Những ngày sau đó Mộ Dung Hoa đều không ra khỏi cửa, hắn muốn dành chút thời gian ít ỏi chiếu cố mẫu thân cùng thê tử mới vào cửa. Trần Tố Tố cẩn thận căn dặn Mộ Dung từ những việc nhỏ nhặt nhất, quan trọng là phải bảo toàn tính mạng không được quá liều lĩnh, nói một hồi bà lại bật khóc. Mộ Dung an ủi mẫu thân, hắn cũng không quá lo lắng cho mẫu thân của mình, hắn tin Tiểu Thất có thể thay hắn chăm sóc bà thật tốt. Điều kiến hắn không an tâm chính là người luôn mỉm cười cố tỏ ra kiên cường kia, Tiểu Thất không nói mấy lời thừa thãi chỉ lặng lẽ ở bên cạnh hắn, cũng không khóc nháo không than vãn nửa lời, Tiểu Thất càng hiểu chuyện Mộ Dung Hoa càng đau lòng.
Tới ngày phải xuất phát lên kinh đô, Mộ Dung gia bao trùm trong bầu không khí ảm đạm. Mộ Dung Hoa mặc chiến bào, tay cầm trường kiếm không đành lòng nhìn Tiểu Thất, y nét mặt u buồn nhưng môi vẫn cố gượng cười:
“Mộ Dung.” Tiểu Thất nhỏ giọng gọi.
Tiểu Thất cố gắng mở miệng nhưng lại không hề phát ra âm thanh nào. Những điều cần nói, những thứ cần chuẩn bị, những việc cần làm đều đã hoàn thành, bây giờ chẳng biết nói gì nữa. Mộ Dung xoa nhẹ mái tóc Tiểu Thất cúi đầu hôn lên trán y khẽ thì thầm:
“Đợi ta.”
Mục Vĩnh Kì cũng mặc chiến giáp đứng gần đó nhìn Tiểu Thất đang cố gắng tỏ ra kiên cường, Vĩnh Kì trong lòng biết rõ mặc dù Tiểu Thất không khóc nhưng người lưu luyến cùng đau buồn nhất lúc này chính là Tiểu Thất. Vĩnh Kì tiến lại gần lên tiếng:
“Tẩu tử yên tâm, Vĩnh Kì dù có mất mạng cũng sẽ bảo vệ thật tốt tướng quân.”
“Làm phiền Mục công tử rồi.”
Mộ Dung cáo biệt mẫu thân rồi nhảy lên ngựa một đường đi thẳng không nhìn lại.
Tiểu Thất nhìn đoàn người khuất dần, y lo lắng và sợ hãi như vừa đánh mất một thứ rất quan trọng vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa lớn tiếng gọi:
“Mộ Dung.....Mộ Dung.”
Mộ Dung Hoa nghe văng vẳng bên tai tiếng Tiểu Thất gọi tên mình, hắn dừng ngựa ngoái đầu nhìn về phía sau nơi thiếu niên đang chật vật chạy tới. Mộ Dung nhảy vội xuống ngựa dang tay đỡ lấy người kia, Tiểu Thất khóc lớn trong vòng tay hắn:
“Hu hu hu.... hức hức.... hức hức....ta...ta lạnh...ta.... nhớ huynh.....hu hu hu....”
Mộ Dung lồng ngực đau đớn từng hồi tay siết chặt Tiểu Thất, đợi tiếng khóc ngưng lại chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào hắn mới vỗ về an ủi:
“Ngoan“.
Tiểu Thất nước mắt vừa dừng lại bắt đầu trào ra, nhưng cố gắng không khóc thành tiếng, y mím chặt môi vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc, qua lớp chiến bào cảm nhận nhịp đập nơi trái tim hắn.
Binh lính đi theo chừng 20 người chứng kiến cảnh này cũng ngại ngùng đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Mục phó tướng đang lạnh lùng nghiêm mặt không hề có ý định lên tiếng ở bên cạnh.
Cứ kéo dài như vậy sẽ trễ giờ hồi kinh mất. Một binh sĩ lớn gan đầy khó sử lên tiếng nhắc nhở:
“Bẩm tướng quân, nên xuất phát rồi không thể trì hoãn thêm nữa.”
