Lãnh Cầm vốn đang nhìn hai người đứng trên đường, lúc này nhìn thấy Đinh Việt dẫn theo Du Tú đi vào khách điếm, vội vàng cúi đầu làm bộ đang xem sổ sách, mãi đến khi hai người Du Tú tới gần, nàng cũng chưa ngẩng đầu lên.
Sau cùng là do Du Tú mở miệng trước gọi Lãnh Cầm, nụ cười của hắn vẫn thanh tao như thường, giọng nói cũng vô cùng mềm mại: “Lãnh Cầm, đang bận sao?”
Mãi đến lúc này Lãnh Cầm mới ngẩng đầu lên, nhìn Du Tú trước mặt, hai mắt hơi trợn to, hơi kinh ngạc nói: “A Tú? Làm sao huynh lại tới đây?” Lãnh Cầm nói lời này khiến hai vai Đinh Việt đang đứng sau Du Tú run lên, lập tức muốn cười to.
Lúc trước không biết là ai muốn hắn đi ra ngoài đường mời vị đại nhân này vào khách điếm, bây giờ lại muốn làm bộ kinh ngạc, tình huống này có chút buồn cười.
Có điều ánh mắt Lãnh Cầm đã quét qua ngay lập tức khiến tiếng cười của Đinh Việt bị nuốt trở lại bụng.
Lãnh Cầm nhìn Đinh Việt khiến Du Tú nhìn theo, Du Tú chớp chớp mắt nói: “Lãnh Cầm, muội đang nhìn cái gì?”
“Nhìn chuyện ở bên kia đường…” Lãnh Cầm phản ứng rất nhanh, lập tức giãn mặt tươi cười: “A Tú, hôm nay sao huynh lại có thời gian tới khách điếm?”
Động tác của Du Tú hơi ngừng lại, có vẻ như đang tự hỏi cái gì, qua lúc lâu sau mới nghiêm túc nói: “Lần trước ta hỏi muội vấn đề kia, sau khi trở về mới phát hiện ra…Ta còn hai vấn đề muốn hỏi muội.” Cho nên hắn lại tới nữa.
Hóa ra vốn dĩ Du Tú muốn vào khách điếm, mà Lãnh Cầm lại sợ hắn sẽ đi qua khách điếm, cho nên mặt dày muốn Đinh Việt kéo hắn vào. Lãnh Cầm suy nghĩ, quả thật thấy mình đã làm việc thừa rồi.
Có điều Du Tú không biết Lãnh Cầm suy nghĩ cái gì, hắn cụp mắt xuống, lông mi thon dài hơi rung động. Lãnh Cầm nhìn cảnh này, trong lòng hơi xao động, bất tri bất giác nhớ tới chuyện cũ của nhiều năm trước, về nàng và Du Tú.
“Vấn đề gì?” Sau một lúc lâu chần chừ, Lãnh Cầm rốt cuộc hỏi ra miệng.
Khóe môi Du Tú hơi cong lên, mái tóc trên trán che mất một bên mắt. Lãnh Cầm nhìn trong đôi mắt không bị che khuất kia của hắn, tất cả đều là ý cười nhẹ nhàng, hắn nói: “Mấy năm nay muội có ý nghĩ muốn tới tìm ta?”
“Ta…” Lãnh Cầm không thể tưởng tượng được Du Tú lại hỏi một chuyện như vậy, chớp mắt khiến Đinh Việt bị thiêu đốt phừng phừng kinh ngạc lui về phía sau Lãnh Cầm một bước, cảm giác không thích hợp.
Du Tú nói ra những lời này, rốt cuộc là…Có ý gì?
Lãnh Cầm ngày thường đối mặt với nhiều bọn côn đồ trong trấn Lâm Nhân cũng không đỏ mặt thở gấp, mà giờ khắc này, nội tâm nàng đột nhiên nhảy dựng lên.
“Ừm.” Du Tú gật đầu, chờ Lãnh Cầm nói ra nội dung sau chữ “Ta”.
Lãnh Cầm mấp máy môi, thật lâu sau mới khẽ nói: “…Nghĩ tới.”
