thật sự có thần y có thể cứu được Nhậm Lăng thì tốt biết bao. Nàng còn nói mình chán ghét những thứ giang hồ ngụy biện, cùng nói về…Du Tú.
Mãi đến khi Lãnh Cầm nói tới mệt lả, cuối cùng mới nằm úp sấp trên mặt bàn nghỉ ngơi. Chỉ là nàng nghỉ ngơi không bao lâu thì đã ngủ thiếp đi. Phương Tiểu An nhìn bộ dáng ngủ say của Lãnh Cầm, có chút cảm xúc phức tạp lóe trong mắt. Hắn đứng lên, rời khỏi phòng bếp. Không bao lâu sau, hắn lại trở về phòng bếp, cầm áo ngoài màu xám của mình trên tay, sau đó nhẹ nhàng đắp lên người Lãnh Cầm.
Làm xong những việc này, Phương Tiểu An mới thở dài một tiếng, từ từ đi lên lầu đến ngoài cửa phòng Nhậm Lăng. Thực ra khi Lãnh Cầm bắt đầu nói chuyện thì trời đã tối rồi. Hiện tại hai người hàn huyên lâu như vậy, đã sớm là đêm khuya yên tĩnh. Đinh Việt bởi vì buổi sáng bị cảnh tượng Nhậm Lăng thổ huyết dọa sợ nên đã trở về phòng ngủ từ sớm, cho nên không ai biết Phương Tiểu An đi vào phòng của Nhậm Lăng.
Bước vào phòng, Phương Tiểu An khép cửa phòng lại, châm đèn lên, từ từ đi tới trước giường Nhậm Lăng.
Sắc mặt lúc này của Nhậm Lăng đã lộ ra vẻ xanh tái, không còn sinh khí, hơi thở yếu tới mức tựa hồ không có. Với tình trạng này, Lãnh Cầm và Đinh Việt vốn nên ngồi canh trước giường Nhậm Lăng. Nhưng Đinh Việt nhát gan không dám tiến vào, còn lúc này Lãnh Cầm bị Nhậm Lăng làm kinh động nên dường như đã quên việc này. Cho nên lúc này ở trong phòng Nhậm Lăng, chỉ còn lại một mình Phương Tiểu An.
Phương Tiểu An ngồi xuống trước giường Nhậm Lăng, khẽ nói: “Nhậm Lăng.”
Không biết là do Nhậm Lăng không hôn mê quá sâu, hay là trùng hợp mà Phương Tiểu An vừa nói ra lời này, một lát sau Nhậm Lăng thật sự tỉnh lại, chớp hai mắt nhìn Phương Tiểu An trước mặt. Trên mặt Phương Tiểu An không nhìn ra cảm xúc gì, Nhậm Lăng hơi nhíu mày, có vẻ vô cùng khó chịu, qua lúc lâu sau hắn mới có sức lực mở miệng: “Là ngươi…”
Phương Tiểu An gật đầu, lại nói: “Ta có thể cứu ngươi.”
Những lời này của hắn khiến Nhậm Lăng cứng đờ người, Nhậm Lăng lập tức cất giọng khàn khàn: “Ngươi rốt cuộc là ai…”
“Ngươi, muốn ta cứu ngươi không?” Phương Tiểu An không để ý tới câu hỏi của Nhậm Lăng, chỉ nói một câu như vậy.
Mà những lời này cũng khiến Nhậm Lăng im lặng rồi.
Thật lâu, có lẽ là thật lâu sau, Nhậm Lăng rốt cuộc ra một quyết định.
.
.
Ngày thứ hai, lúc Lãnh Cầm tỉnh lại, không hề hoài nghi việc mình đang ở trong phòng bếp. Nàng dụi dụi mắt, đứng lên, phát hiện ra trên người có khoác thứ gì đó. Đợi tới khi nàng thật sự nhìn rõ thì y phục kia lại vì động tác của nàng mà trượt xuống.
Nàng hơi nhíu mày nhặt y phục đó lên, sau đó mới phát hiện ra là chiếc áo xám rộng rãi của Phương Tiểu An--chỉ có y phục của Phương Tiểu An mới rộng rãi như vậy.
Cau mày nhớ lại một chút, Lãnh Cầm mới nhớ ra mình đã quên đi sự việc quan trọng gì.
Nhậm Lăng.
Lãnh Cầm bước nhanh ra khỏi phòng bếp, nhìn về phía phòng trên lầu hai của Nhậm Lăng, chạy tới đó. Đợi khi nàng đến cửa, nàng mới dừng bước. Nàng không quên, hôm qua vị đại phu kia nói những lời đó. Thân thể Nhậm Lăng quá kém, chắc chắn…Không chống đỡ nổi tới ngày hôm sau.
