Sau đêm gặp lại, Lãnh Cầm rốt cuộc đã hoàn thành tâm nguyện ba năm qua, nói ra những lời trong lòng mình với Phương Tiểu An.
Từ lúc đầu có chút kháng cự, đến sau cùng bất đắc dĩ, Sư Hồi Tuyết rốt cuộc tới bên cạnh Lãnh Cầm.
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, sau khi mọi người tỉnh lại đã thấy Lãnh Cầm chạy qua chạy lại trong phòng bếp, hồi lâu sau mới lau mồ hôi bưng một bát cháo đi ra, tới phòng Sư Hồi Tuyết.
Hôm qua tất cả mọi người đều thấy lời nói và việc làm của Lãnh Cầm với Sư Hồi Tuyết, cũng đoán được vị Lãnh cô nương này và vị Thiếu chủ có quan hệ gì đó. Nhưng Sư Hồi Tuyết đối với Lãnh Cầm thật lạnh nhạt. Mọi người cũng không chú ý tới Lãnh Cầm nữa, ai ngờ ngay khi Lãnh Cầm bưng cháo tiến vào phòng Sư Hồi Tuyết không bao lâu thì đã thấy Sư Hồi Tuyết mở cửa phòng ra, lần này lại là Lãnh Cầm và Sư Hồi Tuyết đồng thời đi ra khỏi phòng.
Vẻ mặt Lãnh Cầm rõ ràng mang theo đắc ý. Nàng nhìn nhìn những người trong võ lâm ngồi trong đại sảnh, rồi quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với Sư Hồi Tuyết. Hai người nói chuyện rất nhiều, có điều bọn họ ép tiếng xuống rất thấp, những người ngồi ở xa đều không nghe thấy gì.
Hai người hành động thân mật như vậy tất nhiên Đới Linh Sương cũng nhìn thấy.
Hai người nói chuyện rất lâu, Sư Hồi Tuyết cuối cùng lộ vẻ mệt mỏi, Lãnh Cầm lại giúp Sư Hồi Tuyết trở về phòng nghỉ ngơi. Cho dù Sư Hồi Tuyết chưa bao giờ mở miệng nói gì thì Lãnh Cầm cũng nhận ra từ lúc trở lại, thân thể Sư Hồi Tuyết đã không còn được như lúc trước.
Đợi khi chắc chắn Sư Hồi Tuyết đã nghỉ ngơi, Lãnh Cầm mới đi ra khỏi phòng hắn, ai ngờ nàng vừa ra khỏi phòng Sư Hồi Tuyết thì đã đối diện với một đôi mắt vô cùng phức tạp.
Người đứng trước mặt Lãnh Cầm là Đới Linh Sương, là người cùng Sư Hồi Tuyết tới trấn Lâm Nhân. Sư Hồi Tuyết vẫn gọi hắn là “Đới thúc thúc” nên quan hệ giữa bọn họ không hề bình thường. Lãnh Cầm đại khái cũng nghĩ tới chuyện gì, định mở lời với hắn, nhưng vừa định nói lại vị hắn ngăn cản.
Đới Linh Sương nhìn nàng, hơi nghiêng đầu.
Lãnh Cầm thấy bộ dáng của hắn, hiểu ý gật nhẹ đầu, theo hắn xuống lầu dưới.
Hai người đi xuyên qua đại sảnh, tới hậu viện thì gặp Hạ lão bản, Hạ lão bản bất quả chỉ ngước mắt nhìn hai người rồi lập tức nhẹ cười rồi cúi đầu. Lãnh Cầm đi đằng sau Đới Linh Sương, nhìn thấy tóc đằng sau gáy hắn có chút hỗn độn, khiến người khác cảm thấy cực kì thoải mái.
Không bao lâu sau, hai người đã tới bên cạnh bàn đá. Đới Linh Sương nhanh chóng ngồi xuống, rồi quay đầu ý nói Lãnh Cầm ngồi xuống.
Lãnh Cầm không có khoảnh khắc do dự, nhanh chóng ngồi xuống, tiện đà nhìn chằm chằm Đới Linh Sương.
Đới Linh Sương nhìn vẻ mặt của Lãnh Cầm, không khỏi bật cười, vốn dĩ còn nghiêm túc nháy mắt đã không tiếp tục được nữa. Hắn nhún vai, có chút bất đắc dĩ buông tay nói: “Về A Tuyết, ta nghĩ cô nương có nhiều vấn đề muốn hỏi ta?”
