Trăng Tàn

Chương 36: Chương 36: Từ biệt




Buổi tối Bạch Thái Thiên cứ đi qua đi lại trước cửa phòng Tiểu Thất đắn đo không biết có nên gõ cửa hay không, tay giơ lên rồi lại hạ xuống.

Hay là để lúc khác tới vậy.

Chàng suy nghĩ rồi toan bước đi, đột nhiên tiếng cửa phòng bật mở cùng tiếng nói có phần ngạc nhiên của Tiểu Thất vang lên sau lưng.

“Tiểu Bạch, huynh tới tìm ta sao?”

Bạch Thái Thiên dừng bước quay người tiến lại gần Tiểu Thất, lời muốn nói cứ bị nghẹn ở cổ họng không tài nào nói ra được.

“Sao thế, có chuyện gì à.”

“Ta... tới từ biệt ngươi.”

“Huynh phải đi rồi sao.”

Tiểu Thất bất ngờ trong chốc lát rồi lại gật đầu nói tiếp:

“ Cũng phải, huynh ở đây gần một tháng rồi người thân hẳn là sẽ lo lắng. Vậy khi nào huynh đi? Có cần ta giúp huynh chuẩn bị một ít lương khô không?”

“Không cần.”

Bạch Thái Thiên từ trong người lấy ra một cái vòng tay bạc có gắn một cái lục lạc nhỏ. Một tay giữ chặt cổ tay Tiểu Thất tay còn lại đeo vòng vào.

“Thấy đẹp nên mua cho ngươi, đừng từ chối, coi như quà cảm tạ ngươi thời gian qua chiếu cố ta.”

Tiểu Thất nhìn cái vòng trên cổ tay mình nôn nóng muốn tháo ra lại bị Bạch Thái Thiên giữ lại.

“Ngươi chê cái này rẻ tiền không muốn nhận à.”

“Không phải, ta.... cái này.”

“Không được gỡ ra, phải luôn mang bên người được không.”

Tiểu Thất bất đắc dĩ gật đầu nhận lấy vòng tay, Bạch Thái Thiên mỉm cười xoa nhẹ đầu y:

“Thật ngoan, vào ngủ đi đã trễ lắm rồi.”

Bạch Thái Thiên giữ vai Tiểu Thất đẩy vào phòng rồi tiện tay khép cửa lại. Tiểu Thất vẫn còn ngơ ngác cứ như vậy bị đẩy vào phòng đi ngủ cũng quên luôn chuyện mình ra ngoài làm gì.

Bạch Thái Thiên đứng ngoài cửa phòng thật lâu sau mới rời đi, rời khỏi Mộ Dung gia.

Mộ Dung Hoa từ sau ngày dự yến đều ở phủ không ra ngoài cũng không thượng triều, Thuần Hi lo lắng cố tình tìm Mục Vĩnh Kì hỏi thăm nhưng chỉ nhận được biểu tình hờ hững không quan tâm cùng câu trả lời “không biết “.

Hết cách Thuần Hi đành tự mình tìm tới cửa. Trong phủ tướng quân hạ nhân người qua kẻ lại, người mang kẻ vác vô cùng bận rộn. Thuần Hi nhìn quanh một lượt rồi đi lại phía một nam nhân trung niên đang chỉ đạo mọi người làm việc.

“Xin hỏi, tướng quân có ở trong phủ không?”

Nam nhân trung niên nheo mắt đánh giá Thuần Hi, còn chưa kịp phản ứng đã bị Liên Nhi ở bên cạnh quát lớn:

“Thấy công chúa còn không hành lễ, các ngươi chán sống rồi đúng không?”

Mọi người đều kinh ngạc nhìn qua rồi vội vàng quỳ rạp xuống.

“Tham kiến công chúa, chúng nô tài có mắt như mù xin công chúa tha tội.”

“Được rồi mau đứng lên đi, các ngươi cứ làm việc của mình không cần để ý tới ta.”

Nàng nhìn nam nhân trung niên trước mặt khẽ nói:

“Ông hẳn là quản gia, tướng quân ngài ấy có ở đây không?”

“Bẩm công chúa, nô tài là Trần Phúc đúng là quản gia ở đây. Còn tướng quân, ngài ấy.... ở trong phủ nhưng đã căn dặn không ai được tới làm phiền ngài ấy.”

Thuần Hi gật đầu rồi nói:

“Ông chỉ chỗ của huynh ấy ta tự tới tìm.”

“Công chúa nhưng mà...”

Nàng cười nhẹ với quản gia:

“Không sao, tướng quân sẽ không nổi giận với ta đâu.”

Quản gia có chút lo lắng nhưng rồi cũng chỉ chỗ của Mộ Dung Hoa cho Thuần Hi.

Thuần Hi bảo Liên Nhi ở lại giúp đỡ mọi người dọn dẹp còn nàng một mình bước về phía hậu viện.

