Trăng Tàn

Chương 58: Chương 58: Nữ chủ nhân




Tiểu Thất vừa bước chân vào trong phòng đã sững sờ đứng im tại chỗ, nhìn quanh căn phòng một lượt trong lòng y liền dâng lên cỗ ấm áp không thể diễn tả. Trong căn phòng xa lạ lại quen thuộc này vẫn còn phảng phất hơi thở của Mộ Dung Hoa. Tiểu Thất đi ngang qua bức bình phong quả nhiên nhìn thấy một cánh cửa được khép hờ, mở cửa ra đập vào mắt y là một gian phòng tắm rửa rộng rãi, thùng tắm cũng to hơn phòng cũ, bên cạnh còn có một kệ gỗ chắc được dùng để đựng dược liệu tắm rửa gội đầu.

Lục Thần thấy y cứ như mất hồn bèn lên tiếng trêu chọc:

“Xem đệ kìa, người ta mới làm có chút việc mà đệ đã cảm động tới mức như vậy rồi. Nếu như có người vì đệ mà không tiếc mạng sống có phải đệ sẽ lấy thân báo đáp người ta không.”

Không tiếc mạng sống. Trong đầu Tiểu Thất lại hiện lên hình ảnh ở vách núi Bạch Thái Thiên đã dùng cạn sức lực kéo y ra khỏi bàn tay tử thần, còn lần ở trong rừng bị ám sát nữa. Tiểu Thất lắc đầu cố xua đi cái áy náy đang tràn lan trong lòng hờ hững nói:

“Huynh không hiểu đâu.”

Y đi ra ngoài lấy thuốc ra từ trong dương hành lý bôi lên vết thương trên mặt cho Lục Thần lúc này mới có thời gian nói về chuyện lúc trước của cậu.

Nếu muốn kể thì phải bắt đầu từ khi Lục Thần tỉnh lại sau khi bị bọn thổ phỉ đánh ngất trên núi Trường An. Xung quanh cậu còn có mấy xác chết mà đa phần là mấy vị sư huynh của mình, Lục Thần tìm kiếm quanh núi lại không thấy sư phụ cùng Tiểu Thất đâu liền đoán hai người đã chạy thoát. Vì bị thương nên Lục Thần lại một lần nữa ngất đi, lần này khi tỉnh lại thì cậu đã được người ta cứu đưa xuống núi. Tĩnh dưỡng một thời gian khi hoàn toàn bình phục Lục Thần lại tiếp tục đi tìm sư phụ và sư đệ. Cậu trên đường đi tình cờ gặp được một đạo sĩ, ông ta nói cũng muốn tới kinh đô nên liền đi cùng nhau. Cậu không rõ mấy cái bùa trú tên đạo sĩ kia mang trên người làm gì cũng không lên tiếng hỏi. Đến khi bị bá tánh chặn đường đòi tiền mới phát hiện chính mình bị người ta tính kế đổ vỏ mà không biết.

Nói đến đây khuôn mặt Lục Thần vặn vẹo cực kỳ tức giận, bàn tay đang cầm lọ thuốc mỡ cũng dùng sức siết chặt lại. Tiểu Thất cố gắng lấy lọ thuốc khỏi tay cậu cười khổ:

“Tức giận thì tức giận nhưng đừng có trút lên thuốc của đệ. Nó sắp bị huynh bóp nát luôn rồi.”

Tiểu Thất cất hết thuốc vào hộp lại vô tình hỏi:

“Ai cứu huynh thế? Còn cho ở lại tĩnh dưỡng thời gian dài như vậy.”

Lục Thần cứng đơ người sau đó liền lấy lại bình tĩnh trả lời cho có:

“Là một người tốt bụng.”

Tiểu Thất gật đầu không hỏi thêm nhưng lại bị Lục Thần ép kể chuyện của mình với Mộ Dung Hoa. Tiểu Thất hơi trầm mặc cuối cùng vẫn là từ từ kể lại.

Trong một căn phòng ở khu phía Đông, Chu Mẫn thích thú nhìn ngắm mọi ngóc ngách ở đây. Từ khi bước chân vào trong phủ cô luôn kích động như vậy, tưởng tượng mình có một ngày được làm nữ chủ nhân ở đây liền vô cùng vui vẻ.

Phòng ở của nô tài trong phủ được sắp xếp ở khu phía Tây, khu phía Đông là phòng ốc của khách nhân, nô tài thân cận được xếp phòng ở gần với chủ tử của họ. Tướng quân an bài cô ở đây còn không phải vì thân phận cô khác với những người khác sao. Chu Mẫn tâm tình vui vẻ nằm trên chiếc giường lớn, chăn mền thơm lừng mềm mại lại càng nôn nóng muốn được leo lên vị trí cao hơn. Chu Mẫn đang mơ màng muốn ngủ lại bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa bên ngoài, cô trong lòng thầm chửi rủa nhưng lại mang khuôn mặt tươi cười ra mở cửa. Phát hiện người bên ngoài là Liên Nhi liền không kiên nhẫn hỏi:

“Có chuyện gì không?”

Liên Nhi đánh giá Chu Mẫn từ trên xuống dưới cuối cùng kết luận:

“Không phải bây giờ cô định đi ngủ đấy chứ.”

“Tôi quả thật có chút mệt, mấy ngày này đi đường nghỉ ngơi không được tốt.”

