Kể từ ngày trở lại kinh đô cũng đã một thời gian Thuần Hi không gặp mặt Mộ Dung Hoa rồi, càng nghĩ càng nôn nóng nàng không tự chủ được mà bước nhanh hơn. Khi thấp thoáng nhìn thấy bóng lưng trầm tĩnh của Mộ Dung Hoa ở trong đình Thuần Hi cảm thấy sự trống vắng lâu nay đã được lấp đầy.
Rất nhiều lần nàng lén nhìn bóng dáng của hắn, vừa mạnh mẽ vừa đáng tin khiến người ta muốn dựa dẫm. Giờ nàng không muốn lén nhìn nữa mà muốn chân chính đứng cạnh hắn.
Tự khích lệ chính mình Thuần Hi mỉm cười từng bước tiến về phía đình.
“Mộ Dung Hoa.”
Mộ Dung Hoa quay đầu nhìn nhưng không lên tiếng, đợi khi Thuần Hi bước vào trong đình ngồi xuống ghế đối diện hắn mới nói:
“Công chúa xin hoàng thượng ban hôn?”
Thuần Hi cũng đoán được Mộ Dung Hoa tìm tới đây vì chuyện này nên rất bình tĩnh mà gật đầu:
“Đúng.”
Mộ Dung Hoa cau mày, giọng nói vẫn lạnh lẽo đều đều phát ra:
“Trước đây ta từng nói rõ ràng với công chúa rồi, là người không hiểu hay cố tình không hiểu. Ta sẽ không cưới công chúa.”
Lồng ngực Thuần Hi đau nhói nhưng vẫn mỉm cười không tiếp tục chủ đề này mà nói sang chuyện khác:
“Huynh có phải luôn muốn lật lại án oan năm xưa của Mộ Dung gia không?”
Mộ Dung Hoa thoáng sửng sốt:
“Có ý gì?”
“Vụ án của Mộ Dung gia năm đó chỉ cần là người có đầu óc một chút thì sẽ biết là án oan, nhưng không ai dám đứng ra giải oan huynh nghĩ là vì sao? Cao Bình giờ là quốc sư, nhi tử là học sĩ, nhi nữ là quý phi được hoàng thượng sủng ái nhất. Ông ta giờ một tay che trời, cho dù huynh có là đại tướng quân chiến công hiển hách thì đã là gì. Huynh cho rằng để lựa chọn hoàng thượng sẽ chọn một đại tướng quân đầy mối nguy hay một quốc sư cống hiến nửa đời người cho Nam Triều.”
Thuần Hi dừng một lát quan sát nét mặt Mộ Dung Hoa tuy có phần suy tư nhưng đã thả lỏng hơn nhiều mới nói tiếp, nàng nói rất nhẹ nhàng và chậm rãi:
“Cái huynh cần bây giờ không phải là công mà chính là danh. Nếu huynh là phò mã thì cũng tính là hoàng thân rồi, hoàng huynh cũng sẽ đứng về phía ta mà cho huynh một cơ hội.”
Mộ Dung Hoa im lặng không phản ứng, thật lâu sau mới có thể phát ra tiếng:
“Ta... không yêu công chúa.”
Thuần Hi nhìn thấy sự giao động trong ánh mắt hắn thì nhẹ nhõm thở ra, nàng nhìn thẳng mắt Mộ Dung kiên định nói:
“Ta không mong huynh có thể dành tất cả tình yêu cho ta, chỉ cần huynh biết ta yêu huynh là được. Huynh muốn lật đổ kẻ thù ta sẽ giúp huynh, cũng chỉ có ta mới có thể giúp huynh.”
Mộ Dung Hoa đầu óc rối rắm, từ khi rời khỏi An Lạc cung hắn vẫn luôn suy nghĩ, hắn không thể không công nhận lời nói của công chúa khiến hắn dao động.
Thuần Hi nói đúng, nếu muốn lật đổ Cao Bình thì phải có người áp chế được ông ta, mà người có thể làm được điều đó thì chỉ có thể là hoàng thân quốc thích.
Mộ Dung Hoa ảo não vô cùng, lần đầu tiên trong đời hắn thiếu quyết đoán như vậy, tiến không được lùi cũng không xong. Hắn đứng ngoài phủ tướng quân to lớn trong lòng lại trống rỗng không thôi, hắn trầm lặng rồi khẽ thì thầm:
“Tiểu Thất ngươi sẽ hiểu cho ta chứ?”
Không ai nghe thấy cũng không có ai trả lời chỉ có mình hắn mãi đứng im ở đó, lại một đêm không ngủ.
Hôm sau Mộ Dung Hoa vẫn đúng giờ vào kinh dự yến, ngoài đôi mắt đỏ ngàu và nét mặt có chút tiều tụy thì hắn vẫn rất hút ánh mắt người nhìn bởi ngoại hình và khí chất quá đỗi nổi bật ấy.
