Chỉ có điều không đợi tới lúc Lãnh Cầm đuổi người ra khỏi khách điếm thì đã xảy ra một việc.
Ngày thứ hai, mãi tới khi mặt trời đã lên cao, Lãnh Cầm mới thức dậy, mặc y phục rồi ra gõ cửa phòng Đinh Việt, gọi hắn dậy làm bữa sáng. Nhưng khi nàng đi về phía phòng Đinh Việt, vừa lúc đi qua trước cửa phòng Phương Tiểu An đã ở, nghe thấy có tiếng động phát ra từ trong phòng.
Lãnh Cầm sửng sốt một chút, giơ tay định gõ cửa, tay đưa ra lại đột nhiên nhớ ra hiện giờ người ở trong phòng không phải là Phương Tiểu An, mà là người nam tử kia.
Lãnh Cầm hơi nhếch môi, lộ ra nụ cười không rõ ý nghĩa, chậm rãi buông tay xuống, quay lưng đi.
Bên ngoài này Lãnh Cầm vừa buông tay xuống thì ở bên kia Đinh Việt vừa mở cửa phòng ra. Từ khi Phương Tiểu An rời đi, khách điếm Lâm Nhân không có đầu bếp, hai người cũng không mở cửa buôn bán cho nên thức dậy trễ hơn. Ngày hôm đó Đinh Việt dậy có thể coi là sớm. Đinh Việt vừa quay đầu sang đã nhìn thấy Lãnh Cầm đứng trước cửa phòng kia, hắn nhịn không được “Oa” một tiếng, hỏi “Lão đại, sao người lại đứng ở đó? Muốn giúp Nhâm đại hiệp sao?”
“Ai muốn giúp hắn?” Lãnh Cầm hơi nhếch môi đi tới trước mặt Đinh Việt, sắc mặt không hề đẹp mắt nói: “Đinh Việt, còn chưa đi nấu bữa sáng?”
Đinh Việt vò đầu, cười ha ha hai tiếng: “Lập tức đi.”
Dứt lời, hắn nhanh như chớp đi xuống lầu.
Lãnh Cầm cảm thấy Đinh Việt người này càng ngày càng mặt dày. Trước kia cũng không thấy cái miệng hắn có bao nhiêu lợi hại, bây giờ thì cái gì cũng dám nói. Có lẽ là vì có quan hệ với thời gian trước Phương Tiểu An ở trong khách điếm, Đinh Việt bị bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của Phương Tiểu An ảnh hưởng. Nhớ lại chuyện đó, Lãnh Cầm giật mình nhận ra mình lại nghĩ về Phương Tiểu An.
“Phương Tiểu An đi chết đi, tên mập đều đi chết đi.” Lãnh Cầm nói thầm một tiếng, sau cùng nhìn thoáng qua cửa phòng bên cạnh đóng chặt, rồi tự mình đi xuống lầu.
Điểm tâm Đinh Việt làm rất nhanh cũng rất đơn giản. Lãnh Cầm cầm đũa nhìn bữa sáng trước mặt, không thể nào động đũa nổi. Ho nhẹ một tiếng, Lãnh Cầm chậm rãi ngước mắt nhìn Đinh Việt: “Đinh Việt, đây là bữa sáng hôm nay…”
“Ừm, bữa sáng.” Đinh Việt gật gật đầu, nụ cười có chút xấu hổ.
Lãnh Cầm lại cúi đầu nhìn một đống trước mặt mình không biết rốt cuộc là thứ gì, nhưng vẫn động đũa. Rất khó ăn, có thể là do trước đó đã quen đồ ăn của Phương Tiểu An, cho dù bây giờ hắn đã đi lâu rồi, nhưng đồ ăn Đinh Việt nấu vẫn rất khó chấp nhận.
Lãnh Cầm không dễ dàng nuốt bữa sáng do Đinh Việt làm, thu dọn một chút rôi đi lên lầu, lại nghe Đinh Việt nói: “Lão đại, vị Nhậm đại hiệp kia cũng thức dậy rồi nhỉ? Chúng ta có phải đưa cơm lên cho hắn không?”
