Trong không gian yên tĩnh của núi rừng, dưới ánh lửa bập bùng nóng rực, hai thân ảnh nam nhân đang ngồi cùng nhau bánh nướng, khung cảnh hài hòa và yên bình đến lạ. Mộ Dung Hoa nhìn Tiểu Thất vô tư ăn cái bánh khô khốc mà lại thỏa mãn và vui vẻ như vậy lại thấy buồn cười, Tiểu Thất liếc hắn:
“Huynh cười cái gì? Chưa bao giờ thấy người khác ăn bánh à.”
Hắn không trả lời chỉ mỉm cười lấy miếng ngọc bội hoa sen từ trong người đưa cho Tiểu Thất:
“Tặng cho ngươi, là tín vật của ta nên phải giữ cẩn thận đấy.”
“Cái...cái này...huynh...ta...ta không có cái gì quý giá, chỉ có hà bao này là vật quan trọng nhất của ta.”
Tiểu Thất nâng niu ngọc bội và hà bao màu đỏ trong tay, y đưa hà bao cho Mộ Dung ngập ngừng nói:
“Đây là vật ta mang bên người từ nhỏ, trong này là sanh thần bát tự của ta....à còn có một viên lam châu nữa. lam châu này mùa hè thì mát mẻ mùa đông thì ấm áp, huynh mang bên người sẽ rất hữu dụng. Giờ ta giao sinh mệnh của ta vào tay huynh rồi, hy vọng huynh có thể trân trọng nó giống như...”
“Giống như trân trọng ngươi vậy.”
Hai người trao nhau tín vật định tình, chỉ đơn giản như vậy cũng đủ để cho đối phương một lời hứa hẹn. Không sa hoa cầu kì, không văn chương lễ nghĩa, chỉ lặng lẽ mỉm cười nhìn nhau, trong ánh mắt chỉ có người mình yêu thương.
Lúc này tại khu rừng cách kinh đô Nam Triều 500 dặm, khung cảnh mờ ảo le lói một vài tia sáng của ánh trăng trên cao, trên cây cổ thụ cao lớn một thân ảnh bạch y đang ngồi trên cành cây thổi sáo. Nam nhân hờ hững dựa người vào thân cây, ngón tay thon dài nhấn từng nhịp trên cây sáo ngọc, âm thanh du dương mang đầy vẻ mị hoặc.
Tiếng sáo dừng lại xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, người phía dưới tiến lại gần chắp tay hành lễ:
“Văn Phong tham kiến thái tử điện hạ.”
Nam nhân thu lại sáo ngọc xoay người nhẹ nhàng tiếp đất, chàng khoát tay ý bảo người kia không cần đa lễ lên tiếng:
“Bên phía lão Thạch tình hình thế nào rồi.”
Nam nhân giọng nói trầm ấm ôn nhu, khí chất thanh cao nhã nhặn, từng cái vươn tay nhấc chân đều vô cùng nho nhã. Khuôn mặt góc cạnh anh tuấn lại có nét thư sinh của người đọc sách, phong thái mang đậm nét đế vương, ngoại trừ đôi mắt sắc lạnh như loài sói ra người khác nhìn vào khẳng định sẽ cho rằng người này hoàn toàn vô hại. Nam nhân này không ai khác chính là thái tử của Bắc Triều, Bạch Thái Thiên, một người anh tuấn tiêu sái văn võ song toàn.
Văn Phong là hậu vệ thân cận của Bạch Thái Thiên cũng là người mà chàng tin tưởng tuyệt đối, Văn Phong lạnh lùng bẩm báo:
“Thạch tướng quân đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ điện hạ gật đầu chúng ta lập tức tấn công. Nam Triều hiện giờ chỉ còn lại cái vỏ bề ngoài, cũng đến lúc thay máu cho nó rồi.”
“Đừng quá tự đắc, ta nghe nói An Khánh đế có một muội muội từ nhỏ đã am hiểu binh thư binh pháp tên là Thuần Hi, nên đề phòng người này một chút.”
“Điện hạ người lo xa rồi, Thuần Hi công chúa tuy rằng am hiểu binh thư nhưng nàng ta vẫn là một cô nương không biết võ công lại chưa từng ra chiến trường, tìm hiểu trong sách không thì có ích gì.”
“Được rồi không còn chuyện gì thì ngươi lui đi.”