Yến tiệc được tổ chức rất lớn, tất cả quan lại đều có mặt chúc mừng không khí vô cùng náo nhiệt. Mộ Dung Hoa được mời rượu không ít, hắn không nói nhiều ai hỏi cũng chỉ trả lời qua loa lấy lệ. Một cỗ khí chất lạnh băng tỏa ra từ người Mộ Dung Hoa cũng khiến không ít quan gia e ngại không dám đến gần.
Từ trong đám quan viên Mộ Dung Hoa nhìn thấy Cao Bình âm trầm ngồi một chỗ tay cầm ly rượu đang nhìn về phía hắn cười nhếch mép. Cao Bình chậm rãi đứng lên rồi tiến về phía hắn.
“Mộ Dung tướng quân anh dũng xuất chúng thật không hổ là con cháu Mộ Dung gia. Cao mỗ xin mời tướng quân một ly.”
Mộ Dung Hoa siết chặt ly rượu, gân trên mu bàn tay cũng vì thế mà nổi lên rất rõ ràng, hắn đứng dậy khẽ nhếch môi. Mộ Dung Hoa vì cao hơn Cao Bình nửa cái đầu nên đuôi mắt hơi cụp xuống đối diện Cao Bình mà nói:
“Cao đại nhân quá khen rồi, mạc tướng vẫn còn trẻ còn cần Cao đại nhân chỉ bảo nhiều hơn.”
“Haha, ta nào dám chỉ bảo. Aizzzz..... tướng quân rất giống với Anh Tử năm đó đều rất xuất chúng, chỉ đáng tiếc..... Nếu không vì liên lụy vào chuyện của nghĩa phụ thì bây giờ chắc cũng là một trụ cột của Nam Triều rồi.”
Cao Bình như là rất tiếc nuối mà thở dài, ông ta vừa nói còn lén quan sát Mộ Dung Hoa. Lệ khí trong ánh mắt Mộ Dung Hoa ngày càng đậm, hắn nghiến chặt răng cố kìm chế không cầm đao chém chết người trước mặt ngay lúc này.
Tiếng của Vương công công như sợi dây kéo Mộ Dung Hoa trở lại thực tại.
“Bệ hạ tới.”
Quan viên ổn định lại chỗ ngồi rồi hành lễ với hoàng thượng, An Khánh đế tươi cười phất tay với mọi người bảo không cần đa lễ.
An Khánh đế tay cầm ly rượu hướng phía dưới mà nói:
“Hôm nay là tiệc chúc mừng cho chiến thắng của chúng ta với Bắc Triều, trẫm mời Mộ Dung tướng quân, Mục tướng quân, Thẩm tướng quân cùng với các tướng sĩ một ly. Các ái khanh vất vả rồi.”
Nói xong liền tự mình cạn sạch ly rượu.
Ba người Mộ Dung Hoa Mục Vĩnh Kì và Thẩm Tri Minh đứng lên cúi người với hoàng thượng nói:
“Cảm tạ bệ hạ ban thưởng.”
An Khánh đế gật đầu duy trì nụ cười trên miệng nói tiếp:
“Nhân tiện đây trẫm cũng nói luôn, Mộ Dung tướng quân tuổi trẻ tài cao, dung mạo tuấn tú cùng với hoàng muội của trẫm là Thuần Hi trời sinh một cặp. Trẫm muốn nhân cơ hội này ban hôn cho hai người, Mộ Dung tướng quân khanh thấy thế nào?”
Lời vừa nói ra ở dưới điện liền ồn ào bàn tán, đa số là gật đầu ngưỡng mộ cũng có người không nguyện ý lại không nói ra. Mục Vĩnh Kì sửng sốt nhìn qua Mộ Dung Hoa, nét mặt căng thẳng còn hơn lúc ra chiến trường giết giặc.
Mộ Dung im lặng thật lâu cho đến khi Vương công công thúc giục mới mở miệng:
“Thần.....lĩnh chỉ tạ ơn.”
“XOẢNG “.
Âm thanh rơi vỡ của chén thuốc trên tay làm Tiểu Thất giật mình hoàng hồn, Bạch Thái Thiên vội chạy lại cầm lấy tay y lên kiểm tra lo lắng hỏi:
“Có bị thương không? Ngươi sao thế sắc mặt kém quá, có phải nghỉ ngơi không đủ không?”
Tiểu Thất ngơ ngác nhìn chén thuốc vỡ vụn dưới đất trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an không tài nào kìm nén được. Y gượng cười cố chấn an Bạch Thái Thiên:
“Không sao? Tại ta không cẩn thận thôi.”
“Ngươi nghỉ ngơi đi để ta sắc lại nồi thuốc khác rồi mang lên cho bá mẫu.”
Tiểu Thất nhìn Bạch Thái Thiên rồi gật đầu, y quả thật có hơi mệt muốn ngủ một giấc, ngủ rồi thì sẽ không thấy bất an như vừa rồi nữa.