Cao Bình ngồi trong xe ngựa nhìn ra cảnh hỗn chiến bên ngoài, trong lòng dâng lên một nỗi bất an và lo sợ. Ông ta chống đỡ cơn đau đang truyền ra từ toàn thân nói với nhi tử:
“Không ổn rồi mau rời khỏi đây.”
Ông ta kéo tay nhi tử mở cửa phía sau của xe ngựa bước ra, hai phụ tử dìu nhau vội vã bỏ trốn. Cao Cảnh Điền vì bước hụt chân liền ngã nhào ra đất rít lên một tiếng bị Cao Bình bịt chặt miệng.
“Ngậm miệng, muốn chết hả.”
Mộ Dung Hoa nghe tiếng động phía xe ngựa liền giơ chân đạp ngã một cấm vệ binh lấy đà bay lên mái xe ngựa nhìn xuống hai người đang sợ hãi ngồi dưới đất. Ánh mắt hắn sắc bén ghim chặt con mồi trong tầm nhìn, tay giữ chặt trường kiếm chĩa mũi nhọn về phía hai phụ tử Cao gia.
Cao Bình nhìn chằm chằm hắc y nhân cả người đầy sát khí hướng kiếm về phía mình liền trợn tròn mắt hét lên:
“Người... người đâu...Mộ Dung Hoa, hắn là Mộ Dung Hoa....hắn muốn giết ta.”
Mộ Dung Hoa lao tới như cơn gió mũi kiếm vẫn nhắm vào Cao Bình, khi lưỡi kiếm gần như chạm vào cổ Cao Bình lại bị một thanh kiếm khác đánh bật ra. Một người trong số cấm vệ binh đứng chắn trước mặt phụ tử Cao gia nhìn về phía Mộ Dung Hoa lên tiếng:
“Tướng quân xin hãy dừng tay. Thuộc hạ nhận mệnh áp giải Cao quốc sư tới Sầm Châu, người đây là cố ý làm khó thuộc hạ sao?”
Mộ Dung Hoa không nói ánh mắt vẫn cứ gắt gao nằm trên người Cao Bình. Không thấy Mộ Dung Hoa nói gì người kia lại tiếp tục:
“Tướng quân thu kiếm lại thuộc hạ sẽ xem như chưa phát sinh chuyện gì, sẽ không bẩm báo lại với bệ hạ.”
Mộ Dung Hoa lúc này mới rời đi ánh mắt cười lạnh nhìn binh sĩ kia.
“Ngươi nghĩ mình còn cơ hội gặp lại bệ hạ?”
“Tướng quân quả thật võ công cao cường nhưng một người so với nhiều người tướng quân có chắc rằng mình sẽ thắng.”
“Vậy ngươi cứ thử xem.”
Hai bên lại lần nữa lao vào nhau bắt đầu một trận chiến sống còn. Cao Bình thấy Mộ Dung Hoa không quá tập trung trên người mình mới kéo nhi tử lén lút bỏ đi. Nhưng là chưa đi được bao xa đã khựng lại bước chân vì phía đối diện phụ tử Cao gia là một hắc y nhân thân hình mảnh khảnh đang ung dung xoay tròn cây quạt trên tay.
Cao Bình sợ hãi lùi lại mấy bước lắp bắp hỏi:
“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”
Người kia không lên tiếng hướng cây quạt về phía trước từ từ tiến lên. Phụ tử Cao gia sợ hãi co ro như hai con chuột vừa bị dìm xuống nước mà lùi về sau, lại quay đầu mà chạy đi. Người kia không vội vã mà chậm rãi bước theo sau tới nơi đang xảy ra hỗn chiến giữa Mộ Dung Hoa và cấm vệ quân.
Hắc y nhân tới vừa kịp lúc sử lý một tên cấm vệ binh muốn đánh lén phía sau Mộ Dung Hoa. Y chạy tới nhìn mấy vết thương trên tay trên người Mộ Dung Hoa thì lo lắng:
“Tướng quân người bị thương rồi.”
Mộ Dung Hoa nhìn người kia thoáng ngỡ ngàng rồi sau đó lại nhíu mày:
“Tiểu Thẩm, ngươi...”
“Cao Bình chạy về hướng tây rồi, tướng quân đi giải quyết chuyện của người đi. Còn chỗ này.....giao lại cho thuộc hạ.”
Thẩm Tri Minh liếc mắt đánh giá số cấm vệ quân ít ỏi còn lại tự tin chính mình có thể xử lý được. Mộ Dung Hoa gật đầu vỗ nhẹ lên vai Thẩm Tri Minh rồi nhắm hướng tây chạy đi.
Rừng núi bây giờ âm u tĩnh mịch, trên trời cũng đã nổi sấm chớp dự báo sẽ có một trận mưa lớn sắp đổ xuống. Phụ tử Cao Bình vì thương thế trên người nên đi chưa được bao xa đã bị Mộ Dung Hoa dùng khinh công nhanh chóng tóm cổ. Cao Bình dùng chút sức già che chắn trước người nhi tử, không sợ chết mà chỉ chiết Mộ Dung Hoa:
“Ngươi dám động tới ta bệ hạ sẽ không tha cho ngươi.”