“Điện hạ người không trở về sao, đây dù sao cũng là Nam Triều nếu để người khác phát hiện sẽ rất nguy hiểm.”
“Hừ....ta là ai chứ, ngươi bớt lo lắng dư thừa đi. Trở về hạ chỉ cho lão Thạch.....lập tức tấn công.” Ánh mắt Bạch Thái Thiên sâu thẳm, lạnh lẽo xuyên qua màn đêm, chàng nghiêm giọng hạ chỉ rồi lập tức rời đi, biến mất trong đêm đen.
Mộ Dung phu nhân vừa dùng xong điểm tâm đang cùng Mộ Dung Hoa trò chuyện, khi nghe hắn xong chuyện muốn thành thân với Tiểu Thất bà vừa tức giận vừa kích động đứng bật dậy lớn tiếng:
“Con nói cái gì? Thành thân với Tiểu Thất? Con có phải học theo Lý đại nhân làm chuyện điên rồ không? Ta không đồng ý, Tiểu Thất tuy rằng rất tốt ta cũng rất quý y nhưng người ta là nam nhân không thể sinh con nối dõi cho Mộ Dung gia.”
“Nương lúc trước chẳng phải nói người con chọn nương sẽ không ngăn cản sao.”
Bà thở mạnh:
“Ta là nghĩ con sẽ cưới một nữ tử. Con như vậy không thấy có lỗi với cha con trên trời sao, Trần gia và Mộ Dung gia chỉ còn lại mình con giờ con kiên quyết lập một nam nhân làm thê là muốn nương tức chết phải không.” Bà vừa nói vừa đau lòng đến rơi nước mắt.
Mộ Dung trong lòng phiền muộn nhưng vẫn kiên định:
“Ý con đã quyết nương có cản cũng không được.”
“Con...con...Vậy được, con có thể lập Tiểu Thất làm thê nhưng cũng phải nạp thiếp vì Mộ Dung gia sinh hài tử nối dõi tông đường. Đây là nhượng bộ cuối cùng của nương rồi.”
“Đa tạ nương, người nghỉ ngơi đi con xin phép cáo lui.”
Hắn không có cảm tình với nữ nhi nên sẽ không nạp thiếp, hắn chỉ muốn một mình Tiểu Thất nhưng mà trước mắt phải làm mẫu thân yên tâm nên cứ như vậy đã, giờ phải chuẩn bị lễ vật rước người kia vào cửa trước rồi tính.
Ở trong uyển phòng nhỏ gần chính phòng Chu Mẫn căm phẫn dùng cây trâm đâm liên tục vào hình nhân bằng vải trên giường, cô ta nghiến răng gằn từng chữ:
“Đáng hận, ta vì huynh bỏ ra biết bao tâm tư, thậm chí còn vì huynh chiếu cố cho lão bà mù loà ngay cả việc đi nhà xí cũng cần có người giúp kia, vậy mà huynh lại đi muốn cưới một nam thê. Mộ Dung Hoa ta cho huynh biết Chu Mẫn ta ái mộ huynh nên cả đời này sẽ bám huynh không buông, cứ đợi đấy đi... Tiểu Thất.”
“Hắt xì“. Tiểu Thất lo lắng đi qua đi lại trong phòng vừa xoa nhẹ cái mũi, sao tự nhiên lại hắt hơi nhỉ có phải xảy ra chuyện rồi không? là phu nhân phản đối chuyện của y với Mộ Dung Hoa sao?
Đang lúc rối rắm và hoang mang khi thấy Mộ Dung bước vào liền phi tới căng thẳng hỏi hắn:
“Bá mẫu nói thế nào? Có phải người đã rất tức giận không? Aidaaaa, huynh nói gì đi chứ.”
Hắn ôm người kia vào lòng nhẹ giọng bên tai y:
“Nương chấp thuận rồi.”
Tiểu Thất ngước mắt nhìn vào mắt hắn nghi hoặc hỏi lại:
“Là bá mẫu đồng ý hay huynh không cho người phản đối.”
“Ha ha.... Lời của ta chính là ý của nương. Ngươi đấy, bắt đầu thông minh hơn rồi.”
Tiểu Thất đẩy hắn ra bực bội lườm huých:
“Ý huynh là trước đây ta rất ngốc nghếch sao?”
“Không phải sao? nhưng mà ta chính là thích Tiểu Thất ngốc nghếch như vậy.”
“Hừ...”