Mộ Dung Hoa vẫn luôn túc trực bên cạnh mẫu thân, thấy bà tỉnh lại liền đi tới đỡ bà dậy, bưng chén thuốc uy mẫu thân uống. Mộ Dung phu nhân trên mắt bị quấn một lớp vải trắng, sau khi uống thuốc xong liền hỏi thăm tình hình Tiểu Thất, bà vừa đau lòng vừa áy náy:
“Nhi tử, vết thương của Tiểu Thất thế nào rồi?... Lúc ấy thật sự rất khó chịu, nương đã định dừng lại không tiếp tục nữa vậy mà Tiểu Thất lại chủ động đưa tay của nó để nương cắn,aizzz đứa nhỏ này....”
“Nương chỉ cần giữ gìn thân thể cho thật tốt là được, Tiểu Thất con sẽ tự mình chiếu cố y.”
“Được rồi, con nhớ nhắc đừng để Tiểu Thất mệt mỏi quá.”
“Dạ.”
Tiểu Thất mệt mỏi nằm trên giường nhưng không ngủ được, y nhìn chằm chằm ngón tay trỏ bị cắt một đường của mình khẽ lẩm bẩm:
“Thật sự có thể cải tử hoàn sinh sao?”
Tiểu Thất từ khi còn nhỏ đã thích ứng rất nhanh với dược liệu, tất cả các loại cây cỏ dược liệu trên núi hay là nhân sâm quý hiếm Tiểu Thất đều có thể ăn được, không những không gây hại mà còn giúp cơ thể đề kháng rất tốt với các loại bệnh thông thường. Liễu Trường An phát hiện ra thể chất Tiểu Thất đặc biệt nên thay vì nấu lương thực ông đã dùng dược liệu để nấu cho Tiểu Thất ăn hàng ngày.
Đến một ngày Liễu Trường An lại vô tình biết được máu của Tiểu Thất lại có thể cứu sống một tiểu cẩu đang hấp hối, lúc đấy ông đã rất kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Hoàn linh đan ông đang điều chế nếu như thành công cùng với máu của Tiểu Thất thật sự có thể cứu người hấp hối sống lại.
Liễu Trường An đã giấu bí mật này rất kĩ vậy mà không biết vì sao lại có người biết được và tìm cách gây khó dễ ông, dẫn đến kết cục không thể cứu vãn như hiện giờ.
Chẳng biết có thật sự hiệu quả không nhưng Tiểu Thất vẫn dùng máu của mình nhỏ vào chén thuốc của Mộ Dung phu nhân, chỉ là thỉnh thoảng mới nhỏ một giọt nhưng vẫn khiến y thực mệt mỏi, chẳng lẽ do lâu rồi không ăn dược nên mới như vậy sao? Chắc phải lên núi hái một ít mới được.
Tiểu Thất vừa trâm cứu xong cho Mộ Dung phu nhân còn chưa kịp ra khỏi uyển phòng đã nghe tiếng gọi lớn của Chu Mẫn, Chu Mẫn thở hồng hộc gấp gáp lên tiếng:
“Tiểu Thất, mau...Mục công tử bị thương rồi, Mục sư phụ nhờ đệ tới xem thử, xe ngựa đã đợi sẵn ở ngoài lộ rồi.”
“Chu tỷ tỷ đừng gấp gáp, bây giờ đệ qua xem thử tỷ ở lại chăm sóc cho bá mẫu.”
Mộ Dung phu nhân cũng lo lắng hỏi thăm:
“Vĩnh Kì bị thương sao? Vậy Tiểu Thất con mau đi đi.”
Tiểu Thất gật đầu với phu nhân rồi đi tới Mục gia, Mục Vĩnh Kì trên người đầy vết thương, y phục loang lổ máu đang nhắm mắt nằm trên giường, khi nghe tiếng Tiểu Thất liền mở mắt ngồi thẳng người.
Mục Tranh dẫn Tiểu Thất vào tư phòng của Vĩnh Kì, thấy người trên giường sắc mặt trắng bệch Tiểu Thất nhíu chặt mày nói với gia đinh đang đứng phía sau:
“Chuẩn bị nước ấm cùng với khăn sạch, lấy thêm kéo tới đây.”
“Dạ tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Tiểu Thất đi lại gần khom người nhìn vết máu đã khô trên y phục Vĩnh Kì tò mò hỏi:
“Huynh thật sự giết chết đại lang kia à. Chậc...lợi hại thật.”
Đối diện với ánh mắt trong veo đầy hiếu kỳ cùng ngưỡng mộ của Tiểu Thất làm Vĩnh Kì xấu hổ hơi cúi đầu.