Mà bây giờ, trời đã sáng choang.
Chính mình biết rõ rành rành, lại xuống lầu uống rượu, hoàn toàn quên mất việc này. Trong chớp mắt, Lãnh Cầm cảm thấy mình lại tàn nhẫn như vậy.
Đẩy cửa ra, có lẽ sẽ phải đối mặt với cơ thể lạnh lẽo của Nhậm Lăng.
Không tự chủ thở ra một hơi, Lãnh Cầm cuối cùng đẩy cửa ra.
Bên trong cánh cửa, vậy mà lại không có Nhậm Lăng.
Bên trong cánh cửa, ngồi bên cạnh giường là Phương Tiểu An, thân thể hắn có chút mập mạp nên chặn tầm mắt của Lãnh Cầm. Lãnh Cầm hơi hoảng loạn đi tới đẩy Phương Tiểu An ra, nhìn trên giường không một bóng người, mờ mịt hỏi: “Tại sao lại vậy? Nhậm Lăng đâu?”
“Hắn…Không muốn cho người khác thấy bộ dáng hắn trước khi chết.” Phương Tiểu An mở miệng, Lãnh Cầm mới thấy giọng của hắn khàn khàn.
Phương Tiểu An dường như có chút mỏi mệt. Lãnh Cầm chỉ nghĩ hắn ở đây trông Nhậm Lăng cả một đêm, cho nên mới mỏi mệt như vậy. Chỉ là mặc dù Phương Tiểu An không nói Nhậm Lăng sống hay chết, nhưng có thể đoán được tất cả. Nhậm Lăng nói hắn không muốn để người khác thấy bộ dáng khi hắn chết. Như vậy, hắn là người lén lút rời đi.
Chỉ là thân thể Nhậm Lăng như vậy, có khả năng đi nơi nào?
“Huynh giúp hắn đi khỏi đây?” Lãnh Cầm nhanh chóng hỏi.
Phương Tiểu An không hề phủ nhận.
Lãnh Cầm thật không hiểu, không hiểu không phải vì Phương Tiểu An không cứu người, mà là do hắn đưa một người rời khỏi nơi này, đi tới một chỗ không người, cô độc mà chết. Nhưng trái ngược với phản ứng của Lãnh Cầm, Phương Tiểu An chỉ thản nhiên nói: “Hắn nói, hắn không muốn sống.”
Cho nên hắn mới nói là do hắn.
Tâm trạng của Nhậm Lăng có lẽ Phương Tiểu An hiểu được, nhưng mà Lãnh Cầm lại không hiểu.
Lãnh Cầm nghe những lời này, đột nhiên nàng ngước mắt lên hỏi: “Như vậy còn huynh? Phương Tiểu An, huynh muốn sống hay không?” Ngay sau đó ngay cả Lãnh Cầm cũng thật không ngờ nàng lại đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Phương Tiểu An cũng không ngời, cho nên lúc nghe thấy câu hỏi này, Phương Tiểu An cũng không lập tức trả lời.
Im lặng lúc lâu, ngay tại lúc Lãnh Cầm cho rằng Phương Tiểu An hắn không trả lời, hắn đột nhiên mở miệng: “Nếu ta không lưu luyến sinh mạng thì bây giờ hẳn sẽ không tái xuất ở nơi này rồi.” Nói xong câu này, Phương Tiểu An xoay người ra khỏi phòng.
Lưu lại một mình Lãnh Cầm.
.
.
Giờ Ngọ ngày hôm sau, Lãnh Cầm hiếm khi kéo cả Đinh Việt và Phương Tiểu An ra khỏi khách điếm, đi về phía ngọn núi cách trấn Lâm Nhân không xa.
Đinh Việt vô cùng khó hiểu nhìn Lãnh Cầm cả người y phục màu trắng, khẽ ho một tiếng nói: “Lão đại, người mặc như vậy, chẳng lẽ là muốn đưa tang vị Nhậm đại hiệp kia…”
“Không sai.” Lãnh Cầm liếc mắt nhìn Đinh Việt một cái, mặc dù trong lòng có chút tức giận Đinh Việt nhát gan, nhưng cũng không đành lòng mắng hắn, nên chỉ than nhẹ một tiếng. Sau đó, nàng lấy từ trong bọc quần áo ra một khối ngọc bội.