“…Ừm.” Lãnh Cầm chần chừ một chút mới nói, bất chợt muốn đi vào phòng bếp tìm bát cho hắn mang lên.
Ai ngờ Đinh Việt lại ngăn cản Lãnh Cầm, có dụng ý khác nở nụ cười: “Lão đại à, trong khách điếm chúng ta không còn gì ăn nữa, không bằng lão đại người ra ngoài mua chút đồ ăn đi? Cả ngày ở trong khách điếm cũng buồn chán phải không? Người ra ngoài một chút, còn bữa sáng này để ta đưa cho Nhậm đại hiệp được không?”
Lãnh Cầm quen biết Đinh Việt lâu như vậy nên có thể hiểu Đinh Việt đang bày trò gì, hắn chắc chắn vô cùng hâm mộ cái người giang hồ võ lâm kia, cho nên muốn thừa dịp đưa cơm hỏi thăm Nhậm Lăng về mấy người giang hồ hiệp khách.
Lãnh Cầm biết rõ chút mờ ám này của Đinh Việt, nhưng cũng không vạch trần hắn, chỉ thản nhiên gật đầu nói: “Được rồi, ta đi mua đồ ăn, ngươi chăm sóc tốt cho vị Nhậm đại hiệp kia.” Nàng để cho người kia thoải mái một chút, sau đó sẽ sớm rời khỏi khách điếm.
Đinh Việt thấy Lãnh Cầm đồng ý, cao hứng liên tục gật đầu.
Trong lòng Lãnh Cầm thở dài một tiếng, cũng không nói nhiều, đợi cho Đinh Việt bưng cơm lên tìm vị đại hiệp giang hồ kia, nàng mới mở cửa khách điếm chuẩn bị ra ngoài. Nhưng mà…Nàng vừa mới mở cửa khách điếm, đã nhìn thấy tên gia hỏa mập mạp cúi thấp đầu đứng trước cửa khách điếm. Vừa thấy nàng mở cửa, hắn liền ngẩng đầu lên, một đôi mắt to chạm vào ánh mắt nàng.
Động tác của Lãnh Cầm nháy mắt cứng lại, nàng thế nào cũng không ngờ nổi, một người đã đi tìm rất lâu mà lại có một ngày tự xuất hiện trước cửa lớn của nàng.
Trong chớp mắt, Lãnh Cầm vậy mà không biết mình nên nói cái gì, làm cái gì.
Không ngờ Phương Tiểu An lại biết hắn nên nói gì, làm gì. Hắn chăm chú nhìn ánh mắt chằm chằm của Lãnh Cầm, Phương Tiểu An ngày thường luôn bình tĩnh nhưng lúc này lại xuất hiện chút cảm xúc không tên. Hắn hơi tiến lên một bước, khẽ nói: “Lãnh cô nương, khách điếm này của các ngươi, vẫn thiếu đầu bếp chứ?”
Lãnh Cầm hơi vểnh môi, không biết rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Lãnh Cầm đợi một lúc, nhưng không nghe thấy Phương Tiểu An đáp lại, hắn không khỏi lại gục đầu xuống, thối lui một bước, nói: “…Vậy thì tôi đi trước, quầy rầy rồi.”
Vốn là Lãnh Cầm muốn giáo huấn Phương Tiểu An một phen, ai ngờ Phương Tiểu An cứ đi như vậy, điều này khiến Lãnh Cầm trở tay không kịp. Cho nên, giống như không kịp suy nghĩ, Lãnh Cầm đã nói: “Vài ngày trước khách điếm của chúng ta mới có một vị đầu bếp đi khỏi, hiện tại vị trí kia vẫn trống.”
Động tác của Phương Tiểu An ngừng lại, đầu bếp trong lời Lãnh Cầm nói, rõ ràng chính là hắn.
Vốn là hắn đã xoay người đi, lúc này lại quay đầu lại: “Như vậy cô nương…”
“Khách điếm của chúng ta không có nhiều lợi nhuận, huynh ở lại khác điếm, tiền công cũng không nhiều.” Lãnh Cầm đi vào phía trong khách điếm, tùy tiện ngồi xuống một cái bàn, tự tiếu phi tiếu nhìn Phương Tiểu An.