Mộ Dung Hoa giương ánh mắt chế giễu nhìn Cao Bình:
“Ha ha ha, Cao Bình ngươi sao lại ngây thơ đến như vậy. Ngươi quên mất giờ ta là phò mã rồi, công chúa sẽ không để bệ hạ đụng vào ta.”
“Ngươi khốn kiếp, Mộ Dung Anh chết sớm không dạy được ngươi chẳng nhẽ Trần Thị kia cũng không biết dạy ngươi như thế nào gọi là vô liêm sỉ hả? Ngươi dựa vào nữ nhân mà còn ở đây ra oai cái gì. Ta khinh...”
Lời nói còn chưa dứt Cao Bình đã phải nhận một kiếm đầy tức giận của Mộ Dung Hoa.
Hắn căm phẫn gằn từng chữ:
“Ngươi lấy tư cách gì nhắc đến cha nương ta.”
Ông ta ôm người nằm xuống đất cả người không ngừng run lên vì đau đớn. Cao Cảnh Điền hoảng sợ quỳ lết tới bên người Cao Bình kêu lên:
“Cha...cha người sao rồi đừng làm con sợ.”
Cao Bình đẩy mạnh nhi tử ra thều thào:
“Mau chạy.”
Rồi bổ nhào Mộ Dung Hoa giữ chặt lấy hai chân hắn miệng vẫn không ngừng kêu lên: “Mau chạy đi, mau chạy.”
Với sức lực sắp cạn kiệt của Cao Bình hoàn toàn không có khả năng giữ chân Mộ Dung Hoa, hắn chỉ hơi dùng sức đã có thể đạp Cao Bình nằm trên mặt đất. Mắt thấy Cao Cảnh Điền đã chạy đi Mộ Dung Hoa liền rút thanh chủy thủ bên hông phóng về phía gã. Thanh chủy thủ từ đằng sau đâm thẳng vào ngực trái của Cao Cảnh Điền khiến gã khựng lại rồi ngã “phịch” xuống dưới đất.
Cao Bình thấy nhi tử ngã xuống thì như phát điên lao vào Mộ Dung Hoa, nhưng còn chưa động vào người hắn đã bị một kiếm vào tay lại thêm một kiếm nữa vào chân.
Mộ Dung Hoa cầm thanh kiếm dính đầy máu tươi, chân giẫm lên ngực Cao Bình hỏi:
“Ông vì sao năm xưa lại đối xử với gia gia như vậy. Mộ Dung gia từ trên xuống dưới ai cũng đối với ông như người nhà vậy mà ông lại nhẫn tâm nhuốm máu người xem ông như nhi tử. Ông... xuống dưới đền tội cầu xin sự tha thứ của gia gia đi.”
Lời dứt thanh kiếm cũng một đường cắt qua cổ Cao Bình kết thúc cuộc đời đầy mưu mô toan tính của ông ta.
Mộ Dung Hoa rút thanh chủy thủ trên người Cao Cảnh Điền, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt đầy giông tố khuất sau những tán cây cổ thụ to lớn.
“Gia gia, ngoại công, ngoại mẫu, cha, con đã thay mọi người báo thù. Mọi người có thể yên tâm nhắm mắt rồi.”
Bóng dáng Mộ Dung Hoa khuất dần, mưa cũng bắt đầu rơi ngày một nặng hạt hơn, mà ở nơi không ai thấy ngón tay của Cao Cảnh Điền đột nhiên run nhẹ.
Vì để che giấu vết thương không bị người khác nhìn ra nên mấy ngày sau Mộ Dung Hoa chỉ ở trong phủ không vào cung. An Khánh đế thắc mắc hỏi thì Thuần Hi lại kiếm cớ giấu diếm.
“A Hoa nói muốn trở về quê đón mẫu thân tới kinh đô để tiện chăm sóc nên giờ đang bận bịu chuẩn bị.”
An Khánh đế ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
“Cũng đúng, nên đón người tới từ sớm mới phải. Vậy đi ta sẽ viết chiếu chỉ giải oan cho Mộ Dung đại nhân, như vậy mẫu tử Mộ Dung Hoa chắc sẽ rất cảm kích muội. Khụ...khụ.”
“Hoàng huynh...muội...xin lỗi.”
Thuần Hi giúp An Khánh đế uống thuốc để dịu bớt cơn ho, nhìn sắc mặt trắng bệch của hoàng thượng nàng lại thấy có lỗi. Nàng biết Mộ Dung Hoa vì trả thù đã động tay động chân với đan dược của An Khánh đế nhưng lại không thể nói ra. Nàng có lỗi với hoàng huynh người duy nhất chưa từng nói không với nàng.
“Nha đầu ngốc, xin lỗi cái gì có phải lỗi của muội đâu. Thái y cũng nói rồi ta đã không có vấn đề gì chỉ thỉnh thoảng ho vậy thôi.”
Thuần Hi mím môi lắc đầu lặng lẽ rơi nước mắt.