Có được câu trả lời như vậy của Lãnh Cầm, Du Tú gật đầu cười cười, lại tiếp tục hỏi: “Thế vì sao muội chưa từng tới tìm ta?”
“Ta…Ta thấy huynh bình thường bận rộn như vậy, không muốn tới quấy rầy huynh mà thôi…” Nói xong câu đó, Lãnh Cầm cảm thấy đầu mình sắp vùi xuống đất rồi. Mà Đinh Việt đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng quỷ dị này, không biết vì sao lại nhìn thấy bóng dáng của Phương Tiểu An ngày thường bị Lãnh Cầm đùa giỡn- - chỉ có điều người bây giờ bị đùa giỡn lại là Lãnh Cầm.
Có điều Tri huyện đại nhân có vẻ không giống cố ý khiến Lãnh Cầm đỏ mặt.
“Ừm.” Lãnh Cầm trả lời xong, Du Tú lại lên tiếng, trên mặt cũng không nhìn ra rốt cuộc hắn nghĩ cái gì. Lãnh Cầm lại tưởng Du Tú nghe xong câu trả lời của nàng sẽ nói gì đó, ai ngờ hắn lại không hề nói đoạn sau.
Trong lòng Lãnh Cầm có chút căng thẳng, trên mặt nàng cũng không muốn biểu lộ ra bộ dáng gấp gáp, nàng đành phải ho khẽ một tiếng, thăm dò hỏi: “Như thế…Huynh không có lời muốn nói với ta sao? Huynh…Tại sao lại hỏi ta vấn đề này?”
“Là Lãnh bá phụ nhờ ta giúp ông ấy chăm sóc muội, cho nên ta hỏi một chút.” Du Tú mỉm cười , dịu dàng nói.
Lãnh Cầm vốn tưởng rằng Du Tú có thể nói một chút gì đó, bây giờ lại nghe hắn nói ra phụ thân của mình, không khỏi giật giật khóe môi, không nói được lời nào.
“Lãnh Cầm, ta có thể ăn một chút trong khách điếm được không?” Không chờ xem Lãnh Cầm muốn nói gì đó, Du Tú đã mở miệng.
Lãnh Cầm cảm thấy bản thân mình ở trước mặt Du Tú hoàn toàn bị nắm mũi dắt đi, nhưng mà, nàng lại đáng xấu hổ tình nguyện. Trong lòng mắng chính mình mất mặt muốn chết, Lãnh Cầm gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, cái bàn kia đang trống, ta giúp huynh nói với An mập mạp làm đồ ăn.”
Không đứng lại chờ Du Tú nói gì đó, Lãnh Cầm nhanh chóng xoay người đi tới phòng bếp. Du Tú nhìn bóng lưng của nàng, nụ cười trên mặt chưa từng nhạt đi. Đinh Việt đứng một bên đăm chiêu nhìn chằm chằm Du Tú, trong lòng cảm thấy hành động của Du Tú có chút cố ý, nhưng vì sao lại cố ý…Hắn lại không nói rõ được.
Lãnh Cầm chạy thẳng vào phòng bếp, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng nấu ăn của Phương Tiểu An mới bình tĩnh một chút. Phương Tiểu An vốn đang thái đồ, nhìn thấy Lãnh Cầm thở phì phò chạy vào trong phòng, không khỏi kinh ngạc nhướn mày.
Từ chuyện mấy hôm trước, Lãnh Cầm dường như chưa từng vào phòng bếp, chuyện báo tên đồ ăn vẫn do Đinh Việt làm, cho nên lúc này Lãnh Cầm tiến vào đã khiến Phương Tiểu An giật mình không ít.
“An mập mạp…” Lãnh Cầm bình ổn tâm trạng điên cuồng, thay đổi tên của Phương Tiểu An.
Phương Tiểu An buông dao phay xuống, yên lặng chờ Lãnh Cầm nói tiếp.
Lãnh Cầm chần chừ một chút, rồi nói: “Huynh giúp ta nấu vài món đi.”