Ngọc bội này là sau khi Nhậm Lăng được cứu, Lãnh Cầm tìm thấy trong túi đồ của hắn. Biết rằng Nhậm Lăng lựa chọn một mình yên lặng ra đi, nàng quyết định sẽ thay Nhậm Lăng thu xếp mọi việc, cũng chính lúc đó đã phát hiện ra khối ngọc bội này.
Lãnh Cầm đưa Phương Tiểu An và Đinh Việt tới một nơi có phong cảnh đẹp nhất, đào hố chôn ngọc bội xuống, lúc chôn đặc biệt đào hố sâu, hơn nữa còn cố sức lấp bùn đất, sợ rằng ngọc bội chôn quá nông sẽ bị người khác đào lên. Nàng làm xong những việc này rồi mới quay sang nói với hai người: “Mặc dù ta không biết Nhậm Lăng, nhưng hắn đã ở cùng chúng ta, ở trong khách điếm vài ngày, ta chỉ là…Làm một chút chuyện sau cùng cho hắn mà thôi.”
Ánh mắt Đinh Việt có chút ẩm ướt, không biết vì sao. Hắn nhìn hành động của Lãnh Cầm đã đoán được nguyên nhân, chỉ là không mở lời. Hôm qua khi Nhậm Lăng nói ra chuyện cũ của mình, Đinh Việt không ở đó cho nên hắn không biết Nhậm Lăng có nỗi khổ gì, hắn chỉ là đơn thuần tiếc thương cho một vị hiệp khách. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Lão đại, không bằng chúng ta tìm cho Nhậm đại hiệp một khối bia đi, khi hắn còn sống quang vinh như vậy, mà lại chết thế này…”
“Ta nghĩ hắn chắc chắn không cần.” Lãnh Cầm lắc đầu, cười khổ.
Nhậm Lăng không hề để ý những thứ này, Lãnh Cầm có thể đoán được, nàng bất quá cảm thấy sau khi hắn ra đi mà một nơi yên nghỉ cũng không có, cho nên mới đem chôn ngọc bội của Nhậm Lăng, coi như là mộ của hắn, coi như trong đó có chôn cất linh hồn của hắn.
Dọc đường đi Phương Tiểu An đều không mở miệng, lúc này nghe thay Lãnh Cầm nói chuyện, không khỏi yên lặng quay đầu, nhìn ánh mặt trời sau giờ ngọ chói chang, nhìn ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu xuống mặt đất, loang lổ một vùng. Những màu sắc đó bao trùm lên Lãnh Cầm đang lập mộ cho Nhậm Lăng, hắn cảm thấy có cảm xúc không rõ ý nghĩa.
“Chúng ta trở về thôi.” Lãnh Cầm nói.
Ba người im lặng đi về khách điếm. Ngày lại ngày trôi qua, có Phương Tiểu An, khách điếm lại bắt đầu mở cửa lần nữa. Tất cả dường như đều giống như trước đây.
Giống như chưa từng gặp qua Nhậm Lăng, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà một tháng sau, khách điếm Lâm Nhâm lại nghênh đón một người, một người muốn ở lại khách điếm Lâm Nhâm.
Người đó là một nam tử từ nơi khác tới, bộ dáng vô cùng cao lớn, nhưng toàn thân lại gầy gò da bọc xương. Hắn đứng ngoài khách điếm, không biết đang chờ cái gì. Mãi tới khi Lãnh Cầm bớt bận rộn mới để ý đến hắn. Nàng đi đến cạnh hắn, cẩn thận nhìn nam nhân này, đôi má hắn gầy gò, hốc mắt hơi lõm xuống, nhìn có vẻ vô cùng tiều tụy, nhưng hai mắt lại mang theo chút quen thuộc khó hiểu.
Nam tử nhìn thấy Lãnh Cầm đi tới, quay đầu về phía Lãnh Cầm gật đầu, vô cùng khéo léo ôm quyền nói: “Lãnh cô nương, không biết khách điếm của cô nương có thiếu người hay không?”
“Thiếu người?” Lãnh Cầm nghĩ nghĩ, Phương Tiểu An và Đinh Việt đều đang bận rộn trong khách điếm, có vẻ không thiếu ai cả.
Nam nhân hiển nhiên cũng phát hiện Lãnh Cầm hiểu lầm ý của mình, nhanh chóng nói: “Tại hạ muốn…Muốn khách điếm giúp một việc, tại hạ không có thân thích trong thành này, chỉ muốn vào trong khách điếm làm chân chạy bàn, đổi lại một nơi có ăn có ngủ.”
“Chân chạy?” Lãnh Cầm sửng sốt, ở trong khách điếm này lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên gặp người muốn vào khách điếm làm chân chạy bàn.