Mộ Dung Hoa đang một mình lau chùi dọn dẹp một căn phòng không quá lớn ở hậu viện, hắn tỉ mỉ cẩn thận chùi từng cái ghế cái bàn, cả cái kệ sách trong góc phòng cũng được chùi đến bóng loáng.

Không nghĩ tới có người sẽ tới đây nên khi nhìn thấy Thuần Hi đứng ngay cửa khiến hắn hơi bất ngờ. Mộ Dung Hoa không dừng tay lạnh nhạt mở miệng:

“Công chúa tới đây làm gì? Người bây giờ không phải nên ở hoàng cung chuẩn bị hỉ phục sao.”

Thuần Hi tay nắm chặt vạt áo nhẹ nhàng tiến vào trong phòng nhìn quanh một lượt rồi ngồi xuống bàn trà, rất tự nhiên mà rót cho mình một ly trà ấm.

“Mấy này nay huynh không thượng triều, ta lo lắng nên tới đây.”

Mộ Dung Hoa cười khẩy:

“Ta bây giờ vô dụng đến mức không thể tự chiếu cố chính mình khiến công chúa lo lắng sao?”

Thuần Hi không nói, cả ánh mắt và tâm trí nàng đều đang dừng trên mấy cuốn y thư trên kệ, có thể cũng không phải mấy cuốn mà là toàn bộ sách trên kệ đều là y thư đi.

“Tên là Tiểu Thất phải không?”

Mộ Dung Hoa khó hiểu nhìn Thuần Hi:

“Cái gì?”

“Người kia...tên là Tiểu Thất phải không? Y là một đại phu à? Huynh tự mình dọn dẹp căn phòng này là để đón y tới đây?”

Mộ Dung Hoa nhíu mày nhìn Thuần Hi không có ý mở miệng.

“Ta chỉ thắc mắc tại sao huynh lại để y ở hậu viện, căn phòng này cũng không quá lớn lại rất đơn sơ, huynh nỡ để y ở một nơi thế này sao?”

“Tiểu Thất không thích ồn ào cũng không thích người lạ, y chỉ thích ở một nơi yên tĩnh đọc y thư, thích bắt mạch bốc thuốc mà thôi.”

Từ trong ánh mắt lạnh lẽo sắc bén thường ngày mà giờ phút này Thuần Hi lại thấy vẻ ôn nhu đầy thâm tình của Mộ Dung Hoa khi nói về người kia khiến tâm tình nàng chua xót đến khó chịu. Nàng ấm ức muốn mở miệng chất vấn hắn sao có thể nhẫn tâm đối xử với nàng như vậy nhưng lại chẳng thể nào thốt ra thành lời.

Hắn đã sớm nói rõ ràng rồi chỉ là nàng cam tâm tình nguyện muốn bên hắn mà thôi, giờ lấy tư cách gì trách móc hay đòi hỏi hắn vì mình mà bố thí chút tình thương chứ.

Thuần Hi rời tầm mắt hơi cúi đầu, nàng từ trong vạt áo lấy ra mấy cuốn sổ đã cũ đưa tới trước mặt Mộ Dung Hoa.

“Đây là sổ sách vận chuyển quân lương 23 năm trước, huynh xem đi. Ta có xem qua rồi, số liệu chắc đã bị người khác động tay động chân vào. Đây là sổ sách nhận quân lương của Mộ Dung đại nhân năm đó, hai bên hoàn toàn không giống nhau.”

Mộ Dung Hoa vừa kinh ngạc vừa bất ngờ nhìn Thuần Hi:

“Công chúa lấy số sổ sách này ở đâu? Sổ sách năm đó không phải đã bị Cao Bình đốt hết rồi sao?“. Truyện Đoản Văn

“Ta nói sẽ giúp huynh thì đương nhiên là có cách của riêng mình.”

Mộ Dung Hoa cũng không vội vàng mở sách ra xem mà chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm nó. Thuần Hi im lặng một hồi rồi lại lên tiếng:

“A Hoa...huynh có muốn đón mẫu thân về kinh đô trước ngày thành hôn không?”

Hắn không suy nghĩ gì mà dứt khoát cự tuyệt:

“Không cần, cứ đúng ngày làm lễ đi. Đợi thu xếp ổn thỏa sẽ trở về đón người.”

“Vậy được rồi, huynh nghỉ đi ta phải trở về rồi.”

Hai bàn tay Thuần Hi khẽ run lên, thành hôn mà không cần mẫu thân còn chẳng phải muốn nói cho nàng biết hắn không hề coi trọng mối hôn sự này sao. Nàng mím chặt môi bước nhanh ra cửa cũng chỉ kịp nghe được một câu “ công chúa, đa tạ” của hắn rồi liền rời đi.

Vừa ngồi vào trong xe ngựa Thuần Hi đã ôm chân cúi đầu khóc nấc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.