Phương Tiểu An hiểu rõ ý của Lãnh Cầm, cho nên hắn nhẹ nhàng nói một câu: “Chỉ cần có một nơi để ngủ, Phương mỗ đã cảm thấy hài lòng.”
Hóa ra đó là lí do mà tên mập làm rất nhiều đồ ăn ngon kia đã tự mình trở lại. Lãnh Cầm cảm thấy có chút không tin nổi, nhưng nàng lại không muốn biểu hiện cảm xúc trước mặt Phương Tiểu An, cho nên nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Đừng cao hứng quá sớm, hiện tại phòng của huynh đã có người ở, trước tiên huyunh ở lại phòng bên cạnh phòng Đinh Việt đi.”
“Được.” Phương Tiểu An vẫn cúi thấp đầu như cũ.
Lãnh Cầm đang muốn sắp xếp cái gì, nhưng lúc này trên lầu lại vang lên tiếng kêu sợ hãi của Đinh Việt, tiếp theo đó là tiếng đồ sứ vỡ vụn. Lãnh Cầm hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên phía trên lầu. Phương Tiểu An không rõ chân tướng, hắn bất quá vừa mới trở lại khách điếm, căn bản không biết trong khách điếm còn có người khác, chỉ có chút nghi hoặc với câu nói vừa rồi của Lãnh Cầm “Hiện tại phòng của huynh đã có người ở, trước tiên huynh ở lại phòng bên cạnh phòng Đinh Việt đi.”
Không kịp nghĩ nhiều, Lãnh Cầm quay sang Phương Tiểu An nói: “Ta lên trên xem.”
Lãnh Cầm thật không ngờ rằng mình vừa đứng dậy thì đã bị một người kéo tay lại, Phương Tiểu An vẫn một bộ dáng thản nhiên như vậy, khẽ nói: “Ta cùng cô lên đó.” Giọng nói của Phương Tiểu An vốn dĩ rất nhỏ, giống như sợ kinh động cái gì, nhưng giờ phút này không ngờ lại có vẻ lớn tiếng.
Lãnh Cầm vừa ngơ ngác nháy mắt thì người đã bị Phương Tiểu An nắm tay đi lên lầu rồi.
Hai người vừa đi lên bậc thang thì đã nhìn thấy Đinh Việt đi ra khỏi phòng Nhậm Lăng, sắc mặt của hắn có chút khó coi, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn ngó xung quanh phòng.
Nhìn bộ dáng thất kinh của Đinh Việt, Lãnh Cầm nhịn không được giữ chặt cánh tay Đinh Việt, trầm giọng nói: “Chuyện gì xảy ra?”
Đinh Việt cảm giác có người đụng hắn, lập tức kinh hô, suýt nữa chụp một cái tát về phía Lãnh Cầm. Lãnh Cầm hừ lạnh một tiếng ý quát hắn ngưng lại. Lúc này Đinh Việt mới phát hiện ra người ở trước mặt là Lãnh Cầm. Lấy lại bình tĩnh, Đinh Việt chỉ chỉ vào gian phòng kia nói: “Lão đại…Lão đại người tới vừa kịp lúc, vị Nhậm đại hiệp hắn…Hắn không ngừng thổ huyết, không thể dừng lại được, hiện trong phòng đều là…”
Lãnh Cầm nhíu mày, lúc này nàng mới phát hiện trên giầy của Đinh Việt cũng dính rất nhiều máu.
“Ta vào xem.” Lãnh Cầm im lặng một chút, vẫn nên vào.
Nàng vừa bước một bước, mới phát hiện tay mình vẫn bị người nào đó nắm. Ngày thường Phương Tiểu An vẫn không dám để nàng đụng chạm, lúc này lại không hề cố kỵ. Lãnh Cầm không nhịn được nói: “An mập mạp, huynh và ta cùng vào.”
Phương Tiểu An không nói gì thêm, hắn vốn là tính cùng vào xem với Lãnh Cầm.