Mộ Dung phóng ánh mắt như lưỡi đao nhìn qua làm binh sĩ kia sợ hãi vội ngậm miệng. Tiểu Thất khó xử chùi nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt vùi về sau cách Mộ Dung 2 bước chân. Y phẩy phẩy hai tay:
“ Đi đi, ta đợi huynh bình an quay về. Mộ Dung không có huynh ta sẽ không một mình sống tiếp vậy nên phải bảo vệ mình cho thật tốt.”
Mộ Dung gật đầu rồi quay người thúc ngựa rời đi, lần này hắn thật sự rời đi rồi. Bóng dáng Mộ Dung mờ ảo khuất dần trong làn tuyết trắng. Tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi, rơi rất nhiều, rất lạnh.
Tiểu Thất chẳng biết đứng đó bao lâu, trên mái tóc dài, trên tấm áo choàng phủ đầy tuyết trắng, một người sợ lạnh như Tiểu Thất giờ đứng giữa trời tuyết trắng xóa lại không hề nhíu mày. Có lẽ bởi vì cái lạnh bên ngoài hoàn toàn không thể so sánh với cái lạnh giá trong trái tim y lúc này.
Tiểu Thất bị sốt cao một trận mấy ngày liền, y trước giờ chưa từng bị bệnh nhưng từ ngày Mộ Dung xuất chinh y liên tục sốt cao làm Trần Tố Tố lo lắng không yên. Bà không nhìn thấy còn Chu Mẫn dù sao cũng là nữ tử chưa xuất giá nên cũng không tiện chăm sóc Tiểu Thất, phải nhờ tới Tiết Hải tới chăm sóc cho y.
Tiểu Thất tỉnh lại lúc nửa đêm nhìn sang bên cạnh nơi lúc trước Mộ Dung Hoa nằm giờ chỉ còn lại một mảng lạnh băng, nước mắt không kìm được lại lăn dài trên gò má, tiếng Tiết Hải vang lên làm Tiểu Thất giật mình đưa tay chùi vội dòng nước mắt.
“Đệ cứ như vậy sẽ khiến A Hoa bận tâm, hắn trước khi đi liên tục căn dặn phải chiếu cố đệ nhưng chúng ta ở xa sao có thể lúc nào cũng bên cạnh đệ được. Tiểu Thất, đệ còn phải chăm sóc cho bá mẫu nên chính mình càng không thể ngã xuống hiểu không?”
Tiểu Thất gật đầu giọng nói cũng lạc đi không còn trong trẻo như lúc trước:
“Đệ biết, mấy ngày nay đa tạ tẩu tử chiếu cố.”
“Uhm, dậy uống thuốc rồi ngủ thêm đi, trời vẫn còn chưa sáng.”
Tiết Hải ở lại bồi Tiểu Thất tới khi y khỏe hơn mới trở về huyện phủ.
Khi đoàn người gần tới kinh đô Mộ Dung Hoa hạ lệnh cho binh sĩ dừng lại, hắn đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi dừng lại ánh mắt trên người một binh sĩ hắn có ấn tượng nhất. Người này cao ngang ngửa hắn lại trắng trẻo anh tuấn nhất trong đám binh sĩ, cũng là người dám lên tiếng lúc hắn từ biệt Tiểu Thất. Mộ Dung lớn tiếng gọi:
“Ngươi, qua đây.”
Binh sĩ kia vẫn còn bị ánh mắt như hổ đói của Mộ Dung Hoa lúc đó doạ cho run chân, người kia nuốt một ngụm nước bọt liếc mắt nhìn trái rồi nhìn phải.
“Chính là gọi ngươi, liếc cái gì “.
Binh sĩ không thể trốn liền bước ra chắp tay cúi đầu, đang nghĩ có phải tướng quân định trả thù chuyện lúc trước không.
“Tướng quân cho gọi thuộc hạ.”
Mộ Dung nghiêm mặt nhìn binh sĩ
“Danh tự.”
“Bẩm là Thượng Quan Dư.”
“Tuổi “
“ Dạ 20“.
“Vào quân doanh bao lâu rồi?”
“Dạ bẩm được 5 tháng “
“Đưa ta tới quân doanh.”
“Dạ? ngài muốn tới quân doanh ngay bây giờ sao?”
Vĩnh Kì cũng thắc mắc:
“Sư huynh, không phải nên vào cung yết kiến bệ hạ trước sao?”
“Ta tự có chủ kiến đệ đừng quan tâm.”
Mộ Dung lạnh mặt nhìn Tiểu Dư ý bảo còn không mau dẫn đường. Tiểu Dư không dám nán lại vội vàng chạy lên trước dẫn đường tới quân doanh.