Lãnh Cầm hơi sững sờ, ánh mặt chợt trở nên kiên định gật đầu nói: “Không sai.”
“Vừa lúc ta cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô nương, chúng ta mỗi người hỏi một lần, như thế nào? Ai cũng không thiệt thòi phải không?” Đới Linh Sương tự tiếu phi tiếu nói.
Lần đầu tiên Lãnh Cầm nghe thấy cách nói như vậy của Đới Linh Sương, nàng nhanh chóng cong khóe môi: “Được.”
“Ừm.” Đới Linh Sương gật đầu, “Cô nương hỏi trước đi.”
“Rốt cuộc thân thể Tiểu An xảy ra vấn đề gì?” Lãnh Cầm không chút khách khí hỏi, điều thứ nhất chính là điều nàng quan tâm nhất hiện nay.
Đới Linh Sương làm như vậy thật không ngờ Lãnh Cầm lại hỏi như vậy, hắn ngạc nhiên nói: “Cô không biết?”
Lãnh Cầm cũng sửng sốt: “Làm sao ta có thể biết?”
Đới Linh Sương nghe vậy, nán lại hồi lâu mới cười khổ nói: “Xem ra cô thật sự không biết, ta còn tưởng cô đã biết rồi. Ba năm trước lúc Sư Hồi Tuyết trở lại Tháp Dạ Ẩn, trên người có rất nhiều vết thương. Những vết thương đó không nghiêm trọng lắm, thương tổn trí mạng chính là độc trên người hắn.”
“Hắn đã bị Hạ Hoàn Nguyệt hạ độc, độc này vô cùng nguy hiểm, dù A Tuyết có nội lực bảo hộ nhưng vẫn gây tổn thương rất lớn tới cơ thể hắn. Hắn chắc chắn đã trúng độc trong thời gian dài, khi chúng ta nhìn thấy hắn thì hắn đã sắp tắt thở. Chúng ta cũng đã nghĩ hết các biện pháp, dùng nhiều sức mới cứu hắn trở về. Có điều tuy rằng đã cứu được người nhưng thân thể hắn cũng không thể như trước nữa.”
Giọng nói của Đới Linh Sương bình tĩnh nhưng lại có chút lạnh lẽo, Lãnh Cầm ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ lại.
Hóa ra cơ thể Sư Hồi Tuyết vì trúng độc nên mới thành như bây giờ, mà độc kia chính là độc mà hắn chuyển sang từ cơ thể nàng ba năm trước. Lãnh Cầm tới bây giờ vẫn nghĩ Phương Tiểu An là đồ đệ của thần y, tất nhiên sẽ giải độc kia được, cũng nghĩ tới hắn một mình đối mặt với độc trí mạng này, lại phải đối phó với Hạ Hoàn Nguyệt đuổi giết, rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn.
Lãnh Cầm cảm thấy cả người rét lạnh, nàng không biết mình nên nói gì, không biết mình nên dùng thái độ nào để đối mặt với Sư Hồi Tuyết.
“Hiện tại ta nên hỏi, Lãnh cô nương, cô thực sự thích A Tuyết?” Thái độ của Đới Linh Sương vẫn bình tĩnh như cũ.
Lãnh Cầm còn chưa nghĩ thông câu nói vừa rồi, lại bị Đới Linh Sương gọi tỉnh, nàng nhanh chóng gật đầu nói: “Ta thích hắn, vô cùng thích.”
Đới Linh Sương cười cười, trong nụ cười có chút thoải mái: “Như vậy cô nương hãy đáp ứng ta, chăm sóc A Tuyết thật tốt. Ông nội của hắn, Tháp chủ Sư Vân đã phó thác A Tuyết cho ta, muốn ta nhất định phải chăm sóc hắn thật tốt. Nhưng sau khi quyết chiến mấy ngày nữa ta phải đi xử lý một chút chuyện riêng, khi đó A Tuyết sẽ giao cho cô nương chăm sóc rồi.”
“Ta đồng ý.” Lãnh Cầm trả lời.
Đới Linh Sương do dự một chút, lại nói: “Chất độc kia đã khiến A Tuyết bị phá nội tạng, hiện giờ hắn ăn cái gì là nôn cái đó, có lẽ cô…”
“Ta biết rõ.” Lãnh Cầm vội vàng ngắt lời Đới Linh Sương, vẻ mặt phức tạp gật đầu lặp lại: “Ta biết rõ.”
