Trăng Tàn

Chương 51: Chương 51: Kí thư




Thuần Hi chầm chậm quan sát cách bài trí tựa như xa lạ lại như rất thân quen trong căn phòng lần đầu tiên đặt chân tới này. Từ chiếc giường đến bộ bàn ghế hay cả kệ gỗ đặt y thư đều giống hết với căn phòng trong hậu viện của phủ tướng quân. Nàng ấy vậy mà không hề cảm thấy khó chịu hay bài xích nó, có thể là vì cái cảm giác ấm áp trong căn phòng thoang thoảng mùi dược liệu khiến nàng thấy thoải mái chăng.

Thuần Hi đưa tay lướt qua một lượt y thư trên kệ rồi dừng lại ở một quyển tập nhỏ khác biệt. Nàng tò mò ngồi xuống ghế lật mở xem lại phát hiện đây là kí thư của Tiểu Thất. Thuần Hi chần chừ do dự có nên lật xem tiếp hay không, kí thư là đồ riêng tư của Tiểu Thất thế nhưng nỗi hiếu kì đã dẫn dắt lí trí nàng, kí thư cứ từng tờ từng tờ tiếp tục được lật sang.

'Ngày thứ 1 Mộ Dung rời đi, trời rất lạnh ta thấy toàn thân như bị đóng băng, ta bị sốt, lần đầu tiên ta bị sốt, chưa qua bao lâu đã thấy nhớ huynh rồi...'

'Ngày thứ.... Mộ Dung rời đi, ta biết nấu ăn rồi mặc dù không đẹp mắt nhưng ăn cũng không tồi, sau này ta sẽ nấu cho huynh ăn không cần huynh phải tự mình làm nữa....'

'Ngày thứ....Mộ Dung rời đi, tết đến rồi ta nấu rất nhiều bánh trôi nhưng lại không có tâm trạng ăn, trong lòng rất trống trải, rất nhớ huynh....'

'Ngày thứ 160 Mộ Dung rời đi, ta rất sợ, hắn muốn giết ta, ta sợ bản thân cứ như vậy mà chết đi không thể giữ lời hứa chờ huynh trở về. Nếu như ta chết huynh sẽ đau lòng sẽ nhớ ta chứ?...'

Tiểu Thất viết rất nhiều Thuần Hi cũng kiên nhẫn đọc hết không sót một chữ nào, lần cuối cùng y viết kí thư là vào hai ngày trước. Thuần Hi nhìn tập kí thư trong tay cảm giác cả trái tim mình như bị nó đè bẹp khiến nàng không thở nổi.

“Hai người các ngươi kẻ có tình người có ý yêu nhau như vậy thì ta là cái gì, là kẻ thứ ba cố tình chen chân vào cuộc sống của các người ư. Ta làm gì sai tại sao lại hành hạ trái tim ta như vậy. Hừ.... tướng công của ta, chàng đã vô tình vứt bỏ tình yêu của Thuần Hi vậy thì người chàng yêu cũng đừng hòng được hạnh phúc.”

Ánh mắt nàng công chúa trong bóng tối dần dần thay đổi trở nên thâm trầm lạnh lẽo mà chính nàng có lẽ cũng không phát hiện ra sự thay đổi này của chính mình.

Bên ngoài dược phòng Tiểu Thất đang thẫn thờ ngồi trên bậc thềm, nét mặt u buồn đầy tâm sự. Y vẫn còn đang suy nghĩ về những lời Trần Tố Tố nói với mình hồi chiều

Trong bữa ăn tối không khí thập phần gượng gạo không ai nói chuyện, Trần Tố Tố khó xử ngồi giữa không biết nên nói về chủ đề gì nên quyết định giữ im lặng. Trong khi đó cả Thuần Hi và Tiểu Thất trong lòng có tâm sự nên cũng không mở miệng, ai ăn phần người nấy cũng không nhắc đến Mộ Dung Hoa. Ăn xong Trần Tố Tố mới gọi Tiểu Thất về tư phòng nói chuyện, bà nhìn y thật lâu mới lên tiếng:

“Tiểu Thất con có sao không?”

Tiểu Thất sửng sốt nhìn bà rồi khẽ lắc đầu, bà nhẹ nhàng cầm tay y lại nói:

“Nương biết con sẽ khó chịu, nhưng mà Tiểu Thất công chúa dù sao cũng là nữ nhi hơn nữa với thân phận của nàng ấy chúng ta không thể đắc tội được. Con có thể vì A Hoa mà bao dung với công chúa một chút không?”

Tiểu Thất nhìn ra nỗi lo âu trong lòng bà, nhưng hình như bà lo xa quá rồi. Y chỉ muốn có cuộc sống bình yên chỉ cần công chúa không cố tình gây sự thì y sẽ không quan tâm, sẽ không khiến Mộ Dung phải khó xử.

Tiểu Thất gượng cười an ủi bà:

“Nương đừng lo chúng ta là người một nhà mà, con sẽ cố gắng không để công chúa chịu ủy khuất.”

Trần Tố Tố đau lòng nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt, chẳng biết từ khi nào bà lại để ý tâm tình đứa nhỏ này như vậy, bà dần dần đã thật sự xem Tiểu Thất là nhi tử ruột của chính mình.

