Trăng Tàn

Chương 38: Chương 38: Đối mặt với cái chết




Rơi xuống khỏi xe ngựa Tiểu Thất ngã xuống nền đất đầy sỏi đá, y lăn trên nền đất mấy vòng sau đó lưng bị đập vào một thân cây lớn ở gần đó. Chiếc lục lạc trên vòng tay vì va chạm mạnh mà kêu lên lanh lảnh, mà lúc này lục lạc của Bạch Ngọc Phi Loan cũng đột nhiên rung lên.

Tiểu Thất nào còn tâm trí để ý đến âm thanh nhỏ đó, cả người y giờ đau ê ẩm còn phải nhanh chân chạy trốn.

Tên nô bộc sau một khắc bất ngờ vì hành động của Tiểu Thất thì chính là tức giận. Gã cho dừng xe ngựa rồi nhảy xuống đuổi theo Tiểu Thất, trên tay còn lăm le thanh chủy thủ.

Tiểu Thất cả người đầy thương tích chạy cũng chẳng được bao xa đã bị tóm lại. Gã nô bộc vung tay tát mạnh lên mặt Tiểu Thất quát lớn:

“Mày còn dám chạy. Rơi vào tay tao rồi thì đừng nghĩ đến chuyện thoát được. Nếu không phải vì muốn diễn cho giống như cái chết của mày là một tai nạn thì tao thật sự muốn một dao đâm chết mày ngay tại đây.”

Trên má Tiểu Thất in hằn năm dấu tay, máu từ khoé miệng cũng bắt đầu rỉ ra, y chống cự yếu ớt miệng vẫn cố kêu lên:

“Thả ta ra.... Cứu mạng....Mộ Dung cứu ta....”

Mộ Dung Hoa giật mình đứng sững người, hắn hoang mang nhìn quanh như đang cố tìm kiếm một thân ảnh nào đó, bất an trong lòng cũng không thể áp chế.

Tiểu Thất gọi hắn, Tiểu Thất gặp nguy hiểm gọi hắn cứu mạng.

“Phu thê giao bái “

Thấy tân lang không tập trung mà cứ nhìn ngó xung quanh người chứng hôn lại hô lên lần thứ hai.

Mộ Dung Hoa bây giờ mới sực tỉnh nhìn tân nương hỉ phục đỏ đang đứng trước mặt mình, nhìn thấy cái nhíu mày của An Khánh đế cùng mấy lời thì thầm to nhỏ xung quanh. Hắn thở dài một hơi rồi chậm rãi cúi đầu hoàn thành hôn lễ.

“Lễ thành, đưa vào động phòng.”

Chắc là do hắn nghĩ nhiều thôi, do hắn nhớ Tiểu Thất quá nên mới mơ hồ nghe thấy tiếng gọi của y.

Tiểu Thất bị tên nô bộc nắm cổ áo kéo lại xe ngựa, gã khom người thò tay xuống dưới gầm xe ngựa lấy ra một đoạn dây leo cột chặt hai tay y ra sau lưng rồi bỏ vào xe. Tiểu Thất giãy dụa nhưng càng giãy cổ tay bị dây leo siết chặt càng đau đớn. Y mệt mỏi tựa đầu vào vách xe ngựa nước mắt chẳng hiểu vì sao lại đột ngột chảy ra lăn dài trên gò má. Là vì y đau do bị thương hay tủi thân vì lúc này người mình cần lại không ở bên cạnh mình, cũng có thể là do nuối tiếc cuộc sống quá đỗi ngắn ngủi này khiến y không kìm được mà rơi nước mắt.

Tiểu Thất không giãy dụa nữa mà chỉ nằm im chấp nhận số phận. Xe ngựa chạy tới bên vách núi thì dừng lại, gã nô bộc nhìn người trong xe yếu đuối không chống cự lại nữa thì thở dài:

“Ngươi đừng có trách ta, hãy trách số ngươi không tốt gặp phải Mộ Dung Hoa kia, là do hắn liên lụy ngươi.”

“Thả ta đi.” Tiểu Thất yếu ớt lên tiếng.

“Hôm nay ngươi không chết thì người chết sẽ là ta, xin lỗi ta chỉ có thể tiễn ngươi đến đây thôi. Vĩnh biệt.”

Gã nô bộc nhìn Tiểu Thất lần cuối rồi cầm chủy thủ đâm mạnh vào đùi ngựa. Chú ngựa bị đau nhảy lên cũng không biết phía trước là vực sâu cứ thế lao tới.

Tiểu Thất loạng choạng ngã trái đập phải nhắm chặt mắt tiếp nhận cái chết đang đến gần, lục lạc nhỏ cũng vì va chạm và kêu liên hồi. Y bây giờ không còn sợ hãi không còn đau đớn chỉ có hình bóng của Mộ Dung Hoa:“ Xin lỗi, Tiểu Thất không thể giữ lời hứa chờ huynh quay về rồi. Mộ Dung....“.Vĩnh biệt.