Liên Nhi đột nhiên bật cười, cười càng lúc càng lớn sau cùng là nụ cười khẩy đầy khinh miệt.

“Cô cho rằng bản thân mình là ai? Là đại tiểu thư hay là phu nhân. Phò mã cùng công chúa bây giờ còn đang phải vào kinh yết kiến bệ hạ còn một nô tài như cô lại bảo mình mệt mỏi cần nghỉ ngơi. Ha...hay ta bảo quản gia cho người tới hầu hạ Chu cô nương ăn uống nghỉ ngơi được không.”

Chu Mẫn tức đến cả người run rẩy, ánh mắt cô ta như con rắn độc muốn bóp chết Liên Nhi ngay tức khắc.

“Tôi không phải nô tài.”Chu Mẫn nghiến chặt răng nói từng chữ.

“Đừng có ở đó tự mình đa tình nữa. Ở đây ngoại trừ thái thái, công chúa, phò mã với phu nhân thì đều là nô tài. Mau xuống bếp chuẩn bị đồ ăn với nước nóng đi.”

“Cô cũng chỉ là một nha hoàn, cô lấy tư cách gì sai bảo tôi.”

“Tư cách? Cô hỏi tôi lấy tư cách gì sai bảo cô á hả? Ha ha ha... chẳng có tư cách gì cả chỉ đơn giản vì tôi là người của công chúa. Còn cô.... nếu cô có thể đứng trước mặt công chúa chất vấn thì Liên Nhi tôi sẽ cúi đầu hầu hạ Chu cô nương.”

Chu Mẫn nhìn theo bóng dáng Liên Nhi ngạo mạn rời đi lẩm bẩm mắng chửi.

“Chỉ là một nô tài mà dám phách lối như thế, rồi sẽ có một ngày ta trả lại mối nhục ngày hôm nay.”

Tại Thẩm phủ, Thẩm Tri Minh mệt mỏi lết tấm thân mảnh khảnh trở về. Đã hai ngày y chưa ngủ, giờ chỉ cần có một chỗ để ngả lưng Thẩm Tri Minh khẳng định sẽ ngủ ngay. Từ khi có tin tức Tây Vực đang ngọ nguậy không yên muốn chen chân vào Nam Triều hoàng thượng đã hạ chỉ phải khẩn trương chỉnh đốn quân sĩ bất cứ lúc nào cũng có thể xuất chinh. Mà đại tướng quân không ở đây Mục tướng quân cũng không có mặt nên chuyện lớn chuyện nhỏ gì trong quân doanh cũng rơi xuống đầu Thẩm Tri Minh.

Thẩm Tri Minh vừa phải huấn luyện tân binh vừa phải tập duyệt cho binh sĩ cũ lại còn phải giải quyết tranh chấp giữa binh sĩ của quân doanh cùng với đội quân của cẩm y vệ vừa ra nhập. Mới một tuần mà Thẩm Tri Minh muốn sứt đầu mẻ trán, ăn ngủ không yên, y chỉ còn thiếu nước thắp hương thỉnh tướng quân trở về thôi. Lúc biết tin Mộ Dung Hoa đêm nay sẽ ở lại doanh trại cho y về nghỉ ngơi sớm Thẩm Tri Minh thật sự cảm động đến xém chút rớt nước mắt.

Vừa vào phòng Thẩm Tri Minh cũng chẳng buồn ăn uống tắm rửa gì trực tiếp nằm ra giường. Y loáng thoáng nghe được tiếng động bên ngoài nhưng không quan tâm lắm, mắt cũng chẳng buồn mở làu bàu một câu:

“Ta rất mệt đừng có làm phiền.”

Tiếng động bên ngoài ngừng lại nhưng lại phát ra tiếng xé gió sau đó là tiếng “phập” của một vật sắc nhọn ghim vào cây cột cạnh giường ngủ của Thẩm Tri Minh. Y mở choàng mắt chạy như bay ra ngoài lại chỉ nhìn thấy xung quanh một mảng tĩnh mịch không một bóng người.

Thẩm Tri Minh bước lại vào phòng rút phi tiêu từ cây cột ra cũng lấy luôn tờ giấy được ghim trong đó ra. Thẩm Tri Minh tỉ mỉ quan sát phi tiêu một phen, chỉ là loại bình thường có thể mua được cả đống ngoài chợ thế nhưng cả trên phi tiêu lẫn tờ giấy kia lại có một mùi hương rất nhạt, giống mùi phấn mà nữ nhi dùng cũng giống với mùi trà.

Cơn buồn ngủ của Thẩm Tri Minh bị vơi đi phân nửa tới giờ khắc nhìn thấy nội dung trong tờ giấy lại khiến y hoàn toàn thanh tỉnh, bàn tay cầm tờ giấy cũng đổ đầy mồ hôi lạnh. Trên tờ giấy chỉ có một dòng chữ nhưng lại như tảng đá đè chặt cả lí trí lẫn trái tim y. “Bạch Thái Thiên chưa chết, là nam thê của Mộ Dung Hoa cứu hắn “.

Thẩm Tri Minh trằn trọc tới rạng sáng mới ngủ, thông tin này cần được chứng thực không thể tùy tiện tin tưởng như vậy. Y quyết định ngày mai sẽ tới phủ tướng quân thăm hỏi một chút sau đó mới dần chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.