“Ừm.” Phương Tiểu An gật đầu, tuy nhiên Lãnh Cầm cũng không nói rõ ràng muốn làm đồ ăn thế nào.
Nhìn thấy Phương Tiểu An gật đầu đồng ý, Lãnh Cầm mới nói tiếp: “Sườn xào chua ngọt, nhất định phải có món này, đồ ăn còn lại tùy ý…Càng ngon càng tốt.”
“Được.” Phương Tiểu An cũng không hỏi gì chỉ gật đầu.
Nhìn qua vẻ mặt của Lãnh Cầm, nàng rõ ràng còn có chút lo lắng, nhưng mà muốn nói gì nàng cũng không nghĩ ra, đành phải từ bỏ, do dự một hồi nàng mới xoay người đi ra khỏi phòng bếp. Nhưng khi Lãnh Cầm vừa bước qua cửa phòng bếp đã thấy Đinh Việt đang nghênh ngang đi tới. Lãnh Cầm nhíu mày hỏi: “A Tú đâu?”
“Không phải ở bên đó sao?” Đinh Việt chỉ vào vị trí góc khuất của khách điếm. Lãnh Cầm nhìn theo tay hắn chỉ, vừa hay nhìn thấy Du Tú đang nhẹ nhàng nâng chén nước lên.
Sửng sốt một chút, Lãnh Cầm mới nói: “…A…”
Sau đó, không có sau đó nữa rồi.
Đinh Việt cảm thấy Lãnh Cầm chỉ cần đi tới trước mặt Du Tú là có thể đặc biệt khác thường, không còn chút nhuệ khí ngày thường. Hắn khẽ ho một tiếng, lại nhỏ tiếng nói bên tai nàng: “Lão đại, người nói để Huyện lão thái gia vào khách điếm của chúng ta, chúng ta lại để ngài ấy ngồi một góc, có phải có chút…không tốt lắm?”
Lãnh Cầm nghe xong những lời này, im lặng, trên mặt không biết vì sao lại có ý muốn đi tìm chết.
.
.
Không lâu sau, Phương Tiểu An nhìn Đinh Việt có vẻ mặt quỷ dị đi vào bếp, bộ dáng muốn nói lại thôi. Vừa lúc Phương Tiểu An làm xong món sườn xào chua ngọt, đặt đồ ăn vào trong khay. Hắn nhìn thấy Đinh Việt tiến vào, liền hỏi: “Vừa rồi ngươi làm cái gì vậy? Sao người vào báo tên đồ ăn lại là Lãnh cô nương?”
“Khụ, ta không làm cái gì…” Ánh mắt của Đinh Việt liếc ngang liếc dọc, sau một lúc lại có chút chần chừ nói: “Là do Huyện lão gia tới khách điếm của chúng ta, lão đại hiện đang cùng nói chuyện phiếm với vị đại nhân kia.”
“Nói chuyện phiếm?” Động tác của Phương Tiểu An hơi ngừng lại.
Đinh Việt không biết trong lòng Phương Tiểu An rốt cuộc nghĩ gì, trong lòng hắn đã chắc chắn Phương Tiểu An thực sự thích Lãnh Cầm, cho nên lúc này cảm thấy Phương Tiểu An nghe được tin này chắc chắn khổ sở. Hắn do dự một lúc mới nói: “Nếu thế thì như vậy, ngươi bưng đồ ăn ra ngoài cho biết Huyện lão thái gia đi, thuận tiện nghe bọn họ nói gì.”
Phương Tiểu An im lặng không nói gì, nhìn chằm chằm sườn xào chua ngọt trong tay, thế mới biết hóa ra món ăn này là Lãnh Cầm dặn dò làm cho Du Tú.
“Hazz, Phương huynh đệ, đi thôi.” Đinh Việt có vẻ cố ý muốn Phương Tiểu An tiến đến.
Phương Tiểu An yên lặng bưng đồ ăn lên, không đợi Đinh Việt thúc giục đã đi ra ngoài.