Xe ngựa nghiêng ngả tựa như sắp rơi xuống thì đột nhiên dừng lại. Tiểu Thất trong xe ngựa vẫn còn nghe được tiếng kêu của chú ngựa mỗi lúc một xa. Ngựa bị rơi xuống vực rồi nhưng tại sao xe vẫn còn chưa rơi, đầu óc Tiểu Thất ong ong choáng váng. Y không tin tên nô bộc kia trong phút chốc rủ lòng thương cứu mình, vậy thì tại sao chứ?

“Tiểu Thất, ngươi có ở bên trong không? Có sao không? Có thể lên tiếng nói với ta một câu không? một từ thôi cũng được.”

Tiếng Bạch Thái Thiên vừa gấp gáp vừa lo lắng hoảng sợ trầm thấp vang lên khiến Tiểu Thất như với được cọng rơm cứu mạng, y như đứa trẻ đi lạc tìm lại được phụ mẫu cứ như vậy mà khóc lên:

“Hức...hu..hu.... Tiểu Bạch....ta sợ... cứu ta... hức...”

Bạch Thái Thiên đau lòng như có người xát muối vào trái tim chàng, nghe được lời nói của người kia khiến chàng an tâm hơn nhiều dịu dàng trấn an:

“Uhm, có ta ở đây ngươi sẽ không sao. Tiểu Thất ngoan đừng sợ.”

Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.

Tiểu Thất rất tin tưởng mà gật gật đầu.

Tuy là nói vậy nhưng kì thực tình thế bây giờ không ổn chút nào, bánh xe ngựa đã quá nửa ở mép vực. Bạch Thái Thiên một tay gắng sức giữ chặt mép gỗ của xe ngựa, tay kia túm lấy một loại cây leo mọc ngay gần đó.

Từ lúc lục lạc của Bạch Ngọc Phi Loan rung lên Bạch Thái Thiên biết Tiểu Thất gặp nạn. Dựa vào cảm biến tương giao của hai lục lạc mà chàng một đường tìm đến đây. Lúc nhìn thấy xe ngựa đang điên cuồng lao tới vực thẳm trái tim Bạch Thái Thiên tựa như chuẩn bị văng ra khỏi lồng ngực.

Thật may chàng vẫn tới kịp lúc, thật may Tiểu Thất không có vấn đề gì.

Bạch Thái Thiên nhìn xe ngựa đã hơn phân nửa ở mép vực lại nhìn cây leo trong tay, sắc mặt căng thẳng cực độ ấn đường chặt chẽ nhíu lại. Càng cố sức kéo xe ngựa lại nhưng vô dụng, xe ngựa không nhúc nhích mà chàng thì sức lực dần cạn kiệt mồ hôi vã đầy trán.

Đột nhiên một giọng nói giễu cợt vang lên sau lưng làm Bạch Thái Thiên cảnh giác liếc tên nô bộc lúc này mới bước ra.

“Âyda, ta nói số mệnh tiểu tử ngươi cũng thật tốt, như vậy rồi mà vẫn còn có thể cứu được thật khiến người ta thích thú trêu đùa mà.”

Bạch Thái Thiên nhìn gã bằng ánh mắt lạnh lẽo như con hổ đói đang nhìn con mồi của mình.

“Ngươi là ai? Vì sao muốn giết y.”

“Ngươi quản ta là ai làm gì? Nhưng ta lại tò mò ngươi là ai hơn đấy, liều mình cứu tiểu tử kia như vậy, ngươi.....không phải cũng thích y đi. Chậc chậc... Tiểu tử kia xinh đẹp như vậy....Hahaha.”

Gã nô bộc cười lớn như vừa nghĩ ra trò hay để trêu đùa, gã hướng Tiểu Thất ở bên trong mà lớn tiếng:

“Tiểu tử, người bên ngoài này anh tuấn không thua gì Mộ Dung Hoa lại còn yêu thích ngươi như vậy, nếu như ngươi chịu từ bỏ Mộ Dung Hoa đi cùng tên này ta có thể suy nghĩ cứu mạng ngươi.”

Tiểu Thất kinh ngạc đến trợn tròn mắt, mấp máy môi thật lâu sau mới bật thốt lên:

“Ngươi...nói lung tung, Mộ Dung là phu quân của ta, ta sống là người của huynh ấy chết làm ma của huynh ấy.”

Tay Bạch Thái Thiên run lên lồng ngực đập phập phồng đau nhói. Cho dù chuẩn bị đối mặt với cái chết người này cũng không nguyện ý đi cùng chàng, vẫn ngu ngốc chờ đợi một người đã phản bội y. Dù là một chút hi vọng y cũng không muốn cho chàng, Bạch Thái Thiên ngươi đang mong muốn đang hi vọng cái gì chứ. Ngu ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.