Trăng Tàn

Chương 62: Chương 62: Tiểu công tử




“A?”

“A cái gì. Sao ngươi lúc xem bệnh với lúc bình thường cứ như hai người khác nhau thế. Ngươi trước mắt cứ ở đây đi, bên ngoài có người cần gì thì gọi là được.”

Hoàng thượng đứng lên đi ra ngoài, tới ngưỡng cửa lại quay đầu nhìn Tiểu Thất một cái mới rời đi. Hoàng thượng để lại thái giám thân cận của mình là Nhan Tử cho Tiểu Thất còn cố ý căn dặn:

“Trong cung cứ gọi cậu ấy là công tử không được phép gọi phu nhân.”

“Nô tài đã rõ.”

Hoàng thượng đi rồi Tiểu Thất mới nhẹ nhõm thở phào một hơi, đúng là làm bạn với vua như chơi với hổ thật là đáng sợ a. Tiểu Thất sợ thì đúng là sợ nhưng vẫn nhớ việc mình cần làm là phải trị bệnh cho hoàng thượng. Y gọi Nhan Tử vào bảo mình có thể tới thái y viện không.

Nhan Tử hầu hạ bên cạnh hoàng thượng cũng được một thời gian, rất biết cách nhìn sắc mặt đoán ý người khác nên chưa từng làm phật ý hoàng thượng. Nhan Tử trong lòng tự hiểu người trước mặt thân phận không thể xem thường nên rất kính cẩn với y, đưa y đến thái y viện.

Vì đã được đánh tiếng từ trước nên khi Tiểu Thất tới thái y viện cũng không có ai dám cản y, mọi người chỉ vừa tò mò vừa kinh ngạc mà liếc mắt nhìn qua. Tiểu Thất không có tâm trí để ý tới ánh mắt từ mọi phía đang ghim trên người mình mà đang rất kích động lẫn phấn khích nhìn kho dược liệu quá đỗi phong phú ở đây.

Tiểu Thất đi lòng vòng quanh kho dược liệu quan sát trong lòng thầm cảm thán rồi mới bắt tay vào việc của mình, kiểm tra máu của hoàng thượng và chế thuốc giải. Y như chìm trong thế giới của mình không quan tâm người khác cũng không chú ý thời gian. Đến khi Nhan Tử không nhịn được nữa lên tiếng Tiểu Thất mới giật mình.

“Công tử đã gần tới canh tư rồi người còn không đi ngủ là trời sẽ sáng thật đấy.”

Tiểu Thất ngẩng đầu ra khỏi mớ dược liệu trên bàn không được tự nhiên nhìn tiểu thái giám:

“Xin lỗi, có phải là phiền tới ngươi không. Vậy.... ngươi trở về trước ta còn đang dở tay rồi một lát sẽ tự trở về.”

“Nô tài không dám, chủ tử còn chưa nghỉ thì phận làm nô tài sao dám nghỉ ngơi. Với lại công tử người có bận cũng phải chú ý thân thể, tới giờ ăn thì vẫn nên ăn một chút.”

Y nhìn tráp đồ ăn đã nguội lạnh từ lâu thấy hơi tiếc lại không muốn ăn bèn tiện tay cầm một loại dược liệu trên bàn bỏ vào miệng nhai khoé môi cũng tươi cười tựa như đứa trẻ.

“Ta ăn rồi này. Thôi trở về đi ngày mai lại tới.”

Nhan Tử thoáng sửng sốt nhìn nụ cười còn sót lại trên gương mặt thanh tú của thiếu niên, trong lòng than thở. Người này trời sinh số mệnh khẳng định là không được sống yên ổn mà.

Ngày hôm sau khi kết thúc thượng triều An Khánh đế đã cho gọi Nhan Tử tới hỏi chuyện của Tiểu Thất. Nhan Tử thành thật nói lại toàn bộ cho hoàng thượng. An Khánh đế nghe xong cũng không hiểu sao chính mình lại thấy bình yên kì lạ, hắn nở một nụ cười không rõ ý tứ.

“Mộ Dung Hoa thật là tốt số. Chẳng trách được hắn lại không cho người kia ra khỏi phủ, nếu như là trẫm cũng khẳng định không muốn rời khỏi người nửa bước. Thật là thú vị. Hahahaha.”

An Khánh đế phất vạt áo đứng lên khỏi long ỷ bước ra ngoài.

“Đi. Tới thăm tiểu công tử của trẫm.”

Vương công công và Nhan Tử sau lưng đều toát mồ hôi lạnh đưa mắt nhìn nhau rồi vội vã bước sau An Khánh đế tới Trữ Tú cung.

Người bên trong vẫn còn đang ngủ ngon lành, An Khánh đế không muốn đánh thức y liền cho nô tài lui ra trong im lặng còn chính mình lại ngây ngốc ngồi ở bên giường. Tiểu Thất nghiêng người nằm co ro một góc, cái chăn đáng thương bị y coi như cái gối mà ôm lấy, tóc dài rũ xuống nằm tán loạn trên gối lẫn trên mặt y.

An Khánh đế nhìn rồi lại nhìn, bàn tay không tự chủ đưa lên vén mấy lọn tóc trên má Tiểu Thất sang một bên. Lúc phát hiện ra hành động quá đỗi ngu ngốc của mình An Khánh đế giật mình đứng bật dậy xoay người ngồi xuống bàn trà đưa lưng về phía giường ngủ.

Tiểu Thất mơ màng mở mắt ra phát hiện trước mắt là bóng lưng mờ ảo không rõ ràng, y mông lung buộc miệng gọi lên:

“Tướng công.”