Chiếc áo choàng mỏng được người cẩn thận khoác lên vai Tiểu Thất khiến y hồi thần lại, y ngước mặt lên bắt gặp gương mặt quá đỗi tuấn mỹ của Mộ Dung Hoa. Hắn mang nét mặt không vui lại có chút lo lắng vừa sửa lại áo choàng cho Tiểu Thất vừa nói:

“Giờ còn thất thần suy nghĩ cái gì nữa sao không nghỉ ngơi, ngoài này có sương sẽ đổ bệnh.”

Đúng là có sương, Tiểu Thất giờ mới để ý mình đã ngồi ở đây lâu tới như vậy, cả người đều bị sương đêm bao phủ khiến toàn thân lạnh lẽo đến phát run. Tiểu Thất rùng mình đứng thẳng người thấp thỏm nhìn Mộ Dung Hoa khẽ lên tiếng:

“Huynh chưa ăn gì đúng không, để ta xuống bếp lấy đồ ăn cho huynh.”

Thấy Tiểu Thất định rời đi Mộ Dung Hoa liền giữ lấy cổ tay y.

“Tiểu Thất... ta...xin lỗi.”

Tiểu Thất khựng lại, nỗi ủy khuất trong lòng khiến khoé mắt y bắt đầu nhòe đi. Mộ Dung Hoa giữ vai Tiểu Thất xoay y đối mặt với mình cực kỳ chân thành mà nhận lỗi.

“Ta thật sự sai rồi, xin lỗi Tiểu Thất, đừng giận ta được không?”

Hắn lấy trong người một gói giấy quen thuộc đưa cho Tiểu Thất.

“Bánh hạnh nhân Phúc Kí ta mua cho ngươi.”

Tiểu Thất nhìn gói bánh trong tay nước mắt bắt đầu trào ra cứ thế từng dòng từng dòng ướt đẫm gương mặt xinh đẹp. Mộ Dung Hoa hốt hoảng đầu còn đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thì cả người đã cứng đờ vì cái ôm quá đỗi đột ngột của Tiểu Thất.

Y gắt gao ôm chặt lấy hắn vùi mặt vào hõm cổ của hắn mà khóc. Mộ Dung Hoa cũng ôm y vuốt nhẹ mái tóc y ngửi mùi hương của đàm hoa trên người y. Nhìn người khác khóc hắn chỉ thấy chán ghét và khó chịu nhưng khi thấy những giọt nước mắt của Tiểu Thất lại khiến hắn đau lòng như trái tim bị người ta chém từng nhát.

“Tiểu Thất xin lỗi ngươi cũng cảm ơn ngươi.” Mộ Dung Hoa thì thầm bên tai Tiểu Thất.

Y trong vòng tay của nam nhân khẽ lắc đầu.

“Vất vả cho ngươi rồi.” Hắn nhìn thấy những vết thương còn để lại dấu vết trên tay Tiểu Thất, bàn tay vốn dĩ rất trắng và mềm mại giờ lại hơi thô ráp còn có những vết chai sạn trong lòng bàn tay. Y đã cao hơn trước, giờ đứng cạnh hắn cũng chỉ thua chưa tới nửa cái đầu, nhưng cũng gầy hơn trước.

Tiểu Thất không nói gì vẫn chỉ lắc đầu, y không thấy vất vả chút nào. Ngoại trừ những lúc nhớ hắn còn lại y đều rất vui vẻ.

“Tiểu Thất ngươi có giận ta không, chuyện ta thành thân cùng công chúa?”

Mộ Dung Hoa cảm nhận được thân thể người trong lòng bỗng chốc cứng ngắc rồi lại thấy y lắc đầu. Y không giận hắn, y chỉ là một người không thân không thế thì có tư cách gì để giận hắn chứ. Y chỉ thấy tủi thân, thấy đau lòng và thất vọng mà thôi.

Mộ Dung Hoa đẩy người Tiểu Thất ra khỏi người mình nhẹ nhàng hôn lên giọt nước còn vươn trên khóe mi y.

“Ngươi cứ như vậy sẽ khiến ta thấy bản thân mình thật sự rất khốn nạn. Nhưng mà Tiểu Thất ta cưới công chúa là vì có nguyên do, ta không chạm vào nàng ấy ta chỉ yêu ngươi chỉ cần một mình ngươi thôi. Thật đấy.”

Tiểu Thất kinh ngạc nhìn hắn, nhìn thấy sự chân thành trong mắt hắn.

“Huynh cùng công chúa còn chưa viên phòng sao?”

“Chưa từng. Ta chỉ có mình ngươi.”

“Mộ Dung, huynh như vậy...đối với công chúa thật sự không công bằng.”

Mộ Dung Hoa tối mặt.

“Chẳng lẽ ngươi muốn ta cùng với nàng ấy thật sự làm cái chuyện đó?”

“Không phải, ta không có ý đó. Ta chỉ...”

“Được rồi, chúng ta lâu lắm rồi mới gặp lại đừng nhắc tới người khác được không?”

Tiểu Thất mím chặt môi rồi gật đầu, y cũng không muốn vì chuyện của người khác mà cãi nhau với Mộ Dung Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.