Tiểu Thất được An Khánh đế đưa về Trữ Tú cung an bài thái y xem xét thương thế cho y xong xuôi mới đến cung của thái hậu thỉnh an. Trong phòng tràn ngập mùi trầm hương an thần nhưng thần sắc của cả thái hậu lẫn hoàng thượng đều không hề tốt.
“Bệ hạ muốn đuổi ai gia đi sao? Bệ hạ vì nam tức phụ kia mà muốn đưa ai gia lên chùa?” Thái hậu đã không còn giữ được vẻ hòa nhã ban đầu mà bắt đầu lớn giọng chất vấn hoàng thượng.
“Nó hãm hại Cao quý phi phải sinh non lại cố chấp không chịu nhận tội, ai gia phạt nó một chút thì đã làm sao. Bệ hạ, người thật sự bị tiện nhân đó làm cho mù quáng rồi...”
“Thái hậu đừng có nói mấy lời khó nghe như vậy. Cậu ấy là người đã cứu mạng trẫm hơn nữa người ta là phu nhân của tướng quân. Bây giờ Tây Vực còn đang nhờ Mộ Dung Hoa trấn áp, nếu để hắn biết phu nhân của mình ở trong cung bị người khác khi dễ, thái hậu nghĩ hắn sẽ chịu để yên sao?”
“Hắn dám...”
“Tại sao không dám. Người nghĩ Mộ Dung Hoa kia dễ dàng cúi đầu quy thuận trẫm sao, người nghĩ hắn sẽ một lòng vì trẫm mà không tiếc mạng sống sao. Thái hậu....chuyện triều chính người không hiểu mà tốt nhất cũng đừng nên hiểu làm gì. Trước mắt người cứ lên chùa tĩnh dưỡng một thời gian đi, trẫm cũng chỉ có thể bảo vệ người bằng cách này thôi.”
Thái hậu không thể tin mà nhìn An Khánh đế.
“Bệ hạ người là hoàng đế của Nam Triều, sao....sao lại đi sợ hãi một võ tướng chứ. Mộ Dung Hoa kia là kẻ nào, hắn dám tạo phản thì cho người bắt lại chém đầu không phải được rồi sao. “
An Khánh đế bất lực xoa thái dương không muốn nhiều lời trực tiếp phất tay:
“Không cần nói nữa, cuối tháng này trẫm sẽ phái người đưa thái hậu đi. Người nghỉ ngơi đi nhi tử xin phép cáo lui.”
An Khánh đế đi thẳng ra ngoài không để cho thái hậu nói thêm lời nào nữa. Được việc thì ít mà làm hỏng chuyện thì nhiều, thật phiền phức.
Trong căn phòng rộng lớn ở Trữ Tú cung, nến trên giá vẫn còn đang sáng nhưng người trên giường không có ý định ngồi dậy thổi tắt. Tiểu Thất nằm nghiêng, mắt nhắm ghiền sắc mặt trắng bệch, nếu không phải ngực còn đập phập phồng người ta còn cho rằng y đã chết rồi.
Cửa phòng bị lực đạo bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, người bên ngoài đi vào trên tay còn bưng một thau nước ấm. Nam nhân đi lại bên giường đặt thau nước xuống lại lấy khăn thấm nước lau mặt cho người trên giường. Cả quá trình đều rất thận trọng và nhẹ nhàng thỉnh thoảng cũng chỉ phát ra những âm thanh rất nhỏ như là sợ làm ảnh hưởng đến người trên giường vậy.
Nam nhân không biết Tiểu Thất đã mở mắt cũng không nhìn thấy biểu tình khó tin phải chớp mắt mấy lần của Tiểu Thất mà chỉ chăm chú lau tay cho y.
“Tiểu Bạch... là huynh phải không?”
Bạch Thái Thiên cứng đờ người, hành động trên tay cũng khựng lại nhưng rất nhanh lại tiếp tục việc còn dang dở khẽ nói:
“Ừm là ta.”
“Sao huynh lại ở đây. Còn có....” Tiểu Thất nhìn bộ y phục thái giám trên người Bạch Thái Thiên khó hiểu. “Sao lại ăn mặc thế này?”
“Ta tới thăm đệ.”