“Hừ..Lợi hại cái gì, giết một con sói mà khiến bản thân bị thương tới như vậy, thật quá kém cỏi.” Mục sư phụ lên tiếng trách cứ.
Tiểu Thất chột dạ ho nhẹ, có cần nghiêm khắc tới vậy không, nếu là y thì khẳng định không còn đường về nhà rồi.
Gia đinh mang đồ đã chuẩn bị vào phòng, Tiểu Thất cầm kéo định cắt bỏ y phục Vĩnh Kì lại bị Vĩnh Kì gạt ra:
“Ta tự làm.”
“Huynh là đại phu hay ta là đại phu, còn lộn xộn nữa thì đừng trách ta.”
Một lời đe doạ không có chút uy hiếp nào nhưng Vĩnh Kì vẫn nghe lời ngồi yên không nhúc nhích. Y phục có nhiều chỗ bị dính vào vết thương gỡ ra vừa khó khăn vừa đau đớn, Vĩnh Kì mặt điềm tĩnh thỉnh thoảng chỉ hơi nhíu mày một chút. Ngược lại là Tiểu Thất ấn đường luôn nhíu chặt, môi cũng bị cắn đến biến dạng: .
“Vết thương đã mấy ngày không xử lí rồi.”
“ Hình như là 2 ngày.”
“Cũng may huynh thân thể cường tráng chứ gặp phải người khác khẳng định là không ổn.”Quay qua Mục Tranh nói với ông:“Mục tiền bối có thể lấy cho vãn bối thêm 1 thau nước sạch nữa không?”
“Được, đợi ta một lát.”
Tiểu Thất dùng khăn lau sạch vết máu bên ngoài miệng vết thương, vùng lưng và trước ngực đều có vết cào, nặng nhất là trên bả vai có 4 dấu răng rất sâu. Xung quanh đã bọng mủ trắng có chỗ còn thâm đen rất đáng sợ.
Tiểu Thất dùng một loại bột màu trắng bỏ vào thau nước sạch rồi dùng khăn lau lên miệng vết thương nơi bả vai:
“Có phải rất khó chịu không? Huynh cố nhịn một chút.”
“Vẫn ổn.” Vĩnh Kì miệng thì nói vậy nhưng tay đã nắm chặt, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu chảy ra.
Tại Mộ Dung gia, Mộ Dung Hoa vừa từ huyện phủ trở về, nhìn quanh một lượt không thấy Tiểu Thất đâu mới lên tiếng hỏi Chu Mẫn:
“Chu cô nương, Tiểu Thất đâu?”
“Tiểu Thất đệ đệ vừa nghe tin Mục công tử bị thương liền qua bên Mục gia rồi thưa công tử. Nhìn Tiểu Thất rời đi có vẻ gấp gáp chắc Mục công tử bị thương không nhẹ “
“Bị thương?”
Chu Mẫn như là vô tình nói ra:
“Cũng thật khó hiểu, Mục công tử lợi hại như vậy với lại chỉ là đi săn bình thường sao lại bị thương được chứ.”
Mộ Dung không đáp lời quay người lên ngựa tới Mục gia mà ở nơi hắn không thấy khoé miệng Chu Mẫn đã nhếch lên một đường cong nhẹ. Gia đinh gác cổng vừa thấy Mộ Dung tới đã chủ động dắt ngựa cho hắn còn tiện bẩm báo:
“Mộ Dung công tử, thiếu chủ đang ở tư phòng.”
“Uhm “
Hắn một đường đi thẳng tới tư phòng của Vĩnh Kì, cửa không đóng, từ ngoài nhìn vào liền thấy hết thảy bên trong. Tiểu Thất khom người cẩn thận buộc lại miếng vải băng vết thương còn Vĩnh Kì đang nhìn y thực thâm tình.
Mộ Dung Hoa tâm tình phức tạp lên tiếng gọi:
“Tiểu Thất “
Hai người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn ra cửa, Tiểu Thất vừa rồi còn đăm chiêu giờ nhìn thấy Mộ Dung liền tươi cười, ngạc nhiên hỏi:
“Mộ Dung, sao huynh lại tới đây.”
Hắn đi lại chạm nhẹ lên đầu Tiểu Thất cũng mỉm cười trả lời:
“Ta tới thăm Vĩnh Kì tiện đưa ngươi cùng trở về.”
“Vậy huynh đợi một lát ta đi gặp Mục tiền bối rồi quay lại ngay.”
“Được, ngươi đi đi.”