Chỉ là Đinh Việt đang đứng bên cạnh hai người nháy mắt sợ ngây người, vừa rồi hắn quá bối rối, chỉ lo cho Nhậm Lăng ở bên trong nên mãi lúc này hắn mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào Phương Tiểu An đã đứng đằng sau Lãnh Cầm.
“Phương…Phương huynh đệ?” Đinh Việt sợ hãi hô lên.
Phương Tiểu An gật đầu với Đinh Việt, khóe môi hơi nhếch lên..
Đinh Việt ngẩn người, cũng muốn cười cười thăm hỏi với Phương Tiểu An, nhưng cười một nửa thì trong lòng nhớ ra lúc này thật sự không phải là lúc nên cười.
Lãnh Cầm cùng Phương Tiểu An đi vào trong phòng, nhìn thấy tình huống giống như Đinh Việt tả lại. Nhậm Lăng vô lực nằm ở cạnh giường, trên người vẫn mặc áo lót, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng, còn đồ ăn Đinh Việt mang vào lại rơi đầy dưới cạnh bàn, mảnh vụn đồ sứ rơi đầy trên đất, đồ ăn và đất nháo nhào, thậm chí lẫn cả máu tươi của Nhậm Lăng. Nhìn cảnh đó khiến người khác có cảm giác buồn nôn.
“Thật…Thật xin lỗi…” Mắt thấy Lãnh Cầm và Phương Tiểu An đi vào phòng, Nhậm Lăng bất đắc dĩ cười cười, ôm ngực nói một câu đứt quãng.
Lãnh Cầm quả thật có chút bội phục Nhậm Lăng, vào loại thời điểm này hắn không nhớ ra cầu cứu lại còn nói một tiếng xin lỗi với nàng.
Lãnh Cầm mở miệng nói: “Trước tiên ngươi đừng nói gì, ta giúp ngươi đi tìm đại phu.”
“Không…Không cần…” Nhậm Lăng giãy giụa có vẻ muốn đứng lên, nhưng hắn mất nhiều máu như vậy, căn bản là không có một chút hơi sức nào.
Lòng dạ Lãnh Cầm có cứng rắn mấy cũng không thể nhìn bộ dáng liều chết của hắn, nhịn không được quát ngưng lại: “Dừng lại, Nhậm Lăng! Đừng nghĩ rằng ta cứu ngươi là ngươi có thể chết ở khách điếm của ta!” Hắn căn bản không biết, người chết trong khách điếm có quan hệ thế nào với nàng và khách điếm.
Nhậm Lăng ngẩn ra, ngay cả Phương Tiểu An đứng ở một bên cũng không biết nói gì.
Mắt thấy Nhậm Lăng rốt cuộc đã an phận, lúc này Lãnh Cầm mới quay sang Phương Tiểu An nói: “Huynh trông hắn một chút, ta đi giúp hắn tìm đại phu.”
“Ừm.” Phương Tiểu An gật đầu.
Không biết tại sao Lãnh Cầm lại yên tâm về Phương Tiểu An như vậy, nói xong câu đó, Lãnh Cầm không chút do dự xoay người chạy ra ngoài. Còn Phương Tiểu An nhìn thoáng qua bóng lưng của Lãnh Cầm, rồi dời tầm mắt nhìn Nhậm Lăng đang nằm trên mặt đất giống như bùn nhão.
Nhậm Lăng nhìn thấy Lãnh Cầm rời đi, lập tức bắt đầu tiếp tục không an phận muốn đứng lên. Phương Tiểu An nhìn động tác của hắn, không nói được một lời.
Mãi tới khi Nhậm Lăng cuối cùng hết hơi sức ngã nhào trên đất, toàn thâm dính đầy máu của mình, Phương Tiểu An mới đi qua, giơ tay đỡ hắn. Nhậm Lăng sửng sốt nhìn Phương Tiểu An rồi nói: “Không cần…Không cần lo cho ta, xin ngươi…”
“Không cần cầu xin ta, Nhậm Lăng.” Phương Tiểu An khẽ nói.
Một câu này, khiến động tác của Nhậm Lăng ngừng lại.