Chàng không nói nhiều cũng không dừng lại việc làm của mình. Bạch Thái Thiên kéo chăn trên người Tiểu Thất xuống rồi cầm lưng quần y cẩn thận kéo xuống phía dưới. Tiểu Thất giật mình hốt hoảng giữ quần lại.
“Huynh muốn làm cái gì?”
Bạch Thái Thiên dừng tay nhìn vành tai vì xấu hổ mà đỏ lên của y không biết nên khóc hay nên cười nữa. Chàng bất đắc dĩ cười khẽ kéo bàn tay đang che trên mông mình của Tiểu Thất ra, lời nói ra còn mang theo vài ý trêu đùa:
“Đừng lộn xộn kẻo đụng vào vết thương bây giờ. Ta chỉ đơn thuần muốn giúp đệ bôi thuốc thôi đệ nghĩ đi đâu vậy hả.”
Tiểu Thất vừa xấu hổ vừa không được tự nhiên lẩm bẩm.
“Ta có thể tự làm được.”
“Mấy ngày đệ hôn mê đều là ta bôi thuốc, không cần phải ngại ngùng.”
Vết thương đã ngừng chảy máu cũng bắt đầu khô lại thế nhưng vẫn còn rất đáng sợ. Tay Bạch Thái Thiên rất nhẹ nhàng chỉ sợ bản thân làm đau y, trong lòng chàng đau đớn không thôi. Người này chàng nâng niu như bảo bối vậy mà đám người kia lại dám nhẫn tâm xuống tay, mối hận này Bạch Thái Thiên sẽ không dễ dàng cho qua như vậy.
“Có đau không?”
Tiểu Thất chống tay ngồi dựa lên đầu giường ủy khuất muốn rớt nước mắt.
“Tiểu Bạch, bọn họ nói ta giống như hồ ly tinh, nói ta câu dẫn hoàng thượng, nói ta hại Cao quý phi. Nhưng mà ta...ta thật sự...không có làm gì mà. Không ai nghe ta giải thích cũng không ai nguyện ý tin ta...”
Bạch Thái Thiên đau lòng muốn chết chàng theo thói quen xoa lên mái tóc y rồi nhẹ nhàng ôm y vào trong lòng.
“Ngoan, ta tin đệ. Tiểu Thất lương thiện như thế sao có thể hại người khác chứ.”
Tâm tình Tiểu Thất dần ổn định lại, lại như cảm nhận được điều gì đó y đẩy người Bạch Thái Thiên ra né tránh nằm xoay người vào trong.
“Ta mệt rồi muốn đi ngủ.”
Y nghe được người kia khẽ thở dài, nghe người kia nói một câu ngủ ngon rồi nghe tiếng đóng cửa lại.
Trống ngực Tiểu Thất đập phập phồng mà trong lòng lại trống rỗng. Y biết người cứu mình lúc ở dưới hồ nước là Tiểu Bạch, vòng tay đó giọng nói quen thuộc đó vẫn còn vang vẳng bên tai. Tại sao mỗi lần y rơi vào tuyệt vọng người này luôn đúng lúc vươn tay che chở cho mình. Ân huệ này quá nặng, nặng tới mức khiến y không biết phải đối diện thế nào. Y vùi người vào trong chăn lặng lẽ than thở.
“Đừng đối tốt với ta như vậy. Không đáng đâu.”
Cũng không để Tiểu Thất xoắn suýt quá lâu vì qua lần đó y không còn gặp lại Bạch Thái Thiên nữa. Tiểu Thất thắc mắc lại không dám mở miệng dò hỏi, y không phải kẻ ngốc đương nhiên biết rõ thân phận Tiểu Bạch không tầm thường. Y đoán chắc Tiểu Bạch là công tử nhà quan lại nào đó, việc vào cung thăm mình chắc cũng phải lén lút nên không dám hỏi nhiều.
Tiểu Thất dưỡng thương khoảng một tuần sau đó cầu xin hoàng thượng cho mình trở về tướng quân phủ. Y ở trong cung cũng đã hai tháng, sức khỏe An Khánh đế cũng ổn định lại nên An Khánh đế chẳng còn lí do gì để giữ người ở lại nữa. Hoàng thượng mặc dù rất luyến tiếc nhưng cũng chẳng còn cách nào đành đồng ý để Tiểu Thất xuất cung.