Có điều Phương Tiểu An vừa bước ra ngoài đã gặp Lâm Sinh đang đi tới. Lâm Sinh làm việc rất nhiệt tình, lúc này nhìn thấy Phương Tiểu An ra khỏi phòng bếp, không khỏi kinh ngạc: “Phương công tử…Phương huynh đệ ngươi đang muốn ra đó?”
“Ta bưng đồ ăn cho một người khách.” Phương Tiểu An cúi đầu nhìn thoáng qua đồ ăn trong tay.
Lâm Sinh cũng nhìn theo, lập tức cười cười: “Không cần Phương huynh đệ tự mình đi, ngươi ở trong bếp đã đủ bận rộn, ta giúp ngươi bưng qua đó.”
Phương Tiểu An không nói thêm gì, im lặng nhìn Lâm Sinh, không ai nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì, mãi đến khi Lâm Sinh giơ tay nhận lấy đồ ăn trong tay hắn, hắn mới mấp máy môi, gật đầu nói: “Như vậy cũng được, bưng đồ ăn này cho khách nhân ngồi ở trong góc kia đi, Lãnh cô nương cũng ngồi cùng bàn, sẽ nhận ra.” Nói xong một câu này, hắn lại xoay người về phòng bếp.
Đinh Việt vốn đang chờ Phương Tiểu An trở về, lúc này đã thấy Phương Tiểu An vừa đi ra ngoài đã quay trở lại, hắn nhịn không được gãi đầu cười khổ nói: “Phương huynh đệ, sao ngươi lại quay lại?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ ra còn có đồ ăn của khách chưa xào.” Phương Tiểu An yên lặng trở lại bếp, bận rộn làm chuyện của mình, không hề quan tâm Đinh Việt dùng ánh mắt kỳ quái theo dõi hắn.
Mà ngoài kia, Lâm Sinh đã bưng sường xào chua ngọt ra, không bao lâu đã đứng trước mặt cái bàn ở trong góc. Khi Lâm Sinh tới, Du Tú đang uống ly trà, còn Lãnh Cầm đang nhìn xung quanh, không biết đang tìm cái gì.
“Lãnh cô nương, vị khách quan này, đây là sường xào chua ngọt của hai người.” Lâm Sinh cười cười với hai người.
Lâm Sinh này vừa xuất hiện đã cắt ngang cục diện bế tắc của hai người. Lãnh Cầm vội vàng để Lâm Sinh đặt đồ ăn lên bàn, rồi nói: “Ta không chỉ gọi một món ăn, còn có nữa chứ?”
“Phương huynh đệ chưa nói, ta sẽ đi thúc giục.” Lâm Sinh nghĩ nghĩ.
Lãnh Cầm gật đầu không nói, nhìn thấy Lâm Sinh đi khỏi, lại quay đầu lườm Du Tú vẫn thưởng trà như cũ, khẽ ho một tiếng: “A Tú.”
“Ừm.” Du Tú lên tiếng.
“Huynh nếm thử món này đi, ta nhớ trước kia huynh rất thích món này.” Lãnh Cầm do dự rất lâu mới nói ra những lời này, đợi tới khi nàng nói ra, nàng lập tức nhìn qua chỗ khách, làm như không muốn đối diện với Du Tú.
Du Tú cũng chỉ trả lời một chữ: “Ừm.”
Nghe thấy câu trả lời của Du Tú, Lãnh Cầm lặng lẽ thở dài, sau đó chờ Du Tú bắt đầu ăn sườn xào chua ngọt.
Nhưng mà…Đợi đã lâu, hắn vẫn không hề có động tác gì.
Lãnh Cầm lại ngước mắt lên nhìn hắn một cái, phát hiện ra tư thế của Du Tú không hề thay đổi, trong lòng Lãnh Cầm hiện lên ý nghĩ khác thường, cuối cùng nhịn không được lớn tiếng gọi: “A Tú!”
“Ừm?” Du Tú giống như đột nhiên bị gọi tỉnh, chớp chớp mắt đặt ly trà trong tay xuống, nói: “Muội gọi ta có chuyện gì?”
Lãnh Cầm vội vàng cúi đầu, lúc sau mới khẽ nói: “…Dùng bữa.”