Lại cho rằng chính mình ngủ mơ muốn hồ đồ rồi, tướng công vừa xuất chinh sao có thể xuất hiện ở đây chứ, y không nghĩ nữa nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Lần tiếp theo mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao lắm rồi Tiểu Thất hốt hoảng bật dậy, luống cuống chân tay thay y phục miệng còn không quên lẩm bẩm:

“Chết rồi, chết rồi sao có thể ngủ quên tới giờ này chứ.”

Nhan Tử ở ngoài cửa quy củ gõ hai lần.

“Công tử, nô tài có thể vào không?”

“Hả? À vào đi.”

Nhan Tử cầm theo khay đồ ăn tiến vào đặt lên bàn rồi lùi về sau mấy bước mới lên tiếng:

“Người cứ từ từ thôi, bệ hạ đã hạ chỉ công tử có thể tùy thời tới thái y viện không cần phải tới đúng giờ. Thỉnh công tử dùng thiện trước.”

Lúc Nhan Tử chuẩn bị bước ra ngoài lại nghe tiếng Tiểu Thất từ đằng sau có vẻ như đang đắn đo.

“À... cái đó... có thể nhờ ngươi chút việc không.”

Cậu dừng bước cúi người với Tiểu Thất.

“Công tử cứ dặn dò nô tài sẽ cố gắng hoàn thành.”

“Ta...hôm qua ta không về phủ chắc nương sẽ rất lo lắng, ngươi có thể giúp ta chuyển lời về tướng quân phủ không.”

“Việc này đã có người bẩm lại với thái thái rồi công tử cứ yên tâm.”

“Ồ, vậy đa tạ.”

Tiểu Thất lại tiếp tục một ngày cắm mặt trong thái y viện.

Kể từ ngày Tiểu Thất vào cung việc bốc thuốc đến sắc thuốc hay việc hầu hạ hoàng thượng uống thuốc toàn bộ đều do y phụ trách.

Hoàng thượng cũng rất phối hợp điều trị không khó dễ y khiến lòng phòng bị của Tiểu Thất mấy ngày qua cũng dần buông xuống. Y cảm thấy hoàng thượng thật ra cũng rất tốt tính không có đáng sợ như trong tưởng tượng của mình. Thỉnh thoảng lúc hoàng thượng muốn Tiểu Thất cũng sẽ bồi người đi dạo ngự hoa viên.

Tiểu Thất ở trong cung sống vô cùng thoải mái lại không biết ở phủ tướng quân Tiểu Lục đã lo lắng không chịu được. Cậu đã mấy lần thử tìm cách vào cung nhưng không thành, thử dò hỏi chút tin tức của Tiểu Thất cũng không có kết quả gì.

Mặc dù biết chắc Tiểu Thất sẽ không xảy ra chuyện nhưng Tiểu Lục vẫn là gấp muốn chết, Tiểu Thất đơn thuần lại dễ tin người rất dễ bị người lừa gạt. Chờ tới ngày thứ 10 Tiểu Thất vẫn chưa về Tiểu Lục đành dùng bồ câu truyền thư ra ngoài báo lại tình hình của Tiểu Thất cho vị kia.

An Khánh đế từ khi chuyển qua uống thuốc Tiểu Thất bốc sức khỏe thật sự chuyển biến tốt lên không ít. Sắc mặt đã hồng hào hơn cũng không còn ho như lúc trước nữa. Thái y bắt mạch cho hoàng thượng xong không giấu nổi vẻ kinh ngạc và tán dương cho tài năng của Tiểu Thất.

Hai tháng gần đây An Khánh đế ngoài việc phải thượng triều thì luôn xuất hiện ở Trữ Tú cung, tin tức này đã truyền đi nhanh chóng trong hậu cung. Một vài phi tần cũng nói bóng nói gió bên tai hoàng hậu làm nàng thấy rất phiền phức. Hoàng hậu đã giải thích rằng hoàng thượng là đang trị bệnh chứ không phải sủng nam phi gì hết thế nhưng nào có ai tin.

Lời chính mình nói ra đến hoàng hậu còn không tin thì nói gì đến người khác. Nàng đã gặp vị đại phu trị bệnh cho hoàng thượng, nàng cũng biết đó là người của Mộ Dung tướng quân thế nhưng khi nhìn thấy dung mạo của người nọ, hay khi nhìn ánh mắt mà hoàng thượng nhìn người nọ hoàng hậu lại thấy bất an.

Trong hậu cung ồn ào bán tán đủ mọi chuyện lại không hề đến tai của Cao quý phi, đến khi nàng ta chuẩn bị lâm bồn nhưng không thấy hoàng thượng lui tới mới khó hiểu hỏi nha hoàn.

“Tiểu Thúy sao thời gian này không thấy bệ hạ tới thăm ta, là người sức khỏe không tốt hay là bận rộn chính sự vậy.”

Cao quý phi từ khi mất đi chỗ dựa là cha và huynh trưởng nên rất biết thân biết phận, không ồn ào sinh sự như lúc trước mà chỉ yên lặng chăm sóc cho long thai trong bụng. An Khánh đế cũng hay ghé qua chỗ nàng quan tâm tới nhi tử trong bụng nàng, nhưng thời gian gần đây lại không tới nữa.

Tiểu Thúy nhìn nàng đầy thương cảm, không dám mở miệng cứ đắn đo do dự mãi.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Nương nương.....” Tiểu Thúy bắt đầu nói lại mấy tin đồn cô nghe được cho Cao Ân Ân không sót một chi tiết nào.

“Nô tì còn nghe nói người này là Mộ Dung phu nhân. Chính là phu nhân của người đã hại quốc sư và Cao đại nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.