Nàng không dám nghe tiếp, không biết mình có thể nhịn không rơi lệ hay không. Khó trách tối qua Sư Hồi Tuyết lại hỏi mình thích Phương Tiểu An vì cái gì, hơn nữa sau đó còn nói những lời đó.
“Người mà cô thích, Phương Tiểu An, đã thay đổi. Hắn không có cách nào nấu cháo tiếp, cũng không thể làm ra đồ ăn ngon, không thể ở lại khách điếm giúp cô nữa rồi. Hiện tại hắn đã quen tiếp xúc với người khác, không còn động một chút là đỏ mặt, hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ cô và nam tử khác ở cùng một chỗ nữa. Sư Hồi Tuyết chính là như vậy, cô còn thích nữa không?”
Hóa ra là hắn không có cách nào tiếp tục nấu cháo, tiếp tục ở lại khách điếm Lâm Nhân hỗ trợ nàng, một người ăn gì cũng đều nôn ra đương nhiên sẽ không tiếp tục làm đầu bếp nữa.
Mà hôm qua sở dĩ hắn nôn nhiều như vậy chính là vì ban ngày nàng đã bắt hắn ăn quá nhiều thứ.
Nghĩ như vậy, Lãnh Cầm thật sự hận chính mình.
“Hãy chăm sóc A Tuyết thật tốt, hài tử kia rất khó tính, từ nhỏ đã như vậy.” Đới Linh Sương có chút cảm xúc khi nói những lời này, sau đó đứng lên rời khỏi hậu viện.
Có điều, tâm ý của Lãnh Cầm với Sư Hồi Tuyết, làm sao nói được đây?
.
.
Trải qua cuộc nói truyện trong hậu viện, Lãnh Cầm cũng quay lại đại sảnh, đi lên lầu tìm Sư Hồi Tuyết, tâm trạng có chút trái ngược.
Mới vừa tới chân cầu thang, Lãnh Cầm đã nghe thấy tiếng mở cửa. Nàng ngước mắt lên nhìn thấy Sư Hồi Tuyết đang chậm rãi đi ra khỏi phòng, đôi mắt của hắn vẫn trong suốt xinh đẹp như bình thường, giống mặt hồ sâu. Hắn chợt chống lại ánh mắt của Lãnh Cầm, hai gò má hơi phiếm hồng, rồi nói: “Vừa rồi ta đứng ở cửa sổ thấy cô và Đới đại hiệp nói chuyện ở hậu viện, ông ấy nói với cô những gì thế?”
Dường như đã rất lâu không nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt của Sư Hồi Tuyết, tâm trạng của Lãnh Cầm đột nhiên tốt hơn, nàng cong khóe môi nói: “Không có gì, Đới thúc thúc của huynh muốn bán huynh tới khách điếm Lâm Nhân, về sau sẽ phó thác huynh cho ta chăm sóc.”
Hai tròng mắt đẹp của Sư Hồi Tuyết hơi trợn tròn, mất tự nhiên quay đầu lại: “Lãnh cô nương, đừng nói đùa…”
“Gọi ta là Lãnh Cầm.” Lãnh Cầm đột nhiên nói.
Sư Hồi Tuyết cứng đờ người, lần này rõ ràng cúi đầu thấp hơn, khẽ nói: “Lãnh Cầm, nàng đừng nên nói lung tung.”
Lãnh Cầm buồn cười nhìn bộ dáng của Sư Hồi Tuyết, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: “Ta không nói lung tung, không tin huynh có thể đi hỏi Đới thúc thúc của huynh…Còn nữa, ta nghĩ người nói lung tung là huynh mới đúng.”
Sư Hồi Tuyết nghe vậy, có chút khó hiểu nhìn về phía Lãnh Cầm.
Lãnh Cầm bật cười: “Tối hôm qua có nói huynh sẽ không tùy tiện đỏ mặt nữa, không phải nói bậy thì là gì?” Không phải bây giờ hắn đang đỏ mặt sao?
Sư Hồi Tuyết khẽ ho một tiếng, bình tĩnh nói: “Lãnh Cầm, Đới thúc thúc chỉ nói đùa với nàng một chút, không cần tin là thật.”
Không đáng tin mới là lạ, Lãnh Cầm nhớ lại. Đã sớm hiểu tính Sư Hồi Tuyết, đương nhiên sẽ không trúng kế của hắn. Cho dù là vẻ mặt hắn bình tĩnh, nói chuyện lạnh nhạt thì nàng cũng có thể liếc mắt là nhận ra hắn quẫn bách thế nào.
Bởi vì mặt của hắn, thật sự rất đỏ.