Cuối tháng 9 thái hậu được cấm vệ quân hộ tống tới chùa Linh Sơn, đi được hơn một ngày đường lại đột nhiên bị ám sát. Cả đoàn hơn trăm người đều bỏ mạng không một ai sống sót, mà người chết thảm nhất chính là thái hậu. Trên người bà bị thủng đúng 20 lỗ, tất cả đều do bi sắt xuyên thủng. Người trong cung cho rằng thái hậu đã tới chùa Linh Sơn mà trụ trì của chùa lại nhận được tin thái hậu đổi ý không tới nữa. Vậy nên chuyện thái hậu chết không một ai hay biết.
An Khánh đế bây giờ cũng sứt đầu mẻ trán với đống công vụ không có thời gian chú ý chuyện của thái hậu nữa. Ở Sầm Châu truyền tin về báo đại tướng quân đột nhiên mất tích không rõ sống chết. An Khánh đế vừa bất ngờ vừa nghi hoặc lại rối rắm không biết nên giải quyết thế nào cho hợp lý.
Sau buổi nghị sự trên triều đình An Khánh đế quyết định truyền chỉ tạm thời binh quyền sẽ do Thuần Hi nắm giữ, đợi khi Mộ Dung Hoa trở về rồi tính tiếp.
Tại doanh trại Thuần Hi mệt mỏi chống tay lên bàn ngủ gục, sắc mặt cực kỳ không tốt. Nàng vừa nghe tiếng bước chân ở gần liền mở bừng mắt cố gắng lấy lại tỉnh táo. Người tới là Thượng Quan Dư, hắn bưng tới một tô cháo đặt lên bàn trước mặt Thuần Hi.
“Công chúa ăn chút gì đi.”
Thuần Hi gật đầu bưng cháo lên từ từ ăn, ăn gần nửa tô cháo mới lên tiếng hỏi:
“Vẫn chưa có tin tức gì của tướng quân sao?”
“Vẫn chưa, nhưng chưa có tin cũng không hẳn là chuyện xấu. Tướng quân không phải dễ dàng chết đi như vậy.”
Thuần Hi mím môi không nói gì nhưng ánh mắt chứa đầy lo lắng cùng bi thương.
“Ngươi ra ngoài gọi Thẩm tướng quân với Mục tướng quân vào đây đi, ta có chuyện cần bàn bạc với bọn họ.”
“Công chúa đi ngủ chút đi đừng gắng sức nữa.”
Thuần Hi không quan tâm tới Thượng Quan Dư tay mở tấm địa đồ trên bàn nhìn chăm chú hờ hững đáp lời.
“Không sao.”
Thượng Quan Dư bắt đầu tức giận lấy tay đè lên địa đồ cứ thế nhìn thẳng Thuần Hi, muốn nói cho nàng biết nếu nàng không đi ngủ hắn sẽ không bỏ qua.
Thuần Hi trừng mắt với hắn lạnh giọng quát:
“Muốn làm phản à, đi ra ngoài.”
“Thuần Hi.....”
“Ra ngoài.”
Thượng Quan Dư thật sự muốn đánh người, hắn bước ra khỏi doanh tướng của Thuần Hi mà ngực vẫn còn phập phồng vì giận dữ.
Từ khi nhận được chiếu chỉ của hoàng thượng hắn vẫn luôn tức giận nhưng không có chỗ để phát tiết. Thuần Hi cho dù có tài giỏi đi chăng nữa thì nàng cũng chỉ là nữ nhi, tại sao lại bắt nàng phải ghánh trên vai trọng trách lớn như vậy. Cả Nam Triều chẳng lẽ không còn nam nhân nào có thể đảm nhận việc này hay sao. Thượng Quan Dư thật sự không thể hiểu là An Khánh đế quá coi trọng Thuần Hi hay là không thể tin tưởng mà giao binh quyền cho người ngoài nữa.
Thượng Quan Dư đau lòng cho nàng lại lực bất tòng tâm mà nhìn nàng ngày qua ngày chịu áp lực đè nặng trên vai. Vừa phải nghĩ biện pháp trấn áp Tây Vực vừa phải tìm kiếm tung tích Mộ Dung Hoa khiến Thuần Hi thật sự mệt mỏi vô cùng.